Bách Hợp Tiểu Thuyết

3. Phân viện

262 0 5 0

Cả đám học sinh mới nối đuôi ra khỏi phòng, băng ngang hành lang, xuyên qua vài cánh cửa đôi rồi mới bước vào đại sảnh đường. 

Thật lạ lùng và lộng lẫy ! Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên mặt bàn là những đĩa vàng, cốc vàng lóng lánh. 

Không biết phù thủy có bị hội chứng sợ hãi sự dày đặc không nhỉ, chứ không thì mỗi năm khai giảng cứ nhìn thẳng lên không trung là một giây knock out game over, ta thật sự không có vui vẻ khi người khác gặp chuyện không may.(Mặt nghiêm túc) 

“Wow!!” Có nhiều phù thủy nhỏ còn chưa thấy qua những sự kiện trọng đại lộng lẫy như thế này liền không nhịn được cảm thán. Thật sự thì ngoài trừ Hogwats chẳng có trần phòng tiệc nào sẽ thật sự phản chiếu bầu trời bên ngoài cả, hơn nữa chỉ có thời điểm khai giảng mới thấy được thôi.

Bị mấy trăm người chăm chú nhìn ngó thì đám quỷ nhỏ nghịch ngợm dù cho thần kinh có thô, da mặt có dày cỡ nào cũng sẽ ngoan ngoãn rất nhiều, thế nên chỉ thoáng chốc đám học sinh năm thứ nhất vừa mới còn trầm trồ kinh ngạc nháy mắt đã yên lặng tiếp tục đi, bầu không khí khẩn trương tràn ngập khắp mọi nơi. 

Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư. Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng. Hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn chúng, trông giống như những chiếc đèn lồng mờ mờ với những ngọn nến chập chờn thắp bên trong. Lẫn trong đám học sinh là đây đó những con ma ẩn hiện như làn sương bạc. Vòm nhà đen như nhung rắc đầy những vì sao. Thật khó mà tin nổi phía trên cao kia lại là một cái trần nhà và đại sảnh đường ắt hẳn phải ăn thông với bầu trời. 

Cả đám phù thủy nhỏ nhìn thấy giáo sư McGonagall tới chỗ đặt một cái ghế cao bốn chân. Phía trên cái ghế để một cái nón phù thủy hình chóp, cái nón te tua, vá chùm vá đụp , cũ nát mà còn cực kỳ dơ bẩn giống như mấy trăm năm không giặt vậy mà nó còn không ngừng vặn vẹo tự bảo bản thân là một cái mũ đẹp . Nhìn chỉ muốn quẳng ngay vào thùng rác ngay và luôn thôi. (Chiếc mũ phân viện sẽ khóc!! Hừ một cái mũ rách xấu ma chê quỷ hờn thì dù cho có khóc cũng không dễ thương thêm được chút nào!!! Mặc kệ nó!! ….) 

[Trên chiếc mũ bỗng mở rộng ra, giống như một cái miệng, mũ bắt đầu hát: 

“Các ngươi có lẽ cảm thấy ta không hề xinh đẹp, nhưng ngàn vạn lần không nên trông mặt mà bắt hình dong, nếu như các ngươi có thể tìm được một cái mũ xinh đẹp hơn ta, ta sẽ ăn chính bản thân mình.” 

Mọi người nhịn không được mà liếc mắt nhìn tất cả những chiếc mũ được đội trên đầu hoặc để xuống bên cạnh , uhmmm, thật sự bất cứ cái mũ nào cũng đẹp hơn nó.... Nó xấu như vậy không cần đả kích cuộc sống của nó thì tốt hơn.(mặt mỉm cười, mà cuộc sống của mũ là cái quái gì?) 

Tự kỉ một mình chiếc mũ phân viện lại tiếp tục hát. 

“Các ngươi có thể cho có vòm mũ dạ đen nhánh sáng bóng, hay cái mũ chóp đỉnh cao cao bóng loáng phẳng phiu, ta chính là chiếc mũ ma thuật dùng để thí nghiệm của Hogwats, đương nhiên so với mũ của các ngươi cao siêu xuất chúng. Dù cho đầu óc của các ngươi có che giấu bất kỳ ý niệm nào, đều không thể tránh thoát hỏa nhãn kim tinh của mũ ta, đội lên thử một chút, ta sẽ nói cho các ngươi, các ngươi vốn thuộc về học viện nào. Ngươi có lẽ thuộc về Gryffindor, nơi đó chôn dấu dưới đáy lòng dũng cảm, bọn họ gan dạ sáng suốt khí phách hào sảng, đó chính làm nên một Gryffindor xuất sắc; ngươi có lẽ thuộc về Hufflepuff, nơi đó dành cho người chính trực trung thành, các học sinh của Hufflepuff  luôn kiên nhẫn thành thật, không sợ hãi gian khổ lao động; nếu đầu óc ngươi khôn ngoan khéo léo, có lẽ tiến về phía trí tuệ Ravenclaw, những vị bác học cơ trí - nhất định gặp được đồng đạo của mình; có lẽ ngươi sẽ được vào Slytherin, ở nơi đây kết thân tình bằng hữu chân thành, nhưng bọn họ đều là những người âm hiểm xảo trá, không tiếc tất cả thủ đoạn hoàn thành mục đích của họ. Tới đây đội ta lên!! Không cần sợ hãi!! Ngàn vạn lần không cần sợ hãi bất an!! Ở trong tay ta (dù cho ta chẳng có một bàn tay nào) ngươi tuyệt đối an toàn bởi ta chính là một chiếc mũ ma thuật có tư tưởng của chính mình!!” 

Sau khi phân viện mũ hát xong, cả hội trường vỗ tay như sấm, sau đó phân viện mỹ liền khom lưng hành lễ với bốn phía, làm xong liền yên lặng bất động. 

Lúc này giáo sư McGonagall bước tới trước, trong tay cầm một cuộn giấy da dê dày nói với học sinh năm thứ nhất. 

“Hiện tại ta gọi đến tên ai, người đó chỉ việc đội nón lên và ngồi trên ghế, chờ phân viện. Bắt đầu: Hannah Abbott! ] ( trích nguyên văn, đại khái. )

 Một cô bé có đôi má hồng hồng và đôi bím tóc vàng hoe bước ra khỏi hàng, đội nón vào và ngồi xuống ghế. Chiếc nón che sụp cả mắt cô bé. Yên lặng trong giây lát. Cái nón hô lên: 

“ Nhà Hufflepuff.”

“Bạch bạch bạch bạch”  âm thanh vỗ tay vang dội vọng tới từ dãy bàn phía bên phải của Hufflepuff.
…… 

“Knicks Dakness!!”  

Bé Knicks - Mặt than nhỏ  bình tĩnh đi ra phía trước, trước tiên hơi khom lưng chào các giáo sư rồi mới đội mũ lên, không chút để ý tới phân viên mũ có dơ đến nỗi chưa bao giờ giặt hay không (Nếu phân viện mũ biết được suy nghĩ của cô chắc sẽ cảm động lắm!!) 

“À à ~ mũ già rốt cuộc gặp lại một Dakness, anh anh anh, thật xúc động quá đi, thế nào, nhóc con, tiếng khóc mà mũ già ta mới học rất hay đúng không!!” Knicks chỉ cảm thấy hai bên huyệt thái dương của bản thân không ngừng nhíu, cô có thể ném cái mũ đáng chết này xuống không nhỉ!!

“Slytherin!” 

Trước khi Knicks kịp trở mặt thì mũ phân viện rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ của nó, đây có lẽ là trực giác của nó cứu nó một lần trông thấy…. 

Dãy bàn của Slytherin rụt rè vỗ tay nhẹ, Knicks nhìn về phía góc bên bàn giáo viên, vị trí của viện trưởng nhà Slytherin – Severus Snape hơi cúi đầu biểu thị sự tôn kính, sau đó mới đi về phía bàn dài của Slytherin, ở vị trí thứ hai dành cho năm thứ nhất ngồi xuống, tuy rằng gia tộc Dakness cũng to lớn ngang với gia tộc Malfoy nhưng dù sao gia tộc Dakness đã ẩn cư lánh đời khá lâu, khiêm tốn một chút vẫn tốt hơn~ 

“Hermione Granger!” 

Knicks ngẩng đầu nhìn, Hermione khẩn trương nhấp môi, hai bàn tay cũng bất giác nắm lại, Knicks muốn làm một cái gì đó, nhưng lúc này cô chỉ có thể ngồi yên mà nhìn, nhìn nàng không ngừng lẩm bẩm cổ vũ chính bản thân mình, bỗng nhiên có chút đau lòng. 

Hermione đội mũ ngồi ở trên ghế, bên tai rất nhanh vọng tới giọng nói của mũ phân viện: 

“Hừm!!ngươi có đầu óc khôn khéo, rất có tinh thần nghiên cứu học tập, cũng rất tò mò với tri thức, nhưng cũng cực kỳ dũng cảm…..” 

