Bách Hợp Tiểu Thuyết

HẠ

72 0 0 0

DUY NHẤT | HẠ

 

Sáng sớm hôm sau, Lưu Luyến thu dọn hành lý đơn giản liền đi xuống, Tiết Khải Kỳ lái xe đến đợi ngoài cổng.

 

Lưu Luyến vẻ mặt áy náy, có lẽ cảm thấy có lỗi vì chuyện kia, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ cố gắng về sớm nhất có thể.”

 

Nói xong, em ấy chuẩn bị rời đi, Vu Văn Văn cười nhạt, khẽ hỏi: “Không ôm chị một lát à?”

 

Lưu Luyến do dự nửa giây, dần dựa tới gần.

 

Tiết Khải Kỳ thò đầu từ cửa xe nói: “Luyến Tử, sắp trễ rồi.”

 

Luyến Tử...người kia gọi em ấy là Luyến Tử.

 

Chính nàng còn chưa từng được gọi, Lưu Luyến bảo người mẹ đã mất gọi em ấy như vậy, không muốn ai khác gọi cái tên đó, thế mà lại...

 

Bảo không đau, chính là nói dối.

 

Động tác của Lưu Luyến khựng lại, em ấy khẽ nói, “Đợi tôi quay về”, rồi xoay người bước về hướng Tiết Khải Kỳ.

 

Nàng có thói quen đếm số.

 

Một bước. Hai bước. Ba bước…

 

Mười bước, em ấy không hề quay đầu.

 

Quá khứ nàng từng mong chờ Lưu Luyến quay đầu nhìn nàng một lần, một lần thôi cũng được, ít nhất nói lên việc em ấy không nỡ rời khỏi nàng.

 

Đáng tiếc, lần này vẫn thế, chưa từng có ngoại lệ.

 

"Bản chất tình yêu chính là như vậy.

Chính vì có quá nhiều người khao khát muốn giành lấy.

Em thì không muốn chứng minh.

Chứng minh rằng đối với em, chị là duy nhất."

 

 

Nàng ngủ rất lâu.

 

Lúc tỉnh lại đã là sáng sớm rồi.

 

Ban đêm lạnh lẽo, cả thành phố chìm vào khoảng lặng.

 

Lưu Luyến báo tin bình an với nàng, nói em ấy đã tới nơi khai quật rồi, đang cùng các giáo sư khác làm việc.

 

Vu Văn Văn không định trả lời. Nằm thêm lúc nữa cũng không ngủ được, nên nàng ngồi bó gối ở đầu giường, nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Đã vào đông, cành cây già đã rụng hết lá, tựa như sức sống hiện giờ của nàng.

 

Thật ra cũng còn tốt mà.

 

Nàng không có ý muốn để em ấy biết bệnh tình của mình, em ấy đi công tác rồi, cũng sẽ không biết nàng chết.

 

Trong bóng tối, Vu Văn Văn dần nhớ lại những chuyện trước kia.

 

Hồi nhỏ cơ thể nàng không được tốt, rất dễ bị dị ứng, còn không chịu được bụi, thế nên mỗi lần tới lượt nàng trực nhật, Lưu Luyến đều sẽ giúp nàng lau bảng.

 

Mùa đông khi nàng ngã trên nền tuyết, Lưu Luyến sẽ đeo găng tay cho nàng, cõng nàng về nhà.

 

Lúc nàng bị cảm, cổ họng đau rát không ăn gì được, em ấy sẽ nấu một bát cháo thổi nguội từng thìa đút cho nàng ăn.

 

Còn có nàng cực kỳ sợ độ cao, năm đó nàng bị bắt cóc đưa lên núi, nếu không phải Lưu Luyến tìm được nàng, chắn trước nàng thì có lẽ nàng đã chết. Lưu Luyến bị thương nhưng vẫn gắng sức cõng nàng xuống núi, sau đó thì nhập viện hai tháng.

 

Lưu Luyến luôn mang áo dài tay, vì để che đi vết sẹo lớn.

 

Ngày tháng cứ trôi, năm tháng dần qua, từng chuyện trung hoà rồi lại tăng thêm.

 

Nàng không còn ghét em ấy, ngược lại trao đi trái tim mình.

 

Có lẽ kể từ đêm hôm đó, mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa.

 

 

Sau khi Lưu Luyến tỉnh dậy, đã là 5 giờ sáng ngày thứ hai, mà cô đang bị ai đó ôm chặt trong lòng không thể động đậy...

 

Cô thử tránh thoát lồng ngực Vu Văn Văn, nhưng ngay lập tức lần nữa bị ôm chặt, mà thân thể thì bủn rủn vô lực, bên dưới xúc cảm tê dại nhắc nhở cô chuyện hoang đường tối qua phát sinh.

 

Vu Văn Văn trong giấc mộng nhận ra người ôm ấp trong lòng đang cố gắng thoát khỏi cô, thân thể theo bản năng ôm Lưu Luyến càng chặt, miệng lẩm bẩm: "Luyến Luyến ngoan, ngủ thêm một lúc..." Giọng nàng cũng mang mỏi mệt, còn có chút khàn đục, mà tay kia khẽ vuốt ve tấm lưng mượt mà của Lưu Luyến.

 

Trí nhớ buổi hôm qua như thủy triều dâng tràn vào lòng, Vu phu nhân bảo Lưu Luyến đến quán bar đón Vu Văn Văn về, đám người ở đó đang cá cược nhau, sau đó cô bị ép uống hết chai rượu mới có thể đưa người đi, sau đó bị chị ấy…

 

Nghĩ đến đây, Lưu Luyến vừa xấu hổ vừa giận, bèn vận hết sức lực đẩy Vu Văn Văn đang trần trụi ôm mình nằm bên cạnh

 

"Cút đi!!!" Giọng Lưu Luyến căm phẫn hét lên.

 

Vu Văn Văn, sao chị ta có thể đối xử với cô như vậy?

 

Vu Văn Văn bị Lưu Luyến đẩy một cái, trong nháy mắt liền tỉnh ngủ, thấy Lưu Luyến vẫn ở bên cạnh, miệng mới liền an tâm thở phào một hơi: "May quá, Luyến Luyến, em vẫn ở bên chị!"

 

Giống như chị ta không nghe thấy giọng Lưu Luyến phẫn nộ, lại vươn cánh tay muốn ôm Lưu Luyến, song lại ôm hụt: "Luyến Luyến, em làm sao vậy?"

 

Trong căn phòng có chút u tối, giờ phút này Vu Văn Văn nhìn biểu tình Lưu Luyến không rõ, nhưng nàng cảm nhận rõ ràng hơi thở Lưu Luyến, hơi gấp gáp, còn hơi run rẩy.

 

Lưu Luyến từ trên giường lật đật ngồi dậy, bên dưới đau xót khiến thân thể cô thật sự vô lực, toàn thân mềm nhũn, đủ thấy sau khi cô bị Vu Văn Văn làm bất tỉnh, nàng vẫn không bỏ qua cô: "Chị tự làm chuyện gì, không biết hay sao? Còn hỏi tôi làm sao vậy?"

