Bách Hợp Tiểu Thuyết

Buông bỏ quá khứ

709 0 8 0

Ngủ đến chập tối, vì đói quá mà tỉnh dậy. Ngu Thư Hân sau khi vệ sinh sạch sẽ, vớ lấy một áo khoác thật to, bước xuống chung cư tìm thức ăn.

Ngồi xuống một hàng lẩu ven đường, gọi một suất thật cay, thêm một chai rượu trắng.

Nước mắt tràn ra, không biết vì cay hay đau buồn. Gục bên đường ôm đầu khóc lớn, người đi đường có nhiều người nhìn lại, nhưng cũng lướt qua.

Khóc quên đi nỗi đau, để còn xót lại chỉ là hồi ức.

Không biết làm sao có thể về đến nhà, sáng hôm sau, Ngu Thư Hân mở mắt dậy. Vỗ đầu cho tỉnh táo một hồi, đứng dậy bước vào nhà vệ sinh rửa mặt. Hết kem đánh răng rồi!

"Say something I'm giving up on you..." Nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, Ngu Thư Hân nhìn cái tên trên màn hình, vốn định không nghe. Dứt khoát một lần vậy!

"Alô. Anh gọi có việc gì?"

"Thư Hân, anh biết anh có lỗi, xin em đừng cúp máy, anh chỉ muốn xin lỗi em mà thôi." Tề Lâm áy náy xin lỗi.

Xin lỗi, trong đời Ngu Thư Hân, ghét nhất hai từ này.

Làm người khác tổn thương, lại dùng hai chữ xin lỗi cho qua chuyện. Nó xóa hết tổn thương trong lòng ư? Hay chỉ để người gây nên tội giảm xuống cảm giác tội lỗi.

"Không cần." Ngu Thư Hân vô cùng dứt khoát.

Lụy tình, không nằm trong từ điển của cô.

Cúp máy, không để anh ta nói thêm lời nói ba hoa nào nữa.

Bỏ điện thoại vào túi. Thờ thẫn đi xuống tạp hóa dưới lầu mua đồ.

Trong lúc tính tiền, trông thấy một tờ giấy quảng cáo du lịch khá cũ. Một căn nhà cổ giữa hồ, gió xuân thổi bay tán đào khắp cả một vùng trời.

"Cháu xin tờ quảng cáo này được không ạ?" Ngu Thư Hân muốn đem về đọc kỹ hơn, hỏi xin lão bá bán hàng.

"Được, cháu cứ lấy đi đi. Tiền dư đây. Cảm ơn cháu nhé!"

Ngu Thư Hân gật gù: "Cảm ơn ông. Cháu đi đây."

Trở về phòng, trong lúc cầm tiểu bánh bao ăn, Ngu Thư Hân mở lại tờ quảng cáo cũ kỹ. Hình ảnh rất chân thật, rất đẹp. Phía dưới góc, là một dòng chữ cổ điển.

Hồ Lô Cô, Châu Lương Sơn, Tứ Xuyên.

Ngẫm nghĩ một chút, đã đến lúc dành một chút thời gian cho bản thân rồi.

"Chuyến tàu GC54, đến Tứ Xuyên sắp khởi hành..."

"Rè...rè..."

Ngu Thư Hân trong đầu vẫn còn bộn bề nhiều suy nghĩ, không biết nên đến đâu. Chỉ biết cô muốn đi thật xa nơi thị phi đó, tận hưởng một kỳ nghỉ an nhàn. Ngồi trên chuyến tàu, cảnh vật xung quanh hùng vĩ lướt qua. Đây là lý di cô thích đi tàu hơn máy bay, dù hơi đau lưng một tí.

Xuống tàu, cảnh người vẫn nườm nượp càng làm bản thân cô độc. Cần tờ giấy ghi sẵn địa điểm hỏi một chú trung niên soát vé.

