Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 78

335 0 0 0

Đông Phương Tầm Tuyết dở khóc dở cười, rút yếm đỏ trên tay nàng xem thử, mặt vải lướt qua da thịt tạo thành xúc cảm mềm mại khó nói thành lời. Phó Tuyệt Ca hoảng trương đưa tay muốn đoạt lại nhưng không kịp, ngơ ngác nhìn cái yếm của mình nằm gọn trong tay bát gia.

“Đây là uyên ương?”

Phó Tuyệt Ca thẹn thùng gật đầu thật khẽ thay cho câu trả lời.

“Thêu rất tốt, màu sắc cũng hài hoà, bất quá…”

Đông Phương Tầm Tuyết đột ngột duỗi tay đem Phó Tuyệt Ca ấn xuống giường, xuất thủ mau lẹ khống chế hai bên cổ tay nàng không cho cử động. Còn chưa kịp phản ứng đã nằm dưới thân bát gia, ngơ ngác ngước mắt quan sát gương mặt thanh tú mang theo đường nét thành thục đã rút bớt vài phần trẻ con.

Trái tim kịch liệt đập vang như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nội tâm một trận phấn khích, bát gia đây là muốn bá vương ngạnh thượng cung*?

(Cưỡng gian)

“N-Ngài muốn làm gì?”

“Ta muốn làm gì ngươi không biết sao?” Đông Phương Tầm Tuyết bắt lấy gò má bánh bao của nàng ra sức nhéo, đáy mắt ngập tràn sủng nịch: “Ta nói ngươi mặc màu đỏ đẹp, ngươi ngay cả yếm cũng may màu đỏ, bên trên còn thêu uyên ương là ý tứ gì?”

Phó Tuyệt Ca ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm kia: “Nô tỳ không có ý gì hết.”

“Thật sự?”

“T-Thật.”

“Ngươi mỗi khi nói dối sẽ nói lắp.”

“K-Không có a!” Phó Tuyệt Ca bày ra bộ dáng thấy chết không sờn, trợn to mắt đối chọi với đôi mắt xinh đẹp của bát gia: “Nô tỳ rất thành thực!”

“Uyên ương bên trên không phải thêu cho ta xem đi?”

“N-Ngài… ngài sao có thể…”

Vô lại! Thập phần vô lại!!

Đông Phương Tầm Tuyết không những không thấy bản thân vô lại còn vui vẻ với trò đùa mới của mình: “Bất quá ngươi thêu trên yếm ta không thể tự mình nhìn được, có phải ngươi cố ý để ta nhìn thấy?”

“Không có! N-Ngài nói nô tỳ…” Cảm giác này giống như trong cổ họng bị nhét mấy tầng bông không thể thốt ra nửa chữ, mặt bánh bao đáng thương vặn vẹo: “Nô tỳ tại sao phải cho ngài xem cái yếm chứ? Đây là danh tiết!”

“Úc? Ta nhỡ nhìn thấy phải làm sao đây?”

Phó Tuyệt Ca thở phì phì ra khói, dùng sức xoay người đem bát gia lật ngược xuống giường. Cũng may bát gia không dùng nhiều sức lại đang chú ý nghe nàng nói nên không kịp phản ứng, bằng không với chút sức lực của nàng căn bản không thể đẩy ngã bát gia.

Một phát ngồi lên bụng bát gia học theo đối phương khống chế hai tay, từ trên nheo nheo mắt quan sát: “Ngài nói nhìn thấy cái yếm của nô tỳ phải làm sao mới được?”

Đông Phương Tầm Tuyết không giận ngược lại còn có tâm tư cười đùa: “Là ngươi chủ động mang cho ta xem, ta không xem chẳng phải phụ tâm ý ngươi rồi sao?”

“Vậy tâm ý của nô tỳ ngài hiểu không?” Phó Tuyệt Ca hạ thấp người xuống, mặt đối mặt không chút e ngại: “Ngài không những nhìn thấy còn chạm qua cái yếm, bát gia, ngài không cho nô tỳ một câu trả lời thoả đáng nô tỳ lập tức đến Tông Nhân Phủ báo án!”

“Đáng sợ như vậy? Vậy ta không thể không trả lời rồi.”

