Nhu hòa dương quang xuyên thấu qua từng tán lá dừng ở trên người, nổi lên ấm áp.
Cong vút nồng đậm lông mi run rẩy, hơi mỏng mí mắt chậm rãi xốc lên, lộ ra một đôi cắt đồng thu thủy con ngươi, nàng mở to mắt kinh ngạc mới vừa nãy nàng còn ở trong không gian hệ thống, như thế nào vừa chớp mắt đã tới khu rừng hoang vu này rồi.
"Tiểu kỳ đây là đâu."
"Chủ nhân đây là ở một thế giới song song với quyển truyện mà chủ nhân vừa xem."
Thiếu nữ thở dài một hơi, nàng cứ nghĩ lúc nãy cũng chỉ là một lời vui đùa nào ngờ lại xảy ra thật.
Nữa canh giờ trước.
Nàng còn đang chửi tác giả vì không cho Tiếu Ngưng Nhi một hạnh phúc tốt đẹp
"Tại sao không phải là ngưng nhi mà là diệp tử vân, thật không hiểu nổi ngươi nhiếp ly, tiếu ngưng nhi là một cô gái mạnh mẽ nếu từ chối nàng vẫn sẽ một lần nữa đứng lên trên đôi chân của mình."
"Nhưng Nhiếp Ly ngươi cứ úp úp mở mở làm nàng đau lòng, đã có Diệp Tử Vân biết mình vẫn chưa trả hết nợ vậy mà lại còn kéo theo Ngưng Nhi, Tiếu Ngưng Nhi nếu có một ngày có thể làm cho ngươi hạnh phúc hơn ta sẽ giúp ngươi."
Thiếu nữ đọc quyển truyện này chỉ biết cảm thông cho số mệnh một cô gái luôn gắng sức thay đổi vận mệnh của mình, vượt lên Diệp Tử Vân nhưng cho dù được cứu rỗi thì cũng chỉ mãi là cái bóng của Diệp Tử Vân.
Buông điện thoại, thiếu nữ rời phòng chuẩn bị kiếm thứ gì bỏ bụng, nhưng cô lại không biết rằng có một vụ tai nạn sắp ập xuống.
Đang kiếm thứ gì bỏ bụng thì bỗng nhiên nàng cảm nhận một trận choáng váng, trước khi ngất đi chỉ có thể nghe được thanh âm.
"Đã xác định được linh hồn."
Cứ nghĩ mình đã chết nhưng mở mắt ra thiếu nữ thấy là một căn phòng mầu trắng trước mặt là một con thú với đôi mắt đỏ của quỷ trên trán có một chiếc sừng toàn thân được bao phủ bởi lông màu đỏ, điểm them một vài nhúm lông vàng.
"Xin chào, cho ta hỏi đây là đâu."
"Chào chủ nhân đây là không gian của ta, ta là Kỳ Lân một thánh thú thượng cổ."
Nghe xong kỳ lân giới thiệu thiếu nữ một lần nữa xem xét kỹ lại nơi này, nhìn lên chỉ thấy toàn sách, không gian là một vùng trắng xóa, nhìn lại Kỳ Lân thiếu nữ tiếp tục hỏi.
"Kỳ Lân ngươi có thể giải thích với ta chuyện này không."
"Kính thưa chủ nhân, lúc nãy ngài có nói là sẽ giúp Tiếu Ngưng Nhi hạnh phúc vừa lúc ta đi ngang qua thấy ngài bị một vật thể rơi trúng vậy nên bây giờ thân thể ngài đã chết nên ta đem thân thể cùng linh hồn của ngài chuyển tới đây để thực hiện nguyện vọng, cách duy nhất của ngài bây giờ là đi theo ta làm nhiệm vụ, ngài cũng nên gọi ta là tiểu Kỳ cho thuận tiện chút."
Suy nghĩ một lúc thiếu nữ làm ra quyết định là theo con Kỳ Lân bí hiểm này, dù gì ở thế giới kia nàng cũng không có gì lu luyến nhiều cảm giác dường như mình không thuộc về thế giới đó.
Thiếu nữ lúc nhận thức được thì đã thấy mình đang ở trong căn phòng trắng xóa xung quanh có rất nhiều người nhưng nàng không nhận biết ai, chỉ cảm thấy trong cơ thể có một khoảng ký ức bị mất đi, mỗi khi nghĩ đến đầu sẽ trướng lên rất đau, nên nàng dần từ bỏ.
Chìm trong dòng suy nghĩ nàng không biết khi nào đã xuất hiện ở một thảm cỏ trống kế bên là một tòa tường thành cao ngất.
Chuyện là như thế.
Đợi cho thiếu nữ nghĩ ngợi rồi lúc này tiểu kỳ mới lên tiếng.
"Ngài còn chưa cho ta biết tên chủ nhân."
"Ta là Tiêu Vũ."
Tiêu vũ nói cho tiểu Kỳ biết tên thật của mình rồi bắt đầu xem xét xung quanh vị trí của mình.
Tiểu kỳ lúc này cũng nhớ tới một chuyện.
"Chủ nhân vì ngài là người mới nên ta có một chút quà dành cho ngài."
Nói rồi một chiếc nhẫn không gian xuất hiện trước mặt Tiêu Vũ, ngó nghiêng một hồi Tiêu Vũ mới nói.
"Tiểu Kỳ vật này ta không biết sử dụng."
Nghe Tiêu Vũ nói tiểu Kỳ mới nhớ đến vị chủ nhân là người hiện đại không phải nhười thế giới này, thật là quá khinh xuất
"Chủ nhân ngài hãy làm theo ta nói, nhắm mắt lại cảm nhận sâu bên trong cơ thể của mình."
Tiểu Kỳ chỉ dẫn.
Nghe vậy Tiêu Vũ làm theo, nàng nhắm mắt lại cảm nhận sâu bên trong, thấy rồi! Tiêu Vũ nhận được từng luồng lực lượng quanh người đang theo dòng chảy cơ thể đi vào đan điền.
Mở mắt ra Tiêu Vũ nghe được thanh âm chúc mừng của Tiểu Kỳ.
"Chúc mừng chủ nhân ngài đã khơi thông kinh mạch có được linh hồn lực."
"Hừm cảm ơn ngươi tiểu Kỳ, bây giờ làm sao?"
"Ngài chỉ cần đem linh hồn lực chuyển vào nhẫn không gian."
Tiêu Vũ vận chuyển linh hồn lực đưa vào trong dò xét nhận thấy được: Một bộ bạch y, một linh hồn thủy tinh, một thanh đoản đao, một bộ công pháp một vài cây bút và giấy.
Dò xét xong Tiêu Vũ cảm thấy khóc không ra nước mắt, quá ít đồ cho người mới quá ít, nàng không khỏi nghi ngờ tiểu Kỳ nó có cất xém bớt hay không
Tiêu Vũ suy nghĩ thì lại nghe tiểu Kỳ nói tiếp.
"Chủ nhân ngài hãy lấy viên linh hồn thủy tinh trong nhẫn không gian ra đi, ta chỉ ngài trắc nghiệm linh hồn lực."
"Ừ"
Tiêu Vũ nâng tay vận chuyển linh lực đưa vào nhẫn không gian lấy ra viên thủy tinh thể đưa cho tiểu Kỳ xem xét
"Giờ ngài hãy vận chuyển linh lực đưa vào linh hồn thủy tinh này đi."
Nghe vậy Tiêu Vũ làm theo lời nó, vận chuyển linh hồn lực đưa vào thì thấy linh hồn thủy tinh dần dần phát ra ánh sáng từng điểm sáng liên tục hiện lên chiếu lên khuôn mặt chưa trút hết vẻ non nớt của tiêu vũ.
"Để xem, ngài linh hồn lực là một trăm! Cư nhiên là một trăm!"
Tiểu Kỳ lắp bắp kinh hãi, phải biết Tiêu Vũ là người của thế giới khác thế nhưng lại có linh hồn lực cao như thể nàng đã sinh sống tu luyện ở đây rất lâu rồi.
Nghe giọng tiểu Kỳ bật thốt lên như vậy Tiêu Vũ cười cười, nàng cứ nghĩ sẽ thấp nhưng không ngờ kết quả không tệ lắm, nàng còn nghĩ không biết mình có phải là một phế nhân hay không đây.
"Nhưng mà chủ nhân ngài không có hình thái của linh hồn."
Nghe tiểu Kỳ nói điều này cũng khiến cho Tiêu Vũ hơi hoảng, không lẽ nàng là phế nhân chỉ có linh hồn lực mạnh thôi thì chưa đủ, vì cân thêm hình thái để có bộ công pháp thích hợp để u luyện, nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại nghe tiểu Kỳ nói tiếp.
