Bách Hợp Tiểu Thuyết

Bệnh nghề nghiệp tái phát

717 0 6 0

Cứ tưởng sẽ là khách sạn bình thường. Nhìn tòa nhà trước mặt, quy mô cũng khá lớn, khoảng tầm hai sao. Kiến trúc kiểu Huy Châu giả cổ, vừa cổ kính vừa trang nhã.

Ngu Thư Hân đến trước quầy, chỉ có một anh chàng đang ngái ngủ. Gõ xuống bàn, kêu người kia tỉnh lại.

"Ờm...cô thuê phòng ạ?" Anh chàng trông thấy có người, dụi mắt cho tỉnh lại, nở một nụ cười ngốc nghếch chào đón.

"Vâng. Một phòng một người." Ngu Thư Hân chậm rãi đáp.

"Vậy cô muốn thuê bao nhiêu đêm?" Anh chàng tay thao tác trên máy tính, gõ gõ cái gì đó.

Ngu Thư Hân chần chừ. Cũng không biết phải ở bao lâu.

"Tạm thời một đêm đã. Nhà nghỉ của anh có full phòng không? Ngày mai nếu tôi quay lại, sẽ thuê tiếp được không?"

Anh chàng bối rối gật đầu: "Được ạ. Nếu cô đến, lúc nào cũng còn phòng."

Ngu Thư Hân gật đầu, quên mất mùa này là mùa dịch. Đưa chứng minh thư cho nam lễ tân, sau đó nhận thẻ phòng.

"Phòng 301. Phía bên này ạ, không có thang máy, mong cô thông cảm."

Nhìn theo hướng cầu thang anh chàng chỉ, Ngu Thư Hân tỏ ý đã biết. May rằng cô mang theo ba lô nhỏ, mang theo vali có phải vác mệt chết hay không?

Cạch...mở cửa phòng ra. Ngu Thư Hân kiểm tra sơ bộ một chút. Không camera quay lén, nội thất toàn bằng gỗ tự nhiên đơn giản. Vật dụng cho khách cũng có, vẫn đủ khăn, kem đánh răng, máy sấy...chỉ là so với những đồ vật trong khách sạn cô. Vẫn khác biệt lớn lắm.

Nếu đánh giá, khách sạn này cũng khá ổn, yên tĩnh, sạch sẽ. Đủ tiêu chuẩn làm nơi nghỉ dưỡng của cô. Chỉ là, quy trình tiếp khách của nhân viên, vẫn chưa ổn lắm.

Bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, không phải cô soi mói khách sạn người ta. Chỉ là thói quen công việc, đi đến bất kỳ khách sạn nào, cũng sẽ nhìn thật kỹ quan sát nhân viên và quy trình.

Sau khi tắm rửa, nhìn thời gian đã trễ. Một ngày bôn ba, cô đã mệt mỏi đến cực điểm. Ăn tạm gói mì trong khách sạn. Đánh một giấc thật sâu.

 Sáng hôm sau Ngu Thư Hân lôi từ ba lô ra con máy ảnh Sony A7000 đã lâu rồi không dùng đến. Chiếc máy ảnh này, là dành dụm từ tháng lương đầu tiên. Mua dự định đi du lịch chụp ảnh. Thời điểm mua đến giờ cũng được 5 năm rồi, ảnh trong máy, cũng chỉ có Tiểu Mạt.

Nhớ đến Tô Dĩ Mạt, Ngu Thư Hân lấy điện thoại nhắn một tin bình an. Bảo mình đi du ngoạn khuây khỏa. Chơi chán sẽ trở về.

Mang theo ba lô bước xuống lầu. Phía dưới là một nhóm học sinh trung học. Ồn ào nói chuyện.

"Đến Hồ Lô Cốc đi, tớ muốn đi lâu lắm rồi, trên đó có một căn nhà cổ rất đẹp."

"Đúng vậy, anh tớ cũng từng đến đây rồi. Bảo rằng ngoài căn nhà cổ ra, còn có mỹ nữ rất đẹp."