“Vậy ngài còn không mau trả lời?”

“Để xem nào.” Đông Phương Tầm Tuyết bắt lấy cằm nàng ra sức miết mạnh, nửa đùa nửa thật nói: “Quân quý xem danh tiết như mạng, nếu ta đã nhìn thấy yếm của ngươi vậy không còn cách nào ngoài phụ trách rồi.”

“Hừ, xem ngài miễn cưỡng.”

Phó Tuyệt Ca bĩu bĩu môi, xoay người muốn bước xuống giường nhưng eo lại bị bát gia ôm lấy một phát kéo về vị trí cũ. Trước mắt một trận thiên toàn địa chuyển, ngơ ngác nhìn bát gia nằm dưới thân nàng bỗng nhiên có chút hoa mắt. Mơ hồ cảm giác bát gia của kiếp trước nguyên vẹn quay trở về, hình ảnh khí tức quen thuộc tựa như hơi thở quấn quít chẳng ngừng. Hoặc có lẽ bát gia đang tuổi trưởng thành mới khiến nàng nảy sinh ảo giác, vội lắc đầu cho suy nghĩ hỗn loạn trong đầu bay đi mất.

“Ngẩn người nghĩ gì thế?”

Phó Tuyệt Ca chống tay lên vai bát gia làm điểm tựa, ngẩn ngơ quan sát gương mặt ôn hoà thanh tú: “Nô tỳ đột nhiên cảm thấy bát gia rất khác với trước đây, sợ ngài không còn thích nô tỳ nữa.”

“Lại suy nghĩ linh tinh.”

“Ây, không được, lại nói sai chủ đề rồi!”

Đông Phương Tầm Tuyết không nói không rằng đem nàng lật xuống, xoa nắn hai má không đủ thuận miệng cắn một cái: “Ta không miễn cưỡng, ta là cam tâm tình nguyện phụ trách cho ngươi, câu trả lời này hài lòng chứ?”

“Hừ, nô tỳ đành tạm chấp nhận vậy.”

“Xem ngươi kiêu ngạo kìa.”

Phó Tuyệt Ca cử động không thoải mái, ngước mắt cáo trạng: “Bát gia ngài tính đè nô tỳ đến bao giờ nữa? Tay nô tỳ đều đau hết rồi.”

“Chốc nữa.”

Đông Phương Tầm Tuyết tự nhiên nằm xuống duỗi tay ôm lấy Phó Tuyệt Ca: “Đi, ngủ trưa.”

“Còn ngọ thiện?”

“No rồi.”

“…”

Mới ăn vài miếng mà đã no rồi sao?

Hai người cứ như vậy ôm nhau ngủ một giấc đến khi Mi Cát vào đánh thức mới chịu rời giường. Buổi chiều bát gia có buổi luyện cung nên không thể dẫn nàng theo, nàng đành một mình tản bộ trong Trường Xuân Cung.

Nếu nàng nhớ không lầm buổi đi săn sắp tới Đông Phương Tầm Liên dàn cảnh thích khách tập kích xả thân cứu giá lập được đại công. Sau đó không biết Hoàng thượng làm cách nào biết được chân tướng trừng phạt tiên Hoàng hậu và tứ nhân tra khiến tứ nhân tra mất tư cách đến Cao Ly. Lần đi Cao Ly này chỉ duy nhất một mình bát gia được chọn, hình như đi mất ba năm, nàng còn nghe nói Cao Ly quận chúa ôm tương tư nhiều năm không được bát gia đáp lại nên sớm hương tiêu ngọc vẫn. Vị Cao Ly quận chúa này từng được định là đích thê cho bát gia, nhưng vì nàng là người Cao Ly nên không được hoàng đế xem trọng, vị trí đích thê cứ thế rơi vào tay Phó Yên Ca.

Bất quá kí ức này nàng cũng chỉ dùng để tham khảo, từ lúc nàng hồi sinh mọi thứ có nhiều biến đổi. Nói không chừng tất cả những việc từng xảy ra trong kiếp trước sẽ không tiếp tục xảy ra nữa.