 

Lưu Luyến lạnh lùng nói với Vu Văn Văn đang nằm nghiêng bên cạnh, đang đưa ánh mắt mê ly trìu mến nhìn chăm chăm cô, mà tiếng của cô bây giờ như một trận gió rít gào trong trời đông giá rét, thổi cuồn cuộn khiến tâm phế đau đớn.

 

Vu Văn Văn đưa tay bật đèn bàn tráng lệ đầu giường, trong nháy mắt, vốn căn phòng mờ tối trở nên sáng sủa.

 

“Chị, không phải cố ý, hôm qua…”

 

Nghĩ đến đây, Vu Văn Văn cũng từ trên người Lưu Luyến ngồi dậy: "Đúng rồi, thiếu chút nữa chị quên mất chuyện này, hôm qua hình như có người tráo...".

 

Lưu Luyến vung tay ngọc lên, một đạo âm thanh vang lên giữa căn phòng yên tĩnh, bầu không khí trong nháy mắt ngưng đọng, hô hấp tựa hồ đều ngừng, chỉ còn tiếng tim đập gia tốc của hai người.

 

Vu Văn Văn chỉ cảm thấy gò má trái có chút đau đau, đầu bất giác nghiêng một bên, nàng ngây ngẩn, tiếp theo nàng che mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Lưu Luyến.

 

"Luyến Luyến, em tát chị?" Vu Văn Văn nói với vẻ kinh ngạc, nàng không tin Lưu Luyến có thể đánh mình.

 

Vu Văn Văn đã ở cạnh từ lúc Lưu Luyến mười tuổi, nàng dựa trên tính cách mà hiểu rõ và lý giải được cô. Dù Lưu Luyến có tức giận ra sao đi nữa cũng không văng tục hay động thủ, nhiều nhất áp dụng thái độ lạnh lùng, nhưng bây giờ Lưu Luyến lại cho nàng một cái bạt tai!

 

Tâm tình Vu Văn Văn bây giờ có thể nói mây đen giăng kín, sấm sét kéo đến, từ lúc sinh ra đến nay đây là lần đầu tiên Vu Văn Văn bị một cái bạt tai, hơn nữa người bạt tai nàng lại là Lưu Luyến nàng thương nhất, trong lòng vừa căm hận vừa đau đớn, đau đến sắp không thể thở, nhưng nàng không thể làm một chút gì với Lưu Luyến, càng không nỡ động vào một sợi tóc trên người em ấy.

 

"Phải, tôi tát chị!" Giọng Lưu Luyến có chút nghẹn ngào, cho dù Vu Văn Văn có làm gì quá đáng với mình Lưu Luyến cũng chưa từng tức giận, nhưng ký ức đau đớn ùa về làm cô khó chịu, lúc này cõi lòng Lưu Luyến đã chồng chất, trăm vết thương, ngàn lỗ thủng.

 

Thật ra Lưu Luyến vẫn là ra tay có chút nhẹ, trên mặt Vu Văn Văn không có ngay cả dấu tay, nhưng đối với Vu Văn Văn mà nói lại hết sức đau đớn, ngực giống như bị Thái Sơn áp xuống.

 

Hai tay Vu Văn Văn nắm chặt ra giường, các khớp ngón tay thậm chí trắng bệch, nàng cố gắng đè nén đau đớn trong lòng.

 

"Lưu Luyến, dù cho em làm vậy, vẫn suốt đời ở bên Vu Văn Văn mà thôi, đây là sự thật ai cũng đừng hòng thay đổi." Giọng Vu Văn Văn kìm nén có chút trầm thấp, lời nói và hành động của Lưu Luyến tựa hồ như kiếm sắc vô hình, không ngừng cứa vào tim nàng, vết thương vốn sắp khép miệng bị vỡ ra không chút lưu tình, ngay tức khắc máu tươi đầm đìa.

 

Lưu Luyến nhìn Vu Văn Văn người ở trong lòng giờ này đã hoàn toàn xa lạ, miệng nhưng nhức khó chịu, cô cố nén hốc mắt sắp trào ra nước mắt.

 

"Tôi sẽ không yêu chị, suốt đời cũng không!"

 

"Em không yêu chị không hề gì, chị yêu em là được rồi!” Vu Văn Văn sau khi nói xong, xuống giường giống như trốn chạy, thậm chí ngay cả quần áo chưa kịp mặc liền vội vã rời phòng.

 

Luyến Luyến... Luyến Luyến…

 

Em tát chị, em lại không tiếc tát chị!

 

Vu Văn Văn vô lực tựa lên bên ngoài cánh cửa đóng chặt, dùng bàn tay trắng nõn chặn miệng lại, đè nén tiếng khóc thút thít. Tại sao vậy? Vu Văn Văn ở ngoài cửa im lặng nỉ non, nàng bây giờ cảm thấy mình sắp chết ngạt vì nghẹn, trái tim cơ hồ ngưng đọng, ngừng đập...

 

 

Vu Văn Văn nhìn chân mình, đang bước vào phòng sách của Lưu Luyến mất rồi. Em ấy rất ít khi cho nàng bước vào căn phòng này.

 

Ở góc giá sách phủi bụi, nàng phát hiện ra một cuốn sổ. Đúng rồi, Lưu Luyến trước đây rất thích vẽ tranh.

 

Bỏ qua những bức tranh phác họa, nàng lật thấy một câu này.

 

“Mình biết Vu Văn Văn chỉ còn có mẹ rất đáng thương, nhưng mình không thích chị ta.”

 

Nét bút có chút non nớt, có lẽ là Lưu Luyến hồi nhỏ viết.

 

Vu Văn Văn do dự một lúc, tiếp tục đọc phần sau.

 

“Sau khi mình tới nhà chị ta, mọi người đối xử với mình rất tốt, phu nhân cũng vậy, còn có, sau lưng có rất nhiều người nói rằng mình chỉ là một đứa ăn mày được mua về mà thôi.”

 

Tim Vu Văn Văn hụt một nhịp.

 

Phần nhật ký về sau dần dần nhiều lên.

 

“Chị ta nhặt một con mèo ướt sũng nước mưa về, không sống được, thế là khóc một trận lớn. Mình vỗ vai an ủi chị ta, chị ta lập tức ôm chặt lấy mình. Nước mắt nước mũi bôi hết lên người mình, thực bẩn.”

 

“Chị ta còn ném sâu vào trong hộc bàn của mình, thật ấu trĩ.”

 

“Phu nhân không cho chị ta chạm vào mèo, vì vậy chị ta đã lén đem mèo nhỏ đến cho mình chôn giùm, mình đã chôn mèo nhỏ dưới gốc táo sau vườn.” Cả cuốn sổ phần lớn đều là tranh, đôi khi có việc quan trọng mới ghi vào một trang giấy.

 

“Hôm nay mình nghe thấy chị ta cầu nguyện, chị ta muốn mỗi năm đều thấy mình, ở bên cạnh mình. Lúc đó, mình cảm thấy không vui, mình không muốn bị bó buộc cả đời ở đây.”

