Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 4: Ác liệt

550 0 3 0

Thái tử Triết nhìn đệ đệ chơi đến thỏa thích, trong lòng cũng vui mừng. Nghe Sở Hoàng thở dài, sợ là phụ thân người ta không vui, vội vàng đứng dậy ra khỏi lều, nói với Cữu ở xa xa:

 

- Cữu nhi xuống thôi, chơi vậy được rồi, đừng chỉ biết hồ nháo.

 

Đông Phương Cữu thấy công chúa Thiên Hi lúng túng, cảm thấy vừa rồi bản thân đã mạo phạm, nhất thời cũng khó xuống đài. Nghe Vương huynh gọi, nhanh chóng ghì lực làm ngừng đu quay, nhảy xuống trước. Thiên Hi cũng xuống theo, lúc vừa chạm đất có hơi lảo đảo, Đông Phương Cữu đưa tay đỡ lấy.

 

- Công chúa cẩn thận.

 

Thiên Hi không thu tay ngay, vội vã thi lễ nói cảm ơn, mượn cơ hội rút tay về, khuôn mặt trắng nõn đã ửng đỏ.

 

Cữu nảy sinh ý trêu ghẹo, thấy Thiên Hi đang đi về phía hoàng hậu thì cũng đi theo.

 

- Vì sao không thấy vị tỷ tỷ Linh Nhi kia? Đã nói sẽ dạy tiểu khúc cho ta mà.

 

Thiên Hi nghe ra ý tinh nghịch trong lời nói của hắn, nhưng lại không thể làm lơ khiến hắn khó xử, nhìn hắn đi theo mình, nếu theo tới lều của tổ mẫu và mẫu thân sẽ càng khó ứng phó. Không thể làm gì khác hơn là thả chậm bước chân, dừng ở thảm cỏ xa xa.

 

- Đông Phương công tử đúng là người cố chấp, vẫn còn nhớ những việc vặt kia.

 

- Liên quan đến tâm tư, tất nhiên để ý.

 

- Một cái còi bùn nho nhỏ thôi, mà được Đông Phương công tử xem trọng như vậy, không biết chim chóc trong lòng sẽ thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ) thế nào đây.

 

- Ơ...

 

Người luôn luôn kiêu ngạo như Đông Phương Cữu lại bị tiểu nữ tử mỉa mai, nhất thời chưa hoàn hồn, đành phải dùng một âm tiết biểu thị sự luống cuống.

 

Đợi đến khi hắn chợt tỉnh, chỉ còn lại nụ cười nhạt cùng bóng lưng kiều diễm của Thất công chúa mà thôi.

 

Thật thú vị. Cữu nhìn theo Thiên Hi trở về bên cạnh mẫu thân đang căng thẳng nhìn về bên này, cong khóe môi, lắc đầu một cái tự cười giễu chính mình, cũng đi trở lại bên cạnh huynh trưởng.

 

Không ai chú ý một nơi, có một đôi mắt đã thấy toàn bộ cảnh vừa rồi, con ngươi khẽ híp lại, để lại một nụ cười nhạt với hàm ý sâu xa.

 

Suy cho cùng vẫn là đứa nhỏ, tuy cảm thấy thú vị nhưng cũng không để trong lòng. Lễ cúng tế Đoan Ngọ của Sở cung kết thúc, các khách nhân của các quốc gia đã bắt đầu chuẩn bị dẹp đường hồi phủ. Chọn mua vài món đồ của Sở quốc, sau đó xe ngựa nước Đông Khởi cũng kéo thành một đội thật dài.

 

Tiệc tiễn biệt kết thúc, thái tử Triết rất biết điều nhường lại vị trí nổi bật. Tây Viêm Tam hoàng tử bổ sung vào chỗ đó, đợi Ngũ công chúa chào từ biệt nhóm cung quyến (thân thích, người nhà) của Sở Hoàng.

 

Lại là một hồi nước mắt chia cách, người ngoài nhìn cũng thấy chua xót, nhưng thật sự không thể làm gì.

 

Cữu đứng tách khỏi mọi người, rất dễ dàng tìm được thân ảnh màu lam kia, vẫn nhìn theo với nụ cười nhẹ nhàng.