Mười tám tuổi Phó Tuyệt Ca xuất giá, sau đó vài năm Phó Yên Ca gả vào Bát vương phủ, thời gian còn dài nàng vẫn chưa cần gấp.

Tản bộ mệt rồi thì quay về Di Tình Thư Sử, chợt nhớ còn một chuyện quên làm vội chạy đến phòng Mi Cát. Mấy hôm nay nàng cố ý đến tìm Mi Cát mấy lần vẫn không gặp, có vẻ đối phương muốn tránh mặt nàng bất quá vẫn nên hảo hảo nói một tiếng xin lỗi.

Phó Tuyệt Ca đến đúng lúc Mi Cát đang dùng thiện, thấy nàng chỉ liếc nhìn bằng nửa con mắt.

“Đại nhân vật như ngươi cũng đến xem ta sao?”

“Mi Cát tỷ tỷ đừng tức giận mà.”

“Đừng!” Mi Cát trừng trừng mắt chỉ vào Phó Tuyệt Ca: “Ta không dám nhận hai tiếng tỷ tỷ từ chỗ ngươi.”

Phó Tuyệt Ca giả vờ đáng thương lủi thủi đến bên cạnh Mi Cát, nắm lấy cánh tay nàng ra sức lay: “Chuyện chiếc xước không phải ta cố ý đâu, lúc đó ta chỉ nghĩ ngươi thích nó như vậy mới đem cho, nào ngờ tứ gia lại…”

“Hảo a Phó Tuyệt Ca, ngươi thấy ta thích liền cho sao? Tốt như vậy hại ta bị tứ gia mắng một trận, suýt chút đã ăn bản tử rồi!”

“Ta cũng đã bảo ngươi đừng để bát gia phát hiện nhưng ngươi không chịu nghe.”

“Ngươi còn dám đổ lỗi cho ta sao?”

Phó Tuyệt Ca kiên trì lay lay cánh tay Mi Cát cầu hoà: “Ngàn sai vạn sai đều do ta hoàn toàn không liên quan đến ngươi, hảo Mi Cát tỷ tỷ ngươi tha cho ta lần này được không?”

Mi Cát hừ hừ thở ra khói, lạnh lùng rút tay về không cho nàng tiếp tục lay: “Ta không dám, đại nhân vật như ngươi cả Trường Xuân Cung không ai dám đắc tội!”

“Ây u, ngươi nói cái gì vậy? Chúng ta không phải tỷ muội thân thiết sao?” Phó Tuyệt Ca cảm thấy không thể giải hòa bằng cách này đành rút bảo bối trong tay áo đưa ra trước mặt Mi Cát: “Ta bồi thường cho ngươi nha, đây là kim thoa ta nhờ bằng hữu trong Ti Chế Phòng mua về đó.”

Ánh mắt Mi Cát khẽ chuyển, có chút động lòng với lễ vật cầu hoà của Phó Tuyệt Ca: “Tứ gia tặng ngươi nên vứt qua chỗ ta?”

“Thật sự không phải, ta mua bằng ngân lượng của mình đó, hai kiện này mất của ta một tháng bổng lộc rồi. Nể tình ta thành tâm như vậy ngươi tha thứ cho ta lần này có được không?”

Mi Cát che miệng ho khan hai tiếng, tự mình rút kim thoa trong tay Phó Tuyệt Ca nhét vào ngực áo: “Miễn cưỡng tha thứ cho ngươi, còn có lần sau đừng trách ta vô tình.”

“Hì, ta biết Mi Cát tỷ tỷ tốt với ta nhất!”

Đại công cáo thành, Phó Tuyệt Ca nhân cơ hội này bắt đầu xin xỏ: “Mi Cát tỷ tỷ, ta còn chút chuyện này muốn nhờ ngươi giúp đỡ nha.”

“Quả nhiên không thể lấy không được gì từ tay ngươi!” Mi Cát suýt chút đem hai chiếc thoa ném đi, trừng trừng mắt nói: “Sớm biết âm mưu của ngươi có chết ta cũng không nhận.”

“Đừng tức giận mà Mi Cát tỷ tỷ.” Phó Tuyệt Ca bám lấy cánh tay Mi Cát, đáng thương chớp chớp mắt: “Chỉ chút chuyện nhỏ này thôi, ngươi làm xong ta sẽ giúp ngươi may hương nan mới được không?”