 

Mắt nàng rơm rớm, có lẽ nàng đã ích kỷ, lấy đi quá nhiều thời gian của Lưu Luyến.

 

Niềm yêu thích với Lưu Luyến, cũng có thể nói là một loại cố chấp.

 

Trang giấy cũ nên dính vào tờ sau, Vu Văn Văn tách ra mở trang thứ hai, nó vẫn còn một đoạn: “Tiết Khải Kỳ khá giống mình, ở trên người chị ấy mình tìm được rất nhiều điểm tương đồng, ngay cả vết nhơ trong linh hồn cũng giống nhau.”

 

“Chị ta bỏ thuốc mình.”

 

“Ghê tởm…”

 

“Mình không làm được, mình đã cố gắng nhưng thật sự…rất buồn nôn.”

 

Vu Văn Văn khựng người.

 

Thế nên sau tất cả, hoá ra…là nàng đã ép buộc em ấy rồi.

 

Vu Văn Văn cầm bút lên, viết một câu bên dưới bức tranh nào đó: Xin lỗi nhé!

 

 

Vu Văn Văn lén đến thăm Lưu Luyến, thông qua một chút tình báo, nàng đặt vé máy bay đến Đôn Hoàng.

 

Vừa trông thấy Lưu Luyến ở đằng kia, Vu Văn Văn còn chưa kịp gọi thì trông thấy Tiết Khải Kỳ dựa vào người của cô, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng theo hình dáng của hai người họ, hình như đang hôn nhau.

 

Nàng trông thấy Lưu Luyến đưa mắt nhìn về phía này, bước chân do dự, dứt khoát tránh ở phía sau gốc cây nhìn em ấy.

 

Hai người đã lãng phí quá nhiều thời gian của nhau, em ấy và nàng đều mệt mỏi quá rồi, em ấy cũng chán rồi.

 

Vu Văn Văn nghĩ ngợi một lúc rồi xoay người lại.

 

Nàng nhận thua.

 

Bóng lưng gầy gò đi trong đêm vắng, bỏ lại thế giới đằng sau lưng.

 

Quần áo, giày dép, bàn chải đánh răng, một số thứ được gọi là đồ trang sức và đồ trang trí có tính thẩm mỹ thô tục mà nàng cưỡng bức mang vào, lớn nhỏ đều thuộc về mình, Vu Văn Văn đã thu thập tất cả. Như vậy khi bạn gái mới của em ấy chuyển đến, cô ấy sẽ không vì nhìn thấy những thứ đồ đó của nàng mà cãi nhau.

 

Những thứ này nàng để trong mấy cái bao to, mang hầu hết đến bãi chứa, một số thì đi quyên tặng.

 

Trong đó cũng có những thứ chứa đầy kỉ niệm, ảnh này là lúc cả nhà đi du lịch nước ngoài chụp lại, mẹ nàng, nàng và em ấy, quá khứ nàng trân trọng, chúng giống như bảo bối vậy, treo chúng ở nơi dễ thấy nhất trong nhà. Nhưng suy cho cùng, cái này không thể bán đồ cũ, chỉ có thể ném đi.

 

Trước khi đi, Vu Văn Văn quay lại nhìn ngôi nhà này một lần.

 

Được rồi.

 

Một chút dấu vết nàng từng tồn tại đều không có rồi.

 

Ồ, không đúng.

 

Nàng để một con gấu mèo lớn trên ghế sofa trong phòng khách.

 

Lúc đầu mua nó vì cảm thấy nó rất giống Lưu Luyến.

 

Nàng vẫn rất ích kỷ, vẫn muốn nó thay nàng ở lại bên cạnh Lưu Luyến.

 

 

Lưu Luyến trở về lúc nào, tại sao không ai nói với nàng?

 

Ở cửa tiểu khu nhìn thấy em ấy đi xuống từ xe taxi, sắc mặt nàng tái mét, hoang mang rối loạn tới không biết phải làm sao.

 

Chỉ là nghĩ, không thể để em ấy thấy bộ dáng bây giờ của mình.

 

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của nàng, Lưu Luyến quay đầu nhìn về hướng này. Vu Văn Văn vội vã quay người lại tăng nhanh tốc độ trông có chút nhếch nhác.

 

Nàng thuê một căn nhà nhỏ gần đây. Tới nhà mới thở một hơi ra, lại nhận được điện thoại của Lưu Luyến.

 

Chắc em ấy vừa về tới nhà, không nhìn thấy nàng đâu .

 

Vu Văn Văn ổn định lại nhấc điện thoại lên: “Alo?”

 

Giọng nói lạnh lùng của Lưu Luyến truyền tới: “Chị ở đâu?”

 

Nàng không trả lời.

 

Lưu Luyến lại hỏi lần nữa mang theo sự áp bức: “Chị ở đâu?”

 

Vu Văn Văn hơi bối rối, nàng chỉ có thể bịa ra một cái cớ: “Chị ra ngoài du lịch.”

 

Lưu Luyến cười lạnh.

 

“Du lịch?”

 

“Du lịch mà cần dọn hết đồ của mình đem đi? Tôi còn cho là trong nhà có trộm cơ đấy, chị đây là có ý gì?”

 

“….Chị muốn dọn ra ngoài sống.”

 

“Tôi hỏi chị lại lần nữa, chị đang ở đâu?”

 

Vu Văn Văn nghĩ nghĩ, giữ chặt điện thoại nói.

 

“Chúng ta tạm thời tách ra một thời gian đi.”

 

Đầu bên kia im lặng, một lúc sau mới vang lên thanh âm trầm thấp.

 

"Không phải chị muốn đến Na Uy sao? Tôi đã về rồi!" Tiếng Lưu Luyến có chút run rẩy, thậm chí có chút nghẹn ngào.

 

"Nhưng, chị không cần nữa!"

 

Cô cúp máy.

 

Hai đêm sau, Vu Văn Văn bí mật đi đến biệt thự lúc đầu.

 

Con gấu mèo dễ thương mà nàng để lại đã bị bỏ ở ngoài sân.

 

Bị mưa xối, bẩn hết rồi.

 

Với tính cách của Lưu Luyến, làm đến mức này chứng tỏ em ấy rất tức giận.

 

Nàng chạm vào tai của con gấu lớn và lấy nó đi. Muốn đem nó đi phải dùng rất nhiều sức mà cũng rất mắc cười. Đặt nó ở ghế sau của xe taxi là một việc rất tốn thời gian.

 

Nàng vẫn hơi ích kỷ, hy vọng em ấy nhìn nó có thể thỉnh thoảng nhớ nàng.

 

Lại hy vọng em ấy không cần nhớ đến nàng.

 

Nếu như nàng chết rồi, Lưu Luyến không còn ăn được đồ ăn nàng nấu nữa, không còn nghe thấy giọng nàng nữa, cũng không còn hình ảnh nàng mỗi ngày đi ở bên cạnh làm phiền em ấy, em ấy sẽ nhớ nàng không?

 

Vu Văn Văn đã giảm rất nhiều cân. Cảm giác như mình cách không xa tình huống xấu nhất trong miệng Trương Thiên Ái rồi .

