VỊ TÌNH ĐẦU | TRUNG
Lưu Luyến cả tuần ngày đêm tăng ca công ty. Thứ nhất không muốn trong đầu nhớ đến Vu Văn Văn, thứ hai cô đang trốn tránh, buổi sáng cô đều đi thật sớm và trở về lúc đêm muộn. Vu Văn Văn đã đợi năm ngày rồi vẫn không bắt gặp được Lưu Luyến.
Em ấy đang trốn tránh nàng.
Hôm nay Vu Văn Văn ở nhà, quyết tâm nói chuyện rõ ràng với Lưu Luyến. Ngồi phía trước cửa, đợi đến mười giờ đêm, nghe tiếng bước chân liền mở cửa, trông thấy Lưu Luyến mỏi mệt dựa vào cửa, tay loay hoay lấy chìa khóa.
Chạy đến đỡ cô ấy, cả người nóng bừng lên, mồ hôi lạnh cũng đổ đầy trán.
"Lưu Luyến, em có sao không?"
"Khó chịu…" Lưu Luyến cổ họng khàn khàn, nhìn như muốn phát bệnh.
Vu Văn Văn liền đưa cô ấy về phòng mình, đắp chăn lên, tìm được liều thuốc hạ sốt. Bưng một ly nước ấm quay lại phòng ngủ, đánh thức cô ấy dậy uống thuốc.
Lưu Luyến mơ màng mở mắt, nhìn bóng người giật nảy mình, cô nháy mắt mới nhận ra là Vu Văn Văn, hỏi với giọng trầm thấp: "Sao vậy?"
"Sao vậy, câu này chị hỏi em mới đúng." Vu Văn Văn đỡ Lưu Luyến ngồi dậy, "Em phát sốt rồi, nhanh uống thuốc đi."
Đem ly nước nhét vào lòng bàn tay ấm áp. Lúc này Lưu Luyến mới suy nghĩ lại. Thảo nào làm việc gì cũng được một nửa là đau đầu hoa mắt, còn tưởng là do thiếu ngủ, hoa ra bị sốt rồi.
Nhìn Vu Văn Văn cảm kích: "Cảm ơn chị."
Vu Văn Văn quan sát Lưu Luyến xem uống hết thuốc chưa, lấy lại ly rồi ấn cô ấy xuống giường nằm tiếp.
"Đừng vội đi, em mới uống thuốc xong, cứ nghỉ ngơi một chút ở đây đi. Khi nào khỏe hơn rồi về."
Vu Văn Văn lo lắng, sợ Lưu Luyến về nhà liền ngất đi bên kia sẽ không ai chăm sóc.
Lưu Luyến mệt mỏi gật gù. Đầu nặng như búa bổ, cô không có sức nghĩ nhiều như vậy. Vu Văn Văn đi lấy khăn vắt nước đắp lên, cả đêm thức canh Lưu Luyến.
Sáng hôm sau, Lưu Luyến rốt cuộc tỉnh dậy, nhìn căn phòng xa lạ, không phải phòng mình.
Vu Văn Văn bưng một chén cháo trắng cùng thuốc vào, trông thấy Lưu Luyến đã tỉnh, vội vàng đật khay lên bàn, đến gần bên giường.
"Em uống thuốc có đỡ hơn chút nào không, để chị xem thử." Vu Văn Văn vừa nói vừa sờ cánh tay cô, lại giơ tay lên trán kiểm tra nhiệt độ. Là do bọc chăn hay ánh nắng buổi sáng chiếu vào? Sao vẫn nóng như vậy, rốt cuộc là bình thường hay chưa bình thường.
Tay kiểm tra không có khả thi lắm, Vu Văn Văn dứt khoát khom người xuống, dùng trán mình kề sát đối phương, đây là chuyện thường của mẹ nàng hay làm mỗi khi nàng phát sốt. Nếu như trán đối phương có nhiệt độ cao hơn trán mình thì tức là Lưu Luyến vẫn còn sốt.
Lưu Luyến không ngờ tới Vu Văn Văn chị ấy lại bất chợt áp sát như thế, đầu vô thức né tránh, bị Vu Văn Văn mắng một câu "Đừng lộn xộn, để chị kiểm tra đã", không còn cách nào đành chịu số phận ngồi đông cứng để chị ấy kiểm tra nhiệt độ.
"Hình như là đỡ hơn hôm qua rồi, chỉ còn hơi âm ấm thôi."
Vu Văn Văn tự lẩm bẩm, nâng mắt nhìn đối phương như trưng cầu ý kiến, bất ngờ chạm vào đôi mắt trong suốt kia, mới phát giác tư thế bây giờ của hai người có chút thân mật.
Làn gió nhẹ lướt qua rèm cửa sổ, một góc rèm mỏng bị cuốn lên, nửa bóng tối trong phòng lóe lên tia sáng. Sợi tóc rối Vu Văn Văn bị làn gió hất lên, như lông vũ nhẹ nhàng phất qua gò má của Lưu Luyến, chút rối loạn có hơi nhột. Lúc này mắt đối mắt, khoảng cách gần như vậy, cảm nhận được tiếng hít thở của chính mình, lại cảm nhận được hương trà thoang thoảng, cả hơi nóng dưới mũi của Vu Văn Văn khi thở ra, hương thơm thoang thoảng nhàn nhạt trên người chị ấy bao quanh như muốn vây lấy cô, lan tỏa khắp căn phòng yên tĩnh này.
