Bởi vì mở tiệc chiêu đãi tới lui mấy ngày liền, bệnh đau đầu của Sở Hoàng càng thêm nghiêm trọng, đành phải giao việc tiếp đón cho thái tử Sở Thiên Minh. Sắp xếp để vài hoàng tử đại thần lớn tuổi săn sóc chiếu ứng, còn bản thân lui về tẩm cung, an tâm dưỡng bệnh.
Sở Thiên Hi lo lắng thân thể của phụ thân, tự mình dâng trà bưng thuốc, phụng dưỡng trước giường. Hôm ấy, đang bưng chén thuốc giúp Sở Uy uống thuốc.
- Hi nhi, thật sự rất đắng, hôm nay phải uống nhiều vậy à?
Sở Uy nửa nằm trên giường, nhìn chén thuốc màu nâu đen, mặt ủ mày chau thương lượng cùng Thiên Hi.
- Không được!
Thất công chúa lập tức cự tuyệt:
- Thái y nói, sáng tối mỗi lúc một chén, một giọt cũng không được chừa lại!
Nói rồi, múc một muỗng nước thuốc, đưa đến miệng Sở Uy.
Sở Uy cau mày nuốt xuống, mở miệng nói:
- Hi nhi của ta thật sự càng ngày càng khó dàn xếp rồi.
- Phải là phụ hoàng càng ngày càng không hiểu chuyện mới đúng! Ngay cả đứa nhỏ mười tuổi còn biết bị bệnh phải uống thuốc, phụ hoàng hiện tại còn không bằng một đứa nhỏ.
Thiên Hi vừa nói vừa tiếp tục đưa đến miệng Sở Uy. Liên tục dỗ dành khích lệ, rất là kiên nhẫn.
- Ha ha, phụ hoàng già rồi...
Sở Uy nhìn con gái một cách sủng nịch, tràn đầy tình thương của cha.
- Không uống thuốc mới già đấy! Ngoan ngoãn uống thuốc, phụ hoàng sẽ lại khỏe mạnh dồi dào. Nào, mở miệng.
Sở Uy cười lắc đầu, bỗng như nhớ tới gì đó:
- Nghe Vu Cát nói, hôm trước, Đông Phương Cữu đã đến chỗ con?
Thiên Hi nghe vậy, tay dừng lại, đặt thìa thuốc vào chén, cúi đầu.
- Xem ra, chuyến này nó đến là vì con rồi!
Sở Uy thở dài, dựa đầu vào gối ở sau lưng.
Ngón tay cái của Thiên Hi vuốt nhẹ mép chén thuốc, lông mi nhẹ run, nhưng cũng không nói lời nào.
- Nếu không có biến cố năm ngoái, e rằng...
Sở Uy muốn nói lại thôi, nhìn con gái:
- Hiện giờ, trong lòng phụ hoàng rất khó xử. Không phải phụ hoàng không biết con có tình cảm với nó, nhưng nếu nó thật sự muốn khởi binh, lúc đó, giả sử con đang ở bên cạnh nó, cái này làm phụ hoàng không biết nên làm sao mới tốt đây...
Đang lúc ngập ngừng, Vu công công tiến vào bẩm báo, nói bên ngoài tẩm cung có thái tử Sở Thiên Minh dẫn Nam Minh thái tử Nam Cung Ngọc Thiềm đến cầu kiến Sở Hoàng.
- Để chúng vào đi. Vừa lúc quả nhân cũng muốn hỏi Minh nhi chút, hai ngày nay đã xử lý việc trong cung thế nào.
Sở Uy phân phó, Thiên Hi đặt chén thuốc một bên, giúp phụ thân chỉnh sửa y phục trên người một chút, vừa định tránh ra, Sở Uy kêu nàng ấy:
- Hi nhi ở lại đây đi, nghe một chút xem Thiên Minh có chuyện gì, cũng tiện ra chủ ý giúp phụ hoàng.
Thiên Hi nghe nói, gật đầu, đứng bên cạnh giường rồng.
Sở thái tử Sở Thiên Minh bước nhanh một mạch tiến đến, quỳ dập đầu trên mặt đất, nhào tới trước giường Sở Uy:
- Phụ hoàng cảm thấy khá hơn chút nào không?
- Ha ha...
Thấy con nhỏ, sắc mặt Sở Uy sảng khoái:
- Thấy Minh nhi, không tốt cũng thành tốt!
- Phụ hoàng sẽ hống con.
Sở Thiên Minh lăn vào lòng Sở Uy làm nũng, rất ra dáng trẻ con. Cùng vào với Thiên Minh là Nam Cung Ngọc Thiềm đứng bên cạnh cũng mỉm cười, yên lặng nhìn một nhà cha con vui vẻ hòa thuận.
Sở Uy thấy hắn, vội bắt chuyện:
- Nam Cung chất nhi (cháu) đã lâu không gặp, mau ngồi.
Nam Cung Ngọc Thiềm nho nhã lễ phép:
- Ra mắt Sở Hoàng bệ hạ.
- Miễn lễ miễn lễ, đừng khách khí vậy.
- Phụ hoàng vẫn nhớ bệ hạ, biết được long thể hơi đau ốm, đặc biệt dặn tiểu chất lần này tới hỏi thăm ân cần nhiều hơn chút, không biết có thấy tốt hơn không?
- Vẫn tốt, lớn tuổi rồi, hay ốm đau là chuyện thường. Làm phiền cha con cháu lo lắng.
Lúc hỏi han Sở Uy, Nam Cung Ngọc Thiềm giương mắt nhìn lén Sở Thiên Hi, thấy nàng ấy cúi đầu im lặng, cũng mở lời chào hỏi:
- Không ngờ gặp Thất công chúa ở đây, hữu lễ (đại ý là chào hỏi).
Thiên Hi hơi cười cười, gật đầu thăm hỏi, hình thức trả lời.
- Phụ hoàng phụ hoàng! Con tới là có chuyện gấp muốn nói với phụ hoàng đó!
Sở Thiên Minh ở bên cạnh vội nói.
- A? Là chuyện gì?
Sở Uy chậm rãi xoa vuốt tóc Thiên Minh.
- Nam Cung đại ca nói, Đông Khởi Đông Phương Cữu, lúc sắp đến đã dàn xếp đại quân ở biên giới chỉnh tề, chỉ đợi Đoan Ngọ vừa qua sẽ khởi binh đánh dẹp chúng ta đấy!
Trong lòng Sở Thiên Hi thắt chặt lại, thật giống như bị lưỡi dao sắc bén xẹt qua, sắc mặt tức thì trắng bệch.
Nên tới, cuối cùng đã tới. Không muốn nghĩ, không đi hỏi, không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ không xảy ra. Lừa dối mình khó lừa dối người khác, bịt tai trộm chuông trước sau gì cũng bị sự thật đánh vỡ. Có tình thì sao? Tình sâu thì sao? Dù sao cũng chỉ là hai quân cờ trong bàn cờ vận mệnh, đặt ở chỗ nào, chung quy đều có định số.
Vốn không nên gặp gỡ, càng không nên hiểu tâm biết ý như vậy, như thế, sẽ không tiếc nuối như hôm nay. Chỉ tiếc nuối thôi à? Nếu nói chỉ có tiếc nuối, vậy trái tim không nên đau mới đúng chứ?
Sở Uy nghe vậy cũng giật mình, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Ngọc Thiềm.
- Nam Cung chất nhi...
- Thuộc hạ của tiểu chất chính là cấm vệ vừa mang tin tức từ biên giới về, tuyệt đối không lầm. Lính của Đông Khởi đã ngừng tập luyện, tập kết xong xuôi. Chỉ chờ Đông Phương Cữu từ Sở đô trở về, sẽ xâm lược hàng loạt.
Sở Uy nhìn thẳng, ngẩn người, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
Nam Cung Ngọc Thiềm quan sát nét mặt, đứng bên cạnh không cần nói nhiều nữa.
- Phụ hoàng! Chúng ta phải làm gì đây?
Sở Thiên Minh hỏi Sở Uy.
Vẻ mặt Sở Uy hơi hoảng loạn:
- Đương nhiên là binh đến tướng chặn, đối phó địch rồi. Sở trung tôn quý chúng ta, sao có thể sợ nó?
- Quân lính cả thảy của chúng ta chỉ mười vạn, còn hắn có bốn mươi vạn đại quân mà. Phụ hoàng...
Sở Thiên Minh nói lí nhí.
Sở Uy không trả lời, mặt xám như tro.
- Nam Cung đại ca nói, hắn có biện pháp đối phó.
- Ừ?
Sắc mặt Sở Uy thay đổi, vội hướng Nam Cung Ngọc Thiềm:
- Nam Cung chất nhi có kế hay?
- Nam Minh ta giáp Sở trung, xem như cũng tiếp giáp với Đông Khởi, một khi Sở quốc thất thủ, Nam Minh ta tất nhiên là môi hở răng lạnh, trở thành mục tiêu tằm ăn lên kế tiếp của Đông Phương Cữu. Vì thế, chuyện vui buồn của Sở quốc cũng liên quan đến Nam Minh ta, bởi vì Đông Khởi tiến quân mà ta cũng lo lắng ngày đêm.
Nam Cung Ngọc Thiềm lời lẽ thành khẩn, trực tiếp trồng Sở quốc và Nam Minh thành một nhà.
- Đúng đúng, thật sự là vậy! Thế chất nhi có kế sách gì ngăn địch?
- Lần này, Đông Phương Cữu đến Sở đô, chính là cơ hội tuyệt vời cho chúng ta.
Nam Cung Ngọc Thiềm sáng mắt, giống như đã có dự tính.
Sở Thiên Hi nghe, trong lòng căng thẳng. Nhíu mày nhìn Nam Cung Ngọc Thiềm, không biết hắn sẽ nói gì tiếp theo.
- A? Lẽ nào, chúng ta sẽ động thủ với Đông Phương Cữu ở Sở đô?
- Đương nhiên là có mạo hiểm. Nếu hoàng thượng lo lắng, vậy tiểu chất sẽ không nhiều lời nữa.
Rõ ràng là lạt mềm buộc chặt (vờ tha để bắt thật).
- Không không, ngươi cứ nói hết!
- Vậy tiểu chất sẽ đánh bạo. Điều này là hiển nhiên, hắn đứng đầu Đông Khởi, chỉ có khiến hắn bỏ ý định tiến binh, mới có thể giải quyết uy hiếp tận gốc. Nếu không, cho dù tạm thời kéo dài tình thế, một khi bị hắn nắm bắt cơ hội, chúng ta vẫn khó tránh lo lắng bị xâm lược.
Sở Uy gật đầu liên tục:
- Ừ, chất nhi nói không sai.
- Cho nên, chúng ta phải nghĩ biện pháp, cắt đứt ý nghĩ cử binh của hắn!
- Lời này, nói thì dễ mà làm mới khó! - Sở Uy lắc đầu:
- Hắn không có yếu điểm trong tay chúng ta, sao có thể dễ dàng bị chúng ta quản thúc? Vả lại, bản thân hắn võ công không tệ, còn mang theo nhiều thủ hạ thị vệ như vậy, không dễ làm gì được hắn.
- Hoàng thượng, bên cạnh hắn cao thủ nhiều như mây, nhưng ở đây là lãnh thổ Sở quốc, lẽ nào có thể bị hắn vượt qua?
Sở Uy nhíu chặt hàng lông mày rậm, im lặng không nói.
- Cho dù đánh bại được hắn, nếu muốn hắn lui binh, chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ, nói không chừng còn chọc hắn tức giận, mang tới mầm tai họa.
Sở Uy xưa nay lo trước lo sau, cho nên rất do dự.
- Vậy tại sao không dứt khoát giết hắn đi? - Sở Thiên Minh hỏi.
Sở Thiên Hi chợt run lên, nhìn về phía đệ đệ.
Còn nhỏ tuổi mà lại tàn nhẫn như vậy, Sở Thiên Minh và Sở Uy, tác phong này nhất định không giống nhau.
- Không thể. Một khi Đông Phương Cữu bỏ mạng, đại quân của hắn càng không cố kỵ, sẽ đến như chẻ tre, chúng ta khó mà đối phó.
- Nếu không thể giết, giả sử chúng ta hàng phục được hắn, phải nên làm như thế nào? Giả sử cho hắn cơ hội thở dốc, hắn thoát được, sợ rằng hậu quả càng khó liệu.
- Vậy, chúng ta đừng cho hắn chỗ trống.
Nam Cung Ngọc Thiềm híp mắt, làm sau lưng Sở Thiên Hi phát lạnh.
- Chỉ giáo cho?
- Từ trước đến nay Đông Khởi lấy chữ tín lập quốc. Trong triều từ quân vương tới bách tính, đều tôn nghĩa trọng lời, Đông Phương Cữu thân làm đế vương, càng không thể tùy ý bội tín.
- Ý ngươi là, bắt hắn lập chữ tín?
Nam Cung Ngọc Thiềm gật đầu.
- E rằng, không đơn giản như vậy. Đông Phương Cữu há có thể dễ dàng nghe chúng ta sắp xếp?
- Hoàng thượng đừng lo, tiểu chất có biện pháp của mình. Có điều, còn cần một người hỗ trợ.
- Ai?
Nam Cung Ngọc Thiềm ngước mắt lên, nhìn chằm chằm Sở Thiên Hi, gằn từng chữ một:
- Thất - công - chúa.
Sau khi người cuối cùng là Tây Viêm thái tử giá lâm, tiệc Đoan Ngọ của Sở quốc rốt cuộc cũng được mở màn tưng bừng một lần nữa sau khi bị trì hoãn hai năm vì Vương thái hậu qua đời cùng với sự việc Đông Phương Triết bị ám sát.
Năm nay trên quảng trường trước điện Thừa Thiên không xây đài cao nữa, mà là dùng cọc thấp cùng với dây thừng bao quanh tạo thành một khu vực hình vuông rộng mười trượng, trải thảm đỏ thêu tơ vàng, bốn phía có vệ binh mặc giáp cầm kích trông giữ.
Trên bàn tiệc trong điện, Đông Phương Cữu trò chuyện thật vui vẻ với Tây Mông Hồng Ngạn bên cạnh:
- À? Thì ra khi còn bé Nhị công chúa nghịch ngợm như vậy? Nhưng mà hiện tại đã không còn dáng vẻ lúc bé rồi.
Tây Môn Hồng Ngạn mượn rượu nói một vài chuyện thú vị của muội muội thời bé, Cữu nghe đến cực kỳ có hứng thú.
- Đó là tất nhiên. Nếu bàn về lúc trưởng thành, trong nhóm huynh đệ tỷ muội ta, không một ai có thể theo kịp Hồng Tuyết. Tam đệ nói xem có đúng không?
Ngồi phía sau bọn họ, Tây Môn Hồng Phi vẻ mặt ôn hòa, vừa nhìn đã thấy tính tình nho nhã, hắn nâng chén rượu, cười không nói.
Hai huynh đệ này chỉ nói, nếu Đông Phương Triết đã chết, lại không thấy muội muội về nước, có lẽ là muốn cùng Đông Phương Cữu. Thấy nàng dung mạo thượng cấp, nói năng bất phàm, rất hài lòng vì Hồng Tuyết. Về phần mọi người sôi nổi suy đoán năm nay Cữu đến đây là vì công chúa Sở quốc, hai huynh đệ hắn cũng không quá để tâm. Ngay cả Tây Môn Hồng Ngạn chỉ là một thái tử, mà bên cạnh đã có đến mấy vị phi tần, nói gì đến Cữu đường đường là quân vương một nước.
- Nghe nói Thất công chúa của năm nay là một vị tuyệt sắc nhất trong nhóm công chúa nước Sở, hơn nữa tập võ từ nhỏ, thân thủ bất phàm. Trước điện dựng thế này, xem ra là muốn tỷ võ chiêu thân rồi.
Cữu nhếch môi, rất là bực mình:
- Mấy trò mánh lới này!
Sở Thiên Hi là nàng đặt ở trong lòng muốn che chở, là người trong trẻo lạnh lùng biết bao, lại bị đưa vào tình cảnh ồn ào khó chịu như vậy.
- Chết tiệt!
Âm thầm nguyền rủa, chỉ mong nhanh chóng bắt đầu, để nàng đắc thủ ngay lập tức, không muốn cho đám hoàng tử này có ý đồ không an phận thêm nữa.
Giống như hiểu ý của nàng, trên ghế rồng Sở Uy hắng giọng một cái:
- Năm nay, quả nhân nhận được chín tấm thiệp mời dành cho Thất công chúa, tiểu nữ được mấy quốc gia ưu ái như thế, thật sự làm quả nhân kinh sợ. Thế nhưng cũng càng khó xử hơn. Các vị đều là thiếu niên anh hùng, quả nhân thật sự không thể bên nặng bên nhẹ. Không bằng chư vị cùng thi triển võ thuật, phân cao thấp, vậy mới công bằng. Không biết ý các vị thế nào?
- Rất công bằng.
Nam Cung Ngọc Thiềm gật đầu, Bắc Đô Khảm cùng vài hoàng tử khác cũng hùa theo.
Cữu giương mắt, không nói gì.
- Thế, xin mời chư vị đến sân bãi ngoài điện. Binh khí đầy đủ, vẫn nên thủ hạ lưu tình, đến điểm thì ngưng.
Vì vậy, tất cả mọi người lần lượt ra ngoài. Những người không có ý cầu thân sẽ ngồi tại chỗ của họ, người nào định thử vận khí thì lựa chọn binh khí hợp tay. Đợi sau khi mọi người đều trở về chỗ cũ, Cữu mới đứng dậy, cởi áo khoác.
Tay áo thuần trắng, trước ngực và sau lưng đều thêu rồng vàng, mũ ngọc, giày tiểu bạch da nai mềm mại, cực kỳ đẹp mắt trong đám người. Chẳng những nhóm cung quyến Sở cung nhìn nàng, thậm chí cả hoàng tử trước giờ mỹ mạo cũng đều bị nàng thu hút ánh mắt.
Cữu thấy Sở Thiên Hi đứng sau lưng Sở vương, dáng vẻ nhu thuận, không có biểu tình gì. Cong môi cười cười, nhún hai vai, hoạt động cần cổ một chút, thần thái rất ung dung. Dưới cái nhìn của nàng, mọi thứ đều dễ như trở bàn tay, đều là việc nàng nắm chắc.
- Đông Phương công tử.
Bỗng nhiên có tiếng gọi khẽ truyền đến.
Cữu nhìn lại, thì ra là Linh Nhi, lập tức cười:
- Sao ngươi qua đây? Không đi hầu hạ công chúa nhà ngươi à?
- Công chúa kêu đưa chè cho Đông Phương công tử. Công chúa nói, vừa rồi mới uống rượu, để công tử dịu chút xíu, ăn chút chè rồi vào trong.
- Ha ha.
Trong lòng Đông Phương Cữu ấm áp, vội vươn tay nhận lấy, xa xa nhìn nét mặt Sở Thiên Hi.
Thấy nàng ấy cũng vừa lúc nhìn sang bên này, ánh mắt ngẩn ngơ, dường như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Cữu cười với nàng ấy, quay đầu lại nói với Linh Nhi:
- Trở về cảm ơn công chúa.
- Vâng.
Linh Nhi xoay người định đi.
- Còn nữa. - Cữu vội gọi lại:
- Nói cho công chúa nhà ngươi biết, cứ yên tâm.
Linh Nhi gật đầu, lúc này mới đi.
Đông Phương Cữu ấm áp ngồi xuống, từng thìa từng thìa ăn sạch sẽ chén chè trái nhãn hạt sen, tựa hồ so với ngày trước, càng ngọt hơn một chút.
Sau khi nàng súc miệng, dùng khăn lụa lau khóe môi xong, mới phát hiện, Bắc Đô Khảm, đã ở giữa sân, đả thương một cánh tay của Nam Minh thế tử, đang khiêu chiến hả hê đắc ý.
Tức thì không suy nghĩ nhiều, đến kệ binh khí lấy một thanh trường kiếm, nhún người nhảy vào sân.
- Ha ha! Đông Phương lão đệ! Không ngờ ngươi cũng tới góp náo nhiệt nha! Không phải hoàng tử Đông Khởi xưa nay không thèm để ý mỹ nhân hả?
Cữu không thèm nhiều lời với hắn, chỉ cười nhạt.
- Trông lão đệ tay gầy chân nhỏ, hay là đừng mạo hiểm, lỡ ta nhất thời sẩy tay, làm lão đệ bị thương, vậy sẽ khó mà nói rồi. Dù sao bây giờ thân phận lão đệ đã khác!
- Thỉnh giáo!
Đông Phương Cữu thấy phiền tiếng ồn ào của hắn, không nói một lời, đâm thẳng một kiếm, thuận tay vẽ vài đường kiếm, sắc mặt Bắc Đô Khảm gan heo liền mất máu.
Mọi người còn chưa nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cơ thể Bắc Đô Khảm béo tròn bỗng bay lên, trượt trên không một khoảng ngắn, sau đó rơi trên một lùm cây mẫu đơn.
Vẻ mặt Bắc Đô Khảm cực kỳ khó coi, thấp giọng chửi mắng vài câu, nhưng cũng đành chịu. Tây Môn Hồng Ngạn bên cạnh còn trêu ghẹo hắn:
- Bắc Đô huynh, ngươi nên vui mừng mới đúng, cũng may là cây mẫu đơn, nếu rơi trên cành hoa hồng, không phải sẽ đâm mông đùi thành cái muôi vớt (vợt nhiều lỗ) rồi?
Nói xong, người xung quanh đều cười ha hả.
Bắc Đô Lan im lặng đỡ đệ đệ dậy, ai cũng không nhìn nhiều.
Trong sân, Đông Phương Cữu vuốt mép áo, chưa từng nhiều lời, rực rỡ đứng giữa sân.
Ánh mặt trời tháng năm gay gắt chói lọi chiếu trên người nàng, chiếu lên tay áo trắng như tuyết, rồng lượn vàng óng ánh, còn có dung nhan như ngọc cùng với ánh mắt sáng rực. Sở Thiên Hi ngắm nhìn, trong lòng quặn đau, không nhịn được nhắm mắt lại.
Đông Phương Cữu, vì sao ngươi còn muốn chói lóa như vậy? Lẽ nào, là muốn nỗi tiếc nuối trong lòng Sở Thiên Hi càng thêm sâu nặng hơn sao?
Không nên mà...
Nam Cung Ngọc Thiềm nhấc kiếm lên, tiến vào từ lối bên sân, chậm rãi đi đến vị trí đối lập Đông Phương Cữu. Đông Phương Cữu thấy hắn đi từng bước đến, nheo mắt lại, ánh mắt dò xét nghiền ngẫm.
Cao hơn Cữu một chút, cẩm bào màu nước, giày mềm màu đen, mày kiếm thẳng đến tóc mai, một đôi mắt như sao, đuôi mắt nhọn hơi vểnh lên, mang theo một chút anh khí quyến rũ, cũng rất đập vào mắt một người. Đáng tiếc, thứ ngươi muốn, không phải thứ ngươi nên đạt được.
- Đông Khởi Vương không hổ là quân chủ một quốc gia, quả nhiên thân thủ khá lắm!
Cữu nhếch mép, không trả lời.
Nam Cung Ngọc Thiềm không để bụng, tự mình mở lời tiếp:
- Vào triều có thể văn, lên ngựa có thể võ, Đông Khởi có các hạ, chắc chắn thái bình khắp nơi, tương lai không giới hạn!
Cữu không kiên nhẫn nhíu mày, nghiêng đầu, nhìn xem trong hồ lô của Nam Cung Ngọc Thiềm định mua bán thuốc gì.
- Các hạ ba lần đến Sở đô, đối với Thất công chúa có thể gọi là dụng tâm lương khổ, thật khiến người cảm phục. Nghĩ đến lúc Thất công chúa còn nhỏ cũng không phải là đoạt mắt người khác, vậy mà các hạ lại tình hữu độc chung, hôm nay vừa gặp, quả nhiên thật tinh mắt.
- Hừ!
Cữu tức giận đến cười nhạo một tiếng, liếc mắt nhìn hắn, càng xem thường.
- Thế nào?
Nam Cung Ngọc Thiềm dường như không nhìn ra Cữu đang bực mình, vẫn tự diễn thuyết:
- Hình như Đông Khởi Vương không tán đồng lời của tại hạ?
- Nam Cung thái tử, ngươi không cảm thấy ngươi nói nhảm quá nhiều à?
- Ha ha, Thất công chúa đang ở cách đó không xa, không cần gấp gáp như vậy, chẳng lẽ Đông Khởi Vương không nắm chắc chính mình?
- Trẫm làm việc chưa từng lo nghĩ nắm chắc vấn đề, chỉ có làm, hoặc là không làm.
- Tại hạ thì không phải vậy, không rõ sự việc, chỉ có lên kế hoạch thỏa đáng, lúc chắc chắn không sai lầm, mới ra tay.
- Nói như vậy, ngươi tới đây, cũng là đã lên kế hoạch ổn thỏa rồi?
- Ha ha...
Nam Cung Ngọc Thiềm cười cười, từ chối cho ý kiến.
- Đã như vậy, Cữu lập tức thỉnh giáo.
Vừa dứt lời, mũi kiếm của Đông Phương Cữu hướng thẳng đến yết hầu Nam Cung Ngọc Thiềm.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)