 

Trương Thiên Ái nói, nếu nàng muốn đi, chị ấy có thể dẫn nàng đi. Lúc chị ấy nói câu này trong mắt có sự không chịu nỗi.

 

Nàng nghiêng đầu nhìn chị ấy: “Vậy với chị mà nói thì có phải là quá tàn nhẫn rồi không?”

 

Chính tay chị ấy tiễn nàng đi, sau này chị ấy nhất định sẽ gặp ác mộng.

 

Sau khi suy nghĩ rất lâu, Vu Văn Văn quyết định sẽ nhảy xuống biển. Sông hồ biển rộng, Lưu Luyến là người duy nhất không thích biển, thích những con suối uốn khúc, thích sông rộng, thích hồ nước êm đềm hiền hòa, nhưng lại không thích sự rộng lớn huyền bí của biển cả.

 

Con người em ấy chung quy rất nhàm chán.

 

Như vậy cũng tốt, nàng muốn chết ở nơi em ấy không thích, như thế em ấy cũng bớt lo, nàng cũng không muốn gặp lại em ấy nữa.

 

Mặc dù Trương Thiên Ái không muốn nhưng Vu Văn Văn vẫn để lại một nửa tài sản của mình cho cô ấy theo di chúc.

 

Dù là bạn bè hay bác sĩ, Trương Thiên Ái đều quá quan tâm nàng, nhưng nàng không có gì để đáp lại chị ấy cả.

 

Xấu hổ mà nói, nàng cũng không có nhiều tiền.

 

Tiền của Vu gia, đó không phải tiền của nàng.

 

 

Ban đầu nàng muốn quay một đoạn video cho mẹ và ông nội, nhưng sau khi nghĩ về diện mạo của nàng bây giờ, Vu Văn Văn chỉ viết một lá thư cảm ơn, mong họ không trách nàng.

 

Gió biển thổi qua, rít lên thê lương bên tai.

 

Hôm nay là sinh nhật của nàng.

 

Lưu Luyến gọi điện thoại cho nàng rất nhiều lần.

 

Nhìn màn hình điện thoại của mình bật tắt, Vu Văn Văn cuối cùng vẫn nhận.

 

“Sao gọi lâu vậy chị mới nhận?” Âm thanh bên phía em ấy rất ồn, còn có tiếng cười đùa vui vẻ.

 

“Ngủ quên.” Vu Văn Văn nói khẽ.

 

“Ăn bánh kem chưa?” Lưu Luyến hỏi.

 

Vu Văn Văn gật đầu: “Ăn rồi.”

 

“Là phu nhân làm sinh nhật cho chị à?”

 

Nàng làm gì dám để mẹ mình nhìn thấy hiện trạng bây giờ. Cho nên Vu Văn Văn nói dối họ, nói muốn đi du lịch nhìn ngắm thế giới ngoài kia, rất lâu nữa mới trở về.

 

“Không phải.”

 

Vu Văn Văn cười nói: “Ăn với bạn.”

 

Lưu Luyến trầm mặc một chút: “Trương Thiên Ái?” Chị ấy thực sự là người bạn thân thiết nhất mà Vu Văn Văn liên lạc trong nhiều năm qua.

 

“Phải đó, bánh kem là chị ấy mua, đáng giận nhất là mua nến lớn hơn một tuổi. Còn nói với chị là chúc mừng trước một năm, thật sự giận chị ấy.”

 

Trong thực tế, nàng đã rất lâu rồi không gặp Trương Thiên Ái.

 

Lưu Luyến ừ một tiếng rồi cúp máy.

 

Ở vòng bạn bè, Vu Văn Văn nhìn thấy ảnh của Lưu Luyến đăng lên. Em ấy cùng Tiết Khải Kỳ đang xem pháo hoa.

 

Nàng nhớ Tiết Khải Kỳ từng nói, cô ta nhớ nhất chính là pháo hoa thời thơ ấu. Pháo hoa với nhiều hình dạng khác nhau nở trên bầu trời đêm, lộng lẫy và đầy màu sắc, bùng nổ một chút ánh sao sáng, sau đó rơi xuống như mưa sao băng. Mang theo lời chúc dịu dàng và đẹp đẽ nhất.

 

Nàng đăng một dòng trạng thái, chỉ để Lưu Luyến nhìn thấy: “Chúng ta chia tay đi.”

 

Đặt điện thoại lên tảng đá rồi đi xuống biển.

 

 

Trương Thiên Ái nói cho Lưu Luyến biết rằng Vu Văn Văn chết rồi, cô ta cau mày không tin.

 

“Đừng có đùa như vậy.”

 

“Lưu tiểu thư, tôi không đùa.”

 

Trong lòng Trương Thiên Ái cười lạnh: “Lưu tiểu thư. Thi thể của Vu Văn Văn đã được cảnh sát tìm thấy, cô có thể đến nhà xác để nhận dạng xem phải em ấy hay không.” Nói xong câu này Trương Thiên Ái xoay người rời đi.

 

Không thèm nhìn đến phản ứng của Lưu Luyến.

 

Trương Thiên Ái nhận được một email từ Vu Văn Văn gửi, em ấy nói với cô rằng em ấy đã đi rồi, đừng nhớ em ấy quá, sau đó nói cho cô biết mật khẩu của nhà thuê của nàng, nhờ cô giúp em ấy chuyển thư cho mẹ và ông nội nàng.

 

Em ấy nói, em ấy biết cô thích ăn món ăn em ấy nấu nên đã viết một quyển công thức rất chi tiết, nếu sau này cô có muốn ăn có thể học từ quyển ghi chép này.

 

Vu Văn Văn để kim chi và đậu đũa ngâm, ớt ngâm mà em ấy làm trong tủ lạnh, đủ cho cô ăn rất lâu.

 

Vu Văn Văn đã lâu không liên lạc với cô, cô đã có linh cảm rồi.

 

Em ấy chết vào một ngày bình thường như vậy.

 

Không phải, là chết trong đêm sinh nhật của chính mình.

 

Vừa tròn 28 tuổi

 

Không nói với ai, kể cả cô…

 

Đứa ngốc đó!

 

Khi chết, cũng để lại một nửa tài sản thừa kế cho cô.

 

Trương Thiên Ái không thể nhịn được cười khi nhìn thấy chuỗi số 0 trong thẻ ngân hàng của mình.

 

Lưu Luyến chắc đã đến nhà xác để xác nhận rồi.

 

Lúc đi ra, tay vẫn còn nắm rất chặt, tinh thần hoảng hốt.

 

Cô là bác sĩ, cô biết thi thể khi ngâm qua nước sẽ có hình dạng như thế nào.

 

Có lẽ sẽ khiến cô ta cả đời không quên nổi.

 

Đây có lẽ chính là ác tâm của cô.

 

Cô không muốn nhìn thấy sau khi Vu Văn Văn mất đi, cô ta sống một cách thoải mái dễ chịu coi như chẳng có chuyện gì xảy ra.

 

Cô muốn Lưu Luyến phải hối hận.

 

 

Lưu Luyến trở lại căn biệt thự cũ.

