Lăng Khả Tịch dừng chân nơi đó, hết thảy bi thương của nàng gói gọn trong ánh mắt... ngây dại đứng ở đó. Cái gì cũng không kịp làm, cái gì cũng không kịp nghĩ, chỉ có thân thể nàng là thành thật đến thần kì, nước mắt nàng rơi rồi, bày ra cho thế nhân thấy tâm tình thật sự của chủ nhân nó... con người vừa nãy luôn một bộ dáng hận người kia không thể ngay lập tức biến mất khỏi cõi đời này ngay tức khắc, bây giờ lại vì người đó mà rơi lệ... còn là rơi không thể nào kiểm soát.
Đau thương của nàng giờ đây nào còn có thể ẩn giấu, từng tầng từng tầng bi thương dần lộ rõ trong đôi mắt mang sắc xanh sâu thẳm ấy. Từng người hiện hữu ở nơi đây đều có thể cảm nhận được bi thương của nàng. chỉ là hết thảy đã quá muộn màng... người cần nhìn rõ cảm xúc chân thật này đã chẳng còn tồn tại nữa rồi, thậm chí còn là bị chính những lời nói của nàng dồn đến bước đường cùng. Mà những người chẳng cần biết chân tướng lại có thể nhìn thấy tất cả... từ yêu thương đến bi thương đã bị ẩn giấu đến tận cùng đáy lòng của nàng
Bất chợt cả người nàng đổ ập về phía trước, nơi khóe miệng một dòng máu đỏ chói mắt lặng lẽ chảy xuống, cả gương mặt dần trở nên trắng bệt... máu cũng chảy không ngừng. Chuyện gì vừa xảy ra? Có lẽ chẳng ai biết, hẳn là chỉ có mình nàng mới có thể biết chuyện gì đã xảy ra. Nàng vô lực nằm sõng soài trên nền đất dơ bẩn và lạnh lẽo, thế nhưng nàng chẳng quan tâm vẫn chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào vực sâu, nàng vươn tay ra như thể muốn bắt lấy... dẫu vậy tất cả những gì nàng có thể chạm đến chỉ là hư vô, nàng chẳng thể chạm đến bất cứ thứ gì cả...
Nàng khờ dại nhìn bàn tay đang vươn ra của mình, lại nhìn nơi vực sâu... đôi môi run rẫy đóng mở không ngừng, rốt cuộc thì những lời nàng giấu kín, những lời nàng muốn nói vẫn không thể nào thoát ra khỏi cuống họng. Bất lực, bi thương và cả thống khổ nuốt trọn lấy nàng... bi thương tràn môi chỉ là những thanh âm nghẹn ngào, và cả những tiếng nấc đầy ẩn nhẫn hệt như con người Lăng Khả Tịch vậy.
Lại khóc lại cười... nàng nào ngờ đến mọi chuyện sẽ đến bước đường này, nàng chỉ là...
---------------------------------------
Gió lùa qua khung cửa nhẹ nhàng mà âu yếm khuôn mặt non nớt của thiếu nữ còn đang yên bình chìm trong giấc chiêm bao, Vì sao người lại nhíu mày, vì sao gương mặt người lại cất chứa bi thương? Vì cớ gì? Có phải là người đã gặp phải ác mộng? Thế nhưng là gặp phải ác mộng đáng sợ như nào mà người lại bi thương đến vậy?
Mi mắt rung động, chậm rãi tách ra hiển lộ đôi đồng tử bàng bạc như ẩn chứa cả một bầu trời ánh sao sáng rọi lại xa xăm mơ hồ. Mịt mờ đảo mắt nhìn quanh nơi nàng đang nằm... nàng biết nơi này, một nơi đã từng vô cùng quen thuộc, nghi hoặc khó nén mà thốt ra thành lời: "Nhưng mà tại sao? Tại sao ta lại có thể trở lại nơi này?"
Hoang mang ngồi dậy, lòng khó mà kìm nén lại lần nữa đảo mắt nhìn quanh , nơi này, căn phòng đã từng gắn bó với rất lâu, rất rất lâu rồi... lâu đến mức nàng không thể nhớ nổi từ bao giờ.
Bắc Nhạc Thần Vũ biết nàng không phải được ai đó có lòng tốt cứu giúp, cũng không phải được đưa trở về... trong cơ thể cuồn cuộn Huyễn Lực chạy dọc chạy xuôi chính là đáp án rõ ràng nhất, bởi vì nàng đã không mất đi Huyễn Lực lâu lắm rồi, đã không còn nó lâu lắm rồi.
"Là mộng sao? Hay tất cả thật sự đã từng xảy ra?"
Sau tất cả thì lòng nàng vốn đã có đáp án, chỉ là... nàng không muốn tin tưởng mà thôi.
"Bởi vì ta không muốn tin, tin rằng ta đã yêu một người đến điên cuồng như thế... nên ta mong rằng đây chỉ là một giấc mộng mà hồi kết của nó là khi ta tỉnh giấc. Và ta sẽ tiếp tục là ta, không ái không hận, không tâm không phổi chẳng màng, và rồi giấc mộng đã tàn sẽ chìm vào lãng quên như vô số giấc mộng đã từng" dù như thế, nàng lại không lừa dối được chính trái tim của nàng, ở nơi đó nó vẫn nhói đau từng hồi... chỉ cần trái tim còn đó, nỗi đau còn tồn tại, nàng không thể nào lừa được bản thân mình.
Thế giới này không tồn tại từ "nếu", tất cả đều đã diễn ra... và nàng bất quá cũng chỉ là một kẻ thất bại, một kẻ hèn mọn cầu xin tình yêu của một người khác, một tên hề trong chính đoạn tình cảm này.
Thật đáng buồn làm sao...
Mím môi, nhẫn nhịn chịu đựng đau đớn, bi thương và cả chua xót đang dần lan tràn rồi lại không một tiếng động tra tấn trái tim như tro tàn của nàng.
"Lăng Khả Tịch... em nên làm sao với người, với tình cảm này thì tốt đây?" đôi mắt bạc phủ đầy sương mờ, ngơ ngác nhìn vào khoảng không.
Vì sao vẫn cứ đau không dứt? vì sao cứ mãi hành hạ tâm này của nàng? Vì sao vẫn chưa từng buông tha cho đoạn tình cảm này đây? Thất vọng còn chưa đủ hay sao?
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)