Tuyết bắt đầu tan, chim hỉ tước hót vang, người người vui vẻ chuẩn bị đón năm mới. Còn cách trừ tịch không bao nhiêu ngày, các cung lớn nhỏ bận rộn sửa chữa trang hoàng lại tẩm cung. Dực Khôn Cung không phải lễ cũng sửa soạn tươm tất, những ngày này lại có chút yên ắng, ngoại trừ quyền quý phụ thường xuyên ra vào thì không tuyên triệu cung nô sửa chửa tẩm điện.
Mùa xuân năm nào Phó Tuyệt Ca cũng may y phục mới cho bát gia, một mình đến Nội Vụ Phủ lựa chọn rất lâu mới được khúc vải ưng ý. Trên đường về Dực Khôn Cung bất đắc dĩ đi ngang qua Nguyên Hòa Điện, từ xa trông thấy cung nhân tất bật tu sửa hoa viên phía trước điện, nghe nói đây là ý tứ của tiểu nương tử. Thuận Dương Nhạc mới gả đến không lâu tất nhiên sẽ thị uy với đám cung nhân trong Nguyên Hòa Điện đồng thời thể hiện bản thân rất được tứ gia sủng ái.
Trùng hợp Thuận Dương Nhạc đứng bên ngoài giám sát cung nhân tu sửa hoa viên, thoáng trông thấy Phó Tuyệt Ca liền vung vẩy khăn lụa.
“Là ai đang đến dám không hành lễ với bản phi?”
Phó Tuyệt Ca thầm than không ổn, cố tình tăng nhanh cước bộ đến trước mặt Thuận Dương Nhạc hành lễ: “Nô tỳ tham kiến thứ phi nương nương, thứ phi nương nương kim an.”
“Nguyên lai là Phó cô nương thảo nào nhìn thấy bản phi lại không hành lễ.”
“Nô tỳ không dám, do nô tỳ đứng xa mắt kém cỏi nên không nhìn thấy thứ phi nương nương.”
“Còn xảo biện?” Thuận Dương Nhạc lỗ mãng bắt lấy cằm Phó Tuyệt Ca miết mạnh một đường: “Dựa vào vài phần tư sắc mà dám câu dẫn tứ gia, bản phi đúng là xem thường ngươi rồi. Xem xem, gương mặt nhỏ nhắn này muốn hồng liền hồng thật khiến người ta chướng mắt.”
Phó Tuyệt Ca hít một hơi thật sâu hoà hoãn tâm tình: “Thứ phi nương nương cao quý lương thiện sao còn phải so đo với một cung nữ như nô tỳ?”
“Ngươi nói như vậy bản phi nếu so đo với ngươi sẽ không cao quý lương thiện nữa?”
“Nô tỳ không dám.”
“Tiện nhân ngươi có gì mà không dám?” Ngón tay bén nhọn dùng sức đâm sâu vào da thịt trắng trẻo: “Bản phi nghe nói mẫu thân ngươi là tiện tỳ rửa chân được Công tước đại nhân ân sủng một đêm mà hoài thai. Loại người này bản phi nhìn còn thấy bẩn mắt, một ngày làm tiện tỳ rửa chân cả đời vẫn là tiện tỳ rửa chân, sinh ra một tiểu tạp chủng liền cho rằng mình là tứ nương tử sao?”
Tiếng tát tai chát chúa vang lên, Thuận Dương Nhạc kinh hoàng ôm mặt lảo đảo lùi về sau, không dám tin tưởng nhìn vào Phó Tuyệt Ca.
“N-Ngươi dám đánh bản phi?”
“Thuận Dương Nhạc ngươi đừng nghĩ ta không dám làm gì ngươi.” Phó Tuyệt Ca bước đến nắm lấy cổ áo Thuận Dương Nhạc giật mạnh xuống, nút kết ngọc trai bị kéo rơi: “Nương thân ta dù có là nha hoàn rửa chân vẫn được đại nhân nạp vào phủ, danh chính ngôn thuận làm tiểu nương tử. Ta sinh ra tên họ đầy đủ, là Phó tam lệnh ái của Khang Ninh Công tước phủ so với ngươi không hề thua kém. Nếu nói bẩn mắt phải là Phó Tuyệt Ca ta bẩn mắt, loại quân quý đi làm thiếp cho hoàng tước như ngươi có gì đắc ý?”
“Phó Tuyệt Ca! Ngươi… tiện nhân ngươi!”
