Lục Kiều không phải người không che giấu, cô nói như vậy thật ra đang đánh thức Kỳ Mạn, sợ nàng bị hãm quá sâu, Kỳ Mạn đương nhiên hiểu được, nàng hít một hơi, còn chưa nói gì, mì đã lên.
Hai người chỉ đơn giản gọi một phần mì rau xanh, phía trên phủ một quả trứng hà bao, vàng vàng, cạnh còn có vết dầu mỡ, Kỳ Mạn từ trong bát gắp ra đặt trong bát Lục Kiều, nghe được cô hỏi: "Khi nào đã kén chọn thức ăn. ”
"Không kén chọn thức ăn." Kỳ Mạn dùng đũa khuấy mì, thổi nói: "Dầu nhiều quá, tôi sợ mập. ”
Lục Kiều vừa mới cười tủm tỉm thần sắc dừng lại, trứng hà bao đặt ở khóe môi, cô cắn một miếng, phẫn nộ nói: "Tôi không sợ sao? ”
Kỳ Mạn ngước mắt lên, vẻ mặt tự nhiên trở về với nàng: "Cậu mập quá thì có sao đâu? Dù sao cậu cũng không thích ai. ”
Lục Kiều: ...
Đúng là giết người và trừng phạt trái tim!
Trả thù! Đây là trả thù trần trụi!
Lục Kiều nói: "Đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, sự thật cứ như vậy, tối nay có muốn cùng nhau ăn cơm tối không? ”
Mì toát ra hơi nóng, giống như sương trắng, Kỳ Mạn cúi đầu ăn, thần sắc nhìn không chân thật, chỉ có thanh âm truyền ra: "Hôm nay thì thôi. ”
Nàng nói nhìn về phía lồng mèo: "Hôm nay tôi phải về nhà.”
Lục Kiều khẽ lắc đầu, ánh mắt căm hận thành thép.
Không phải giờ ăn cơm, người trong quán mì cũng không có mấy người, không biết mệt hay là buồn ngủ, Tri Tri nheo mắt nghỉ ngơi trong lồng, dáng vẻ lười biếng.lười biếng.
Mấy năm nay quan niệm thời gian của Kỳ Mạn bớt gấp gáp nên tính tình chậm rãi, ăn uống chậm rãi, Lục Kiều sau khi uống xong bát canh, nhìn thấy cô liền biết, bất giác bật cười: "Tôi cảm thấy hai người thật giống nhau. ”
Tri Tri bị cô nhìn, meo một tiếng, dường như trả lời, Kỳ Mạn giương mắt nhìn nó, mím môi uống canh: "Đâu giống vậy? ”
Lục Kiều đưa tay vào lồng, xoa xoa đầu Tri Tri, Tri Tri rất ngoan ngoãn cọ đầu vào lòng bàn tay cô, mềm mại, Lục Kiều cười: "Đều thích ở trong lồng. ”
Kỳ Mạn đang ăn mì nghe thấy vậy sắc mặt hơi tái, hai mắt ngân ngấn nước, ăn xong sạch sẽ, cô đặt hai bát lên nhau, dùng giấy lau khóe miệng, hỏi: "Bên ngoài có cửa hàng nhỏ không? ”
Lục Kiều không rõ lý do: "Đi đến một cửa hàng nhỏ để làm gì?" ”
"Tôi muốn mua một ít kim và chỉ."
Lục Kiều nhếch khóe miệng: "May quần áo? ”
Kỳ Mạn liếc một cái, hung tợn nói: "Khâu miệng người! ”
Lục Kiều bị cô nhìn chằm chằm như vậy, lẩm bẩm: "Tôi còn không phải sợ cậu gặp Lê Ngôn Chi liền không có lý trí, không có điểm mấu chốt. ”
Kỳ Mạn hít sâu một hơi, nàng thích Lê Ngôn Chi, thích đến mức khắc vào trong xương cốt, nhưng vẫn chưa đến mức mất tôn nghiêm và điểm mấu chốt.
Nàng nói, "Thôi nào, tôi đã ăn đủ rồi." ”
Lục Kiều đứng dậy hỏi: "Tức giận? ”
"Không có." Kỳ Mạn giương mắt liếc co ấy: "Tức giận không bằng trực tiếp bóp chết cậu luôn. ”
Lục Kiều: ...
Cô liền nghĩ không ra, lúc mới quen biết vì sao lại cảm thấy Kỳ Mạn là tiên nữ không biết tức giận là gì?
Kỳ Mạn thấy cô không nhúc nhích gõ bàn, tiến lên, cười giả lả: "Đi chưa? ”
Một khuôn mặt xinh đẹp bất ngờ lọt vào tầm mắt, Lục Kiều bĩu môi, được, cô phải thừa nhận, bộ dạng đẹp là có ưu thế, vẻ mặt hung dữ và ác độc như vậy khiến cô trông thông minh và dễ thương.
Không trách cô nhận thức sai lầm, trách thì trách làn da quá đẹp.
Hai người từ quán mì đi ra rồi lại lên xe, lần này Lục Kiều không bỏ qua, trực tiếp đưa nàng về nhà, đến cửa biệt thự nàng còn không bỏ cuộc: "Bỏ Tri Tri xuống, buổi tối chúng ta ra ngoài đi chơi? ”
"Nếu cậu không muốn gọi Tưởng Vân cũng được, thì chỉ hai chúng ta."
Kỳ Mạn lắc đầu: "Cậu đi đi. ”
Lục Kiều thấy nàng như thế này: "Cậu định khi nào quang minh chính đại xuất hiện đây? ”
"Mạn Mạn, qua hai ngày nữa là lễ khai mạc chi nhánh ba cậu, ông ấy hỏi tôi lần này cậu có rảnh không."
Cô nói xong mắt nhìn Kỳ Mạn, thấy vẻ mặt của nàng cũng không có kiên nhẫn mới tiếp tục nói: "Vốn tôi không muốn nói với cậu đâu, nhưng xảy ra chuyện Lê Ngôn Chi, cậu thật sự nên tính toán cho sau này, có nên đi không, cậu tự mình quyết định. ”
Kỳ Mạn xách lồng mèo, ánh mắt hơi trầm xuống, hàm dưới căng thẳng, Lục Kiều nói: "Muốn đi liền liên lạc với tôi. ”
Một lúc lâu trầm mặc, lần này Kỳ Mạn không một lời cự tuyệt, ngược lại nói: "Được, để tôi ngẫm lại. ”
Vẻ mặt Lục Kiều rõ ràng buông lỏng.
Sau khi tiễn Lục Kiều, Kỳ Mạn mang theo Tri Tri vào biệt thự, một mình ở trong biệt thự gần ngàn mét, lớn như mê cung, Kỳ Mạn giống như lần đầu tiên tới nơi này, chậm chậm đi vào, sau đó là phòng khách, tiền sảnh, phòng KTV, cô đi rất chậm, ánh mắt đánh giá xung quanh, Tri Tri nhu thuận đi theo bên cô, cùng cô đi một lượt.
Những ngày Lê Ngôn Chi vắng mặt, nàng bình thường chỉ xuất hiện trong thư phòng và phòng chiếu phim, hai nơi này có đèn màu vàng vàng ấm áp, sau đó Lê Ngôn Chi cũng thích vào phòng chiếu phim, đương nhiên không phải vì xem phim, sau đó biến nơi này trở thành một nơi tạo ra thiên địa.
Trên sô pha, trên sàn nhà, trên bàn gỗ, bên cạnh tủ, nơi này mỗi một chỗ đều tràn ngập bóng dáng và dấu vết hai người lăn qua, Kỳ Mạn bật đèn lên, ánh đèn màu vàng ấm áp sáng lên, nàng híp mắt lại, đã bao lâu không bật đèn, tự nhiên sẽ cảm thấy chói mắt.
Nàng khẽ lắc đầu, tắt đèn, bật màn hình lớn, tùy tiện chọn một bộ phim để xem.
Nàng ngồi lười biếng trên sô pha, Tri Tri trong lòng nàng thỉnh thoảng ngẩng đầu kêu meo một tiếng, hoặc liếm mácủa cô, Kỳ Mạn nhìn về phía màn hình.
Là một bộ phim tình yêu, một câu chuyện tình yêu sáp rỗng trong khuôn viên nhà trường, bạn yêu tôi, tôi yêu cô ấy, cô ấy yêu anh ấy, Kỳ Mạn thấy đôi mắt chua xót, nàng ấy bị Lê Ngôn Chi gây sức ép đến không ngủ ngon, buổi chiều lại bận rộn mấy tiếng đồng hồ, bây giờ cơn buồn ngủ ập đến, có chút không chịu nổi.
Những câu thoại kinh điển của Do you love me or love him vẫn hiển thị trên màn hình, Kỳ Mạn lại tựa vào sô pha ngủ say, trong phòng yên tĩnh ngoại trừ tiếng phim còn có tiếng mèo kêu.
Đây là thuốc ngủ tốt nhất, Kỳ Mạn ngủ rất sâu.
Cho đến khi Lê Ngôn Chi trở về nàng cũng không biết.
Lê Ngôn Chi tan tầm sớm hơn ngày trước, trong lòng cô còn nhớ Kỳ Mạn hỏi cô buổi tối không về được, cho nên cô liền bảo thư ký đưa hoa vào, thuận tiện tan tầm.
Trong căn hộ rất yên tĩnh, Lê Ngôn Chi cúi đầu liền nhìn thấy đôi giày của Kỳ Mạn đặt ở cửa, vừa nhìn chính là vừa trở về, cô mím môi, biểu tình rõ ràng không vui.
Phòng khách không có người, phòng bếp không có người, phòng ngủ không có ai, cô nhíu mày đi về phía thư phòng, đi ngang qua phòng chiếu phim nghe thấy tiếng động yếu ớt.
Cánh cửa không đóng chặt, có ánh sáng xuyên qua, cô bước vào, thấy màn hình sáng lên.
Bốn phía là màu đen, cả phòng chỉ có ánh sáng trên màn hình, Tri Tri nghe thấy tiếng bước chân từ trong lòng Kỳ Mạn thò ra thăm dò, nhìn thấy Lê Ngôn Chi kêu liền meo một tiếng kêu lên, thanh âm mềm nhũn, rất giống Kỳ Mạn lúc làm nũng, Lê Ngôn Chi ôm lấy nó cúi đầu nhìn.
Kỳ Mạn nửa tựa vào sô pha, hai mắt nhắm chặt, mái tóc xõa thành đuôi ngựa, lộ ra trán đầy đặn, khuôn mặt trắng nõn, khăn lụa trên cổ nàng rất quen mắt, Lê Ngôn Chi híp mắt lại, sau đó mới phát hiện, áo sơ mi trên người Kỳ Mạn càng quen mắt hơn.
Tất cả là của cô ấy.
Một luồng hơi nóng từ trong cơ thể vô thức kéo dài ra, cảm giác khó chịu tan biến, Lê Ngôn Chi hạ thấp âm lượng của bộ phim, buông Tri Tri ra, khom lưng, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt ngủ của Kỳ Mạn rồi mới hôn lên trán nàng.
Kỳ Mạn không tỉnh, nàng cho rằng là Tri Tri, phất tay muốn đẩy ra, tay dựng thẳng giữa không trung bị người nắm chặt, đè xuống, ở trên đỉnh đầu, một thân ảnh cứ như vậy không kiêng nể gì đè xuống.
Cảm thấy tự nhiên không khí loãng ra thiếu oxi, khí lực toàn thân đều bị rút đi, nàng giống như cá rơi xuống bãi biển, miệng khô khốc, liên tục nhảy nhót, vị ngọt tràn vào khóe môi, và cô vội vàng hấp thụ nó mà không để nó đi.
Quá thơm, quá ngọt ngào, quá quen thuộc.
Kỳ Mạn mở mắt ra, trước mặt quả nhiên là ngũ quan tinh xảo của Lê Ngôn Chi, nàng có chút mơ hồ: "Sao chị lại trở về? ”
Nàng vừa tỉnh, chợt giật mình, đáy mắt có điều khó hiểu, trên mặt bởi vì hôn mà đỏ bừng, đôi mắt sáng ngời ngấn ánh đèn màn hình chiếu vào, thật sạch sẽ và xinh đẹp, Lê Ngôn Chi hôn mắt nàng: "Có một cuộc họp bị hủy bỏ, liền trở về sớm. ”
Kỳ Mạn không nghĩ nhiều, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, bởi vì hai tay Lê Ngôn Chi đang tùy tiện châm lửa, những ngọn lửa đó cháy rất cao, đốt cháy lý trí của nàng hoàn toàn không có.
Tri Tri liền ngồi xổm ở mép sô pha nhìn hai người đang di chuyển bên kia, không tính là bầu không khí yên tĩnh, Kỳ Mạn khẽ hô to hơn.
"Meoooo..."Những thanh âm mặt đỏ tai hồng dường như khiến một con mèo không chịu nổi, chạy ra ngoài.
Không có "khán giả", Lê Ngôn Chi càng thêm điên cuồng, ô ăn hết bữa này đến bữa khác không hài lòng, khi ôm Kỳ Mạn đổi lại tư thế Kỳ Mạn phát ra tiếng đau đớn, Lê Ngôn Chi hỏi: "Sao vậy? ”
"Tay bị đè lên." Kỳ Mạn nói chuyện tay phải băng bó, ánh đèn mờ mịt, hai người đang ân ái, cho nên Lê Ngôn Chi không phát hiện, hiện tại nhìn thấy, cô cau mày nói: "Làm sao thế này? ”
"Tri Tri không cẩn thận cào vào." Kỳ Mạn từ trên sô pha ngồi dậy, túm lấy áo sơ mi trắng treo ở mép sô pha, tùy ý khoác lên, nàng quay đầu nhìn Lê Ngôn Chi, đưa tay cầm một cái khác, khoác lên người Lê Ngôn Chi.
Hai người ngồi trên sô pha, Kỳ Mạn tựa vào người cô, trận chiến vừa mới kịch liệt khiến nàng mất hết thể lực, chỉ có thể dựa vào bên cạnh Lê Ngôn Chi.
Lê Ngôn Chi thay đổi tư thế, mở cánh tay ra, để Kỳ Mạn nằm xuống, tựa đầu lên đùi cô, bộ phim trên màn hình đã sớm chuyển sang phim khác, hai người cũng không có tâm tư xem.
Tay Kỳ Mạn bị người ta nắm lấy, nàng ngửa đầu nhìn lê Ngôn Chi nhìn chằm chằm, hỏi: "Đau sao? ”
Tim đập thình thịch, hai chữ ngắn gọn trong lòng nàng như sóng gió ngập trời, Kỳ Mạn không nhịn được khóe môi động đậy, thanh âm mềm nhũn xuống: "Không đau. ”
Lê Ngôn Chi vẫn rũ mắt như trước, môi mím thẳng: "Không đau cũng bị thương. ”
Cô nói, "Tạm thời đừng đi ra ngoài."
"Nếu có vấn đề gì, tôi bảo người đến biệt thự xử lý."
Thân thể Kỳ Mạn cứng đờ, vừa mới rung động động thành lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm vào nơi mềm mại nhất trong lòng nàng, ngực vẫn có sóng gió ngập trời, lần này cũng không phải vì vui mừng.
Cô ấy sợ nàng đi ra ngoài một mình.
Là biết tin cô ấy ra ngoài xem mắt, sẽ kết hôn sao?
Cổ họng Kỳ Mạn giống như bị chặn lại, Lê Ngôn Chi cúi đầu chạm vào chán của cô, hỏi: "Sao không nói chuyện? ”
Nói gì cơ.
Kỳ Mạn nhịn xuống được cảm xúc sắp òa, giọng nói của nàng hơi khàn khàn chuyển đề tài: "Tri Tri gần đây thân thể không tốt lắm, cho nên tính tình không tốt, chị nên để ý cảm xúc của nó khi chơi với nó.”
Kỳ Mạn nói: "Em sợ nó không cẩn thận làm tổn thương chị. ”
Lê Ngôn Chi sờ sờ má của cô, nhìn về phía ngoài cửa, ánh mắt u u, giọng điệu như thường nói: "Nếu nó làm tổn thương tôi, vậy thì đổi cho em một con khác nghe lời hơn. ”
Trong giọng nói không nghe ra một chút ôn tình, phảng phất chỉ là tùy tiện đổi một thứ không quan trọng mà thôi.
Mà thứ này, ở cùng nàng hai năm, trong rất nhiều đêm không có Lê Ngôn Chi, là Tri Tri luôn ở cùng nàng, Kỳ Mạn thấy cay mũi, hốc mắt đầy nước mắt, cắn chặt răng, đau lòng giống như bị cắt một miếng thịt, đau đớn đến luc phủ ngũ tạng.
Nàng làm sao quên được, Lê Ngôn Chi yêu thân thể mình thế nào, nếu Tri Tri không cẩn thận làm tổn thương cô ấy, nhất định sẽ bị đuổi đi không chút do dự.
Nhưng còn nàng thì sao? Nếu nàng không cẩn thận "cào" Lê Ngôn Chi, có phải cũng sẽ bị đem đi thay thế như vậy hay không?
Kỳ Mạn xoay người, đưa lưng về phía Lê Ngôn Chi, nước mắt ấm áp tuôn ra, nàng nhắm mắt lại, nước rơi trên đùi Lê Ngôn Chi, Lê Ngôn Chi co chân lại, thay nàng lau nước mắt, bất đắc dĩ nói: "Sao lại biến thành con ma khóc nhè thế này? ”
Thanh âm ôn nhu sủng nịch, tựa như có tình ý miên man, Kỳ Mạn lại cắn răng, nàng vươn tay ôm lấy eo Lê Ngôn Chi, nghẹn ngào nói: "Tay vừa bị đè lên, có chút đau. ”
Nói xong không đợi phản ứng của Lê Ngôn Chi, nàng lại nhấn mạnh một câu: "Lê Ngôn Chi, tay em đau quá. ”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)