Bách Hợp Tiểu Thuyết

6. Lịch sử ma pháp và độc dược

275 0 5 0

Sau khi học xong Hermione liền đi ngay tới thư viên, dọc hai bên hành lang nàng thấy không ít học sinh Slytherin vẻ mặt vui vẻ, trò chuyện nhỏ to, hoàn toàn ngược lại với bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc của học sinh Gryffindor, thầm nghĩ trong đầu, hôm nay Slytherin và Gryffindor có hai tiết học chung với nhau, không lẽ bọn họ đánh nhau một trận mà phần thắng thuộc về Slytherin à?? 

“Bộ có chuyện gì à?” Hermione đặt một vài quyển sách vĩ đại lên bàn, nhẹ giọng hỏi thăm.

“?” 

“!”

“Bởi vì tiết học phòng chống Nghệ thuật Hắc ám tạo ấn tượng sâu sắc quá mà.” 

Pansy cười tủm tỉm trả lời, cô khá tò mò về phù thủy nhỏ đến từ thế giới Muggle được Knicks ưu ái. 

“Nghĩa là sao?” Hermione tò mò hỏi. 

“Trên người giáo sư Quirrel có mùi tỏi nồng nặc cậu biết không, vậy nên phòng học cũng ……” Blaise bổ sung: 

“Chưa tới cửa phòng đã sặc mùi rồi, hên là chúng ta có nước hoa thần kỳ cứu khổ cứu nạn của vương tử Knicks….blablala” 

“Loại nước hoa đó cậu còn nhiều không? Ngày mai bọn tớ cũng có tiết phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.!” Hermione nghe xong liền rùng mình viễn cảnh tương lai khá tệ.

Knicks lấy một lọ nước hoa hương chanh thanh mát đưa cho Hermione. 

“Trước dùng đỡ cái này, chờ tớ làm xong rồi sẽ đưa cho cậu.” 

“Cám ơn Knicks!” Hermione cảm động duỗi tay ôm chặt lấy Knicks, còn vô ý cọ cọ bả vai của cô, chờ tới lúc nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của mấy người đối diện nàng mới bình tĩnh buông ra: 

“Tớ làm bài tập đây!!”

“Phụt….” Pansy không nhịn được bật cười thành tiếng, quả nhiên rất thú vị ~ cả hai đều dễ thẹn thùng nhưng cố tình một người mặt than một người thì luôn vô ý đùa giỡn người kia, sau này mỗi ngày đều có chuyện vui để xem rồi ~ chỉ cần mang theo thức ăn cho chó cao cấp liền có thể xem kịch mỗi ngày, quả thật không có gì tốt hơn~ 

……….. 

Ngày hôm sau Slytherin chỉ có một tiết Lịch sử ma pháp buổi sáng và một tiết Thảo dược học buổi chiều, hơn nữa giờ học Lịch sử ma pháp còn là tiết thứ hai của ngày nên có thể nói cả bọn không cần thức sớm. 

Mấy người bọn Knicks vừa ngồi xuống không được bao lâu liền thấy Hermione vừa kết thúc môn học phòng chống Nghệ thuật Hắc ám với vẻ mặt may mắn, nàng trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Knicks, duỗi tay ôm lấy cô, lần này nàng còn trực tiếp dụi đầu vào cổ cô. 

“Knicks ~ may mà có nước hoa của cậu, mùi hương kia…. Thật sự rất khó quên! Bọn tớ còn thuận tiện chia sẻ một chút cho học sinh nhà Hufflepuff, cậu không để ý chứ.” 

“Không sao.” Knicks cứng đơ cả người ngồi yên tùy ý Hermione ôm. 

“Thật khó mà không đầu óc Ravenclaw tiểu thư, nếu cậu còn không buông ra, Knicks thật sự không thể thở được nữa……” Draco cười gian nhìn Knicks cố gắng thở. 

“A… Xin lỗi Knicks, cậu có sao không…” Hermione vội vàng buông Knicks ra. 

“Cậu…… không thích người khác đụng vào à?” 

Knicks gật đầu, chủ động cầm tay của Hermione: 

“Cậu không phải người khác!” 

“Ôi Merlin!!Draco, cậu có ma dược trị mắt không? Hai người kia thật lóa mắt ~~” 

Pansy và Blaise cùng nhau giơ tay giả bộ che mắt, giống như không nhìn thấy gì, mau đem ngự dụng thức ăn cho chó cao cấp mang tới đây cho trẫm, hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt. 

“Được rồi, đừng giỡn nữa, đi học.” Draco liếc xéo Knicks, ra mặt điều đình, tuy rằng cậu cũng muốn xem phim tiếp nhưng anh anh anh.!! Mặt than thật sự khủng khiếp!! 

Giảng dạy môn Lịch sử ma pháp là một vị giáo viên ma duy nhất ở Hogwarts, giáo sư Binns, nghe nói năm đó ông ta ngủ quên trên bàn, tới lúc đi lên lớp lại quên mang theo thân thể, thành ra biến thành giáo sư ma. Giáo sư Binns có thể nói là tiến sĩ gây mê của cả trường, ông có kỹ năng thôi miên rất đặc trưng đến ngay cả đám học sinh Ravenclaw cũng rất khó kiên trì nghe hết một tiết học của ông. 

Vì thế vừa mới vào học không bao lâu cả bọn học sinh liền sôi nổi chịu sự triệu hồi của bàn học, đi đánh cờ với chu công hết cả đám. 

Tuy rằng Knicks mở mắt rất to, vẻ mặt không chút biểu cảm, nhìn qua giống như đang chăm chú nghe giảng nhưng nếu nhìn thật kỹ đôi mắt của cô sẽ phát hiện chúng nó chẳng có chút thần thái gì cả…..

Hermione buồn cười nhìn Knicks cố gắng để bản thân không ngủ gục, nàng nhích lại gần, nhỏ giọng thì thầm vào tai cô: 

“Buồn ngủ thì ngủ đi, tớ chép bài giúp cậu.”

Thế là Knicks quyết định từ bỏ giãy giụa, nhắm mắt nằm trên bàn học ngủ. 

Nguyên bản Hermione còn đang nghiêm túc nghe giảng chép bài, ánh mắt của nàng không biết từ bao giờ đã chăm chú nhìn vào cái con người đang ngủ say bên cạnh. Làn da trắng nõn mịn màng, long mi thật dài, cánh mũi tinh xảo thẳng tắp, còn có……phía dưới chóp mũi là một đôi môi mê người màu hồng nhạt…… 

Hermione giống như nhập ma, hai mắt nhìn chằm chằm cánh môi anh đào của Knicks, chẳng thể nào bỏ đi, giống như đang chịu một lực hấp dẫn cực kỳ to lớn, duỗi tay vuốt ve mặt cô, lơ đãng miêu tả khuôn mặt tinh xảo của cô, cuối cùng dừng lại ở cánh môi. Hôn lên đi! Hôn lên đi! Hôn lên đi! 

Đáy lòng không ngừng hò hét, trái tim đập liên hồi trong lồng ngực làm Hermione giật mình tỉnh táo,lúc này môi của nàng chỉ cách Knicks khoảng một ngón tay……

Hermione nhắm mắt lại, bình tĩnh ngồi dậy, cố gắng hít thở sau để trấn an nhưng xao động không yên trong lòng. Bởi vì có chút bối rối nên Hermione không chú ý cái người vốn đang ngủ say kia hơi thở cũng rối loạn, vành tai ửng hồng mê người. 

Sau đó, Hermione phát hiện nàng chẳng thể nghe lọt một chữ nào từ bài giảng của giáo sư Binns chứ đừng nói chi tới chép bài, luôn vô ý nhìn sang bên cạnh, đáy lòng có có tiếc nuối, tiếc sao mà không hôn luôn đi, môi của Knicks nhất định rất mềm, giống như vành tai của cô vậy, mềm mại đáng yêu……
………… 

Thứ sáu Slytherin chỉ có một tiết Độc dược học chung với Gryffindor, giáo viên giảng dạy môn này là viện trưởng vĩ đại của bọn họ.

Giống với ký túc xá của Slytherin, phòng học môn Độc dược cũng được xây dựng trong một căn hầm có hành lang lạnh buốt ẩm ướt, mà càng làm người ta sởn tóc gáy chính là dọc theo các dãy tủ âm tường trưng bày đầy tiêu bản động vật được ngâm trong những cái hủ bằng pha lê. Luôn luôn hoạt bát ồn ào Gryffindor sau khi đi vào lớp Độc dược cũng trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, trong phòng học chỉ có tiếng tất tất tác tác thì thầm to nhỏ. 

Một phút trước giờ học: 

“Phanh!” Giáo sư Severus Snape bước vào, âm thanh lớn vừa mới vang lên là do ông dùng vạt áo choàng đóng sầm cửa hầm, dưới uy áp của viện trưởng, mấy học sinh nhát gan đã nhịn không được run bần bật…..

[Giáo sư Snape rất giống với giáo sư Flitwick, bắt đầu buổi học bằng cách điểm danh học sinh. Và cũng như giáo sư Flitwick, ông dừng lại ở cái tên Harry Potter. 

“ À, phải rồi. Harry Potter. Một tên tuổi lừng lẫy mới của chúng ta.” 

Giáo sư Snape điểm danh xong thì ngước nhìn cả lớp. Mắt ông cũng đen như mắt của Hagrid, nhưng chúng không hề ấm áp như mắt của Hagrid. Chúng lạnh lùng và trống rỗng, làm người ta liên tưởng đến những đường hầm tối om. Giáo sư Snape bắt đầu nói:

“ Bọn mi tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và đầy nghệ thuật - chính xác nó là chế tạo độc dược.” 

Giọng ông không to, thật ra chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút, nhưng bọn trẻ lắng nghe không sót một lời. Giáo sư Snape có biệt tài như giáo sư McGonagall là không cần phải mất công mà vẫn giữ được lớp học im lặng như tờ. 

“ Vì trong lãnh vực này không cần phải vun vẫy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường bọn mi không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong bọn mi thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làng hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì bọn mi hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy… Nhưng ta có thể dạy cho bọn mi cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết – nếu bọn mi không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy.” 

Sau bài diễn văn nho nhỏ của ông, cả lớp  lặng yên như tờ.] (trích nguyên văn) 

“Potter!” Giáo sư Snape bất thình lình điểm danh tên chúa cứu thế. 

“Nếu ta cho bột phấn của hoa thủy tiên vào dung dịch ngải thảo thì sẽ được cái gì.” 

“Thưa thầy em không biết.” Harry và Ron liếc nhìn nhau, cả hai đều ngu người. 

“Hừ.” Viện trưởng đại nhân cong môi khinh bỉ nhìn Harry, khẽ hừ lạnh: 

“Xem ra danh tiếng cũng không đại biểu cho tất cả, như vậy đổi một vấn đề đơn giản hơn đi, Potter, nếu như ta muốn tìm một khối Ngưu Hoàng, ta phải tìm ở đâu?” 

“Thưa thầy em không biết” Harry quật cường ngẩng đầu nhìn thẳng mắt của giáo sư Snape. 

“Chà, chắc là chúa cứu thế vĩ đại của chúng ta trước khi khai giảng cũng chẳng thèm xem  trước môt quyển sách nào.” Viện trưởng đại nhân không chút lưu tình phun nộc độc khắp nơi: 

“Potter, cây mũ thầy tu và cây bả chó sói khác nhau ở chỗ nào chắc mi biết chứ?” 

“Thưa thầy em không biết.” Harry nắm chặt nắm tay, trừng mắt nhìn giáo sư Snape. 

“Ngồi xuống, Potter!” Giáo sư lắc lắc ống tay áo rộng, lạnh giọng nói. 

“Cho bột phấn của hoa thủy tiên vào dung dịch ngải thảo ta sẽ có được một loài thuốc ngủ cực mạnh gọi là sinh tử thủy. Ngưu hoàng nằm ở dạ dày của con trâu. Cây mũ thầy tu và cây bả chó sói là tên gọi khác nhau của cùng một loại thực vật có thể gọi chung là ô đầu, nói tới đây rồi mà bọn mi vì sao còn không động đậy ngón tay quý giá của bọn mi mà ghi chép lại!!” 

Viện trưởng đại nhân tức giận duỗi tay chỉ chỉ các bước cần làm được ghi rõ trên bảng đen, mở miệng nói: 

“Hai người một nhóm, chế tạo nước thuốc trị mụn nhọt, trước khi tan học thì giao kết quả, nguyên liệu ở bên kia.”

Trong thời gian tiết học, tình hình cũng chẳng khá hơn chút nào cho đám cự quái nhỏ nhà Gryffindor. Giáo sư Snape kéo cái áo choàng đen quét lết phết trên mặt đất mà đi qua đi lại trong phòng học, trông chừng bọn trẻ  cân những cây tầm ma khô, nghiền nanh rắn, đứa nào cũng bị ông chê bai, chỉ có bốn người bọn Knicks là may mắn thoát được. 

Nhóm của Pansy và Blaise không thể nói là hoàn thành xuất sắc nhưng ít ra cũng đủ tiêu chuẩn. Hai thằng ngốc Crabble và Goyle thì được chia vào nhóm của Knicks và Draco, nhưng dù vậy chúng cũng không thoát khỏi việc bị viện trưởng đại nhân chê một trận. Đúng lúc ông muốn nhìn kỹ thành phẩm mà Knicks và Draco nộp lên, trong hầm ngầm bỗng nhiên bốc lên một đám khói axit xanh lục, rồi một tiếng xì thật lớn vang vọng cả căn hầm, thì ra là bé mập Neville  chẳng biết cậu làm cách nào mà có thể nấu chảy cái vạc của cộng sự thành một đống sắt vụn xiêu xiêu vẹo vẹo chẳng rõ hình dáng, độc dược trong vạc cũng vì vậy mà chảy tung tóe xuống sàn đá, thiêu lủng hết đế giày của mấy con sư tử con xung quanh. 

Trong vòng vài giây, cả đám động vật nhỏ liền nhao nhao nhảy cả lên ghế, chỉ có mình Neville bị độc dược hắt lên người còn đứng yên tại chỗ rên rỉ. 

“Một đám quỷ khổng lồ không có não!!” Giáo sư Snape quát to một tiếng, sau đó vung ma trượng dọn sạch độc dược vung vãi trên mặt đất. 

“Nhất định là mi đã đem lông nhím bỏ vào vạc trước khi nhắc vạc ra khỏi lửa đúng không?” 

Nhìn giáo sư Snape trừng mắt mắng mỏ, Neville nhịn không được khóc nức nở, trên mũi cũng đột nhiên mọc lên rất nhiều mụn nhọt.

“Gryffindor bị trừ năm điểm!! Vì các ngươi khoanh tay đứng nhìn! Bây giờ ta sẽ đem nó xuống bệnh xá, bọn mi ở yên đây chờ hết tiết cho ta.” 

“Malfoy!” Giáo sư Snape quay đầu nhìn Draco. 

“Trước khi tan học mi thu hết nước thuốc của bọn nó!” 

“Vâng thưa giáo sư!” Draco gật đầu lắng nghe. 

Tiết Độc dược liền kết thúc trong tiếng cãi cọ ồn ào.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16