 

Không có đồ của chị ấy, bên trong trống rỗng. Những bức tranh trên tường không còn nữa, những chiếc gối hình con mèo trên ghế sofa cũng không còn, những chậu cây xanh chị ấy trồng trên ban công cũng đã bị bỏ. Bao gồm cả bức ảnh gia đình kia.

 

Chỉ còn lại ngôi nhà đơn sơ lạnh lẽo.

 

Cô đứng đó, chợt muốn tìm ra dấu vết Vu Văn Văn từng tồn tại trong đời cô. Nhưng không có gì cả.

 

Lưu Luyến không bỏ cuộc, tìm kiếm khắp nơi nhưng không nơi nào có cả.

 

Vậy con gấu đâu?

 

Cô vội vàng chạy ra góc sân, nhưng con gấu đã không còn ở đó từ lâu.

 

Có lẽ người thu gom xem là rác bỏ đi rồi .

 

Cô đã đánh mất thứ cuối cùng mà chị ấy để lại cho cô. Về đến nhà, cô tìm những bộ quần áo mà Vu Văn Văn đã mua cho cô trước đây, trải chúng ra giường nằm trên đó.

 

Lưu Luyến không có buồn ngủ, nhưng rất nhanh đã ngủ quên.

 

Cô mơ hồ cảm thấy bên tai có một luồng hơi thở rất nhẹ, giống như tiếng mèo con, cảm giác này lâu rồi chưa từng thấy.

 

Cô chợt tỉnh giấc, cô nghe tiếng bước chân. Sải bước ra khỏi phòng bước xuống cầu thang.

 

Là tiếng gió.

 

 

Lưu Luyến đi tìm Trương Thiên Ái, chị ta nhìn cô một lúc, mỉm cười: “Căn phòng của em ấy tôi đã mua rồi, cô đừng nghĩ tới nó nữa.”

 

Cô nghẹt thở.

 

Chị ta đứng dậy, đi từng bước tới trước mặt cô: “Tôi biết cô muốn tìm di vật của em ấy, muốn biết những ngày cuối đời em ấy trải qua như thế nào, cái cơ hội này, cô không có được đâu.”

 

“Lưu Luyến, tôi từng nghĩ rằng em ấy không thích tôi chỉ vì tôi quen biết em ấy chậm hơn cô. Em ấy đã từng dành hết thanh xuân và tình cảm cho cô. Nhưng đến cuối đời, người bên cạnh em ấy lại là tôi, cô biết vì sao không?”

 

Lưu Luyến ngẩng đầu nhìn Trương Thiên Ái, muốn nghe mục đích thực sự của đối phương.

 

“Đó là vì cô không xứng!”

 

Có thể thấy gần đây trạng thái tinh thần của Lưu Luyến không được tốt, gầy đi rất nhiều, giọng nói hơi nghẹn lại, có chút khẩn cầu, giống như đang muốn nghe một câu trả lời phủ định vậy: “Trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời, chị ấy có đau đớn không?”

 

Trương Thiên Ái tiếp tục mỉm cười.

 

“Lưu tiểu thư, em ấy bị u não. Bệnh nhân u não giai đoạn cuối bị đau đầu dữ dội, chóng mặt, thường xuyên buồn nôn, nôn mửa, không nhìn rõ và thường xuyên bị ngã nếu sống một mình. Sau khi tế bào ung thư di căn, em ấy thậm chí không thể mô tả vị trí đau cụ thể vì em ấy đã đau khắp cơ thể. Em ấy không thể chịu đựng được nên đã chọn cách tự tử. Em ấy muốn tôi nói với các người, em ấy ra đi mà không hề đau đớn.”

 

Trương Thiên Ái nhìn Lưu Luyến bằng ánh mắt kinh tởm: “Nhưng tôi không nhẫn tâm giấu trong lòng.”

 

Lưu Luyến, lúc đó mày đang ở đâu?

 

Đang cùng Tiết Khải Kỳ xem pháo hoa à?

 

Lưu Luyến sắc mặt xám xịt, bại trận, hồi lâu sau mới khôi phục được.

 

Kỳ thực, Lưu Luyến luôn nghĩ Vu Văn Văn không yêu mình, người Vu Văn Văn thực sự yêu mới mà Trương Thiên Ái, hai người đó cực kỳ thân thiết, cũng ở bên nhau lâu như vậy, bản thân suy cho cùng cũng chỉ là một kẻ ngoại lai được mua về mà thôi.

 

Không ngờ rằng…

 

Y tá gõ cửa: “Bác sĩ Trương, có người nhà bệnh nhân đang tìm cô.”

 

Trương Thiên Ái lướt qua Lưu Luyến, đi ra ngoài.

 

Ngoài cửa là mẹ của Vu Văn Văn cùng lão quản gia.

 

Mẹ Vu khóc tới mắt đỏ hoe, phải dựa vào người đỡ mới có thể đứng vững.

 

“Cháu là bác sĩ chăm sóc của A Văn sao, cháu có thể dì biết A Văn thực sự bị u não sao?” Mẹ Vu nắm tay Trương Thiên Ái hỏi, giọng run rẩy.

 

“Tại sao một chút cũng không nói với dì?”

 

Trương Thiên Ái vội vàng nắm lấy cánh tay của bà ấy: “Dì, nén bi thương.”

 

“Rồi những ngày cuối đời, không ai bên cạnh, con bé đơn lẻ bóng, nó buồn bao nhiêu.” Mẹ Vu nói xong nước mắt lại rơi.

 

Nói ra những lí do thoái thác đã chuẩn bị kỹ: “Dì đừng buồn quá, y học bây giờ phương pháp rất phát triển, A Văn cũng không phải chịu nhiều đau đớn. Em ấy chỉ không muốn dựa vào thuốc và dụng cụ để duy trì sự sống của mình trong những ngày cuối cùng nên đã chọn cách nhảy xuống biển, em ấy rất thích biển, đó là sự ra đi nhẹ nhõm đối với em ấy.”

 

Vu phu nhân sững sờ, hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào: “Là như vậy à?”

 

Cô gật đầu: “Em ấy nói, em ấy muốn tồn tại trong hồi ức của mọi người là một cô gái thật xinh đẹp, khỏe mạnh.”

 

Vu phu nhân nghẹn ngào: “Cuối cùng, con bé vẫn nghĩ tới việc dì cao huyết áp, kêu dì uống thuốc đúng giờ, khám định kỳ. Ngay cả vào ngày con bé đi, A Văn của dì cũng gọi điện quan tâm dì.” Bả ấy ngồi thụp xuống ghế ở hành lang bệnh viện, che mặt khóc.

 

“Dì một chút cũng không nghe ra được con bé đang không đúng….”

 

 

Cuối cùng Lưu Luyến đã đến bờ biển đó, cô vẫn luôn không bao giờ dám đến. Cô sợ nhớ tới Vu Văn Văn trông như thế nào khi chết đi.

 

Cô đứng trên bờ, gió biển mặn chát phả vào mặt, sóng xanh lăn tăn khiến cô cảm thấy nôn nao, choáng váng.

