Bách Hợp Tiểu Thuyết

THƯỢNG

85 0 0 0

VỊ TÌNH ĐẦU | THƯỢNG

Lưu Luyến bước xuống hầm xe, nhìn thấy con xe yêu quý tọa vị ở một góc đã bị thủng lớp. Xung quanh mọi người đều lấy xe đi hết, chỉ còn mỗi xe cô và vài chiếc không bao giờ thấy chủ dùng.

 

"Chết tiệt, là kẻ nào!" 

 

Đưa mắt nhìn xung quanh chả thấy ai khả nghi. Hiện tại chỉ còn mười lăm phút nữa là sắp vào giờ làm việc. Không còn thời gian truy cứu việc này nữa. Nâng gót bực bội bước ra khỏi hầm xe.

 

Chung cư này khá gần với công ty thiết kế của cô, không những vị trí tốt, gần trường học, trung tâm và còn có cả bến chờ xe buýt. Thời gian đầu khi đến đây cô đều đi đến công ty bằng xe buýt. Chỉ cần mười phút là tới. Vì thế hằng ngày Lưu Luyến đều rời khỏi nhà trước hai mươi phút. Mười phút cho di chuyển, năm phút nữa nếu kẹt xe và đến trước máy quét vân tay năm phút. 

 

Cố gắng làm việc ngày đêm, hơn năm năm trôi qua, cuối cùng cô cũng mua được căn phòng đó, không còn phải chịu cảnh đóng tiền hàng tháng nữa, cũng tậu được một con xế cách đây không bao lâu. Không biết kẻ nào ăn gan hùm chọc thủng lốp xe của cô. Buổi tối nhờ bảo vệ kiểm tra lại camera mới được. Bắt được hắn cô băm vằm hắn ra!

 

Nhưng khi đã yên vị trên xe buýt, lục lọi trong ví, phát hiện ngoài các loại thẻ chỉ còn một tờ mệnh giá lớn nhất. Cô bắt đầu nghĩ, liệu có phải đây là một lựa chọn sai lầm hay không?

 

Vừa mới nãy định bắt taxi đi làm, nhưng lại thấy xe buýt đã đến. Theo quán tính bước lên không nghĩ ngợi nhiều. Bây giờ mới cảm thấy hối hận. Đáng lẽ nên đứng đợi chút nữa là đón được taxi rồi. Sẽ không suy nghĩ nhiều về việc không có tiền lẻ.

 

Vậy chẳng còn cách nào khác.

 

Lưu Luyến nghĩ vậy, bước đến hộp tiền sát bên bác tài: "Xin lỗi, cháu không mang theo tiền lẻ, chỉ còn mỗi tờ này."

 

Bác tài nhìn tờ một trăm tệ trước mặt, nhìn cô gái này bằng ánh mắt khác: "Cô gái, cô chưa đi xe buýt bao giờ à. Một chuyến năm tệ cô lại đưa đến cả một trăm tệ."

 

Tông giọng của bác tài càng to: "Không có tiền thối." 

 

Tất cả những người trên xe đều thì thầm to nhỏ, nhiều bé học sinh cấp ba cũng cười nhạo.

 

"Haha, cậu xem, chị ta ăn mặc sáng sủa như vậy chắc chắn là kẻ có tiền. Lần đầu tiên đi xe dành cho người nghèo như chúng ta."

 

Bác tài vẫn đang lái xe, liếc nhìn cô một cái: "Lần này thôi thì bỏ qua. Cô gái, lần sau nhớ đổi tiền lẻ."

 

Ánh mắt khách trên xe đều bất thiện đối với cô, từ khác thường trở thành khinh thường. Nhiều người còn lầm bầm: "Có khi là chiêu trò mới, hòng không phải trả tiền…"

 

Lưu Luyến cũng có chút buồn bực. 

 

Lách cách.

 

Thấy năm đồng xu được nhét vào khe mua vé, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên bên tai: "Bác tài, cháu trả giúp cô ấy."

 

Thực ra cô gái này tương đối quen mắt, Lưu Luyến cảm giác mình đã gặp ở đâu rất nhiều lần nhưng mãi không nhớ được. 

 

Gật đầu cảm ơn, Lưu Luyến di chuyển về phía tay cầm. Giờ cao điểm như thế này phải tất nhiên không thoát khỏi cảnh đứng. Cô gái nọ cũng đứng sát bên cô chen chúc nhau khi người đông dần lên. 

 

Ting…Cạch…Tiếng khí hơi kêu kên kéo hai cánh cửa ra, lại thêm một nhóm người lên xe.

 

Chân mang giày cao gót đau đến tê chân, vừa bám chặt tay vào tay cầm, cả người cố gắng giảm xuống chuyển động lắc lư theo từng trạm dừng của xe.

 

Kittt….

 

Tiếng xe thắng gấp, xe buýt nhường đường cho xe cứu thương chạy qua. Lưu Luyến bất cẩn ngã về sau, được một vòng tay níu lại, ôm vào lòng. Cả hai thân thể tựa sát nhau, người nọ tuy thấp hơn Lưu Luyến một chút nhưng lực đạo rất mạnh mẽ.

 

Hương thơm quanh quẩn chóp mũi, là người vừa giúp cô trả tiền. Ngại ngùng đến đỏ cả mang tai, Lưu Luyến nghiêng đầu né tránh, nhích khẽ thân mình ra khỏi người nàng. Giọng thì thầm: "Cảm ơn."

 

Người kia chỉ mỉm cười nụ cười như gió xuân thổi qua, cánh hoa đào theo làn gió rơi xuống chạm nhẹ vào mặt đất. 

 

Nghe thấy loa thông báo đến trạm, Lưu Luyến vội lách đến cửa sau, bấm chuông xuống trạm. Trạm xe buýt ngay trước cổng công ty, Lưu Luyến bước xuống, nhìn đồng hồ trên tay, đã quá giờ. 

 

"Thật là, mình sẽ không bao giờ đi xe buýt nữa!" Bước chân cũng nhanh hơn, cơ hồ như chạy thẳng vào. 

 

Không để ý nữ nhân kia cũng cùng xuống trạm này, mắt cười như ánh dương tỏa sáng, nhìn thân hình kia vội vàng chạy vào cửa.

 

Đi qua đường đến bên đối diện, xoay bảng open bị nhân viên quên lật lên. Vu Văn Văn nhanh chóng bước vào trong.

 

Vu lão bản là một người rất tỉ mỉ, theo phản ánh của tất cả nhân viên là vậy. Cửa tiệm trà bánh này chỉ khai trương cách đây không lâu. Từng bức tranh đến cây xanh, lọ hoa trang trí đều chính tay Vu lão bản tự tay vẽ, tự chính mình trồng.

 

Đến bên những chậu sen đá long lanh phát sáng dưới ánh vàng phản chiếu qua tấm kính trong. Những cây xanh khác đều hướng chồi non về phía ấy, hướng về phía ánh dương.

 

Vu Văn Văn thay xong đồng phục, bước vào trong bếp, nhìn mọi thứ đã được vệ sinh sạch sẽ khô ráo. Gật đầu khen thưởng, tay lấy một bị bột tách ra, từng hạt bột nhỏ bay lên trong không khí.

 

Ngày mới bắt đầu.

 

Lưu Luyến đúng thật là đã đi làm trễ, tận năm phút. Uể oải nằm trườn lên bàn, đường nào cũng sẽ bị trừ tiền thưởng tháng này. Chút nữa phải đi mua chuộc Triệu Mộng, hi vọng chị ấy cuối tháng chấm công mắt nhắm mắt nhỏ bỏ qua mười phút này.

 

Bỏ qua cơn đói buổi sáng, trong phòng nghỉ của nhân viên thường có bánh quy, sữa và cà phê. Lưu Luyến xé một bịch bánh quy nhỏ bỏ vào miệng, pha thêm một chút cà phê cho tỉnh ngủ. Cầm ly cà phê nóng hổi quay về ổ nhỏ của mình.

 

Mờ mịt kiểm tra lại số liệu kích thước của tất cả các phòng trong dự án. Lưu Luyến ấn ấn thái dương. Không sợ người không biết gì, chỉ sợ người không biết mình muốn gì.

 

Chủ đầu tư vẫn còn rất hoang mang trong việc định hướng phong cách thiết kế. Phía phòng xây dựng đã có đánh tiếng với cô về vị khách khó tính này, quả nhiên là vậy, đổi từ phong cách này sang phong cách khác, màu này sang màu khác, đến giờ vẫn chưa chốt được cái gì ra hồn.

