Bách Hợp Tiểu Thuyết

Nhân gia quá ngạo kiều 1

647 0 4 0

Gần đây mọi người đều bận rộn với các buổi luyện tập, ghi hình và lịch trình cá nhân. Hiếm hoi lắm mới có một ngày tất cả đều rảnh rỗi. Tối hôm qua trên nhóm chat, Ngu Thư Hân đề xuất ngày mai cả nhóm cùng nhau nấu ăn một bữa. Nguyên nhân vì vài thành viên buổi tối có hẹn nên mọi người đều nhất trí ban trưa sẽ tổ chức.

Cả nhóm bắt đầu phân chia nhiệm vụ, vài người sơ chế thực phẩm có sẵn, có một số chưa vệ sinh phòng ngủ thì bắt đầu dọn dẹp, còn lại trùm kín lén lút đi siêu thị.

Ngu Thư Hân nhìn An Kỳ bâng quơ gọt vỏ cà rốt bên cạnh, có chút quan tâm hỏi han: "Bên kia Tam Á thực nắng, đồ vật mang đi đầy đủ chưa?"

An Kỳ gật đầu, lén nhìn Triệu Tiểu Đường còn đang hút bụi bên ngoài, kín đáo tươi cười: "Chỉ thiếu kem chống nắng, loại kem hiện tại sợ tác dụng không đủ. Nhưng tớ thấy Tiểu Đường mua nhiều kem chống nắng lắm. Có gì dùng ké cũng được."

Gật đầu đồng ý, các cô cũng hay dùng ké mỹ phẩm của Tiểu Đường. Đến nỗi em ấy đặt riêng bộ về đặt trên bàn cô, nhưng chính là muốn dùng của em ấy hơn.

Ngu Thư Hân nghĩ người kia đi cũng gần một tuần, có chút nhớ nhung, sâu kín thở dài.

An Kỳ cũng biết cô tâm tư, nháy mắt an ủi: "Yên tâm, tớ sẽ giúp cậu hảo hảo chiếu cố nàng"

"Không phải."

Ngu Thư Hân đánh gãy An Kỳ lời nói, khiến An Kỳ cũng có chút kinh ngạc.

Ánh sáng ấm áp trong căn phòng ánh lên màu tóc rượu vang đỏ rực, con ngươi như mực thâm thúy nhìn người bên ngoài vẩn vơ ca hát: "Tiểu Đường cũng tự biết chăm sóc mình, nàng cũng không phải con nít."

An Kỳ có điểm mê hoặc, nếu không nhờ cô chăm sóc, vậy là ý tứ gì?

Ngu Thư Hân nhìn thân ảnh bên ngoài, đôi mắt chăm chú trực diện An Kỳ: "Giúp tớ nhìn nàng."

Chỉ cần có điểm gió nhẹ thổi qua, cô đều phải biết, đặc biệt không thể làm Triệu Tiểu Đường có chút cơ hội dính phải hương hoa lạ thảo. Vả lại, tính cách của em ấy dễ khêu gợi hứng thú của nam nhân, sự bao dung của các tỷ tỷ và lòng yêu mến của các em gái.

Chính là khi yêu đương. Ngu Thư Hân nhận thức được, không chỉ đề phòng nam nhân, chính cả nữ nhân càng phải đề phòng.

An Kỳ: “…..”

Bữa cơm nhanh chóng đã xong, mọi người vui vẻ bên nhau ăn uống, xem qua một bản điện ảnh phim liền ai về phòng nấy.

An Kỳ cùng Triệu Tiểu Đường bắt đầu chuẩn bị hành lý. An Kỳ nhanh chóng sắp xếp xong liền chạy qua phòng Tạ Khả Dần chơi game. Căn phòng chỉ còn lại hai người.

Ngu Thư Hân không yên tâm, ngày thường chuyện gì nhỏ thì sẽ mặc kệ, lần này chính là cả tuần. Hiện giờ đang ngồi dưới sàn một lần kiểm tra Triệu Tiểu Đường chuẩn bị hành lý.