Tiểu Kỳ nghĩ nghĩ quả nhiên là như vậy nàng ấy lúc trước cũng như vậy bây giờ cũng không khác là bao, không sao hình thái của Tiêu Vũ có ra sao thì vẫn có thể tu luyện bộ công pháp đó.
"Không sao đâu chủ nhân ta đây vẫn có một bộ công pháp phù hợp với ngài tên của nó là" Thiên Địa thần quyết "tiểu Kỳ an ủi dù sao nàng cũng là người mới nên an ủi vẫn phải có, cùng lúc nó lấy ra bộ công pháp trong không gian của mình đưa cho Tiêu Vũ
" Hừm sao nghe quen tai thế? "Tiêu Vũ thắc mắc.
" Bộ này không giống với "Thiên Đạo thần quyết" của nam chủ Nhiếp Ly. "Thiên Địa thần quyết" không chỉ sáng tạo ra đại đạo mà còn có thể hiểu được sự tồn tại của vật chất "Thiên Đạo thần quyết" có thể câu thông với thiên nhưng có thể không hiểu nổi địa nhưng "Thiên Địa thần quyết" lại có thể hiểu được hai thứ, tuy chỗ tốt là vậy nhưng số lượng dung hợp yêu linh lại không bằng, tuy nhiên tốc độ tu luyện khi câu thông được Thiên cùng Địa có thể nói vô cùng nhanh. "
Sau khi nghe tiểu Kỳ giảng giải Tiêu Vũ cũng hiểu được có cái này không thể đòi cái khác tốt hơn nếu không có lẽ sẽ mất tất cả, nhưng điều khiến Tiêu Vũ bận tâm nhất không phải chỗ này mà là bộ" Thiên Địa thần quyết "kia, Tiêu Vũ cảm thấy năng lực của nó không như lời kể của tiểu Kỳ đơn giản như vậy, có lẽ nó còn sự ẩn dấu sâu hơn, mà với trình độ bây giờ Tiêu Vũ sẽ không hiểu hết được.
Nói lời cảm ơn, Tiêu Vũ lấy bộ Thiên Địa thần quyết ra nhìn ngắm kỹ hơn về cách tu luyện.
Đọc khẩu quyết, Tiêu Vũ chấn kinh, cảm nhận được sâu trong linh hồn hải nguồn năng lượng kinh khủng kia không ngừng tràn vào khiến Tiêu Vũ có chút không kiểm soát được, có lẽ là do cơ thể là phàm nhân nên không thể chứa nổi, cũng không thể nói là cơ thể của mình là phàm nhân chính yếu vẫn là do nàng thể lực không đủ nên không thể vẫn chưa thể tu luyện bộ công pháp này, Tiêu Vũ quyết định dừng lại để rèn luyện thân thể.
Quyết định như thế Tiêu Vũ bắt đầu dọc theo bức tường thành đi kiếm chỗ qua đêm, thấy phía trước có căn lều bỏ hoang nàng quyết định ở lại sửa sang lại một số thứ, lấy căn lều này làm phòng ở.
Sáng sớm Tiêu Vũ đã bước vào thí luyện chi địa nơi đây các yêu thú cấp bậc rất thấp thích hợp cho tập luyện.
Đi sâu vào một chút Tiêu Vũ bắt gặp một con Giác Dương đang ăn, vòng ra sau Tiêu Vũ quyết định đánh lén, với sức mạnh bây giờ mà chiến đấu trực diện chắc chắn mình sẽ là món đồ chơi của nó.
" Chủ nhân đây là Giác Dương là yêu linh ăn thực vật nhưng lại có sức mạnh phi thường nhất là cặp sừng. "
Nghe tiểu Kỳ nói vậy Tiêu Vũ âm thầm tìm nơi thích hợp để phục kích.
Chọn được chổ ở thích hợp, Tiêu Vũ lấy ra thanh đoản dao đã được tặng trong nhẫn không gian, nhảy từ trên nhành cây xuống.
Phập đoản dao cắm thẳng vào giứa trán Giác Dương điều này khiến Giác Dương nổi giận hất tung Tiêu Vũ văng ra, tông thẳng vào thân cây gần đó, khiến nàng không khỏi phun ra búng máu, vụ va chạm gần như khiến nàng mất cảm giác phần sau lưng, có lẽ vài mãnh xương bị vỡ ra, nhìn thấy tình hình nguy hiểm tiểu Kỳ chỉ đành xuất ra một viên đan dược giảm đau cho Tiêu Vũ, làm nàng có thể tiếp thục đối đầu Giác Dương.
Biết không thể ám sát, Tiêu Vũ chạy nhanh nấp vào hang động gần đó.
Giác Dương điên cuồng hút vào cửa động khiến cho lớp đất đá bắt đầu nứt ra.
Thấy không ổn, Tiêu Vũ trầm mặc nghĩ ngợi nếu cứ thế này chắc chắn ta sẽ thành món đồ chơi, không, có lẽ tệ hơn, phải có một phương pháp, ở tình hình ngàn cân treo sợi tóc nàng nghĩ ra một kế tuy nguy hiểm nhưng có còn hơn không.
Tiêu Vũ vận chuyển linh hồn lực uyển chuyển tiến vào hồn hải của Giác Dương.
" Nếu ta có linh hồn lực khủng như vậy cũng nên có ích một chút.. đây rồi linh hồn lực của ngươi đây sao, thật yếu kém. "
Thấy được linh hồn của Giác Dương Tiêu Vũ tấn công thẳng vào sâu trong thái dương, khiến cho Giác Dương chết mà không hiểu chuyện gì.
Thấy như vậy một màn tiểu Kỳ thầm than, quả nhiên cho dù mất trí nhớ thì thiên phú vẫn kinh người, chỉ có bấy nhiêu cơ sở mà vẫn có thể sử dụng linh hồn lực tấn công, kinh người.
Tiểu Kỳ trong thâm tâm thật chúc mừng cho nàng
" Ừ, tiểu Kỳ lúc nãy ta có cảm giác như linh hồn lực có thể ngưng tụ thành vật thể. "
Tiêu Vũ nói ra băn khoăn của mình, khi nãy nàng tấn công Giác Dương nhận ra được, linh hồn lực của nàng có điều biến hóa
Nghe được Tiêu Vũ nói, tiểu Kỳ ngẫm nghĩ khuyến khích tìm một con Giác Dương khác để tập luyện về việc này một lần nữa
" Ừm, đúng rồi tiểu Kỳ ngươi đừng gọi ta là chủ nhân, gọi tên ta, nghe vậy ta không quen. "
" Hắc hắc vậy ta gọi ngài là Vũ Vũ được không? "
" Hừm tùy ngươi. "
" Vậy Vũ Vũ. "
" Ừ "
Quả nhiên mất trí nhớ thật dễ lừa hí hí, tiểu Kỳ không khỏi cao hứng nhìn Tiêu Vũ.
Cảm nhận phía sau lưng nhứt nhối Tiêu Vũ chỉ đành nhịn xuống xin tiểu Kỳ một ít đan dược chữa thương. Nghĩ ngơi hồi sức đủ rồi nàng cùng tiểu Kỳ bắt đầu tìm kiếm được con Giác Dương kế tiếp
Nhìn phía trước đang ăn cỏ Giác Dương Tiêu Vũ ngay lập tức sử dụng linh hồn lực, cố nén lại, từng luồng linh hồn lực liên tiếp tụ lại nén thành một thanh châm nhỏ.
Thấy đã ra được thanh châm Tiêu Vũ phóng thanh châm vào thẳng trán của giác dương, phập! Trực tiếp làm vỡ linh hồn hải khiến Giác Dương chết tức khắc.
Rầm thân hình cao lớn đổ ầm xuống.
" Ha "Tiêu Vũ thở hắc ra tiêu thụ một lượng lớn linh hồn lực chỉ có thể làm một thanh châm rất nhỏ, việc này nếu làm nhiều khiến cơ thể nhanh chóng mất sức, để giết Giác Dương thì kế này chỉ là tạm thời.
Tiêu Vũ đi lại gốc cây gần đó nghỉ mệt.
Dường như biết được Tiêu Vũ nghĩ gì tiểu Kỳ lập tức đáp lại.
" Vũ Vũ ngươi không thấy việc tiêu thụ lượng lớn như vậy cũng làm cho linh hồn hải của ngươi được rộng mở hơn sao? Hơn nữa việc hấp thu linh hồn lực từ thiên địa của ngươi cũng nhanh hơn. "
" Ừ đúng rồi!"
Tiêu Vũ thở dài việc này khiến nàng trả giá không khỏi cũng quá đắc, không khỏi khiến nàng mệt mỏi, tiêu hao linh hồn lực quá độ.
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)