 

Phòng nội thất nhìn Lưu Luyến đập mạnh bảng catalog lên bàn, ai nấy đều run sợ. 

 

Chết rồi, nữ ma đầu nổi giận thật rồi!

Nói Lưu Luyến là nữ ma đầu đều có lý do. Bộ dạng nữ nhân nghiêm túc kỹ lưỡng đến từng chi tiết, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh nhạt, khi nói chuyện với khách hàng thì thái độ một trời một vực cười tươi duyên dáng, khách đi một cái là quay về bản mặt khó ở như cũ. Lật mặt như lật sách, ở công ty nàng đứng chủ nhật không ai dám giành thứ hai.

 

Tuy vậy nhưng vị trưởng phòng này chính là dùng thực lực bước lên, xuất thân từ Trường kiến ​​trúc Bartlett. Truyền kỳ về cô ấy, chỉ còn những cô lao công kể lại, những người cùng thời hầu như đều đã nhảy việc. Chỉ nghe mọi người rủ rỉ tai nhau có rất nhiều thực tập sinh bị Lưu Luyến mắng đến khóc thút thít, cũng làm nhân viên tự động rén lại, làm việc tích cực hẳn ra.

 

"Nhìn cái gì, chưa đủ nhiều việc hay sao mà còn tụ năm tụm bảy ở đây?" Lưu Luyến bực tức vì cuộc họp giao ban lúc nãy, đi vào phòng pha thêm một tách cà phê, nhìn cấp dưới quá giờ vẫn còn ngồi tô son ăn sáng. Chẳng có gì gọi là làm việc nghiêm túc hết!

 

Dàn nhân viên cúi đầu xin lỗi, có người nhìn bữa ăn sáng còn đang lỡ dở, sợ hãi đến mức quăng vào sọt rác, ánh mắt tràn ngập đau đớn.

 

"Thật là…" Lưu Luyến mang theo cơn thịnh nộ về lại văn phòng, cửa đóng rầm một cái thật to.

 

Bực bội gọi người đến đem xe đi bảo trì, mới sáng ra đã không được thuận lợi rồi!

 

Bóng dáng kia vừa biến mất sau cánh cửa, đám nhân viên nhỏ lại chụm lại, thì thầm.

 

"Ăn nhanh đi! Nữ ma đầu hôm nay đến tháng. Làm việc chăm chỉ vào, đừng để sai sót." Cả đám nhất trí gật đầu, tốc độ nhai cũng nhanh hơn. 

 

Đến trưa, sau khi ăn cơm xong tại nhà ăn. Lưu Luyến liền trông thấy Triệu Mộng, nhớ đếm âm mưu của mình, vội vàng chạy lại.

 

"Triệu tỷ, đợi em với!"

 

Nghe tiếng ai đó gọi mình, Triệu Mộng tạm thời không bước ngay vào thang máy, quay đầu nhìn lại. Hóa ra Lưu Luyến đang gọi cô.

 

"Ừ, chị đợi đây. Có chuyện gì không?" Triệu Mộng nhìn ai kia cười đến hoa nhường nguyệt thẹn, da đầu có chút tê cứng, thầm mắng trong bụng, bà cô trẻ này tìm mình chắc chắn là có vấn đề. Mọi ngày đều trưng mặt lạnh. Cười một cái có chuyện.

 

"Chị đi lên văn phòng hả?" Lưu Luyến bắt được tay Triệu Mộng, liền lắc qua lắc lại làm nũng.

 

Thật ra Lưu Luyến rất lâu trước đây là một cô bé rất đáng yêu, chỉ là con đường thăng tiến của cô ấy quá nhanh. Khiến mọi người trong công ty đàm tiếu. Vì vậy thường trưng bộ mặt lạnh lùng để mọi người sợ hãi. Triệu Mộng là người phỏng vấn Lưu Luyến từ khi cô bé này mới từ nước ngoài về. Ấn tượng đầu tiên là rất khả ái, giọng nói dịu dàng khiến người khác vô cùng dễ chịu. Chỉ là, xã hội đã giết chết một người khả ái như vậy. Cô gái đáng yêu ngày nào đã trở thành một nữ nhân thành thục. Lòng có chút tiếc nuối!

 

"Luyến Tử, em đừng như thế. Quá đáng sợ rồi! Nói đi, cần nhờ chị làm gì?" Triệu Mộng liếc mắt một cái, cô như đi guốc trong bụng Lưu Luyến, nhìn là biết không có chuyện gì tốt lành.

 

Lưu Luyến thì thầm bên tai: "Chị quả là hiểu em. Đi, em mời chị đi uống nước."

 

Lưu Luyến liền kéo tay dắt Triệu Mộng ra ngoài, ánh nắng trời ban trưa hắt vào mặt. Loay hoay mãi vẫn không thấy muốn đi đến quán nào. Triệu Mộng liền chỉ quán trà đối diện, nói bánh ở đấy rất ngon, muốn Lưu Luyến thử xem.

 

Leng keng…tiếng phong linh theo gió thổi chạm vào nhau vang lên. Như tiếng chuông chùa làm tâm tĩnh lại. Lưu Luyến nhìn tên bảng hiệu L’ESPOIR, màu xanh ngọc rất sáng sủa, tạo cảm giác tươi mới.

 

"Hi vọng ư? Không tệ!"

 

Mở cửa bước vào, nhìn sơ một lượt cách bố trí bên trong. Quán trà theo phong cách Scandinavian, tone có vẻ là Languid Blue kết hợp với màu trắng sữa, màu sắc rất dễ chịu, rất hợp mắt cô.

 

"Ừm…phối màu rất tốt, khoảng cách bàn ghế cùng cây cảnh đủ giữ khoảng cách riêng tư cùng di chuyển." Lưu Luyến nói thầm trong miệng. Bị Triệu Mộng nghe được, vỗ vai một cái.

 

"Em đừng có bệnh nghề nghiệp mà chê quán người ta đấy!" 

 

Lưu Luyến chỉ cười thẹn thùng, tủm tỉm chọn một góc quán, trên bàn có chậu sen đá hoa hồng xanh rất đẹp mắt. Vừa ngồi xuống đã có nhân viên đến đưa menu. 

 

Một cô bé trẻ trung với đồng phục trắng đen kết hợp đem một bình trà phổ thông đến đặt trên bàn, cùng đó gửi cho hai cô menu.

 

Một bản menu alacarte chuẩn Châu Âu và một menu scrapbook.

 

Lưu Luyến rất thích kiểu menu này, ấn tượng với quán cũng tăng thêm một ít.

 

Cả hai gọi xong hai phần trà và bánh ngọt. Trong lúc đợi phục vụ chuẩn bị. Triệu Mộng sau khi tự rót trà cho mình, nhỏ giọng thì thầm.

 

"Quán này mới mở cách đây không lâu. Rất đông. Tất cả nhân viên công ty chúng ta đều kiểm nghiệm thử bánh ở đây cả rồi, phản hồi là rất ngon. Em ăn sẽ biết. Hơn nữa, đặc biệt nhất là bà chủ, tuyệt đối là một mỹ nhân khuynh nước khuynh thành."

 

"Đẹp cũng đâu ăn được!" Lưu Luyến nghe Triệu Mộng khen tới tấp trước mặt mình, lòng có chút chua. Giọng ấm ức chê bai.

 

Triệu Mộng nhìn tiểu cô nương trước mặt, cũng chỉ có thể cười haha: "Luyến Tử, cái miệng không thành thật của em vẫn không đổi. Không phải em cũng rất ưng ý sao? Lừa dối lòng mình làm gì?"

 

Lườm mắt liếc xéo Triệu Mộng đang cười hả hê. Quả thật quá trà này đem lại cho cô ấn tượng rất tốt. Kể cả vị lão bản kia, cô cũng rất tò mò. Dự tính lát nữa hỏi thăm phục vụ thử xem. Muốn biết vị lão bản kia có đẹp như lời đồn. Người để Triệu Mộng khen, cũng không phải tầm thường.

 

Triệu Mộng dù đã ăn ở đây rất nhiều lần nhưng vẫn chưa thấy ngán. Mỗi lần đều thấy quán này có chút thay đổi nho nhỏ, rất hợp ý khách hàng.

