Bách Hợp Tiểu Thuyết

Hải Đường thụy vị túc da 1

478 0 2 0

Hải Đường - một loài hoa nở vào tháng tư, mỹ nữ mang tâm trạng u sầu.

Đến khi bừng tỉnh khỏi giấc mộng, liệu có mọc đầy gai nhọn giống như hoa hồng bảo vệ bản thân. Dùng sự sắc bén của mình ngăn chặn những con ong qua đường lăm le lấy đi nhụy hoa ngọt ngào.

Bỗng chốc, lại trưởng thành bộ dáng mỹ nữ gợi cảm tràn đầy vẻ xuân tình, chiêu phong dẫn điệp.

Những thứ muốn có được, trực tiếp đến đoạt lấy.Ngồi trước bàn trang điểm, Triệu Tiểu Đường cầm bút bắt đầu họa mi, lại tô thêm một lớp son rượu vang, nhìn trong gương tuyệt mỹ thiếu nữ, trong mắt toát lên thần thái lãnh diễm cao ngạo.

Ân, nên là dáng vẻ này.

Dạo gần đây nàng hay di chuyển giữa nhà mình, ký túc xá và công ty. Khoảng cách khá xa cùng với thời gian luyện tập gấp rút, cư nhiên sơ sót người quan trọng nhất.

Đối với Ngu Thư Hân, tự nhiên chị ấy đi đâu, nàng cũng an tâm. Lịch trình của Ngu Thư Hân nhiều hơn, dù cùng chung một nhóm, nhưng không phải lúc nào cũng gặp mặt.

Tối qua trở về nhà mình khá muộn, Triệu Tiểu Đường chỉ qua loa nhìn lịch trình ngày mai, không có lịch thu âm hay luyện tập. Tự nhủ có thể hưởng thụ một ngày thoải mái ở nhà. Lại quên mất buổi tối có bữa tiệc nhỏ của công ty.

Nhận điện thoại của quản lý, từ trong giấc ngủ say mơ màng tỉnh dậy. Mới nhớ ra sự kiện tối nay. May mắn vẫn còn nhiều thời gian chuẩn bị.

Bất giác hỏi đến Ngu Thư Hân, quản lý im lặng một hồi rồi cũng trả lời. Nhận được tin tức, trong lòng vẫn là cảm thấy không thoải mái.

Thay một bộ đồ váy dài cổ điển gợi cảm, cổ V khoét sâu lộ ra rãnh ngực quyến rũ, nhìn bản thân trong gương tựa như khổng tước cao ngạo, kiêu ngạo hài lòng. Lòng vòng xung quanh suy nghĩ nên phối với phụ kiện gì.

Hừ lạnh một tiếng, cảm giác da chân tiếp xúc với sàn cũng run lên, thời tiết đã bắt đầu lạnh.

Có nên thay một bộ đồ khác hay không đây?

Không đến một phút, quyết định mang thêm một bộ âu phục, có gì lúc sau đổi cũng được.

Từ trong tủ lấy ra bộ trắng đen âu phục, ngoài chiếc nhẫn hiện tại, nàng mang thêm hai chiếc nhẫn khác cùng vòng tay. Một thân váy dài ánh xanh cùng chân dài sải bước, đầy đặn cùng eo nhỏ mê hoặc dáng người, gợi cảm xương quai xanh có chút rộng mở.

Bên ngoài xe cũng đã đợi sẵn, Triệu Tiểu Đường ngay lập tức bước lên xe, nghiêm chỉnh đến buổi tiệc.

"Mọi người đã đến rồi sao?"

Triệu Tiểu Đường vô thức xoay tròn chiếc nhẫn, có chút mong nhớ người kia.

"Đều chuẩn bị đến. Nhà em cách nơi đó khá xa nên có thể đến trễ hơn những người còn lại. Chỉ là bữa tiệc nội bộ, có mời thêm vài diễn viên nghệ sĩ trẻ từng hợp tác nữa. Chậm trễ một chút cũng không sao, cao tầng sẽ không khiển trách." Quản lý vẫn một bộ dạng nghiêm túc, nâng kính mắt lướt điện thoại cùng chi chít ghi chép sắp xếp lịch trình.

"Hôm nay em dự định về nhà hay kí túc xá?"

Triệu Tiểu Đường mở màn hình điện thoại, xem lịch trình của Ngu Thư Hân. Trống lịch. Có lẽ chị ấy sẽ về kí túc xá.

"Ân, kí túc xá đi." Triệu Tiểu Đường với tay lấy bình nước, uống một ngụm nước ấm. Nhắm mắt dưỡng thần.

Quản lý cũng ngừng lại công việc, ấn chút hai bên thái dương rồi đặt điện thoại xuống, trên xe bất giác yên tĩnh lạ thường.

Trên đường đến, Ngu Thư Hân dự định gọi điện thoại cho Triệu Tiểu Đường, chính là lên xe, không biết như thế nào vẫn luôn không có tín hiệu, tin tức phát ra cũng không qua.

"Không gọi được à?" Khổng Tuyết Nhi ngồi gần bên quan sát, có chút lo lắng.

Ngu Thư Hân chậm rãi gật đầu, thở dài một chút. Khổng Tuyết Nhi đưa ánh mắt trấn an.

"Không sao đâu, quản lý của em ấy qua đón rồi. Sẽ đến sớm thôi!"

"Ân!" Ngu Thư Hân bất giác trầm mặc, không khí trong xe cũng không vui vẻ như trước.

Hai chiếc xe nhanh chóng đến nơi, Ngu Thư Hân cùng mọi người tiến vào hội trường, bình tĩnh đưa tầm mắt quan sát một loạt, vẫn chưa thấy bóng dáng ai kia.

Ngu Thư Hân nhanh chóng bị không khí náo nhiệt ở đây lôi cuốn. Ngồi xuống bên cạnh, đều là người quen. Ngu Thư Hân cùng Phó Tinh uống lên một ít rượu, cùng những người khác bắt đầu hàn thuyên chuyên nghiệp diễn xuất vấn đề. Cả hai là diễn viên, cũng muốn giao lưu học hỏi một ít.

Ngồi nghe những người đi trước chia sẻ, ngoan ngoãn gật đầu yên lặng ghi nhớ trong lòng. Dù sao tụ hội nào cũng không có gì khác biệt, tương tự thảo luận học thuật một ít cũng được.

Hai người cầm ly rượu của mình đến bên một góc, âm thầm quan sát khung cảnh cười nói hiện tại.

Phó Tinh cười cười hỏi Ngu Thư Hân: "Lâu rồi không gặp, yêu đương qua sao?"

Dù sao cũng là quen biết lâu rồi, Ngu Thư Hân không lảng tránh. Nhấp một ngụm rượu, hương thơm cay nồng thoang thoảng quẩn quanh chóp mũi. Ngu Thư Hân khẽ nâng khóe môi.

"Sẽ nhanh thôi!"

Phó Tinh có chút hâm mộ, trong giới này không phải ai dũng cảm đứng lên công khai. Chọn tình yêu hay chọn sự nghiệp, trong giới nghệ thuật là rõ ràng nhất.

"Ta mẹ mấy năm nay không được khỏe, bà vẫn muốn ta kết hôn sớm. Ta muốn sau ba mươi tuổi mới tính đến chuyện này, nhưng…"

Nghe được giọng nói có chút khổ sở, Ngu Thư Hân khẽ chạm ly, an ủi: "Ngươi cứ thuận theo ý mình là được rồi."

Trong mắt Ngu Thư Hân, Phó Tinh thực sự rất tốt, hơn ai hết cô muốn Phó Tinh có được hạnh phúc mỹ mãn.

Phó Tinh lại uống nhiều mấy chén, mặt hơi phiếm hồng, nhìn Ngu Thư Hân bắt đầu tâm sự: "Thư Hân, ta có để ý một người. Rất đẹp…năng lượng tỏa ra…rất cuốn hút…"

"Haha, có lẽ là uống nhiều quá, mới có thể cùng ngươi nói những chuyện thế này. Em họ ta vừa hay cũng học Bắc Vũ, chính là lễ tốt nghiệp liền gặp nàng, vừa thấy liền thích, thân ảnh đó như thế nào cũng quên không được, chính là sau này vô tình gặp lại ở khóa học đào tạo diễn xuất. Mỗi ngày nhìn thấy đều muốn nhìn lâu thêm chút nữa, đã lâu không gặp lại…Ân…"

Ngu Thư Hân uống cũng khá nhiều, bên cạnh im lặng chăm chú lắng nghe. Không phải lúc nào cũng nghe Phó Tinh chịu mở lời tâm sự, thật vinh hạnh.

Triệu Tiểu Đường chạy đến thời điểm, bữa tiệc cũng đã gần nửa, đại gia đã uống say khướt, rối loạn vung quyền ôm nhau cười đùa. Bảo trì dáng vẻ đoan trang, cố ý bước đi chậm rãi một chút. Tiến đến mang theo một trận lãnh hương, ồn ào hống loạn dường như tạm dừng, đại gia cùng nhau quay đầu về phía cửa, một đám đều trợn tròn mắt, còn tưởng uống nhiều đến hoa cả mắt. Có người còn dụi vài lần xem đúng phải Triệu Tiểu Đường không.

Ngày thường bộ dáng đều rất ngầu, hôm nay sao lại?

Quá quyến rũ câu nhân đi!

Có phải hồ ly phương nào đoạt xác không vậy?

Mọi người xung quanh vừa quan sát vừa thủ thỉ thì thầm. Còn có vài nam nhân hưng phấn muốn tiến đến mời rượu.

Một luồng lãnh khí lướt qua.

Gật đầu mỉm cười lịch sự với vài người cấp cao, ánh mắt trong đám người nhanh chóng đảo qua, lập tức dừng ở Ngu Thư Hân vị trí, bên cạnh chị ấy còn có một nữ nhân khác, cơ hồ muốn dán chặt với nhau. Nheo nheo mắt nhìn, nhấc chân ưu nhã kéo váy tiến đến gần.

Quản lý đi ở phía sau cũng trông thấy. Bộ dạng này, thở dài một chút.

Thật không chút nào bớt lo. Tư thế gà mẹ kia.

Đi dự tiệc hay đi bắt gian thế không biết nữa?

Mọi người trong nhóm đều ở gần đó, nhìn Triệu Tiểu Đường một thân váy dài kiều diễm đến ngây người. Khoa tay múa chân hình dung khổng tước kiêu ngạo kia, còn định kéo người lại khen ngợi.

Khi sương tái tuyết, mâu hàm thu thủy, mi mục như họa, quá mức phong kiều thủy mị. Nhìn đến ngơ ngẩn, Ngu Thư Hân lấy lại thần thức, nhìn xung quanh đều bộ dáng như mình. Trong đầu loạn lên ý tưởng đem tiểu yêu tinh này bắt nhốt trong nhà, không được thả ra ngoài nguy hại an ninh xã hội. Hàm tiếu trên môi ung dung đem ánh mắt quét ngang.

Bắt gặp ánh mắt giết người của Ngu Thư Hân, cả nhóm không hẹn mà nhìn nhau, lập tức yên phận nhanh chóng tìm cớ rời đi.

Không khí vẫn trầm trọng như cũ, đến cuối cùng vẫn là Ngu Thư Hân đứng lên, nhẹ nhàng khẽ gọi: "Tiểu Đường."

Cả nhóm mặc dù tránh đi, nhưng lỗ tai vẫn hướng hóng chuyện bên này, Triệu Tiểu Đường lãnh ngạo gật đầu, không muốn khí thế của mình bị át đi bởi nữ nhân bên cạnh. Đi đến quầy bar lấy một ly rượu, lắc lư chút rượu sánh mịn ánh đỏ lên thành ly, ánh mắt sâu sắc nhìn hai thân ảnh kia. Chậm rãi cất lời: "Chị đã uống bao nhiêu rồi?"

Nói xong, dư quang liếc liếc thân ảnh đang ngã trong lòng Ngu Thư Hân, trong lòng nổi lên trận hỏa.

Các nàng khẳng định là có chút gì đó quan hệ.

Nếu không vì sao từ lúc nàng tiến vào cánh cửa kia, nữ nhân này liền lăng lăng nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt hận không thể chọc thủng lớp da nàng ra vậy.

Ngu Thư Hân cũng cảm thấy Phó Tinh dị thường, kinh ngạc nhìn bạn mình, lại nhìn Triệu Tiểu Đường hung hăng như giết người.

Bắc Vũ Đại

Sẽ không…

Không như vậy trùng hợp đi?

Lúc trước Triệu Tiểu Đường cũng là học bá khoa múa dân gian Bắc Vũ, cũng là diễn viên. Nữ nhân khiến Phó Tinh trúng tiếng sét ái tình, không phải là…thế giới sao có thể nhỏ vậy được. Tự nhủ rằng do hôm nay Triệu Tiểu Đường quá mê người nên người ta chỉ tiện nhìn thêm vài lần.

Triệu Tiểu Đường trông thấy ánh mắt của Ngu Thư Hân, lại xem nữ nhân kia vẫn chăm chú quan sát cử động của nàng. Trong lòng mây đen oán hận ngút trời ghen tuông lan tràn.

Rất tốt. Vừa trễ một chút, đã có thể chiêu phong dẫn điệp.

Ngu Thư Hân, chị quả thật lợi hại!

Ánh mắt sắc bén quét một vòng y phục của Ngu Thư Hân, vẫn chỉnh tề, son môi sạch sẽ không có phai màu. Chỉ là, bộ váy này, cùng nàng còn quyến rũ hơn.

Hừ! Dù có lạnh cóng, cũng quyết không đổi y phục. Tức chết nàng rồi!

Cảm giác được Triệu Tiểu Đường ánh mắt, mặt hơi phiếm hồng, ánh mắt mê ly ngà say cùng núi lửa phun trào giao nhau. Như nhận ra ý tứ của nàng, cầm tay Triệu Tiểu Đường, hạ giọng: "Không phải như vậy, em đừng suy nghĩ vớ vẩn."

Suy nghĩ vớ vẩn?

Lòng rơi xuống hố băng, lại bị một hồi dấm vũ đổ xuống. Triệu Tiểu Đường lạnh lùng: "Em không phải người bụng dạ hẹp hòi như vậy."

Quyến luyến cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay người nọ nên dù giận dỗi cũng không có gạt phăng ra.

Ân, Triệu Tiểu Đường ta sao có thể bụng dạ hẹp hòi được chứ. Chỉ là nhìn cái nắm tay ôm ôm kia quả thật quá ngứa mắt.

Thật sự không suy nghĩ vớ vẩn sao?

Ngu Thư Hân nghĩ nghĩ, ngạo kiều Triệu Tiểu Đường sẽ không nói gì thật tâm. Bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta mà còn bảo không suy nghĩ vớ vẩn.

"Không cần lại suy nghĩ."

Ngu Thư Hân nhìn thẳng vào ánh mắt của Triệu Tiểu Đường, đem nàng ánh mắt bên trong phẫn hận ghen ghét thu vào đáy mắt. Khẳng định người hay suy nghĩ lung tung này đang bổ não trong đầu cô cùng Phó Tinh tiểu thuyết tình yêu cảm động trời đất đây.

Hừ lạnh một tiếng, Triệu Tiểu Đường nắm chặt lấy eo Ngu Thư Hân đánh dấu chủ quyền, vẫn không chút nào thoải mái.

Triệu Tiểu Đường đương đưa ly rượu lên uống, bị Ngu Thư Hân lấy tay đè lại. Ánh mắt cảnh cáo.

Chỉ được cầm, không được uống.

Hừ. Chị cũng uống không ít đấy thôi. Lại cấm cản em.

Hai người chằm chằm nhìn nhau, đến khi giọng nói bên cạnh vang lên mới dừng lại.

"Triệu…Triệu Tiểu Đường…" Phó Tinh cứng đờ trạng thái đã hoàn hồn, lập tức đứng thẳng người, nghiêm túc đưa tay chào.

Cô ta quen mình sao?

Triệu Tiểu Đường nhìn Phó Tinh, tuy khó chịu nhưng cũng lịch sự bắt tay.

Đây chắc hẳn là người cùng Ngu Thư Hân yêu đương thầm kín chưa nói với mình đi. Còn biết đến cả tên mình. Tính cạnh tranh theo đuổi công bằng sao?

Ngu Thư Hân đôi mắt giật giật, cô biết chính mình phỏng đoán đúng rồi, trái đất rất đại, đôi khi lại thật nhỏ.

Triệu Tiểu Đường năm xưa cô cũng nghe qua trong vòng bạn bè, quả thật khí phách hăng hái mê đảo người khác. Hiện tại đã thu liễm ít đi, lại bày ra một vẻ phong tình khác.

Nghe đâu Đường học tỷ năm xưa rất nhiệt tình với các học muội, đến tỷ tỷ của học muội cũng không ngại câu đi mất. Không tệ!

Cả hai trầm mặc đến khi tàn tiệc, từ bên trong nắm tay đi ra thời điểm, trạng thái như không có gì xung đột. Nhưng các thành viên còn lại đều biết, núi lửa sắp nổ rồi. Đêm nay nếu muốn yên ổn, tránh xa căn phòng của hai người đó ra.

"Chúng tớ đi xe này, còn lại các cậu ngồi hai xe kia đi." Triệu Tiểu Đường chỉ vào xe của mình, mọi người cũng đồng ý.

Ai mất trí đâu mà chen giữa đôi tình nhân đang gây chiến đó. Chán mệnh quá dài hay sao?

"Thư Hân…"

Hai người đương lên xe, cách đó không xa Phó Tinh hồng hộc chạy đến, thở gấp một chút đem danh thiếp đến trước mặt.

"Thư Hân, vừa rồi quên đưa cho ngươi, đây là thiệp mời tham dự lễ mừng thọ của Tầm lão sư. Cô ấy muốn các học trò cũ đến tham dự, nếu tiện ngươi cũng nên đến. Dù sao ta đi một mình cũng buồn…"

Nói xong, Phó Tinh nhìn thoáng qua Triệu Tiểu Đường. Triệu Tiểu Đường vẫn là bộ dáng cũ, băng lãnh gương mặt, hôm nay mang trên người bộ váy dài lam sắc, khí tràng cường liệt cao ngạo nhìn xuống, hoạt sắc sinh hương giống như thế gian yêu cơ họa quốc.

Triệu Tiểu Đường trước kia không như ánh mắt nhìn nàng lúc này. Trước kia nàng ấy anh khí hào sảng, lại rất ôn nhu, cười rộ lên như cơn gió mùa hạ ấm áp, từng điệu múa thanh thoát, ánh mắt khởi động vũ mị câu nhân, mà hiện giờ…

Cho dù dạng nào, Phó Tinh cũng không ngăn được tim gia tốc kịch liệt, nhiều năm trôi qua càng thêm xinh đẹp.

Không nghĩ tới nàng ấy cùng Thư Hân là chung một đoàn a…

Ngu Thư Hân không phát hiện chân mày của cô có nhăn lại, nhận lấy danh thiếp: "Ân, Phó Tinh, cảm ơn. Ta sẽ tham dự."

Ba người nhìn nhau một lúc lâu rồi ngại ngùng tạm biệt.

Ngồi trên xe, cả hai lâm vào trầm mặc.

Phó Tinh kia hình như là diễn viên. Mà Ngu Thư Hân cũng vậy…

Triệu Tiểu Đường nghĩ ngợi, Ngu Thư Hân ưu tú như vậy, vẫn nên học tập diễn xuất thật tốt theo kịp chị ấy, tránh để ai đó câu mất. Càng ngày khoảng cách hai người càng xa…

"Em đang suy nghĩ cái gì?"

Ngu Thư Hân nhàn nhạt mở miệng, muốn đánh tan không khí lúc này. Đôi mắt chăm chăm nhìn người kia, muốn biết nàng ấy có nói thật lòng hay qua loa.

