Có thể nói ngày một tháng chín hằng năm là ngày náo nhiệt nhất ở nhà ga Ngã Tư Vua, năm nay cũng không ngoại lệ. Chỉ cách một bức tường mỏng manh nhưng sân ga Chín Ba Phần Tư càng náo nhiệt hơn hẳn mọi nơi, có học sinh mới lưu luyến chia tay cha mẹ, cũng có nhiều học sinh cũ nóng lòng muốn chia sẻ kỳ nghỉ hè thú vị của họ cho bạn bè biết tới, tiếng cười nói rôm rả, tiếng người tới lui không ngớt, quả là một khung cảnh náo nhiệt tưng bừng.
Knicks ngồi yên bên trong khoang tàu, chống một tay nâng má chăm chú nhìn cảnh ly biệt bên ngoài cửa sổ…..
Gia tộc Dakness là một gia tộc nổi danh với thuật giả kim, cũng giống như gia tộc Prince nổi tiếng có các bậc thầy độc dược xuất sắc chuyên nghiên cứu ma dược. Mỗi một thành viên trong gia tộc Dakness đều là những đại sư giả kim xuất sắc, nếu như đại sư giả kim nổi tiếng nhất hiện nay là Nicolas Flammet, thì mỗi một thành viên trong gia tộc Dakness sau khi trưởng thành đều có thể tài giỏi hơn hẳn Nicolas Flammmet. Nhưng cách đây khoảng hơn hai trăm năm trước gia tộc Dakness đã lui về ở ẩn, không xuất hiện trong giới pháp thuật nữa, các trận pháp giả kim cũng che giấu tất cả tung tích về toàn bộ gia tộc Dakness, đó cũng là lý do năm đó Chúa tể Hắc Ám dù dốc hết sức lực cũng không cách nào tìm được gia tộc Dakness ←_← ngay cả một cái cây một ngọn cỏ cũng không tìm được.(…..)
Knicks là truyền nhân duy nhất còn lại của gia tộc Dakness, kể cả những câu chuyện kể trước khi ngủ của cô cũng bị các bức họa đổi thành bách khoa toàn thư về các tài liệu giả kim để đọc cho cô nghe, ngay từ lúc bắt đầu biết nói chuyện cô đã học thuộc lòng các tài liệu bút ký về giả kim mà các bậc tiền bối trong gia tộc để lại, may mắn cô chẳng những có thiên phú về thuật giả kim giống như những thành viên khác trong gia tộc Dakness mà cô cũng cực kỳ nhiệt tình yêu thích giả kim. Nếu không chắc thành kẻ ngốc rồi ←_←.
Có lẽ bởi vì Knicks là thành viên duy nhất còn lại của gia tộc Dakness cho nên ngay từ đầu các bức họa đều nghĩ muốn tạo cho mình hình tượng nghiêm túc trước mặt hậu bối để có thể tiến hành các loại chương trình học một cách tốt nhất. Quả thật dưới sự bồi tài của các trưởng bối trong nhà Knicks thật sự không có biến thành một đứa trẻ nghịch ngợm không nghe lời nhưng bị sự nghiêm túc của trưởng bối ảnh hưởng thành ra biến thành tiểu mặt than, tới lúc các bức họa biết được chuyện này thì đã trễ rồi……. Dù cho có cắn khăn nhỏ khóc hu hu cũng vô dụng!!!
“Đốc đốc đốc.” Cửa ghế lô bị gõ vang lên, Knicks lấy lại tinh thần tiến lên mở cửa ghế lô.
“Xin chào, cho hỏi cậu có thấy một con cóc nhảy ngang qua đây không? Đó là con cóc của Neville!!” Vừa mở cửa thì có một cô bé đã đùng đùng hỏi một hơi, nhìn bộ dạng này chắc cô bé này đã hỏi thăm rất nhiều ghế lô…..
“Không có.” Knicks còn nghĩ rằng người kia tới đây để tìm cô nhưng thật ra là….. lập tức trầm mặt, giơ tay muốn đóng cửa.
“Từ từ!! Knicks! Tớ là Hermione!” Nói xong một hơi Hermione liền nhanh chóng tiến tới một bước ôm chặt Knicks vào lòng……..
Đột nhiên bị người khác ôm làm Knicks có chút bất ngờ ngây đơ cả người, thầm nghĩ muốn đẩy đối phương ra nhưng bên tai lại truyền tới giọng nói mềm mại của Hermione:
“Knicks, tớ rất nhớ cậu.”
Vì thế hai tay vừa nâng lên của Knicks lại lặng lẽ buông xuống, đứng yên không nhúc nhích để Hermione ôm, sau khi rời khỏi cái ôm của Hermione liền ngồi xuống một bên mặt không chút cảm xúc móc ra một quyển tác phẩm vĩ đại “nghiêm túc” mà đọc…..
Hermione híp mắt mỉm cười tủm tỉm ngồi bên cạnh cô, không nhịn được duỗi tay xoa xoa đầu tóc ngắn mềm mại của cô, tóc xén ~ ừ, vành tai nhỏ hồng hồng thật đáng yêu ~ Sau khi cắt tóc ngắn Knicks không bao giờ có thể dùng vẻ mặt không chút cảm xúc của bản thân để giấu đi nội tâm xấu hổ hoặc giận dữ, bởi vì quá ngại ngùng lỗ tai liền đỏ lên hồng hồng đáng yêu vô cùng.
Duỗi tay bắt lấy bàn tay đang quấy rồi trên đầu mình xuống, trước khi Hermione giơ tay một lần nữa tập kích đầu tóc của bản thân, Knicks đã nhanh chóng đưa cho nàng một ly hồng trà và một đĩa bánh ngọt nhỏ.
Hermione cũng ngoan ngoãn nhận lấy, không cần trêu chọc quá mức, nếu không mèo con lại xù lông sao, để đĩa bánh ngọt lên bàn, Hermione yên tĩnh uống hồng trà.
“Uhmm, mình có quên mất cái gì không ta??”
……..
A!! bé mập Neville bị bỏ quên ở ngoài cửa, Hermione bỗng nhiên nhớ tới Neville còn đứng ở trước cửa, liền mở miệng kêu bé mập Neville đang mếu máo đứng ngoài cửa vào trong, cũng không quên giới thiệu với Knicks người bạn mới này của nàng.
“Knicks, đây là Neville Longbottom.”
“Neville, cậu ấy là Knicks, Knicks Dakness.”
“Chào… chào…. Chào cậu, tớ, tớ là Neville Longbottom. Rất… rất vui được biết cậu.” Neville khẩn trương khiến cho sắc mặt của cậu bé có chút trắng bệch.
“Thú cưng sẽ tự quay về.” Knicks nói một câu không đầu không đuôi, làm cho bé mập Neville còn đang ngơ ngác càng thêm ngu ngơ, ừ, viết hoa bôi đậm in nghiêm các kiểu.
“Hì, Knicks ý cậu là chúng ta không cần phải tự đi tìm, con cóc của Neville sẽ tự biết quay về đúng không?” Thông minh như Hermione ngay lập tức liền có thể hiểu được điều mà Knicks muốn nói.
“Ừ.”
“Tốt quá!!” Hermione thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu không biết đâu, mấy cái tên quý tộc ngồi có hàng ghế trước rất đáng ghét blalala….”
“Tớ cũng vậy.” Knicks bỗng nhiên mở miệng.
“Hử?? cái gì.”
“Quý tộc.”
“…Nhưng cậu không giống họ! Knicks dễ thương nhất!! Cười một cái được không? Cậu cười lên thật sự rất dễ thương, được không, được không? Một cái thôi, chỉ một cái thôi!! Knicks ~~~~” Hermione nắm lấy cánh tay của Knicks quơ qua quơ lại, giọng nói cũng mềm mại hẳn, giống như đang làm nũng……
Bé mập Neville ngồi yên một bên, lẳng lặng ăn thức ăn cho chó mà Hermione tỉnh bơ rải ra, ý nhầm, bánh ngọt….
Thời gian cứ như vậy trôi qua trong lúc cả ba đùa giỡn và bị đùa giỡn, đoàn tàu sắp đến trạm, Neville đi tới phòng tắm cho nam sinh để thay giáo phục, Knicks cũng dưới sự “trợ giúp” của Hermione mà thay giáo phục trường bào, mà ngay lúc này Hermione đang híp mắt mỉm cười tủm tỉm giúp Knicks chỉnh cổ áo lại cho ngay ngắn, còn Knicks thì cứng đơ cả người đứng yên tại chỗ tùy ý Hermione muốn làm gì thì làm, mấp máy môi, đôi mắt chẳng biết nên nhìn đâu mới phải thì lại thấy ánh mắt tràn đầy dịu dàng của Hermione làm cô bất giả thả lỏng cả người.
“Ketttttt.” Đoàn tàu chầm chậm giảm tốc độ rồi ngừng hẳn, hai người đi theo dòng người xuống tàu. Từng nhóm người xô đẩy nhau, ùn ùn ra cửa, đổ xuống một sân ga nhỏ xíu, tối tăm. Chợt một bóng đèn nhấp nháy lơ lửng trên đầu mọi người.
“Học sinh năm nhất!! Học sinh năm thứ nhất tập trung tại đây!!” Một gã đàn ông với mái tóc dài, chồm râu bồm xồm không chút chỉnh tề trong tay vươn cao một ngon đèn dầu đứng một chỗ vừa đung đưa đèn vừa la to, nói thật nếu đứng gần gã một chút nói không chừng sẽ bị giọng nói to lớn của gã nổ cho oanh tai điếc óc.
Knicks và Hermione quyết định đứng bên cạnh nhìn thì tốt rồi, dù sao gã bự con như vậy, sẽ không bị lạc mất.
“Oh! Harry con ổn chứ? Đến đây nào!!” Gã đàn ông bự con nhìn về một chỗ nào đó phất tay, rất nhanh liền thấy có hai nam sinh len lỏi qua dòng người chen chúc đi về phía ông ta.
Sau khi đám nhỏ tập hợp xong xuôi, gã đàn ông bự con với gương mặt lông lá dẫn theo cả bọn đi lên con đường mà nghe nói bốn vị sáng lập trường học đã từng đi qua. Mò mẫm, loạng choạng bọn nhỏ đi theo gã bước trên một lối đi nhỏ hẹp tối tăm và có vẻ dốc thậm chí nó còn khá là lầy lội ướt át, cơ hồ mỗi người đều thất tha thất thểu cố gắng bước đi, đương nhiên trừ gã đàn ông dẫn đầu, gã bự con cao to như vậy đương nhiên thể trọng cũng rất nặng, mỗi bước chân của gã cũng rất vững vàng, ổn định.
Do đã được huấn luyện thể năng từ bé nên Knicks bước đi cũng rất dễ dàng, nhưng Hermione thì khác, ngay bước đầu tiên nàng đã sém té hên là Knicks kịp thời kéo lại, theo thói quen ôm vào trong lòng bảo vệ nàng. Đáng thương nhất là bé mập Neville chỉ có thể cẩn thận đi theo phía sau, may mắn là trời thường thương kẻ ngu ngốc, hay nên nói người ngốc thì ăn may nhỉ, tuy rằng hơi khó đi một chút nhưng cũng không có bị té ngã.
“Qua khúc quanh này các cháu có thể nhìn thấy Hogwarts!!” Gã đàn ông bự con ngoái đầu hô lên một tiếng để cổ vũ tinh thần cho đám nhỏ.
Lời còn chưa dứt phía sau liền vang lên một tiếng hoan hô thật to. Lối đi nhỏ hẹp bất ngờ mở rộng dẫn tới một bờ hồ tối đen bao la.
“Wow, rất tuyệt đúng không?” Hermione hưng phấn nhìn một tòa lâu đài uy nga đồ sộ với các tháp canh lớn nhỏ nằm yên tĩnh trên đỉnh núi cao, ánh đèn từ vô vàng ô cửa sổ của Hogwarts hắt ra như điểm xuyết cho bầu trời rực rỡ đầy sao, Hogwarts giống như ngôi sao sáng nhất trong màn đêm lập lòe, chiếu sáng con đường bọn họ đi.
“…..” Knicks quay đầu nhìn Hermione.
“ Cậu thích lâu đài cổ?!!”
“Ừ, tớ rất thích, rất mê người đúng không?” Hermione gật đầu, vẻ mặt đầy khao khát.
“Được học tập ở chỗ này có vẻ chắc chắn không tệ tý nào.”
“Ừ.” Knicks cúi đầu yên lặng so sánh sự khác nhau giữa lâu đài nhà mình và Hogwarts, sau đó quyết định phải dọn dẹp chỉnh đốn một chút, hay cải tạo vài chỗ thì tốt hơn…..
“Bốn người một con thuyền! Bốn người một con thuyền! tất cả đã ngồi vững hết chưa?” Gã đàn ông bự con ngồi một mình trên một con thuyền nhỏ, thấy đám nhỏ đã lên thuyền ngồi vững hết liền vung tay lên không, từng con thuyền nhỏ cứ lục tục nối đuôi nhau rời bến. Băng ngang mặt hồ phẳng lặng như gương, mọi người đều im lặng chăm chú nhìn ngắm lâu đài trước mặt. Nó hiện ra như một ngọn tháp khổng lồ, càng ngày càng hùng vĩ khi đoàn thuyền chui qua một tấm màn kết bằng những dây tường xuân rũ xuống, che phủ cả một cái cửa rông thênh thang mở ra trên vách núi. Cánh cửa dẫn vào một đường hầm tối om, có lẽ là đường ngầm chạy dưới chân lâu đài, đến bến cảng cũng nằm sâu dưới lòng đất. Thuyền vừa cập bến bọn nhỏ liền lục tục trèo lên một bãi đầy đá sỏi. Gã đàn ông bự con lần lượt kiểm tra một loạt các thuyền coi có bỏ sót ai không. Cả đám tiếp tục trèo lên một lối đi trong núi đá nhắm thẳng vào ánh đèn của người đàn ông bự con mà bước đi trên một lối đi bằng phẳng hơn, dẫn tới bãi cỏ mịn màng đẫm sương đêm nằm dưới ngay bóng lâu đài.
Bọn nhỏ hớn hở bước lên những bậc thềm đá và đứng túm tụm trước một cánh cổng khổng lồ bằng gỗ sồi.
Gã đàn ông bự con đi phía trước vươn tay đấm mạnh vào cánh cửa ba lần “Bang bang bang.”
Cánh cửa lâu đài lập tức mở ra. Một nữ phù thủy trung niên cao lêu nghêu, tóc đen mướt, đội một cái mũ đầu nhọn trên người mặc áo choàng dài màu xanh ngọc bích bước ra. Bà có gương mặt nghiêm nghị, mái tóc được búi chỉnh tề không chút cẩu thả thành một búi tóc gọn gàng sau đầu.
“Buổi tối tốt lành giáo sư McGonagall. Tất cả học sinh đều ở đây.” Gã đàn ông bự con vui vẻ hớn hở chào hỏi nữ phù thủy.
“Cám ơn anh, vất vả cho anh rồi Hagrit. Tới đây để tôi.” Giáo sư McGonagall gật đầu với Hagrit, lại xoay đầu nói với các học sinh mới.
“Theo sau ta nào.”
Bà mở toang một cánh cửa, sảnh trước rất rộng, những vách tường được chiếu rọi bằng những bó đuốc to. Trần lâu đài cao vòi vọi và các cầu thang cẩm thạch lỗng lẫy lên các tầng trên.
Bọn nhỏ đi theo giáo sư McGonagall băng qua một tầng lâu đài toàn đá phiến. Giáo sư McGonagall dẫn bọn nhỏ vào một căn phòng trống cuối hành lang. Bà giới thiệu một cách đơn giản bốn học viện, cũng cho bọn nhỏ một chút thời gian chỉnh trang lại trang phục của bản thân.
“Chào mừng các con đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi… với các bạn chung một ký túc xá.”
“Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng tạo nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc. Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở. Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận cúp nhà – một vinh dự cao cả. Ta hy vọng mỗi người trong các con là một thành viên xứng đáng với nhà mình sống, cho dù các con được chọn vào nhà nào đi nữa.”
“Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các con sửa soạn cho tề chỉnh trong khi chờ đợi làm lễ.”
Nói xong bà liền bước ra ngoài, lúc đi ngang Weasley bà còn chỉ chỉ vào vết bẩn trên mặt cậu ta……
Giáo sư McGonagall vừa rời khỏi, khắp nơi lại nhốn nháo âm thanh thảo luận của đám học sinh mới, đề tài không có gì khác ngoài việc bản thân sẽ được chia vào phân viện nào, ta nghe anh chị nói gì gì đó.
“Knicks……” Vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh của Hermione cũng bị bọn họ ảnh hưởng đến khẩn trương đôi chút, cô quay đầu nhìn về phía Knicks.
“Đừng lo, chỉ là đội một cái mũ lên đầu.” Knicks không phụ sự kỳ vọng của mọi người (Hermione) giải thích bí mật lớn nhất về cách gia nhập các phân viện.
“Sao mày biết?” Một giọng nói xa lạ cao ngạo vọng tới, người nói là một cậu bé cao với khuôn mặt sắc nhọn, nước da của cậu nhợt nhạt, mái tóc vàng bạch kim sáng bóng lưỡng được chải ra sau đầy kiêu hãnh với đôi mắt màu xám xanh.
“Bức họa.” Knicks gật đầu chào đối phương, dựa vào màu tóc và màu mắt đặc thù cô dễ dàng nhận ra đối phương là ai.