 

"Tiểu Luyến Tử, em đánh giá quán này bao nhiêu điểm?"

 

Triệu Mộng quả thật muốn nghe ý kiến của Lưu Luyến, gu thẩm mỹ của em ấy rất tốt. Lại nói thêm một câu: "Nói nhỏ thôi, đừng to tiếng quá."

 

Lưu Luyến liếc người kia một cái, cảm nhận của khách hàng thôi mà, có phải ăn trộm đâu mà lén lút.

 

Cũng không trách Triệu Mộng. Có lần cô dắt Lưu Luyến đi ăn tối ở phố ăn chơi sầm uất, vô một quán ăn khá hot trên mạng. Thức ăn cũng ổn, nhưng ánh sáng cùng cách phục vụ không được tốt lắm. Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ Lưu Luyến ngày ấy. Em ấy sau khi thanh toán liền đứng góp ý với chủ quán về việc ánh sáng không đủ để chụp những bức ảnh đẹp, background cũng không đặc biệt, nhân viên bưng món bỏ hẳn đầu ngón tay vào trong nồi súp, khách đông một cái là chạy loạn cả lên… Xổ hết một tràng, mặt ông chủ đỏ bừng như muốn giết người. Triệu Mộng chỉ còn cách kéo Lưu Luyến chạy.

 

Lần này, không phải một nơi tạp nham như trước, tâm tình Lưu Luyến cũng khá tốt, Triệu Mộng lại thất thích quán trà này. Thật muốn biết Lưu Luyến đánh giá như thế nào?

 

"Tốt. Nếu chỉ nhìn qua bên ngoài, thì quán trà này khá tốt. Ngon hay không thì ăn xong mới biết được. Nhưng không phải ai cũng phải nhìn bề ngoài trước hay sao? Chất lượng không cần biết, chỉ cần thu hút được bên ngoài sẽ hơn hẳn đối thủ cạnh tranh. Còn muốn giữ khách hàng, phải có cái "chất" cùng chiến lược riêng. Dù đẹp cỡ nào chụp hoài cũng chán."

 

Triệu Mộng gật đầu, em ấy nói đều đúng.

 

"Thực ra em rất thích phong cách này, tone màu khiến cơn mệt mỏi trong công việc mà vui tươi hẳn lên. Màu trắng của tuyết màu xanh nhạt bầu trời tạo sự cơi nới về chiều cao, tăng khả năng tương phản ánh sáng. Chị nhìn tấm thảm trải sàn kia xem. Người Viking sử dụng những tấm thảm trải sàn sáng màu, có họa tiết đơn giản nhằm làm nổi bật lên đồ nội thất đặt trên mà khiến không gian không bị rối mắt."

 

Triệu Mộng nhìn về phía Lưu Luyến chỉ, vẫn chăm chú nghe, không cắt lời Lưu Luyến.

 

"Menu trang trí đơn giản mà sang trọng. Chất da bên ngoài menu không để khách cần trơn trượt, rất chắc tay, tông màu cũng không cảm thấy bẩn. Em quan sát kỹ rồi, menu không dính bụi. Phân thành hai phần nước và bánh. Nước thì chủ yếu vẫn là trà hoa, có cà phê nhưng khá ít, chủ yếu là Espresso và Americano. Bánh cũng đa dạng nhưng chủ yếu vẫn làm bánh Âu. Hoa văn không quá cầu kỳ, phân bố hợp lý, phông chữ hơi hướng cổ, không có dấu chân khó nhìn là được."

 

Lưu Luyến nhấp một ngụm trà, tiếp tục: "Những món có tên đặc biệt đều nằm ở vị trí bắt mắt, muốn chúng ta chú ý đến nó, giá cả hợp lý, không chênh lệch với giá của các quán em từng ăn. Điều em ưng ý nhất. Là menu scrapbook kia, là tự tay làm. Trong đó có hình ảnh những món best seller cùng những món mới, chữ viết trầm ổn, rất có tính cách. Nếu chị phân vân không biết chọn món nào, có thể tham khảo thêm mười món trong list best seller đó."

 

Lưu Luyến vừa nói vừa chậm rãi uống một ngụm trà. Từ lúc vào đến giờ vẫn chưa tìm thấy cái thể chê. 

 

Nhân viên nữ lúc nãy đem trà và bánh ra. Lưu Luyến gọi một phần macaron, vì mới ăn cơm trưa xong nên cũng không muốn tăng thêm lượng đường.

 

Gật đầu cảm ơn. Đợi cô bé phục vụ rời đi. Lưu Luyến liếc nhìn đồng hồ trên tay. Năm phút. Vừa đủ thời gian đợi cho một khách ngồi lại như cô.

 

Dùng nĩa cắm vào thân bánh. Cả hai mặt đều nhau. Cắn một ngụm, bánh này có ganache bên trong rất mềm và mịn. Bánh macaron rất khó để làm hai mặt đều nhau, phải có dày dặn kinh nghiệm mới được, không phải tự nhiên nó cùng Croissant là một trong những món bánh phải thử khi đến Pháp. 

 

Ở Pháp, ta sẽ không bao giờ thấy một chiếc macaron bị nứt hoặc vỡ.

 

Triệu Mộng nhìn cô bé trước mặt, cũng chỉ biết cười, không chỉ gu thẩm mỹ, gu ẩm thực của Lưu Luyến cũng khá tốt. Có lẽ du học tại Anh nên có khi em ấy thưởng thức qua nhiều món ăn như thế này rồi.

 

"Đến lúc em nói mục đích mời chị đi ăn rồi đấy!" Triệu Mộng sau khi ăn một chiếc bánh, liền vào chủ đề chính.

 

"Haha…" Lưu Luyến nhớ lại mục đích đến đây, cười gượng. 

 

"Sáng nay em xuống hầm lấy xe thì bị người khác làm thủng lốp, phải đi xe buýt đến đây…" Lưu Luyến chậm rãi, giọng về sau càng thấp.

 

"Rồi sao?" Triệu Mộng nâng mắt nhìn, rốt cuộc không biết ý tứ của em ấy là gì.

 

Lưu Luyến tay chọt nĩa nhỏ lên trên đĩa, cắn chặt răng: "Em đến trễ năm phút."

 

À. Thì ra là vậy. Đều có ý đồ cả.

 

Triệu Mộng nhìn Lưu Luyến cười âm hiểm: "Đây là lần thứ mấy em đi trễ?"

 

Người kia nghe đến liền yểu xìu, giọng buồn bực: "Đã ba lần, đây là lần thứ tư."

 

"Cái gì? Đã bốn lần rồi. Lưu Luyến em nghĩ gì vậy. Nhà em đi có mười phút đến nơi mà em còn đi trễ. Trong khi chị phải chở hai đứa cháu đi học, cả tiếng đồng hồ mới đến nơi đấy!" Triệu Mộng trừng mắt tức muốn nổ phổi.

 

"Vậy nên em mới nhờ chị đó. Không thôi tháng này mất hết tiền thưởng mất. Chị giúp em đi mà." Lưu Luyến lại nháy mắt làm nũng.

 

Triệu Mộng da gà muốn nổi lên, thật không chịu nổi bà cô nhỏ này mất.

 

"Được rồi, được rồi. Cái này gọi là gì, nữ nhân biết làm nũng mệnh sẽ tốt." Lầm bầm trong cổ họng, em ấy đã mời cô đến đây để nhờ vả, không giúp một chút cũng không được.

 

"Lần sau đừng có mà tái phạm nữa đấy. Lo mà dậy sớm đi, suốt ngày ỷ nhà gần công ty liền ngủ nướng." Triệu Mộng không tiếc chút nào mắng thêm vài câu nữa. Đã ba mươi tuổi rồi, còn không biết lo.

 

"Rồi, rồi…em biết rồi mà. Có phải người ta không muốn dậy sớm đâu? Là bé giường nhà em, quá êm, quá quyến rũ, em không nỡ rời bỏ nó." Lưu Luyến thành được mục đích, cười hạnh phúc.

 

"Lại còn bé giường nữa…" Triệu Mộng lầm bầm, nhận được tin nhắn của thư ký tổng giám, liền rời đi.

 

Lưu Luyến vẫn nhàn nhã, ba mươi phút sau mới vô ca, không gì phải vội.

 

Nhìn bên chậu sen đá trên bàn, là sen đá hoa hồng xanh. Nhìn từ trên xuống, không khác gì một đoá hồng nở rộ đầy cuốn hút. Tầng tầng lớp lớp những chiếc lá với nhiều kích cỡ kết hợp với nhau tạo nên tổng thể vô cùng hoàn hảo. 

 

Bỗng thấy trên chậu có một bảng gỗ nhỏ, nhìn dòng chữ trên đó, khẽ mỉm cười. Vị lão bản này thật có ý tứ!

 

Trên bảng gỗ, là dòng chữ "Tình yêu trường tồn vĩnh cửu."

 

Giống như từng ngóc ngách ở đây đều có lý do, đều có ý nghĩa riêng biệt. Rất sâu sắc!

 

Ngồi một chút liền ăn xong, không gọi phục vụ đến thanh toán, Lưu Luyến trực tiếp đến thẳng quầy thu ngân.

 

"Thanh toán giúp tôi." Lưu Luyến vừa mở ví vừa nói.

 

Vu Văn Văn còn đang loay hoay phía sau, nghe có người gọi liền quay người, bắt gặp ánh mắt bất ngờ của Lưu Luyến.

 

"Cô làm ở đây à?" Lưu Luyến trông thấy mỹ nữ đã giúp đỡ mình hồi sáng liền như gặp lại người quen, nhịn không được hỏi thăm.

 

"Đúng vậy. Tôi làm ở đây." Vu Văn Văn ngăn chặn sự kích động của mình. Nhớ ra Lưu Luyến gọi thanh toán. Hỏi Lưu Luyến ngồi chỗ nào, liền chỉ về phía bàn lúc nãy.

 

Bàn tay lưu loát thao tác trên máy, tiếng in hóa đơn rè rè kêu lên. Cầm lấy một hóa đơn đưa cho Lưu Luyến, hóa đơn còn lại lưu trên bàn. Lưu Luyến nhận lấy bill, lấy một trăm tệ hồi sáng thanh toán. 

 

Mặc dù đổi được tiền lẻ. Cô cũng quyết tâm không đi xe buýt nữa.

 

Vu Văn Văn gật đầu nhận lấy tiền, sau đó thối lại tiền dư. 

 

"Vậy tôi trả luôn tiền vé xe hồi sáng có được không?" Lưu Luyến nhớ lại, muốn trả lại tiền, không muốn bản thân  mang nợ.

 

Vu Văn Văn ngơ người, em ấy còn để ý trong lòng. Đáy mắt lóe lên tia tính toán, cười ôn nhu nói: "Tôi không nhận. Nhưng nếu em một mực muốn trả, tôi trước giờ chỉ nhận qua weixin!"

 

Trả chỉ năm tệ, tiền mặt cũng có, quét qua weixin làm gì? Mặc dù vậy, Lưu Luyến cũng không để mắc nợ, bật điện thoại lên quét mã, chuyển năm tệ cho người kia.

 

Xong xuôi, Lưu Luyến liền quay đi, lại bị Vu Văn Văn kêu lại, trên tay là một đống coupon. 

 

"Tặng em. Hi vọng em ghé quán nhiều hơn." Vu Văn Văn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không có vẻ gì là đùa cợt.

 

Cô gái, cô lấy nhiều coupon từ quán đi thế này. Lão bản của cô có biết không? Cô không cần việc nữa sao?

 

"Ừ. Cảm ơn."  Lưu Luyến cũng chỉ đành nhận rồi rời đi. Nếu người ta đã tự nguyện đưa, cớ gì cô phải từ chối.

 

Vu Văn Văn mừng thầm, ánh mắt vương vấn nhìn Lưu Luyến rời đi. Tiểu Đường Đường vừa ăn cơm xong, trên tay vẫn còn giấy lau miệng. Tiến đến bàn thu ngân nhìn tờ bill được đè bởi viên sỏi nhỏ. Vừa nãy lão bản giúp cô đứng quầy thanh toán cho khách thì phải.

 

Về lại văn phòng, nhìn tài liệu chất chồng lên mặt bàn, Lưu Luyến chỉ biết thở dài vùi đầu vào xử lý.

 

Vừa đúng giờ ra về, đống giấy tờ cũng giải quyết xong. Lưu Luyến cần lấy túi xách đi về. Phương châm của cô, không mang việc về nhà, tất cả phải được xử lý hết ở công ty.

 

Nhìn quán trà kia vẫn còn đông đúc. Có lẽ buổi chiều tối nhiều người sẽ dành nhiều thời gian thưởng thức hơn. Buổi tối là thời gian những cặp tình nhân và gia đình ra ngoài ăn uống vui chơi. Khu đô thị này vốn đã ầm suất. mặt bằng bên kia chắc cũng tốn không ít tiền, kinh doanh sao có thể không được.

 

Bắt một chiếc taxi về lại nhà. Lưu Luyến nhìn xe mình đã được đem đi sửa chữa. Vào văn phòng bảo vệ, xin trích xuất camera hôm qua.

 

Bác bảo vệ hí hoáy một hồi. Camera ngày đó không có vấn đề gì, chỉ có mỗi camera góc đậu xe của Lưu Luyến bị xóa mất. Thật tức chết! Ai đó đã xóa đi hành vi gây án của mình. Hỏi xem có những ai vào xin xem lịch sử camera. Bác bảo vệ chỉ lắc đầu không có, chỉ ngoài quản lý của chung cư này.

 

Không thu thập được manh mối nào, Lưu Luyến đành phải về phòng. Tắm cho cơ thể với bớt mệt mỏi, tóc vẫn còn ướt bước ra khỏi phòng. Lưu Luyến vừa lau tóc vừa mở tủ lạnh ra. Cầm lấy trứng gà và thịt băm, hành lá. Lưu Luyến tự nấu một nồi cháo nhỏ đem ra bàn cùng với một ly soda, mở bản tin trên tivi bắt đầu xem.

 

Nhìn phía nhà đối diện vẫn im lặng, Vu Văn Văn trầm ngâm nhìn cánh cửa một lúc lâu, rồi mở cửa bước vào nhà.

 

"Meo…" Chú mèo trắng từ trên ghế nhảy xuống, nhanh chóng mừng chủ trở về nhà. Đầu dụi vào chân nũng nịu. Vu Văn Văn đi vào trong bếp, đặt thức ăn và rau thịt lên bàn. Cúi xuống xoa đầu mao cầu: "Hôm nay Tiểu Sprite ở nhà có ngoan không?"

 

"Meo…meo…" Tiểu Sprite gật đầu, lè lưỡi liếm vào lòng bàn tay. 

 

Haha. Vu Văn Văn đi ra bên ngoài, Tiểu Sprite đã ăn hết hạt khô. Đổ thêm hạt khô, mở từ trong tủ tuýp dinh dưỡng, nặn vào một ít, đi rửa sạch bình nước và đổ nước lọc vào.

 

Vu Văn Văn vào trong phòng lấy đồ đi tắm. Sau đó liền vào bếp, tự nấu cho mình một bữa ăn.

 

Lấy hành boa rô, cà rốt,  khoai tây, gừng rửa sạch đem cát lát. Chần xương ống heo, vớt ngay ra ngoài bỏ vào trong thau đá. Hầm hành cùng hành tây, cà rốt và khoai tây và ớt khô. Róc da, cắt mỏng thịt ba rọi sau đó quấn chỉ buộc chặt lại. Rắc muối và tiêu lên trên, đem áp chảo và luộc nhanh thịt trong nồi nước mười phút rồi vớt nhanh ra bỏ vào thau đá. 

 

Vu Văn Văn cúi xuống dưới tủ lấy ra chai rượu Sake cùng Mirin. Đổ vào nồi cùng với tỏi đập, gừng cắt lát, thêm chút đường nâu, tương đậm và nước vào. Vớt thịt cuộn ngâm đá bỏ và trong nồi nước dùng, kho thịt đến khi bên ngoài thịt đều có màu nâu nhạt liền vớt ra, để nguội tháo chỉ bỏ vào trong ngăn mát.

 

Rửa hai quả trứng thật sạch đem luộc. Đổ vào rượu Sake, nước và tương đậm, đường nâu và vài lát gừng, sau đó nấu sôi lên liền đổ vào một bát có sẵn trứng đã luộc vỏ. Dùng khăn ướt để lên mặt cho trứng không nổi lềnh bềnh, được thấm đều. Xong phần trứng ngâm tương. Vu Văn Văn nhanh chóng luộc mì. Đổ nước dùng cùng nước thịt xá xíu theo tỷ lệ ba một, cắt sợi hành boa rô. Vớt mì ra ngoài, đặt vào trong một bát sứ xanh ngọc, cuộn tròn mì lại, thêm vài lát thịt xá xíu, cắt đôi trứng ngâm tương mặt lên mặt và hành boa rô, chan nước dùng đã pha vào. Hoàn thành một tô mì ramen nóng hổi.

 

Lấy một ít rượu Vodka đổ vào, thêm lát chanh cùng với soda và đá. Đem lên để trên mặt bàn, Vu Văn Văn vừa lướt Weibo vừa ăn. Nhớ đến mình đã xin được Weixin của Lưu Luyến, liền gửi lời mời kết bạn đến em ấy. 

 

Hi vọng Lưu Luyến sẽ đồng ý.

 

Hôm sau là chủ nhật, Lưu Luyến nằm trườn ở nhà đến chiều. Sau khi nghe bên gara bảo đã bảo trì xong, liền mang vào bộ đồ khá thoải mái, bắt taxi đi đến lấy xe về.

 

Vu Văn Văn hôm nay không lên quán, chủ nhật nàng sẽ dắt mèo đi dạo ở công viên đối diện, thảnh thơi tận hưởng chút bình yên cuộc sống. Dù sao ở cửa hàng cũng có sẵn Trương Thiên Ái, người bạn đồng hành cùng nàng nên chẳng có gì lo lắng. Trình độ làm bánh của cô ấy cũng không kém cạnh gì. Nàng sau khi mở quán, phải hai ba lần mời, cô ấy mới về làm đầu bếp cho nàng.

 

Nhìn Tiểu Sprite chơi đùa đến mệt lả, Vu Văn Văn chọt cái bụng mỡ của nó. Trêu đùa nó quá mập, cần phải giảm cân. Tiểu Sprite nhìn vẻ mặt đáng ghét của cô chủ, cắn nhẹ một phát lên ngón tay cho đã ghét. Vu Văn Văn ôm ngón tay tê, vẻ mặt mếu không thể buồn cười hơn nữa. Tiểu Sprite đành phải hết dỗi, cùng nhau về nhà. 

 

Vừa mở cửa phòng thì nghe tiếng bước chân đằng sau, Vu Văn Văn quay lại, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Lưu Luyến.

 

Lưu Luyến cảm thấy nhân sinh có chút vi diệu, trái đất này quá nhỏ đi. Nhìn nữ nhân trước mặt, có chút thăm dò.  Đi xe buýt đã gặp, lại đi làm gần công ty mình, nhà ở đối diện nhau. Trùng hợp như vậy?

 

"Không ngờ em là hàng xóm của chị nha!" Vu Văn Văn cười tỏa nắng, như thật sự là lần đầu tiên phát hiện ra vậy.

 

Nghi ngờ mới đây đã bị dập tắt. Lưu Luyến cũng gật đầu chào hỏi. Trong lòng suy nghĩ, cô gái này chuyển đến đây khi nào? Vừa nghĩ thì miệng cũng thốt ra.

 

"Chị ở căn nhà này hả, em ở đây năm năm rồi chưa thấy chị bao giờ?"

 

Phải đề phòng. Lưu Luyến nhất định đang dò thám mình.

 

"Chị mới chuyển đến không lâu, người quen của chị giới thiệu. Căn chung cư này cũng khá tốt, vừa có xe buýt, lại gần chỗ làm." Vu Văn Văn vừa cười nói.

 

"Vậy à." Lưu Luyến ậm ừ. Đưa tay đến trước mặt. "Rất vui được gặp chị. Tôi tên là Lưu Luyến."

 

Vu Văn Văn đặt Tiểu Sprite xuống, phủi phủi lông mèo trên tay, trịnh trọng bắt tay: "Chào em, tôi là Vu Văn Văn."

 

Nắm tay một lúc lâu có chút ngại ngùng, Lưu Luyến liền buông ra. Vu Văn Văn tranh thủ cơ hội, mời em ấy vào nhà uống trà.

 

"Có muốn vào uống trà một chút không?"Dùng cớ mời trà sẽ được đi, Vu Văn Văn thầm nghĩ.

 

"À, được thôi!" Dù sao Lưu Luyến về nhà cũng chẳng làm gì, qua nhà nàng xem một chút cũng không tệ.

 

Vu Văn Văn liền mở to cánh cửa, né một bên mời Lưu Luyến vào. Căn phòng này nội thất cũng không khác của cô mấy, chỉ là ban công bên cô hướng thành phố, bên này hướng sông, giá tiền đắt hơn.

 

Mời Lưu Luyến ngồi xuống bàn, liền pha trà mời cô ấy. Vu Văn Văn liền hỏi han: "Em mới đi đâu về vậy?"

 

"À, xe em để dưới hầm bị ai đó làm thủng lốp nên hôm qua mới đi xe buýt. Hôm nay lấy xe đã sửa xong về." Lưu Luyến ngậm một ngụm trà, là trà Long Tĩnh.

 

Chút đắng theo cổ họng trôi xuống, chỉ để lại dư vị tê tê trên đầu lưỡi, lâu một chút, lại cảm nhận chút ngọt trong cổ họng. Vu Văn Văn liền mời Lưu Luyến ở lại ăn cơm, dù sao ở đây nàng cũng chả quen biết ai. 

 

Lưu Luyến có ý định từ chối. Vu Văn Văn nào để như vậy. Nàng quá hiểu tính cách em ấy.

 

Bảo Lưu Luyến cứ quay về, nhưng đừng nấu bữa tối, nàng nấu xong sẽ qua kêu cô ấy qua dùng cơm. Lưu Luyến thấy Vu Văn Văn mời nhiệt tình, cũng không nỡ dập tắt sự nồng nhiệt của nàng. Rốt cuộc cũng đồng ý.

 

Nhìn cánh cửa đóng lại, Vu Văn Văn ánh mắt cười càng sâu. Vui mừng nắm lấy hai chân trước của Tiểu Sprite.

 

"Haha, chị vui quá! Tối nay bảo em ấy chấp nhận Weixin mới được."

 

Đặt tiểu mao cầu xuống, gãi gãi đầu nhỏ, nhẹ nhàng: "Tối nay em ấy qua đây em phải ngoan đó, đừng làm loạn."

 

Không quản Tiểu Sprite có đồng ý hay không, vui vẻ vào phòng bếp nấu ăn, lâu lâu lại vui mừng bật cười, hát vu vơ vài bài.

 

Tiểu Sprite chịu không nổi nữa, đi ra ban công nằm, không muốn nghe sự tra tấn ngọt ngào của chủ nó nữa.

 

Nàng không biết Lưu Luyến thích ăn món Trung hay Tây, đành phải nấu món Trung, sau này sẽ hỏi.

 

Đeo tạp dề vào, mở tủ lạnh ra, đem nguyên liệu ra ngoài. Sau khi sơ chế, Vu Văn Văn nhìn thời gian, nhanh chóng nấu ăn. 

 

Bếp của Vu Văn Văn chia ra khu làm bánh là khu dùng nấu ăn. Vu Văn Văn tay xé bị bột mì ra, bắt đầu đánh trứng. Dùng khay lấy bột mịn, tiếng máy đánh trứng vang lên. Loay hoay một lúc lâu, một chiếc bánh chiffon đã hoàn thành. Tiếng lò nướng vừa kêu, mang bao tay vào, lấy mẻ bánh từ bên trong ra, bắt đầu trang trí kem tươi.

 

Đem bánh bỏ vào ngăn mát cho kem không bị tan chảy, Vu Văn Văn liền bắt tay vào nấu thức ăn. Trước hết nàng nấu cơm đã. Lấy ra gạo thơm, sau khi vo liền đổ vào trong nồi, canh chuẩn nước rồi bật nút nấu.

 

Dùng nước ấm ngâm miến mười lăm phút, cắt bỏ chân và càng tôm, xẻ dọc một đường trên lưng, lấy chỉ tôm vứt đi. Đè con tôm xuống, dùng đầu dao bằm thịt trên thân, xếp đều tôm lên dĩa. Băm một củ tỏi, bỏ chút muối, xì dầu, giấm, dầu hoa tiêu, dầu mè và đường trộn lên. 