"Cái này dầu thơm không cần mang theo, bên chị có cái loại dầu dùng tốt hơn, bôi lên một chút liền được, phòng chống muỗi độc, chống nắng khá nhiều, không sao, tránh đen da. Xịt khoáng, nước rửa tay khô, vitamin…"

Ngu Thư Hân một món lại một món cầm lên hỏi tác dụng, Triệu Tiểu Đường cũng kiên nhẫn trả lời, nửa giờ triển khai liền đã xong. Triệu Tiểu Đường ôm lấy Ngu Thư Hân: "Chị còn như vậy em sẽ không nỡ đi mất."

"Không được, tài nguyên này rất tốt, em phải đi, còn phải làm cho thật tốt."

"Chị đi cùng em cũng được mà."

"Sau đó chị có lịch trình rồi. Chị rảnh rỗi sẽ gọi điện cho em."

"Ân…" Triệu Tiểu Đường buồn bã, cắn cắn môi cúi đầu trầm mặc, lại đem khóa kéo kéo lên, thu thập xung quanh liền để một góc gọn gàng.

Cả hai ngồi dựa vào nhau trên sô pha, yên lặng xem một bộ phim nước ngoài. Chính là thời điểm hai nữ nhân thân mật, không khí ngưng đọng có chút ái muội. Triệu Tiểu Đường có chút chột dạ vội vàng cầm lấy điều khiển tắt màn hình.

Ngu Thư Hân còn chăm chú xem, bỗng nhiên màn hình tối đen.

"Sao lại tắt vậy?"

Triệu Tiểu Đường có chút bối rối, chính là không muốn Ngu Thư Hân chăm chú nhìn nữ nhân khác, dù có là phim điện ảnh.

"Có phải, em cũng muốn như vậy không?" Ngu Thư Hân bắt đầu ngả ngớn, không để ngạo kiều Triệu Tiểu Đường tìm cớ từ chối, nhanh chóng câu lấy hồn nàng.

Nhàn nhạt hôn, ngọt ngào hương vị tê dại đầu lưỡi.

Tựa như tên của em ấy vậy.

Triệu Tiểu Đường cảm giác mơ hồ choáng váng, trong lòng mềm mại lên men. Ngày mai phải đi rồi, có chút không nỡ.

Ngu Thư Hân sờ Triệu Tiểu Đường mặt, ôn nhu nhất có thể, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi. Sợ đem người trước mặt tựa như pha lê sơ sẩy sẽ vỡ đi.

Hôn đến có chút thở gấp gáp.

Ngu Thư Hân mỉm cười nhẹ nhàng tựa gió xuân, cùng Triệu Tiểu Đường tay đan vào nhau. Vô tình vuốt ve ngón tay bàn tay thon dài trắng nõn, cảm thán: "Không hổ danh xuất thân từ khoa múa dân gian a, bàn tay rất đẹp."

"Ân…" Triệu Tiểu Đường được khen, vui vẻ trong bụng, lưu quang đều là một tầng sương mờ cộng thêm gương mặt đã ửng hồng, có chút xuân tình ngại ngùng thiếu nữ.

"Hân Hân…tay chị cũng rất đẹp."

Ngu Thư Hân nghe vậy nhướng mày, lộ ra vẻ nghi hoặc:"Phải không?"

"Đúng vậy!"

"Vậy…Tiểu Đường, có yêu thích tay chị không?"

Ngu Thư Hân cơ hồ ép sát người nọ vào góc sô pha, một tay chống lên tường, đem Triệu Tiểu Đường vây ở trong ngực, môi không biết thẹn liên tục bên cánh tai đỏ bừng của người nọ khiêu khích.

Cơ hồ muốn làm tan chảy người trong lòng.

Triệu Tiểu Đường cảm thấy tư thế này quá ái muội, nếu có người vào nhất định sẽ không tốt. Lại không dám đẩy mạnh Ngu Thư Hân ra, chỉ có thể bối rối đặt đầu ngón tay lên ngực người kia.

"Ngu Thư Hân, chị tránh xa ra chút! Nóng!"