Gò má trắng mịn tiếp tục bị tát một cái để lại dấu bàn tay: “Nói! Ai là tiện nhân? Làm tiểu thiếp còn muốn thể hiện uy phong, ngươi có nghĩ đến tứ gia thú chính thất Đại nương tử sẽ còn ai xem trọng ngươi?”
“Người đâu đem ả điên này kéo đi!!” Thuận Dương Nhạc ăn đau liên tục gào khóc thê thiết: “Mau kéo ả đi! Gọi tứ gia đến đây!!”
Cung nữ hoảng thủ hoảng cước đem Phó Tuyệt Ca kéo ra khỏi chủ tử.
Thuận Dương Nhạc ôm hai má sưng tấy của mình thất thanh kêu: “Quan gia mau cứu thần thiếp! Quan gia!”
Phó Tuyệt Ca giằng khỏi kiềm kẹp của cung nữ, tự mình nhặt khay vải lên chờ đợi Đông Phương Tầm Liên xuất hiện xử lý nàng.
Đông Phương Tầm Liên từ trong Nguyên Hòa Điện bước ra, ban đầu nghe cung nữ nói tiểu nương tử tranh cãi với cung nữ Diên Hồng Điện nàng không tính bước ra giải quyết. Nhưng cung nữ kia lại bổ sung thêm người Thuận Dương Nhạc tranh cãi là Phó Tuyệt Ca, Đông Phương Tầm Liên không thể nhắm mắt làm ngơ vội vội vàng vàng chạy ra xem thử.
“Phát sinh chuyện gì?”
“Quan gia!” Thuận Dương Nhạc thê thê thiết thiết túm lấy tay áo tứ gia kêu oan: “Phó thị to gan đánh thần thiếp, ngài xem mặt thần thiếp đều bị ả đánh sưng rồi.”
Đông Phương Tầm Liên đem cánh tay Thuận Dương Nhạc kéo xuống: “Ở ngoài cửa lôi lôi kéo kéo ra thể thống gì?”
“Quan gia ngài…”
“Nàng yên tĩnh đi, Tuyệt Ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Phó Tuyệt Ca mắt cũng chẳng buồn liếc nhìn phu phụ hai người, tỉ mỉ phủi sạch bụi bẩn trên mặt vải: “Là nô tỳ đánh thứ phi nương nương thỉnh tứ gia trách phạt.”
“Quan gia ngài nghe rồi đó, là Phó thị đánh thần thiếp ngài mau mau đem ả nhốt vào ngục đi!”
“Nàng chịu yên tĩnh chưa?”
Bị tứ gia lớn tiếng quát thẳng vào mặt Thuận Dương Nhạc vừa tức giận vừa uỷ khuất, nước mắt long lanh thi nhau rơi xuống thấm ướt khăn lụa. Dù nàng có bị ả tiện nhân kia nhục mạ tứ gia vẫn hướng về phía ả, thậm chí xem nàng là kẻ cản trở chuyện tốt của hai người.
Liệu trong lòng tứ gia có nàng không hay thật sự vì thân bất do kỉ mới phải thú nàng?
“Nô tỳ đã nói rõ mọi chuyện tứ gia muốn xử trí thế nào cũng được, nô tỳ còn phải hồi Diên Hồng Điện hầu hạ bát gia.”
“Ngươi không phải loại người không nói lý, rốt cuộc thứ phi đã làm gì ngươi?”
Phó Tuyệt Ca đưa mắt nhìn Thuận Dương Nhạc khóc không thành tiếng, nữ nhân này suy cho cùng đáng thương hơn đáng hận.
“Thứ phi có chút nặng lời nô tỳ mới động thủ đánh nàng.”
“Đã là thứ phi gây sự trước với ngươi thì lỗi cũng không phải do ngươi.” Đông Phương Tầm Liên lạnh lùng phân phó hạ nhân: “Từ hôm nay đến hết trừ tịch tiểu nương tử không được phép rời khỏi Nguyên Hòa Điện, hoa viên này cũng không cần xây nữa.”
“Ngài là quan gia của thần thiếp kia mà, tứ gia, trong lòng ngài thần thiếp là cái gì chứ?” Thuận Dương Nhạc suy sụp để cung nữ dìu đỡ, nước mắt giàn dụa trên gương mặt nhợt nhạt: “Từ đầu đến cuối ngài chỉ quan tâm Phó thị, ngài có nghĩ đến cảm nhận của thần thiếp không?”
“Là chuyện bản thân gây ra mà không dám nhận sao?”