 

Trong hỗn loạn rối ren, Thiên Hi mắt mũi đỏ au lui ra ngoài, ngẩng đầu chạm phải ánh mắt Đông Phương Cữu. Vội vã cúi đầu, dùng khăn tay cuống quýt lau nước mắt.

 

Dưới tình cảnh này, không thể đến gần nói vài câu, Cữu khẽ gật đầu, đổi lại phong thái hoàng tử đại quốc Đông Khởi, gửi lời chào từ biệt.

 

Sau khi Sở Hoàng tiễn hai huynh đệ lên xe, đang lúc nói lời từ biệt với thái tử Triết, đột nhiên Cữu nhìn thấy một vật màu trắng bay đến, vội vàng bắt lấy, giương mắt nhìn lên, mọi người vẫn chưa để ý. Ánh mắt tìm kiếm chuyển đến Thiên Hi, nhưng cũng không nhận được trả lời.

 

Vẫn đang kinh ngạc, xa phu (người đánh xe) đã lên tiếng thúc ngựa, mang theo khói bụi bốn phía chạy về thủ đô Đông Khởi.

 

Xe đã đi xa, Đông Phương Cữu vẫn quay đầu lại nhìn, không thể nhìn rõ khuôn mặt người kia, chỉ còn một bóng hình màu xanh lam, yên tĩnh ở xa xa.

 

Một đường không nói nhiều.

 

Lúc nghỉ ngơi ở một dịch quán, Cữu thừa dịp thái tử Triết tắm rửa, nhẹ nhàng mở tờ giấy kia ra xem.

 

Không có bất kỳ nét chữ dư thừa nào, đơn giản chỉ là, một đoạn khúc phổ (bản soạn nhạc).

 

Tiểu khúc mà Linh Nhi thổi là một điệu hát dân gian. Người viết sử dụng chữ Khải nhỏ sao chép lại, nhìn ra được rất dụng tâm.

 

Cẩn thận gấp lại cất vào hầu bao (túi tiền) bên người, Đông Phương Cữu lại theo thói quen giương khóe môi.

 

Có ý tứ.

 

Mang theo mệt mỏi bôn ba về đến kinh thành Đông Khởi, Tề vương Đông Phương Thái phụng mệnh hoàng thượng ra thành nghênh đón Hoàng thái tử và thế tử nhà mình.

 

Rất xa, thái tử Triết và Cữu nhìn thấy, nhanh chóng nhảy xuống xe. Tề vương tiếp đón:

 

- Thần bái kiến thái tử điện hạ.

 

- Hoàng thúc miễn lễ. Đã lâu không gặp, thân thể hoàng thúc vẫn khỏe chứ?

 

- Nhờ phúc thái tử, vẫn coi như khỏe mạnh. Thái tử một đường vất vả, hoàng thượng ngày đêm trông ngóng, xin nhanh chóng hồi cung, tránh cho thánh thượng sầu lo.

 

Cữu đang hưng phấn, vừa thấy cảnh này lập tức mất hứng, nhíu mày vô cùng khó chịu đứng ở một bên.

 

Đây hoàn toàn là quân thần chi lễ (lễ nghi giữa vua và quan) xa lạ, đâu có tồn tại một chút tình thân thúc cháu. Nhớ tới lúc nhỏ cùng thái tử Triết ngồi trên vai phụ vương, cảnh tượng vui đùa dường như đã đi xa. Lẽ nào tình cảm ở gia đình đế vương nhất định phải lạnh nhạt sao?

 

Nhìn tóc mai đã bạc màu của phụ thân, nhớ đến mẫu phi yêu quý đã mất, Đông Phương Cữu cúi đầu, bên dưới hàng lông mi, chất chứa một nét cô đơn.

 

- Cữu nhi. - Tề vương gọi hắn.

 

- Phụ vương.

 

- Con đi cùng thái tử tiến cung thỉnh an hoàng bá đi. Trong phủ mới nhận đầu bếp mới, làm cá rất ngon, ta chuẩn bị rượu chờ con, đi sớm về sớm.

 

- Vâng.

