Bách Hợp Tiểu Thuyết

Nhân gia quá ngạo kiều 2

425 0 5 0

Buổi sáng ngày hôm sau, Triệu Tiểu Đường ngủ tận đến chín giờ mới dậy, chung quy eo và chân đều đau. Ngồi dậy phải dùng lực tay kéo thân thể dựa thành giường. Ngu Thư Hân không có lịch trình, ngồi ở sô pha chăm chú chỉnh chỉnh trên Macbook.

Ánh mặt trời vừa vặn từ khung cửa sổ xâm nhập, dừng ở trên người, bộ dạng nghiêm túc vân đạm phong khinh, khóe miệng treo một tia nhàn nhạt ấm áp. Nhìn mình một thân tàn tạ như bước ra từ hậu chiến trường.

Ngu Thư Hân phát hiện ra nàng, gập Macbook xuống, lập tức chạy lại: "Em đừng lộn xộn, để chị đỡ."

Ngô…

Triệu Tiểu Đường ai oán muốn rơi lệ. Từ khi nào nàng đường đường là học bá Bắc Vũ, thể thao cùng các loại trò chơi khác đều tinh thông, hiện giờ thật sự đã lưu lạc đến mức rời giường cũng phải có người đỡ sao?

Ngu Thư Hân thâm tình đem người yêu đặt xuống giường, tỉ mỉ sau lưng còn chèn thêm gối đầu.

Triệu Tiểu Đường dựa vào giường, hung hặng trợn mắt nhìn chằm chằm Ngu Thư Hân.

Cài này phải gọi là gì?

Dục cầu bất mãn, không biết tiết chế.

Ngu Thư Hân nhìn Triệu Tiểu Đường không cam lòng, ôn nhu như nước nói: "Chậm rãi thói quen là được rồi, tăng thêm thể lực vận động."

Triệu Tiểu Đường: ???

Ta đây mỗi ngày luyện vũ đạo cùng uốn dẻo yoga chưa đủ tăng cường thể lực sao?

"Đói bụng chưa?" Ngu Thư Hân đứng lên.

"Chị lấy cháo cho em nhé!"

"Không ăn cháo!" Triệu Tiểu Đường thực tức giận, nguyên bản không chỗ nào phát tiết, lời nói hùng hồn phát ra lại vì khàn giọng mà mềm mại hơn, trông giống như làm nũng cảm giác.

Ngu Thư Hân quay đầu lại nhìn nàng, quả nhiên dùng loại cười đến sủng nịnh: "Em xem, mới sáng cứ như vậy câu dẫn chị, nếu mệt liền ăn một chút rồi ngủ. Chiều nay phải ra sân bay. Còn khỏe, chị không ngại tới một lần đâu."

Triệu Tiểu Đường:???

Biết mình chiều nay phải đi sân bay còn hại mình thân thể mệt nhọc thế này.

Sao lúc trước không nhận ra chị ấy còn có bộ dạng phúc hắc này nhỉ?

Triệu Tiểu Đường mệt mỏi một ngày, thực không muốn ăn vị cháo nhàn nhạt vô vị. Bị Ngu Thư Hân trừng mắt đe dọa buộc ăn. Yên lặng nằm chờ người kia đến đút.

Triệu Tiểu Đường ăn xong lại không có việc gì làm. Nhìn đến hành lý đều đã chuẩn bị xong, quần áo đi ra sân bay chị ấy cũng chọn cho mình rồi, uất ức cũng giảm xuống phân nửa.

Vui vẻ ra ngoài sảnh nghỉ ngơi, nhìn Ngu Thư Hân bên cạnh bếp đang chuẩn bị thức ăn. Chăm chăm nhìn, não bắt đầu loạn tưởng tính toán.

Cảm giác sóng lưng rợn rợn vì ánh mắt lộ liễu của người phía sau. Ngu Thư Hân đang chặt thân vịt, dự định nấu Vịt Tiềm Bát Bửu cho Triệu Tiểu Đường dưỡng sức, buộc phải dừng lại. Quay lại đằng sau nhìn, không nghĩ nhân gia vẫn còn hờn dỗi, thấy cô nhìn liền ngó nghiêng ngó dọc, mắt lướt điện thoại lờ đi.

Còn đánh trống lãng à. Ai mà không biết em đang theo dõi chị.

Ngu Thư Hân nhìn nàng đôi mắt, từ tốn âm thanh: "Em từ buổi sáng tỉnh lại vẫn đôi mắt oán thán nhìn chị, nhìn chằm chằm chị eo cùng ngón tay. Ý tứ là muốn gì đây?"

"Không…không" Lắp bắp nói không ra lời.

Ngu Thư Hân đưa lưỡi đao chặt đứt cổ vịt, tiếng vang rõ to trên tấm thớt làm Triệu Tiểu Đương hết hồn.

"Kia có tinh lực thì luyện tập vũ đạo một chút, hảo hảo rèn thêm vài cái vận động. Chỉ là ở dưới phận sự vậy mà vẫn luôn ồn ào không muốn, than đau lưng đau eo, còn nghĩ ngồi dậy làm ra chút sự tình gì sao?"

"Em.."

Triệu Tiểu Đường cảm giác như mất đi ngôn ngữ, Ngu Thư Hân miệng lưỡi lợi hại tất nhiên nàng biết. Đáng sợ hơn là hình ảnh Ngu Thư Hân siết chặt đầu vịt giơ lên trước mặt, tựa như chính mình giống như bị bóp chặt cổ vịt kia số phận như nhau.

Ô, ô…Ngu Thư Hân ngày càng tàn bạo.

"Vậy nên Triệu Tiểu Đường, chị muốn em nhận rõ sự thật, em bớt si tâm vọng tưởng đi."

Ngu Thư Hân mỉm cười hài lòng tổng kết. Không thèm để ý phía sau mặt mếu máo muốn khóc. Tiếp tục chăm chú nấu ăn.

Nhân sinh chưa bao giờ trải qua cảm giác bị người ta trần trụi trào phúng đến vậy. Một đao chém thẳng không chút lưu tình.

Triệu Tiểu Đường chính là ủy khất đến chết, hiện tại nếu có chiếc khăn tay tú nữ trong cung cấm, chính là một phen nước mắt rưng rưng, khẽ cắn đầu ngón tay oanh oanh trong miệng dùng khăn tay chấm chấm nước mắt.

Cuộc sống quá khó khăn đi!

Thể lực không tốt một chút…cũng bị ghét bỏ sao?

Nhớ năm xưa rèn luyện biết bao cực khổ, so với tập huấn quân sự không khác bao nhiêu, trò chơi mạo hiểm, leo núi giả, đua ngựa, chiến đấu địa hình đều rất tốn sức. Nhưng vẫn không quan ngại, vài năm gần đây xương cốt không dẻo dai như trước, không ngờ lại bị chê thân thể quá cứng, xúc cảm chưa đủ a.

Thực sự phẫn nộ, nguyên bản muốn xụ mặt cả ngày không muốn để ý đến Ngu Thư Hân nữa. Chính là khi đồ ăn được mang lên, vứt hết mặt mũi đem chén bát đặt trên bàn. Còn không quên gọi An Kỳ cùng nhau dùng bữa.

Thưởng thức món ăn của người yêu tâm huyết chuẩn bị, dù trước đó không hài hòa, cũng bị cảm giác ngọt ngào trên đầu lưỡi làm tan biến mất.

Buổi chiều, cả ba cùng nhau xuống dưới, trước cổng chung cư gió bay đưa cánh hoa tán loạn, thật giống như vì ai tiễn đưa.

Triệu Tiểu Đường cùng Ngu Thư Hân mười ngón đan nhau.

"Liền sẽ về nhanh thôi."

"Ân"

Ngu Thư Hân gật đầu, có An Kỳ bên cạnh nàng, càng an tâm hơn.

Nhìn bóng dáng hai thân ảnh lên xe, lưu luyến ánh mắt rời đi.

-------

Triệu Tiểu Đường trước khi lên máy bay phát cho Ngu Thư Hân một cái tin tức, nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm. Nhắm mắt an thần, có lẽ chị ấy không mang điện thoại bên người.

Cả hai bình an đến địa điểm ghi hình. Triệu Tiểu Đường chọn cho An Kỳ một cái áo bơi tay dài màu da cam, không biết sao lại đổi ý, bản thân liền mặc áo đó.