Phó Tuyệt Ca phát giác tình hình không ổn vội vã mở miệng xen ngang: “Nô tỳ động thủ đánh thứ phi nương nương là đại tội, chấp nhận chịu bị cấm túc trong Diên Hồng Điện đồng thời chép phạt cung quy.”
“Ngươi tỏ vẻ cái gì? Muốn quan gia thương hại ngươi sao?”
“Đủ rồi! Mau đưa tiểu nương tử về phòng đi!”
Cung nữ hai bên cường ngạnh thúc ép Thuận Dương Nhạc quay về phòng, ngày tháng sắp tới tiểu thứ phi e rằng khó sống. Phó Tuyệt Ca chưa từng nghĩ sẽ đẩy Thuận Dương Nhạc vào đường cùng, nàng hiểu cảm giác không được quan gia đoái hoài thống khổ đến mức nào dĩ nhiên không muốn nàng ta lặp lại sai lầm kiếp trước.
“Nô tỳ thỉnh cầu tứ gia tha thứ thứ phi nương nương, trong chuyện này người thất lễ là nô tỳ, thứ phi nương nương chẳng qua chỉ nóng giận khiển trách vài câu.”
“Chuyện đã xong rồi ngươi không cần nói đỡ cho Thuận Dương Nhạc.”
Phó Tuyệt Ca mím chặt môi nghĩ ngợi, do dự một lúc rồi quỳ xuống đất tuyết khấu đầu: “Tứ gia anh minh, thứ phi nương nương tính khí nóng nảy nhưng không có ác tâm, niệm tình phu thê thỉnh xin tứ gia tha thứ cho thứ phi nương nương. Gả cho ngài thứ phi nương nương đã chịu không ít uỷ khuất, tứ gia nếu còn xem nàng là tiểu nương tử hãy bảo hộ nàng.”
Đông Phương Tầm Liên đưa tay muốn đỡ tiểu ngốc đứng dậy thì nàng lại lách người né tránh: “Hảo, ta đáp ứng nàng, mau mau đứng dậy coi chừng nhiễm phong hàn.”
Phó Tuyệt Ca miễn cưỡng vén váy đứng dậy, cung kính mở miệng: “Nô tỳ cam nguyện chịu phạt cho thứ phi nương nương một câu trả lời.”
“Ngươi biết rõ ta không nỡ phạt ngươi.”
“Thỉnh tứ gia trách phạt.”
Tính khí Phó tiểu ngốc Đông Phương Tầm Liên coi như minh bạch sáu bảy phần, nếu không đáp ứng nàng sẽ không chịu từ bỏ.
“Hảo, vậy ta phạt ngươi cài thứ này một tháng.”
Nhìn rõ món đồ trong tay tứ nhân tra nháy mắt mặt Phó Tuyệt Ca cắt không còn giọt máu: “N-Ngài sao có thể yêu cầu như vậy chứ?”
Đông Phương Tầm Liên thản nhiên xoay kiện ngân xước trong tay, sớm đoán được phản ứng của nàng ngược lại còn có tâm trí đùa giỡn một phen: “Ta chỉ có một yêu cầu này, ngươi đáp ứng ta lập tức rút lại lệnh cấm túc với Thuận Dương Nhạc còn không ngươi có thể trở về Diên Hồng Điện.”
“Ngài ngang ngược!”
“Thế nào? Nguyện ý hay không nguyện ý?”
Trừng trừng mắt nhìn kiện ngân xước trong tay tứ nhân tra rồi lại nhìn cửa lớn Nguyên Hòa Điện bị phong bế, rõ ràng đối phương không muốn cho nàng lựa chọn. Muốn cứu Thuận Dương Nhạc phải cài kiện xước kia một tháng, nhỡ như bát gia phát hiện kết cục của nàng khẳng định rất thảm. Nhưng Thuận Dương Nhạc cũng vì nàng mới bị cấm túc trong Nguyên Hòa Điện, nếu bỏ mặc không quản chỉ khiến oán hận càng thêm chất chồng.
Miễn cưỡng đưa tay đón lấy kiện ngân xước tuỳ tiện cài lên búi tóc: “Thỉnh tứ gia giữ đúng lời hứa.”
Nói xong liền mang khay vải chạy về Diên Hồng Điện, việc quan trọng nhất lúc này là phải giải thích với bát gia chuyện ngân xước. Phó Tuyệt Ca cố gắng đi chậm nhất có thể, lặng lẽ di chuyển đến cửa thò đầu vào nhìn thử tình hình bên trong nội điện quả nhiên nhìn thấy bát gia đang luyện chữ. Đưa tay sờ lên búi tóc của mình, để bát gia phát hiện nhất định sẽ hoài nghi nàng và tứ nhân tra có gian tình nhưng nếu tự mình khai báo nàng cũng không biết phải giải thích thế nào.
Không may cho nàng lại bị Đông Phương Tầm Tuyết bắt gặp, ôn nhu tri kỉ hướng nàng ngoắc tay: “Tiểu ngốc vào đây.”
Phó Tuyệt Ca mím mím môi dưới, rụt rè bước vào nội điện: “Bát gia…”
“Ngươi đứng ngoài đó làm gì?”
“N-Nô tỳ…” Phó Tuyệt Ca chậm rì rì bước đến trước mặt Đông Phương Tầm Tuyết, đem khay vải đặt lên thư án: “Ngài xem có vừa ý không?”
Đông Phương Tầm Tuyết sờ thử lên mặt vải, xúc cảm mềm mại truyền tới nhịn không được tán thưởng: “Khúc vải này rất tốt, đông ấm hạ mát làm thường phục hay y phục săn bắn đều rất tốt.”
“Nô tỳ muốn làm cho ngài một bộ y phục săn bắn dùng trong buổi săn bắn mùa xuân sắp tới.”
“Vậy cũng tốt, cực khổ ngươi rồi.”
“Không có cực khổ, chỉ là…” Phó Tuyệt Ca đến cả mắt của bát gia cũng không dám nhìn thẳng, rụt rè nắm lấy ngón tay đối phương lay nhẹ: “Nô tỳ có chuyện này muốn nói với ngài có điều ngài không được mắng nô tỳ.”
Đông Phương Tầm Tuyết kinh ngạc không thôi, chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của tiểu ngốc: “Có chuyện gì mau nói ta nghe.”
“Nô tỳ, cái kia…”
Run rẩy rút kiện ngân xước trên búi tóc đưa đến trước mặt bát gia: “Buổi sáng nô tỳ có tranh chấp với thứ phi, sau đó thứ phi bị tứ gia cấm túc trong Nguyên Hòa Điện đến hết trừ tịch. Cũng do nô tỳ lỗ mãng đánh thứ phi nên mới gây ra chuyện này đành đáp ứng tứ gia, ách, cài chiếc xước này một tháng…”
Nháy mắt mặt Đông Phương Tầm Tuyết cắt không còn một giọt máu, trực tiếp rút ngân xước trong tay nàng ném văng ra khỏi Diên Hồng Điện.
“Cài cái gì? Không phải xước ta tặng không chuẩn ngươi cài lên tóc!”
“Nhưng mà, bát gia.”
“Cứ nói là ta ném nó đi rồi, tứ hoàng tỷ đã bãi bỏ lệnh cấm túc thứ phi sẽ không có cơ hội rút lại nữa. Nếu để ta nhìn thấy ngươi cài thứ này lên tóc thì đừng trách ta, nhớ cho kĩ, không được phép cài xước của người khác lên búi tóc!”
Phó Tuyệt Ca ngoan ngoãn ngồi chờ bát gia mắng xong mới rụt rè lên tiếng: “Nô tỳ không dám, chỉ lần này thôi, bát gia ngài đừng tức giận.”
“Ta không yên tâm được, ngươi như vậy ngốc nghếch nhỡ bị tứ hoàng tỷ lừa mất thì phải làm sao?”
“L-Làm sao có thể a?”
“Sao lại không thể?” Đông Phương Tầm Tuyết bắt lấy cằm nàng miết mạnh, khắp người tản mát một luồng khí tức nguy hiểm: “Ngươi là cung nữ của Diên Hồng Điện cũng là người của ta, nếu tứ hoàng tỷ dám động đến ngươi ta tuyệt đối không tha thứ cho nàng.”
Tâm tình nhũn thành bãi nước, Phó Tuyệt Ca ngọt ngào đặt lên gò má bát gia một nụ hôn an ủi. Đối với nàng mà nói chiếc xước kia đơn thuần chỉ là món đồ có thể cứu giúp Thuận Dương Nhạc không bị cấm túc nhưng đối với bát gia là than nóng phỏng tay. Trên búi tóc cô nương mình thích lại đong đưa chiếc xước quân tước khác tặng dĩ nhiên không thể chấp nhận được, phản ứng có cường liệt hơn vẫn có thể thấu hiểu.
“Ngài không được tức giận nữa!” Phó Tuyệt Ca lách người chui vào lòng bát gia nị nị nũng nịu: “Sau này nô tỳ không dám nữa, có chết cũng không cài xước của người khác tặng, bát gia có thể nhìn nô tỳ một cái được không?”
Đông Phương Tầm Tuyết vẫn chưa tan hết lửa giận, ngón tay thon dài lưu luyến trên cằm nhỏ nhéo mấy cái: “Còn nói không dám? Ngươi biết rõ ta sẽ tức giận còn dám cài lên tóc.”
“Lúc đó nô tỳ không suy nghĩ được gì nên mới đáp ứng tứ gia.”
“Tứ hoàng tỷ tà tâm chưa chết đúng là đáng hận.”
“Đã nói sẽ không tức giận nữa mà.” Phó Tuyệt Ca chuyển thân nắm lấy gò má bát gia cố sức đẩy lên: “Xem, bát gia cười lên rõ ràng rất xinh đẹp sao cứ phải u sầu phiền não chứ?”
Đông Phương Tầm Tuyết điểm ngón tay lên chóp mũi nàng: “Ngươi cũng biết nói chuyện đấy, dùng từ nói về quân quý để khen ngợi ta.”
“Hì, nô tỳ không có ý đó đâu~”
Hai người mày qua mắt lại không hề phát hiện Mi Cát trở về, trong tay còn cầm theo một kiện ngân xước. Sớm quen với việc Phó tiểu ngốc năm lần bảy lượt ăn đậu hũ bát gia, Mi Cát cũng chẳng buồn quản nữa miễn bát gia thích là được.
“Bát gia, nô tỳ vừa nhặt được một kiện ngân xước ở ngoài cửa hình như là của Phó thị.”
Phó Tuyệt Ca đưa mắt nhìn thử, trong lòng lộp bộp, Mi Cát sao lại nhặt hòn than nóng kia rồi!?
Lập tức gương mặt Đông Phương Tầm Tuyết biến hoá đủ màu sắc, không kìm chế được tức giận mà quát to: “Thứ đồ không rõ ràng gặp liền ném đi không cần mang vào cho ta xem.”
Phát giác thái độ bát gia có chút không đúng, Mi Cát hoảng thủ hoảng cước ném ngân xước ra ngoài cửa đồng thời dùng ánh mắt trao đổi thông tin với Phó Tuyệt Ca. Tiểu nha đầu chỉ tay vào cổ rồi lắc đầu ngoày ngoạy, mười phần hết chín ngân xước này là nguyên nhân khiến bát gia phát hoả.
“Nô tỳ đi xem ngọ thiện.”
Mắt thấy Mi Cát âm thầm ra ám hiệu, Phó Tuyệt Ca vội vàng tìm cớ rời đi: “Nô tỳ cũng đi xem thử có giúp được gì không.”
“Đi đi, cẩn thận tay trái của ngươi.”
Nhanh chóng rời khỏi nội điện bắt gặp ngay Mi Cát đang nhặt ngân xước trên đất, món trang sức tốt như vậy vứt đi có chút uổng phí. Phó Tuyệt Ca bước đến bên cạnh Mi Cát, ban nãy nàng cũng không chú ý nhiều đến chiếc xước này quả nhiên là đồ vật quý hiếm không phải ai cũng có được.
“Món đồ này ở đâu ngươi có?”
“Chuyện dài dòng lắm sau này ta sẽ kể ngươi nghe, còn chiếc xước này nếu ngươi thấy tiếc cứ giữ bên người đi.”
Mi Cát xoay chuyển chiếc xước, dưới ánh nắng hồng ngọc phản chiếu sắc đỏ mê hoặc: “Chiếc xước này vừa nhìn đã biết quý giá, ngươi không cần thì ta lấy vậy nhất định không được nói cho bát gia biết.”
“Ta còn sợ bát gia biết đây.” Phó Tuyệt Ca chỉnh sửa phi phong lông chồn đang mặc, thời tiết tuy đã ấm áp nhưng hàn khí vẫn chưa tan: “Không còn gì nữa thì ta đến thiện phòng xem thử ngọ thiện của bát gia, ngươi nhớ phải giữ kĩ đừng để bát gia phát hiện!”
“Ta biết rồi, ngươi đi đi.”
Cẩn thận nhìn Mi Cát thêm một lần nữa Phó Tuyệt Ca mới chịu xoay người rời đi, dựa vào giao tình nhiều năm của hai người nàng tin Mi Cát nhất định giữ đúng lời hứa.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)