Mi Cát liếc trắng mắt, dứt khoát duỗi hai ngón tay: “Hai cái.”

“Hảo, hai cái thì hai cái!”

Mi Cát có cảm giác vừa mới bị lừa, nha đầu này sao dễ dàng đáp ứng như vậy?

Phó Tuyệt Ca đứng dậy thì thầm vào tai Mi Cát một lúc, sắc mặt Mi Cát chuyển từ kinh ngạc đến nghi hoặc.

“Thật sự?”

“Lừa ngươi làm gì, giúp ta làm xong việc này ta sẽ may hai cái hương nan trả công cho ngươi.”

“Ngươi đâu cần phải làm như vậy, dù sao bát gia cũng rất thích ngươi.”

Phó Tuyệt Ca không chút do dự đem những lời trong lòng nói ra: “Ta muốn bát gia đời này kiếp này ánh mắt chỉ nằm trên người ta.”

Mi Cát thoáng ngây người, mím môi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đáp ứng: “Hảo, ta ăn xong sẽ đi chuẩn bị.”

 

 

Buổi sáng mùa xuân êm ả, đôi chim sẻ ríu rít trên cành lê, đôi cá chép dưới hồ quẩy đuôi bơi lượn giữa dòng nước mát. Cảnh xuân tươi đẹp luôn khiến lòng người thanh thản, ngẩng đầu nhìn mây cao cúi đầu ngắm cỏ xanh hoa trắng, tựa hồ những điều tốt đẹp nhất đều dành riêng cho những ngày xuân.

Tuy nhiên niềm vui không kéo dài lâu, sáng sớm Đông Phương Tầm Tuyết tỉnh dậy không nhìn thấy tiểu ngốc, thử đến trù phòng cũng tìm không ra nửa điểm tung tích. Mấy hôm trước tiểu ngốc nói với nàng Lâm Mạn có việc phải đến Giang Nam nên thời gian này không cần đến Ngự Vũ Phòng, nhưng tìm trong Di Tình Thư Sử cũng chẳng thấy tựa hồ biến thành sương khói tan biến. Cung nữ được gọi đến đều nói không gặp qua Phó cô nương, Đông Phương Tầm Tuyết nghi hoặc, mới sáng sớm nha đầu này đi đâu rồi?

“Mi Cát!”

Mi Cát đang phao bình trà mới nghe gọi liền bỏ việc đang làm chạy đến: “Bát gia gọi nô tỳ?”

“Sáng giờ ngươi có thấy tiểu ngốc không?”

“Phó thị sao? Nô tỳ đến Nội Vụ Phủ lấy bánh trà có thấy nàng ở tây đình.”

“Tây đình?”

“Là tây đình gần hành cung.” Mi Cát nhìn ngang ngó dọc giống như cố gắng che giấu việc gì đó: “Hay là nô tỳ đi với ngài?”

“Không cần, ta tự mình đi.”

Đông Phương Tầm Tuyết quay về tẩm điện lấy kiện áo choàng sau đó di chuyển đến tây đình, trong lòng nảy sinh hoài nghi tiểu ngốc đến tây đình làm gì?

Mi Cát đợi bát gia đi xa mới bắt đầu bước đầu tiên của kế hoạch, nhanh chóng chuẩn bị trà bánh rồi cùng một số cung nữ lén lút mang đến tây đình.

Lại nói đến Phó Tuyệt Ca, buổi sáng đã dậy từ lúc mặt trời chưa mọc nhanh chóng chải tóc trang điểm, mặc bộ vũ y vừa được Ti Y Phòng mang đến hôm qua. Để chuẩn bị cho ngày hôm nay nàng và Mi Cát đã phải làm rất nhiều việc, chỉ mong có thể mang lại cho bát gia cảm giác nồng nhiệt của kiếp trước.

Tây đình là nơi Phó Tuyệt Ca và bát gia gặp nhau lần đầu tiên.