“Tôi muốn đi Rvenclaw! Ravenclaw! Ravenclaw!”Từ tận đáy lòng Hermione không ngừng lặp đi lặp lại câu này. 

“Nhưng nếu đến Gryffindor ngươi sẽ có nhiều người bạn hoạt bát nhiệt tình.” Chiếc mũ phân viện tận tình khuyên bảo, sau nhiều lần lắng lo suy nghĩ thầm trong bụng chiếc mũ (tạm thời không đề cập vấn đề sao nó có bụng nha, bó tay) nếu không phải Albus muốn tuyển một ít phù thủy nhỏ có đầu óc vô cái đám sư tử ồn ào không có não Gryffindor, mũ già ta mới không cần nói nhiều như vậy!! 

Hermione ngẩng đầu nhìn về phía bàn dài của Slytherin, nhìn thấy ánh mắt quan tâm lo lắng của Knicks liền càng thêm kiên định với suy nghĩ của bản thân: 

“Ravenclaw! Tôi muốn đi Ravenclaw! Làm ơn, ngài mũ !” 

“Khụ, tốt thôi, Ravenclaw!” phân viện mũ hô lên kết quả phân viện, nó thật sự khá tò mò với tương lai của Gryffindor! 

“Cám ơn!” Hermione sém chút nữa vui tới nhảy cẩng cả lên, sau khi để phân viện mũ xuống liền bước nhanh đi tới bàn dài của Ravenclaw, nàng chọn một vị trí ngay sau lưng Knicks, bàn dài của Ravenclaw nằm cạnh bàn của Slytherin. 

“Knicks!” Ánh mắt của Hermione rực sáng nhìn Knicks, mỉm cười thật tươi, trên mặt dường như viết chữ,  

“Hermione giỏi thật.” Knicks mỉm cười, ánh mắt sáng rực đầy vui vẻ. 

“May mắn không phải lũ ngu Gryffindor, nhưng dù sao thì người mà Knicks công nhận sao có thể là một tên sư tử ngu ngốc không có đầu óc chứ!!” Draco vừa lòng gật đầu.

“Đúng vậy.” Blaise cười đồng ý với lời nói của Draco, tuy rằng mới vừa quen biết không lâu nhưng mấy người bạn mới này đều rất thú vị ~ a, sau này nhất định sẽ rất vui.

“Neville · Longbottom!” bé mập đi lập cập, đến nỗi có một đoạng ngắn tới cái ghế mà cũng vấp ngã mấy lần. Cái nón phải mất khá lâu mới quyết định được số phận Neville. 

“Gryffindor!” Vì quá khẩn trương bé mập sém chút nữa là đem phân viện mũ mang về bàn dài của Gryffindor luôn. 

Hành động của cậu bé làm cho cả hội trường cười vang, trong đó to tiếng nhất đương nhiên là bàn dài của Gryffindor, điều này làm cho Hermione không khỏi thầm cảm thấy măn mắn với quyết định lúc nãy của bản thân. 

Lễ phân viện vẫn tiếp tục tiến hành, rất nhanh thì tới phiên tiểu thiếu gia ngạo kiều Malfoy. 

“Draco Malfoy.” 

Vẻ mặt của Draco đầy vẻ khó chịu, cậu dùng hai ngón tay kéo cái đỉnh phân viện mũ, thật cẩn thận đội lên đầu, may mắn hiệu suất làm việc của cái mũ khá tốt, trước khi đụng tới đầu tóc của tiểu thiếu gia Malfoy liền hô to: 

“Slytherin!”

“Bạch bạch bạch bạch……” Lại là một trận âm thanh rụt rè vỗ tay . 

Draco đứng thẳng sống lưng, cao ngạo ngẩng cằm đi đến ngồi xuống đối diện Knicks. Hai tên tùy tùng nhỏ của cậu là Crabbe và Goyle cũng ngồi ở cách đó không xa, cả hai đang chòm chọc nhìn cái đĩa trống rỗng trước mặt, bên trên phản quang nhìn thấy bản thân mình liền bất giác nhớ tới bản thân cùng rất đói bụng. 

Cậu còn chưa kịp nói gì thì liền tới phiên chúa cứu thế tiến lên phân viện. 

“Harry Potter!” 

Lại một khoảng thời gian dài để phân viện mũ đắn đo trong lúc Harry không ngừng lẩm bẩm : <Đừng vô Slytherin! Đừng vô Slytherin! Đừng vô Slytherin!> Cứ nói mãi không ngừng như vậy làm cậu thành công được phân vào Gryffindor. 

“Mi có chắc không đó? Vô đó mi có thể trở thành vĩ đại, mi biết đấy, trong đầu mi có tất cả rồi và Slytherin sẽ giúp mi trỏ thành vĩ đại, chắc chắn như vậy… Không hả? Được thôi, nếu mi đã dứt khoát thì tốt hơn là về… Gryffindor.” 

Tiếng reo hò cổ vũ lớn hơn hết thảy từ nãy đến giờ. Phía bàn dài của Gryffindor  hai anh em sinh đôi có mái tóc đỏ rực nhà Weasley đứng lên gào to: 

“Tụi mình có Harry Potter!! Tụi mình có Harry Potter rồi!” Dường như cảm nhận được sự nhiệt tình của Gryffindor chúa cứu thế vô ý nhếch môi mỉm cười ngây ngô. 

Pansy Parkinson và Blaise trước sau được phân vào nhà Slytherin, cậu bé tóc đỏ Ron Weasley thành công hội hợp cùng các anh trai của mình ở Gryffindor. 

Sau khi buổi lễ phân viện đã tiến hành xong tới lúc hiệu trưởng phát biểu, hiệu trưởng Albus Dumbledore có khuôn mặt hiền lành giống ông già Noel đứng lên mỉm cười thân thiết, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây. Cụ nói: 

“Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là Ngu đần! Mít ướt! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!”

Sau khi trải qua một khoảng thời gian khai giảng giống như chạm dây thần kinh, trên bốn dãy bàn dài của các nhà xuất hiện đủ loại thức ăn đồ uống ngon lành cho mọi người. Quá nhiều loại thức ăn làm cho Knicks rất khó lựa chọn, cô nghiêm mặt nhìn các loại thức ăn trước mặt, nên ăn bò bít tết là tốt hay nên ăn đùi gà nhỉ? Mà đùi gà chiên giòn bên kia nhìn cũng có vẻ không tệ………

“Tớ khuyên cậu nên ăn bò bít tết là tốt nhất, bởi vì gà chiên giòn rất dễ ngán, còn đùi gà nếu cầm lên ăn thật không tao nhã tý nào.” Draco dễ dàng nhận thấy Knicks rối rắm về việc lựa chọn thức ăn nên cậu đưa ra một lời đề nghị nhỏ. 

“Tao nhã?” Vẻ mặt của Knicks vẫn không chút biểu cảm, cô cầm dao nhẹ nhàng cắt hết phần thịt trên cái đùi gà một cách dễ dàng, ừ chính là chẳng còn chút thịt thừa nào hết…..(đinh! Knicks có kỹ xảo cắt thịt đặc thù!) 

“Khụ khụ…..sao…sao mà cậu làm được vậy?” Draco chết cũng không thừa nhận bản thân thực hâm mộ kỹ năng cắt thịt ưu nhã lưu loát của Knicks!! 

“Làm nhiều lần thì quen thôi.” Knicks đẩy đĩa thịt gà vừa mới cắt xong cho Draco, chính cô lại lấy một cái đĩa khác tiếp tục cắt, cô cắt ba loại thịt, nếu như không biết ăn loại nào là ngon nhất vậy thì thử tất cả thì được rồi.

“Cám ơn!” Draco vui vẻ mỉm cười gật đầu với Knicks, mama không cần lo lắng cậu không ăn được đùi gà của Hogwarts rồi!

Vì lẽ đó mà liên minh ăn thịt vui sướng được thành lập, nhưng đối với ngồi ở bàn bên cạnh Hermione mà nói, liên minh ăn thịt liền biến thành hai người nhà Slytherin trò chuyện vui vẻ ăn ý, đáng chết tên công tử bột Malfoy kia dám dụ dỗ Knicks bé bỏng của mình!! (hum, giống như có đồ vật kỳ quái nào đó trà trộn vào, là gì nhỉ! A, không ngủ đủ hoa mắt nhìn không thấy tức ghê.)

Ngay lúc Hermione định tức giận bất bình cắt thịt bò bít tết thì cảm giác được quần áo của mình bị ai nắm, nàng quay đầu lại thì thấy một đĩa thịt được cắt ngay ngắn gọn gàng đưa tới trước mặt…. Nháy mắt xì hơi hết tức giận nữa!! Đĩa thịt của mình nhiều hơn tên công tử bột kia mà, vui vẻ ăn thôi!!!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16