DUY NHẤT | THƯỢNG
Cho đến bây giờ vẫn có rất nhiều người không chịu tin tưởng sự thật kia.
Được Vu gia vô cùng cưng chiều, không hiểu sao Vu tiểu thư Vu Văn Văn đột nhiên qua đời.
Trong lễ truy điệu, mọi người ai nấy đều lộ ra sắc mặt ngưng trọng. Bởi vì đứa con gái duy nhất không còn, Vu phu nhân suy sụp đến ngất đi, lúc này vẫn còn ở bệnh viện, không ăn không uống, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, dường như muốn tuẫn táng cùng con gái.
Bầu trời xám xịt, từng cơn gió lạnh cuồn cuộn nổi lên nhưng vẫn không mưa dù chỉ một giọt.
Một người phụ nữ tóc ngắn ngang vai mặc áo khoác đen đi đến.
Nhóm những người đứng ở cửa đều là người nhà họ Vu, lúc nhìn thấy người phụ nữ này, bao nhiêu thù hận trước đây cũng không còn quan trọng nữa. Nếu là lúc trước, bọn họ nếu không lạnh lùng hoặc trào phúng chế giễu thì cũng sẽ tận lực không chú ý đến cô hoặc giả vờ như không thấy. Hiện tại trông thấy cô, sắc mặt của bọn họ vô cùng bình tĩnh, gật đầu.
Bởi vì người phụ nữ này, là người mà em gái họ yêu nhất.
Lúc Lưu Luyến nghe được tin tức, cảm giác không thể tin nổi.
Gần đây cô đi khảo cổ ở Tây Tạng, cũng đã lâu không gặp Vu Văn Văn, từ lần chia tay, đã lâu rồi cô không quay về đây.
Lưu Luyến nhìn di ảnh, đó là ảnh của một thiếu nữ với đôi mắt trong veo, và có lẽ mãi mãi sẽ vẫn như thế này. Gương mặt kia không chỗ nào có thể bắt bẻ, cũng không phải thuộc dạng tuyệt thế mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nhưng lại khiến người ta có cảm giác càng nhìn càng cảm thấy dễ chịu, thuận mắt. Trông đơn thuần vô hại, nhưng khi nói chuyện lại không hề biết nể mặt mũi người khác.
—
Lưu Luyến luôn có thái độ lạnh nhạt và ngạo mạn với Vu Văn Văn.
Bạn bè của Lưu Luyến nói: “Chị đừng để tâm, là do lúc bé cậu ấy chịu khổ nhiều quá thôi.”
Quay ngược về thời gian trước.
Vu Văn Văn chín tuổi ngốc nghếch đáng yêu, được ông và mẹ yêu thương như trân bảo.
Lưu Luyến tám tuổi lạnh nhạt âm trầm, một đứa không cha không mẹ.
Vu Văn Văn cơm áo không cần lo nghĩ, mỗi tháng còn có tiền tiêu vặt để dùng.
Lưu Luyến vì đói mà đau dạ dày, lại bị bắt quỳ xuống mặt đất trước mặt mọi người.
Vu Văn Văn còn đang ngồi trong nhà gặm hai cái màn thầu, lại uống một ngụm sữa nóng làm nũng với ông nội.
Vu Văn Văn làm sao không biết Lưu Luyến đã từng rất khổ cực.
—
Một đám trẻ con tám chín tuổi đứng dưới mái hiên, thất kinh nhìn vào trong đại viện.
“Tao bảo mày phạm lỗi là phạm lỗi. Làm vỡ nhiều chén như vậy, ông đây xem mày lần sau còn dám không?” Một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi chiết một cây thô nhất trong bụi mận gai, hung hăng quật từng phát lên người một đứa bé đang co quắp trên mặt đất.
Đứa bé che đầu, chôn mặt dưới cánh tay. Cành mận gai quất vào bên hông khiến thân thể lẩy bẩy, nhưng vẫn như cũ không hé lấy một lời.
“Lên tiếng! Ông đây xem mày bướng đến đâu?” Người đàn ông tức giận, vừa đánh vừa mắng. Đánh một cái cọc gỗ không lên tiếng, hiển nhiên không thể khiến cho lão ta nguôi giận, ngược lại càng thêm phẫn nộ.
Người đàn ông hung hãn khiến cho đám nhóc đứng dưới mái hiên bị dọa ngốc, có đứa nức nở nhỏ giọng: “Hay là chúng ta thừa nhận đi, cậu ấy có thể bị đánh chết không?”
Bên trong đám trẻ có một cậu nhóc đội mũ lưỡi trai, sắc mặt của nó trắng bệch, nghe vậy vội vàng phủ quyết: “Không được! Ai cũng không được nói, nếu không tao sẽ cho đứa đó đẹp mặt.”
“Nhưng mà… Cậu ấy chảy rất nhiều máu.”
Câu nói ấy đã hấp dẫn lực chú ý của lũ trẻ, lúc bọn nó nhìn sang quả nhiên nhìn thấy đứa bé đó nằm co quắp trên đống mảnh sứ vỡ, chiếc áo ngắn không vừa vặn bị máu tươi thấm ướt, trên mặt đất lưu lại những vệt máu nhợt nhạt.
Cậu ta đúng là bị đánh ở trên mảnh sứ vỡ!