Thoáng thấy bóng người từ xa Phó Tuyệt Ca lập tức đứng dậy chỉnh sửa y phục bắt đầu những động tác đầu tiên. Xuân phong mang theo hương hoa ngào ngạt thổi tung tay áo mỏng, dáng người mềm mại như liễu hòa lẫn vào cảnh xuân tươi đẹp. Ánh dương quang ôn noãn trải dài trên sàn đá lạnh lẽo, sa mạn lay động nhịp nhàng, cánh hoa theo gió lả lướt rơi điểm tô dung nhan khuynh thành. Mỹ nhân trong tranh uyển chuyển bước ra phảng phất hương hoa đào tháng ba thanh mát, dịu dàng lại quyến luyến mang đến dư vị say nồng khó phai.

Đôi mắt trong trẻo ấy từng chứa đựng muôn vàn sầu muộn nhưng giờ đây chỉ còn hình bóng một người. Tương tư khắc khoải, tình cảm một lời khó giãi bày đành đem tình ý sâu đậm gửi vào điệu nhảy hy vọng người có thể thấu hiểu tâm ý.

Hồng tụ phất phơ bay lượn, đuôi mắt lấp lánh ánh nước, kiếp này không còn gì để hối hận.

Từng tập vũ khúc này dâng lên cho Đông Phương Tầm Liên đổi lại ánh mắt lạnh lẽo như dao cứa nát trái tim nàng. Nhưng trong mắt một người, khúc vũ này như một giấc mộng dài gói gọn tất cả vui sướng và bi thương để khi tỉnh lại nước mắt tràn mi. Nàng hy vọng khúc vũ này có thể thay nàng thổ lộ tất cả tâm ý, thay nàng an ủi trái tim nhiệt huyết của bạch y thiếu niên năm nào.

Vị bạch y thiếu niên năm ấy liệu còn nhớ đến cô nương đơn độc khiêu vũ trong tây đình lộng gió?

Bước chân cước bộ thoáng dừng lại, ngây ngẩn nhìn cô nương xinh đẹp khiêu vũ trong đình, trong mắt chỉ duy nhất mạt đỏ rực rỡ như lửa thiêu đốt toàn bộ lí trí. Đào hoa phiêu phiêu, người trong đình hóa thành tiên tử bước ra từ trong bức tranh đường nét tinh mỹ uyển chuyển như thật.

Bạch y thiếu niên năm xưa rốt cuộc cũng xuất hiện...

Phó Tuyệt Ca nỗ lực mang đến điệu múa đẹp nhất, mang những gì thuộc về nàng của ngày tháng thanh xuân trao tặng cho bát gia, hy vọng có thể bù đắp những đau khổ mà đối phương từng chịu đựng. Nàng của năm tháng đẹp nhất, tuổi xuân phơi phới, dung nhan như họa, tất cả đều dành cho bát gia chiêm ngưỡng. Nhưng nàng không biết bạch y thiếu niên ấy từng hy vọng có thể đem nàng như hồng yến* đặt vào một chiếc lồng son giấu kĩ trong tẩm điện, dùng cả cuộc đời thưởng thức và che chở khỏi phong ba bão táp bên ngoài.

Chỉ tiếc hồng yến điểu vẫn còn nhưng bạch y thiếu niên đã vùi thân trong gió tuyết...

(Chim hồng yến có màu lông đỏ, vóc dáng nhỏ nhắn thanh thoát, giọng hót đặc sắc được liệt vào tứ quý)

Như lần đầu gặp gỡ Phó Tuyệt Ca giả vờ kinh ngạc nhặt quạt lụa trên bàn che chắn gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, hai gò má táo đỏ ngượng ngùng mang đến một loại phong tình: “Không biết vị quan nhân bên kia đến từ đâu sao lại đứng ở đây một mực nhìn ta luyện vũ?”

Đông Phương Tầm Tuyết khó khăn mới bình tĩnh trở lại thì bị câu nói của Phó Tuyệt Ca chọc cười, thuận theo nàng gấp quạt giấy bước đến hai bước: “Tại hạ Đông Phương thị Đông Phương Tầm Tuyết là quan gia tương lai của ngươi.”

Phó Tuyệt Ca trợn trắng mắt, chi tiết này kiếp trước không có a!!!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: