Bách Hợp Tiểu Thuyết

Cô dâu của Thủy Thần

4217 0 0 0

"Ngươi…ngươi…"

"Ta thế nào, nương tử…" Nàng ấy thổi khí ở bên tai ta, trong giọng nói mang theo ý cười, cùng với hơi thở lạnh lẽo. Cũng không biết nàng nói ta trưởng thành, là nơi nào trưởng thành.

Bất luận giọng điệu của nàng vô sỉ đến mức mào, ta đều không thể thả lòng, thân thể căng chặt, cứng đờ như cục đá, cảm giác sởn tóc gáy dâng lên từ lòng bàn chân.

Môi ta run rẩy, quay đầu lại, nhìn thấy một nữ tử tóc dài đang dựa sát sau lưng mình, tóc đen dài như mực, trên mặt mang một chiếc mặt nạ ngọc che nửa gương mặt, trên đầu còn có thêm hai chiếc sừng nhòn nhọn dựng đứng duỗi ra sau. Quần áo xanh lam hoa văn cuồn cuộn sóng biển lấp lánh, có chút giống như những bộ váy cổ đại, ánh mắt như sao nhìn ta cười tiểu ý, nhưng ta không có tâm hình để quan sát hoa văn trên quần áo nàng, ta khóc nức nở, thương lượng.

"Cầu xin ngươi, buông tha ta đi, ta không có vật ngươi muốn, ta cũng không xinh đẹp…" Vì sao…vì sao cứ phải là ta.

Nàng hừ một tiếng, bàn tay bắt đầu làm loạn, ta cảm nhận bàn tay không ngừng du tẩu trên người ta, cho tới khi chạm tới bên ngực trái. Ta bị nàng mạnh mẽ ấn chặt, rơi xuống hồ bơi gần đó.

Trong làn nước, từng tia sáng mặt trời chiếc thẳng lên gương mặt vàng ngọc đó, cực kỳ lộng lẫy xinh đẹp. Trong lúc ta nghĩ ta sẽ chết vì thiếu dưỡng khí, nàng cánh môi chạm vào đôi môi của ta, thì thầm.

"Hừ…mạng nàng đã chú định là Vương hậu của bổn toạ, nàng đã nhận lễ vật, cả đời này, nàng chính là người của ta."

Ta bị nàng hôn đến đầu óc quay cuồng, xung quanh nghe thấy tiếng sóng vỗ, tiếng hải âu bay lượn trên biển xa, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, cảm thụ được chỗ sâu từ thân thể truyền đến nóng bức quen thuộc, trước mắt phảng phất như đêm sinh nhật 18 tuổi năm đó.

Đôi tay ta nắm chặt, trong hành lang này, rất gần với văn phòng của Phó Tổng giám mới, lỡ như…lỡ như…

Đúng rồi…kêu cứu…có thể sẽ có người giúp ta thoát khỏi tình cảnh hiện giờ.

Tuy nhiên một câu ta cũng không nói nên lời, miệng giống như bị nén chặt, chỉ có thể mặc kệ sắc thần sau lưng không ngừng khiêu khích thân thể.

"Nhận mệnh đi."

Mặt nạ lạnh băng dán ở cổ ta, đôi mắt nâu đồng thâm thúy mang theo linh khí chăm chú nhìn chằm chằm vào ta.

"Năm năm trước, nàng đã hiến mình cho ta, trở thành thê tử duy nhất, nàng cho rằng hiện tại, nàng phản kháng, có ích sao?"

Hiến mình…

Không…không phải…Đêm đó…Không xảy ra chuyện gì hết.

Nàng ta nói dối.

Thân thể ta không ngừng run rẩy, muốn phản bác nhưng cổ họng lại không thể phát ra âm thanh nào.

Cứu ta!

Cứu!

"Nghe lời, đừng lộn xộn."

Tiếng nói của nàng mềm mại bỗng nhiên âm trầm lạnh lẽo, nàng chậm rãi di chuyển bàn tay đến ngực ta, sau đó ôm ta vào lòng, phía sau hôn lên cánh vai. Bàn tay nàng đã di chuyển dưới lớp quần áo của ta lâu vậy, vẫn còn cảm giác lạnh lẽo. Ta có thể cảm nhận được lòng bàn tay không ngừng thở ra hơi thở lạnh băng. Nhưng nhờ vậy, cảm giác bỏng cháy từ sau lưng truyền đến đã được giảm bớt. Những khí lạnh đó, đã được lưng ta hấp thu hết.

Nàng ấy từ từ hôn dọc theo sống lưng, hôn đến đâu, ta cảm nhận một luồng vui sướng đến đấy. Cảm giác như hoa lá héo rũ sau bao năm hạn hán hiện tại được tưới nước nảy mầm, nở rộ.

"Thê tử, nàng còn mạnh miệng. Huyết Liên này, sắp nở rồi. Đến hôm đó, là ngày chúng ta, chính thức động phòng.

Huyết Liên…

Hoa văn ẩn hiện sau lưng ta, là Huyết Liên mà nàng nói.

Ta lập tức nghĩ tới, sau sự kiện kia, cánh lưng của ta ẩn ẩn đau nhức. Mỗi lần tắm rửa ta đều nhìn một chút cũng không phát hiện điều gì lạ thường, chỉ là gần đây, nơi đó hiện lên một vài dòng kinh văn và nhánh dây leo. Ta không hề xăm gì lên trên người, ta không biết từ đâu nó xuất hiện, cũng không biết làm thế nào để biến mất.

"Nàng đã quên ư? Chính nàng đã khế ước với ta."

"Đừng nghĩ đến việc cắt bỏ nó đi, không có tác dụng đâu. Nhớ kỹ, đừng đến nơi có âm khí nặng, đặc biệt là ngôi làng đó."

Vừa nghe nàng nói xong, trên thân thể ta lông tơ đều dựng đứng. Ta trăm triệu không nghĩ tới…ta cư nhiên…

Trong lòng ta trở nên lạnh lẽo, có chút buồn nôn, hai chân gần như run rẩy. Nàng rốt cuộc cũng buông ta ra, ta há miệng thở dốc, phát hiện bản thân có thể nói chuyện.

Mà ta…nãy giờ ở trong nước, vẫn thở như bình thường.

Tuy nhiên lúc ta muốn mở miệng hỏi nàng, vì sao ta không được phép quay lại ngôi làng ấy, còn sự việc cánh hoa trên lưng ta.

Nàng đã biến mất.

Ta ngoi lên mặt nước, nghĩ đến vừa rồi, cùng với những lời nàng nói với ta. Ta cũng tự nhủ, bảo vệ tốt bản thân mình.

Không biết vì sao, rõ ràng sợ hãi như vậy, ghê tởm người hại mình ra như vậy. Nhưng lúc ta nhìn vào đôi mắt sâu thẳm từ sau tấm mặt nạ, lại không có một chút chán ghét nào cả.

Nghĩ đến vừa rồi, còn ở dưới nước sờ loạn, mặt ta đỏ lên một hồi, lắc đầu cho tỉnh táo. Quần áo đã ướt nhẹp, hồ sơ cũng biến mất. Ta hoàn loạn đứng lên trên trên mặt đất, chạy nhanh về phía phòng thay đồ.

Phó Tổng gì đó. Quên đi. Một thân hiện tại ướt nhẹp hiện tại, tóc tay rối bù, thật không dám đi gặp người.

Ta liền việc cớ không khỏe nhanh chóng trở về. Tiếng mở cửa vang lên, mẹ ta nhìn về phía này, thấy được ta trạng thái không ổn, vội vã chạy lại.

"Tiểu Đường, con có sao không?"

Ta cưỡng ép sự kích động của mình, vội vàng trả lời: "Không…không sao ạ. Có điểm mệt, nên con xin về sớm." Nói xong ra liền quay trở về phòng.

Mẹ ta cảm thấy có điều kỳ lạ, thái độ né tránh của ta đã khơi dậy sự nghi ngờ của mẹ, lập tức đẩy cửa bước vào.

Ta nằm co quắp trên giường mệt mỏi, không muốn cử động.

"Mẹ, chỉ muốn vào nhìn xem…Tiểu Đường con có khỏe không?

"A, con không sao."

Ta vội vẫy vẫy tay, tươi cười nhìn mẹ một cái.

"Con không sao, mẹ."

Mẹ ta bán tính bán nghi nhìn vào mắt ta, nhưng mẹ vẫn tiếp tục đưa ra câu hỏi, dịu giọng nói với ta: "Tiểu Đường, mẹ và ba vừa mới bàn bạc qua, chuyện công ty, nếu áp lực quá, con đừng tới làm nữa. Hãy nghỉ ngơi thật tốt, ra ngoài di lịch một chuyến."

Ta gật gật đầu, nghe theo lời mẹ nói. Đúng lúc ta cho rằng mẹ nói xong phải rời đi thì mẹ ta lại đứng đó chần chừ, mắt nhìn vào lang huyết ngọc trên tay ta, sắc mặt trở nên nhợt nhạt.

Như quyết định điều gì đó, mẹ ta cất lời: "Chúng ta định sẽ về quê một chuyến, cần phải hỏi vu bà một chút, xem bà ấy có biện pháp nào giúp con thoát khỏi tình cảnh này hay không.

Ta vừa nghe, trái tim đột nhiên bỏ lỡ một nhịp. Lời nói của Thủy Thần không ngừng xoay quanh trong đầu..

Đừng tới ngôi làng có âm khí nặng.

Nàng ấy bảo có âm khí nặng, tức là trong làng có nhiều vật không sạch sẽ. Dù đã qua thời kỳ hiến tế, nhưng ta cũng không muốn cha mẹ ta bị cuốn vào.

Quỷ môn chắc chắn là có thật, ngay cả Thủy Thần mà họ tôn thờ cũng bảo nơi đó không thể tới, sao có thể để ba mẹ ta trở về được chứ.

Ta vội vàng kêu lên: "Không. Mẹ, đừng…Ba mẹ đừng quay về."

Ba đang ngồi uống trà ở phòng khách, nghe tiếng kêu to liền tò mò đi vào: "Có chuyện gì vậy?"

"Mình à…"

"Ba, mẹ, đừng quay lại ngôi làng đó nữa."

"Vì sao a?"

Hai vợ chồng già kỳ quái hỏi, ta do dự hồi lâu, chung quy cũng mờ miệng nói.

"Cho dù có hỏi lão vu bà, đáp án đều như nhau cả. Vả lại, là nó đang bảo vệ con. Ba mẹ hai người đừng quay về được không? Ngôi làng kia... không sạch sẽ."

Ba mẹ nhìn ta cúi đầu, thở dài: "Tiểu Đường, mẹ và ba đương nhiên biết, âm khi trong thôn đó rất nặng, xét cho cùng, quỷ môn vẫn ở đó."

"Nhưng để con thoát khỏi nguyền rủa, phá vỡ khế ước minh hôn, chúng ta cần phải quay về. Ở đó, chỉ có lão vu bà biết nên làm thế nào để giúp đỡ con thôi."

"Nhưng…"

Ta muốn mở miệng lần nữa, muốn đánh tan ý định của họ, nhưng hai người họ vỗ bả vai trấn an ta, kiên quyết không sao.

"Không cần lo lắng, ba mẹ vẫn còn trẻ, sẽ không có việc gì. Trước kia không phải cũng về quê rất nhiều lần rồi sao, cũng không có nhiều chuyện xảy ra. Con yên tâm đi."

Nghe xong cũng thấy có điểm hợp lý, ta đành cầu nguyện trong lòng, chuyến này hai người ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì, nếu không ta nhất định sẽ tự trách bản thân mình đến chết.

"Tiểu Đường của ba thật khổ!" Ba ta mủi lòng, ông cảm thấy may mắn vì đã rời khỏi nơi đó sớm, vào thành phố học đại học lập nghiệp mới không bị mê tín độc hại. Nhưng vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh trêu đùa. Chính đứa con bảo bối của mình vẫn không tránh được tập tục minh hôn.

"Chúng ta về quê một thời gian, con phải cẩn thận tự chăm sóc mình đấy!"

"Vâng ạ"

Trời tối dần, ba mẹ ta đi tham dự một buổi gặp mặt của các lão niên, vì vậy đã ra khỏi cửa. Ta vừa tắm xong, ngồi trên sô pha chuyển TV sang kênh điện ảnh, trên đó đang chiếu bộ phim kinh dị, ta cũng đã từng xem qua, bảy mối tội đồ.

Từ ánh sáng màu xanh âm trầm, đột nhiên có một con quỷ miệng đầy răng nanh nhảy ra, chỉ thấy nữ diễn viên khóc thét hoảng sợ.

Trong quá khứ ta rất có khả năng bị dọa sợ, ai biết sau khi trải qua nhiều việc không tưởng như vậy, trong lòng chẳng hề sinh ra một chút sợ hãi. Nhưng ta vẫn vô cùng ghét bỏ bộ dạng xấu xí kia.

"Xấu thật!"

Một tiếng cười nhạt truyền đến, hơi biển tươi mát thổi bay không khí lạnh lẽo của máy lạnh, bắt đầu vuốt đến cổ lưng ta.

"Xem quỷ đó, không bằng xem ta."

Ta suýt nữa sặc trong nước bọt của mình, nàng ấy sao lại đến nữa.

"Tại sao ngươi lại…tới…"

Thân thể ta không ngừng run rẩy, giãy giụa muốn thoát khỏi nàng, nhưng lại phát hiện, đôi tay mảnh mai cố định trên thân thể ta lại cứng rắn như sắt thép, làm thế nào cũng không thể di chuyển.

"Ngươi…buông tay…"

"Tiểu Đường, nàng là thê tử của ta, là vương hậu của ta, sao ta có thể không tới chứ!" Mặt nạ lạnh như băng của nàng dán bên cổ ta, giọng nói ngập tràn khí lạnh bên tai.

"Còn có, bổn tọa vừa rồi còn định khen nàng ngoan ngoãn nghe lời không quay lại thôn trang, hiện tại đã như mèo nhỏ muốn ngỗ nghịch rồi!" Ta nàng không hề an phận, vuốt ve phần sóng lưng đến bên hoa văn kia. Ta sợ hãi không dám động đậy, nhưng đôi tay kiên quyết chặn đầu ngón tay đang xằng bậy của nàng.

"Không được…"

"Haha…"

Thủy Thần không thèm để ý đến lời cảnh cáo của ta. Một tay đẩy ngã ta ở trên giường, tóc dài màu xanh khói như sóng biển trút xuống, ngón tay dài mảnh khảnh tái nhợt bắt đầu cởi áo ngoài của ta.

"Chỉ ta mới có thể điều tiết sự nở rộ của Huyết Liên. Nàng có cảm nhận được không? Chúng sắp nở rồi. Bởi vì không được cung cấp linh thể, chúng mới dùng máu của nàng tự dưỡng bao nhiêu năm qua. Vào đêm chúng nở rộ, nàng sẽ cạn kiệt sinh lực mà chết. Dục hỏa trùng sinh."

"Ta sẽ…chết ư?"

Haha…Tiếng cười khanh khách vang lên.

"Sao ta có thể để nàng chết được, nương tử."

" Bởi vậy, chúng ta, làm một chút việc chính đáng nào."

Chút việc chính đáng…

Ta còn đang suy nghĩ, nàng ấy đã nhanh chóng xé toang chiếc áo, trong bóng đêm, huyết liên lộ rõ đến mê người. Ta nghe mùi máu thoang thoảng, nàng ấy dùng máu mình, cho huyết liên ăn. Sau đó vết ê buốc trên vùng lưng đã đỡ hơn, bọn chúng không tiếp tục càn quấy nữa.

Huyết Liên ăn no liền lộ ra vẻ đẹp mỹ lệ, nơi nơi đều là mảnh ướt át quyến rũ. Thủy Thần nhịn không được, đưa tay vuốt nhẹ theo cuống hoa của nó, một mùi hoa sen nồng đậm toát ra, lan tỏa khắp phòng.

"Thật mê người…"

Ta nghe nàng ấy cảm thán một tiếng, sau đó là một trận tê dại truyền đến đại não. Mỗi một nụ hôn chạm vào cánh lưng, đều khiến cơ thể ta run rẩy.

"Ưưhmmm"

Ta nhịn không được rên lên một tiếng, sau đó vội vã bịt lại, quyết tâm cắn chặt răng.

Haha…lại tiếng cười đó, không còn giễu cợt nữa, lần này, có một chút sủng nịnh.

"Bảo bối rất nhạy cảm!"

Nhạy cảm.

Nói ai đấy.

Hừ! Tất nhiên không phải ta.

Ta ngạo kiều nghĩ nghĩ, sau đó người kia lại tiếp tục quá phận, ta không còn cách nào khác, tay nắm chặt ga giường chịu đựng cơn khoái hoạt phía sau lưng truyền đến.

Một lúc sau, khi thân thể ta cảm thấy mệt mỏi, mồ hôi thấm đầy trên trán, thở dốc lấy hơi, con người si mê kia mới chịu dừng lại. Sau đó lại buông một câu cực kỳ vô sỉ.

"Được rồi, trong vòng một tuần, nó sẽ không làm phiền đến nàng nữa. Nhớ lấy, không được phép đến nơi có nhiều ám khí, Diêm Vương hắn chưa từ bỏ nàng đâu."

Nói rồi nàng tự nhiên biến mất.
Ta cũng chẳng thèm để tâm tới, quá mệt mỏi. Chưa được bao lâu, ta cũng chìm vào giấc ngủ.

-------

Sáng hôm sau, ta bị tiếng chuông di động bên tai đánh thức.

"Xin chào?" Ai vậy a, ai lại ác ôn như vậy, gọi ta vào giờ này…

"Triệu Tiểu Đường, đồ heo lười, mau tỉnh dậy! Không phải cậu đã quên hôm nay chúng ta có hẹn, đúng không?"

Ngay lập tức ta bị tiếng rống to này đánh thức, tiếng hét tức giận truyền đến từ điện thoại. Tiếng hét quãng tám trong truyền thuyết, Khổng Tuyết Nhi.

"Này, này? Triệu heo lười? Không phải cậu lại ngủ tiếp đấy chứ? Tỉnh chưa đấy!"

"Rồi, rồi." Ta vội vàng trả lời, tránh để Tuyết Nhi cho rằng ta ngủ tiếp.

"Vậy thì tốt, mau chuẩn bị một chút rồi sẵn sàng đi, không phải hôm nay cậu rủ tớ mua sắm hay sao?"

"Tớ biết rồi, liền xong ngay đây."

Từ nhỏ ta đã có thói quen ghi nhớ việc cần làm, nó là điều cần thiết trong bộ phận thư ký. Những ngày qua tình trạng của ta không tốt đến nỗi, não cũng không biết vứt nơi đâu, cả ngày cứ lâng lâng trên trời.

Ta hôm qua sau sự kiện kia, cũng muốn gửi đơn từ chức, đi đâu đó khuây khỏa một thời gian. May mắn Tuyết Nhi hôm nay đã gọi điện cho ta, nếu không ta đảm bảo sẽ quên cuộc hẹn.

Xoay người rời giường, nhìn thấy thời gian vẫn còn dài, vì thế thoải mái tắm rửa trang điểm bản thân.

Nhìn vào tấm gương trong phòng, phía sau lưng hiện lên một đạo hoa văn đỏ nhạt, dường như cánh hoa đã thu lại, chúng không lan nữa.

Trước đây lúc ta phát hiện ra nó, cực kỳ hoảng sợ không dám nói với ai. Chỉ trong một tuần, ẩn đồ này bỗng nhiên thay đổi thanh chóng, việc mọc thêm cành hoa mang lại cơn đau bỏng rát phía sau lưng. Ta không còn cách nào khác đành hỏi mẹ ta, nhưng dường như chỉ có mỉnh ta thấy nó. Mẹ ta bảo rằng, bà chẳng thấy gì sau lưng ta cả.

Ta lúc đó còn tưởng mình mơ giữa ban ngày, cơn đau rát vừa mới xuất hiện, bỗng nhanh chóng biến mất.

Nhìn lại cổ tay hai đồ hoa văn tâm liên kết lại với nhau, lam sắc cùng huyết lệ đỏ như màu máu cuộn trào trên cổ tay mảnh khảnh trắng nõn, nhịn không được bắt đầu chạm vào nó.

Tivi trong phòng khách đang phát sóng tin tức buổi sáng. Ta nhìn thấy người đàn ông hôm qua trên màn hình, nghĩ lại những gì xảy ra ngày hôm đó, trái tim gần như nhảy ra ngoài lồng ngực.

Hóa ra anh ta vì quá lao lực nên đột gụy mà chết.

"Tiểu Đường ra ăn sáng con ơi"

Tiếng của mẹ làm gián đoạn suy nghĩ của ta. Ta liên lục ấn đầu ngón cái vào lòng bàn tay để giữ bình tĩnh, ngăn chặn trái tim đang nhảy lung tung trong lồng ngực, thế nhưng những hình ảnh kinh hoàng kia, khiến ta toát ra một tầng mồ hôi.

Ta dùng xong bữa tiệc, lập tức đi tới điểm hẹn, từ rất xa đã thấy Khổng Tuyết Nhi đang đứng vẫy tay về phía mình.

"Cậu rốt cuộc cũng tới, hôm nay nếu tớ không gọi, có phải cậu sẽ ngủ đến chiều đúng không?"

Tuyết Nhi lồng cánh tay qua người ta, làm bộ tức giận chất vấn. Nếu ta phải nói, cô ấy rõ ràng là đàn chị trong trường, chân dài, bộ ngực cỡ C. Nhưng cho dù thế, đôi khi đứng bên cạnh ta, lại như chú chim nhỏ nép vào người, thật sự không thể chịu nổi.

"Được rồi, được rồi, tớ sai."

Ta buồn cười vỗ trên mu bàn tay cô ấy cầu hòa, giữ chặt tay và bắt đầu một ngày hẹn hò.

Khổng Tuyết Nhi lôi ta đến một cửa hàng quần áo, trong lúc cậu ấy hớn hở thử từng cái này đến cái khác, ta cảm nhận một luồng không thiện ý chằm chọc về phía mình.

"Ô…xin chào…ngài cũng ở đây à!"

Khổng Tuyết Nhi sau khi thử một chiếc váy màu vàng nhạt, xoay xoay vài vòng thì bắt gặp một người nào đó, kính cẩn cúi chào.

Ta quay lại, bắt gặp một thân hình ưu nhã phía sau, cô ấy chăm chú nhìn ta, như muốn nói điều gì.

"Đồ ngốc này, là Phó Tổng giám mới nhận chức, không phải hôm qua cậu gặp rồi hay sao?"

Hôm qua…Phó Tổng giám.

Haha, xin thứ lỗi, ta sau khi thay đồ đã nhờ một thư ký khác đến gửi hồ sơ rồi giúp, đến người đó có hai mắt hai tai, một mũi, đẹp hay xấu, ta cũng chẳng biết.

"Thật có lỗi, ta là…"

Người ấy cắt lời ta, nụ cười ẩn ý, bàn tay thon dài đưa ra trước mặt.

"Hóa ra là tiểu bí thư của ta a. Hân hạnh gặp mặt. Ta tên là Ngu Thư Hân."

Ngu Thư Hân…

Ta cúi đầu 45 độ, đáp lại bàn tay kia: "Chào ngài, tôi là bí thư của phòng thư ký, Triệu Tiểu Đường."

Haha…Lại tiếng cười khanh khách ấy. Người này tóc không phải màu xanh, cũng không có khí thế lâm quân thiên hạ người đầy tiên khí như người kia, thế nhưng vì sao ánh mắt lại cực kỳ giống nhau.

"Có lẽ hai người chưa ăn gì. Ta có thể hân hạnh, được mời hai vị mỹ nữ đây bữa trưa không?"

Khổng Tuyết Nhi có chút thụ sủng nhược kinh, bởi vì cô ấy ở bộ phận kinh doanh, nghe danh Phó Tổng giám đã lâu, hiện tại ngài ấy mời đi ăn, vui sướng trong lòng.

"Được chứ!"

Ta trừng cô nàng một cái, trong lòng thổ tào một phen.

Đồ mê gái!

"Tiểu bí thư, đi hướng này!"

Ta lẽo đẽo phía sau, trừng trừng hai người kia tựa như quen biết thân mật đang nói cười vui vẻ kia.

Bóng lưng kia, càng nhìn càng thấy quen thuộc, ngữ điệu đó…

Ta lắc lắc đầu mình cho tỉnh táo, ngài ấy sao có thể là nữ sắc thần dáng ghét kia được chứ.

Ngu Thư Hân đi đằng trước, bỗng nhiên hắc xì vài cái. Liếc nhìn người phía sau, cười tươi hơn.

Hóa ra tiểu kiều thê cũng biết ghen a!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16