"Trời bắt đầu lạnh rồi. Không phải chúng ta nên gần sát sưởi ấm cho nhau sao?"

"Cũng đúng…" Triệu Tiểu Đường bị câu trả lời đầy tính tượng hình thuyết phục, lại nghĩ ngợi một chút.

"Nhưng cũng không được, An Kỳ đi vào nhìn thấy sẽ không hay đâu?"

Ngu Thư Hân biết rõ ý đồ, hàm tiếu trên môi nhìn về phía cánh cửa. Âm thanh trầm thấp như có như không: "Đừng lo, chị đã khóa rồi!"

Khóa?

Từ khi nào?

Ngu Thư Hân, chị nói đi, có phải từ lúc chị bước vào đã có ý đồ rồi đúng không?

Triệu Tiểu Đường tâm can gào thét, muốn thoát khỏi tình cảnh hiện tại, cơ hồ không thể nào né tránh.

Trông thấy Triệu Tiểu Đường tâm trí phiêu lãng không tại trên người mình, Ngu Thư Hân khẽ cắn bờ môi gợi cảm lấp ló ẩn hiện trước mặt, cảnh cáo.

"Tiểu Đường…tập trung, mau trả lời. Thích tay của chị sao?"

Triệu Tiểu Đường hồi thần, nghe câu hỏi của Ngu Thư Hân, có chút dao động.

Giữa hai nữ nhân, nói về bàn tay không phải vấn đề rất nhạy cảm hay sao?

"Thích…"

Triệu Tiểu Đường đương nhiên trả lời thật lòng, thốt ra xong lại như thiếu nữ ngại ngùng chui hẳn vào trong ngực Ngu Thư Hân làm tổ. Da mặt mỏng bị bức đến đỏ như phát sốt.

"Vì sao lại thích a?" Ngu Thư Hân được một tấc lại tiến một thước. Hôm nay chính là muốn dạy dỗ người lúc nào cũng khiêu khích cô xong lại chạy mất bài học đáng nhớ.

Kéo người nọ ra, đối diện trực diện với mình, Ngu Thư Hân nhu tình vô hạn đưa ngón tay mình vuốt ve khóe môi. Hơi thở của em ấy phút chốc làm ẩm ướt đầu ngón tay, có chút khó nhịn.

"Vì chính là chị, tất cả em đều thích."

"Ba hoa" Ngu Thư Hân nghe xong câu trả lời, trong lòng vui sướng khôn cùng, khóe miệng cũng hơi hơi nhếch lên. Nhưng không vì thế mà quên mục đích chính.

"Cho em một cơ hội nữa, thành thật một chút"

Triệu Tiểu Đường ngăn chặn bàn tay không ngừng làm càn, đung đưa trước mặt khen ngợi: "Thì bàn tay chị rất trắng nè, da dẻ mịn màng…"

"Còn gì nữa?"

Triệu Tiểu Đường não như ngừng đọng, muốn tìm những từ ca ngợi nhưng không thốt nên lời. Nàng không giỏi văn chương a.

Không làm khó nàng, Ngu Thư Hân bắt đầu dụ dỗ, thanh âm ngọt ngào bên tai rung động: "Em xem, đầu ngón tay có tinh tế không?"

"Ân"

"Có dài không?"

Triệu Tiểu Đường nhìn kỹ một chút, đúng là vừa thon gọn vừa dài. Ngón tay thẳng tắp như đầu bút, rất nhẵn nhụi, tuy có chút gầy nhưng không làm mất đi sức hút. Thành thật như đứa trẻ ngoan gật đầu.

"Vậy…có uyển chuyển linh hoạt không?"

"Ân…"

"Có đủ thỏa mãn em không?"

"Ân"

Triệu Tiểu Đường tỉnh khỏi cơn mê muội, trừng mắt nhìn người đang tươi cười trước mặt hét to.

"Ngu Thư Hân, chị lưu manh."

"Haha…" Ngu Thư Hân bất giác cười rộ, Tiểu Đường thật đáng yêu.

Nắm lấy ngón tay của em ấy, đầu lưỡi mơ hồ lướt qua. Để lại hơi ấm tê dại. Phong tình mị nhãn hướng về người còn đang tức giận.

"Chị cũng rất yêu thích tay của em, đặc biệt khi em múa, chìm đắm trong thế giới của mình. Ánh mắt chị không thể dời đi giây phút nào, đều bị những động tác uyển chuyển của đôi tay này thu hút, khóe mắt phong tình, ánh mắt kiêu ngạo…cái nhếch môi khinh thường…ân…câu hồn đoạt phách."

Triệu Tiểu Đường được khen đến mắt híp cả lên, cười ngoác cả mang tai, trông rất ngốc nghếch. Sự vui vẻ hạnh phúc đều thể hiện lên gương mặt, tựa như đóa hoa tắm mình trong cơn mưa xuân đầu mùa.

"Chị lúc đó, chính là không muốn bất cứ ai nhìn thấy vẻ đẹp này của em, muốn nhốt em lại, chỉ bày ra sự yêu mị đó duy nhất với chị. Nhưng lại muốn cho mọi người thấy em rất có năng lực, rất xứng đáng ở vị trí này. Điều chị mong mỏi lúc đó, là em không cần phải giữ áp lực trong lòng nữa."

Thật sự rất cảm động!

"Mọi thứ đã qua hết rồi." Mơ màng trả lời, nhớ lại những kỷ niệm ở Trường Long, những cố gắng nỗ lực kia, rốt cuộc cũng được đền đáp.

"Đúng vậy!" Ngu Thư Hân mềm lòng dựa hẳn vào người Triệu Tiểu Đường, tham luyến hơi ấm từ người nọ.

Em ấy lúc nào cũng vậy! Cho cô cảm giác rất an toàn.

Triệu Tiểu Đường nhanh chóng bắt lấy cơ hội, xoay người một vòng, ngồi hẳn lên đùi của chị ấy. Cục diện đã thay đổi.

Ngu Thư Hân rất bao dung Triệu Tiểu Đường, nên chỉ cần em ấy muốn, tất cả đều được. Lần này, thành toàn cho khát vọng nhỏ bé bấy lâu nay. Không thì Tiểu Đường nhà cô sẽ bị Khả Dần và Kha Nhiên trêu chọc đến khóc mất. Mắc công mỗi lần như vậy cô phải đi hống nàng.

Nùng tình ý mật tiến đến bên giường, đặt Ngu Thư Hân dưới thân, bộ dáng hôm nay chị sẽ chiều theo ý mình khiến Triệu Tiểu Đường có chút nóng lòng muốn thử.

Không xong.

Triệu Tiểu Đường ngàn tính vạn tính ngày ngày muốn áp đảo Ngu Thư Hân, lại quên mất sự tình phải cắt móng tay.

Như vậy…tổng không thể nào a.

Vội vàng muốn ngồi dậy, đối với Ngu Thư Hân nói: "Hân Hân, chị đợi em một chút, em đi cắt móng tay, sẵn tiện tu sửa một chút."

Không muốn như vậy tốt đẹp lần đầu tiên sẽ để lại bóng ma tâm lý đối với chị ấy và nàng a. Nàng chính là muốn chị ấy đắm chìm ở mình mỹ mạo khí phách, cam tâm tình nguyện hiến thân. Biết được sự lợi hại của nàng.

Cũng vì thế mà âm thầm nghiên cứu thật lâu. Mọi sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông.

Ngu Thư Hân cười cười: "Chị liền dùng không nổi như vậy dài đẹp móng tay của em."

Triệu Tiểu Đường:…..

Ánh mắt đầy ý cười kia.

Nào đó trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo.

Triệu Tiểu Đường luôn biết Ngu Thư Hân không có như mình thích để móng tay. Nàng mỗi ngày thay một bộ móng thì chị ấy ngược lại mỗi ngày đều sẽ tu bổ móng tay, một chút góc cạnh cũng không có. Triệu Tiểu Đường vẫn luôn biết thói quen này.

Chính là hiện giờ, như vậy không khí.

Câu nói đầy ẩn ý kia…

Triệu Tiểu Đường cảm giác bản thân tự giậm phải chân mình.

Trong đầu xuất hiện phương án. Một là cố gắng đem ngón tay cắt sạch, quay trở lại tiếp tục. Tuy có chút hơi mất phong tình nhưng là đỡ hơn…

Hai là,

Là bỏ của chạy lấy người a.

Triệu Tiểu Đường ngo ngoe rục rịch đứng dậy, bị Ngu Thư Hân cấp kéo trở về, ánh mắt sáng ngời, nghiêm túc cùng thành khẩn: "Tiểu Đường, chị sẽ không ghét bỏ em, vô luận là bất cứ địa vị, tật xấu hay là bất kỳ bộ dáng nào."

Lại còn ra vẻ ta nguyện hi sinh vì nàng hết thảy. Nếu không phải Ngu Thư Hân là diễn viên, Triệu Tiểu Đường thiếu chút tin thật.

Triệu Tiểu Đường:…..

Ngu Thư Hân…Lời này của chị là muốn làm gì???

Cấp em tẩy não sao?

Chị sáng sớm liền biết có phải hay không?

Đêm qua nói gì mà cho em hoàn thành nguyện vọng.

Rốt cuộc là ai tính kế ai hả?

Ngu Thư Hân nhìn người kia ánh mắt hơi liếc về phía cửa, liền biết nàng định bỏ chạy. Nhanh chóng đè tay nàng xuống không cho phép cử động. Lăng lăng đến gần, không nhanh không chậm cởi từng cút áo trên người. Khiến Triệu Tiểu Đường bất ngờ quên mất hô hấp.

Tất nhiên, ý nghĩ chạy trốn cũng không cánh mà bay.

Chưa qua bao lâu, cảnh xuân lồ lộ trong phòng. Không khí se lạnh bên ngoài không cách nào xâm lấn tình cảnh nóng bỏng bên trong.

"Không phải muốn nằm trên sao?"

Ngu Thư Hân có chút thở gấp, hôn lên mí mắt nàng đọng chút hơi nước, không biết là khóc hay mồ hôi tiết ra.

"Muốn...?" Triệu Tiểu Đường mặc dù vẫn có công nhưng thiểu số chính là không có. Mơ cũng muốn mình thượng công.

Vẻ ngoài ta công thế này. Sao không thể thượng công được chứ! Nhất định phải thượng công.

"Tất nhiên…là…"

Âm thanh kéo dài vừa đủ, không nhanh không chậm ôm nàng ấy trong lòng, dán sát thân thể truyền hơi ấm, để lên xương quai xanh một dấu hoa đào nở rộ.

Ngoài trời bắt đầu nổi gió, phía ngoài cửa sổ giọt mưa nhẹ nhàng gõ cửa pha lê thanh âm, trong không khí cũng ẩm ướt dầm dề. Nước mưa xuyên qua từng lớp tán lá, dừng lại ở bụi cỏ xanh, một giọt một giọt chậm rãi chảy xuống, ở lầy lội đường nhỏ vì cơn mưa phùn chậm rãi bò ra một đạo uốn lượn, chậm rãi, chậm rãi một chút nhịp.

Triệu Tiểu Đường cắn chặt Ngu Thư Hân vai, gắt gao bám trụ vào cô trần trụi xinh đẹp mềm mại cánh lưng, mảnh khảnh đầu ngón tay nhẹ nhàng cuộn tròn kéo vài cọng tóc đen nhánh vô thức tung bay trước mặt ra sau, chỉ mơ hồ phát ra giọng mũi thanh âm.

Ngu Thư Hân tuyết trắng thân thể chôn ở cánh xương quai xanh quyến rũ, đẫy đà da thịt, đỏ thắm nhan sắc phảng phất như hoa anh đào hạ tung bay trong gió, đãi phóng khai hoa.

Như vậy yên tĩnh vũ xuân chạng vạng, kiều diễm không khí chậm rãi lên men, lan tràn phấn khích, thực thích hợp ái muội như vậy thân mật sự tình.

"Thoải mái sao?"

Lòng bàn tay bao một đoàn mềm mại ấm thủy mật đào, như cũ phiến da thịt phấn hồng mẫn cảm quá phận.

Triệu Tiểu Đường rũ nhẹ mềm mại hàng mi dài, nhẹ nhàng run rẩy, an tĩnh khép hờ phượng nhãn không trả lời.

Hôn lên nàng vành tai, từ cổ hướng lên trên một chút, một chút khẽ ma sát làm nàng trắng nõn da thịt ẩn hồng, nhiệt độ hơi thở trầm trầm phun, có chút nhột nhột.

Thực ôn nhu hôn, chậm rãi tiếp diễn, mềm mại ấm áp như suối, một chút một chút trao tâm, khiến nàng hoàn toàn thả lỏng. Vuốt ve da thịt tinh tế, bàn tay hướng đến nơi cấm kị, chạm phải mảnh non mềm đùi trong. Ánh mắt chăm chú nhu hòa, thanh âm nhẹ nhàng.

"Bảo bối, chân mở điểm..."

Triệu Tiểu Đường nháy mắt thực nhiệt, trái tim hoàn toàn không chút kìm chế loạn nhịp. Trước mắt một màu u ám, các giác quan khác như được phóng đại lên. Nàng quay đầu đi, mi dài run rẩy, cố chấp giằng co.

Lại để tay sát vào một tấc, cảm nhận lời mời gọi nhiệt tình, hạ môi lên mí mắt, trắng nõn tinh tế sườn mặt chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, nhắm mắt cảm nhận xúc cảm da thịt, kìm lòng không đậu hơi hơi đóng mở môi đỏ.

Thực động lòng người.

Chưa từng thấy từ người lúc nào cũng nhiệt huyết năng lượng, thiếu đòn đùa giỡn, lơ ngơ phất phơ này. Một bộ dạng miêu nhi mềm mại, duy nhất chỉ cô mới được phép.

Ngu Thư Hân nhịn không được cười, lại ở trên nàng trơn bóng cái trán rơi xuống một nụ hôn thâm tình, mềm nhẹ hôn cùng độ ấm cọ qua đuôi lông mi rơi giữa chân mày, theo song mũi cao ráo, lướt qua băng ngọc chóp mũi, cuối cùng dừng hạ trên cánh môi lạnh bạc.

Quấn lấy không ngừng.

Khí tức mỏng manh vờn qua từng địa phương nóng rực. nương theo hô hấp luồng vào trong cơ thể, nhiệt ý lan tràn toàn thân.

Triệu Tiểu Đường mệt mỏi nằm sấp trên người, khóe mắt đổ xuống dòng lệ, mái tóc đen mượt tán loạn, khép hờ phượng nhãn, toàn thân đều toát lên hơi thở ma mị.

"Chị gạt em!" Triệu Tiểu Đường nâng sức hơi tàn tố cáo Ngu Thư Hân nuốt lời, khàn khàn thanh âm không chút đe dọa nào.

"Chị gạt em khi nào?"

"Rõ chị đã hứa với em rồi mà!"

Ngu Thư Hân vuốt ve cánh lưng mềm mại, quyến luyến không muốn rời tay.

"Em nhìn kỹ lại, không phải em đang nằm trên sao?"

"Chị…kia không phải loại này."

"Không phải loại này là loại gì? Như nhau cả thôi." Ngu Thư Hân không để Triệu Tiểu Đường còn có tâm trí quan tâm vấn đề này nữa. Cổ họng hơi khô, với tay lấy một ít nước cho cả hai cùng uống, nhiệt tình cũng không giảm đi, tựa như khô hạn sa mạc thấy được ốc đảo.

Chân có chút run rẩy, chỉ có thể cắn chặt không để âm thanh thoát ra ngoài.

"Tớ về rồi đây!"

An Kỳ vừa mới quay lại, trong phòng chẳng thấy ai cả, chũng không có tiếng trả lời. Chẳng lẽ đến giờ hai người họ còn chưa chuẩn bị hành lý xong nữa.

Lúc sang bên kia chơi, mọi người có đặt thức ăn ở ngoài, lúc về sẵn tiện mang theo một phần cho hai người suốt ngày dán nhau như keo này. Đặt trên bàn ăn, tiến về phía cửa phòng.

"Tiểu…"

Bàn tay định gõ bỗng khựng lại, từ trong phòng thoát ra khe cửa miêu thanh trầm thấp, cùng giọng nói phẫn nộ.

"Ngu Thư Hân, chị quá đáng lắm rồi"

Là tiếng của Triệu Tiểu Đường!

"Không phải như em muốn sao, chị thỏa mãn nguyện vọng của em."

"Chị…!!!"

Hai người này đang cãi nhau sao? An Kỳ ngơ ngác, một đống thắc mắc trong não, vì hai người này rất ít khi cãi nhau lớn tiếng. An Kỳ còn đang phân vân không biết có nên cắt ngang để gọi ra ăn liền cho ngon không.

Sau đó chỉ còn là tiếng nức nở ấm ức cùng với âm thanh dịu dàng câu hồn của Ngu Thư Hân.

"Đủ rồi sao?"

"Chị bức em."

"Không, chị muốn em nhất sương tình nguyện."

Triệu Tiểu Đường vẫn còn chần chừ một lúc lâu, Ngu Thư Hân không nói không rằng tấn công trước ngực. Suýt chút kinh hô thật lớn, ngón tay lưu manh hướng bên ngoài vẽ vời.

Nếu là họa sĩ, cô muốn tự tay vẽ nên những màu sắc tươi đẹp nhất trong thế giới của hai chúng ta.

Có chút chịu không nổi, Triệu Tiểu Đường dùng chút lý trí cuối cùng cắn răng lắc đầu. Ngu Thư Hân làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Nhất quyết khiến Triệu Tiểu Đường buông bỏ phòng ngự.

Mỹ nhân mềm nhũn sóng tình mê hoặc dựa lên vai thở dốc. Địa phương mẫn cảm chỉ cần va chạm nhẹ đã gợi lên kích thích mãnh liệt.

"Tiểu Đường, em…"

Triệu Tiểu Đường vẫn còn đang thở dốc lấy lại sức, mặt kề sát muốn nghe rõ Ngu Thư Hân nói gì.

"Làm ướt bụng chị rồi."

Nháy mắt đỏ bừng, thẹn thùng muốn đập đầu vô cái gối nào đó bất tỉnh.

"Bảo bối, không muốn nữa sao?"

"….."

"Muốn thì tự đến a"

"….."

Ngu Thư Hân cuối cùng cũng dụ dỗ thành công. Nhìn vòng eo tinh tế lưu động, xúc cảm đầu ngón tay cùng với nhàn nhạt nỉ non, trắng nõn đẫy đà đung đưa trước mặt, khiến đáy mắt có chút điên cuồng.

Triệu Tiểu Đường chính là học múa từ nhỏ, thân thể dẻo dai, cùng với loại vận động này càng có sức quyến rũ, từng đường nét đẹp nhất đều thể hiện trong mắt tình nhân.

Bất giác sức sống tràn đầy tận hứng.

An Kỳ bên ngoài mặt đỏ tai hồng, hiểu rõ tình cảnh bên trong liền quay người nhanh chóng chạy đi.

Trước khi đóng cửa còn không quên oán thầm. Tình thú của hai con người này ngày càng đáng sợ. Ban ngày tuyên dâm, không sợ túng dục quá độ mà chết sao.

Vừa mới ăn no lại uy thêm ngụm cẩu lương. Quá phận!

Đến cuối cùng, vẫn là Triệu Tiểu Đường nằm trên giường hôn mê qua. Trước khi ngất đi còn nghe Ngu Thư Hân bên tai thầm thì: "Về sau không nên trêu chọc quyến rũ chị rồi trốn mất. Nhất định không tha cho em."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16