Cậu nhóc đội mũ ôm quả bóng, sắc mặt trắng bệch.
Lúc trưa cậu ta được ba mua cho quả bóng mới, vì thế dẫn theo bọn nhóc trong xóm đi chơi bóng. Không nghĩ tới bóng đá bay ra ngoài thì nện vào chiếc xe đẩy nhỏ của đứa trẻ kia, vì thế đống chén bát trên đó cũng vỡ tan tành.
Tiếng mảnh sứ vỡ loảng xoảng làm Mã Bân bừng tỉnh, hắn chất vấn là do ai làm. Đứa trẻ mang mũ chỉ vào đứa bé đẩy xe, Mã Bân không nói hai lời liền bắt đầu đánh người.
Đứa trẻ cao gầy bị Mã Bân một cước gạt ngã, vừa lúc nằm trên mảnh sứ vỡ, tiếng cành mận gai quất vào hai bàn tay đến rách da làm người ta sợ hãi.
Lũ trẻ tránh ở dưới mái hiên mà thân thể phát run, nhát gan khóc lóc.
Cậu nhóc mang mũ nghẹn nuốt nước miếng, càng thêm tin chắc không thể nói. Tuy rằng gia cảnh của nó tốt, Mã Bân kia không dám đánh, nhưng nếu thừa nhận thì trở về cũng không tránh được bị ba mẹ giáo huấn một trận.
Hơn nữa…
Có đứa thấp giọng nói: “Cậu ta bị đánh nhưng lại không nói lời nào.”
Dưới bầu trời tối tăm mù mịt, đến một tiếng hừ nhẹ cũng không có, trong không khí chỉ có tiếng quất đánh, đứa trẻ kia vẫn giữ nguyên bộ dáng co ro, ai cũng không nhìn thấy vẻ mặt của nó.
Cậu nhóc mang mũ nhất thời sợ hãi, nghĩ thầm đây là thứ quái vật gì mà có thể chịu đựng được vậy. Sắp bị người ta đánh chết cũng không kêu đau xin tha.
Người đàn ông phun một bãi nước bọt lên người đứa trẻ, mắng chửi: “Mẹ nó đen đủi!”
Đến cùng cũng không thể đánh chết người được, Mã Bân hùng hùng hổ hổ xong thì đá đứa trẻ một cước: “Mau dọn dẹp đi, ngày mai tao đi tìm mợ mày…”
Rốt cuộc cũng đánh xong, bọn nhóc nhao nhao nhẹ nhàng thở ra.
Tiếng sấm rền vang dội, đúng là trời mưa. Bọn họ bị tình cảnh này dọa ngây người.
Tháng bảy khô nóng, ve kêu chập trùng, Vu Văn Văn mở mắt ra, nhìn thấy một đứa trẻ đang cuộn tròn trên mặt đất.
Nàng ngồi dưới mái hiên, không khí lạnh lẽo trầm mặc một hồi lâu, đứa trẻ kia chậm rãi buông cánh tay che đầu xuống.
Nhịn đau cắn răng cố đứng dậy, bọn nhóc sợ hãi nhìn chằm chằm từng cử động chậm rãi bò dậy của đứa trẻ đó.
Vu Văn Văn nhìn đến ngây dại.
Đó là lần đầu hai người họ gặp nhau.
—
Vu Văn Văn giương mắt nhìn về phía đại viện.
Một buổi hè sớm đầy ôn hòa, bác hàng xóm đi tới.
Bác Trương lắc đầu: “Cái nhà mới tới thật quá ngược đãi trẻ con.”
Vợ của ông tiếp lời: “Còn không phải sao, không cho cháu gái đi học còn bắt đi làm thuê cho Mã Bân. Mã Bân là người thế nào trong đại viện này ai mà không biết chứ. Bây giờ bởi vì mấy cái chén, đứa nhỏ kia chịu tội thê thảm luôn.
Vu Văn Văn giật mình.
Tô a dì là người giúp việc của Vu lão gia, ngửi thấy mùi bát quái, vội vàng hỏi: “Lão Trương, hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Trương Cường chỉ chỉ về phía bắc, trả lời bà: “Đang nói đứa trẻ nhà Lưu gia kia kìa, hôm qua nó đẩy xe làm vỡ chén của Mã Bân hôm nay Mã Bân đến đòi mợ nó bồi thường tiền. Cái bà ấy nào có chịu trả, bắt đứa nhỏ ấy quỳ xuống xin lỗi người ta.”
Vu Văn Văn nhịn không được nhìn qua hướng đại viện phía bắc.
Quỳ xuống xin lỗi…
“Tô a dì, đi xem thử đi.”
Tô a dì nắm tay nàng, ngại nàng đi chậm nên lại bế nàng lên. Cô bé chín tuổi nhỏ nhỏ gầy gầy, nhưng thật ra toàn thân mềm như bông.
Còn chưa tới gần cửa hàng tạp hóa của Mã Bân, xa xa đã thấy một đám người vây quanh. Mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, khe khẽ nói nhỏ.
Thanh âm bén nhọn của người phụ nữ truyền đến: “Mã Bân, ông đừng có mà làm quá, dù sao con nhóc chết tiệt này nó cũng quỳ xuống xin lỗi rồi. Ông đòi tiền tôi cũng không có, muốn người thì đem nó đi đi, một ngày tiền công của nó là tám đồng, để nó chuyển hàng cho ông. Còn tiền công mấy ngày trước thì đưa cho tôi!”
Mã Bân cũng không phải loại lương thiện: “Ông đây khinh, mày còn muốn tiền, có tin tao đánh chết con đàn bà thối tha mày không!”
“Ông dám!”
Bọn họ ồn ào náo động, ngày càng có nhiều người tới xem náo nhiệt. Đám người ríu rít, bình phán chuyện thị phi này.
Vu Văn Văn ở trong lòng Tô a dì nên hơi hơi cao một chút, bởi vậy liếc mắt một cái liền thấy đứa trẻ đang quỳ trước cửa tiệm.
Thời tiết cực kì nóng bức, mồ hôi ướt đẫm lưng.
Vu Văn Văn đột nhiên lạnh người co rúm lại.
Trên trán Lưu Luyến đều là mồ hôi lạnh, những giọt mồ hôi đó chảy dọc theo khuôn mặt, chảy xuống chiếc áo xanh xám của cô. Hai người bên cạnh cô không ngừng cãi vã, mà xung quanh rất nhiều người đang nhìn trò khôi hài này.
Cô khuất nhục quỳ gối giữa đám người, tấm lưng thẳng hôm qua đã có chút hơi cong.
Người phụ nữ nhao nhao cãi nhau còn không ngừng đánh vào đầu đứa trẻ ấy.
Vu Văn Văn bỗng nhiên quay đầu, giọng nói mềm mại của bé gái vang lên: “Đừng cãi nữa! Người làm vỡ chén không phải là cậu ấy!”
Đám người an tĩnh lại, đứa trẻ quỳ trên mặt đất chậm rãi ngẩng đầu nhìn tới hướng nàng.
Lúc đó gió hạ nhu hòa, ánh dương rực rỡ rơi xuống đầy đất.
—
“Văn Văn, con nói gì vậy?” Tô a dì hốt hoảng.
Mã Bân quay người lại, nhận ra đứa cháu gái của Vu lão phía nam đại viện, nghỉ hè về đây chơi, nhìn vào Vu Văn Văn hỏi: “Nhóc con, không phải nó thì là ai?”
“Là Tôn…”
Tô a dì lo sợ bịt miệng Vu Văn Văn lại. Người đàn bà thấy vậy liền nhanh miệng nói với Mã Bân: “Thấy không, có nhân chứng trông thấy, không phải là nó làm vỡ chén…”
“Là tôi.” Lưu Luyến ngắt lời người đàn bà, kiên định nhìn Mã Bân.
“Nhóc con chết tiệt.”
Sau đó là một trận ồn ào.
“Súc sinh, ngươi nói lại lần nữa, cút, cút. Từ nay ngươi cút khỏi nhà tao, đừng có ở đây ăn bám nữa thứ không cha không mẹ này…” Tiếng người đàn bà chua vang lên.
—
Vu Văn Văn liếc mắt về phía Tô a dì một cái, hừ lạnh.
Nàng nhịn xuống tức giận, nhìn về phía Lưu Luyến bị ném ra khỏi cửa, đám đông cũng bắt đầu tản dần.
"Uống nước không?"
Lưu Luyến yên lặng nhận lấy bình nước, vặn ra cách một khoảng dốc xuống miệng.
Môi cô khô nứt đến chảy máu, Mã Bân không cho cô uống nước, Lưu Luyến uống rất vội. Tháng bảy quá oi bức, đổi lại là người khác chắc sớm đã té xỉu rồi. Nhưng cổ thân thể này còn rắn chắc hơn sắt thép, muốn té xỉu để thoát tội cũng không được.
Không có gì gian nan hơn còn sống.
Cô một ngụm uống sạch, một giọt cũng không lãng phí.
Lưu Luyến ném chiếc bình lên người Vu Văn Văn, một câu cảm ơn cũng không nói.
Cô rũ mắt, nhẹ nhàng thở phì phò.
Vu Văn Văn duy trì biểu tình cao ngạo lãnh đạm, sau một lúc lâu mới ngồi xổm xuống bên cạnh Lưu Luyến. Trên người cô toàn mùi mồ hôi, cách gần đến mức nàng còn ngửi thấy mùi máu trên người.
Mạng thật lớn.
Vu Văn Văn cầm bình nước, dù sao cũng không cần câu cảm ơn của người ngạo mạn kia, nàng chầm chậm xoay người rời đi.
Chờ nàng đi thật xa, Lưu Luyến mới ngẩng đầu.
Người này...
Vì sao lại ra mặt giúp cô?
—
Vu Văn Văn đã bỏ ra một số tiền không nhỏ để mua Lưu Luyến. Người đàn bà mặt đầy dầu mỡ miệng cười toe toét đẩy Lưu Luyến về phía Vu Văn Văn, bà ta nhận được tiền liền vui mừng không thôi, hận không thể ném đứa trẻ đi càng nhanh càng tốt.
Người nhà họ Vu nghĩ rằng đây là hứng thú nhất thời của nàng, tựa như một đứa trẻ vòi vĩnh một món đồ chơi mới, lâu dần rồi cũng sẽ chán. Vu gia con cháu không nhiều, bỏ ra một ít tiền để mua một đứa nhỏ để chơi cùng, cũng không thiệt.
Lưu Luyến chán ghét điều này.
Chán ghét cuộc sống của mình phải phụ thuộc vào người khác.
Một người đi mãi dưới bóng đêm, một người đứng ở nơi ánh đèn xa hoa nhìn xuống, định sẵn không thể giao nhau, lại vì một cơn gió đầu hạ mà vô tình gặp gỡ.
Cuộc sống mới Lưu Luyến như thế nào?
Nói đến Lưu Luyến, ngoại trừ "ngoan ngoãn đáng yêu", còn có "đủ tài đủ đức" và các tính từ miêu tả vân vân, nhưng nói về Vu Văn Văn, ngoại trừ "đẹp" chính là "đẹp".
Mẹ Vu ngày đầu tiên thấy Vu Văn Văn mang Lưu Luyến về bất ngờ không thôi, sau này cũng dần dần quen với sự hiện diện của đứa trẻ kia, tình cảm ngày một lớn dần, bà đã xem đứa trẻ đó như đứa con thứ hai của mình, thêm một chén cơm, thêm một đôi đũa, nhà bà cũng không đến mức không nuôi nổi một đứa nhỏ.
“Con nhìn xem Lưu Luyến kìa, hôm nay trên trường lại được giáo viên khen, còn con thì sao?” Vu mẹ nhìn Vu Văn Văn miệng còn đang nhai snack, bài tập không chịu làm, hận không thể luyện sắt thành thép.
“Con chỉ cần một mình mẹ khen là được rồi.” Vu Văn Văn bĩu môi, một câu cũng không nghe lọt vào tai.
“Mẹ nghe Lưu Luyến lấy được hai môn trăm điểm, thật giỏi mà, con thi hai môn tám mươi điểm còn nói được gì?”
“Bây giờ đang chú ý phát triển toàn diện, mẹ đăng ký cho con lớp tiếng Anh với lớp toán, con học cho giỏi, trăm ngàn lần không được học lệch, nhìn Lưu Luyến mà học tập, tới lui đều đứng nhất, con gái như nhau, sao chênh lệch lại lớn thế hả?”
Thành thật mà nói, đầu óc Vu Văn Văn thật sự rất thông minh, rất nhiều thứ hiểu rõ trong một lần, nhưng ngày này qua ngày khác luôn luôn bị so sánh phàn nàn, lúc cố gắng thì luôn không nhận được khen thưởng.
Hứng thú với học tập của nàng giống như bị bòn rút từng ngày khô héo từng ngày, đối với Lưu Luyến làm đại diện học sinh xuất sắc cũng từng ngày từng ngày càng chán ghét. Sau cùng, dứt khoát vò đã mẻ lại sứt, mặc kệ mẹ nàng nói thế nào cũng dửng dưng, Lưu Luyến gặt hái được đến cuối cùng là một xấp bằng khen thành tích, còn Vu Văn Văn thì nhận được là một xấp thư tình thật dày.
Nhiều lúc Vu Văn Văn cảm thấy bản thân không nên vì chút mềm lòng mà mang đứa nhóc này về.
Cực kỳ đáng ghét!
Mỗi ngày đều chỉ biết giải đề, còn dọa nàng không giải đề cùng sẽ về mách với mẹ. Thế nên sau màn cắt giảm tiền ăn vặt, Vu Văn Văn mỗi ngày liếc mắt nghiến răng cùng Lưu Luyến giải đề.
Làm nhiều đề như vậy, nàng cơ bản không cần đội sổ nữa mà Lưu Luyến vẫn như cũ đầu bảng.
Vu Văn Văn kiên quyết không thừa nhận hết thảy tất cả là do lòng ghen tị đang quấy phá.
Hai người ngồi cùng nhau trên ghế nhà trường, đồng học chứng kiến tình cảnh quen thuộc cãi nhau mỗi ngày đều mặc nhiên ngó lơ. Vu Văn Văn cãi không lại Lưu Luyến sẽ cố ý xé đi một trang sách tiếng Anh của cô nàng, trông thấy người khác lén bỏ thư tình vào hộc bàn của Lưu Luyến liền quăng vào sọt rác, chàng trai muốn tỏ tình với Lưu Luyến liền bị Vu Văn Văn mắng khóc lóc chạy đi…
Rất nhiều, rất nhiều…
Tất cả đều là ngụy biện cho sự yêu thích của Vu Văn Văn, vì quá yêu thích nên ngoài nàng ra không ai được chạm vào cô ấy dù chỉ là cái móng tay.
Lưu Luyến là của riêng nàng.
—
“Đang suy nghĩ gì?” Người bên cạnh mặc một thân váy đen bó sát cơ thể, là chị họ của Vu Văn Văn, Vu Văn Nguyệt. Mái tóc đen nhánh tết thành bím gọn gàng, nổi bật trên đó chính là chiếc kẹp tóc mà Vu Văn Văn từng tự tay làm tặng cho cô.
Lưu Luyến lấy lại tinh thần, tầm mắt từ trên di ảnh dời đi.
Vu Văn Nguyệt thanh âm trầm xuống, nhếch môi, quay đầu đi, không muốn nhìn vào bức di ảnh trước mắt nữa. Cô nàng hít sâu một hơi, nói: “Cô chẳng có chút áy náy nào.”
“Tôi áy náy cái gì?”
“Là lỗi của tôi sao?”
Cô sợ ảnh hưởng đến Vu Văn Văn, ngay lúc trong lòng cô còn vướng bận, đã rời xa nàng ấy….
Không nghĩ tới lại thành vĩnh biệt.
—
Vu Văn Văn từng nghĩ bản thân sẽ không gặp lại Lưu Luyến nữa, không ngờ rằng…
Ngay tại đám tang của nàng…
Hiện tại nàng chỉ là một hồn ma vất vưởng, không cách nào nói chuyện cùng em ấy.
Thật muốn chạm vào…
Thôi vậy, chết thì cũng đã chết rồi, còn sợ sệt cái gì nữa đây?
Cũng đâu thể chết thêm lần nữa…
—
Đêm tối, Vu Văn Văn ngây ngốc ngồi ở đầu giường.
Lưu Luyến tắt máy tính, nhắm mắt dưỡng thần, sau đó đứng dậy lên giường lấy chăn đắp.
Em ấy đã quen quay lưng lại phía nàng, ở giữa luôn là một chiếc gối ngăn cách hai người họ.
Tư thế ngủ không lừa người.
Ở bên nhau hai năm, Lưu Luyến vẫn không thể nào thích ứng với việc ngủ cùng giường với Vu Văn Văn. Chung quy bởi vì trong một lần say mà hai người đã phát sinh chuyện không nên, nên mối quan hệ hiện tại của hai người cũng chỉ là tạm bợ.
Nhưng Vu Văn Văn yêu thích Lưu Luyến là thật.
Có lẽ trong suy nghĩ của Lưu Luyến, người gây ra sự tình đêm kia không ai khác là Vu Văn Văn, cô luôn nghĩ Vu Văn Văn là kiểu người mặt dày, dù cô có không muốn thì nàng sẽ nhân lúc cô ngủ say mà đến gần với cô hơn, nhẹ dán vào lưng, ôm lấy eo cô.
Lần đầu phát sinh là ngoài ý muốn, lần thứ hai, thứ ba thì sao?
Cũng là do Vu Văn Văn mặt dày mong muốn mà có.
Lúc đó, Vu Văn Văn 26 tuổi, hiếm hoi nhớ được, hôm đó là một ngày mưa lớn như hôm nay, nàng chầm chậm bước về phía Lưu Luyến… ôm lấy em ấy.
"Lưu Luyến."
Vu Văn Văn dịu dàng xoa má Lưu Luyến, nhẹ nhàng nắn bóp, cảm xúc rất tốt đẹp, để nàng yêu thích không thôi. Tại sao bản thân lại yêu thương tiểu tử này đến vậy? Vu Văn Văn khẽ lắc đầu, mái tóc đen dài tự nhiên vốn được quấn lên cứ vậy bung xuống, càng quyến rũ động lòng.
Lưu Luyến áp chế cảm giác chán ghét trong mình, cô bực bội khiến khuôn mặt đỏ bừng như đang thẹn thùng. Dung nhan tinh xảo đẹp tuyệt hơn nữa lại ửng đỏ tự nhiên, khiến cho tâm can rung động.
Nàng nở nụ cười từ đáy lòng mình, Luyến của nàng tốt đẹp như vậy, giờ phút này nàng rất muốn em ấy.
Vu Văn Văn cởi khăn tắm, dựa thân thể trơn bóng vào cơ thể Lưu Luyến, giúp cô cởi chiếc váy hoa lam chưa mặc được bao lâu...
Lưu Luyến vẫn đẹp như thế, tựa như trái cây chín mọng, còn tỏa ra hương thơm mê người, dường như chỉ cần cắn một cái sẽ chảy ra nước hương vị ngọt ngào, khiến người ta thèm khát.
Mà Lưu Luyến đứng đó không có bất cứ hành động gì.
Eo của người con gái này, hoá ra mỏng manh như thế, gầy hẹp như thế.
Không giống nàng, nhiệt độ của Lưu Luyến rất cao. Cơ thể ẩm ướt của Vu Văn Văn đang run rẩy, lòng nghĩ rằng, nếu Lưu Luyến từ chối, thì ý nghĩ muốn chết của nàng cũng đã nhen nhóm.
Vu Văn Văn ngẩng đầu cười thật tươi, nhưng nước mắt đã làm nhòe tầm nhìn.
Lúc đó điều nàng sợ nhất là nghe được mấy câu như không biết xấu hổ, không có tự trọng, buồn nôn… từ miệng em ấy.
Dù sao thì nàng cũng chỉ là một cô gái, có dũng khí mất não, nhưng không có năng lực chấp nhận hậu quả.
Lưu Luyến lạnh nhạt nhìn Vu Văn Văn. Dường như sẽ đẩy nàng ra xa ngay khoảnh khắc đó.
“Chị muốn làm gì?”
Vu Văn Văn lúng túng không nói lên lời.
Lưu Luyến cảm thấy ánh mắt Vu Văn Văn có chút nóng bỏng, nếu như cô không biết Vu Văn Văn đang câu dẫn cô thì coi như sống mấy chục năm uổng phí, Lưu Luyến cũng biết ý chí cô không hề kiên định.
Nhưng lý trí vẫn có chút thấp thỏm, bất an không có cách nào thản nhiên tiếp nhận đoạn tình cảm không tương xứng này.
“Muốn chị được không?”
Vu Văn Văn không lập tức bông tay Lưu Luyến ra, mà theo dọc cánh tay Lưu Luyến đi xuống, cảm thấy da thịt Lưu Luyến thật nom mềm, ý tứ câu dẫn cùng ám chỉ mười phần từ từ lướt xuống, lướt đến lòng bàn tay Lưu Luyến, sau đó chơi đùa với ngón tay thon dài của cô.
Cảm giác ngón tay Vu Văn Văn lướt trên da thịt khiến Lưu Luyến nổi lên cảm giác khó nói thành lời. Trong đầu nhớ đến cảnh tượng cha cùng tiểu tam trên giường, mẹ cô cầm dao điên cuồng đâm xuống, một giọt máu bắn lên mặt cô, xung quanh là tiếng la hét cùng tiếng còi cảnh sát vang vọng.
Ghê tởm!
Thật ghê tởm!
Cố gắng đè nén cảm xúc, Lưu Luyến cúi đầu hôn, nét đau khổ và hỗn loạn ẩn trong ánh mắt, còn nếm được mùi rượu nhàn nhạt.
Lưu Luyến đẩy Vu Văn Văn ra, mặc kệ Vu Văn Văn đầu đập vào thành giường, xoay người bỏ chạy.
Trong đêm tối, Vu Văn Văn bật cười thành tiếng, nước mắt không ngừng rơi, nàng thấy lờ mờ chiếc đèn đung đưa trên trần nhà, chúng như muốn nói với nàng.
Vu Văn Văn, ngươi thật ti tiện.
Có thể là do sắp chết, nên tâm trạng bình tĩnh hơn nhiều.
—
Vu Văn Văn ngồi một hồi liền đi ra ngoài, nàng không muốn nhớ lại tình cảnh nhục nhã lúc nãy, mua một lốc bia đến bên sông, ngồi đó hóng gió uống bia.
Nàng cũng chẳng hề có ý gì gọi là giày vò bản thân mình, chỉ là uống được nửa lon, phần còn lại thì cầm trên tay.
Bởi vì sợ lạnh, nên trước khi ra khỏi nhà còn choàng thêm một lớp áo bông.
Trương Thiên Ái từng hỏi, tại sao không nói với người nhà là nàng bị bệnh.
Vu Văn Văn nói: “Trước khi bà tôi mất, vẫn luôn là tôi chăm sóc bà ấy. Dáng vẻ trước khi bà ấy mất, cơ thể khô héo, mạch máu teo lại, không thể tiêm được thuốc. Nó đã trở thành ấn tượng sâu sắc nhất mà bà ấy để lại cho tôi.”
Mỗi lần nhớ lại giống như đám mây mù tích tụ lại đè lên đầu, ban đêm tỉnh giấc từ cơn mơ, dáng vẻ tuyệt vọng bi thương khi người thân bị bệnh tật giày vò mãi không tan.
Cái chết của nàng thì không cần như thế.
Thay vì việc họ làm các loại điều trị cùng nàng, chứng kiến nàng dần trở nên yếu đuối, nhếch nhác thì để họ nhớ dáng vẻ khỏe mạnh tốt đẹp của nàng vẫn hơn.
"Trái tim ai mà chẳng có vết sẹo.
Trăm vạn ngả đường đều dẫn về La Mã.
Mất ngủ chẳng qua là cách trị liệu nỗi cô đơn."
Một mình Vu Văn Văn ngồi đó một lúc lâu, ôm chân bó gối một hồi, không biết trời sáng từ lúc nào.
Những người như nàng, thứ vô giá trị nhất hiện tại chính là tình cảm, bởi vì ngay chính bản thân còn chẳng biết được, liệu ngày mai có còn ngắm được vẻ đẹp rạng rỡ của ánh mặt trời.
Mở điện thoại, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
“Chị đang ở đâu?” Giọng Lưu Luyến gay gắt, như muốn nuốt sống nàng.
Vu Văn Văn ngơ ngác một lúc mới hồi thần lại, cảm thấy dường như bản thân mình đã bỏ lỡ điều gì đó: “Sao thế? Có chuyện gì à?”
Lưu Luyến im lặng một lúc, hơi thở nặng nề, giống như đang cố gắng kìm nén cảm xúc: “Chị ở đâu?" Sau đó lại chèn thêm một câu: "Phu nhân tìm chị.”
Lưu Luyến mặc dù đã vào nhà họ Vu gần mười lăm năm, vẫn nghiêm chỉnh gọi mẹ của Vu Văn Văn là phu nhân, giống như cô chỉ là một người làm thuê, đến khi cô trả hết món nợ ân tình thì sẽ không ai nợ ai nữa.
Nàng nhìn bốn phía xung quanh: “Bến sông Hoàng Phố.”
Cô ấy nói: “Ở yên đó, tôi đến đón chị .”
Vu Văn Văn kéo chặt áo bông, ngoan ngoãn ngồi nguyên một chỗ đợi Lưu Luyến tới đón.
Cô ấy tới nhanh hơn nàng tưởng, sau khi dừng xe liền rảo bước đến trước mặt nàng, ánh mắt nhanh chóng nhìn điều gì đó trên người nàng.
Phát hiện nàng không xảy ra chuyện gì, Lưu Luyến mới bình tĩnh lại.
“Chị tới đây làm gì?”
Vu Văn Văn vừa nghĩ đáp án, thì hắt xì một cái.
“Hóng gió a.”
Sắc mặt Lưu Luyến chợt khó chịu, cởi áo ngoài khoác cho nàng: “Chị bị bệnh à, hết chuyện làm ra đây hóng gió?”
“Ừ…” Vu Văn Văn cười nhạt, không biết là nói thật hay nói đùa.
Nhìn thấy bên cạnh Vu Văn Văn còn có lon bia nghiêng ngả, Lưu Luyến nhíu mày hỏi: “Chị đã uống bao nhiêu?”
“Một lon.”
Lưu Luyến đương nhiên không tin.
Nàng muốn giải thích, vừa định mở miệng thì hắt xì vài cái liền.
Lưu Luyến đưa tay lên thử độ ấm trên trán nàng: “Sốt rồi à?”
Có lẽ do hắt xì quá mạnh, khoang mũi dường như có thứ gì đó chảy ra.
Lưu Luyến cau mày: “Chị sao thế?”
Vu Văn Văn lắc đầu, dùng hai tay bịt mũi: “Có thể là do nóng trong người.”
Có lẽ máu không sệt như nước mũi mà tí tách chảy ra ngoài, ánh mắt Lưu Luyến đột ngột thay đổi, nhanh chóng đưa Vu Văn Văn vào xe, bảo nàng bịt chặt mũi rồi ngửa đầu, tìm trong hộc xe bông y tế nhét vào mũi.
Lưu Luyến căng thẳng nhìn Vu Văn Văn, động tác tỉ mỉ lại cẩn thận.
Máu mũi dần ngừng chảy, trên mặt và cổ nàng dường như đều hơi dính nhớp bởi máu.
Cô ấy không hiểu, nhìn nàng chằm chằm, lông mày có xu thế cau lại: “Hắt hơi mà cũng chảy máu được, chị làm từ thủy tinh à?”
Vu Văn Văn gật đầu, hào phóng thừa nhận.
Lưu Luyến nhìn Vu Văn Văn một hồi: “Có phải chị gầy đi rồi không?”
Em ấy còn có thể nhớ tới cân nặng của nàng sao?
Thật là một chuyện đáng kinh hỉ.
—
“Xong rồi, uống chút canh này.”
Không mất bao lâu, Lưu Luyến đã nấu xong một bát canh, hương thơm bay khắp căn phòng, rồi nhìn Vu Văn Văn uống hết bát canh đó.
Rất lâu rồi nàng không no tới mức này. Bụng căng tới nỗi đánh trống được luôn, không động đậy được.
“Cảm ơn, em cũng về đi.”
“Chờ chút, tôi sẽ thu dọn giúp chị.”
“Không cần, làm phiền em nhiều rồi.” Vu Văn Văn khách khí cự tuyệt, nỗi đau kia không cách nào khép lại, thầm nghĩ từ bỏ cũng tốt, từ bỏ rồi, sẽ vui vẻ an nhiên mà ra đi.
“Không phiền, có thể.”
Lưu Luyến quyết định làm người tốt đến cùng, đưa Phật đưa về Tây Thiên, nhanh chóng đem chén bát đặt vào trong bồn rửa, sau khi rửa tay sạch sẽ, lấy đồ ngủ, quỳ gối thay dép cho nàng, lúc cúi đầu tóc gáy che khuất tầm mắt, thể hiện sự nhẫn nại và ấm áp.
Có một khoảnh khắc, nàng tưởng mình quay về trước kia.
Lúc đó...
Lúc đó bởi tính kén chọn của mình mà dinh dưỡng của Vu Văn Văn không đủ, Lưu Luyến không phải Vu phu nhân, chẳng chiều theo ý của Vu Văn Văn, ép nàng quay về khẩu vị của người bình thường.
Thật ra… Vu Văn Văn có rất nhiều chuyện muốn hỏi Lưu Luyến. Năm đó một học bá như em ấy, rõ ràng có thể vào được Thanh Hoa Bắc Đại, nhưng lại chọn một ngôi trường tầm thường không hề nổi trội của nàng theo học.
Lúc đó em ấy nói học ở Bắc Kinh xa quá, còn nói là sợ nàng một mình đi học ở ngoài, sẽ bị bắt nạt.
Nhưng tới cùng nàng vẫn không nói ra được.
Lưu Luyến nhận một cuộc điện thoại, vội đứng dậy, đi tới một bên, ánh mắt và giọng nói vô cùng dịu dàng: “Ừ, tìm thấy chị ấy rồi.”
Có một vài việc là do ông trời sắp đặt sẵn. Nếu Lưu Luyến không tới trường của nàng thì sao gặp được Tiết Khải Kỳ.
Tuy rằng sau này Tiết Khải Kỳ không chịu được áp lực gia đình đã đính hôn cùng một người con trai khác, nhưng bao nhiêu năm qua, hai người họ vẫn tâm ý tương thông đấy thôi.
Lưu Luyến, chị không còn nhiều thời gian nữa.
Đã làm phiền em hơn mười lăm năm rồi, xin hãy chịu đựng thêm một chút nữa…
Rất nhanh.
Em sẽ được giải thoát…
—
Hai tháng nữa là tới sinh nhật nàng. Mấy ngày gần đây, Vu Văn Văn cảm thấy cơ thể mình rõ ràng đã kém đi, lượng thuốc giảm đau ngày càng nhiều, mà nàng lại thấy đau hơn.
Trương Thiên Ái cũng nói với nàng, tình trạng của nàng không lạc quan cho lắm. Vu Văn Văn theo sát Lưu Luyến, nhắc đi nhắc lại nhiều lần với em ấy:“Đưa chị đi xem cực quang có được không?”
“Không phải tôi bảo sang năm đi rồi sao?”
“Chị không đợi được.”
Những ai may mắn mới nhìn thấy cực quang vì luồng sáng thần linh này sẽ che chở và mang phước lành đến con người. Người ta tin rằng nhắm mắt lại và cầu nguyện một thứ gì đó khi cực quang xuất hiện có thể thành hiện thực ngay giữa xứ sở đầy phép màu này.
Em có biết cực quang mang ngụ ý gì không?
Người may mắn nhìn thấy cực quang, sẽ hạnh phúc cả đời.
Lưu Luyến bị nàng quấn lấy mất kiên nhẫn nói: “Được.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Mắt Vu Văn Văn chợt sáng lên, ôm chầm lấy cổ Lưu Luyến, hôn lên chóp mũi.
Lưu Luyến khựng lại trong giây lát, cơ thể cứng ngắc, nhưng không đẩy nàng ra.
–
Cuộc đời luôn tràn đầy những điều bất ngờ. Đau khổ lâu như thế rồi cũng sắp tới sinh nhật nàng rồi.
Hôm đó, Vu Văn Văn ra ngoài định mua một vài món đồ chuẩn bị cho chuyến du lịch nước ngoài, đang đi thì cơn đau đầu tái phát, bị một chiếc xe điện đi qua tông phải.
Vu Văn Văn cuộn tròn trên đất, khuôn mặt tái nhợt, người lái xe bị dọa sợ, muốn gọi xe cấp cứu cho nàng, bị nàng ngăn lại, gọi vào số của Trương Thiên Ái.
Trương Thiên Ái tới rất nhanh, chị ấy ôm người đau tới nỗi co giật từ dưới đất lên, ôm vào trong xe, sau đó tiêm cho nàng một mũi an thần.
Vu Văn Văn đỡ dần, còn có tâm trạng đùa với Trương Thiên Ái.
“Đợi em chết rồi thì nhất định sẽ để lại một nửa di sản cho chị vì đã hết lòng tận tụy vì em.”
Trương Thiên Ái đưa Vu Văn Văn về nhà, bởi vì trên người của cô dính máu nên Vu Văn Văn đưa quần áo cho Trương Thiên Ái tắm rửa.
Đang chuẩn bị đồ quần áo thì Lưu Luyến gọi điện thoại.
“Có chuyện gì thế? Hôm nay có người nói thấy chị bị đâm trên đường.”
Vu Văn Văn ngơ ngác, không nghĩ là Lưu Luyến biết chuyện này: “Chuyện nhỏ ấy mà, không có gì đâu.”
Lưu Luyến hít thật sâu nói: “Bây giờ chị đang ở đâu?”
“Ở nhà.”
Trương Thiên Ái đã tắm xong, phát hiện phòng tắm không có khăn, lớn tiếng gọi Vu Văn Văn: “Chị tắm xong rồi, cho chị mượn khăn tắm với.”
Lưu Luyến nghe thấy, chợt im lặng.
Vu Văn Văn chỉ đành nói: “Thiên Ái đưa chị về, có việc nên mượn phòng tắm.”
“Vậy xem ra không có gì thật.” Lưu Luyến nặng nề mở miệng, cúp luôn điện thoại.
Nàng và Trương Thiên Ái nhìn nhau.
—
Ban đêm.
Lưu Luyến trở về rất muộn.
Vu Văn Văn thích thú nhảy nhót tới trước mặt cô, đưa sữa bò nóng cho cô: “Hôm nào chúng ta đi Na Uy thế? Chị đặt vé trước.”
Lưu Luyến ngẩng đầu nhìn Vu Văn Văn, không nhận sữa, cũng chẳng nói gì.
Trong không khí trầm lắng này, nàng dự cảm được điều gì đó.
Quả nhiên, em ấy cụp mắt nói: “Xin lỗi, Đôn Hoàng có một cổ mộ khai quật cho chúng tôi phụ trách, tôi bắt buộc phải tới hiện trường, hạng mục này từ lúc bắt đầu cho tới khi hoàn thành, cần ít nhất ba tháng.”
Vu Văn Văn vô thức cọ xát cốc sữa. Nếu là trước kia… Nàng đương nhiên có thể tha thứ.
Công việc quan trọng, sự nghiệp làm đầu.
Đạo lý này nàng hiểu.
Nhưng nàng muốn tùy hứng, nếu không đi, sẽ không kịp nữa…
“… Có thể lùi lịch được không, đi Na Uy về rồi đi, chúng ta cũng đợi ngày này lâu rồi mà.”
Vu Văn Văn mê mang nói, thậm chí còn mang ý tứ khẩn cầu.
Bất ngờ vì sự cố chấp của Vu Văn Văn, Lưu Luyến khựng lại: “Sang năm rồi đi, chị không phải là không đợi được.”
Hồi lâu, Vu Văn Văn ừ một tiếng.
Nhưng mà…
Lưu Luyến nói đúng, nàng không đợi được tới lúc đó…
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)