Tầm mắt Vu Văn Văn hơi dời xuống, rơi vào đôi môi của đối phương, môi mỏng bạc tình. Như những gì Lưu Luyến làm với mình vậy.
Lưu Luyến bắt gặp sự dịu dàng trong đáy mắt của Vu Văn Văn, trái tim như muốn mềm ra, môi mím lại, tự như vô tình khiến cô nghĩ đến bộ phim hôm đó. Ánh mắt của đối phương vẫn luôn dán chặt vào cô…
"Em…"
Vu Văn Văn nhìn thấy ánh mắt tránh né kia, nén tư vị chua xót trào trong cổ họng, chủ động lui xuống, đem khay cháo và thuốc đến. Cười nhạt nói với cô: "Chị nấu chút cháo sẵn rồi, em ăn chút rồi đi."
Nàng biết khi em ấy thức dậy, sẽ không tự nguyện ở phòng nàng. Dù chỉ một chút, nàng cũng muốn căn phòng mình lưu lại ít mùi hương của em ấy. Chỉ cần vậy.
"Em không cần nghĩ nhiều. Chị sẽ làm như em nói, chúng ta vẫn là bạn. Không cần tránh né nhau như vậy." Vu Văn Văn trở tay, nắm lấy tay Lưu Luyến. Nhìn đôi mắt nhỏ mờ mịt của đối phương.
Lưu Luyến ngẩn ngơ, những lời khác đều nghẹn trong cổ họng. Cô không ngẩng đầu, không dám đối diện ánh mắt thâm tình kia. Cô chỉ biết, bàn tay của chị ấy cực kỳ ấm áp, bọc lấy tay mình trong lòng bàn tay. Nhẹ nhàng lui về phía sau rút tay ra, đầu ngón tay vẫn bị Vu Văn Văn cố chấp dính chặt.
Người sinh bệnh, tinh thần sẽ rất yếu đuối, Lưu Luyến nghĩ hoàn cảnh hiện tại của cô cũng tương tự. Mặc kệ đợi Vu Văn Văn tự buông ra.
Mặc dù lưu luyến cảm giác này, nhưng cháo cũng sắp nguội, Vu Văn Văn rời tay, đưa chén cháo lên đưa trước mặt.
"Em tự ăn được rồi." Lưu Luyến nhanh chóng cầm lấy chén cháo.
Vu Văn Văn cảm thấy mình có hơi dư thừa, em ấy cũng không cần đút. Tránh làm không khí xấu hổ, khẽ cất lời: "Vậy em ăn đi, chị phải đi làm rồi. Em có thể ở đây đến khi nào cũng được. Ra ngoài đóng cửa giúp chị là được."
Lưu Luyến ậm ừ đồng ý.
Mặc dù muốn ở lại chăm sóc nhưng hôm nay Trương Thiên Ái lại bận công việc, ở quán không có bếp chính, nàng phải ra đó một chuyến.
Lưu Luyến nghe thấy tiếng đóng cửa liền thở dài.
Sự ân cần ôn nhu của chị ấy, cô không dám tiếp nhận. Con người cô khá tùy hứng, đôi khi có những áp lực công việc cùng với nỗi bực vô hình không thể nào giải tỏa, cô lại không muốn trả lời bất kỳ lời hỏi han nào. Người yêu cũng không muốn nghe cô kể về công việc. Vả lại cũng không có nhiều thời gian quan tâm đến đối phương.
Lúc trước, cô cũng có quen vài người. Dù sao cũng ba mươi tuổi rồi, cũng không còn trẻ nữa, cũng phải trải qua vài mối tình. Những người đó vì sự nhạt nhẽo vô vị của cô mà chán nản rời bỏ. Đôi lúc cô mệt thiếp đi quên trả lời tin nhắn, người yêu liền giận dỗi, cô lại không phải là kiểu người sẽ đi nói ngọt ngào dỗ dành người khác. Bận rộn chạy theo cuộc sống đã khiến cô thay đổi, lo lắng nhiều thứ hơn và không quan trọng tình cảm nữa.
Người như chị ấy, xứng đáng có được một người tốt hơn.
Không biết rằng, Vu Văn Văn cả mười năm chỉ chờ đợi một người.
Vu Văn Văn chập tối mới trở về, tranh thủ gõ cửa nhà Lưu Luyến. May mắn sao hôm nay chủ nhật, Lưu Luyến được nghỉ ở nhà dưỡng bệnh, không cần phải xin phép.
Cạch…Tiếng cửa mở ra, Lưu Luyến nhìn Vu Văn Văn bộ dạng ôn nhu như cũ.
"Em đã khỏe hơn chưa?"
Lưu Luyến gật đầu, cổ họng hơi khô nhưng đã hạ sốt, cũng hết đau đầu rồi.
"Em đã ăn gì chưa?" Vu Văn Văn trông Lưu Luyến đã khỏe hơn, thở phào yên tâm.
Chỉ mới sáu giờ, Lưu Luyến còn định chút nữa xuống dưới lầu mua chút cháo. Miệng cô hơi nhạt, không ăn được gì.
"Chị có mua cháo cho em rồi này, có cả chút bánh nữa. Em cầm đi nhé!" Vu Văn Văn nhét vào tay người đối diện, như sợ Lưu Luyến từ chối.
Người ta đã đưa đến tận cửa, từ chối nữa có phải quá vô tình rồi không? Lưu Luyến thì thào: "Hết bao nhiêu em gửi lại cho chị?"
"Không cần đâu, chẳng đáng là bao." Vu Văn Văn lắc lầu, chào Lưu Luyến liền quay lại mở cửa vào nhà.
Lưu Luyến chỉ còn cách đem vào nhà, ngồi xuống bàn mở hộp cháo ra, vẫn còn nóng hồi. Trên bề mặt là chút thịt cùng tôm băm nhuyễn, tiêu xay cùng hành lá bắt mắt, hương gạo tỏa ra khiến cô đói bụng.
Ăn xong cháo, cũng cảm thấy ấm bụng. Chắc Vu Văn Văn biết ăn cháo lát nhanh đói, nên mua thêm bánh mochi cho cô.
Lấy điện thoại chụp một cái, vô tình trên màn hình hiện ra ý nghĩa chiếc bánh.
Mochi – Món bùa phù hộ
Thật sự, người này…
Tại sao lại tinh tế đến vậy?
Sự dịu dàng của Vu Văn Văn như đang nhấn chìm cô, ăn mòn lý trí của cô từng ngày. Trái tim cô cũng sẽ không kìm lòng được mà buông phòng tuyến đầu hàng.
Gạo dẻo mềm mịn cùng đậu đỏ bên trong, cắn một ngụm như tan trong miệng, độ đường vừa phải. Như ý nghĩa của nó mong cầu sự trường thọ và ước muốn khỏe mạnh trong cả năm.
Cuộc sống vẫn diễn ra như thường lệ nhưng Lưu Luyến cảm giác gì đó rất khác thường.
Rửa mặt xong, làm chút đồ ăn cho mình, trong tủ lạnh đã trống không. Vì trước đây ăn ở nhà Vu Văn Văn nên cô hầu như quên mất mua thức ăn bỏ vào. Khoác chiếc áo ra khỏi nhà, đi siêu thị mua rau củ cá thịt lấp đầy vào. Nhìn một đống trước mặt, lâu rồi mới nấu ăn, tay có chút cứng ngắt.
Cầm cà chua và hành rửa sạch, lấy thịt bò bằm sẵn cùng với mỳ ý. Lưu Luyến mở nhạc lên, dùng nhạc nhẹ thư giãn tâm tình. Lại nhìn bên cạnh mình trống không, cọng mỳ ý trong miệng như không có vị.
Tại sao trước đây không cảm giác được sự tồn tại Vu Văn Văn ảnh hưởng nhiều đến cô như vậy? Nửa tháng nay đều ăn cùng chị ấy, hôm nay bỗng nhiên vắng vẻ, lại thấy cô đơn.
Trước đây không phải cũng ở một mình sao? Bây giờ vẫn vậy, có gì thay đổi đâu chứ?
Ăn tối xong cầm dĩa và đũa quay lại phòng bếp, nhỏ hai giọt nước rửa chén để rửa, lại ngẩn người, cảm giác không đúng. Cúi đầu quan sát bọt biển trên tay, đây là mình làm.
Lúc trước toàn Vu Văn Văn rửa xà phòng, cô sẽ rửa lại. Lưu Luyến nhanh chóng cởi bao tay, quăng cả chén đũa, giống như chạy trốn đến ghế sô pha, ngồi xuống một góc.
Thói quen đúng là đáng sợ!
Mở tivi lên, chọn tới chọn lui được một chương trình tấu hài. Lưu Luyến đặt chân thoải mái lên bàn, quyết định bỏ qua những thói quen kia trong đầu.
"Lưu Luyến, dạo này em sao vậy?" Triệu Mộng nhìn người đang ngẩn ngơ, tò mò lại gần, kéo ghế sát lại hỏi nhỏ.
Lưu Luyến còn chìm trong suy nghĩ, nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Chị…”
“Hửm, nói đi.”
“Em có một người bạn…” Lưu Luyến ấp úng mở miệng.
“Ồ, em có người bạn nào mà chị không biết nhỉ?” Triệu Mộng nghe thấy lời của Lưu Luyến, biết chắc chẳng có người bạn nào ở đây, bày đặt văn mẫu, có ma mới tin.
“Thì là người bạn cũ…”
Triệu Mộng lại không vạch trần, phất tay: “Được rồi, bạn cũ. Bạn cũ của em làm sao?”
"Cô ấy quen với một người bạn, người bạn ấy chăm sóc cô ấy rất tốt. Chỉ là…”
“Chỉ là…” Triệu Mộng bộ mặt gặm dưa hóng hớt, đến ly kem trong tay muốn tan gần hết cũng không quan tâm.
“Nếu như đã quen với sự chăm sóc của người khác, sau khi xa nhau thì cảm thấy trống rỗng, đôi lúc không kìm lòng nhớ đến. Cảm giác này là gì?"
Triệu Mộng lần đầu tiên nhìn thấy một Lưu Luyến như vậy, trầm ngâm một lúc, cô trả lời: "Em…à không, bạn cũ của em, cô ấy đã thích người kia rồi."
“Thích ư?” Lưu Luyến thẫn thờ.
“Đúng vậy, nhưng qua lời em kể có thể thấy người kia rất tốt, một người như vậy, nếu bạn của em không ra tay sớm, sẽ bị người khác cướp đi đấy.”
Nhìn Lưu Luyến vẫn còn đang hoang mang, Triệu Mộng lắc đầu thở dài, pha một ly cà phê đưa đến trước mặt.
Thấy Lưu Luyến chần chừ không nhận lấy. Triệu Mộng cầm ly cà phê khẽ đụng vào khuỷu tay Lưu Luyến.
"Em không uống hả?"
Đây là thứ mỗi ngày cô đều uống, nhưng từ khi ở cùng với Vu Văn Văn, cô không còn đụng đến đó nữa. Dường như cô đã quen với vị trà đắng kia. Mỗi khi nhìn đến ấm trà nóng, hương trà thanh dịu thoang thoảng, lại nhớ đến mùi hương trên người chị ấy.
Đầu như muốn nổ tung. Lưu Luyến, ngươi quả thật điên rồi!
Cố gắng tập trung vào công việc, không để chuyện tình cảm chi phối nữa.
Chỉ là không ngờ, điều Triệu Mộng nói bâng quơ, lại thành sự thật.
Hôm nay Vu Văn Văn ra sân bay, đón người bạn về thăm.
"Kelly, em nhớ chị quá!" Cô công chúa nhỏ cười rạng rỡ như ánh mặt trời ôm lấy cổ Vu Văn Văn.
"Chị cũng nhớ em, Elaine!" Vu Văn Văn ôm cô công chúa nhỏ, nhẹ xoa đầu.
Elaine là tiểu công chúa của gia đình mà Vu Văn Văn thuê lúc ở Pháp. Cô bé có mẹ là người Trung và cha là người Pháp, vì vậy vẫn có thể nói tiếng Trung, chỉ là phát âm không rõ lắm. Trong khoảng thời gian dài ở bên ấy, chính gia đình này giúp đỡ nàng rất nhiều. Sống ở môi trường ít người Châu Á, cô bé chính là người bạn của nàng, cùng nàng trải qua những chuỗi ngày buồn bã.
"Mẹ em cho em đến đây mấy ngày?" Vu Văn Văn vừa kéo va li vừa dắt cô bé hướng về phía bãi đỗ xe. Thật ra Vu Văn Văn có xe, nhưng lại không thích chạy, đã lâu lắm rồi mới dùng đến chiếc xe này.
"Mẹ cho em chỉ một tuần, thật là buồn, em muốn ở bên cạnh Kelly nhiều hơn." Tiểu công chúa Elaine chu môi nói, âm giọng có chút buồn bã.
"Không sao, những ngày này chị sẽ dắt em đi chơi. Lâu lắm rồi em mới về lại quê hương mà."
Cả hai đến bãi đậu xe, cùng nhau đi về.
Tiểu công chúa thật ra cũng mười bảy tuổi rồi. Đều đã trưởng thành thành thiếu nữ. Chỉ là trong mắt Vu Văn Văn, em ấy vẫn mãi là tiểu công chúa.
Vừa vào cửa, Tiểu Sprite liền chạy đến chào đón. Elaine vừa trông thấy, đã ôm lấy nó.
"Tiểu Sprite, lâu rồi mới gặp lại. Có nhớ ta không?" Elaine ôm đầu mao cầu vuốt ve, như nhận ra người quen, Tiểu Sprite rất nhu thuận cho tiểu công chúa xoa đầu.
Để Elaine ngồi chơi với Tiểu Sprite. Vu Văn Văn liền vào trong bắt đầu nấu ăn. Bây giờ đã đến buổi cơm trưa rồi, Elaine vẫn chưa quen với khí hậu ở đây, không nên cho cô bé ra ngoài đường nhiều.
Bắt tay nấu bữa trưa. Đem sẵn thịt vịt ra ngoài, lấy quả cam trong tủ, Vu Văn Văn dùng dao khứa vài đường trên bề mặt da để dễ thấm gia vị. Rắc chút muối và tiêu lên toàn miếng thịt để một khoảng thời gian cho thấm rồi áp chảo, sau đó bọc ngay lại bằng miếng nhôm khoảng năm phút nữa để thịt vịt tiếp tục chín bằng hơi nóng.
Cắt cam vắt lấy nước, bỏ vài thìa đường vào chảo để thắng thành caramel, thêm rượu dấm vào, đun trên lửa nhỏ khoảng đến nước sốt sánh lại rồi tắt lửa. Sốt cam đã xong, đổ thêm ít rượu vang trắng vào nồi, cho thêm ít đường, tiếp đó là cho nước sốt cam nấu trên lửa nhỏ. Lại thêm vào vài múi cam đã bỏ vỏ và hột cho thấm sốt để trang trí.
Khi hỗn hợp nước sốt cam đã sôi và vừa ăn, bỏ phần thịt vịt vào, trở đều hai mặt để cho thịt nóng già đều cũng như thấm nước sốt hơn. Đổ một ít dầu olive xào sơ măng tây, trình bày lên đĩa xen kẽ với cam lát, rưới sốt cam lên.
Rau củ đã rửa sạch ớt chuông, cà tím, bí non, cà chua đã vơi nước. Ớt chuông được nướng sơ và xắt hạt lựu, cà chua tươi, hành tây thái nhuyễn và nấu sơ cùng ớt chuông. Sau đó bỏ thêm ít muối và tương cà xay nhuyễn. Cà tím và bí ngòi cắt khoanh mỏng xếp lên bề mặt phần sốt, rắc thêm lá thì là nhuyễn.
Vu Văn Văn mở lò nướng, đem bỏ vào trong. Tầm hai mươi phút sau, món Ratatouille đã hoàn thành. Vu Văn Văn bỏ vào trên mặt sốt mayonnaise cùng một ít tương cà.
Nhanh tay làm thêm hai phần Beefsteak chín bảy phần, sốt Omaha Steak sôi sùng sục rưới lên trên. Dọn xong thức ăn liền gọi Elaine vào dùng.
"Kelly, trông chúng ngon quá!" Hôn một cái thật ngọt lên má Vu Văn Văn, tuy có chút bất ngờ nhưng cũng không quan trọng nó, người Pháp vốn dĩ rất thân thiện tình cảm như vậy.
Cả hai dùng xong cơm trưa, Vu Văn Văn liền bảo Elaine đi ngủ vì sợ cô bé mệt.
Vu Văn Văn cũng nghỉ ngơi một lát, liền xuống lầu đến siêu thị gần đó mua thêm thức ăn. Buổi tối nàng muốn nấu thêm vài món Trung cho cô bé dùng thử.
Trên đường đi, Vu Văn Văn cũng vạch sơ sơ lịch trình vui chơi vài ngày nữa cùng tiểu công chúa, cô bé đã tốn nhiều công sức một mình qua đây, nàng không thể nào bỏ rơi em ấy được.
Đến tối Elaine mới tỉnh dậy, vừa tỉnh đã vác chân trần đi tìm Vu Văn Văn. Nhìn cô gái năm nào còn bé xíu đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp. Vu Văn Văn nhắc nhở cô bé mang dép vào, sàn nhà rất lạnh. Đưa cho tiểu công chúa ly nước ấm: "Em uống xong rồi đi tắm, chị nấu ăn xong rồi."
Elaine gật đầu, đi vào tắm rửa. Trong lúc đó, Vu Văn Văn cũng tranh thủ làm thêm món bánh ngọt. Đặt bột, đường, bơ và sữa ra ngoài, tầm chục phút đã xong một lò bánh nướng. Một mẻ bánh thon dài tựa vỏ sò xuất hiện, màu vàng cùng mùi bơ thơm phức.
Elaine rốt cuộc cũng tắm xong, mang một bộ đồ ngủ quyến rũ bước ra. Vu Văn Văn nhìn cũng có chút đau mắt, không ngờ đứa bé này phát triển tốt đến như vậy. Cả hai ăn xong liền đến bàn khách, Vu Văn Văn vẫn theo thói quen uống trà. Tiểu công chúa cũng muốn thử nhưng đắng đến nhăn mặt. Vu Văn Văn liền chậm rãi hướng dẫn cách thưởng thức.
Một lúc sau, Elaine bắt đầu luyên thuyên kể về những sự việc xảy ra với bé khi Vu Văn Văn trở về nước. Vu Văn Văn quên mất mình có làm bánh, bỗng nhớ ra liền đi vào trong bếp lấy.
“Wow…Madeleines, những chiếc vỏ sò xinh xắn." Elaine hạnh phúc hét lên, mắt long lanh muốn thử ngay. Đưa cho cô bé ăn một cái, mùi bơ thơm phức lan tỏa khắp khoang miệng, kèm theo đó là hương vị ngọt ngào như tan ra trên đầu lưỡi.
Nhìn bánh quá nhiều, nhưng để ngày mai lại mất ngon. Không biết Lưu Luyến em ấy về chưa nhỉ. Hay đem một ít cho chị ấy ăn.
Vu Văn Văn bỏ bánh ra đĩa nhỏ, bảo Elaine ngồi trong nhà, tự mình bấm chuông phòng người đối diện.
Lưu Luyến còn đang dưỡng thần trên ghế sofa, nghe tiếng chuông, biết chắc cũng chỉ có người kia gọi cô. Đi đến trước cửa, chần chừ không biết nên mở hay không.
Cốc…cốc…cốc. Vu Văn Văn gõ đến lần thứ ba, vẫn chưa có người, miệng lẩm bẩm "Lưu Luyến", mất mát định trở về.
Cạch…tiếng cửa mở ra, Lưu Luyến nhìn Vu Văn Văn, trông thấy trên tay chị ấy có đĩa bánh, thì ra đưa bánh cho mình à.
"Chị làm dư khá nhiều không ăn hết, để mai sẽ khô cứng nên đem qua cho em…" Vu Văn Văn chưa dứt lời thì Elaine ngồi đợi quá lâu đã chạy đi tìm. Từ đằng sau ôm lấy vòng eo của Vu Văn Văn, giọng nói nũng nịu.
"Kelly, chị làm gì mà lâu quá vậy, nhanh lên chúng ta đi ngủ..."
Vu Văn Văn tay giơ giữa không trung, nhìn sắc mặt không biến đổi của Lưu Luyến, chỉ đành gượng cười: "Haha. Đây là bạn chị, Elaine."
"Bạn gì chứ, người ta là tình yêu nhỏ của chị." Elaine bĩu môi, lúc nhỏ khi dỗ cô, Kelly đều nói cô là tình yêu nhỏ của chị ấy.
Lưu Luyến nhìn cô gái ngoại quốc trẻ trung trắng trẻo, thân như mỹ xà quấn lấy Vu Văn Văn không buông. Thân hình nóng bỏng với ánh mắt khiêu khích cô. Lưu Luyến sắc mặt lạnh đi vài phần.
Ngủ cùng nhau ư?
"Không ăn, em hôm nay không khỏe." Lưu Luyến lạnh nhạt trả lời.
Mặt Vu Văn Văn liền biến sắc, hấp tấp hỏi: "Em có sao không? Có phải sốt vẫn chưa hết không?" Nói rồi muốn đưa tay đưa lên trán chạm thử. Lưu Luyến lùi về sau, chỉ nói thêm vài câu: "Không phải sốt, chỉ hơi nhức đầu. Chị ăn đi, em không ăn đâu." Ném một tia lạnh lẽo về phía cô gái người ngoại quốc rồi đóng cửa.
Vu Văn Văn vẫn còn rất lo lắng, vẻ mặt chỉ chú ý đến một người này làm Elaine khó chịu. Cảm giác sự quan tâm của mỗi Vu Văn Văn dành cho cô phải san sẻ cho một người khác.
"Kelly, chị ta không ăn thì thôi. Chúng ta vào mau vào nhà." Elaine vừa nói vừa đưa tay kéo người kia về.
Không khí vui tươi lúc nãy đã bị trầm lại, Vu Văn Văn cũng không muốn ăn nữa. Để Elaine chơi với Tiểu Sprite, nàng đi tắm rửa một chút. Nhìn bọt biển trên người, nằm trong bồn tắm suy nghĩ một chút, thái độ vừa nãy của Lưu Luyến. Mặc dù không thể hiện nhiều nhưng chắc chắn đã thấy qua cái nhíu mày của em ấy.
Có thể nói rằng Lưu Luyến đang ghen không?
Mấy ngày sau đó Lưu Luyến hầu như không thấy Vu Văn Văn, nhưng nhìn từ cửa sổ văn phòng cô, vài lần trông thấy Vu Văn Văn dắt cô gái ngoại quốc đi đến quán trà.
Ngậm một ngụm nước, đè ép chút chua dâng trào lên cổ họng xuống.
Ngày mai là ngày cuối cùng Elaine phải đi rồi. Trong những ngày qua đi chơi cùng Vu Văn Văn, Elaine có hỏi về người phòng đối diện. Vu Văn Văn nói với cô, cô ấy chính là người nàng tìm kiếm năm xưa.
Elaine đến giờ vẫn còn nhớ bức ảnh đó, cô gái đáng yêu ôm cuốn vở tươi cười dưới tán cây anh đào. Cơn gió lướt qua làm tung lên nhánh tóc mai rơi xuống, tay của cô gái khẽ chạm vào không trung như muốn bắt lấy cánh hoa đào bay trong gió. Phía xa xa là học sinh tụm năm tụm bảy vui đùa. Bức ảnh ấy cùng Vu Văn Văn tìm kiếm phiêu bạt suốt mười năm, màu trên bức ảnh cũng vì bụi năm tháng phai nhòa.
Kelly, chị ấy vẫn còn nhớ thương người con gái kia.
Tranh thủ Vu Văn Văn tắm, Elaine rút từ trong ví bức ảnh, đến nhà đối diện bấm chuông. Elaine bấm đến hồi thứ ba mà người kia vẫn chưa ra. Định bấm thêm lần nữa, cửa rốt cuộc cũng mở.
Lưu Luyến nhìn cô gái trước mặt, không biết cô gái này tìm mình vì lý do gì.
"Chào chị, tôi tên là Elaine." Elaine chìa tay trước mặt, chào người đối diện. Trong lòng thầm đánh giá, so với bức ảnh, vẻ đẹp này ngày càng mặn mà.
"Chào…" Cũng bắt tay lại, Lưu Luyến trong đầu toàn là thắc mắc: "Em tìm chị có việc gì?"
"Hừm…Tôi có chuyện muốn nói với chị. Chị không được nói lại với Kelly." Cô gái dõng dạc nói.
Kelly. Là Vu Văn Văn sao? Không hiểu lắm nhưng cô vẫn gật đầu.
"Chị ấy đã quá đau khổ khi tìm kiếm chị rồi, lúc trước tôi còn nhỏ, có thể nhường cho chị. Nhưng chị lại mãi không xuất hiện. Bây giờ tôi đã đủ tuổi kết hôn, tôi sẽ không nhường chị ấy cho chị đâu…" Elaine bắn một tràn, bập bẹ vài từ sai phát âm, khiến Lưu Luyến đầu có chút hoang mang.
"Không không… em có thể nói chậm lại được không, tôi có chút không hiểu?" Lưu Luyến nghe Elaine nói tiếng trung, lại không nhận ra được tiếng nước mình.
Elaine liền đưa tấm ảnh cũ trước mặt Lưu Luyến: "Đây là chị đúng không?"
Nhìn trong ảnh là mình, nhưng lâu đến nỗi quên mất khi nào, nhìn đồng phục có vẻ là cao trung. Tại sao cô gái này lại có ảnh ngày xưa của cô.
"Đây đúng là tôi. Em tại sao lại có nó."
"Là của Kelly, chị ấy từng kể muốn tìm người trong bức ảnh. Nhưng tám năm trôi qua, chị ấy vẫn không tìm được nên trở về nước. Tại sao chị ấy lại đi tìm chị?" Câu hỏi này Elaine hỏi Vu Văn Văn nhưng nàng ấy không nói, đành phải hỏi Lưu Luyến.
Tại sao lại hỏi mình, mình có biết gì đâu? Lưu Luyến ngơ ngác lắc đầu, chỉ nói: "Không biết."
Elaine không tìm được đáp án, không làm phiền nữa. Trước khi vào phòng nhìn sâu Lưu Luyến một chút: "Nếu đã không biết thì chị cứ xem như tôi chưa nói gì. Còn nữa, tôi quay về sẽ nhanh chóng quay lại cầu hôn chị ấy. Chị đừng có mà đến gần Kelly của tôi."
Không để Lưu Luyến trả lời, đóng sầm cửa lại.
Cầu hôn ư? Với em ấy?
Lúc Elaine vào phòng, Vu Văn Văn còn chưa tắm xong. Lén lút để lại bức ảnh trong ví, chui vào trong chăn.
Hôm sau, Vu Văn Văn tiễn Elaine ra sân bay, cô bé muốn ở lại nhưng Vu Văn Văn không cho, vé máy bay cũng đã mua rồi. Đi một tuần là quá lâu với Elaine, không thôi mẹ cô bé sẽ rất lo lắng. Dù có làm nũng đến đâu cũng bị bắt đi làm thủ tục.
Elaine khóc thút thít, kêu Vu Văn Văn nhất định phải chờ cô bé quay lại.
Bóng dáng cô bé mất hút, Vu Văn Văn cũng nhanh chóng trở về. Bắt gặp Lưu Luyến đang đổ rác, cô hỏi nàng cô bé ngoại quốc kia đã về rồi ư. Vu Văn Văn cũng thắc mắc vì sao Lưu Luyến biết, nhưng cũng gật đầu, giọng có chút buồn: "Ừ, cô bé ấy về lại Pháp rồi."
“Chị từng sống ở nước ngoài à?" Lưu Luyến ngập ngừng hỏi.
"Đúng vậy, sau khi mẹ chị ly hôn thì chuyển đến sống ở Canada." Vu Văn Văn như không muốn nhớ đến quá khứ lạnh lẽo cô đơn kia nữa, ánh mắt tránh né.
“Chị như thế nào quen được Elaine?” Lưu Luyến nhịn không được hỏi.
“Em quan tâm ư?” Vu Văn Văn bất giác vặn ngược lại.
Quan tâm? Lưu Luyến bí lời, lảng tránh: “Chị không muốn nói thì thôi vậy.”
Vu Văn Văn nghe vậy liền buồn bực, nhưng cũng thành thật trả lời: “Vì không muốn làm phiền của sống mới của mẹ chị nên chị đã đến Pháp du học, sau đó quen được Elaine.”
"Vậy ư, còn em thì du học ở Anh." Lưu Luyến vô thức lẩm bẩm.
Anh quốc. Hèn gì nàng đi tìm bấy lâu nay, khắp cả Schengen cùng miền Nam Châu u nhưng vẫn không tìm thấy. Hóa ra lại ở quốc đảo.
Cả hai đồng thời im lặng, cùng nhau trở về.
Hôm nay là sinh nhật Vu Văn Văn, vì bị lạnh nhạt những tuần vừa qua, Vu Văn Văn mặc dù muốn gửi tin nhắn mời Lưu Luyến đi ăn cùng, nhưng lại sợ bị từ chối. Vào lúc 0 giờ, nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật của Lưu Luyến, không nghĩ em ấy còn nhớ.
Gửi một lời cảm ơn. Vu Văn Văn gửi tin nhắn mời Lưu Luyến đến bữa tiệc của mình, lại bị em ấy từ chối, nói là phải đi ký hợp đồng cùng đối tác.
Là vậy ư?
Vu Văn Văn, ngươi vẫn chưa chịu chết tâm ư?
Ngươi có thể bớt ngu ngốc đi được không? Ngươi không phải là người quan trọng gì cả, đừng ngu muội cố chấp nữa.
Hoa có thể không vì bạn lạnh nhạt mà sang năm không nở, nhưng người có thể vì sự lạnh nhạt của bạn mà chết tâm, chớp mắt trở thành người lạ.