"Giờ này cháu đến đấy không kịp đâu. Cháu đến huyện Diêm Nguyên trước, sáng hôm sau hãy đi. Mỗi ngày chỉ có 4 chuyến đò, cháu phải canh thời gian kỹ, nơi đó vẫn ít người sinh sống lắm." Chú trung niên vừa nhìn thấy địa điểm, luyên thuyên giới thiệu như chú ấy sống ở đó vậy.

"Vậy ở đây có phương tiện gì đến đó không ạ?" Ngu Thư Hân thắc mắc hỏi đường.

"Có chứ, cháu có thể đi taxi. Nhanh nhưng hơi giá hơi cao, vì ít ai đi huyện bằng taxi lắm. Mọi người đều đi xe buýt. À, là chiếc sắp khởi hành kia. Trạm cuối cùng. Mau mau chạy lại đón đi, chỉ còn chuyến cuối cùng đó thôi." Chú trung niên nhiệt tình đẩy vai Ngu Thư Hân về phía xe buýt, bảo cô chạy theo.

"Hộc...hộc...bác tài, dừng với ạ." Ngu Thư Hân cũng đuổi kịp xe buýt. May thay bác tài nhìn gương chiếc hậu, dừng lại để cô lên xe.

Mua một chiếc vé đến trạm cuối, Ngu Thư Hân kiếm một chỗ ngồi, tuyến cuối cùng, người cũng không đông.

Ngồi trên xe một lúc, Ngu Thư Hân mới nhận ra, mình có thể đi taxi mà, tội gì mà chạy thục mạng đến vậy? Nhìn mình như người không có tiền sao?

Trách không được. Ngu Thư Hân chỉ mang theo một ba lô nhỏ, mặc một bộ y phục đơn giản. Không nhìn ra là người thành phố có tiền.

Xe buýt dừng lại. Bác tài nhìn Ngu Thư Hân vẫn còn đang ngồi phía sau. Ngoảnh đầu lại hỏi: "Này cháu, trạm cuối rồi. Cháu không xuống à."

Ngu Thư Hân cũng khá mệt, mơ màng hỏi lại: "Đến trạm cuối rồi ạ?"

Bác tài cũng đã khá già, mặt phúc hậu cười thân thiện: "Cháu không phải người ở đây à?"

"Vâng, cháu chỉ muốn đến đây du ngoạn một chút."

Bác tài cười haha. Hèn chi. Vì ai đến trạm họ đều tự biết đường xuống. Chỉ có vị cô nương này ôm ba lô đợi trạm tiếp.

"Cháu có chỗ ở chưa, cháu ta có mở một khách sạn nhỏ. Nếu cần, ta đưa cháu đến đó."

Người dân ở đây, quá thân thiện niềm nở đi. Không phải như cuộc sống bon chen thành phố. Trong lòng có chút nghi ngờ, Ngu Thư Hân cũng vì ánh mắt thân thiện này mà không quản đến. Gật đầu đồng ý.

"Cách đây không xa đâu, đi theo bác." Bác tài cầm theo một chiếc đèn pin, chiếc sáng một mảng vùng nhỏ, đủ để thấy đường đi, không vấp phải ổ gà.

Ngu Thư Hân nhìn xung quanh đèn tối om, sợ sệt ôm chặt ba lô. Lẽo đẽo như chim con theo phía sau.

"Đừng sợ. Người dân ở đây ngủ sớm lắm nên buổi tối không có nhiều đèn sáng trưng như trong thành phố được. Đến rồi này."

Bác tài vẫy tay, chỉ nhà nghỉ trước mặt: "Nó đây, cháu cứ vào là được. Bác phải về rồi, nhà của bác xa hơn một chút."

Ngu Thư Hân cúi đầu cảm ơn. Nhìn bóng dài lê thê dưới ánh trăng bạc bước đi.

Ấn tượng với nơi đây thật tốt, rất có cảm tình. 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: