Chương 1: Hối hận sao?
"Ta chỉ muốn hỏi ngươi một điều duy nhất thôi... ngươi đã bao giờ từng thật lòng yêu ta hay chưa?"
Lý trí bảo tại sao ta vẫn chưa tin? Chuyện đã rõ rành rành ra trước mắt như thế, sao ta còn chưa chịu tin? Không chịu tin rằng nàng đến bên cạnh và rồi yêu ngươi, tất cả chỉ là một cái cớ... một cái cớ để nàng tiếp cận ngươi, lợi dụng để rồi hủy hoại ngươi mà thôi.
Nó hỏi ta, tại sao cứ phải mù quáng đến như thế, rồi lại cứ tự lừa mình dối người như vậy. Rõ ràng chính bản thân ta cũng đã tự hiểu lấy rằng đằng sau hết thảy chỉ là một âm mưu, đến cả bản thân ta còn tự hiểu lấy mọi chuyện như vậy rồi, thì tại sao ta hãy vẫn còn chấp mê bất ngộ đây.
Dù cho ta đã tự hiểu lấy tất cả nhưng như vậy thì đã làm sao? Kể cả mọi chuyện là như thế nào đi chăng nữa thì con tim này của ta... vẫn kiên định phủ nhận hết thảy. Sự thật bày ra trước mắt đấy thì lại làm sao? Lại như thế nào? Trái tim này vẫn thế, cứ mãi vững tâm kiên cường tin tưởng nàng đến ngu muội. Trái tim này yêu nàng dại khờ mà cũng cố chấp như thế đó.
Đau đớn đến kịch liệt, mà lý trí và trái tim lại không ngừng tranh đấu với nhau. Ta ban đầu sao có thể là kẻ thiên vị trái tim? Ta vốn chính là một kẻ sống lý trí đến đáng sợ, mọi chuyện đều dùng lý trí phân định đúng sai… một kẻ như thế mới chính là ta. Nhưng nàng biết không, Khả Tịch… một kẻ lý tính như ta lại bắt đầu bị trái tim chia phối, bởi vì ta đem lòng yêu một người tên gọi Lăng Khả Tịch. Chính bởi vì ta đã yêu, cho nên ta nguyện tin tưởng, thế cho nên là ta đánh cược tất cả, cược cả bản thân ta vào đoạn tình cảm này, vậy nên… Khả Tịch, nàng đừng để ta thất vọng có được không?
Làm ơn…
Thế nhưng định mệnh luôn trớ trêu đến cùng cực, vận mệnh luôn thích đùa giỡn với chúng ta, những con người nhỏ bé không cách nào chống lại vận mệnh đã được sắp đặt. Nó đùa giỡn với chúng ta chẳng một chút thương xót nào cho đến khi chúng ta tan vỡ, không còn lấy chút cứng cỏi, cũng chẳng còn lấy chút ý chí chiến đấu…
Lần cược này của ta đã được chú định là thua, thua đến thảm hại… mặc kệ nỗi đau có giày xéo linh hồn đến cách mấy, và cả sự cầu xin hèn mọn ấy, thì đáp lại ta sau tất cả vẫn chỉ là ánh nhìn lạnh băng chẳng còn chút ấm áp như đã từng, lời đáp lại ngập tràn sự khinh bỉ cùng tàn nhẫn mà nàng dành cho ta. Từng lời từng lời tựa như từng xô nước lạnh dập tắt ngọn lửa hy vọng mong manh còn sót lại, khiến tâm này của ta lạnh dần theo từng hồi, mất đi ấm áp đã từng cho đến khi nó thật sự chết lặng.