Triệu Tiểu Đường bây giờ khí cũng hạ xuống, thành thật trả lời: "Nhớ tới lớp học diễn xuất"

"Nhớ tới cái gì?"

Đây là lần đầu tiên Triệu Tiểu Đường nghe Ngu Thư Hân thanh âm lạnh lùng đối với nàng.

Tốt nhất đừng nói cho cô là nhớ đến đồng diễn đáng yêu hằng ngày học tập diễn xuất.

Triệu Tiểu Đường nhìn ngoài cửa sổ, ánh đèn hắt qua cửa kính vệt một ánh dài.

"Trước kia công ty có cho em cùng những diễn viên trẻ khác tham gia khóa học diễn xuất. Nhớ lại cảm giác lên lớp từ sáng sớm, trở về lúc đêm muộn, còn phải nộp bài tập ráo riết, nhưng cảm giác mọi người như gia đình vậy, rất vui vẻ."

Ngu Thư Hân:….

Đôi khi bội phục Triệu Tiểu Đường mỏ quạ đen, nói một câu bâng quơ lại vô tình đắc tội người.

Một lúc lâu cũng không thấy Ngu Thư Hân trả lời, Triệu Tiểu Đường bị cho ăn bơ tiếp tục trào dấm, duỗi tay ôm Ngu Thư Hân eo, trực tiếp đặt dưới lồng ngực.

"Hai người thân thiết đến như vậy?"

Ngu Thư Hân nhìn đôi mắt như ánh trăng tròn tỏa sáng kia. Vuốt nhẹ bờ môi lạnh bạc.

"Bạn học cũ."

"Ah. Là bạn học cũ sao?"

"Là ý gì?" Nghe thấy giọng điệu không mấy tin tưởng kia, liền nhìn sâu vào trong ánh mắt, muốn xem thái độ của người này hôm nay sao vậy, ăn giấm ngang ngược, lại còn nghi ngờ cô.

Triệu Tiểu Đường nhìn chằm chằm Ngu Thư Hân, từng chữ khó nhọc thốt qua kẽ răng: "Nghe nói chị là bí thư, còn cô ta là lớp trưởng?"

Là ai? Dám đằng sau mật báo với Triệu Tiểu Đường.

"Ai là học sinh mà không biết lớp trưởng cùng bí thư chi đoàn luôn có một loại công tác ăn ý đến mê muội chứ! Chị đừng có mà lấy lý do. Hừ! Yêu nữ!" Triệu Tiểu Đường lẩm bẩm ghen tức.

"Em bảo ai là yêu nữ?"

"Chính là nói Phó Tinh, cô ta không xương dựa sát quyến rũ chị, chị còn vui vẻ cho người ta dựa đến tận hứng."

Ngu Thư Hân khẽ nhíu mày: "Cậu ấy không quyến rũ chị. Đừng tùy tiện nói cậu ấy là yêu nữ."

"Thấy không. Chị còn nói tốt cho cô ta nữa."

Vẫn may còn ở trên xe, Triệu Tiểu Đường ầm ĩ một hồi cứ như thế giận dỗi. Ngu Thư Hân trầm mặc, về phòng giải thích rõ ràng cho nàng ấy hiểu. Chính là Ngu Thư Hân càng yên lặng, Triệu Tiểu Đường càng khó chịu.

Nâng cằm Ngu Thư Hân, hôn thật sâu đi xuống, cho chị ấy nhận thức, ai mới là nữ nhân của chị.

Mạnh bạo lúc đầu hóa mềm xuống, ôn nhu ôm lấy thân người kia.

Ôn hương nhuyễn ngọc, xuân phong trầm túy.

Triệu Tiểu Đường cảm thụ hương rượu nồng của Ngu Thư Hân cùng thanh hương bạc hà quanh quẩn. Hôm nay chị ấy không cho nàng uống. Thật đáng ghét!

Hồi lâu không thấy người kia cường ngạnh nữa, Ngu Thư Hân nhẹ nhàng thở dài, đồ ngốc này.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16