Bách Hợp Tiểu Thuyết

Minh hôn với Diêm Vương

6571 0 1 0

Quê hương của ta là một thôn trang nhỏ hẻo lánh trong núi, nơi đó địa hình khá đặc biệt, dựa núi gần sông, hẻm sâu hun hút, cũng gắn liền với những chuyện xưa đen tối, hoàn toàn trái ngược với phong cảnh tuyệt đẹp của thôn trang.

Nghe nói thôn trang nhỏ này nằm chính giữa ranh giới của thế giới âm dương. Hơn nữa, vừa nằm đúng vị trí.

Quỷ môn.

Trong thôn có lão vu bà không ngừng tẩy não thôn dân, cứ bốn năm một lần, phải đưa đến âm giới cho Diêm Vương một xử nữ vừa tròn 18 tuổi. Nếu không, Diêm Vương sẽ nổi giận và mở rộng quỷ môn, thả quỷ dữ ra ngoài, giết chết thôn làng.

Người trong thôn rất tin tưởng vào lời đồn này không hề mảy may nghi ngờ, bởi lẽ, trên những hang núi hiểm trở kia, có hàng ngàn quan tài treo lơ lủng trên đó, và không một ai có thể đến gần. Tất nhiên có đi cùng thầy cúng và vu bà, vẫn có thể diện kiến những điều thần bí trên đó, và phải trả một con số rất đắt để thỉnh được những thứ bùa đen phù hộ.

Thế hệ cũ của gia đình ta, đặc biệt là gia gia và nãi nãi, họ rất tin tưởng và tôn sùng. Ta nghe được những lời đồn kì bí, hai người họ là được vu bà kết duyên vợ chồng. Lúc bà ấy vừa độ tuổi xuân thì rạng rỡ, các chàng trai trong làng nấy cũng đều muốn đem lễ vật đến cầu hôn. Duy chỉ có gia gia của ta, gia cảnh không tốt bằng những người khác. Nhưng có được khuôn mặt điển trai và miệng lưỡi ngọt ngào, đường tình ý mật rót vào tai, hai người họ dần phải lòng nhau.

Nhưng nãi nãi bị sự ngăn cản của gia đình, hai người bắt buộc phải chia tay. Cứ tưởng nãi nãi phải kết hôn với người khác, nhưng hóa ra cuối cùng cũng kết hôn với gia gia ta. Kể rằng, gia gia đã lén lút đến gặp vu bà, mở ra ước nguyện bùa yêu, hai hình nộm chôn sâu dưới vùng đất thiêng, sợi dây tơ hồng nối liền hai người, không ai được tháo gỡ. Sau đó, nãi nãi cật lực phản đối hôn nhân, một sống hai chết khiến cho gia đình không còn cách nào khác, phải theo ước muốn của con gái.

Ta đã từng chứng kiến qua biết bao cảnh tượng, vu bà đọc thần chú nhảy múa làm phép, nghĩ lại trước kia một thiếu nữ bị đưa vào một căn nhà nhỏ, khi họ mở nắp quan tài ra, toàn thân bao phủ những vết bầm xanh tím. Đặc biệt là bộ vị phía dưới của người thiếu nữ, thảm đến mức không thể nhìn thẳng.

Lúc lấy ta còn nhỏ, vì thế không thể hiểu hết tình cảm ta nhìn thấy, thế nhưng nó đã khắc sâu vào trong đầu. Đương nhiên ta cũng không nghĩ đến, chuyện này sẽ đến lượt mình.

Minh hôn với Diêm Vương.

Đây là một tập tục ở thôn trang nhỏ này đã tồn tại hàng trăm năm qua, thôn dân vì bảo vệ bí mật này, cực kỳ hạn chế lui tới cùng với người bên ngoài. Nội bất xuất ngoại bất nhập, như một vùng đất kín, không ai biết đến.

Đối với những nử tử đã từng đính hôn với Diêm Vương, phần lớn đã chết trong đêm tân hôn. Ngay cả số ít tồn tại, cũng không có ai kiên trì qua tuần. Ngay khi nhìn thấy thiếu nữ được gả cho Diêm Vương sắc mặt trắng bệch, chỉ còn xương khô rũ rượi, cha mẹ ta vẫn rất sợ hãi, lập tức đưa ta rời khỏi thôn, đi tới thành thị, tìm mọi cách để che chở cho ta. Chỉ mong ta có thể quên đi cơn ác mộng đêm đó.

Năm năm trôi qua rồi, ta cho rằng ta có thể quên, có thể sống một cuộc sống an nhiên như người bình thường, đi học, làm việc, yêu đương. Nhưng ta trăm triệu không thể tưởng đượng, cơn ác mộng đó, chưa bao giờ kết thúc.

Cho dù giờ phút này, ta đang ngồi trên máy bay, sau khi trải qua kì nghỉ dưỡng ở một bãi biển thơ mộng vùng Địa Trung Hải ấm áp, thưởng thức những món ăn ngon của nền ẩm thực thế giới, cũng không may mắn thoát khỏi. Mọi thứ đến từng chi tiết, đều rất chân thật. Giống như một cuộn phim kinh dị tua chậm, cứ lặp đi lặp lại nội dung trong đó.

Mỗi đêm, từng tiếng hú ghê rợn kéo dài trong giấc mộng. Ta thấy mình bên trong căn nhà tăm tối kia, bỗng nhiên bên ngoài xuất hiện ánh lửa. Những thôn dân mê tín đó, hát vang ca khúc quỷ dị, giọng hát kia thật sự rất khủng bố, bổ nặng vào đầu ta. Làn điệu quái dị, tựa hồ còn kèm theo âm thanh của kèn xô na, còn những tiếng lầm bầm chú ngữ của vu bà, còn có tiếng hét của cha mẹ ta.

Giấc mộng, thật kinh hoàng.

Khi ta vừa thất hồn lạc phách bước xuống máy bay, chào đón cái ôm ấm áp của mẹ, tinh thần cực kỳ sa sút.

"Tiểu Đường, cuối cùng con cũng trở lại, chuyến đi nước ngoài của con thế nào? Có vui không?"

Bà ấy như nhận được điều gì đó, nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của ta, còn đổ cả mồ hôi lạnh, tay siết chặt. Nghĩ rằng ta vẫn còn ám ảnh bởi buổi tối kinh hoàng hôm đó, ôm chầm lấy ta.

"Tiểu Đường, con phải tin rằng, không có ma quỷ nào trên thế giới này. Sự kiện hôm đó…hôm đó. Xin lỗi, là lỗi của mẹ, là lỗi của chúng ta. Lúc ấy chúng ta nên bảo vệ con…"

Ta mệt mỏi lắc đầu. Có vẻ mẹ ta không biết. Đêm hôm ấy, còn có sự tình khác, chỉ là…ta không muốn nói ra.

Không biết ai là người đặt ra quy tắc này, tất cả các cô gái sinh ra trong làng, một khi tròn 18 tuổi, họ phải trở về để thực hiện lễ trưởng thành. So với hủ tục bó chân nay chỉ còn người gìn giữ, làm phẳng ngực, cắt bỏ một phần bộ phận địa phương nơi kia cực kỳ tàn nhẫn của vài quốc gia Châu Phi. Thì hiến tế âm hôn như thế này, đại lục vẫn còn rất nhiều, nhiều nơi còn mua bán xác để bán cho những gia đình nhà giàu muốn tổ chức âm hôn, tiếp tay cho những bọn buôn người bán nội tạng.

Cha mẹ ta đã biết về cuộc hôn nhân ma này, nhưng bởi vì tại thời điểm đó, trong làng cũng có một cô gái cùng 18 tuổi như ta, họ cũng đảm bảo với ta, sẽ không đến lượt ta.

Nhưng cuối cùng, số phận vẫn khiến ta trở thành người không may mắn.

Năm ấy, vu nữ thông báo cho cả thôn làng, bởi vì những năm qua không thờ cúng vị thần kia, đã khiến ngài giận dữ, công danh sự nghiệp của người trong làng sẽ càng ngày sa sút, thờ cúng ngài sẽ mang sự giàu có thịnh vượng đến vùng đất thiêng liêng này. Thế nên, ngoài Diêm Vương, còn phải hiến tế cho một vị thần khác.

Thủy Thần.

Cha mẹ ta bị một nhóm dân làng bắt giữ, và ta, bị một nhóm phụ nữ bắt mặc quần áo lên, mắt được che phủ bằng một tấn màn che màu trắng, gắn liền với quan tài, được đưa đến căn nhà tăm tối, nơi không biết bao nhiêu nữ tử đã chết.

Thời gian trôi qua, cho đến khi vu bà ngừng tụng thần chú thì dân làng mới buông tha cho cha mẹ ta, họ vội vã xông vào căn nhà cứu ta ra ngoài.

Họ nhìn thấy ta trong một chiếc hi phục màu đỏ đã lộn xộn, cánh tay trầy xước bầm tím, tóc tai rối bù, tấm màn màu đỏ che phủ đầy nước mắt sợ hãi, trái tim đau nhức.

Khi mẹ ta nhìn thấy ta vẫn còn sống, bà ấy ôm ta vào lòng khóc lớn. Bố ta nhìn người thân và dân làng tràn ngập oán hận, sau đó quyết tâm đưa ta ra khỏi làng mãi mãi, không bao giờ trở lại.

Vào lúc đó, ta thực sự sợ hãi đến ngớ ngẩn, mắt ta giãn ra, tâm trí bay vào không gian. Trên cổ tay ta, đeo một chiếc vòng tay ngọc bích huyết tinh màu lam, trên ngọc bích khắc hai khối hình bạch liên hoa.

Ngay trong đêm đó, gia đình ta rời bỏ ngôi làng, một mạch trở về thành phố. Sau khi về đến nhà, ta nằm ở trên giường, tay không tự chỉ bắt đầu vuốt ve Lam Huyết Ngọc trên tay mình.

Vòng tay này không phải của ta, chỉ biết sau một đêm minh hôn, khi được ba mẹ ta cứu ra, trên cổ tay của ta đã được đeo lên cái vòng ngọc này.

Nghĩ đến cảnh tượng hãi hùng vừa qua, ta vội vã tháo vòng ngọc này xuống, chạy đến bên cửa sổ ném ra ngoài. Chỉ cần ném nó đi, ác mộng sẽ không quấn lấy ta nữa, tiêu tán thành mây khói, chỉ là giấc mộng là thôi. Nhất định là như thế.

Thế nhưng trước ánh mắt hoang mang cực độ của mẹ ta, chiếc vòng vẫn xuất hiện trở lại trên tay như một điều thần bí, bên tai ta nghe thấy một tiếng cười nhẹ, sau đó dùng cách nào cũng không thể mở được.

Ta mệt mỏi ngồi xuống giường, dần chấp nhận một vật không liên quan ở trên người ta.

Tịnh dưỡng một thời gian dài ở nhà, khi thấy tình hình đã yên ổn, mẹ ta bắt đầu cho ta trở lại cuộc sống thường ngày.

Đến bây giờ, đã là năm năm sau.

-------

Máy bay vừa hạ cánh buổi sáng, buổi chiều ta lập tức đến công ty, ở quán cà phê đối diện có một quán cà phê rất ngon. Kỳ nghỉ hè vừa dài vừa ấm áp. Mùa hè nắng nóng chói chang như muốn thiêu đốt cả da thịt, thành thị giống như một cái lò bái quái của Thái Thượng Lão Quân, quả thực như muốn biến người thành chất lỏng và bốc hơi lên. Không biết vì sao, ta vẫn thấy có tầm mắt theo dõi phía sau lưng mình, khiến ta có cảm giác thập phần không khỏe.
Bước vào công ty, cùng một số nhân viên mỉm cười lịch sự. Sau khi trở lại văn phòng, nhìn một đống giấy tờ trên bàn, đặt túi xách lên ghế, xoa xoa thái dương đau nhức.

Hôm nay có Phó tổng giám đốc mới đến nhận chức, ta không kịp trở về nên mới vội vã đến công ty, nhìn trong group chat có một số người tung hoa vì giám đốc mới rất xuất chúng, ta cũng chẳng buồn nhìn đến.

Bởi vì, ta là bí thư của phòng giám đốc a.

Những nhân viên kia bởi vì không tiếp xúc được, nên chỉ nhìn bề ngoài hào hoa phong nhã mà ngưỡng mộ. Trong đám người của phòng thư ký, trực tiếp xúc hằng ngày, chịu áp lực bộn bề như cô đây, có gì cần tò mò chứ.

Cháy tới đâu dập lửa tới đó!

Vừa nhận thông tin đem hồ sơ dự án lên, ta liên hệ với hai thư ký khác, kiểm tra xong xuôi hồ sơ, liền tiến vào phòng. Gõ mãi chẳng thấy người, lúc ấy ta mới biết. Phó tổng giám đốc mới nhận chức kia, không chịu ở văn phòng cũ của phó giám đốc tiền nhiệm. Người ấy, được đặt cách ở lầu cao nhất.

Khoa trương!

Đúng! Nhất định là một kẻ vừa khó tính vừa khoa trương.

Đây là điều ta nghĩ tới đầu tiên khi nghe Tiền thư kí kể lại, cái người…

À không, cái cô Phó Tổng giám mới, quả thật...so với tưởng tượng của ta, chẳng khác mấy.

Ta đi trên hành lang, để đến văn phòng, phải đi qua một hồ bơi vô cực ngoài trời. Trước giờ ta chưa lên tầng này bao giờ, bởi vì phải được cấp thẻ mới được lên, cũng chẳng có thang bộ. Thế mà, có ngày…

Ta nhìn chiếc thẻ hoàng kim trong tay, có chút thụ sủng nhược kinh.

Lúc này có một nhân viên khác đi ngược chiều với ta, đang đẩy một chiếc xe đẩy chứa thức ăn thừa. Ta định chào hỏi anh ấy nhưng bỗng dừng lại khi thấy vẻ mặt quỷ dị trên khuôn mặt hắn.

Không có tươi cười nhiệt tình khi gặp mặt, sắc mặt sậm lại, trái tim đập lệch một nhịp. Trong nháy mắt, trái tim ta như ngừng lại, lông tơ cả người cũng dựng đứng lên.

Anh ta vốn đã vào thang máy, bỗng nhiên quay trở lại, miệng mở ra một đường cong quỷ dị.

"Hắc…hắc…hắc…hắc…"

Ta quay người lại, nhìn hắn cười như vậy, trong lòng không ngừng sợ hãi, vội vàng quát hắn: "Ngươi muốn làm gì?"

Bất kể vô số lần mẹ ta đều nói bên tai ta, trên thế giới này không có quỷ, phải tim vào khoa học. Thế nhưng sau sự kiện minh hôn, ta không cách nào không tin vào việc quỷ thần là có thực.

Mẹ ta đã nói, nhất định lúc ấy có người lẻn vào phòng tối, định làm bẩn ta, Diêm Vương, Thủy Thần gì đó chắc chắn không có.

Nhưng ta, vẫn nhớ rõ ràng tình huống lúc đó.

Cho đến hôm nay, ta vẫn chưa từng quên, cảm giác lạnh lẽo lướt trên mặt ta, hắn ta muốn cưỡng bức ta, hơi thở hắn thở ra đều tràn ngập tử khí. Thế nhưng một luồng lạnh lẽo xông đến, mang theo hơi thở của biển. Người ấy đá tên Diêm Vương kia đi, ôm lấy ta. Sau đó hai người họ đánh nhau một phen bất phân thắng bại, ta nghe một tiếng sóng biển thổi bên tai mình.

"Cô ấy!"

"Là của ta."

Sau đó…

Dường như lâu quá rồi…Ta không thể nhớ được nữa.

Nhưng điều ta chắc chắn, cô gái được hiến tế cùng ta, chết trong đêm đó.

Duy nhất chỉ mình ta, sau khi minh hôn, còn sống đến bây giờ.

Đến đại sư Nhất Không tại ngôi chùa linh thiêng nhất mà cha mẹ ta đến, ngài nhìn vòng tay của ta, lắc đầu không thể mở được. Ngài bảo ta sắp tới sẽ gặp rất nhiều tai ương, có nó bên mình, sẽ bảo vệ ta khỏi âm binh quỷ hồn. Ta không cần tìm cách gỡ nó ra khỏi mình. Còn về duyên âm kia, bởi vì tế lễ đã hoàn thành, không thể cắt đứt được.

Ta nhìn thấy hắn ta vẫn cười cười âm hiểm đối với ta, liền sôi máu nhấc chân đá về phía hắn một cước. Ai biết vừa định đẩy hắn ra ngoài, toàn bộ thân thể hắn đổ trên mặt đất, cổ bị xoắn thành một độ cong kinh người, mất hết sức sống.

Thân thể lạnh lẽo,.chỉ ánh mắt trên gương mặt vẫn rợn người như cũ.

Đột nhiên đầu của hắn kịch liệt lắc lư, nghiêng qua phải, nghiêng qua tráo, sau đó là tiếng rào thét hahaha bắt đầu truyền ra từ trong miệng, như một con zombie xông về phía ta.

Phát sinh đột ngột như vậy làm ta bị dọa đến choáng váng, vốn định nhấc chân chạy đi thế nhưng phát hiện như tảng đá đè xuống, kẹt cứng tại chỗ, hoàn toàn không thể di động được.

Hàn khí lạnh băng từ lòng bàn chân xông thẳng lên phía đỉnh đầu, trời mới biết lúc ấy sắc mặt của ta đã trắng bệch đến cỡ nào.

Cứu ta…

Cứu ta với…

Có ai không? Cứu ta với…

Ta thầm cầu nguyện trong lòng. Dù là thần, phật, hay quỷ, chỉ cần có thể, hãy cứu ta.

Trong giây phút cận kề cái chết, ta nghe cảm nhận một tầng mát lạnh, không khí tươi mới lướt trên người ta như muốn đem từng lỗ chân lông mở rộng, hơi thở của biển truyền đến bên tai.

"Đã đến lúc…"

"Thực hiện lời hứa…"

Xác chết trước mặt đang muốn giết ta bị một luồng nước bóp lấy, một miếng bùa chú xoay vòng vòng trong dòng nước, hóa thành cát bụi biến mất. Tiếng cười trầm thấp dễ nghe ở đâu truyền đến. Ta cảm nhận đôi bàn tay mát lạnh dán lên làn da ấm áp, cuối cùng chạm nhẹ vào xương quai xanh chạm khiến ta run rẩy, hổn hển thở dốc cận kề với hương thơm tươi mới.

"Nàng đã trưởng thành."

"Cô dâu của ta."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16