Đến khi thay đồ An Kỳ mới phát hiện ra, trên ngực cùng xương quai xanh toàn dấu hôn nhàn nhạt chưa phai. Thầm nhủ Ngu Thư Hân quả thật là ác vị.

Triệu Tiểu Đường mang áo tay dài kia nóng đến khó chịu nhưng cũng gắng gượng. Đến hôm sau nữa vết hôn phai dần, lúc này mới an tâm mang áo bơi tay ngắn. Toàn thân còn bôi kem chống nắng xanh xanh hồng hồng như Avatar, khiến mọi người ai nấy hết hồn. Cũng không chú ý gì nhiều.

Triệu Tiểu Đường cùng An Kỳ chơi đến vui vẻ. Lúc đầu còn sợ hãi biển lớn nhưng dần dần không còn cảm giác sợ sệt như ban đầu nữa.

Triệu Tiểu Đường vẫn như cũ treo Ngu Thư Hân trên miệng, suốt ngày chỉ biết Thư Hân, Thư Hân. Đến nổi phóng vấn An Kỳ cùng nàng, livestream cùng mọi người trong cửa hàng, ăn sáng, ăn trưa, ăn tối. Nếu có chủ đề liên quan đến thành viên nào dễ thương, đáng yêu nhất, muốn giới thiệu ai đến với chương trình nhất...

Ở đó đều có tên Ngu Thư Hân.

An Kỳ thầm bĩu môi. Triệu Tiểu Đường chính là ngập tràn yêu đương. U mê Ngu Thư Hân quá độ.

Độc thân cao quý như cô không chấp nhặt những màn ngược cẩu của hai người đó.

Có lẽ Ngu Thư Hân là duy nhất người không có mặt tại chương trình nhưng tần suất xuất hiện còn nhiều hơn những người dân địa phương ở đây.

Lúc ngủ, An Kỳ cũng len lén nói nhỏ, sợ camera thu được âm thanh. Bảo Triệu Tiểu Đường nên thu liễm lại. Ở chương trình khác không nên nhắc tên Ngu Thư Hân quá nhiều, người khác sẽ nghi ngờ.

Triệu Tiểu Đường cũng gật đầu đồng ý. Cứ tưởng cậu ta sẽ ghi nhớ.

Nhưng hai con người phát cẩu lương mọi lúc mọi nơi này…

Triệu Tiểu Đường ngoài thời gian ghi hình, tụ họp cùng mọi người thì thời gian còn lại luôn ôm khư khư điện thoại hí hoáy nhắn tin.

Còn muốn dắt Ngu Thư Hân đến để cô ấy tiêu tiền. Chính là tiền quá nhiều để không làm gì, tận hưởng a.

Kiều Hân tỷ tỷ nghe vậy cười đến quên mất trời đất. Ánh mắt nhìn Triệu Tiểu Đường vui vẻ hào sảng có chút tiểu ý.

Đúng như Ngu Thư Hân căn dặn, thả cậu ta ra ngoài, phải trông chừng thật kỹ lưỡng.

An Kỳ ngoài ra còn quan sát được, Hàn Đông Quân rất để ý Tiểu Đường, cả hai cười cười nói nói vỗ tay bả vai như huynh đệ. Nhưng cả hai không có ý thì thôi. Nếu một người có thì chính là đại sự. Hoàng Minh Hạo thì như tiểu đệ đệ nhà bên, có thứ gì ngon, thứ gì lạ cũng vui vẻ chia sẻ, mức độ nguy hiểm không có.

Lén lút mật báo với Ngu Thư Hân một tiếng. Không ngờ Ngu Thư Hân chưa đầy một phút đã gọi điện cho cô.

"Chào cậu An Kỳ, chơi có vui vẻ không?"

"Có à, mọi người đều rất vui vẻ"

An Kỳ cũng có chút nhớ Ngu Thư Hân, dự định tâm sự loài chim biển, kể lại Triệu Tiểu Đường vì sợ phát hiện dấu hôn liền hai ngày không dám mang áo ngắn tay. Chưa kịp mở đầu câu chuyện đã nghe Ngu Thư Hân nhắc đến Triệu Tiểu Đường.

"Này, Tiểu Đường, sao lại không để ý đến chị."

"Tiểu Đường hả, đi dạo đâu mất rồi, không có ở đây."

"Cậu có…"

An Kỳ chưa kịp dứt lời đã bị Ngu Thư Hân đổ cho gáo nước lạnh.

"Vậy hả, tạm biệt. Tớ gọi cho em ấy đây."

An Kỳ bảo bảo bị tổn thương sâu sắc, đã làm tay trong quan sát tình nhân giúp cậu ta không thu phí, còn bị uy cẩu lương không thương tiếc.

Độc thân quý tộc, bảo trì bình tĩnh…

Sau một hồi niệm chú, An Kỳ cũng lấy lại tinh thần, không so đo với đôi chim cá suốt ngày ve vãn kia nữa.

Ngu Thư Hân vừa cúp điện thoại của An Kỳ liền gọi cho Triệu Tiểu Đường.

"Tiểu Đường, chị nè."

"Hân Hân, em nhớ chị quá!"

"Chơi có vui không?"

"Có á, rất vui."

"Vậy hả, có cơ hội chị cũng muốn đến"

"Em đã bảo chị đến đi mà. Biển rất đẹp, cũng có nhiều món ngon nữa."

"Nhưng chị dạo này mập rồi, không mang được bikini."

"Chị như em mang áo bơi tay dài nè, có lộ thịt lắm đâu."

"Hồi nãy chị gọi cho An Kỳ, tự nhiên cậu ấy quay thẳng mặt chị vào camera, sợ chết đi được."

"Haha, chắc chị bất ngờ lắm."

"Đúng vậy!"

"Vậy đi chơi vui vẻ. Chú ý an toàn."

"Ân, khi về chị nhất định phải dắt em đi ăn món nào ngon ngon ở Thượng Hải đấy"

"Nhớ rồi!"

"Tạm biệt bảo bối!"

"Tạm biệt!"

Triệu Tiểu Đường đợi Ngu Thư Hân cúp máy xong lại gọi cho mẹ mình. Khen mọi người ở đây rất tốt, mặc dù hơi đen nhưng rất phong độ, rất soái.

Vô tình Hàn Đông Quân ở phòng giám sát nghe được, chạy ra chào hỏi.

An Kỳ phía xa xa nhìn thấy, không nhanh không chậm chụp lại một tấm.

Những ngày tiếp theo, ngoài ra biển làm nhiệm vụ thì khi về nghỉ ngơi Triệu Tiểu Đường đều video call với Ngu Thư Hân.

An Kỳ mấy bữa nay luôn để ý phòng giám sát camera. Hay đi đến đó xem tình hình một chút. Nghe những câu chuyện nhảm nhí cùng vẻ mặt âu yếm đắm chìm trong tình yêu của ai kia. An Kỳ có chút ngại ngùng nhìn nhân viên hậu trường xung quanh. Mọi người bữa giờ thấy nhiều cảnh này nên có vẻ khá quen thuộc.

Hôm sau tại một góc, An Kỳ đề cập với đạo diễn, hi vọng ông ấy đừng đem những cảnh tình tứ kia phát lên. Đạo diễn nhìn tiểu cô nương còn trẻ, cũng không khó khăn gật đầu.

Hứa thì hứa vậy, đến khi lỡ quên mất phát lên thì sao.

An Kỳ liền hùng hổ về phòng của mình, trông thấy Triệu Tiểu Đường nằm lăn qua lăn lại nhắn tin cười như kẻ si ngốc, thở dài lắc đầu.

"Tiểu Đường, cậu quên bữa trước tớ nói gì hả?"

"Nói gì?"

Triệu Tiểu Đường cảm thấy An Kỳ sắc mặt không tốt, lập tức nghiêm chỉnh ngồi thẳng dậy, đối diện vấn đề.

"Cậu có thể thu liễm lại chút được không?"

"???"

"Cậu có biết mấy bữa nay tớ ra phòng quan sát camera bắt gặp gì không hả?"

"???"

"Toàn là những hình ảnh siêu nét, âm thanh chất lượng của cậu chim chuột cùng Ngu Thư Hân"

Triệu Tiểu Đường như bị sét đánh ngang tai, sững người một chút.

Rõ là đã kiểm tra không có camera, trốn ở một góc rồi tại sao vẫn quay được vậy.

"Cậu có biết mỗi ngày toàn bộ nhân viên hậu trường ngồi trong căn phòng đó nghe cậu và Ngu Thư Hân phát cẩu lương không?"

Triệu Tiểu Đường đúng là có chút không biết xử lý làm sao. Sự tình này quả là có chút ngượng ngùng.

"Hai cậu cũng thật là, cũng sắp về rồi nên cậu an phận chút đi. Tớ cũng xin đạo diễn không dùng những cảnh đó rồi. Cậu xem, người hâm mộ không thích hai cậu quá dính chung với nhau, ầm ĩ một hồi nên cả hai mới đóng tiểu hào. Nếu những hình ảnh kia được tung ra, tớ không chắc sự việc sẽ tồi tệ đến thế nào đâu."

"Cảm ơn cậu!" Triệu Tiểu Đường chân thành gật đầu cảm tạ An Kỳ.

"Không có gì đâu, chăm sóc mọi người là bổn phận của tớ. Hai người ở ký túc xá tự do thoải mái, mọi thành viên đều không có thành kiến gì. Còn bên ngoài…"

An Kỳ cũng không muốn không khí trở nên trầm trọng, có chút trêu đùa.

"Tớ thấy hai cậu thiếu điều muốn công bố với cả thế giới biết vậy!"

"Haha, tớ cũng muốn vậy, nhưng chưa phải thời điểm."

An Kỳ hiểu tâm sự của Triệu Tiểu Đường, vỗ vỗ bả vai an ủi. Cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đến ngày kết thúc, buồn bã chia tay một hồi, lưu luyến lên xe rời đi.

Buổi tiệc đẹp mấy cũng sẽ tàn, mỗi người nên trở về với danh phận của mình.

Ngu Thư Hân ngồi cùng quản lý, ở trong xe đón Triệu Tiểu Đường. Nhìn hai người kia ôm nhau nhớ nhung đến khóc, An Kỳ điện thoại còn có khá nhiều hình ảnh vô tình chụp được của Triệu Tiểu Đường cùng Hàn Đông Quân, và với Kiều Hân tỷ tỷ nữa.

Ngu Thư Hân chính là một đại giấm chua, ai đến gần Triệu Tiểu Đường cũng không cho phép, nói chi loại thân mật nắm tay đùa giỡn này.

Suy nghĩ có nên giao dịch với Ngu Thư Hân không?

Ngu Thư Hân quản lý Triệu Tiểu Đường khá chặt, vì người kia đi đâu cũng tươi cười rạng ngời, phong hoa dẫn điệp, nên cũng quản lý để cậu ta kiềm chế bớt. Cậu ấy lại rất biết chừng mực, không để Triệu Tiểu Đường thấy khó chịu gì.

Xem ra, người cần hủy chứng cứ này hơn là Triệu Tiểu Đường mới phải.

Triệu Tiểu Đường cậu cứ đợi đấy, xem biểu hiện của cậu.

Không đối xử tốt với tôi, cậu sẽ bị Ngu Thư Hân ăn đến không còn mảnh xương.

An Kỳ xem những hình ảnh này như bảo bối cứu mạng của cô vậy.

-------

Một ngày nọ…biết rằng sắp tới cô và Triệu Tiểu Đường là đồng đội. An Kỳ một bộ dạng lén lút gõ cửa.

"Vào đi…"     

An Kỳ quan sát một hồi, không thấy Ngu Thư Hân, an tâm ngồi xuống sát bên Triệu Tiểu Đường thầm kín giao dịch.

"Tiểu Đường, tớ muốn nói chuyện này với cậu."

"Ừ, cậu nói đi." Triệu Tiểu Đường vẫn đang chăm chú trên điện thoại, không quan tâm đến cô.

"Tớ nghiêm túc đấy, không cậu sẽ hối hận."

Nghe xong An Kỳ đe dọa, Triệu Tiểu Đường thức thời an phận đặt điện thoại xuống giường, gật đầu tỏ ý cứ nói đi.

"Tớ và cậu chung nhóm, trận giành thỏ sữa, tớ muốn cậu ném văng Lục Kha Nhiên ra ngoài."

Triệu Tiểu Đường còn đang thắc mắc vì sao làm vậy. Phát hiện ra An Kỳ như bị giẫm phải đuôi.

"Lần trước cậu ta chê tớ lùn nhảy không lên được sàn đấu thì thôi, ba lần bảy lượt ném tớ như bong bóng. Tức chết tớ!"

À. Thì ra là vậy.

"Nhưng Lục Kha Nhiên mạnh lắm. Tớ cũng không chắc."

"Cậu không chắc cũng phải chắc. Đây, cậu làm được tớ xóa hết mấy hình này cho cậu."

An Kỳ vừa nói vừa cho Triệu Tiểu Đường xem. Con ngươi nhìn An Kỳ trừng lớn, vẻ mặt không tin tưởng nổi.

An Kỳ sao có mấy tấm hình này.

"Tùy cậu, vốn chỉ đùa giỡn, không có gì thật cả."

"Ngu Thư Hân tất nhiên tin tưởng cậu không dám ăn vụng. Chỉ là, cậu dám chắc mình sẽ an toàn khi cậu ấy thấy mấy tấm hình này không?"

"Cậu…"

An Kỳ liếc ngang liếc dọc, thì thầm bên tai một hồi: "Cậu không đồng ý, tớ thẳng tay phát ngay cho Ngu Thư Hân."

"Được rồi, để coi đồng đội của chúng ta là ai đã. Đến ngày quay tớ thấy tình hình ổn sẽ bàn với cậu."

Coi như được sự chấp thuận của Triệu Tiểu Đường, An Kỳ hoàn thành mục đích vui vẻ về phòng.

-------

Ngày quay,

Mọi người lần lượt cùng đồng đội giới thiệu. Triệu Tiểu Đường cũng vui vẻ giới thiệu.

"Xin chào mọi người, tôi là The9 Triệu Tiểu Thất."

Ngu Thư Hân có chút nghe không rõ, vô thức hỏi lại: "Cái gì? Em ấy nói gì vậy?"

"Tiểu Thất, Triệu Tiểu Thất" Dụ Ngôn đáp lời.

"Haha, gì mà Triệu Tiểu Thất. Phải gọi là Triệu Tiểu Thụ" Lục Kha Nhiên che miệng kín đáo khẽ đùa. Sau đó cả nhóm cười phá lên.

Triệu Tiểu Đường tức lắm. Lục Kha Nhiên, hôm nay nợ cũ cộng nợ mới,tôi sẽ thanh toán với cậu.

Giới thiệu xong liền về chỗ, Lục Kha Nhiên bắt đầu chọt chọt tóc của Triệu Tiểu Đường. Nhìn ánh mắt trừng trừng giận dữ của ai kia, càng thích thú hơn trêu chọc tiếp.

Triệu Tiểu Đường rốt cuộc cũng nổi quạu.

"Lục Cửu, cậu có thôi đi không. Mấy hôm nay không đánh cậu ngứa đòn hả?"

Lục Kha Nhiên bộ dáng không sợ chết, ung dung nhướn mày.

"Triệu Thụ, cậu mới thèm đòn. Bữa giờ Ngu Thư Hân đi quay show, cậu cô đơn dục cầu bất mãn nên mặt mày cau có, nổi quạu đấy hả."

"Có…có cậu mới dục cầu bất mãn." Triệu Tiểu Đường có chút luống cuống, che đi sự thất thố trong ánh mắt.

"Aiya, phải không? Người nào đó tưởng đi chơi về sẽ tiểu biệt thắng tân hôn. Ai ngờ Ngu Thư Hân lại chạy đi mất hút, cô đơn ôm gối cá voi nhỏ thút thít."

"Cậu…im ngay!!!"

Lục Kha Nhiên chính là chúa đùa dai, nhìn biển hiện của Triệu Tiểu Đường, có chút đồng cảm vì sao Ngu Thư Hân thuận tiện sẽ trêu chọc chút ít. Trông bên ngoài mạnh mẽ, nhưng tâm hồn quá manh. Đáng yêu chết người.

Đã ngạo kiều lại hay giận quá hóa thẹn.

"Triệu Tiểu Thụ, chú ý camera, điều chỉnh biểu cảm, cậu giống như thời tiền mãn kinh vậy. Cau có khó chịu."

"Cậu, dừng ngay việc gọi tớ là Triệu Tiểu Thụ. Nếu không tớ…" Triệu Tiểu Đường cơ hồ rít qua từng kẽ răng cảnh cáo.

"Cậu làm gì tớ. Cậu đừng quên cậu đánh không lại tớ đấy nhé."

"Tớ…" Đúng là đánh không lại thật.

"Tớ đi mách Ngu Thư Hân."

Lục Kha Nhiên bật cười, tưởng có gì đe dọa, hóa ra cũng chỉ vậy.

"Cậu như vậy mà còn không nhận mình thụ. Suốt ngày ra vẻ."

Tức chết đi được. Triệu Tiểu Đường không thèm tiếp tục nói chuyện với Lục Kha Nhiên nữa. Giờ giải lao bắt đầu dựa dựa vai Ngu Thư Hân kể lể, sau đó vào trận chiến nhìn chằm chằm Lục Kha Nhiên.

Báo thù rửa hận. Ngươi sống thì ta chết.

Hai người vật lộn đến mệt cả hơi. Ngu Thư Hân cùng An Kỳ cũng thích thú lắm.

Phải để Triệu Tiểu Đường khí thế chiến đấu bừng bừng như vậy mới trị được bệnh giỡn nhây của Lục Kha Nhiên.

Đến khi tan làm mọi người đều rất mệt, mệt nhất vẫn là hai người điên cuồng vật lộn kia.

Tất nhiên Lục Kha Nhiên không bằng Triệu Tiểu Đường được, ít ra Triệu Tiểu Đường mệt có Ngu Thư Hân đút cơm, chuẩn bị nước tắm, matxa chân tay.

Lục Kha Nhiên chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người kia ngược cẩu. Sau đó lại ngứa miệng chọc Triệu Tiểu Đường tức giận.

An Kỳ đứng một bên nhịn cười. Ngu Thư Hân thở dài, mệt tâm cô, Lục Kha Nhiên chọc người xong chạy mất, để cô chịu hậu quả. Phải đi hống tiểu kiều thê giận dỗi.

"Bảo bối…"

"Bảo bối…"

Ngu Thư Hân gọi mà người kia vẫn quay lưng trùm kín mặt, chui trong chiếc chăn đủ màu sắc, như một con sâu róm không khác gì mấy. Khiến Ngu Thư Hân không nhịn được cười.

"Haha.."

"Triệu Tiểu Thụ…"

"Áaaa!!! Ngu Thư Hân, chị câm miệng." Triệu Tiểu Đường vô cùng khó chịu.

Ngu Thư Hân ôm người nọ vào lòng dỗ dành: "Được rồi, Triệu Cường Công, em hết giận chưa?"

"Chưa. Chị hống em quá qua loa, em không có như vậy dễ dãi quá."

Triệu Tiểu Đường chu chu môi hất mặt tự mãn.

"Ừm…vậy có đi ăn thịt nướng không?"

Nghe đến đi ăn, đúng là Ngu Thư Hân đã hứa sẽ dẫn nàng đi ăn món gì ngon ngon của Thượng Hải.

"Đi, tất nhiên đi. Chị hứa với em rồi mà"

Ngu Thư Hân cười cười, cũng chuẩn bị quần áo ra cửa.

Triệu Tiểu Đường còn phân vân mang đồ gì, thấy Ngu Thư Hân không hề có ý đi ra, lại hỏi Ngu Thư Hân một điểm.

"Chị không gọi mọi người đi cùng sao?"

"Không, chị với em đi hẹn hò, dắt theo họ làm gì."

Là lá la. Đi hẹn hò nha.

Triệu Tiểu Đường rất mau hết giận, có chuyện vui liền bỏ chuyện buồn ra sau. Hí hửng cười híp mắt thay đồ.

Hai người dùng bữa xong, lái xe ra bờ sông đi dạo. Nắm tay ngồi dựa vai nhau, ấm áp như bao tình nhân khác.

"Bảo bối"

"Ân…"

Triệu Tiểu Đường có chút buồn ngủ, giọng nói êm ái như em bé.

"Em xinh đẹp nhất!"

"Ân, em biết."

"Hân Hân, mười dặm gió xuân không bằng chị"

Cả hai hạnh phúc mỉm cười. Nhìn ánh trăng phản chiếu xuống mặt sông lăn dài. Rực rỡ.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16