 

Kể từ khi cha mẹ mất đi, cô bị mợ bắt lên phụ giúp những người trên tàu, bị sóng cuốn vào năm sáu tuổi gần như chết đuối, cô đã bị say biển.

 

Mà Vu Văn Văn vừa vặn chết ở biển.

 

Một bước.

 

Hai bước.

 

Cảnh sát nói với cô, lần truy cập cuối cùng của chị ấy là bức ảnh pháo hoa cô đăng trong vòng bạn bè.

 

Cô chỉ nghĩ những chùm pháo hoa lộng lẫy đó giống với cực quang mà chị ấy muốn thấy. Nhưng cô không ngờ là Tiết Khải Kỳ lại thả tim và share lại bài viết đó. Có lẽ trong lòng chị ấy chuyện này lại trở thành sự lãng mạn giữa cô và người kia.

 

Lúc đó, chị ấy đã đau đớn như thế nào, mới cam tâm tình nguyện chìm vào nơi đáy biển lạnh lẽo.

 

Một cuộc điện thoại đã đánh thức cô khi mực nước biển đang đến gần hơn.

 

Khi cô tỉnh lại, biển đã nhấn chìm thắt lưng.

 

Lưu Luyến lấy điện thoại ra, là mẹ của Vu Văn Văn.

 

Cô nhấc máy che điện thoại để bà ấy không nghe thấy tiếng sóng biển: “Phu nhân, con nghe.”

 

Giọng Vu phu nhân chán nản: “Dì đang ngủ thì bỗng nhiên bức tranh tự nhiên rơi xuống đất làm dì tỉnh dậy, sau đó thì muốn gọi điện thoại cho con. Khi nào con về tới nhà, ngày mai cùng dì đến thăm mộ con bé được không?”

 

Bức tranh?

 

"Là bức tranh nào ạ?"

 

Đầu dây bên kia im lặng, sau đó lặng lẽ thở dài một hơi: "Là bức ảnh chúng ta đi du lịch, con nhớ không, có cả con nữa."

 

Lưu Luyến ngừng lại một chút.

 

Phải nhỉ, chị ấy vẫn còn người nhà mà chị ấy yêu thương nhất cần sự chăm sóc của cô.

 

“Bên con có tiếng gì vậy? Con đang ở biển à?” Vu phu nhân nghi ngờ hỏi.

 

“Không có ạ.” Giọng Lưu Luyến khàn khàn.

 

“Con sắp về rồi.”

 

Những cơn sóng vỗ vào chân cô như thể muốn đẩy cô cách xa.

 

 

Mấy ngày sau.

 

Lưu Luyến nhận được một cuộc gọi, giọng nói ở đầu dây bên kia có chút ngập ngừng.

 

“Chị, là em. Có chuyện này em phải nói với chị, lúc trước ở Đôn Hoàng ấy, có thể em đã gặp phải Văn Văn tỷ, lúc ấy chị ấy gầy quá, em không dám nhận.”

 

“Chị ấy có đến gặp tôi ư?”

 

“Vâng, ngày mà giáo sư mời chúng ta bữa tối, Tiết tỷ say quá nên nhờ chị đưa về khách sạn, em lúc ở bãi giữ xe có trông thấy chị ấy đứng ở khoảng xa nhìn hai chị, nhưng mà lại không dám chắc. Hiện tại Văn Văn tỷ mất rồi, em nghĩ, chuyện này nên nói cho chị biết.”

 

Sau khi cúp điện thoại, Lưu Luyến cụp mắt xuống.

 

Hoá ra, đây là lý do khiến chị ấy quyết định rời đi.

 

Trương Thiên Ái nói đúng.

 

Cô thực sự không xứng.

 

Cô thậm chí không đủ tư cách để chết cùng chị ấy.

 

Vu Văn Văn, chị ấy chắc là ghét cô lắm.

 

 

Một tháng sau khi Vu Văn Văn chết. Có lúc Lưu Luyến thường quên đây là sự thật.

 

Buổi sáng lúc tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc, cô theo bản năng nghiêng đầu, muốn bỏ chiếc chân đang đè trên người mình xuống.

 

Nhưng lại mò được khoảng không. Bên cạnh cũng là một mảnh trống rỗng.

 

Chị ấy không ở đây nữa rồi.

 

Sau này cũng sẽ không ở đây nữa.

 

Cô ngơ ngác hồi lâu, đột nhiên nhớ ra trong những ngày cuối cùng của chị ấy, chị ấy rất ít khi quấn lấy cô.

 

Một tuần sau, Lưu Luyến dần dần hồi phục lý trí.

 

Cô bàn giao lại dự án ở Đôn Hoàng, Vu phu nhân bởi vì cái chết của Vu Văn Văn đau buồn khôn nguôi, cô cần phải ở lại chăm sóc bà ấy, ngày nào cũng đi đi về về giữa trường học và Vu gia.

 

Lưu Luyến thu dọn đồ đạc, phát hiện ra nhật ký của mình không ở vị trí ban đầu, lật đến dòng chữ của Vu Văn Văn, cô khẽ ngước lên, đôi mắt hơi đỏ ửng nhìn về ánh trăng sáng rọi bên ngoài cửa sổ.

 

Đóng quyển nhật ký lại, giọt nước mắt nghẹn bấy lâu nay không kìm được lăn dài.

 

Trong quyển nhật ký còn đang dang dở, một dòng chữ nhỏ ẩn hiện ở mặt sau.

 

“Mình đã tìm đến bác sĩ tâm lý, lần này nhất định được, sẽ ổn thôi.”

 

“Không được để chị ấy thất vọng nữa.”

 

Đáng tiếc, Vu Văn Văn đã không đọc được.

 

 

Toà nhà ở cùng với Vu Văn Văn bị Lưu Luyến khoá lại, giao cho bên môi giới rao bán.

 

Thực ra cũng chẳng có gì mà né tránh, toà nhà đó được thu dọn sạch sẽ rồi, không để lại bất kỳ thứ gì liên quan tới chị ấy.

 

Ờ, chị ấy để lại một con gấu mèo ngốc nghếch, mang theo nỗi tức giận không tên, vứt nó vào trong vườn, sau đó thì con gấu mèo đó bị gom đi rồi.

 

Có một hôm, Vu phu nhân tự nhiên nói: “Chúng ta đi thăm nơi A Văn đi nhé.”

 

Nhắc tới Vu Văn Văn, mắt của bà ấy lại đỏ lên: “Dì luôn mơ thấy vùng biển đó, có thể là A Văn muốn gặp dì.”

 

Buổi tối, Lưu Luyến thấy trên điện thoại có một dòng gợi ý, nhảy biển tự vẫn có bao nhiêu đau khổ?

 

Có người chia sẻ câu chuyện của mình trong khu bình luận, khúc giữa sẽ cảm thấy hối hận, sẽ đấu tranh, nhưng đã chẳng còn đường lui, rất tuyệt vọng, kiểu cảm giác muốn hít thở nhưng nước biển lại tràn vào phổi, nỗi đau hít thở mà đau rát đó…

 

Cô không dám đọc hết...

 

Sau ngày hôm đó Lưu Luyến bắt đầu mất ngủ nguyên đêm, lúc không ngủ được, cô sẽ nấu cơm, quét dọn vệ sinh, là thẳng thớm từng bộ quần áo.

 

Sáng sớm khi Vu phu nhân dậy trông thấy một bàn thức ăn, rất ngạc nhiên.

 

Bà thử một miếng, đôi mắt chợt đỏ: “Giống với món mà A Văn làm quá.”

 

Cô gắp một miếng thịt xào ớt vào miệng, mùi vị quen thuộc lấp đầy khoang miệng, cõi lòng thì một mảnh cảm xúc bi thương đau khổ, dường như phát lại mảnh ký ức đã chôn sâu trong tâm trí.

 

Trước đây, cô rất ít khi xuống bếp.

 

Tại sao lại làm ra mùi vị của chị ấy?

 

Đột nhiên Lưu Luyến phát hiện, mỗi một chuyện cô làm đều là những việc mà Vu Văn Văn từng làm.

 

Cuộc sống vẫn như vậy bình lặng, cho đến khi xử lý yên ổn lễ tang của Vu phu nhân, Lưu Luyến mới dám quay lại vùng biển kia.

 

 

Dân gian tương truyền rằng, chốn hoàng tuyền rộng đến tám trăm dặm, không cỏ cây hoa lá, trải qua bốn bề đều là sa mạc hoang vu gió cát, đi qua con đường đầy ải chết chóc, nhưng con cá mặt người ngoi lên mặt nước muốn ăn thịt linh hồn, nơi này có duy nhất một cầu nại hà, trên đó có một gian nhà nhỏ được mệnh danh là Mạnh Bà Trang.

 

Mạnh Bà canh giữ hoàng tuyền, là người nấu canh vong ưu, khiến những linh hồn quên đi kiếp trước của mình mà du nhiên đầu thai.

 

Mạnh Bà cũng từng có mối nhân duyên với nam nhân ở chốn hồng trần, tưởng chừng tình yêu có thể không phân biệt tuổi tác, không phân biệt gia thế, yêu ma, con người hay thần tiên. Nhưng nam nhân kia vì ham sống sợ chết mà bỏ rơi Mạnh Bà trong ngày đại hôn, nước mắt Mạnh Bà rơi xuống nền cát nóng của hoàng tuyền, từ đấy mọc lên một loài hoa lạ.

 

Loài hoa ấy, chỉ duy nhất một ngàn năm mới nở, một ngàn năm mới tàn. Nhưng có hoa thì không có lá, có lá lại chẳng có hoa. Về sau, người ta cho rằng loài hoa đấy có thể thức tỉnh thế nhân về ái tình.

 

Sự ưu mỹ thuần khiết.

 

Người ta cũng chọn cho nó một cái tên nghe đến thôi cũng khiến lòng người mang mác.

 

Bỉ Ngạn...

 

'Chốn hoàng tuyền ngăn hai bờ sinh tử

Bỉ Ngạn hoa đỏ rực vong xuyên hà

Mạnh Bà canh chưa quên mà đã nhớ

Cầu Nại Hà sao nặng bước chưa qua?'

 

Lưu Luyến đứng trước cổng hoàng tuyền, nhớ đến những gì được lưu giữ trong sách cổ. Đúng như cô nhớ được, tám trăm dặm chỉ có một màu đỏ quỷ dị đến đáng sợ.

 

Một vùng bỉ ngạn đỏ rực chẳng thấy một màu xanh thẳm của lá hoa bình thường. Cô chưa kịp định hình trước sự hùng vĩ của nó, đã bị quỷ sai húc một cách thật mạnh choáng váng. Cô cũng không do dự, cứ thế đặt chân lên con đường hai bên trải đầy hoa bỉ ngạn.

 

Từng bước cô đi là mỗi dòng kí ức hiện về, tựa như một vở kịch tua ngược quay chậm trong đầu cô.

 

Đầu tiên vào đêm đông năm đó, cha cô ngoại tình bị mẹ bắt gian, sau đó mẹ cô mỗi ngày đều ôm lấy cô, rủ rỉ bên tai cô, tựa như lời thì thầm của quỷ khiến cô không thể nào quên được.

 

“Luyến Tử, cha con đã phản bội mẹ, ông ấy đã phản bội chúng ta.”

 

“Luyến Tử, chúng ta cùng chết, chết đi mới thực sự giải thoát.”

 

“Chúng ta cũng đưa ông ấy đi.”

 

“Gia đình chúng ta lại tiếp tục những tháng ngày hạnh phúc.”

 

Bà ấy tự tử thất bại, liều mình đồng vu quy tận cùng hai kẻ kia, máu nhuộm đỏ cả căn phòng cùng tiếng cười man rợn, từng giọt máu bắn lên mặt, nhỏ xuống đầu ngón tay của cô, nghe lách tách…

 

Cô không chết.

 

Hình ảnh cuối cùng còn xót lại, là ánh mắt vui sướng khi được giải thoát của mẹ cô trong áng lửa sáng rực cùng hơi nóng bỏng rát, xung quanh là khói lửa mịt mù.

 

Một đám trẻ dùng bùn bẩn ném vào người cô: “Cút đi, kẻ điên. Nó là con của một người đàn bà điên, bà ta đã giết chồng mình sau đó là đốt cháy cả căn nhà…tai tinh…mau cút đi…”

 

“Chắc chắn nó cũng mang trong mình dòng máu điên của mẹ nó, thấy không, bị đánh như thế mà nó chẳng nói lời nào…”

 

Thứ đến, cô lần đầu tiên gặp nàng, sự kích động trong lồng ngực cô không ngừng kêu gào.

 

Vô vàng ký ức, tầng tầng lớp lớp hiện ra, thật sống động như chuyện mới diễn ra hôm qua.

 

Cuối cùng, là hình ảnh Vu Văn Văn bị chảy máu mũi, cô đơn nhìn cô lên xe đi công tác cùng Tiết Khải Kỳ, người con gái mỉm cười trên tấm ảnh đen trắng cùng tiếng kèn xoma chết chóc réo rắt âm ỉ.

 

Từ bao giờ lệ tuôn đầy gương mặt cô, cứ thế đi qua hết con đường đầy hoa, ký ức và chết chóc. Từng bước, từng bước đến trước mặt Mạnh Bà.

 

Hóa ra, Mạnh Bà, là một cô gái rất trẻ.

 

"Cả một đời đều là hận, là yêu...Cuối cùng ngươi là hận, hay là yêu? Đến khi mất đi người ấy, người tuẫn tình tan, ngươi mới thấu hay sao?” Mạnh Bà đứng bên nồi canh bốc hơi nghi ngút, cười cười âm trầm nhìn Lưu Luyến nói.

 

Lưu Luyến hơi nghệt mặt, ánh mắt có chút bối rối, cũng có phần sợ sệt.

 

"Ngươi..."

 

"Uống bát canh này, quên đi tất cả hỉ, nộ, ái, ố của tiền kiếp. Nhanh chóng đầu thai làm người thôi!" Không để Lưu Luyến nói hết câu, chén canh đã đưa ra trước mặt.