 

Sau khi vớt miến ra liền cuộn tròn vào đĩa lớn, xếp xoay tròn những con tôm, dùng muôi múc tỏi băm đã trộn phủ lên đều phần thịt của tôm. Hấp lửa nhỏ mười phút. Trong lúc đó, băm ớt hành và gừng. Đợi tôm chín liền rắc hành và ớt lên, bỏ gừng khử mùi dầu, rưới dầu nóng lên trên. Lấy một quả dâu tỉa thành một chú chim để lên đỉnh đầu. Hoàn thành món tôm hoa khai phú quý.

 

Con dao của Vu Văn Văn vừa đi chính xác vừa chuẩn, đem thịt bò cắt lát rồi băm nhỏ. Bỏ vào trong chảo dầu đã nóng xào lên, bỏ đậu biện tương vào, gừng tỏi và hoa tiêu, sau đó cho chút nước lạnh vào. Cắt nhỏ đậu hũ non, cho chút muối và nước bột năng vào cho sánh nước. Đợi đậu phủ lên ánh đỏ tắt bếp, thêm bột hoa tiêu cùng hành lá lên trên mặt. Mùi thơm của đậu phụ Ma Bà lan tỏa khắp phòng. 

 

Cắt ớt chuông vàng và xanh thành từng khối vuông, hành tây và thơm. Thái lát thịt nạc dăm bỏ vào trong bát, một chút tiêu xay cùng xì dầu và dầu mè rưới lên trên mặt thịt heo hồng hào trộn nhẹ, thêm một quả trứng gà trộn đều lên. Sau khi nàng phủ một lớp bột năng liền đem đi chiên. Cùng với nước sốt, màu vàng của thịt bắt đầu thấm đỏ, thêm rau thơm đẹp mắt, chút trắng của mè càng tôn lên ánh đỏ vàng đượm nồng.

 

"Nấu thêm chút canh đi!" Vu Văn Văn lẩm bẩm. Vừa nói xong, tay cũng nhanh nhẹn rửa đậu hũ, ngâm rong biển, định làm một nồi canh rong biển.

 

Tất cả đã xong, Vu Văn Văn liền đi tắm một hồi, sau đó gõ cửa nhà đối diện, không đến hồi gõ thứ ba, Lưu Luyến đã mở cửa.

 

"Chị nấu xong rồi, em có thể qua ăn được rồi." Vu Văn Văn nhìn dung nhan trước mắt, tim đập nhanh hơn. 

 

Lưu Luyến vừa mới sấy tóc xong, không nghĩ Vu Văn Văn nấu ăn nhanh như vậy, cô nghĩ phải tầm hai ba tiếng. Nhưng chỉ mới một tiếng rưỡi đã xong nên cô chỉ mới tắm xong, vẫn còn mang đồ ngủ.

 

Nhìn lên người trước mặt cũng vừa tắm xong, tóc còn ẩm hơi nước. Thật đáng yêu!

 

"Đợi em thay đồ lịch sự chút đã." Lưu Luyến vừa nói vừa quay đi. Cánh tay bị bắt lấy, có chút thắc mắc nhìn người kia.

 

Vu Văn Văn run rẩy thả tay ra, có chút lắp bắp: "À, không. Em không cần thay đâu. Đều là nữ cả, không cần câu nệ."

 

Nếu người ta không để ý cô cũng không thay làm gì, mắc công chút nữa về phải đổi lại.

 

Đây là lần thứ hai Lưu Luyến bước vào căn phòng này, chỉ mới cách nhau chưa đầy hai tiếng.

 

Vu Văn Văn đưa Lưu Luyến đến bên bàn ăn, tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị, từ món ăn đến nước.

 

"Không biết em muốn uống gì nên tôi chuẩn bị một ít nước chanh tráng miệng."

 

"Không cần cầu kỳ quá đâu. Chị nấu hết những món này sao?"

 

Nhìn bàn ăn hoành tráng trước mặt, có chút bất ngờ. Không ngờ chị ấy nấu ăn tốt như vậy, không bù như cô, chỉ tạm ăn được.

 

"Chỉ có chị với em, có phải quá nhiều hay không?" Lưu Luyến chậc chậc nhìn mỹ vị trước mắt, bụng cũng có chút đói rồi.

 

"Không nhiều. Vì trong nhà chỉ còn bấy nhiêu nguyên liệu, lần sau sẽ đãi em hoành tráng hơn."

 

Lần sau ư? Chị gái này thật kỳ lạ. Có phải quá nhiệt tình với người lạ như cô rồi không? Cũng không để tâm nhiều, dù sao cũng là người ta mời, lần sau mời lại là được.

 

Lưu Luyến liền ngồi xuống, bắt đầu ăn. 

 

"Nếm thử xem có hợp khẩu vị không?" Vu Văn Văn lấy cơm cho Lưu Luyến, ánh mắt hồ hởi như cún nhỏ muốn được khen hỏi han.

 

Lưu Luyến mỗi món thử một ít, đều rất vừa miệng. Gật gù khen ngon. Vu Văn Văn được khen, cười rạng rỡ.

 

Mặc dù không hiểu người kia vì sao mỗi lần cô khen đều vui mừng đến thế, nhưng cảm giác không khí của cả hai cũng trở nên mềm mại hơn. Vừa ăn vừa nói chuyện, Lưu Luyến cảm thấy, đây là bữa ăn thoải mái nhất trong năm năm qua của cô. 

 

Càng nói chuyện, lại càng thấy khẩu vị của cả hai đều rất hợp nhau, cô không chỉ thưởng thức gu thẩm mỹ của chị ấy, mà còn cách nói chuyện cũng rất lưu loát, khá hài hước, giọng nói du dương trầm ấm như nghệ sĩ đang truyền đến thính giả tâm tư tình cảm của mình, rất hay, rất có tính thưởng thức.

 

Bữa tối vừa xong, Vu Văn Văn cũng không ngại để Lưu Luyến cùng mình rửa bát. Cả hai rửa lại tay, Vu Văn Văn lấy khăn khô lau tay cho Lưu Luyến, mặc dù hơi ngại ngùng, nhưng lại luyến tiếc cảm giác ấm nóng trong lòng bàn tay.

 

Lưu Luyến vẫn để yên cho Vu Văn Văn lau mà không chút nghi ngờ gì. Đưa Lưu Luyến đến bên bàn, đem bánh ngọt mình chuẩn bị sẵn ra, pha một bình trà. Mở tivi lên, chọn bừa một bộ phim nào đó.

 

"Chị còn làm cả bánh ngọt nữa hả?" Lưu Luyến nhìn chiếc bánh hoàn hảo trước mắt. Chỉ có người đặt tâm tư, mới có thể tỉ mỉ như vậy.

 

"Ừ, chị cũng biết sơ vài món bánh, em ăn thử đi." Vu Văn Văn cắt một miếng bánh nhỏ, đưa cho Lưu Luyến.

 

Nhìn chiếc bánh hoàn hảo, Lưu Luyến có chút không nỡ ăn. Nhưng khi bị Vu Văn Văn cắt đi, tiếc nuối cũng mất, bánh dù đẹp mấy cũng phải ăn thôi.

 

Nhân bánh không chỉ thơm mà còn rất nhẹ nhàng với lòng trắng trứng đánh bông, đường và bột mì. Bề mặt bánh là lớp kem tươi có độ bông xốp hấp dẫn. 

 

"Rất ngon, tên nó là gì?" Lưu Luyến môi đỏ liếm kem còn sót lại trên miệng. Vu Văn Văn nhìn đôi môi đỏ mọng, nuốt ực một cái. May mắn tiếng tivi phát ra đè mất âm thanh xấu hổ này.

 

"Là Angel food cake."

 

Chiếc bánh dành cho thiên thần. 

 

Vu Văn Văn mơ màng nhớ đến cơn mưa năm ấy. Lưu Luyến trông thấy nàng đứng trú mưa dưới tán cây. Vì đi cùng bạn, cô ấy đã đưa một chiếc ô kẻ sọc đến trước mặt nàng. Âm thanh như lời mời gọi bữa tiệc của các thiên thần: "Bạn cầm lấy đi, mưa ướt gần hết áo rồi kìa." Còn ấm áp cởi chiếc áo khoác trên người choàng lên vai nàng.

 

Chỉ là, những ký ức nhỏ vụn ấy. Chỉ có mỗi nàng nhớ.

 

Phim cũng đến lúc cao trào, nam nhân giam cầm nữ chính vào căn phòng tối, một nữ sát thủ là thuộc hạ của nam nhân kia, cùng là người yêu thầm nam nhân ấy. Buổi tối canh nam chính đi công việc liền lẻn vào, hành hạ nữ chính.

