Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1: Trở lại

1674 0 7 0

Kỳ Mạn rất ít khi ra ngoài, cho nên không có thói quen xem dự báo thời tiết trước, khi bị mưa thổi vào mặt nàng còn sửng sốt, sau đó nhanh chóng trốn dưới mái hiên cửa hàng ngay bên cạnh.

Mưa mùa hè vừa nhanh vừa mãnh liệt, vừa rồi còn chỉ là mưa phùn, vài phút sau đã đổ xuống, vì mưa nên trên măt đường đầy nước, Kỳ Mạn giẫm lên cao hơn để tránh những giọt nước mưa bắn lên người, nhưng trên người vẫn bị bắn tung tóe không ít nước.

Người qua đường lui tới không ít, có mấy người trong màn mưa vọt tới còn lưu luyến quay đầu nhìn cô.

Mái tóc dài óng ả, hai mắt long lanh, gương mặt như tranh vẽ, sống mũi cao, chóp mũi thẳng, môi mỏng, ngũ quan tinh xảo góc cạnh rõ ràng, một thân mặc váy dài in hoa, đứng ngay ngắn ở nơi đó, giống như mỹ nhân từ trong bức họa đi ra.  

Bốn phía đều là mưa lớn, nàng đứng trong mưa giống như một gốc hoa cứng cỏi mà sạch sẽ, đối mặt với mưa bay gió thổi, tuyệt thế mà độc lập, xinh đẹp khiến người ta không thể dời mắt.

Đã có không ít nam nhân cầm ô rục rịch muốn động, muốn đi lên bắt chuyện.

Kỳ Mạn lại cúi đầu bận rộn gửi tin nhắn, người ngoài nhìn thấy con ngươi ôn nhu như nước có chút phẫn nộ: "Mẹ kiếp, tôi ra ngoài trời liền mưa! ”

Nàng đặc biệt không thích ngày mưa, hiếm khi ra cửa một chuyến mà lai găp đúng trận mưa lớn, tâm tình tự nhiên buồn bực.

Người bạn trả lời với nàng ấy: "Giải phóng trái tim của bạn, Thần Mưa yêu bạn." ”

Kỳ Mạn trợn tròn mắt: "Vậy tôi ra ngoài phơi nắng thì sao? ”

Người bạn trả lời: "Thần mặt trời yêu cậu." ”

Kỳ Mạn bị trêu chọc: "Vậy tôi ra ngoài đụng phải cậu thì sao? ”

Bạn thân không cần suy nghĩ mà trả lời: "Tôi yêu cậu." 

Kỳ Mạn đặt tay trên màn hình điện thoại, nghiêng mặt bình tĩnh ôn hòa, trưng ra bộ dáng hoa sen trắng không tranh giành với thế gian, phát ra chữ kiêu ngạo ngang ngược: "Yêu cái em gái cậu! ”

Bạn thân dường như đã quen với việc đánh máy rất dễ dàng: "Ôi thí chủ gắt gỏng là không tốt, cậu có thể đặt điện thoại di động của cậu xuống và đi bộ ba bước về phía trước." 

Kỳ Mạn nhíu mày: "Tại sao? ” 

Người bạn trả lời: "Hãy để mưa lớn gột rửa tâm trí bồn chồn của cậu." 

Kỳ Mạn nắm điện thoại di động bị tức giận cười, nhịn nhịn vẫn không nhịn được gửi cho cô: “Đi. ”

Sau khi nhắn tin xong, cô ngó nghiêng xung quanh, nhìn trận mưa này làm cô  nóng nảy như vậy, xung quanh vây quanh mấy người đàn ông, ai nấy đều muốn di chuyển về phía cô, trong không khí bốn phía cũng tràn ngập mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người nam nhân. Kỳ Mạn nghe không quen, trước khi người đàn ông bên trái sắp nói chuyện với nàng, nàng liền dùng túi xách che lên đỉnh đầu nhanh chân chạy vọt ra ngoài mưa.  

Phía sau một đám nam nhân đều đấm ngực dừng chân, bóp cổ tay không thôi, trơ mắt nhìn thân ảnh mảnh khảnh này biến mất trong màn mưa.  

Mưa rất lớn, mưa dày đặc, Kỳ Mạn từ dưới mái hiên cửa hàng vọt tới dưới lầu trung tâm thương mại đã ướt cả nửa người, nàng quen thuộc đường vào phòng vệ sinh tầng một, ở bên trong đó sấy xong quần áo mới đi ra.

Mưa rào vẫn tiếp tục, nàng  lên thang máy còn có thể nghe thấy tiếng  những người khác oán giận yếu ớt. 

Dường như nói đến trái tim cô, Kỳ Mạn nghe được nhập thần, hay là nhân viên thang máy nhỏ giọng nhắc nhở: "Cô gái, cô đi tầng nào? ”  

Kỳ Mạn phục hồi tinh thần, nói với cô: "Tầng bốn, cảm ơn. ”  

Người phục vụ nhấn tầng 4.

Tầng bốn là những cửa hàng chuyến bán đồ lót, thỉnh thoảng xen lẫn một hai cửa hàng tình nhân, cửa hàng tuy không lớn, nhưng cũng rộng rãi, có lẽ là vì tính chất cửa hàng, người vào nơi này cũng không nhiều, lúc Kỳ Mạn đi vào hai nhân viên bán hàng đang tựa đầu tán gẫu.

"Hiệu quả này rất tốt, lần trước tôi thử qua, ba giờ một phút cũng không kém."  

"Cô thật là bạo."

Kỳ Mạn đứng ở phía sau hai người ho nhẹ, thái độ đùa giỡn của nhân viên phục vụ lập tức thu lại, quay đầu, nhìn thấy Kỳ Mạn thì tươi cười: "Cô Kỳ, cô tới rồi. ”

"Tất cả những gì cô muốn chúng tôi đều đã chuẩn bị riêng cho cô." Người phục vụ mỉm cười và nói: "Tôi sẽ lấy nó cho cô." 

Kỳ Mạn gật đầu: "Phiền toái rồi. ”

Nói đến có lẽ không ai tin, nàng mỗi tháng một lần ra cửa lại là vì mua bao cao su ngón tay.

Lê Ngôn Chi tất cả mọi chuyện đều kén chọn, đối với chuyện giường chiếu cũng không ngoại lệ, chỉ dùng duy nhất một thứ này, nếu đổi thứ khác thì không chịu, mà đồ này chỉ có Vạn Cảnh Lâu bán, cho nên mỗi tháng cô đều đến một lần, theo thời gian, cùng nhân viên bán hàng cũng coi như quen biết.

Cô là khách hàng cũ, nhân viên bán hàng đều biết, một nhân viên bán hàng khác bận rộn: "Cô Kỳ uống trà? ”

Kỳ Mạn vừa mới chạy tới có chút khát nước, không do dự tiếp nhận cốc mím môi, trà thật ấm áp, cũng rất ngọt ngào, nàng cười: "Cảm ơn. ”

Nàng cười lông mày cong thành hình trăng, lông mi mỏng như cánh ve sầu, hai mắt sáng ngời, nhân viên phục vụ đụng phải nụ cười như vậy của cô cũng nhịn không được tim đập nhanh hai cái, vội vàng bật TV để giảm bớt sự xấu hổ.

Là tin tức tài chính, giọng nói của người dẫn chương trình vang vọng khắp cửa hàng, nữ nhân ngồi đối diện tư thái nhàn nhã, lạc lạc hào phóng, cô gặp phải vấn đề không muốn trả lời sẽ khóe mắt cúi xuống, mím môi, tựa như suy nghĩ sâu sắc.

Đây là động tác thói quen của Lê Ngôn Chi.

"Ánh mắt cô Kỳ tốt." Người phục vụ lên lầu xách một cái túi màu đen đi vào, nói với Kỳ Mạn: "Sản phẩm này đặc biệt bán chạy, chưa đến cuối tháng đã sắp hết mất rồi, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ bọc cẩn thận cho cô.”

Cô phục vụ nói xong lại nói: "Đúng rồi, giám đốc cửa hàng nói tháng sau sản phẩm này sẽ bị trì hoãn, trong cửa hàng còn lại mấy hộp, cô có muốn mua thêm một chút để tích trữ không? ”

Tháng sau...

Ánh mắt Kỳ Mạn tối tăm không rõ ràng, nàng chớp chớp mắt, uyển chuyển cự tuyệt: "Không cần, cần tôi sẽ mua lại. ”

"Vậy được." Nhân viên bán hàng mỉm cười: "Tôi sẽ bọc chúng cho cô đầu tiên." ”

Kỳ Mạn giao thẻ vàng, nhân viên bán hàng cùng nhau mang theo đi đến bàn thu ngân, một nhân viên bán hàng khác nói với Kỳ Mạn: "Cô Kỳ còn muốn xem cái khác sao? ”

Cô ấy chỉ vào kệ cách đó không xa: "Có một số sản phẩm mới ở đằng kia." ”

Kỳ Mạn theo tầm mắt cô nhìn qua, thờ ơ gật đầu: "Được rồi, tôi tự mình đi xem. ”

Lúc cô đi qua ánh mắt vẫn liếc nhìn phương hướng tv, người phụ nữ trong màn hình thay đổi tư thế ngồi, vẫn đoan trang quý khí như trước, tao nhã vô cùng.

Nhân viên bán hàng nghe vậy liền không đi theo, chỉ đi về phía bên kia bàn thu ngân.

"Đó là Lê Ngôn Chi chứ?" Nhân viên bán hàng quẹt thẻ có tay nghề cao mở hộp và đặt nó vào bên trong và nói: "Tôi nhớ những gì ấy đã nói trong một cuộc họp tháng trước?" ”

"Đó là trao đổi tài chính quốc tế của NK, hình như là ngày 14 tháng trước."

Là ngày 16, Kỳ Mạn ở đáy lòng sửa lại thời gian của cô phục vụ nói sai.

"A đúng, chính là trao đổi tài chính giữa mỗi quốc gia chọn người đại diện." Nhân viên bán hàng đóng hộp lại, giọng đầy hâm mộ: "Thật là trâu bò, Lê Ngôn Chi có thể dụng lên sự nghiệp lớn như vậy, trước đây không có người nào mà lại thành công đến thế." 

"Khẳng định, người ta chính là người đầu tiên trong nước giành được danh hiệu nữ nhân kinh doanh, cũng là ông chủ đầu tiên xuất hiện trong danh sách nữ doanh nhân có ảnh hưởng nhất thế giới."

Nhân viên bán hàng nói chuyện với ngữ khí sùng bái: "Không biết đời này có thể nhìn cô ấy một cái hay không, nghe nói bản thân cô ấy đẹp hơn nhiều so với tv." 

Quả thật so với tv trông đẹp hơn, còn mềm mại hơn, nhất là mỗi lần cô chỉ mặc áo ngủ lụa dán lên người mình, tựa như không xương.

Kỳ Mạn cúi đầu đưa tay chạm vào đồ chơi nhỏ trên kệ, đầu tai hơi đỏ.

"Không nhìn thấy người ta có thể đi mua chữ ký, tôi nghe nói chữ ký của cô ấy ở chi nhánh tháng trước có người bán."

Tháng trước, Lê Ngôn Chi tham dự lễ khai trương công ty mới, sau khi kết thúc hứa hẹn nhân viên mới có thể đưa ra yêu cầu, những nhân viên đó thương lượng nửa ngày, kết quả là yêu cầu khiến tất cả mọi người bất ngờ.

Các cô ấy  hy vọng Lê luôn có thể ký tên cho mình.

Nghe nói ngày đó Lê Ngôn Chi ký gần tám trăm lần tên, cổ tay đau như bị gãy.

Cô không nói nên  Kỳ Mạn không biết, cô chỉ biết cổ tay mình thiếu chút nữa bị gãy, bị Lê Ngôn Chi gây sức ép, người đó sau khi mệt mỏi cực hạn liền muốn vui vẻ, nhất là đi công tác trở về, có thể cả đêm nàng không ngừng giày vò.

Càng đừng nói Lê Ngôn Chi mỗi lần không thỏa mãn dùng giọng nói khàn khàn gọi nàng.

Y hệt như yêu tinh, không thể cưỡng lại được.

"Cô cho rằng tôi không muốn mua à." Nhân viên bán hàng nhún vai, vẻ mặt bất lực vươn ra năm ngón tay: "Con số này, làm sao tôi có tiền để mua chứ." 

Cuộc trò chuyện kết thúc.

Nhân viên bán hàng mang theo túi xách đã đóng gói và thẻ vàng về phía Kỳ Mạn: "Cô Kỳ, tất cả đều đã xong. ”

Kỳ Mạn cũng không vặn vẹo, tiếp nhận túi xách khẽ gật đầu, nhân viên bán hàng nhìn nàng đứng trước kệ này nhìn chằm chằm đồ chơi nhỏ một lúc lâu, không khỏi hỏi: "Cô có thích cái này không? ”

Kỳ Mạn còn chưa trả lời tin nhắn điện thoại di động từ trong túi truyền đến, nàng lấy điện thoại ra, nhìn thấy một tin nhắn ngắn: "Ở đâu? ”

Cô gõ: "Vạn Cảnh Lâu." ”

Tin nhắn lại nhắn đến: "Chờ ở đó cho đến khi tôi đi ra."

Kỳ Mạn lập tức nhận điện thoại di động, nhìn thấy nhân viên bán hàng còn nhìn về phía mình, cô nói: "Không cần, cám ơn. ”

Nhân viên bán hàng thấy từ kệ lấy đồ chơi nhỏ đặt trong túi màu đen, cũng cười nói: "Không sao, ông chủ nói, cô là khách hàng cũ, vì vậy các sản phẩm mới trong cửa hàng cô có thể chọn một sản phẩm để dùng thử, tôi thấy cô thích thứ này này, không bằng lấy một chiếc để dùng thử?" 

Kỳ Mạn chạy ra ngoài, không rảnh nói nhiều, đơn thường cũng thu lại.

Nhân viên bán hàng đưa cô đến cửa, khi Kỳ Mạn lên thang máy nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã rất tối, cả bầu trời đen xì, có dấu hiệu mưa to, có lẽ là ngày mưa, không có ai ra ngoài, trong thang máy cũng không có nhiều người, đến tầng một đại sảnh cũng trống rỗng.

Kỳ Mạn chạy ra ngoài, bước chân vội vàng, trên mặt hơi đỏ, sắp tới cửa nàng dừng lại, mở túi xách của mình ra, từ bên trong lấy ra một sợi dây chuyền màu bạc buộc vào mắt cá chân. 

Nàng vừa đi ra Vạn Cảnh Lâu đã bị Lê Ngôn Chi nhìn thấy.

Thân hình nhẹ nhàng, mặc váy in hoa, có lẽ là mưa, quần áo còn chưa khô ráo, đường nét đồ lót màu sáng như ẩn như hiện, còn có dấu vết quần áo bị ướt. Da thịt trắng nõn tinh tế, Lê Ngôn Chi nhớ rõ nàng là da thịt nhạy cảm, vừa chạm vào liền đỏ lên, nàng lại không thích bị người ta nhìn thấy dấu vết vui vẻ, cho nên ở nhà đều là quần dài tay dài tay, rất ít khi mặc váy mát mẻ như vậy.

Vẫn còn rất tinh khiết, tinh khiết đến quyến rũ.

Hai tay Lê Ngôn Chi ôm lấy ngực, ánh mắt quét qua gương mặt xinh đẹp của Kỳ Mạn, xương quai xanh, eo, cuối cùng rơi vào bắp chân dưới váy, mảnh khảnh thẳng tắp, không có chút thịt thừa nào, còn rất trắng, mắt cá chân buộc một sợi dây chuyền màu bạc, trên dây xích hai chuông đặc biệt nhỏ, mỗi lần chân Kỳ Mạn sượt qua vành tai cô, chuông đều phát ra tiếng va chạm nhẹ.

Âm thanh trong trẻo.

Ánh mắt Lê Ngôn Chi dần dần sâu, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào khuỷu tay, tiết tấu chợt nhanh lúc chậm.

Kỳ Mạn ở cửa nhìn quanh một lần, còn chưa tìm được xe của Lê Ngôn Chi liền nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục màu đen đến gần, cúi đầu cung kính nói: "Kỳ tiểu thư, bên này mời. ”

Là một trong những vệ sĩ của Lê Ngôn Chi.

Kỳ Mạn đi theo phía sau anh ta đến bên cạnh một chiếc xe màu đen, cửa sổ xe phía sau chậm rãi hạ xuống một chút, khuôn mặt nghiêng của Lê Ngôn Chi lộ ra nửa bên, khó chịu đến vị trí môi đỏ.

Đôi môi đỏ rực rỡ khẽ giật giật, giọng nói khàn khàn: "Lên xe. ”

Kỳ Mạn nghe ra sự nhẫn nại trong giọng nói của cô nhíu mày, cửa xe vừa mở ra, nàng đã bị kéo vào.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16