Bách Hợp Tiểu Thuyết

Hải Đường thụy vị túc da 2

425 1 1 0

Cả ba xe đều đã tới kí túc xá. Các thành viên khác đã lên trước, chỉ còn hai nàng đến cuối cùng lên sau.

Không nói không rằng, mọi người đều như tránh bão, ai nấy đều nghiêm túc về phòng, đóng chặt cửa.

An Kỳ đứng trơ trọi giữa hành lang hét lên.

"Này, này, các cậu không thể như vậy!"

"Còn tớ thì sao. Mấy cậu sao có thể bỏ mặc tớ."

Tạ Khả Dần không chút thương tiếc cười trên nỗi đau người khác: "Ai bảo cậu cùng phòng với bọn họ."

"Cũng không thể nói cùng phòng, vì Thư Hân chuyển sang ở phòng của Tiểu Đường rồi. Một phòng để bưu phẩm, phòng còn lại là của tớ."

"Vậy cậu cứ khóa chặt cửa vào!"

An Kỳ trừng mắt: "Cậu nói dễ nghe lắm, làm như mấy phòng này cách âm được vậy."

"Ah…hóa ra." Tạ Khả Dần vẻ mặt ta hiểu thấu sự đời, chẹp chẹp miệng lắc đầu. An Kỳ bị ánh mắt trắng trợn kia nhìn đến mặt đỏ cả lên.

"Tội nghiệp bé Ớt nhỏ, nào…lại đây chị thương. Tối nay chị cho cưng ở ké đấy." Tạ Khả Dần giang tay cứu vớt sinh linh sắp bị cặp đôi kia hành hạ.

Khịt mũi hừ lạnh. Làm như cô thèm ở cùng cậu ta vậy. An Kỳ tức tối nhưng cũng không còn cách nào, nhanh chóng về phòng cuốn chăn mặt dày đi ngủ ké.

Cả hai đều tới cửa phòng.

Ngu Thư Hân mở cửa, đèn chưa kịp khai đã bị Triệu Tiểu Đường áp đến trên tường. Gắt gao khống chế cô, trên cao nhìn xuống kìm chặt.

Cực độ nóng ấm hơi thở hòa vào nhau, Triệu Tiểu Đường nghiêng nghiêng đầu đến bên cánh tai dụ dỗ: "Hân Hân, em hỏi chị, chị cảm thấy Phó Tinh kia trông như thế nào?"

Ngu Thư Hân một mặt phi tiếu nhìn Triệu Tiểu Đường, còn dám nhắc lại chuyện cũ. Người nên giận dỗi bây giờ là mình mới phải.

Nếu bảo Phó Tinh đẹp thì khó giải thích hiểu lầm. Dung nhan người ta xinh đẹp như vậy, lại không thể dối lòng chê bai a.

Ngu Thư Hân mím môi, nhìn Triệu Tiểu Đường hỏi lại: "Em cảm thấy sao?"

A…Triệu Tiểu Đường trong lòng cười lạnh, ghen ghét người kia đến nội tâm đều chua.

"Chị còn hỏi em?"

Hơi thở nguy hiểm càng gần. Ngu Thư Hân cằm bị nâng lên, lại lần nữa hai người giao phong cuồng nhiệt.

Không phải không chịu trả lời sao.

Vậy làm cho chị ấy nói ra là được.

Đêm khuya tĩnh lặng, chóp mũi cũng chỉ tồn động hương thơm ái nhân, bên tai là tiếng thở dốc.

Ngu Thư Hân cảm thấy thân thể của mình có điểm không thích hợp. Vội vã đẩy người đang dán sát mình ra, Triệu Tiểu Đường lại ôm eo cô, dùng mị tơ quyến rũ.

"Em hỏi lại lần nữa, cô ta đẹp sao?"

Đánh đến khi nào nhận tội chứ gì. Ngu Thư Hân nghĩ cũng không nghĩ, đời này sẽ trải qua câu hỏi hóc búa này.

Triệu Tiểu Đường không biết chừng mực dụ dỗ, bức cô đến mềm nhũn ngã vào bên người, vô lực nói một câu: "Không…đẹp."

Nghe được lời nói muốn nghe, Triệu Tiểu Đường hí hửng buông Ngu Thư Hân ra, ngồi ở sô pha híp mắt cười tủm tỉm nhìn cô.

"Đi tắm rửa đi."

Ngu Thư Hân câm lặng, vẻ mặt kiêu ngạo kia thật muốn ném ra ngoài.

Về phòng chuẩn bị đồ ngủ, vừa bước ra ngoài đã trông thấy hình ảnh đau mắt. Triệu Tiểu Đường lúc này mặc quần áo cư nhiên so với không mặc còn quyến rũ hơn.

Triệu Tiểu Đường nghiêng người dựa vào sô pha, mỉm cười vũ mị ẩn ý: "Chuẩn bị xong rồi?"

Nàng tư thế này, ăn mặc gợi cảm áo ngủ, bày ra câu dẫn ai đây?

Ngu Thư Hân gật đầu, nhìn Triệu Tiểu Đường, mở ra ngăn tủ lấy một chiếc khăn lông, đi đến bên nàng khoát lên người.

"Chú ý thân thể"

Triệu Tiểu Đường mắt sáng ngời kinh hỉ, đây là đang quan tâm nàng a. Ngọt ngào vừa dâng lên thì cũng bị người kia cắt đứt.

"Tuổi không còn trẻ, ngồi ngoài lạnh nhiều dễ bị cảm mạo, sau này già dễ đau nhức xương cốt."

Triệu Tiểu Đường nội tâm oán thán. Chị ấy chê mình già. Rõ là Ngu Thư Hân còn lớn tuổi hơn mình.

Còn nữa, vì sao phải dùng loại ngữ khí mẫu thân hay cằn nhằn con gái nói chuyện với nàng a.

Triệu Tiểu Đường chính là loại càng nhắc lại càng làm ngược lại. Không đem khăn lông kia vứt xuống nhưng lại nhìn trời nhìn đất than vãn nóng quá, rồi lại cởi thêm ai nút áo, cơ hồ nhìn thấy bên trong.

Em ấy cả gan không mặc nội y.

Nhìn thấy Ngu Thư Hân sững người, tiểu ý hài lòng, giả bộ hoành tráng lấy từ phía dưới bàn một chiếc hộp nhỏ, từ bên trong dùng nước tẩy tháo móng tay giả ra, cầm lấy bấm móng tay uyển chuyển cắt gọn gẽ, cong môi cười đùa.

"Ngu Thư Hân, chị đang nhìn gì đó?"

Ngu Thu Hân đỏ mặt cúi đầu nhìn đầu ngón chân mình.

"Trách không được chị ghét bỏ bộ móng tay xinh đẹp này của em đến vậy, mỗi ngày đều dọa cắt trụi nó. Hóa ra Hân Hân chị trong tối ngoài sáng nhắc nhở em cắt móng ta a."

Lại sướng đôi mắt phong tình nhìn vào người đang ngây ngẩn kia: "Có phải hay không chúng ta lâu quá không làm, chị đã gấp không chờ nổi."

Quá đáng giận. Đồ vô sỉ!

Ngu Thư Hân cảm giác người cũng nóng dần lên, hai bên tai đỏ ửng. Kiềm chế phân tích tình hình, Triệu Tiểu Đường ăn mặc quyến rũ, lại làm trò cắt móng tay trước mặt cô, diễu võ giương oai không thuần khiết ám chỉ. Để xem còn bao nhiêu chiêu trò nữa.

Ngu Thư Hân không muốn nghe lảm nhảm, đáp một câu ngắn gọn: "Chị đi tắm rửa."

Mắt thấy Ngu Thư Hân bị buộc đi rồi, Triệu Tiểu Đường cong môi vui vẻ, không nhanh không chậm đem toàn bộ móng cắt rớt, cẩn thận mài dũa cho thật gọn gàng. Lại đi đến phòng ngủ phun phun một ít nước hoa lên cổ tay cùng hai bên tai.

Chuẩn bị xong liền như miêu tặc lén lút tới gần phòng tắm, ấn chốt cửa một phen, quả nhiên Ngu Thư Hân không có khóa cửa.

Ngày thường bởi vì Ngu Thư Hân hay tắm ở phòng mình mới qua giường Triệu Tiểu Đường ngủ và căn hộ này còn có An Kỳ nên không tiện quá lộ liễu. Hôm nay người này thật sự quá phận rồi!

Ngu Thư Hân xoay người thấy nàng thì ôm ngực kinh hô một tiếng, ánh mắt vừa tức giận lại có chút bất lực. Hơi nước tỏa ra mờ đi không khí xung quanh, Triệu Tiểu Đường ý cười trên môi, mạnh dạn khóa cửa.

"Em làm gì?" Ngu Thư Hân gương mặt thẹn thùng, xuân tâm phấp phới trong lòng.

Làm gì?

Triệu Tiểu Đường không trả lời, lăng lăng nhìn đôi mắt người kia, ở dưới ánh mắt chăm chú, quang minh chính đại bắt đầu cởi áo.

Nội y không có nên chưa đầy ba giây đã lõa thể.

Em…

Cả hai người đều bộ dạng như nhau. Lúc này không cần phí lời nói hoa mỹ, trực tiếp đến là được.

Lãnh hương hương vị bạc hà bị hơi nước quẩn quanh càng thêm nồng đậm. Triệu Tiểu Đường nhìn Ngu Thư Hân đều ửng hồng, kiêu ngạo cười.

Một màn này trong đầu trình diễn vô số lần, tưởng tượng đã thấy rất lãng mạn, so với hiện thực như thế lại càng thêm kích thích.

Nàng như thế cực kỳ yêu thích Ngu Thư Hân. Khóe mắt nhu nhược, vũ mị mân côi hồng mặt, toàn thân đều toát lên khí chất yêu nghiệt. Quá mức mị hoặc.

Triệu Tiểu Đường vừa kéo Ngu Thư Hân ra tới bên giường, liền bị thân thể mềm mại kia bắt lấy, không khống chế được tim gia tốc. Run run muốn đứng dậy.

Ngu Thư Hân nào để người nọ đạt mục đích. Bắt lấy tay đè xuống, nụ cười của ác bá bắt nạt dân nữ nhà lành trở lại.

"Hân Hân chị thật đẹp." Triệu Tiểu Đường cảm thấy không ổn, bắt đầu vuốt mông ngựa.

"So với Phó Tinh thì sao?"

"Sao…sao lại hỏi vậy, tất nhiên là chị đẹp nhất."

Ngu Thư Hân hừ lạnh, trả lời cũng không rành mạch, lúc ghen tuông thì dữ dằn lắm, không cho người khác ghen lại sao.

Triệu Tiểu Đường cảm nhận ánh mắt nguy hiểm kia. Là ánh mắt mỗi lần chị ấy bắt nàng xin tha. Lông tơ dựng đứng, với tay chụp lấy đèn, khụ khụ một tiếng: "Trễ rồi, hay chúng ta ngủ đi ha. Có chút mệt mỏi." Triệu Tiểu Đường nhấn mạnh từ mệt mỏi, ý chỉ nên buông tha nàng.

Đèn vừa tắt chưa được bao lâu đã bị Ngu Thư Hân mở lên.

Triệu Tiểu Đường:…

Ngu Thư Hân bình tĩnh nhìn Triệu Tiểu Đường: "Em chột dạ cái gì?"

Trên đời không thiếu nữ nhân thông minh, cứ tưởng gạt được Ngu Thư Hân, nhưng há có thể lừa được.

Triệu Tiểu Đường không có biện pháp, cố gắng ngồi dậy, ôm lấy thân thể kia: "Ai nha, có gì đâu. Chị cũng uống rượu mà, ngủ sớm dưỡng nhan."

"Chị uống rượu còn không kêu mệt. em không uống kêu mệt cái gì?"

Triệu Tiểu Đường:…

Ngàn vạn lý do cũng không cứu nàng được rồi.

Ngu Thư Hân nhìn chằm chằm, con ngươi đen như mực xuyên thấu tâm hồn nàng: "Tiểu Đường, em thật sự không nhớ rõ Phó Tinh."

Tự dưng đề tên cô ta làm gì. Mất hứng a.

Quả nhiên, Ngu Thư Hân nhìn Triệu Tiểu Đường, âm thanh trầm ấm: "Đường học tỷ khả năng không biết, Phó Tinh cùng ta nói, thời điểm trước có đến Bắc Vũ xem người nào biểu diễn ở lễ tốt nghiệp, vừa hay lại cùng học một khóa diễn xuất. Cứ thế trúng tiếng sét ái tình, yêu thầm đến nhiều năm không thể quên, đến hiện tại cũng chướng mắt cùng người khác kết giao."

Triệu Tiểu Đường:….

Cô ta chướng mắt ai mặc kệ cô ta chứ, quản nhiều làm gì?

Khoan. Bắc Vũ Đại…khóa học diễn xuất.Sẽ không trùng hợp đến vậy đi!!!

"Này chính là tùy tiện trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không nhớ rõ." Ngu Thư Hân nhớ đến tin đồn lúc trước cao trung cùng đại học Triệu Tiểu Đường có rất nhiều người cả nam lẫn nữ theo đuổi, bất giác tràn ngập dấm chua.

Vấn đề này nếu tiếp tục sẽ giết chết người đó.

Triệu Tiểu Đường nhanh nhanh hống người, ôm Ngu Thư Hân dỗ dành: "Chị biết rõ em không có yêu thích ai mà, chị là tình đầu của em. Những người kia thích em kệ họ chứ, đâu phải họ thích em là em phải hồi đáp lại đâu. Em chỉ quan tâm mỗi chị thôi."

Vừa nói xong đã khiến bụng khí Ngu Thư Hân hạ hỏa, người này nếu không phải thành thực sớm một chút sẽ tốt hơn sao.

"Miệng lưỡi trơn tru." Ngu Thư Hân liếc mắt, bất quá nên giận lâu một chút cho người này biết sợ.

"Từ nay về sau em đều bồi bên chị mà, tuyệt đối không rời nửa bước." Triệu Tiểu Đường công phu hống người nâng cao, phía trước xóa toàn bộ lỗi lầm, xem phía sau biểu hiện là được.

Lời này cùng ai nói đều được, khẳng định liền mềm lòng.

Ngu Thư Hân là ai chứ, hơi mỉm cười ôm chặt eo người kia: "Về sau? Đường học tỷ quả nhiên kinh nghiệm hống các muội muội thật dày dặn a. Tưởng ta là người dễ dãi, muốn cấp trái ngọt cho tạm thời đỡ đói sao?"

Triệu Tiểu Đường:…

Sao câu nào thốt ra cũng có mình với các muội muội vậy? Ta không nhận cái nồi này đâu nha!

"Vậy chị muốn thế nào?" Triệu Tiểu Đường khóc trong lòng một chút, Ngu Thư Hân ngày càng khắc nghiệt.

"Không bằng hiện tại liền bồi đi."

Như thế nào bồi?

Nhớ lại bản thân từng trên giường khóc lóc kêu gào, tiểu kiều thê Đường học tỷ có chút giác ngộ, nhắm mắt mặc người ta tới lấy.

Lại là một đêm khó ngủ trôi qua.

Ngày hôm sau, Ngu Thư Hân sáng sớm tiếp điện thoại, ở bên tai nhắn nhủ một câu rồi rời đi. Triệu Tiểu Đường ngủ đến giữa trưa mới tỉnh lại, eo còn đau xót không chịu nổi. Ngẫm lại Ngu Thư Hân, ngẫm lại mình, thầm rít gào.

Ngu! Thư! Hân!

Dân gian nói nữ nhân ba mươi như lang bốn mươi như hổ thật không sai. Thật đau xót cho eo của nàng.

Như thế nào thể lực chênh lệch lớn như vậy.

Chị ấy sẽ không mệt sao? Loại sự tình này thật đúng như người ta nói là phải có thiên phú gì đó.

Bụng đói không chịu nổi, lết thân mình vào vệ sinh cá nhân, cơ hồ khoác đại một chiếc áo lụa trắng cỡ lớn ra ngoài.

Mắt nhắm mắt mở đến bên tủ lạnh lấy một chai sữa. Uống một ngụm, có hơi tỉnh táo mở mắt ra, thấy có chục ánh mắt nhìn mình.

Dụ Ngôn không tiếc lời khinh bỉ: "Triệu Tiểu Đường, cậu thật là…Chậc chậc"

Trầm mặc một hồi, nhắc nhở như một thói quen: "Hai người các cậu dục túng quá độ là không được đâu đấy. Ngu Thư Hân này thật là…xem ra hôm nay cậu phải ở trong phòng rồi."

Bộ dáng không thể tin nổi. Hóa ra Triệu Tiểu Đường bên ngoài mạnh mẽ như vậy. Lại không áp nổi Ngu Thư Hân suốt ngày làm màu.

Nhìn người nọ trên cổ cùng xương quai xanh đều là vết hôn, đến cả trên đùi cũng có. Chân bước từng bước nghiêng ngả. 

Lại thêm vài ánh mắt đồng tình thương hại nhìn nàng.

Lông tơ ngứa lên, cứ như trần truồng trong vườn bách thú bị mọi người xoi mói vậy. Triệu Tiểu Đường thẹn quá hóa giận đuổi hết ra ngoài.

"Ra ngoài hết! Mau!"

Tạ Khả Dần trước khi đóng cửa, cười khả ố hỏi nàng: "Cậu kèo dưới đúng không?"

Nhìn ai kia bắt đầu phát hỏa, haha cười to.

Triệu Tiểu Đường đóng sầm cửa lại, mới yên tĩnh được một lúc đã nghe tiếng Tạ Khả Dần vang vọng ngoài hành lang.

"Mau mau, ai thua cược đều nộp tiền ra hết đây. Kỳ này giàu to rồi."

Ngoài ra còn có vài giọng nói tiếc hận: "Rõ ràng một thân cao to như vậy, lại đè không nổi Ngu Thư Hân. Mặt trời mọc đằng Tây rồi."

Tạ Khả Dần vui vẻ đếm tiền, không quên chèn thêm một câu.

"Tất cả phải có kỹ thuật đấy. Ngốc nghếch như Triệu Tiểu Đường tất nhiên không làm được rồi."

Một chục ánh mắt thâm thúy nhìn cánh cửa, âm thầm gật đầu.

Gì mà kỹ thuật. Tại mấy người chưa gặp qua ánh mắt đáng sợ của chị ấy thôi. Mấy người đều bị sự đáng yêu của chị ấy dụ dỗ, chỉ có tôi đây mới biết gương mặt thật sự đây nè.

Á…!!! Ngu Thư Hân. Đều do chị. Mất mặt chết mất!

"Ngu Thư Hân, chị còn không mau về, đừng nhìn mặt em nữa!"

Triệu Tiểu Đường gửi một loạt tin nhắn, uất hận phát tiết.

-------

Ngu Trứng: Sao vậy? Ai bắt nạt em?

Triệu Mắt Lác: Còn ai bắt nạt em ngoài chị?

Ngu Trứng: Không phải em rất hưởng thụ sao?

Triệu Mắt Lác:…

Ngu Trứng: Được rồi, đừng giận, lát nữa chị về mua đồ ăn ngon cho em.

Triệu Mắt Lác: Nhớ lời chị nói đấy. Mua cái nào ít calori thôi. Em đang ăn kiêng.

Triệu Mắt Lác: Chị đang làm gì vậy?

Ngu Trứng: Bàn công việc với quản lý.

Triệu Mắt Lác: Ân

Triệu Mắt Lác: Đau chết em rồi!

Ngu Trứng: Sao lại đau?

Triệu Mắt Lác: Do chị, khiến eo em đau, bị va vào cạnh bàn, đau quá!

Ngu Trứng: Em đi đứng cẩn thận, chú ý một chút, não đã nhỏ rồi, đừng để đụng rớt văng ra, không cứu vãn được đâu.

Triệu Mắt Lác:…

Triệu Mắt Lác: Chị quả nhiên ghét bỏ em!

Ngu Trứng: Không có!

Triệu Mắt Lác: Chị có!

Ngu Trứng: Không có mà!

Triệu Mắt Lác: Chị nhất định có!

Ngu Trứng: Được rồi, chị có.

Triệu Mắt Lác:…

Triệu Mắt Lác: Chị không cần về nữa. Em giận rồi.

Ngu Trứng: Sao vậy, không cần đồ ăn ngon à?

Triệu Mắt Lác: Đồ ăn thì cần. Đồ đáng ghét là chị thì không thèm.

Ngu Trứng: Chị không ngon hơn những thức ăn tầm thường kia sao?

Ngu Trứng: Ngoan đừng giận. Chân thành xin lỗi em vì đã nói em não nhỏ. Não em to như thế, không rớt ra được đâu.

Triệu Mắt Lác:…

Có ai xin lỗi như thế không? Triệu Tiểu Đường tăng xông muốn phun cả máu. Chần chừ một lúc lâu, tức giận lắm nhưng lại bắt đầu nhớ mùi người yêu, nhịn không được phát thêm tin nhắn.

Triệu Mắt Lác: Chị mau về, em nhớ chị!

Ngu Trứng: Ân, chị cũng vậy, em mau kiếm gì ăn đi kẻo đau dạ dày. Sắp kết thúc rồi.

Triệu Mắt Lác: Em có uống qua sữa trong tủ lạnh.

Triệu Mắt Lác: Chị có mua cho mọi người không?

Ngu Trứng: Có. Sao vậy?

Triệu Mắt Lác: Không được mua!

Ngu Trứng: Tại sao?

Triệu Mắt Lác: Bọn họ trêu đùa em

Ngu Trứng: Có nhầm không? Ngoài Dụ Ngôn và Kha Nhiên ra ai dám trêu chọc em. Hai người đó chị không đụng được đâu.

Triệu Mắt Lác: Chị! Đồ nhát gan! Chị không bảo vệ em.

Ngu Trứng: Được rồi! Nói xem họ trêu chọc gì em.

Triệu Mắt Lác: Dụ Ngôn bảo em vạn niên thụ, còn quá đáng hơn…

Ngu Trứng: Cái gì quá đáng hơn? Còn em vạn niên thụ…ờ, cũng không sai đi. Em tức giận cái gì?

Triệu Mắt Lác: Ngu Thư Hân, chị có nghiêm túc không đó.

Ngu Trứng: Có! Có mà! Em nói đi.

Triệu Mắt Lác: Tạ Khả Dần còn đem em đi đánh cược. Cậu ấy thắng được một số tiền lớn từ mọi người.

Ngu Trứng: Ah, vậy hả. Ai cũng đặt em công à. Thật không ngờ phải không?

Ngu Trứng: Vậy phải mau về rồi…

Triệu Mắt Lác: Đúng vậy, về mắng bọn họ, không mua thức ăn cho bọn họ nữa.

Ngu Trứng: Về lấy tiền hoa hồng từ Khả Dần mới được.

Triệu Mắt Lác: Chị…!

Ngu Trứng: Ah, đạo diễn lại gọi chị rồi. Chị tắt trước đây. Lát nữa gặp.

Triệu Tiểu Đường khịt mũi mất hứng. Bất giác mỏi mệt đến thiếp đi.

Đến khi Ngu Thư Hân về, trông thấy người thương ngoan ngoãn như chú cún nhỏ say giấc. Nhẹ nhàng đắp chăn lên cho nàng, mang thức ăn qua cho mọi người, không quên nhắc nhở Tạ Khả Dần không được trêu chọc Triệu Tiểu Đường nữa. Trở về phòng thay y phục rồi leo lên giường ôm lấy mỹ nhân ấm áp.

Triệu Tiểu Đường cảm nhận ai đó đang nằm bên cạnh mình, mở mắt ra thì thấy Ngu Thư Hân đã về. Chị ấy có vẻ mệt nên thiếp đi mất rồi.

Nhắm mắt lại ôm lấy người bên cạnh, khẽ nghe tiếng trái tim đập từng nhịp thở. Thật may mắn vì nhân sinh đã không bỏ lỡ nữ nhân tốt đẹp này.

Trân trọng những khoảng khắc hạnh phúc bên nhau trước mắt, đặt từng viên gạch vững chắc đi đến cuối con đường.

Không gian tĩnh mịch, đóa hoa từng ngã gụy trước cơn bão, đắm mình trong cơn nước bẩn mà héo rũ.

Đã lặng lẽ trưởng thành.

Ngây thơ, chững chạc, gai góc, yêu mị. Dù có thành bộ dạng gì, cũng sẽ có một đôi cánh tình nguyện bảo vệ.

Cơn mưa đầu mùa hạ đến và đi rất nhanh. Hải Đường Đỏ mỹ lệ diễm sắc dưới sương sớm mát lạnh gột rửa đi bụi trần. Trở về nguyên trạng.

Hải đường ngủ chưa đủ sao?

Không phải ngủ chưa đủ. Chính là đang đợi thời điểm. Hải Đường tháng tư.

Nở rộ lộng lẫy, xinh đẹp nhất trong mắt tình nhân.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16