 

"Ngươi mơ mới có được hắn." Nữ sát thủ lấy tay nắm chặt cằm của nữ chính đang yếu ớt trên giường.

 

"Thả ta ra." Nữ chính hất đầu, tránh khỏi sự dồn ép của nữ sát thủ. Nhìn đóa hoa trinh trắng trước mặt, không kìm nổi giận dữ, hôn lên đôi môi đang la hét kia.

 

Cả hai nhanh chóng chìm vào dục vọng, trên màn hình là một màn dây dưa, âm thành yêu mị phát ra.

 

"Cái này…" Vu Văn Văn trừng mắt nhìn hình ảnh trước mắt, tiến độ quá nhanh đi. Nhìn sang Lưu Luyến, nhìn người nọ chẳng có biểu hiện gì, có chút mất mát, sợ em ấy hiểu lầm liền nhanh tay lấy điều khiển tắt đi.

 

Lưu Luyến nhìn màn hình đã tắt, trong đầu vẫn còn đọng lại màn dây dưa của hai nữ nhân lúc nãy. Hiện tại phim kiểu này cũng được chiếu sao? Cũng không còn việc gì ở đây nữa, Lưu Luyến cũng ngỏ ý trở về, cũng đã muộn rồi. 

 

Vu Văn Văn lại nghĩ Lưu Luyến giận vì bộ phim lúc nãy, cũng chỉ biết im lặng, tiễn em ấy ra về.

 

Thu dọn dĩa bánh trên bàn, nhớ ra mình vẫn chưa nhắc Lưu Luyến chấp nhận kết bạn. Thở dài một hơi, nhìn Tiểu Sprite đã cuộn thành một vòng tròn ngủ trong ổ. Cảm thấy con đường theo đuổi Lưu Luyến ngày càng xa vời.

 

Từ đó, mỗi ngày Vu Văn Văn đều mời Lưu Luyến qua nhà mình ăn cơm. Nếu Lưu Luyến không đồng ý sẽ viện cớ nấu nhiều món mà đem một ít đồ ăn cho cô.

 

Lưu Luyến cũng đã chấp nhận kết bạn, điều đầu tiên Lưu Luyến nhắn chính là, [Cảm ơn bữa của chị.]

 

[Không có gì, rất hoan nghênh em đến nhà chị ăn.] Vu Văn Văn không quên mời mọc.

 

[Vậy phiền chị lắm.] Lưu Luyến vẫn kiên quyết từ chối.

 

[Không phiền, chị sống một mình rất buồn, nấu vẫn bao nhiêu đó, có em ăn cùng là tốt rồi.] 

 

Sau một hồi năm nỉ, rốt cuộc Lưu Luyến cũng đồng ý.

 

[Vậy tối mai chị có rảnh không, em muốn mời chị đi ăn.] Lưu Luyến sau bao ngày được ai kia mời ăn, ngại ngùng mời lại.

 

[Được a. Ở đâu?]

 

[Tối mấy giờ chị ở nhà, em định về nhà tắm rồi mới đi. Vậy bảy giờ đi, chị lúc đó có rảnh không?]

 

Vu Văn Văn gần đây vì nấu ăn cho Lưu Luyến cũng không về trễ nữa, tất cả ném cho Trương Thiên Ái, đi làm như giờ nhân viên văn phòng.

 

[Chị rảnh.] Vu Văn Văn nhanh chóng nhắn lại, sợ Lưu Luyến đổi ý. Không rảnh cũng sẽ rảnh.

 

[Vậy ngày mai em gõ cửa nhà chị rồi chúng ta cùng đi nhé!]

 

[Được, ngủ ngon.]

 

Lưu Luyến nhìn dòng chữ trước mắt, có chút cảm động. Cũng đã lâu rồi, không ngờ, người nói với cô câu này là một cô gái.

 

Tối hôm sau, Lưu Luyến thực sự qua gõ cửa nhà Vu Văn Văn. Nhìn cô gái trước mặt ăn mặc lộng lẫy, lại nhìn đến mình, chẳng khác gì đi làm Người không biết sẽ tưởng Vu Văn Văn đi xem mắt.

 

"Em định mời chị đi chợ đêm, chị ăn mặc thế này, có chút không hợp lắm." Lưu Luyến cũng có chút bối rối, là lỗi của cô không báo địa điểm, khiến chị ấy tốn công chuẩn bị.

 

Vu Văn Văn ngớ ra, không ngại, vội vàng chạy vào thay một bộ đồ thoải mái hơn, tương đối trẻ trung. Cả hai người nhanh chóng đến địa điểm. 

 

Tiếng còi xe, quán ăn kéo hàng dài đến không thấy rõ, xung quanh toàn là mùi thức ăn. Lưu Luyến kéo Vu Văn Văn ăn từ hàng quán này đến hàng quán khác. Tay cầm kẹo hồ lô trên tay, lại kéo Vu Văn Văn đến bên quầy tôm nướng.

 

"Chị ăn không?" Lưu Luyến hỏi, nhìn con tôm được nướng vàng lấp lánh, có chút thèm thuồng.

 

Vu Văn Văn nhìn cô ấy muốn ăn lại phải hỏi nàng. Nhẹ nhàng hỏi: "Em muốn ăn sao?"

 

“Sao chị biết?” Lưu Luyến hỏi nhỏ.

 

“Dễ hiểu mà, người muốn ăn mới hỏi người khác mà thôi. Cho tôi ba xâu." Vu Văn Văn cười khẽ, đặt tiền vào bên cạnh, cầm lấy ba xâu tôm nướng.

 

Vu Văn Văn liền lau tay, bóc tôm nướng cho Lưu Luyến ăn. Lưu Luyến có chút kinh ngạc. Tại sao chị ấy biết mình không thích bóc tôm.

 

"Chị biết em không thích bóc tôm?" 

 

Vu Văn Văn ngớ người. Là vì trước đây tại nhà ăn rất ít khi thấy Lưu Luyến ăn tôm, cứ tưởng cô nàng ghét ăn tôm nhưng sau này mới biết hóa ra là do lười bóc vỏ.

 

"Chị sợ tay em dơ nên bóc cho em luôn." 

 

Lưu Luyến cũng không hoài nghi câu trả lời qua loa của Vu Văn Văn.

 

Cùng nhau đi ăn, ngồi bên công viên uống nước. Chỉ không lâu sau, với sự nhiệt tình của Vu Văn Văn cả hai nhanh chóng trở thành chị em tốt.

 

Lưu Luyến ngày nào sau bữa ăn đều ghé đến quán uống trà, bất giác, cũng nhận ra gần đây mình không còn uống cà phê nữa, trên người đều có cỗ hương trà như người kia.

 

Một tháng sau, Lưu Luyến chính thức qua nhà Vu Văn Văn ăn ké buổi tối. Mặc dù  biết mình làm phiền, nhưng người kia không có gì là khó chịu cả. Khi nghe cô đồng ý đều muốn nhảy cẫng cả lên. Cô cũng không hiểu vì sao phải vui như vậy. Có thêm cô không phải sẽ tốn thêm tiền mua thức ăn hay sao?

 

Vẫn chiếc bàn cũ, Lưu Luyến ngồi vuốt ve lông trên người Tiểu Sprite, nhìn vật nhỏ cuộn tròn vào người mình, thật giống chủ nó. Chỉ cần vuốt ve khen ngợi một cái liền đã thỏa mãn.

 

Đặt chiếc Tiramisu trước mặt, cầm hai chiếc nĩa nhỏ đặt xuống. Vu Văn Văn ngồi xuống bên cạnh, liền theo thói quen rót trà. Lần này là trà cẩu kỷ tử, chút sắc đỏ lan tỏa, như hoa bỉ ngạn u buồn.

 

Cắn một miếng, chiếc bánh mang cả vị đắng và ngọt, rượu rum và cà phê. Vu Văn Văn dùng tình yêu của mình, từ bánh quy, bột cacao, trứng, phô mai làm ra chiếc bánh tiramisu đầy yêu thương và hy vọng.

 

"Tiramisu phải không?" Lưu Luyến sau khi ăn một miếng, chiếc bánh tan trong miệng, vừa nhai vừa hỏi.

 

"Đúng vậy, là Tiramisu biểu tượng cho tình yêu, tin tưởng vào tương lai tươi sáng của hai người yêu nhau."

 

Ánh mắt chứa đầy tình cảm dành cho Lưu Luyến. Tình cảm bao năm của nàng, vì ý nghĩa món bánh này mà tràn ra. Mong mỏi bao năm, đều hi vọng nhận được một lời hồi đáp.

 

Lưu Luyến nghe câu nói đấy, cánh tay định lấy thêm một ít bánh bỗng như đông đá dừng lại, nhìn về người đang nhìn mình bằng tất cả tình cảm, từ từ tiến lại gần, hơi thở cũng hòa vào nhau quanh quẩn hương trà đầu chóp mũi.

 

Không…không phải đâu. Nhưng ánh mắt đó. Hình như chị ấy muốn hôn cô. Lưu Luyến bối rối, vội vàng đứng dậy.

 

"Em có việc gấp phải về, không thể làm phiền chị nữa." Nói rồi đi nhanh về phía cửa, đóng rầm cửa lại, cơ hồ là muốn quay lưng bỏ chạy trốn tránh.

 

"Đừng…" Cánh tay còn đang giơ níu lại bơ vơ giữa không trung. Nhìn chiếc bánh chỉ mới thử một chút phía đầu, trà cũng chưa kịp uống.

 

Vu Văn Văn, mày chờ đã mười năm rồi, luôn luôn giữ vững niềm tin không bỏ cuộc. Chỉ mới ở gần em ấy một tháng, mày lại không chờ nổi.

 

Tiramisu món bánh nổi danh của người Ý được bao phủ bằng tình yêu ngọt ngào. Ý nghĩa của món bánh này là “hãy nghĩ đến em”, “đừng quên em”, “hãy nhớ đến em”, “hãy mang em đi”… 

 

Có chuyện kể rằng: “Một cô gái đem lòng yêu một chàng trai nhưng không biết bày tỏ thế nào. Vì thế, cô đã làm ra chiếc bánh tiramisu, để tặng cho người mình thầm thương. Chàng trai nhận bánh, cũng từ đó, câu chuyện tình yêu của họ bắt đầu.

 

Nhưng Lưu Luyến, em ấy không nhận nó. Câu chuyện tình yêu này, vốn dĩ không thể bắt đầu. Mười năm trước đã vậy, mười năm sau vẫn vậy.

 

Mắt đã ngưng tròng, giọt lệ cuối cùng không chịu nổi tủi thân rơi xuống.

 

Thẫn thờ ngồi ở đấy đến nửa đêm, nhìn điện thoại vang lên tin nhắn Weixin.

 

[Hình như chị có chút nhầm lẫn trong tình cảm rồi. Em cũng phát hiện trong thời gian qua chúng ta có gì đó khác thường. Vì vậy hãy giữ mối quan hệ bạn bè bình thường. Cảm ơn chị rất nhiều.]

 

[Chị có thể giải thích với em được không?]

 

[Không cần, để khi khác đi.] Lưu Luyến nhìn tin nhắn, chỉ biết nhắm mắt, quên đi một đống rối ren trong đầu.

 

Vu Văn Văn thẫn thờ, em ấy thực sự không thể tiếp thu loại tình cảm này sao?  

 

Lần đầu tiên trong mười năm đợi chờ, nàng lại nhớ đến cảm giác thất vọng năm ấy.

 

"Rầm…" Tiếng đập chồng tài liệu vang lên trong cuộc họp nội bộ, Lưu Luyến đang tức điên người. Gần đây tính khí cô ngày càng nóng nảy hơn thì phải, không thể kìm chế nổi cơn giận dữ.

 

"Tử Tuyền, chị nói với em bao nhiêu lần rồi, cũng đã phát tin nhắn cho em đi làm, tại sao em lại không đi?"

 

Nhìn về phía Vương Tử Tuyền đang đứng dậy hối lỗi ấp úng: "Em tưởng chỉ cần dựa theo bản vẽ là ổn."

 

Dựa theo bản vẽ, nói vậy cũng nói được. Tức chết cô.

 

"Em nghĩ tất cả số liệu trong bản vẽ đều đúng. Bản vẽ 2D và 3D chị còn phải chỉnh sửa cho em từng chút. Kích thước thực tế ít nhiều cũng sẽ khác so với bản vẽ. Chị kêu em đến nhà khách đo số liệu thực tế đem về đây, chúng ta tính toán lại giao cho xưởng gỗ. Em không đi đo thực tế, gửi thẳng qua xưởng gỗ, để bên đó tự làm, cũng không thèm qua đó giám sát. Khi giao đến nhà khách nếu lắp vào không khớp, ai sẽ là người chịu trách nhiệm hả?"

 

Vương Tử Tuyền nét mặt trắng bệt, đôi tay run rẩy giấu phía dưới bàn.

 

"Gọi cho bên xưởng gỗ dừng ngay lại. Đi đến nhà khách đo thực tế về đây." Lưu Luyến tay xoa thái dương, nhíu chặt mày phân phó. 

 

"Vâng ạ…" Cả đám nhân viên còn lại đều rét run, chuẩn bị tinh thần đến lượt mình.

 

"Tiểu Trương…" Lưu Luyến cầm bản vẽ phối cảnh lên, nhìn sơ một lượt.

 

"Vâng…vâng. Có em." Tiểu Trương cũng sợ hãi không kém, lén nuốt ngụm nước bọt trả lời.

 

"Chỉ trên tường không hợp với phong cách sảnh này, chủ nhà đã chọn concept chưa, phong cách làng quê vùng nhiệt đới, sao lại có đống chỉ kiến trúc hiện đại vào đây?"

 

"Là…là chủ nhà muốn sảnh của họ có tông vàng sang trọng ạ." Tiểu Trương cũng chỉ có thể biện minh cho mình đến thế.

 

"Vì vậy dù biết không hợp em vẫn đưa vào thiết kế, chủ nhà không biết, em phải thuyết phục tư vấn. Không phải đưa mẫu rồi để chủ nhà chọn, có gì chủ nhà tự chịu. Có thể làm việc có tâm hơn được không?"

 

Cả đám nhân viên lại cúi đầu thấp hơn nữa, ai cũng muốn che đi sự tồn tại của mình.

 

"Thiết kế trồng cây thế này trời mưa làm sao thoát nước…Sảnh to thế này cho cái đèn chùm kiểu gì vậy, tiết kiệm tiền hả, gió thổi một cái cũng rơi nữa…Dự tính lắp bao nhiêu đèn như thế này đủ độ sáng không?....Checklist vật dụng đâu rồi, báo giá nữa…Rốt cuộc hàng ngày các cô cậu làm gì vậy?..."

 

Buổi họp kết thúc trong không khí căng thẳng, Lưu Luyến uống ngụm nước, giọng mệt mỏi nói: "Đã vào đây lâu như vậy, cố gắng tích lũy thêm kinh nghiệm thực tế đi. Cố gắng xử lý xong hết công việc tồn đọng trong ngay hôm nay. Những phòng ban khác đều đang hối đưa bản vẽ nội thất cho chủ đầu tư, nếu còn không nhanh thì cả đám đều bị trừ lương hết." 

 

"Kết thúc cuộc họp, ghi nhớ những gì chị dặn, đi làm việc đi."

 

Ai nấy đều nín thở nhìn nhau, lặng lẽ bước ra.

 

Lưu Luyến thích yên tĩnh, phòng làm việc của cô là một trong những phòng nằm ở trong cùng ở công ty.

 

Thỉnh thoảng lúc mệt mỏi, cô thường đứng bên cửa sổ, ngắm phong cảnh bên ngoài.

 

Tiệm trà của Vu Văn Văn, cũng là một phong cảnh nằm trong tầm mắt cô. Ngoài cửa tiệm có rất nhiều cây xanh. Còn treo một loạt chai thủy tinh trong suốt, bên trong cắm lung tung một ít lục la, có dài, có rất dài, buông rủ xuống cùng với chuỗi cây không khí xanh mướt phủ lên chút bạc sương khói trên từng lớp lá.

 

Đằng trước bày một cái bàn đơn giản, hai bên là hai chiếc ghế tựa, một cái dù che nắng. Đôi khi cũng sẽ thấy có người trong tiệm đi ra tưới cây.

 

Trông thấy bóng dáng quen thuộc, Lưu Luyến quay đi, kéo rèm xuống, tự nhủ tập trung vào công việc.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16