 

"Ta...ta không uống có được không?" Cô nhìn chén canh đang bốc khói trước mặt, nhịn không được lén nuốt nước bọt.

 

Cô không muốn uống canh Mạnh Bà, nếu uống vào, cô sẽ quên đi kiếp trước, nhưng cô tuyệt đối không muốn quên đi người ấy.

 

"Ngươi điên khùng gì ở đây, nhanh uống canh rồi còn đầu thai!" Quỷ sai phía sau Lưu Luyến quát lớn khi thấy cô chậm chạp không chịu rời đi.

 

"Ta..."

 

"Ta cái gì? Lẽ nào ngươi không muốn luân hồi đầu thai..."

 

Quỷ sai định nói tiếp liền thấy cánh tay Mạnh Bà giơ lên, ý bảo có thể lui xuống, quỷ sai liền gật đầu, bỏ về phía cổng hoàng tuyền.

 

"Ngươi và nữ nhân kia thật giống nhau! Lúc đấy nàng cũng hỏi giống ngươi!" Mạnh Bà đặt bát cánh xuống bàn, rồi ngồi xuống cái ghế gần đấy, cầm quạt phe phẩy cười nói.

 

"Chị ấy có phải?" Lưu Luyến muốn hỏi, rằng người trong lời Mạnh Bà, có phải là Vu Văn Văn hay không?

 

"Khi ngươi đứng trước cổng hoàng tuyền, chẳng phải đã nhìn thấy hay sao?" Mạnh Bà cười, ánh mắt nhìn vào cả cánh đồng bỉ ngạn đang nở rộ, nhìn cỡ nào bốn bề cũng chỉ có màu đỏ đến tận cùng.

 

Lẽ nào...

 

Phóng tầm mắt nhìn những cành hoa bỉ ngạn khẽ lay trong gió, không biết ảo ảnh, hay là hiện thực, cô nhìn thấy chị ấy, y phục màu trắng, tóc đen buông dài đứng giữa cánh đồng bỉ ngạn kia, lệ tràn đầy khóe mi, trách móc nhìn cô.

 

"Ngươi đừng nhìn nữa...Thứ ngươi thấy được cũng chỉ là quá khứ."

 

"Làm thế nào có thể tìm thấy chị ấy." Lưu Luyến chớp mắt một cái, bóng hình nhớ thương kia cũng tan thành mây khói. Tâm trạng cô trở nên rối bời, cả tám trăm dặm đều là bỉ ngạn, đâu mới là nàng.

 

“Tự tử là đại tội, mà cả hai người các ngươi đều phạm vào đại tội. Nhân duyên trần thế, gặp rồi lại tan, chính là vì duyên nợ mà tiếp diễn, kiếp này sang kiếp khác. Chính hai ngươi đã tự tay cắt đứt lương duyên mà Nguyệt Lão se thành, tơ hồng một khi đã đứt, vĩnh viễn không thể nối lại được.”

 

Từ đấy, bên góc cầu Nại Hà, có một nữ nhân tuyệt mỹ, ngồi lẩm bẩm một mình.

 

Hết ngày này qua tháng nọ, hết năm này đến năm kia. Thời gian cứ thế trôi đi, bất giác đến ba trăm năm sau.

 

Mạnh Bà đều ở đây nấu canh tiễn hồn, những hồn ma đi qua, đều nhịn không được nhìn về dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành đang ngồi giữa rừng bỉ ngạn mà thủ thỉ gì đấy.

 

“Ngươi không tin ta, duyên phận đã đứt, người ấy đã kết duyên cùng một người khác, ngươi cũng nên học cách từ bỏ.”

 

Nước mắt Lưu Luyến lại rơi xuống, cô đứng cạnh cầu Nại Hà, Mạnh Bà lần nữa đưa đến một bát canh đến trước mặt cô.

 

"Tất cả đều theo thiên ý, ngươi nên uống canh và luân hồi chuyển kiếp đi!"

 

“Không muốn sao?”

 

“Vậy ta cho ngươi một cơ hội, dùng nửa tuổi thọ của mình kiếp sau của mình để đầu thai cùng nàng.”

 

Lưu Luyến nhắm mắt lại, nước mắt cứ rơi vào bát canh trên tay Mạnh Bà, cô nhận lấy bát canh ấy, nghẹn ngào: “Được.”

 

“Kiếp sau ngươi chỉ còn 37 năm tuổi thọ, người kia sẽ kết hôn sinh con, có một gia đình hạnh phúc, ngươi vẫn muốn đến tìm nàng sao?”

 

“Sẽ…”

 

Dù chỉ là những người xa lạ...chỉ cần chung sống một nơi, cô đã thấy mãn nguyện.

 

Bóng dáng cô mất hút, từ phía căn lều Mạnh Bà Trang bước ra, một nữ nhân tuyệt mỹ.

 

"Nữ nhân này, ngươi thực sự nhẫn tâm vậy sao?" Mạnh Bà đứng nhìn mãi về phía cầu Nại Hà, lắc đầu thở dài.

 

"Ta không cách nào đối diện với em ấy." Nữ nhân cười buồn, khuôn mặt cùng dáng người, chính là Vu đại tiểu thư Vu Văn Văn.

 

Nữ nhân mang y phục màu trắng, mái tóc đen buông dài với đôi mắt buồn.

 

"Nàng đã luân hồi đầu thai, ngươi cũng nên đi thôi!" Mạnh Bà nâng bát canh đặt vào lòng bàn tay trắng nõn của nàng, khuyên nhủ.

 

Vu Văn Văn nhận lấy chén canh từ Mạnh Bà, đưa lên miệng uống, vị mát lạnh đầu lưỡi khiến nàng thức tỉnh. Ba trăm năm qua, nàng đã hiểu rồi, em ấy thực sự yêu nàng, nàng cuối cùng cũng tìm được câu trả lời mà nàng mong muốn.

 

Tơ hồng đã đứt, có là kiếp sau, kiếp sau nữa, hai người mãi mãi cũng không thể bên nhau.

 

Nàng mỉm cười, cảm tạ Mạnh Bà.

 

"Vốn dĩ là bi thương...Cớ sao lại rực rỡ mê người đến vậy!" Mạnh Bà nhìn nàng biến mất trên cầu Nại Hà, ngán ngẫm buông ra vài câu than thở.

 

Năm mười sáu tuổi, sau khi Lưu Luyến tỉnh dậy sau cơn đại bệnh, lại phát hiện trên giấy vẽ của mình phác họa một người con gái, phía dưới còn có hai dòng chữ, đây chắc chắn là nét chữ của cô.

 

[Vu Văn Văn, chị ấy rất tốt, vô cùng tốt, tôi rất yêu chị ấy]

 

[Hãy đến bên cạnh và hứa rằng, bảo vệ chị ấy thật tốt]

 

Cho dù bản thân không nhớ được Vu Văn Văn là ai, Lưu Luyến vẫn muốn đi tìm, tìm người con gái trong bức họa kia.

 

[Hoàn]

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16