Các bạn nam sinh đều hào hứng. "Thật vậy ư? Đi. Chúng ta đến đó đi."

Một vào bạn chen vào: "Ở đây gần Vân Nam, thiếu gì nhà cổ chứ. Thành cổ Đại Lý, Thành cổ Lệ Giang, cậu chọn đại một cái là được rồi. Đâu phải cậu chưa từng đi cổ trấn."

Lại một học sinh khác : "Đúng vậy. Tớ đi Phương Hoàng cổ trấn rồi, rất đẹp, cũng muốn đi Lệ Giang nữa, cũng hơn 800 năm tuổi đi."

"Tớ lại muốn tham quan khung cảnh hùng vĩ hơn, Trương Gia Giới chẳng hạn, động Hoàng Long, Thiên Môn Sơn nhìn rất đẹp, tớ muốn đi hết."

"Đúng vậy, nơi đó quả thật rất hùng vĩ tráng lệ, đất nước còn nhiều cảnh đẹp như vậy. Tớ muốn trước 30 tuổi đều đi hết."

Một cậu nam vỗ lưng bạn nữ vừa cảm thán: "Sợ lúc đó chồng cậu không cho đi hay không có tiền để đi đây."

"Haha..." Đám bạn đùa giỡn nhau trong sảnh, náo nhiệt cả vùng thôn quê yên tĩnh.

"Tớ có ảnh này, anh tớ sau khi đi về đã gửi cho tớ. Thật sự rất đặc sắc."

Ngu Thư Hân đứng tại quầy, chờ anh chàng lễ tân làm thủ tục trả phòng. Khẽ liếc mắt bức ảnh trên màn hình.

Mặt trời ấm áp, một căn nhà cổ theo kiến trúc Huy Châu, thấm đẫm nỗi buồn thời gian, tường trắng ngói đen, máy chìa cong đầu ngựa, rêu xanh dưới góc tường lan rộng, bên ngoài có tài tấm phù điêu trạm trổ rất tinh xảo, mấy phiến đá xanh ngọc nối nhau thành đường, bên ngoài cánh cửa có một chú chó Golden Retriever màu trắng và một chú mèo toàn thân màu đen nằm ngủ trên lưng chú chó. Cả hai nằm giữa lối đi, hướng mắt vui mừng về phía xa.

"Như Hắc Bạch vô thường ý nhợ..." Một bạn nữ thốt lên.

Ngu Thư Hân mỉm cười, bọn nhóc này, thật đáng yêu.

Điều cô suy nghĩ lúc này, đôi mèo và chó trong ảnh kia, đang hướng về ai, vẻ mặt rất hạnh phúc.

Nôn nóng muốn đến địa điểm đó. Ngu Thư Hân lấy lại được chứng minh thư, vội vàng rời đi. Cô không quan tâm mình có cùng đồng hành với đám học sinh kia hay không, kiếm chút gì lót dạ cái đã.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Mô hình kiến trúc nhà Huy Châu

Sự cao thấp không bằng phẳng của những bức tường này đã mang lại tính tiết tấu độc đáo cho nhà ở Huy Châu

Sự cao thấp không bằng phẳng của những bức tường này đã mang lại tính tiết tấu độc đáo cho nhà ở Huy Châu

Nhằm phòng chống hỏa hoạn từ nhà bên lan sang hoặc nhà mình lan sang nhà bên ảnh hưởng đến hàng xóm, họ đã cho xây dựng những bức tường ngăn lửa cao vời vợi và sự cao thấp không bằng phẳng của những bức tường này đã mang lại tính tiết tấu độc đáo cho nhà ở Huy Châu.

Nhằm phòng chống hỏa hoạn từ nhà bên lan sang hoặc nhà mình lan sang nhà bên ảnh hưởng đến hàng xóm, họ đã cho xây dựng những bức tường ngăn lửa cao vời vợi và sự cao thấp không bằng phẳng của những bức tường này đã mang lại tính tiết tấu độc đáo ...        

Thôn Hoằng, Huyện Mặc, Tỉnh An Huy

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: