Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6: Những người bạn cũ

691 0 1 0

"Tri tri này, ba ngày nay không gặp." Lục Kiều nói: "Đã bắt đầu biết cắn người rồi. ”

Kỳ Mạn làm vẻ mặt không sao cả: "Là tôi không cẩn thận làm tổn thương nó. ”

Tri Tri ngồi xổm trên bàn trà nhìn Kỳ Mạn bị thương, meo meo kêu lên, lại sốt ruột không có biện pháp, Lục Kiều vươn ngón tay chọc lên đầu Tri Tri: "Mày giỏi lắm. ”

"Meooww." Tri Tri trừng mắt tròn nhìn về phía Kỳ Mạn, như sắp khóc, Kỳ Mạn dùng tay kia xoa xoa lông dài trên đầu nó: "Không sao đâu. ”

Nàng ghé sát mặt mèo cọ vào bộ râu của nó: "Biết là được rồi."  

Dường như nói chuyện với chính mình, dường như đang thuyết phục chính mình, nàng nói: "Ta không đau." ”

Tri Tri như hiểu được vươn đầu lưỡi liếm liếm mặt cô, ngoan ngoãn thuận theo, Kỳ Mạn muốn ôm nó vào lòng, cửa hô: "Cô Kỳ, bác sĩ đến giờ làm rồi. ”

Lục Kiều đẩy cô: "Đi cho nó tiêm đi. ”

Kỳ Mạn đem Tri Tri giao cho y tá, đứng dậy đi ra ngoài.

Kế bên là một bệnh viện chi nhánh của thành phố, quy mô nhỏ, thường chỉ dùng để khám sức khỏe, đương nhiên cũng có thể dùng để tiêm phòng dại, Kỳ Mạn vừa mới đăng ký, chờ bác sĩ trở về để thông báo cho mình một tiếng.

Sau bữa ăn, bác sĩ đã trở lại, y tá nói: "Đi thẳng về phía trước, không cần phải đi ra ngoài, đi thang máy lên tầng hai, sau đó rẽ về phía bắc. ”

Kỳ Mạn gật đầu: "Cám ơn. ”

Cô y tá bật cười, vẻ mặt có chút ngại ngùng, không khỏi nhìn Kỳ Mạn khách sáo như vậy: "Tôi đưa cô đến đó."  

Bộ dạng xinh đẹp chính là ưu thế, y tá nghĩ, đó không phải là công việc của mình, cô cũng nhịn không được muốn giúp đỡ.

Kỳ Mạn đương nhiên sẽ không cự tuyệt, do không thường xuyên ra ngoài, phương hướng của nàng cảm giác cực kém, đông nam tây bắc đều không nhận ra.

Hai người cùng nhau đi về phía thang máy, sau khi đi vào cửa thang máy còn chưa đóng lại đã nghe thấy một cô gái kêu lên: "Chờ một chút! ”

Kỳ Mạn tay nhanh, đè lại nút mở cửa, ngoài cửa vọt tới một y tá thở hồng hộc, sau khi cô bước vào vội vàng nói: "Cám ơn, cám ơn. ”

Nói xong hô với y tá bên cạnh Kỳ Mạn: "Tiểu Đặng? ”

"Cô lên lầu làm gì?"

Tiểu Đặng nhìn Kỳ Mạn bên cạnh: "Vị tiểu thư này bị trầy xước, tôi dẫn cô ấy đi tìm bác sĩ Tưởng. ”

Y tá gật đầu.

Cô nhìn Kỳ Mạn, lại nhìn Tiểu Đặng, nghiêng đầu nói: "Vừa mới ăn cơm có thấy nữ thần Lê Ngôn Chi phỏng vấn không? ”

Vị trí thang máy không lớn, giọng nói thấp vẫn có thể truyền đến bên Kỳ Mạn, nàng lui về phía sau hai bước, cầm điện thoại di động từ trong túi đi ra, dường như không thèm để ý hai người nói chuyện.

"Nhìn xem." Tiểu Đặng nói: "Thật lợi hại. ”

Cô nói xong nhìn về phía sau, thấy Kỳ Mạn đang chơi điện thoại di động mới lớn mật nói: "Tôi nằm mơ cũng muốn gặp một lần. ”

"Vậy cô liền nằm mơ đi." Y tá trêu chọc: "Mọi người đều thích những người thành công." ”

" Lần trước có thấy chuyện phiếm không?" Y tá hạ thấp giọng nói của mình: "Nói rằng cô ấy đã ăn tối với thiên vương nhỏ trong thế giới ca hát." ”

"Không phải nói hai người chỉ là bằng hữu sao?" Tiểu Đặng không hiểu.

Y tá lấy cùi chỏ chạm vào cô, cười cười: “Cô bác bỏ tin đồn thì tôi tin rồi? Cô không muốn nghĩ tới. Là ông chủ, ai không nuôi vài người bên ngoài."

"Hơn nữa vẫn là Lê Ngôn Chi như vậy, ai không mơ ước? Cô cho rằng diễn viên giỏi hơn người khác, đều muốn dựa vào núi lớn, vạn nhất lọt vào mắt xanh của Lê Ngôn Chi, vậy thì đỡ phải chât vật bốn mươi năm. ”

"Cũng được..."

Đinh một tiếng, thang máy đến, y tá hướng về phía Tiểu Đặng Cười: "Tôi muốn đi tìm bác sĩ Tưởng, thuận tiện giúp cô đưa người tới đây?" ”

Tiểu Đặng nhìn về phía Kỳ Mạn, đành sau gật đầu, cô đành phải nói: "Được rồi, làm phiền cô. ”

"Khách khí." Y tá nói với Kỳ Mạn: "Đi theo tôi. ”

Kỳ Mạn đi theo phía sau cô lên hành lang, vài phút sau, y tá gõ cửa kêu lên: "Bác sĩ Tưởng. ”

Có một giọng nói của một người phụ nữ trong đó: "Mời vào. ”

Y tá đẩy cửa cười hì hì đi vào, Kỳ Mạn đi theo phía sau cô, Tưởng Vân ngước mắt lên liền nhìn thấy nàng, áo sơ mi trắng, quần jean, thân hình cao gầy mảnh khảnh, cổ buộc khăn vuông, một bộ tư thế tao nhã lại cấm dục, ngũ quan tinh tế sáng sủa, không trang điểm, làn da trắng nõn, đồng tử đen nhánh, môi đỏ răng trắng.

Khí chất xuất trần như vậy, ngũ quan xinh đẹp như vậy, trong đầu Tưởng Vân hiện lên một người, cô kêu lên: "Kỳ Mạn? ”

Kỳ Mạn hơi giật mình, rõ ràng kinh ngạc, Tưởng Vân cười: "Thật đúng là cô. ”

"Tôi vừa mới đoán được."

Y tá đứng tại bàn làm việc của cô: "Người quen của bác sĩ Tưởng?" ”

"Cũng không tính." Tưởng Vân nói: "Là bạn đại học của tôi. ”

Kỳ Mạn lúc này mới nghiêm túc quan sát cô ấy, mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ, trang điểm nhạt, ngũ quan minh diễm, bên tai mang theo khuyên tai kim cương, một thân áo khoác trắng, cô đối với đường nét người trước mắt không có ấn tượng gì, ngược lại cái khuyên tai đó, cảm thấy có chút quen mắt.

"Thật không nhớ được sao?" Tưởng Vân nói: "Lúc trước cô còn mượn luận văn với tôi, nói là cuối kỳ ——"

Còn chưa nói xong Kỳ Mạn nói: "Tưởng Vân? ”

Tưởng Vân bĩu môi: "Còn tưởng rằng cô thật sự quý nhân quên chuyện đó mất rồi. ”

Kỳ Mạn có chút ngượng ngùng, nàng thật sự không nhận ra, dù sao cách nhiều năm như vậy, bộ dáng trong trí nhớ cũng sắp mơ hồ, cô y tá còn dùng đôi mắt bát quái nhìn chằm chằm hai người, Tưởng Vân nói với cô: "Đi ra ngoài trước đi. ”

Y tá nhỏ than ôi, đi ra ngoài.

Tưởng Vân ngồi tại bàn làm việc, hỏi: "Sao cô lại tới đây?" Cô bị bệnh à? ”

Kỳ Mạn vươn tay ra: "Con mèo cào tôi trầy xước, đến đây để tiêm. ”

Tưởng Vân cầm lấy tay nàng, da thịt Kỳ Mạn trắng bệõn, y tá đã giúp nàng đơn giản rửa sạch vết thương, nhưng nhìn vẫn kinh hãi như trước, Tưởng Vân nói: "Vết thương rất sâu. ”

"Bị cào khi nào?"

"Một giờ trước."

Tưởng Vaan viết một vài dòng trong hồ sơ của mình: "Vật nuôi của riêng mình?" ”

Kỳ Mạn gật đầu: "Ừm. ”

Khi nàng hạ mắt xuống, nhìn hàng mi dài và cong vút, giống như một chiếc quạt nhỏ, trên mi mắt phủ một bóng đen, Tưởng Vân vừa mở danh sách vừa nhìn về phía nàng, nói: "Không nghĩ tới nhiều năm tốt nghiệp như vậy, cô ngược lại không thay đổi chút nào. ”

Tuy rằng hai người không ở một trường đại học, nhưng liền kề, Tưởng Vân đã sớm nghe nói đại học C có một mỹ nữ tự nhiên thuần khiết, có bao nhiêu mỹ nữ thuần khiết tự nhiên, không trang điểm, không ăn mặc, không mặc quần áo hoa huýt sáo, mùa hè chính là quần jean áo thun đơn giản, mùa đông chính là áo khoác lông vũ bông, không thể cần mặc thêm quần áo để phối hợp, đến người nàng ngược lại trở thành thanh thủy phù dung, đẹp đến mức không thể tưởng tượng.

Nếu không nàng có thể dựa vào nha sắc chiếm vị trí hoa khôi đại học C.

Tưởng Vân lúc đầu nghe được tin đồn này chỉ cười, sắc đẹp không có gì khác là thứ ngoài da, không có gì để theo đuổi, nhưng tận mắt nhìn thấy, cô mới biết trong bài thơ đã viết gì. trạng thái phong phú và chân thực, và kết cấu tinh tế, thậm chí là máu thịt.  

Đơn giản và phổ biến, nó thực sự đẹp mắt và nó phải ấn tượng  

Cô không phải là con chó, cũng nhịn không được muốn liếm liếm đến gần, đúng lúc đó Kỳ Mạn bởi vì giấy tờ cần tìm tư liệu y học, cô đã tận dùng mối quan hệ để làm “thầy” nửa tháng.  

Sau khi tốt nghiệp cô cũng liên lạc với Kỳ Mạn nhiều lần, nhưng không được trả lời, gọi điện thoại mới biết số đó đã ngừng hoạt động, hỏi bạn cô nói ra nước ngoài, cô cũng không liên lạc nữa, ai biết ở chỗ này lại gặp phải, duyên phận nói cũng thật trùng hợp.

Kỳ Mạn cười: "Thay đổi”. Nàng nói: "Tất cả mọi thứ về tài liệu y, thật sự cảm ơn cậu.”

Lúc trước cô và Lê Ngôn Chi đi rồi, cắt đứt mọi thông tin liên lạc, giống như chim hoàng yến mỗi ngày đều bị nhốt trong lồng.

"Không có gì phải cảm ơn." Tưởng Vân nói: "Nêu thật sự muốn cảm ơn thì mời tôi ăn cơm là được rồi. ”

Một câu nói khách sáo khiến Kỳ Mạn suy nghĩ vài giây, sau đó gật đầu: "Được. ”

Nàng quả thật còn nợ Tưởng Vân vài bữa cơm.

Tưởng Vân nghiêng đầu nhìn nàng: "Nói đùa. ”

"Nhưng mà tốt nghiệp lâu như vậy, có thể gặp được cũng coi như là duyên phận, bây giờ cô làm việc ở bên này sao?"

"Tôi nghe nói sau khi tốt nghiệp cô ra nước ngoài?"

Kỳ Mạn mím môi: "Không ra nước ngoài. ”

Bên cạnh Lê Ngôn Chi, cũng coi như đi làm sao?

Tính toán không?

Nàng gật đầu: "Luôn luôn làm việc ở đây." ”

"Khó trách." Tưởng Vân nhiên, đây là phía bắc, trường học của các nàng ở phía nam, rất ít bạn học chạy về phía này, cho nên không có tin tức của nàng, cũng coi như bình thường.

"Đi trả tiền tiêm đi." Tưởng Vân đưa danh sách: "Sáu mũi tiêm, một lần một tuần." ”

"Phía trên có ghi thời gian."

Kỳ Mạn tiếp nhận, cúi đầu nhìn thời gian trên danh sách, Tưởng Vân nói: "Trong lúc đó không nên uống rượu, không nên ăn cay, tay tốt nhất không nên chạm vào nước, vết thương sâu, cô đi tiêm trước, tiêm xong tôi sẽ tới xử lý. ”

"Được." Kỳ Mạn cầm danh sách đi ra ngoài, Tưởng Vân nhìn về phía tin bệnh nhân nhập vào máy tính, chuột dừng lại ở dòng chưa lập gia đình một lúc lâu mới dời đi.

Sau khi tiêm Kỳ Mạn lại trở lại văn phòng, Tưởng Vân giúp cô xử lý vết thương, nói: "Sâu hơn một chút nữa sẽ phải khâu, trên tay để lại vết sẹo bạn trai nhìn nhất định sẽ mất hứng. ”

Kỳ Mạn cười, thốt lên: "Tôi không có bạn trai. ”

"Còn chưa có đối tượng sao?" Tưởng Vân hơi kinh ngạc, Kỳ Mạn nghe vậy nghĩ đến Lê Ngôn Chi, nghĩ đến câu nói khiến nàng phiền lòng, nàng hơi nhíu mày, không lên tiếng.

Tưởng Vân chuyển chủ đề: "Chủ nghĩa độc thân là rất tốt." ”

"Tự do." Cô nói xong vỗ vỗ tay Kỳ Mạn: "Được rồi. ”

Kỳ Mạn cúi đầu nhìn, trên tay phỏng chừng đã bôi thuốc, rất mát mẻ, bên ngoài bọc hai lớp gạc, ngược lại không ảnh hưởng đến cử động, nàng hồi hồn nói với Tưởng Vân: "Cám ơn nha. ”

"Không cần." Tưởng Vân nói: "Ra ngoài dựa vào bằng hữu, hai chúng ta tốt xấu gì cũng đi ra một chỗ, chiếu cố nhau là chuyện tốt. ”

Cô nói xong nói với Kỳ Mạn: "Sao không thêm wechat? Tôi sẽ xem khi nào cô mời tôi đi ăn? ”

Kỳ Mạn suy nghĩ vài giây từ trong túi lấy điện thoại di động ra, số điện thoại này sau này nàng mới sử dụng, trên WeChat chỉ có Lục Kiều và Lê Ngôn Chi, nàng lại không thích nói chuyện phiếm, cho nên trang cá nhân rất sạch sẽ.

Tưởng Vân thêm bạn bè với nàng sau đó nói: "Được rồi, lần sau trước khi đến tiêm, tôi nhắc nhở cô. ”

Kỳ Mạn không thể chịu đựng được: "Không cần nhắc nhở, tôi sẽ nhớ. ”

"Không sao đâu." Tưởng Vân nói: "Thuận tiện mà thôi. ”

Cô lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Rối loạn ám ảnh cưỡng chế của bác sĩ. ”

Kỳ Mạn bị trêu chọc, nàng gật đầu tỏ vẻ tốt, cuối cùng đi ra khỏi văn phòng bác sĩ, sau khi đi ra tay còn cầm điện thoại di động, hiển thị trên trang WeChat, cột trên cùng là tin nhắn xác minh của Tưởng Vân đi qua, nàng nhìn chằm chằm vào điện thoại di động vài giây, tìm được hình đại diện của Lê Ngôn Chi, ấn vào, gửi tin nhắn.

Lê Ngôn Chi vừa kết thúc cuộc họp trở lại văn phòng, chuẩn bị nghỉ ngơi nửa tiếng, điện thoại di động trên bàn ting một tiếng, có tin nhắn đến, cô nhìn, là Kỳ Mạn.

Tối nay chị có đến không?”

Kỳ Mạn từ trước đến nay rất ngoan ngoãn, biết cô bận rộn, cho nên bình thường đều chờ cô ở biệt thự, rất ít chủ động liên lạc, bất quá sáng nay bầu không khí hai người có chút không thích hợp, Lê Ngôn Chi đoán Kỳ Mạn đang tỏ ra nũng nịu với cô.

Cô chỉ vào bàn, ngón tay mảnh khảnh thon dài, vài giây sau, cô trả lời: “Chờ một chút sẽ đi xe buýt, không nhất thiết phải đến.”

Đối thoại trung quy, không có chút ấm áp nào, cũng không nhận ra bất kỳ sự mềm mại nào.

Kỳ Mạn nhận được tin nhắn của cô nghiêng mắt nhìn mu bàn tay, chỉ cảm thấy vết thương càng đau, đau đến nỗi trong lòng nàng dường như bị cắt một miếng thịt, dạ dày quay cuồng, khó chịu muốn nôn ra.

Cô không trả lời, đặt điện thoại di động của mình trong túi của mình.

Cách vài phút, Lê Ngôn Chi buông điện thoại xuống, cô nhấn điện thoại phân phó: "Giúp tôi đặt một bó hoa hồng đỏ, đưa vào trước khi tan tầm. ”

Thư ký lập tức nói: "Được rồi. ”

Lê Ngôn Chi cúp điện thoại, nhìn về phía trang trò chuyện với Kỳ Mạn, khóe môi hơi nhếch lên, phỏng đoán buổi tối nàng nhận được hoa, sẽ cao hứng đến mức nào.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16