"Tiêu Vũ, Nhiếp Ly hai người các ngươi kỳ này thảm rồi!"
Đỗ Trạch cùng Lục Phiêu cười khổ, bất kể như thế nào thì loại chuyện nằm ngủ trong giờ học, bọn họ tuyệt không dám làm.
"Rõ ràng ngủ trong giờ của ta, chẳng lẽ mọi thứ hai người các ngươi đều biết"
"Đúng vậy a!"
Nhiếp Ly rất thản nhiên đáp.
"Tiêu Vũ ngươi cũng biết" Thẩm Tú không tin, trong thâm tâm Thẩm Tú thì Tiêu Vũ còn tệ hơn cả Nhiếp Ly.
"Ân, ta biết"
Nàng định nói xong rồi gục đầu ngủ tiếp nhưng Thẩm Tú dường như lại không muốn cho nàng toại nguyện.
"Ngươi.. các ngươi"
Thẩm Tú thiếu chút nữa bị Tiêu Vũ cùng Nhiếp Ly chọc sặc đến nói không ra lời. Từ đầu giờ hai kẻ này đã ngủ vậy mà dám nói mình hiểu tất cả, lừa trẻ con à.
Thẩm Tú ha ha cười lạnh vài tiếng.
"Tiêu Vũ, Nhiếp Ly hai người các ngươi nói hiểu vậy các ngươi nói về loại Minh Văn này cho ta nghe.
Nhiếp Ly nói trước
" Đây là một cái Minh văn Hỏa hệ cấp thấp, miễn cưỡng xem như cấp bậc Thanh đồng a, từ ba mươi tám đạo Minh văn cơ sở cấu thành, uy lực rất nhỏ, bất quá dùng để nấu nước hẳn không tệ! "
Nghe Nhiếp Ly trả lời, toàn bộ lớp học lập tức tràn đầy tiếng cười.
" Hặc hặc, chết cười ta mất, hắn quả nhiên là một chút cũng không có nghe, lại còn nói Minh văn Xích Diễm Viêm Bạo từ ba mươi tám đạo Minh văn cơ sở cấu thành, vừa rồi lão sư Thẩm Tú rõ ràng đã từng nói qua là do ba mươi sáu đạo Minh văn cấu thành đấy! "
" Ta cười đến rớt nước mắt rồi này, hắn lại nói cói Minh văn này là dùng để đun nước đấy! "
Lúc này Tiêu Vũ lại nói tiếp.
" Minh Văn rác "
Mọi người đang cười nhạo Nhiếp Ly không biết điều thì nghe Tiêu Vũ nói, phòng học trở nên im pặc, thậm chí có vài đạo khí lạnh chạy qua không ai dám nhúc nhích.
Thẩm Việt cùng Thẩm Tú lúc này vô cùng phẫn nộ, trước đó thì Nhiếp Ly nói dùng để nấu nước, còn Tiêu Vũ thì khá hơn nói Minh Văn này là rác quả thực là có thể chịu đựng nhưng không thể nhẫn nhục!
Nhưng ở giữa tất cả mọi người, người bình tĩnh nhất chính là Tiếu Ngưng Nhi, nàng đã lĩnh hội qua kiến thức của Tiêu Vũ nên việc Tiêu Vũ nói bây giờ phần tin nghiêng về Tiêu Vũ nhiều hơn.
Lúc này Lữ Dã có hơi chút hắc mặt nhưng phần nhiều vẫn là cười khinh thường
" Hai tên tiểu quỷ này hay thật đó một đứa thì nói Xích Diễm Viêm Bạo là do ba mươi tám loại Minh văn trụ cột cấu thành, hơn nữa nói Xích Diễm Viêm Bạo chỉ dùng để đun nước, một đứa thì lại nêu đây là Minh Văn rác "
Lúc Lữ Dã buồn cười thì đột nhiên phát hiện Phó viện trưởng Diệp Thắng cùng lão giả áo xám đều không có cười, tiếng cười của hắn lập tức im bặt dừng lại, cứng rắn mà nuốt vào trong bụng.
" Có cái gì buồn cười, Xích Diễm Viêm Bạo đúng là từ ba mươi tám đạo Minh văn cơ sở cấu thành đấy "
Diệp Thắng bình tĩnh nói, đến cấp bậc nghiên cứu của bọn hắn liền phát hiện, chính giữa Xích Diễm Viêm Bạo có hai đạo Minh văn trụ cột căn bản không phải là Minh văn trụ cột, mà là từ bốn đạo Minh văn trụ cột khác cấu thành đấy. Chẳng qua là hắn có chút ngoài ý muốn, điều này dĩ nhiên từ một đệ tử nói ra, còn một đứa lại nói là rác đúng thật, thật ra đối với cấp bậc của bọn hắn Minh văn này không đáng giá nhắc tới nhưng hắn vẫn chưa hiểu từ rác trong miệng cô nương kia rốt cuộc rác là như thế nào.
Trong đôi mắt lão giả áo xám hiện lên một đạo thần quang, cũng không nói gì thêm.
Thẩm Tú phẫn nộ mà hừ một tiếng, sắc mặt âm trầm
" Tiêu Vũ ngươi nói rác rưởi là như thế nào "
" Đạo Minh Văn này nói đúng rác là không sai, không có tính thực chiến, còn nữa Minh Văn này lúc đầu không phải như vậy, lúc đầu nó là Mính Văn Lôi Hỏa Viêm Bạo có tổng cộng sáu mươi đạo Minh Văn tạo thành dường như có thằng ngốc nào đó cắt giảm đi một số bộ phận lôi hệ tùy tiện thêm vài nét vô để biến thành Minh Văn xích Diêm Viêm Bạo nhìn chẳng ra gì "
" Minh Văn gốc uy phong ra sao bây giờ đúng như Nhiếp Ly nói dùng để nấu nước chắc được "
" Tuy nhiên ta lại quên mất nó được ghi chép từ đâu "
Quyển sách mà tiểu Kỳ đưa nàng đọc, thật sự nàng chỉ xem qua loa bởi vì Minh Văn này nó yếu không đáng để nàng lưu tâm quá nhiều
" Nó được lấy từ Lôi Hỏa Thánh Điển "
Nghe đến đây Nhiếp Ly cũng có thể nắm chắc một số điều về Tiêu Vũ, nhưng việc nàng không biết về Lôi Hỏa Thánh Điển có làm hắn hơi bất ngờ.
Lôi Hỏa Thánh Điển, đó là vật gì? Một đám hai mặt nhìn nhau.
Thẩm Tú nổi giận, nàng ta căn bản không biết Lôi Hỏa Thanh Điển là vật gì, cũng không biết bên trong nó ghi chép cái gì?
" Chẳng co cái nào cả, trên thế giới này căn bản không có quyển sách Lôi Hỏa thánh điển "
Thẩm Tú suy nghĩ một chút lập tức phản bác, đoán chừng hai đứa oắt con này đoán mò.
Nhiếp Ly lúc này nhìn Thẩm Tú cười nhạo nói.
" Đạo sư thật đúng là bác học, không xem qua sách đã nói nó không tồn tại, chẵng lẽ đạo sư đã xem hết tất cả sách trên thế giới"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)