Mà có thật sự là nó đã chết lặng không? Hay đâu đó ẩn sâu dưới những đớn đau ấy vẫn sót lại chút hy vọng tàn lụi chờ ngày được thắp lên? Ta chẳng biết được, nhưng giờ phút này, tâm ta thật sự đã chẳng còn sót lại chút nhịp đập nào…
Lăng Khả Tịch, nàng biết không? Nàng trao cho ta những điều mà trước nay ta chẳng thể nào hiểu được, cũng chẳng có cách nào biết được nó vui vẻ như thế nào nếu chưa từng trải qua. Nàng trao ta cảm giác thích một người, để ta hiểu được yêu cần hy sinh ra sao… nàng trao ta hạnh phúc, cho ta vui vẻ… lần này, nàng trao ta đớn đau.
Sau tất cả, hạnh phúc là ta mà thương tích đầy mình cũng là ta. Lần này nàng để ta học được tư vị tan vỡ, có lẽ sau tổn thương này… ta sẽ chẳng thể bị tổn thương thêm một lần nào nữa rồi. Khi mà cảm giác đau đớn triệt để mất đi thì có nghĩa rằng thương tổn này đã ăn thật sâu, thật sâu nơi đáy lòng chẳng cách nào có thể chữa lành mọi thương tổn. Đớn đau sẽ theo ta một đời, theo sau ta cho đến khi chẳng còn… tồn tại.
“Bắc Nhạc Thần Vũ, tại sao ngươi lại có thể ngu ngốc đến nực cười như thế? Yêu ngươi sao? Hài hước thật, một câu chuyện hài hước đến cực điểm, ngươi thật có năng khiếu đấy.
Ngươi có biết, ngươi ngu ngốc đến mức độ nào không? Ngươi thiên chân đến mức chẳng hoài nghi ta dù chỉ là một chút, mặc cho từ khi ta xuất hiện thì cuộc sống ngươi đảo điên không ngừng.
Ngươi còn nhớ Bạch Kỳ Doanh không? Ta nghĩ ngươi hẳn là nhớ, vậy ngươi có biết vì sao mà cô ta chết không? Không phải vì tu luyện nhập ma đâu, cũng chẳng phải những lý do vô căn cứ mà Nam Thiên Học Viện công bố với thế nhân đâu. Tất cả đều chỉ là dối trá mà thôi, lý do thật sự khiến cô ta chết là vì ngươi đấy! Chính ngươi đấy, chính vì ngươi đã không tin cô ta đấy. Ha Hả, sao? Bất ngờ không? Kinh hỉ không?
Nếu ngươi còn thấy chưa đủ kinh hỉ thì để ta nói cho mà biết thêm một điều nữa nhé, Huyễn Lực của ngươi tan biến dần là do ta làm đấy. Tiền đồ, tương lai và cả danh vọng của ngươi đều do chính tay ta hủy hoại đấy! Lần này đã đủ kinh hỉ chưa nhỉ? Tông chủ đại nhân của ta” từng lời từng lời cay độc không ngừng rời miệng nàng tiến vào tai Bắc Nhạc Thần Vũ, cũng không ngừng giày xéo tâm can nàng. Nụ cười tàn nhẫn trên môi có ai biết ẩn sau là đớn đau, ánh mắt lạnh lùng có ai hay tận sâu bên trong lại là đau khổ bao trùm. Nhìn đến biểu tình dần biến lạnh lẽo, cả người tỏa ra hàn khí cự người tiến lại gần kia thì đôi đồng tử mang màu xanh thẳm của biển ấy lại phủ thêm màu của nỗi buồn.
Thê lương nhìn Lăng Khả Tịch, nàng nở một nụ cười, một nụ cười chẳng hàm chứa bất cứ một tia cảm xúc nào bên trong, nó chỉ đơn giản là cười mà thôi, chỉ là một hành động thôi, lệ rơi trên mặt chẳng biết tự khi nào đã biến mất. Đôi môi nàng chậm rãi động, từng lời theo đó mà cất lên, tông giọng đều đều của nàng cho người ta cảm giác đang nói chỉ là một con rối hình người, một con người đánh mất linh hồn: “Tại sao bản thân ta lại có thể yêu, yêu đến mức từ bỏ cả bản thân vì nàng như vậy nhỉ, Khả Tịch? Ta vốn có biết tình cảm là gì đâu cơ chứ? Có biết yêu là gì đâu… thế mà ta lại có thể điên cuồng đến thế chỉ vì nàng là Lăng Khả Tịch.
Hình bóng nàng ngập tràn tâm trí, lấp đầy cả trái tim này. Tại sao trái tim ta cứ chấp nhất giữ lấy nàng ở vị trí quan trọng nhất của nó đây, Khả Tịch? Khả Tịch, Khả Tịch nàng biết tại sao nó lại như vậy không? Nếu nàng biết đáp án có thể nói cho ta đáp án là gì không? Ta chẳng hiểu nổi… trái tim ta mà.
Yêu nàng, ta có hối hận? Hối hận? Ta chẳng biết nữa… ta chẳng thể nào biết được. Yêu nàng, là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời ta, nàng là người mang đến sắc màu cho nhân sinh đơn sắc bao năm của ta… nhưng mà nàng cũng là người mang đến thương tổn lớn nhất cho ta, thật sự thì ta cũng chẳng biết có nên hối hận hay không nữa.
Trái tim này vì nàng nhận lãnh đau thương, giờ đây đã chẳng còn nghe thấy được nhịp đập, dòng máu này vì nàng mà nhuộm đỏ vết thương, ấm áp chỉ là đã từng tồn tại… tất cả những gì ta còn có thể cảm nhận chỉ là sự lạnh lẽo và băng giá tận sâu tâm hồn.
Mà bây giờ còn miệt mài truy tìm đáp án để làm gì nữa nhỉ? Chẳng để làm gì nữa. Ta mệt mỏi, ta chẳng còn muốn truy vấn, cũng chẳng còn cần câu trả lời… vì ta biết, với nàng nó chẳng hề quan trọng đến vậy, mà lòng ta cũng biết điều này cũng đã chẳng còn quan trọng.
Nếu ta chết là điều nàng mong chờ, thì bây giờ nàng sẽ được như ý nguyện” nàng nở một nụ cười, nụ cười đầy tự giễu lại ẩn chứa đớn đau, thứ cảm xúc duy nhất còn tồn tại trong nàng, đưa mắt chăm chú nhìn vào sắc xanh xinh đẹp trong đôi mắt Lăng Khả Tịch… nàng lùi bước rơi vào vực sâu, được hắc ám bao lấy.
Đôi mắt mang sắc màu bàng bạc này của nàng đã từng dùng hết thảy ôn nhu để cất chứa một người duy nhất, mà khoảng khắc ấy, nó chỉ còn lại nỗi thống khổ trong vô vọng... tất cả đều chỉ vì một người, một người mà nàng đã từng nguyện ý trao trọn sinh mệnh, giao cả một tương lai... nhưng đáp lại nàng sau tất cả hy vọng mù quáng ngây ngốc ấy chỉ là thất vọng, một sự thất vọng đến tận cùng.
Mang theo tất cả sự thất vọng, mang theo cõi lòng như tro tàn này... mang theo tất cả ký ức tốt đẹp cùng nàng, ôm lấy cả người đầy thương tích cùng nhau rơi vào vực sâu hắc ám vô tận, bởi vì ta đã động lòng cho nên ta nguyện ý trả giá, kể cả cái giá chính là mạng sống này, có lẽ... đáp án là ta chưa bao giờ hối hận, điều ta hối hận... hẳn là ta chưa từng nhận ra mình đã lún sâu như thế nào, nếu sớm nhận ra có lẽ ta đã không đau khổ như bây giờ... nàng nói có đúng không, Khả Tịch?
Tâm lặng như nước nở nụ cười, rơi vào hắc ám hẳn là kết cục đã được định sẵn cho ta: "Có lẽ trong đoạn tình cảm này chỉ có mình ta là tự nguyện hãm sâu mà thôi... tạm biệt nàng"
Lưu luyến sao? Đã từng yêu đến mất đi lý trí cơ mà?
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)