Một ngày trời trong nắng đẹp, sáng sớm Thiên Hi đến thỉnh an mẫu hậu xong, vẫn chưa trở về Vân Hi Uyển mà theo thái hậu Yên Như đến ngồi nói chuyện phiếm ở hành lang hậu cung. Từ khi Sở Thiên Minh đăng cơ, thái hậu rốt cục đã buông xuống tảng đá lớn trong lòng, vui mừng vì con trai thuận lợi kế tục ngôi vị hoàng đế. Mà sau đó, Thiên Hi sắp lấy chồng xa, lại tăng thêm nỗi buồn ly biệt cho mẫu thân ôn hòa dịu dàng.+
Thuở nhỏ Thiên Hi hiểu chuyện biết lễ, dù là công chúa duy nhất của vợ cả, còn được Sở Uy sủng ái, nhưng không hề kiêu căng ngang ngược, mà lại dịu dàng ngoan ngoãn, trong cung không người nào không khen ngợi, vô cùng được lòng người. Lúc Yên Như làm hoàng hậu, bên trên có Sở thái hậu uy nghiêm, Thiên Hi nhìn như không nói lời nào, thực chất trong lòng có rất nhiều chủ kiến, mọi việc đều là nàng ấy đề xuất ý kiến cho mẫu thân. Bây giờ một khi rời xa, thái hậu Yên Như rất khó bỏ.
Thế nhưng con gái trưởng thành rồi, không thể giữ bên cạnh suốt đời, huống hồ hôn sự với Nam Cung thái tử đã trì hoãn ba năm, không có lý do để kéo dài hơn nữa. Nghĩ đến điều này, thái hậu Yên Như bắt đầu thể hiện tâm tư của người mẹ hiền, chuyên chú chuẩn bị cho đại hôn của Thiên Hi.
Lúc này bà ấy kéo tay Thiên Hi, tỉ mỉ căn dặn một số lễ nghi quy củ khi gả cho nhà chồng. Tuy biết Thiên Hi giáo dưỡng chắc chắn không xảy ra sai lầm, nhưng tâm tư mẹ hiền lo sợ con gái có gì sơ suất, sẽ bị ủy khuất ở nơi đất khách.
Mẹ con đang nói chuyện, chợt nghe bên ngoài la hét ầm ĩ, không khỏi nghi hoặc, Yên Như phân phó cung nữ thiếp thân Bội Hà:
- Đi nhìn xem là chuyện gì? Sao ồn ào vậy.
Bội Hà đáp lại ra ngoài, một lát dẫn một tiểu thái giám tiến vào:
- Bọn họ nói nô tỳ nghe không hiểu lắm, để chính miệng hắn nói cho thái hậu nương nương nghe.
Tiểu thái giám "bùm" quỳ xuống, mừng rỡ nói:
- Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, tám vạn đại quân Sở quốc ta vượt biên đánh vào cảnh nội Đông Khởi, tiền tuyến truyền đến tin chiến thắng, đã thu được ba thành Đinh Dương, Hoài Quận, Toại Châu, giờ đang xuất phát hướng về Bình Đông. Hoàng thượng hạ lệnh, đêm nay sẽ mở cung yến ăn mừng đó!2
Lời còn chưa dứt, người khác chưa phản ứng gì, Sở Thiên Hi bật dậy từ trên ghế, chén trà trong tay rơi xuống "loảng xoảng", mở lớn đôi mắt, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Đông Khởi.
Thành Đinh Dương đã bị lửa thiêu đến ba ngày. Từ ngày quân Sở nhập cảnh tới nay, hầu như chưa đụng phải quân đội Đông Khởi cường lực gì đó chống lại, một đường hát vang tiến mạnh. Thống quân Mạnh Viễn Đào lần đầu tiên dẫn binh, có chiến tích này, tất nhiên vô cùng đắc ý, sau khi vào được Đinh Dương, cướp đốt hiếp giết, không chuyện ác nào không làm. Toàn bộ thành trì rơi vào biển lửa do Sở quân đốt lên, bách tính chạy tán loạn, gào khóc rung trời.
Sau khi thu thập được Hoài Quận và Toại Châu, Mạnh Viễn Đào để lại một ít nhân mã ở trong thành, còn mình đích thân dẫn theo phần lớn đội quân thừa thắng xông lên, nhắm thành Bình Đông cách sáu mươi dặm. Bình Đông kia đã là thành trì thọc sâu vào cảnh nội Đông Khởi, ba mặt toàn núi, vị trí nằm trong thung lũng. Cũng không phải là binh gia trọng địa gì, nhưng Mạnh Viễn Đào nóng lòng cầu công, định tiện thể chiếm luôn nơi này, để có thể thêm một khoản công lao trong chiến tích!
Hôm binh mã đến dưới thành Bình Đông đã là lúc mặt trời lặn. Nhìn cầu treo dựng cao, cửa thành đóng kín, trong thành yên tĩnh không một âm thanh, Mạnh Viễn Đào phân phó binh tướng tạm thời đóng quân nghỉ dưỡng sức, đợi sáng sớm ngày hôm sau sẽ bắt đầu công thành.
Đắc thắng mấy ngày liền, sĩ khí quân Sở đang dâng cao, trong doanh huyên náo liên tục, lửa trại hừng hực, rượu ca lảnh lót. Doanh trướng nào cũng đều kéo cao rèm cửa, Mạnh Viễn Đào mang theo vài Tham tướng thoải mái chè chén trong trướng chủ soái, nâng cốc nói cười, hoàn toàn không để thành Bình Đông nho nhỏ vào trong mắt.
Một Tham tướng dưới quyền thấy hắn uống đến cao hứng, nịnh nọt nói:
- Mạnh tướng quân quả nhiên thiện chiến, trí dũng song toàn! Ai nói Đông Khởi binh hùng tướng mạnh, hiện tại xem ra chỉ có bấy nhiêu đó! Với sự dẫn dắt của Mạnh tướng quân, một chút lực đánh trả cũng không có!
- Ha ha! Ai cũng nói tên đế vương thiếu niên kia anh minh thần vũ gì đó, nhưng chẳng phải vẫn bị hoàng thượng bắt ký khế ước đó sao, vào chiến trận cũng chỉ là đồ vô tích sự! Nghe nói sớm bị đã bao vây tầng tầng ở hải ngoại, mấy thuộc hạ của hắn toàn là kẻ bất tài, không biết đánh trận! - Vẻ mặt Mạnh Viễn Đào rất khinh miệt.
- Chỉ sợ hắn có bẫy, chúng ta vẫn nên đề phòng. - Một tướng lĩnh mặt trắng râu dài hơi lo lắng.
- Phó tướng quân, ngươi quá cẩn thận rồi! Bình Đông cỏn con này, cho rằng hắn có thể lừa gạt gì? Đợi Mạnh tướng quân dẫn dắt chúng ta liên tục hát vang tiến vào phía Đông, trực tiếp thâu tóm đế đô của hắn, nhập Đông Khởi vào bản đồ Sở quốc mới được! Khi đó, Mạnh tướng quân của chúng ta chính là đệ nhất công thần làm rạng rỡ Sở trung đấy!
- Ha ha ha!
Mạnh Viễn Đào đắc ý vênh váo, ngà ngà say, được thủ hạ tâng bốc đến sung sướng đê mê.
Trong quân doanh, chúng binh tướng vẫn náo loạn đến nửa đêm mới dần dần ngừng lại, ai nấy đều trở về doanh trướng ngủ mê man. Binh sĩ gác đêm cũng uống quá nhiều rượu, ngổn ngang tựa vào cửa doanh trại cùng với lan can chuồng ngựa, đều mơ màng đi vào giấc ngủ.
Vào lúc canh ba.
Ánh trăng mờ nhạt, xung quanh đã không còn một chút âm thanh nào. Bên trong Sở trại, những đốm lửa cháy hết thỉnh thoảng nổ thành tiếng "đốp đốp", đưa tới vài âm thanh "ực ực" trong chiêm bao. Đàn ngựa nhai cỏ "rột rột", nhẹ nhàng giẫm chân.
Cổng thành Bình Đông lặng lẽ mở ra, cầu treo dần dần thả xuống. Bên trong cổng thành như một hắc động, thấp thoáng còn có âm thanh nhẹ nhàng mà hỗn tạp. Đột nhiên, một tiếng pháo vang lên rung trời, tràng tràng kỵ binh võ trang đầy đủ phóng ngựa xông ra, vượt qua cầu treo tiến thẳng vào Sở quân doanh. Mấy cây đuốc lướt qua không trung, rơi trên đống lương thảo, trong nháy mắt, ánh lửa nổi lên khắp nơi trong doanh trại.
Sở quân còn đang trong mộng không kịp chuẩn bị, bừng tỉnh luống cuống tay chân, vội vội vàng vàng mặc giáp lên ngựa, nhất thời không phân biệt được phương hướng, làm sao có thể là đối thủ của quân Đông Khởi được huấn luyện nghiêm chỉnh! Rất nhanh, đã bị giết đến máu me tung tóe, gào khóc thảm thiết.
Phía trước là một con tuấn mã thượng cấp toàn thân trắng như tuyết, bờm dày đuôi dài, mắt sáng chân vững, da lông óng ánh như được khoác gấm tuyết. Cưỡi phía trên là một người không mặc áo giáp, không mũ không nón bảo hộ, trên người là áo vải màu xanh lam, viền áo cùng với đai lưng màu xanh đậm, ống quần đen được bó buộc bên trong giày chiến da bò rừng sẫm màu, tóc được buộc bởi sợi dây mây mảnh nhỏ tết lại với nhau, mặt nạ vàng che đi một bên gò má, lưng đeo kình cung và túi đựng tên, tay cầm trường đao, chính là Đông Phương Cữu vẻ mặt trang nghiêm đằng đằng sát khí!
Ánh mắt nham hiểm hung dữ, đao pháp sắc bén, chỗ đi qua không còn người sống, đều là bị một đao mất mạng! Binh sĩ Sở quân chạm mặt đều tưởng mình gặp thiên thần, chưa kịp hoảng sợ kêu lên thì đã bị chém rớt thủ cấp. Đông Phương Cữu không hề chớp mắt, giết thẳng vào trong quân trướng của Sở trung.
Mạnh Viễn Đào tỉnh dậy từ cơn mộng, ra khỏi trướng nhảy lên ngựa, ngay cả ủng cũng không kịp mang, chật vật rút lui dưới sự bảo vệ của vài tên Thiên tướng.
Quân đội Đông Khởi sớm đã mai phục hai bên sườn núi, nhờ sơn lâm che đậy hành tung, lúc này tiếng hô nổi lên, nhanh chóng xông xuống dưới. Binh sĩ Sở quân không nhìn rõ trong đêm tối, chỉ nói bốn phương tám hướng đều là quân Đông Khởi, bị dọa đến hồn phi phách tán, quân lính càng thêm tan rã, chạy tán loạn như con ruồi không đầu. Kỵ binh Đông Khởi giáp dày trọng kích, giết người như bổ dưa hấu, lướt qua quét sạch đại doanh Sở quân, toàn bộ hơn sáu vạn nhân mã đều bị diệt sạch giữa đêm. Trong Sở trại xác chết đầy đất, máu chảy thành sông.
Đông Phương Cữu vốn nhẹ, lại không có khôi giáp rườm rà, ngồi trên ngựa báu "Địch Phong" nhanh như tia chớp, lập tức đuổi kịp Mạnh Viễn Đào. Cữu ổn định ngựa, rút mũi tên, kéo căng dây cung, một tiếng xé gió bén nhọn, đâm thẳng vào giữa lưng Mạnh Viễn Đào. Đáng thương hắn vẫn chưa tỉnh khỏi xuân thu đại mộng, đã làm quỷ dưới mũi tên.
Cữu hạ cung xuống, nhìn ánh lửa bừng bừng trước mắt, tiếng hô giết đầy tai, trong đôi mắt hiện vẻ hung ác.
Đến khi mặt trời vừa ló dạng, đại quân Sở quốc đã không còn một mảnh giáp. Sở doanh ngày hôm trước còn tiếng người sôi nổi mà lúc này đã như địa ngục nhân gian. Đông Phương Cữu thúc ngựa đạp trên núi thi thể, trong mắt vẫn chưa thấy được vẻ thỏa mãn.
Hàn Sĩ Đạc cưỡi ngựa chậm rãi đi tới:
- Khởi bẩm hoàng thượng, Sở quân đã bị diệt sạch toàn bộ, quân ta tổn thất không quá một ngàn.
- Lập tức tập kết đi Toại Châu! Đoạt lại nó cho trẫm, đòi lại gấp bội cho trẫm!
- Vâng!
Sở cung.
Thiên Hi chạy thẳng vào thư phòng của Sở Thiên Minh, mặc kệ lễ nghi, cũng không để ý ai đang ngồi, đi thẳng tới trước mặt hắn hỏi:
- Ngươi đã phái binh tiến công Đông Khởi?
Sở Thiên Minh sửng sốt, sau đó nở nụ cười bất mãn.
- Ai lắm miệng nói cho hoàng tỷ vậy? Vốn dĩ ta và Nam Cung huynh định tặng một kinh hỉ cho hoàng tỷ vào ngày đại hôn mà!
- Ai đồng ý cho ngươi xuất binh? Xuất binh lúc nào? Tổng cộng phái đi bao nhiêu nhân mã?
Sắc mặt Thiên Hi cấp bách, vô cùng lo lắng mà hỏi.
Sở Thiên Minh cũng có chút không vui:
- Hoàng tỷ sao vậy? Ta thân là vua một nước, lẽ nào ngay cả chút việc này cũng không làm được à?
Sở Thiên Hi nhìn đệ đệ không cho là việc to tát, nhất thời không biết nên làm thế nào.
- Là ta đã thương nghị cùng Nam Cung huynh. Hai nước khởi binh cùng lúc, hắn từ phía Nam ta từ phía Tây, hai mặt đánh gọng kìm Đông Khởi. Đông Phương Cữu đang chiến đấu với Cao La quốc ở hải ngoại xa xôi, thân mình còn lo chưa xong, chắc chắn không trông nom nổi bên này. Chúng ta thừa lúc hắn chưa chuẩn bị, một lần chiếm lĩnh nhiều tòa thành của hắn, đến lúc đó hắn cũng vô lực trở mình!
- Ngươi đã thương nghị cùng Nam Cung Ngọc Thiềm bao giờ? - Sở Thiên Hi vừa nghe vừa lắc đầu.
- Là Nam Cung huynh gửi thư cho quả nhân, giao hẹn thời gian, cùng lúc phát binh. Nếu không phải huynh ấy, ta đã mất đi cơ hội tốt trời ban này rồi đó! - Sở Thiên Minh dương dương tự đắc.
- Thư đâu? Cho ta xem!
Trong lòng Thiên Hi đã thấy không ổn.
- Thế nào? Hoàng tỷ gấp gáp muốn nhìn bút tích của tỷ phu à? - Sở Thiên Minh vẫn còn lòng dạ nói giỡn.
- Mau lấy cho ta xem!
Sở Thiên Minh sầm mặt, vô cùng khó chịu lấy thư từ trên bàn sách đưa cho Thiên Hi.
Sở Thiên Hi vội vã đón nhận, gấp rút mở ra, xem qua từ đầu đến cuối, ngồi "phịch" trên ghế.
- Thiên Minh, ngươi đã bị lừa.
Sở Thiên Minh sửng sốt mở to mắt:
- Sao Nam Cung thái tử sẽ lừa quả nhân?
- Không phải Nam Cung Ngọc Thiềm, là Đông Phương Cữu.
- Hoàng tỷ giỡn gì thế?!
- Đây tuyệt đối không phải mật hàm của Nam Cung Ngọc Thiềm, vô cùng có khả năng, là Đông Phương Cữu giả tạo, khiến cho ngươi xuất binh.
- Tuyệt đối không thể!
- Nam Cung Ngọc Thiềm xưa nay xảo quyệt, sẽ không lỗ mãng đến bước này, tùy tiện xuất binh hướng Đông Khởi.
- Hoàng tỷ quá độc đoán rồi! Lúc này là thời cơ tốt, ai sẽ dễ dàng bỏ qua cơ hội khi họa lớn Đông Khởi suy yếu chứ? Ngươi đừng một lòng say mê Đông Phương Cữu kia, hắn cũng tầm thường thôi, ngay cả một Cao La nhỏ nhoi mà còn đánh không nổi, cho rằng hắn có năng lực gì chứ?
- Báo... báo!
Đang nói chuyện, một tiểu thái giám tiến vào bẩm báo nói có người mang tin tức từ tiền tuyến.
- Truyền vào! - Sở Thiên Minh hiện ra ý cười:
- Hoàng tỷ, ngươi chờ nghe tin chiến thắng của đại quân quả nhân đi!!
Chốc lát, một người máu me ngã một vòng chạy vào:
- Hoàng... hoàng thượng! Đại sự không tốt rồi!
- Sao vậy? - Sở Thiên Minh hoảng hốt.
- Mạnh... Mạnh tướng quân bị Đông Khởi ban đêm đánh lén ở thành Bình Đông, toàn bộ sáu vạn năm trăm nhân mã đã bị giết sạch giữa đêm! Liên tiếp thất thủ ba toà thành đã đánh hạ mấy hôm trước, Mạnh tướng quân cũng dùng thân mình hi sinh cho tổ quốc! Đông Khởi vương Đông Phương Cữu đích thân dẫn đại quân hai mươi vạn người vượt biên cảnh, đã đánh tới thành Liêu Châu! Xin hoàng thượng cấp tốc phái viện binh!
- Cái gì?!
Sở Thiên Minh bật dậy, lập tức luống cuống tay chân:
- Việc này..., việc này sao có thể?? Hôm qua còn...
Đã không còn vẻ tự phụ, quay đầu nhìn Sở Thiên Hi cầu cứu:
- Hoàng tỷ, việc này... không phải Đông Phương Cữu đang chiến với Cao La ở hải ngoại hả? Chuyện này... - Rồi lại lẩm bẩm:
- Không, không cần lo, chúng ta còn giữ khế ước hắn tự tay ký, hứa hẹn vĩnh viễn sẽ không hưng binh, hắn làm như thế sẽ thất tín với thiên hạ... Hắn, hắn phải cư xử thế nào với bốn nước ngoại giao?
- Câu đầu tiên của tờ khế ước kia, chính là nếu không xuất phát từ phòng vệ, Thiên Minh, hiện tại ngươi hưng binh trước, đã cho nàng cái cớ tốt nhất để xuất binh.
Sở Thiên Hi tĩnh lặng trả lời, lờ mờ mang theo tuyệt vọng.
Sở Thiên Minh ngẩn người.
- Xem ra hải chiến với Cao La và thân chịu trọng thương cũng chỉ là thủ thuật che mắt của nàng. Cố tình thả tin tức, để ngươi thả lỏng cảnh giác.
- Vậy, vậy hắn...
- Có thể nàng đã sớm đến biên giới Đông - Sở từ hai năm trước, một mực âm thầm chờ cơ hội. Hiện giờ phụ hoàng băng hà, ngươi lại nhỏ tuổi không biết chiến sự.
- Đúng đúng đúng, quả nhân vì nhỏ tuổi mới mắc mưu hắn! Thế nhưng, nhưng vì sao hắn kề cà không thấy động tĩnh, còn...
- Nếu nàng lập tức phản kích lúc Mạnh Viễn Đào vừa vào biên cảnh, Sở quân ta chỉ cần quay đầu rút lui, mặc dù có tổn thất, cũng không thể gây thương tổn gân cốt. Mà bỏ ra ba toà thành, dụ quân ta thâm nhập, nàng chỉ cần bố trí sẵn mai phục, ở trong Đông Khởi của nàng, ngươi có mọc cánh cũng khó chạy thoát.
Thiên Hi nhíu mày, phân tích lợi hại cho Sở Thiên Minh.
Sở đế trẻ tuổi nghe xong ngã ngồi xuống:
- Vậy, vậy làm sao bây giờ? Hoàng tỷ, chúng ta mau mau cầu viện Nam Minh đi!? Để tỷ phu xuất binh cứu chúng ta!
Thiên Hi lắc đầu:
- Nếu không ngoài dự liệu, nhất định Đông Phương Cữu cũng đồng thời phát binh hướng Nam Minh rồi.
Sở Thiên Minh hoàn toàn ngây ngốc, mặt trắng bệch sững sờ ngồi trên ghế rồng.
Thiên Hi ổn định tinh thần một lát, rồi mở miệng hỏi:
- Ngươi đã phái đi tổng cộng bao nhiêu nhân mã tiến công Đông Khởi?
- Tám, tám vạn.
- Sở quốc mười vạn binh mã vậy chỉ còn lại hai vạn, cộng thêm hai vạn Ngự Lâm quân, bây giờ chúng ta có thể điều khiển, tổng cộng vẫn còn bốn vạn nhân mã?
- Ừ.
- Không thể chuyển Ngự Lâm quân đi, phải ở lại Sở đô. Ta mang hai vạn người còn lại đi Liêu Châu cứu viện. Đó là tấm chắn quan trọng nhất của Sở quốc, một khi thất thủ, mấy tòa thành phía sau đều không đủ sức ngăn chặn cường địch, Sở đô sẽ nguy hiểm.
- Hoàng tỷ. - Sở Thiên Minh sắp khóc lên.
- Thiên Minh, ngươi mang Ngự Lâm quân củng cố tường thành ở Sở đô, đào sâu kênh rạch, đúc kiếm mài thương, chuẩn bị vẹn toàn cho tốt!
- Hoàng tỷ, sẽ đánh vào Sở đô sao?
Thiên Hi cắn môi dưới, lắc đầu:
- Đông Phương Cữu vì trả thù mà đến, nhất định sẽ không để yên. Thực lực hai quân đội cách xa nhau, chúng ta chỉ có thể gắng gượng chống cự. Thiên Minh, đến lúc khảo nghiệm ngươi rồi.
- Nhưng mà, quả nhân đăng cơ chưa đến một trăm ngày, hay là ta nhường ngôi vị hoàng đế cho hoàng tỷ đi, đợi đánh lui Đông Khởi, trả lại cho ta là được.
- Thiên Minh, làm tốt việc ta nói! Cái khác đừng suy nghĩ nhiều!
Sở Thiên Hi nói xong, xoay người đi.
Thành Liêu Châu.
Thủ Bị Lương Quang vốn là nhận được chiến báo Sở quân tiêu tan. Trước đó đánh hạ ba toà thành của Đông Khởi thì để lại mỗi nơi năm trăm nhân mã, dưới sự càn quét như sấm chớp của Đông Phương Cữu, lưa thưa chạy về biên cảnh Sở quốc tổng cộng không đến ba vạn. Mà vốn dĩ quân phòng thủ ở thành Liêu Châu cũng chỉ có ba vạn người, dùng không đến sáu vạn nhân mã chống lại đội quân thép hai mươi vạn người của Đông Khởi, chẳng khác gì bọ ngựa đấu xe. Hơn nữa binh sĩ Sở trung an nhàn nhiều năm không gặp chiến sự, hoàn toàn không phải đối thủ của quân Đông Khởi được huấn luyện nghiêm ngặt nhiều năm.
Biết tin Đông Phương Cữu dẫn quân suốt đêm hướng đến thành Liêu Châu, khiến cho Lương Quang chưa chiến đấu mà đã mất hết sĩ khí, suốt ngày lo sợ không yên. Sau đó nhận được thư của Thất công chúa truyền đến từ Sở kinh, kêu hắn đóng chặt cổng thành, treo cầu treo lên, nhất định không được giao thủ cùng Đông Khởi. Đợi viện binh đến mới tính tiếp. Điều này làm cho Lương Quang thoáng an tâm, nhanh chóng phân phó binh sĩ trong thành bố trí canh phòng cổng thành nghiêm mật, treo cao biển hiệu miễn chiến. Như vậy cho dù quân Đông Khởi đánh tới, nhất thời cũng không phá thành được, đợi Thất công chúa mang viện binh đến, e rằng còn có cứu vãn. Thành Liêu Châu chính là tấm bình phong vững chắc nhất ngăn cách Đông Khởi và Sở trung, dù thế nào cũng không được đánh mất.
Hoàng hôn ngày hôm ấy, Lương Quang đang tuần tra trên tường thành.
Tính toán đại quân Đông Khởi hẳn là sắp đến rồi, mà viện quân trong kinh thành còn tới một hai ngày đường, vì vậy gia tăng canh phòng, toàn bộ trong thành đều vào tư thế sẵn sàng đón quân địch, không khí căng thẳng.
Xa xa nhìn thấy một đội nhân mã đi tới, có mười mấy người cưỡi ngựa đi về hướng cổng thành Liêu Châu. Lương Quang đứng trên tường thành, khẩn trương phân biệt kỹ lưỡng.
Đến gần, nhìn thấy mặc trang phục Sở quân. Trên người đầy vết máu, mũ giáp tơi bời, rất là chật vật. Người đẫn đầu chạy đến trước cổng thành, la to về phía trong thành:
- Mau mở cổng thành! Chúng ta là lính còn sót lại của Mạnh tướng quân, chạy về từ Đinh Dương!
Lương Quang nghe ra là khẩu âm Sở quốc, thở phào nhẹ nhõm, phân phó thủ hạ mở cổng thành.
Sau khi cầu treo chậm rãi hạ xuống, mười mấy người lần lượt thúc ngựa vào thành. Lương Quang chợt nhìn thấy trong đó có một người cưỡi con ngựa trắng vô cùng khỏe mạnh, biết không ổn, liên tục kêu to đóng cổng thành!
Đã chậm!
Người dẫn đầu chính là Hàn Sĩ Đạc, ở biên cảnh Đông - Sở bốn năm, sớm đã tập được khẩu âm Sở quốc, lừa gạt Lương Quang. Lúc này giơ kiếm trong tay lên, bổ gãy then cài cổng thành thành hai khúc!
Phía sau, trên lưng bạch mã, Đông Phương Cữu vung trường đao trong tay, hai sợi dây giữ cầu treo bị chặt đứt trong chớp mắt. Cổng thành Liêu Châu rộng mở, mười mấy cao thủ thiện chiến nhất trong quân đoàn Đông Khởi phóng ngựa tiến vào!
Mà lúc này, xa xa phía trên đường chân trời, đại quân Đông Khởi đang ùn ùn kéo đến rung trời động đất.
Lương Quang đứng ngây người trên tường thành, lẩm bẩm nói:
- Xong, xong rồi.
Mười mấy người vào thành chạm mặt binh sĩ, gặp Phật giết Phật, gặp quỷ giết quỷ. Đông Phương Cữu theo thông lệ tóm giặc phải bắt vua, nhảy xuống ngựa, hai ba lần phóng lên đầu tường thành.
Vừa lên tới thì gặp ngay Lương Quang, không nói hai lời đã rút kiếm ra, không cần mười chiêu đã chém sống hắn rồi. Tên lính còn lại sớm bị dọa sợ vỡ mật, thấy Thủ Bị bị giết, không lòng dạ nào chống cự, rối rít quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Đông Phương Cữu một đao chém đứt lá cờ chữ Sở trên đầu tường thành, đứng ở chỗ cao nhất. Gió đông vù vù thổi tung bay áo bào của nàng, thoáng qua mặt nạ ánh vàng, phong thái vô cùng vương giả.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)