 

Thái tử Triết đưa tay vỗ nhẹ mấy cái lên vai đường đệ, chào từ biệt Tề vương xong, lên xe tiếp tục đi về hoàng cung.

 

Vua Đông Khởi Đông Phương Bình đang ở Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương, tinh tế nếm tách trà do Trương công công dâng lên.

 

- Trương Hòa, đây là trà gì? Sao chát như vậy.

 

- Bẩm hoàng thượng, là trà sâm nước Cao La tiến cống, hoàng hậu nương nương tặng cho ngài uống bồi bổ thân thể.

 

- Ha ha! - Đông Phương Bình bật cười, buông tách trà:

 

- Một nơi chật hẹp nhỏ bé, có thể giở trò gì, làm được đồ gì đặc sắc.

 

- Vậy thì đổi cái khác cho hoàng thượng.

 

Lời còn chưa dứt, đã có thái giám chấp sự đi vào bẩm báo, nói thái tử Triết hồi cung, đang chờ ngoài điện.

 

- Nhanh truyền!

 

Đông Phương Bình tràn đầy vui vẻ, rời khỏi ghế đi đến cửa thư phòng nghênh đón.

 

- Phụ hoàng!

 

Thái tử Triết phấn khởi nhanh chóng đến gần, cúi người làm lễ.

 

- Phụ hoàng/Hoàng bá vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

 

Cữu cũng quỳ xuống làm lễ, đầu dập thật sâu.

 

- Nhanh! Đến cho phụ hoàng nhìn một cái!

 

Đông Phương Bình vỗ vai nhi tử (con trai), ánh mắt yêu thương vui mừng đánh giá từ trên xuống dưới, tình cảm "liếm độc"* không thể dùng từ nào diễn tả được.

 

(*) liếm độc tình cảm: có câu "lão ngưu để độc", nghĩa là trâu già liếm con, "độc" ở đây là bê, nghé; nói ví như người già yêu con.

 

Cữu vẫn quỳ trên mặt đất, chưa ngẩng đầu, cũng không nhúc nhích.

 

Thái tử Triết nhìn thấy, vội nói:

 

- Lần này con và Cữu nhi mở mang kiến thức, còn mang theo trà Thúy Yên tốt nhất Sở quốc, phụ hoàng nên nếm thử, so với trà của Đông Khởi chúng ta thế nào.

 

- Hửm?

 

Con mắt Đông Phương Bình chuyển đến Cữu:

 

- Hoàng chất đứng lên nói chuyện.

 

- Tạ ơn hoàng bá.

 

Cữu đứng lên, nhưng vẫn khom người cúi đầu như cũ, im lặng đứng nghiêm một bên, không xen vào cha con người khác nói chuyện. Nhiều năm rèn luyện dạy dỗ hắn nhẫn nhịn, ở một vài thời điểm, ít lời có lẽ là biện pháp bảo vệ mình tốt nhất.

 

- Hoàng chất có thể ở lại trong cung, trẫm kêu Ngự Thiện Phòng (phòng bếp) chuẩn bị tiệc, theo trẫm uống một chén cùng với hoàng nhi.

 

Cánh tay Cữu đang buông lỏng hơi nắm lại.

 

Sau một lúc hắn tự làm mình tàng hình, vốn tưởng rằng có thể trở lại Tề vương phủ, cũng lão cha đối ẩm (uống rượu), tận lực làm một người con hiếu tâm, nhưng mà...

 

- Dạ, hoàng bá.

 

Bốn chữ "đành phải chấp nhận", ở rất nhiều thời điểm, là miêu tả đúng mức.

 

Sau đó gia yến (yến tiệc ở nhà) ôn hòa biến thành cung yến dè dặt.

 

Một cái bàn tròn chạm trổ hoa văn được làm từ thân cây lê, hoàng đế Đông Khởi ngồi ở vị trí trung tâm, hai bên trái phải là Kỳ hoàng hậu và thái tử Triết, bên đối diện, là Trưởng công chúa Đông Phương Lâm Lang và Đông Phương Cữu.

 

- Triết nhi, chuyến đi lần này thu hoạch được gì? Con thấy hoàng đế Sở quốc và vương tử các quốc gia khác thế nào?

 

Thái tử Triết nhấp một ngụm rượu ngọt, đặt ly rượu xuống nói:

 

- Chẳng qua là phô trương thanh thế mà thôi.

 

- Lời này nghĩa là gì?

 

- Theo nhi thần thấy, chúng ta đã sẵn sàng ra trận, mưu đồ đại nghiệp rồi.

 

Đông Phương Bình biết thái tử Triết luôn luôn cẩn thận, lời nói rất có chừng mực. Hiện tại có thể nói lời ấy, nhịn không được vui mừng.

 

- Ồ? Nói nghe thử xem.

 

- Sở quốc chật hẹp nhỏ bé, binh lính khoảng năm vạn, quan tướng khoảng hai ba, vốn không đáng nói. Đất đai ở Tây Viêm và Bắc Thần vốn cằn cỗi. Trái lại con cháu hoàng thất nghèo nàn lại thích xa xỉ, cực kỳ hoang phí, nếu kéo dài, chắc chắn sẽ khiến quốc khố (ngân khố quốc gia) thiếu hụt, dân chúng lầm than. Mà nhà Tây Môn thì nhu nhược, Bắc Đô thì nóng nảy, đều không phải người có thể làm nên đại nghiệp. Còn Nam Minh...

 

Nói đến đây, thái tử Triết hơi khựng lại, mày hơi nhíu.

 

- Nam Cung Ngọc Thiềm vẻ ngoài ôn hòa ít tiếng, thật ra lòng dạ cực sâu. Đáng tiếc quốc lực (sức mạnh về kinh tế, quân sự của quốc gia) của bản thân Nam Minh yếu ớt, nếu không, sẽ có thể thành kẻ địch mạnh của chúng ta.

Đông Phương Bình vừa nghe vừa gắp một miếng thịt cua bỏ vào miệng, chậm rãi nghiền ngẫm suy nghĩ của thái tử Triết.

 

- Vậy ý của hoàng nhi là, trong bốn nước này, không một nước nào có thể ngang hàng Đông Khởi ta à?

 

- Không phải. Cần đề phòng, bốn nước liên minh.

 

- Vậy nên đối phó thế nào đây?

 

- Phương pháp của lão tổ tiên tuy cũ, nhưng dùng tốt mới là quan trọng - xa thân gần đánh*.

 

(*) xa thân gần đánh: liên kết nước xa, tấn công nước gần.

 

- Nói thế nào?

 

- Trong bốn nước, chỉ có Tây Viêm là không giáp ranh giới chúng ta. Vì lẽ đó, đối với Tây Môn thì chỉ cần qua lại thân thiết là được. Lần này con có nói chuyện với Tây Môn Hồng Ngạn, trông bộ dạng hắn nhu nhược, sẽ không gây ra gió to sóng lớn. Mà Sở quốc mặc dù yếu, nhưng vẫn có hoàng đế. Nếu như chúng ta dễ dàng thắng lợi, mấy nước còn lại sẽ biết ý đồ của ta, sẽ có cớ cho bọn hắn liên thủ. Cho nên, cũng không thể tấn công Sở quốc trước. Còn lại, Nam Minh Bắc Thần, Nam Minh kém mà Bắc Thần mạnh, tấn công quốc gia nào trước cũng đều có lợi và hại, cần phải xem tình thế lúc đó, cân nhắc một sách lược vẹn toàn.

 

Đông Phương Bình liên tục gật đầu. Nghiêng người nhìn Cữu cúi đầu không nói, cười như không cười hỏi:

 

- Lần này hoàng chất có nhận xét gì?

 

Đôi đũa trong tay Cữu cứng ngắc.

 

- Vương huynh bày mưu nghĩ kế, tất nhiên Cữu nghe theo. Đông khởi ta ngày sau cường thịnh, đều nhờ Vương huynh anh tài.

 

- Hừ, ta không muốn nghe những lời mũ miện này! Nói cái gì có ích đi!

 

Trong lời nói của Đông Phương Bình tỏ vẻ không vui.

 

Nơi nào đó trong Cữu, tản ra một tia khí lạnh.

 

- Cữu nhi đừng sợ, từ từ nói với hoàng bá con.

 

Ngược lại Kỳ hoàng hậu hiền từ, thấy con trai mình tài đức sáng suốt, tâm trạng vui vẻ, lại thấy chất nhi (cháu) gầy yếu, thì có mấy phần thương hại.

 

- Dạ, hoàng hậu nương nương. - Cữu hơi cúi thấp người, chuyển sang nói với hoàng đế.

 

- Cữu cho rằng, Đông Khởi ta nếu ý đồ thống trị, còn có một chuyện cần giải quyết.

 

- Chuyện gì hả?

 

- Trong triều không tướng.

 

Bỗng nhiên Đông Phương Bình nâng mí mắt, một tia sáng chợt bắn ra, xẹt qua mặt Đông Phương Cữu. Thái tử Triết cũng đăm chiêu nhìn sang, vẻ mặt Cữu bình tĩnh, không có gì khác thường.

 

- Nói tiếp.

 

- Đông Khởi ta nắm trong tay trăm vạn binh lính hùng mạnh, sức mạnh có thể càn quét tất cả những nơi đi qua. Toàn bộ nhờ vào Đậu Nguyên soái quân pháp nghiêm minh, huấn luyện dạy bảo có phương pháp. Thế nhưng bây giờ Đậu Nguyên soái đã sang tuổi thất tuần (tuổi bảy mươi), mặc dù gừng càng già càng cay, suy cho cùng cũng không thể chèo chống theo thời gian. Mà thâu tóm thiên hạ là việc không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành. Năm gần đây Đông Khởi ta ít chiến tranh, các tướng lĩnh trẻ tuổi trong quân đoàn dưới trướng Đậu Nguyên Soái oai hùng vẫn chưa được phát huy, thiếu kinh nghiệm luyện tập. Nếu vào chiến đấu, e rằng không thể chịu nổi.

 

- Thế... - Đông Phương Bình trong lúc vô tình làm như tiến cử nói:

 

- Hoàng chất cho rằng, nên xử lý ra sao?

 

- Đậu Nguyên soái là người sáng suốt quang minh, hoàng bá nói rõ với ngài ấy, phân tán binh quyền, cho các tướng quân còn lại cơ hội. Đồng thời, trọng điểm là đề bạt tướng lĩnh trẻ tuổi, vì đại nghiệp lâu dài của ta mà suy nghĩ.

 

Cữu nói xong một mạch, ngừng miệng, đợi phản ứng của Hoàng đế.

 

Cuối cùng Đông Phương Bình vuốt râu gật đầu vài cái. Cữu nhìn như đã duyệt, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Một còn tôm he được bỏ vào trong bát trước mặt. Cữu ngẩng đầu, thấy Đông Phương Lâm Lang cười nhẹ nhàng.

 

- Sắp nguội rồi, mau ăn đi.

 

- Cảm ơn hoàng tỷ.

 

Đến khi Đông Phương Cữu trở lại Tề vương phủ, cởi bỏ một đường bụi bặm, đi qua thỉnh an Đông Phương Thái xong, thiếp thân thái giám (thái giám theo bên mình) Tiểu Lộ Tử đưa nước nóng vào phòng. Đóng cửa, cởi bỏ quần áo, bước vào thùng gỗ có viền bằng đồng.

 

Trên tay, không ngờ là cái còi bằng bùn thô sơ kia. Ngắm nghía tỉ mỉ, đổ một ít nước vào, đưa đến bên môi, "phù phù" âm thanh. Nhớ đến đôi mắt nửa lành lạnh nửa dịu dàng kia, nụ cười, từ khóe miệng từ từ vung lên.

 

Mà lúc này, trong ngự thư phòng ở hoàng cung Đông Khởi, thái tử Triết bị một đề nghị của Đông Phương Bình làm sợ hãi không ít.

 

- Phụ hoàng! Cữu nhi còn nhỏ tuổi!

 

- Không phải con vẫn muốn trọng dụng nó à? Đây là cơ hội tốt nhất khảo nghiệm xem nó đối với con có trung thành hay không.

 

- Này có hơi ác liệt quá!

 

- Triết nhi, tương lai con sẽ kế thừa ngôi hoàng đế Đông Khởi ta, phải bỏ khuyết điểm lòng dạ mềm yếu mới tốt. Làm một đế vương, sát phạt quyết đoán, nên có dứt khoát của bậc đế vương!

 

- Nhưng...

 

- Chẳng lẽ con đối với nó cũng không hoàn toàn nắm chắc?

 

- Phụ hoàng, có đôi khi, ngoại lực có khả năng biến đổi suy nghĩ và lựa chọn của con người.

 

- Nếu như nó đủ mạnh, bất kể là ai, là chuyện gì, cuối cùng không thể làm gì được nó.

 

- Vậy chỗ hoàng thúc...

 

- Ta sẽ tự đối phó.

 

Thái tử Triết biết sự việc đã thành, nhiều lời vô ích. Luôn mãi đắn đo, vẫn là nhịn không được hỏi:

 

- Phụ hoàng, rốt cục chuyện gì khiến người căm hận hoàng thúc đến nước này vậy?

 

Đông Phương Bình nghe vậy sắc mặt cứng đờ:

 

- Con chỉ cần làm tốt chuyện của bản thân là được. Những việc vặt vãnh này, không phải thái tử Đông Khởi con hao tâm tốn sức!

 

Thấy Đông Phương Bình nổi giận, thái tử Triết không dám chống đối, chỉ nhíu chặt lông mày, không dám nói lời nào nữa.

 

Hướng Bắc Đông Khởi Hoàng thành, Thương Thu Sơn là nơi có địa thế cao nhất đế đô, địa hình núi cũng không hiểm trở, trái lại còn có kỳ thạch dị cảnh, hoa thơm chim hót, là ngự hoa viên tự nhiên. Mà hoàng cung Đông Khởi cũng được xây dựng kiên cố ở nơi này. Mượn thế núi, san bằng toàn bộ trăm dặm Sơn Nam, xây dựng ba tòa ngự điện (cung điện cho vua chúa) Hằng Nguyên, Vĩnh Kiền, Cửu Dương, tầng tầng đi lên, rộng lớn hùng vĩ. Tổ tiên Đông Phương thị (họ) không thích kết cấu kiến trúc mái cong đấu củng, tự mình thiết kế bản vẽ, thợ thủ công chiếu theo tâm ý xây nên kiểu dáng cung điện vuông vức chỉnh tề, cao hơn ba trượng, có con rồng to lớn uốn quanh cột trụ dựng đứng, tường thành được điêu khắc từ cẩm thạch cùng với mặt đất bốn mùa không thấy mảnh lá cây hay tấc bụi, độc lập hiện ra khí phách hoàng gia. Mà hậu cung ở phía sau Tam Điện, lại dựa núi mà xây lên, từ trên cao có thể nhìn về phía Tam Điện. Vài cung điện lầu các trọng yếu đan xen tinh tế, phân bố rải rác giữa núi, có điểm thú vị tinh tế khác.

 

Cung điện Đông Khởi không đẹp đẽ tinh xảo như Sở Cung và Nam Minh, cũng không kém phần mộc mạc rộng rãi như Bắc Thần và Tây Viêm, mà tự có một nét riêng, độc lập cực kỳ uy nghiêm. Giống như đặc tính của Đông Phương thị: cẩn trọng, nghiêm trang, chính trực, quang minh.

 

Buổi lâm triều sau ba ngày thái tử Triết và thế tử Cữu trở về.

 

Giờ mão một khắc (giờ mão: 5g-7g sáng, một khắc: 15 phút), ba trăm quan văn, bốn trăm võ tướng đều đứng theo phẩm cấp triều phục, lẳng lặng chờ ở ngoài cửa chính điện. Thị vệ trong cung cầm kích (binh khí) đứng đối lập nhau, dọc theo bậc thềm cao nhất đi xuống xếp thành một hàng đội ngũ uy phong lẫm liệt.

 

Chuông triều vừa vang lên, Đại nội Tổng quản Trương công công bước đến bậc thềm, âm thanh sắc bén tuyên bố:

 

- Lâm triều!

 

Bách quan cúi đầu cất bước, tay cầm hốt bản (thẻ dùng để ghi việc khi vào triều của quan lại thời xưa) nối đuôi nhau tiến vào. Trong điện Hằng Nguyên, phân thành hai hàng trái phải dựa theo cấp bậc. Hàng bên trái là văn thần, vị trí đầu tiên chính là thái tử điện hạ Triết, Tề vương Đông Phương Thái đứng sau, không có dòng họ hoàng thất, cho nên lần lượt là Thừa tướng, các Bộ Thượng thư xếp dọc phía sau. Bên phải là võ tướng, vị trí cao nhất là Đậu Nguyên soái Đậu Nghị thống lĩnh tam quân, phía sau là Thái úy (quản lý quân sự) và các tướng lĩnh bộ binh. Sau khi Đông Phương Thái bị tước binh quyền, cũng chỉ có thể phân nhóm văn thần mà không phải đứng đầu võ tướng. Bởi vì Cữu nhỏ tuổi, lại chưa phong tước vị, nên chưa cần lên triều điểm danh mỗi ngày.

 

Một lát, vua Đông Khởi quốc Đông Phương Bình đội mũ Bình Thiên mười hai chuỗi ngọc (mũ vua có 12 sợi dây trước sau), thân khoác long bào thêu màu hoàng kim, thắt lưng được quấn đai ngọc bích, chân đi giày Vô Ưu, vẻ mặt uy nghiêm ngồi ngay ngắn trên ghế rồng. Nhóm quan lại hành lễ xong, Đông Phương Bình quét qua bằng ánh mắt sắc bén:

 

- Các khanh có gì muốn bẩm tấu?

 

Hữu Thừa tướng Vương Kỳ Huân sải một bước ra khỏi hàng, khom người trình bày:

 

- Khởi bẩm bệ hạ, khoản tiền cứu trợ thiên tai lũ lụt ở sông Thượng Lương đã chuyển về hai phủ Đặng Châu, Vận Châu. Công bộ Lý đại nhân đã đi theo giám sát tu sửa công trình thủy lợi và công việc cứu giúp nạn dân. 

 

- Ừ. Răn đe Tri phủ hai phủ này, nếu như có người lợi dụng thiên tai ăn hối lộ trái pháp luật, đứng giữa kiếm tiền túi riêng, trẫm tuyệt đối không tha thứ!

 

- Vâng!

 

Sau đó, Lễ bộ Từ Thị Lang (quan Thị Lang họ Từ) báo cáo tình huống thi cử ở các châu trong năm nay; sĩ quan thống lĩnh Bạch Vệ Môn báo cáo kết quả diệt trừ sơn phỉ ở phủ Dĩnh Châu. Các loại công việc, không phải trường hợp cá biệt.

 

Sau một canh giờ, các hạng dâng sớ cơ bản hoàn tất. Kỵ binh Đô úy Viên Sùng Hải nhẹ nâng mắt, nhận được ánh mắt ra hiệu của Hoàng đế, di chuyển khỏi hàng ngũ, chậm rãi trình bày:

 

- Lư Hưng Bảo ở Bắc Cương đã đến kỳ hạn đóng quân phòng ngự ba năm, cần đổi người.

 

- Ồ? - Đông Phương Bình khép tấu chương trong tay:

 

- Bây giờ đang trông coi Lư Hưng Bảo là người nào?

 

- Ấp viễn Trương tướng quân Trương Khải Xương.

 

- Hiện tại trong kinh còn mấy vị tướng quân cấp trên tam phẩm?

 

- Còn hai mươi mốt người, trừ chín vị Thống lĩnh Ngự Lâm quân không thể vắng mặt để luân phiên công việc ra, còn lại mười hai vị đều có thể phái ra ngoài.

 

Đông Phương Bình gật gật đầu.

 

- Vậy thì chọn hải bình Hồ tướng quân Hồ Duy Viễn đi.

 

- Dạ.

 

- Bên cạnh đó... - Đông Phương Bình trầm ngâm một chút, nhìn Tề vương, hỏi:

 

- Tề vương thế tử năm nay, khoảng mười bốn nhỉ?

 

Tâm trạng Đông Phương Thái nặng nề, cũng chỉ có thể chắp tay trả lời:

 

- Mười lăm tháng sau, chính là sinh nhật mười bốn.

 

- Ừ, Tề vương mười bốn năm ấy, sớm đã được phong tước rồi. Xem ra người làm bá phụ ta đây, đối đãi với chất nhi hơi chậm trễ.

 

- Cữu nhi còn nhỏ tuổi, không đảm đương nổi trọng trách. Vẫn cần rèn luyện thêm vài năm, hoàng thượng ưu đãi, sẽ làm hỏng nó.

 

- Ôi, làm gì có! Ngày hôm trước trong cung, nghe lời nói của nó đã thấy là thiếu niên anh tài. Đông Phương gia ta mặc dù huyết mạch không nhiều, nhưng cũng không làm hổ thẹn danh vọng của tổ tiên. Truyền Cữu nhi tiến cung đi.

 

Đông Phương Thái thấy không ổn, nhưng cũng không nói được gì, chỉ đành trơ mắt nhìn quan nội thị bước nhanh ra ngoài, gấp gáp cho truyền Tề vương thế tử Đông Phương Cữu đi tới.

 

Không qua bao lâu, Cữu mặc cẩm bào giày triều, đầu đội mũ dây tua, vội vàng tiến vào điện. Khuôn mặt trắng nõn tinh tế bởi vì cưỡi ngựa chạy gấp mà đỏ lên.

 

- Tham kiến bệ hạ. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

 

Cữu quỳ gối, cúi đầu bái lễ.

 

Từ đầu buổi lâm triều đến giờ thái tử Triết chỉ đứng ở một bên trầm mặc không nói chuyện, nhìn đệ đệ nhỏ tuổi gầy yếu, tâm trạng tràn ngập không đành lòng.

 

- Hãy bình thân.

 

- Tạ ơn hoàng thượng. - Cữu đứng lên, nhưng vẫn khom người cúi đầu.

 

- Cữu nhi có biết, trẫm gọi ngươi tới là vì chuyện gì không?

 

- Bẩm hoàng bá, Cữu nhi không biết.

 

- Ai... Ngươi đã tròn mười bốn, nghĩa là đã đến tuổi phong tước vị rồi.

 

- Cữu ngu dốt, sợ cha và hoàng bá thiên vị.

 

- Trẫm đã quyết định, cha ngươi chắc chắn sẽ không khiêm nhường từ chối. Trương Hòa, ghi chỉ.

 

- Dạ.

 

- Hôm nay phong Tề vương thế tử Đông Phương Cữu làm Trí Viễn hầu, phong thêm thiên kỵ Đô úy, chức nhị phẩm, vẫn giữ địa vị thế tử. Ngày sau nếu như có công danh, tiếp tục phong thưởng.

 

Tề vương và Cữu cùng bái lạy:

 

- Tạ ơn hoàng thượng thánh ân.

 

Vẻ mặt Đông Phương Thái, đã là xám như tro tàn.

 

- Miễn lễ đi. Cữu nhi, ngày hôm trước nghe ngươi nói chuyện đại sự quốc gia rõ ràng mạch lạc, bá phụ rất vui. Con cháu Đông Phương kế tục Đông Khởi, là phải hết lòng hết sức mới không phụ kỳ vọng cao của tổ tiên. - Đông Phương Bình thay đổi giọng nói, mới vào vấn đề chính.

 

- Cữu nhất định đi theo thái tử, thịt nát xương tan, sẽ không hối tiếc!

 

- Tốt! Vậy, trẫm phái ngươi đi quân doanh Bắc Cương, học bài binh bố trận, luyện tập chút võ thuật bắn cung cưỡi ngựa, sau này giống như phụ vương ngươi năm đó, tung hoành sa trường, thế nào?

 

Đông Phương Cữu nghe lời ấy, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bình trên ghế rồng. Ánh mắt ôn hòa, nhưng lộ ra tàn nhẫn quyết tuyệt, không cho phản kháng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16