“Chào cậu, Malfoy.”
“Mày biết tao?” Cậu bé khá bất ngờ nhưng thái độ lại có chút đắc ý nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Knicks, nhưng sau khi thấy mái tóc màu ám kim với đôi mắt màu xanh biển của cô gái nhỏ đứng trước mặt, bỗng cậu nhớ tới cha mình từng nhắc tới đặc thù của các gia tộc, cậu không dám chắc chắn mà hỏi:
“Cậu là Dakness?”
Knicks gật đầu, giống như gia tộc Malfoy có truyền thống màu tóc vàng bạch kim sáng bóng thì ám kim chính là màu tóc đặc biệt để nhận dạng của mỗi người gia tộc Dakness, ngoài ra còn có gia tộc Weasley với mái tóc màu đỏ, nhưng trải qua rất nhiều năm, một đại gia tộc như gia tộc nhà Weasley đã xuống dốc, nghe nói nhà họ quá nhiều con đến nổi nuôi không nổi……
“Rất vui được biết cậu, tớ là Malfoy, Draco Malfoy. Đây là Crabbe và Goyle.” Draco mỉm cười chân thành, vươn tay ra.
“Knicks Dakness.” Knicks duỗi tay cầm, sau đó dắt tay Hermione.
“Hermione Granger.” (Hử? chuyện gì đây!!)
“Granger? Bùn…..dân Muggle?”Draco nghe thấy vậy liền nhíu mày, dùng ánh mắt bắt bẻ nhìn Hermione.
“Xin chào, nể tình Dakness, cậu có thể gọi tôi là Malfoy.”
“Xin chào, Malfoy.” Hermione trong lòng thầm xem thường cái tên hách dịch trước mặt, may mắn là Knicks bé bỏng nhà mình không có giống cái tên gọi là quý tộc này, nghĩ như vậy Hermione liền nhịn không được duỗi tay xoa đầu Knicks:
“Knicks vẫn đáng yêu nhất ~.”
Sau đó thuận lợi chậm vào vành tai ửng hồng của Knicks.
“Tớ nghe anh trai tớ nói, phân viện là dựa vào kết quả quyết đấu với cự quái!! Oh, Merlin….” Một giọng nói có chút khoa trương từ một chỗ không xa vọng tới. Draco nhìn về hướng âm thanh phát ra, khinh thường mở miệng:
“Xuy!! Quỷ nghèo Weasley và chúa cứu thế Potter…..”
“?” Có lẽ nhận thấy ánh mắt khó hiểu của Knicks, Draco tức giận nói:
“Lúc nãy chúa cứu thế Potter dám cự tuyệt tình hữu nghị của người nhà Malfoy! Tình nguyện ở cùng quỷ nghèo Weasley! Hừ!!”
“Nếu đổi lại là tôi tôi cũng chẳng muốn làm bạn với cậu tý nào….” Neville đứng bên cạnh cách Hermione một khoảng thầm nói.
“Cậu ta không thích hợp.” Knicks nói xong liền thấy khuôn mặt của Draco ửng hồng.
“Khụ.” Draco quay đầu đánh giá Harry, sau đó gật đầu:
“Đúng là hắn không thích hợp với người nhà Malfoy, tuy rằng nhìn bộ dạng cũng không đến nỗi tệ nhưng bạn đời của mỗi người gia tộc Malfoy đều có một mái tóc vàng xinh đẹp……”
Draco còn chưa nói xong liền thấy mấy người chung quanh nhìn cậu với vẻ mặt kỳ quái, đột nhiên nhận ra bản thân vừa mới nói điều ngu ngốc gì…..
“Khụ, Tất cả là tại cậu Dakness, nếu không phải cậu làm tớ hiểu lầm…..”
“Tớ nói hai người không thích hợp làm bạn.” Trong mắt của Knicks ánh lên một tia ý cười, Hermione đứng bên cạnh liền phát hiện điểm này, cái tên hách dịch cao ngạo này cũng không phải quá tệ, bất quá Knicks của mình là tốt nhất. ~~
“Các cậu rất thú vị, xin chào mọi người, tớ là Blaise Zabini. Có thể làm bạn không?” một cậu bé với màu da ngăm đen đi tới bên cạnh cả đám, đôi mắt đào hoa mỉm cười rực rỡ.
“ Knicks Dakness.” Knicks gật đầu, còn đang định nói tiếp gì đó thì Blaise đã chen ngang.
“Tớ biết, vị tiểu thư đáng yêu này là Hermione Granger, là người của cậu- chúng tớ hiểu mà.” Blaise nói xong không quên nháy mắt một cái với Hermione.
“Khụ. Chào cậu.” Hermione tức giận nhéo tay Knicks, Knicks trưng nguyên bộ mặt vô tội nhìn nàng, Merlin biết mặt diện than là một vẻ mặt cực kỳ vô tội như thế nào không chứ, đây đại khái là biểu tình đặc thù sao?
“Xin chào, Zabini.” Draco rốt cuộc cũng lấy lại được phong độ, ngẩng cao đầu mà nói chuyện.
“Ái chà chà, thiếu gia Malfoy tôn quý, cậu không cảm thấy rằng kêu bằng Blaise càng dễ nghe hơn hay sao?” Blaise tự nhiên ôm lấy vai của Draco.
“Hừ, tớ cho phép các cậu gọi tên thánh của tớ, cậu cũng vậy, Dakness và Granger cũng vậy.” Draco kiêu ngạo quay đầu đi.
“Hừ! Hy vọng các cậu không phải một đám Gryffindor ngu xuẩn.”
“Knicks.” Knicks đồng ý.
“Kêu tớ là Hermione là được rồi.” được dự đoán sẽ là một Gryffindor ngu xuẩn, Hermione nhếch môi một cái.
“Các cậu rất ghét Gryffindor??”
“Ừ, vấn đề lập trường, gia tộc của chúng tớ đã định sẵn tất cả sẽ đều là Slytherin, mà luôn đứng ở phe “Chính nghĩa” Gryffindor đương nhiên rất thù ghét chúng tớ những “Tử thần thực tử” tương lai, nhưng có bao nhiêu người nhớ rõ trong đám Gryffindor bọn họ cũng có những người đều xuất thân từ gia đình quý tộc như chúng tớ!!” Giọng nói tràn đầy khinh thường của Blaise.
“Đừng lo.” Knicks đương nhiên hiểu rõ Hermione lo lắng điều gì.
“Cậu chỉ là Hermione.”
“Đúng vậy, cậu chỉ là cậu, cho dù cậu là một Gryffindor, cũng chỉ bị tiểu thiếu gia Draco đâm chọt chọc điên vài câu thôi.” Tình bằng hữu của Slytherin là chân thành nhất, chỉ cần cậu không buông tay. Blaise vỗ vỗ vai cô khích lệ.
Bỗng nhiên cả đám đều há hốc mồm kinh hãi. Khoảng hai chục con ma vừa trường ra từ bức tường phía sau, lướt ngang qua phòng, trò chuyện với nhau, và không thèm để mắt tới bọn học sinh năm thứ nhất. Hình như chúng đang gây gổ nhau. Một con ma trông giống một thầy tu tròn trĩnh đang nói:
“Tha thứ và quên đi, hãy nghe ta nói, chúng ta hãy cho hắn một cơ hội thứ hai…”
“ Thưa huynh, chẳng phải chúng ta đã cho Peeves quá nhiều cơ hội sao? Thế mà hắn vẫn đi bêu riếu chúng ta đủ điều và huynh cũng biết đấy, nó đâu phải là một con ma thực sự… Ê, mà này! Cả lũ chúng bây làm gì ở đây hử?”
Con ma mặt đồ bó sát mình đang nói chợt nhận ra sự hiện diện của bọn trẻ. Nó hỏi nhưng không nhóc nào dám trả lời.
Con ma thầy tu mới nhìn quanh mỉm cười:
“ Học sinh mới đấy. Chắc là sắp được phân loại phải không?”
Vài đứa trẻ gật đầu nhưng vẫn im lặng. Thầy tu béo tiếp:
“ Hy vọng gặp lại các em trong nhà Hufflepuff, nhà cũ của anh ấy mà.”
Chợt vang lên một giọng sắc lạnh:
“Tiến tới trước lễ phân loại sắp bắt đầu.”
Giáo sư McGonagall đã quay trở lại, những con ma vội lặng lẽ trôi tọt vào bức tường đối diện, từng con một. Giáo sư McGonagall ra lệnh:
“Yên lặng. Bây giờ các con sắp hàng một và đi theo ta.”
Tác giả có lời muốn nói: Quốc tế thiếu nhi vui vẻ!
Không có kẹo chỉ có chương mới, vậy cũng tốt đúng không, càng mang tính gây cười(cười. 😊 )
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)