Lưu Luyến quả thực đi ký hợp đồng với đối tác, chính vị thiếu gia nhà giàu đang ngồi trước mặt này. Sau khi ăn xong bữa tối, hắn lại muốn đi KTV. Lưu Luyến cùng Đỗ Khải phòng Xây dựng nhận trọng trách này, không muốn cũng phải chiều theo. Tửu lượng của tên này rất khá, chỉ uống rượu không uống bia, Lưu Luyến cùng Đỗ Khải tiếp đến gần hết chai rượu rồi, hắn vẫn còn tỉnh.
Quyết tâm đánh nhanh thắng nhanh, không thể ngày hôm nay uổng phí, Lưu Luyến gọi một chai rượu nồng độ cao hơn, quyết chí đấu với hắn, xem ai là người trụ được cuối cùng.
"Thịnh thiếu là người biết thưởng thức. Chúng ta cùng uống chai rượu này, ai gục xuống trước phải ký vào hợp đồng. Nếu tôi thua thì sẽ không làm phiền Thịnh thiếu nữa." Lưu Luyến bèn đưa ra điều kiện.
Thịnh Nhất Luân vỗ tay: "Được"
Một ly lại một ly uống vào trong bụng. Cổ họng đắng chát.
Đến khi tên thiếu gia kia gục xuống bàn, Lưu Luyến nhìn dòng chữ đã được ký, vội vàng chạy đi tìm nhà vệ sinh.
Xối nước lên mặt cho tỉnh ngủ, Lưu Luyến bước ra ngoài, lại nhìn thấy Vu Văn Văn đứng cùng một đám người, đều đã say sỉn, mặt cũng đỏ ửng. Trương Thiên Ái dìu Vu Văn Văn ra đón xe, Lưu Luyến vỗ đầu cho thần thức tỉnh lại, sợ những người kia có ý đồ xấu với nàng, liền trở về phòng, bảo Đỗ Khải cất giữ hợp đồng cho cẩn thận, xử lý những việc còn lại, cô quay về trước.
Gọi xe chạy theo chiếc taxi đằng trước, hóa ra là về đến chung cư. Trương Thiên Ái ôm Vu Văn Văn, không biết lầu nào để lên.
"Tôi là hàng xóm của chị ấy, để tôi đưa chị ấy lên được rồi." Lưu Luyến từ phía sau, sau khi uống xong chai giải rượu cũng tỉnh táo hơn, nhìn cô gái cao cao trước mặt vẫn còn đang say mà phải vác một con ma men trở về. Lưu Luyến liền ngỏ ý muốn giúp.
Trương Thiên Ái đẩy Vu Văn Văn qua phía của Lưu Luyến, tay chống xuống đầu gốc thở mệt nhọc.
"Cậu ta thật là nặng quá, thật mệt!"
Nhìn Lưu Luyến cười tươi: "Vậy tôi giao cậu ấy cho em, tôi về trước đây, mọi người còn đang đợi tôi đi tăng ba nữa." Nói rồi hớn hở lên chiếc taxi của Lưu Luyến vừa xuống.
Lưu Luyến đành phải một mình đem Vu Văn Văn lên trên. Đúng là nặng thật. Không biết chìa khóa Vu Văn Văn để ở đâu, Lưu Luyến đành phải mang nàng về phòng mình. Đặt nàng ấy xuống giường, cởi đi áo khoác bên ngoài cho thoải mái. Lưu Luyến xoay người định đi lấy nước cho người kia uống. Chưa kịp đi đã bị một cánh tay níu lại ống quần.
"Lưu Luyến…”
“Lưu Luyến…”
“Chị sợ chị sẽ đợi không nổi nữa. " Vu Văn Văn mơ màng thấy hình ảnh người đối diện, nức nở cầu xin.
"Chị say rồi" Lưu Luyến thì thào, xoay người đi, để lại một ánh mắt chìm trong vô vọng.
Giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống, đi thật rồi, đã ngỏ lời hai lần, đều đã bị từ chối, đau đến tê can liệt phế.
Tại sao yêu đơn phương một người lại bị xem là thứ tình cảm bạc nhược, cứ như nó là chuyện vu vơ, không thể dung cảm được đất trời.
Người không yêu mình mãi mãi sẽ không yêu mình ư?
Mười năm qua từ đầu đến cuối, nàng chưa hề đổ một giọt lệ, dường như biết rằng chỉ cần mình khóc là như khóc cạn khô thân thể này, nỗi đau thể xác và tinh thần trống rỗng, dùng mục đích yêu cô ấy mà tiếp tục nỗ lực tìm kiếm.
Nàng nực cười như vậy sao, nàng duy nhất chỉ muốn trái tim cô ấy đứa đựng hình bóng mình, là sai sao?
Vết thương trái tim rách ra, máu tươi đổ òa không thể nào khép lại. Nhớ lại ánh mắt chạy trốn của Lưu Luyến lúc đó, nghẹn ứ trong cổ họng: "Mình đáng sợ đến vậy sao, thật sự không thể tiếp nhận được ư?" Ánh mắt đỏ ngầu như rỉ máu trong đêm tối. Không chịu nổi đau khổ mà ngất đi.
Ngày sinh thần của nàng, không có bánh kem, không có mì trường thọ. Chỉ có sự chua xót đến cô độc.
Bóng đêm hôm nay vẫn như mười năm qua, bao trọc lấy nàng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)