Từ đó về sau, lại qua không biết bao mùa xuân hạ thu đông. Tiểu Ngư bây giờ cũng đã trở thành đại mỹ nữ. Nhưng đôi mắt của nàng không còn vui vẻ như trước. Chỉ còn một nỗi buồn vô tận.
Bước đến căn nhà cũ đó, dù không có ai, hồ sen vẫn tươi tốt. Đưa tay vuốt lấy giọt sương đọng trên lá sen, hoa cỏ ở đây nương theo làn gió vui mừng chào đón nàng.
Tiểu Ngư sau khi tu luyện thành người, liền bỏ mặc vương vị, cứ thế trở lại chốn xưa.
Khung cảnh vẫn như thế, nhưng người không còn nữa.
Nhìn phi điểu bay trên bầu trời, Tiểu Ngư khóe mắt cay cay. Nuốt nước mắt vào trong, nàng không muốn khóc nữa. Nàng đã khóc quá nhiều rồi.
Ngư mẫu thấy con mình biến mất, liền biết Tiểu Ngư nơi nào. Âm thầm đến gặp con gái.
Tiểu Ngư không còn là Tiểu Ngư ngồi trên đài sen ngây ngốc ngày nào nữa. Nàng hiện giờ ngồi bên bàn trà, động tác giống hệt Xích Điểu năm nọ, lấy từng lá trà bỏ vào ấm, sau đó dùng nước sương phao trà. Rót một chén trà thơm nồng, uống vào lại đắng ngắt.
Nó không đắng bằng tâm nàng được.
Thưởng trà, đến khi nuốt xuống sẽ thấy vị ngọt đầu lưỡi. Nhưng trà nàng pha, không có chút vị ngọt nào.
Là trà không ngọt hay người thưởng trà tâm không tồn tại.
"Cuối cùng mẹ cũng đến rồi!" Tiểu Ngư cảm nhận được khí tức của mẹ mình, không đợi Ngư mẫu trách cứ đã mở lời.
"Nàng ấy năm đó đã cứu con, dạy con học, dạy con pháp thuật. Nàng ấy rất lạnh lùng, con mỗi ngày đều ở đây ngây ngốc chọc nàng ấy cười, khiến cho nàng ấy tức giận nhịn không được phải mắng con. Dù con có phiền phức cỡ nào, nàng ấy không bao giờ rời bỏ."
Tiểu Ngư mắt lại đỏ hoe, tơ máu đều hiện rõ trong con ngươi, đáy mắt mơ màng nhớ lại ngày tháng hạnh phúc đó.
"Nàng ấy đi ra chiến trường, năm năm trời. Con mỗi ngày đợi đến ý chí hao mòn, mỗi ngày dạo quanh dòng sông nghe người dân xung quanh bàn tán về tin tức xa trường. Nghe lời đồn nàng ấy bị thương, con đều muốn từng giây phút ở bên nàng ấy. Hối hận vì sao không nghe lời mẹ, tu luyện cho thật tốt, lúc đó nếu đã biến được hình người như bây giờ thì đã tốt rồi."
Ngư mẫu lặng người nghe chuyện cũ của con gái, năm xưa khi đưa nàng trở về, nàng một mực bảo trì im lặng, không chịu mở miệng nói bất kỳ câu nào. Nhưng bộ dáng tương tư kia, đến quỷ cũng nhận ra vấn đề gì.
"Cuối cùng nàng ấy đã trở lại, một thân giáp vàng hân hoan trở về. Bạch y hằng đêm con mong nhớ, cuối cùng cũng trở về. Nhưng nàng ấy lại một lần nữa rời đi, không một lời cáo biệt."
Lặng nhìn lên trời, nhớ đến bóng dáng người nào đó thanh thoát sải cánh oai vệ lướt gió, bay lượn trên không trung.
"Con hỏi nàng ấy khi nào có thể cưới con. Nàng ấy xoa đầu con và bảo, ngày đầu tiên của mùa thứ năm, sẽ mang giá y đến cưới con."
Mây mù kéo đến, từng gọt nước trĩu nặng rơi xuống, Tiểu Ngư vẫn đứng ở đó, lệ rơi đầy mặt.
Không biết lúc này trên mặt nàng là nước mưa hay nước mắt nữa.
Tiểu Ngư tự giễu: "Lúc đó con quả thật ngu ngốc, sao không nhận ra lời hứa hẹn qua loa của nàng. Xuân, Hạ, Thu, Đông, trên đời làm gì có mùa thứ năm. Số phận hai cuộc đời khác nhau, giống như hai đường thẳng song song vậy!"
Nhưng dù vậy con nguyện tin một lần rằng chúng con vẫn có thể.
Sau mùa hạ, phi điểu bay về phương Nam, còn mỗi chú cá nhỏ ở lại với mùa hè để chờ ngày biến thành người, trưởng thành với một diện mạo xinh đẹp hơn. Thế nhưng lúc ấy phi điểu đã bay tới một phương trời khác rồi, không kịp nhìn thấy khoảnh khắc đẹp đẽ nhất trong đời của cá nhỏ.
"Con thật ngưỡng mộ nàng ấy. Biết nơi nàng ấy đến không phải căn nhà cũ kỹ này mà là bầu trời rộng lớn kia. Nhưng con lại rất ích kỷ, không muốn chia sẻ nàng ấy cho người khác.
Lòng của nàng ấy, ý chí cao thượng của nàng ấy lại hướng về nhân sinh tam giới..."
"Con cũng là một sinh linh trong tam giới, tại sao lại bỏ qua con chứ!"
"Vì vậy, mẹ đừng khuyên con được không. Hãy để con một lần, đối mặt với chấp niệm còn lại của mình. Cho con năm năm, nếu nàng ấy thực sự không quay lại, số phận sau này, tùy mẹ quyết định" Tiểu Ngư cô độc trong cơn mưa òa khóc.
Ngư mẫu dưới cơn mưa như tát nước vào mặt, la hét vào mặt nhóc con cứng đầu: "Đời người có bao nhiêu năm năm để con chờ đợi hả? Con đợi một lần năm năm chưa đủ sao?"
Tiểu Ngư quỳ dưới mưa cầu xin Ngư mãu: "Cầu xin mẹ, cho con năm năm nữa. Thời gian đủ để con quên đi nàng ấy. Con sẽ chân chính là con, không chút vướng bận trở về, có được không?"
Ngư mẫu tức đến nổ phổi, từ khi nào một người mạnh mẽ như bà lại sinh ra đứa con bất hiếu nhu nhược thế này chứ!
Ngư mẫu rời đi, vì không chịu nổi bộ dạng lụy tình của con mình. Xem như ngầm đồng ý với ước hẹn kia.
Tiểu Ngư cảm kích vô cùng, lại hoang mang lo lắng, vì biết đã trót làm tổn thương mẹ mình.
Từ ấy xem phủ trạch là nhà, dọn dẹp quét tước, nhà cũ liền có sức sống trở lại. Nằm trên giường, gối đầu cũ kỹ nhưng vẫn còn mùi hương của nàng ấy, Tiểu Ngư dụi đầu vào gối, muốn hít lấy hơi ấm còn sót lại an ủi nỗi lòng.
Mỗi đêm Tiểu Ngư đều đạp chăn, lại có một bóng đen nhặt chăn từ dưới đất đắp lên cho nàng ấy, đốt hương rồi rời khỏi.
Tiểu Ngư cũng không rõ dạo gần đây mình ngủ rất trầm. Mùi hương, đúng rồi!
Mỗi đêm thức dậy, nàng cảm nhận có mùi hương quen thuộc. Mặc dù mùi của trầm hương đã át đi, nhưng hương trà thanh khiết đó, vẫn còn quanh quẩn.
Tiểu Ngư như có được hi vọng, đi khắp nơi tìm kiếm.
Nhưng chỉ là vô vọng.
Sắp đến ngày hẹn ước của Tiểu Ngư cùng Ngư mẫu. Nàng thực sự phải xa nơi này rồi.
Tiểu Ngư luyến tiếc nhìn nhà cũ, hồ sen cùng mọi thứ trong hậu viện kia, ôm lấy gối đầu của Xích Điểu ngậm ngùi rời đi.
Tâm như đã chết, ước hẹn vào một ngày mùa thứ năm, mãi mãi sẽ không thực hiện được.
Tiểu Ngư quay trở về Nại Hà, như người mất hồn bị Ngư mẹ định đoạt. Nhìn giá y đỏ rực, tâm cũng chẳng có chút gợn sóng.
Nếu đã từ bỏ chấp niệm, thời gian sau này, cứ tùy tiện trải qua là được.
Vô thức cúi đầu bái lạy thiên đia, bái lạy song thân. Lúc cùng người đối diện cúi đầu, Tiểu Ngư đội khăn hỉ nên không biết đối phương là ai, chỉ cảm thấy bóng dáng đó rất quen thuộc.
Động phòng, không phải là khoảnh khắc tuyệt vời nhất hay sao?
Tiểu Ngư ngồi bên giường, nhớ về mộng đẹp khi xưa.
Nàng và Xích Điểu cùng mặc giá y, ôm nhau bên bờ Nại Hà, cùng nhau thả hoa đăng.
Nhớ đến Trung Thu năm ấy, Xích Điểu mua chiếc lồng đèn hình con cá tặng nàng, nhưng nàng lại muốn lồng đèn phi điểu hơn. Nàng ấy ôn nhu xoa đầu nàng, nghiêm trang ngồi trên bàn, cầm chùy vuốt từng mảnh trúc, tự tay làm lồng đèn tặng nàng.
Nhớ đến bộ dáng nàng ấy khiêu vũ trong gió, bóng dáng thanh thoát yêu mị đến câu nhân.
Nàng ấy lén bỏ linh dược cùng linh lực vào trong hồ, để nàng có thể tu luyện nhanh hơn.
Rất nhiều việc Xích Điểu âm thầm làm vì nàng. Nàng ấy tuy không nói, nhưng chính nàng cảm nhận được tình cảm mà Xích Điểu dành cho nàng, không kém cạnh tình yêu nàng dành cho nàng ấy.
Tại sao đến lúc nàng quyết tâm từ bỏ, trong đầu toàn là ký ức...
Hiện thực nàng đã là người xuất giá.
Đau xót đến rơi lệ.
Cạch…Tiếng cửa mở ra, nghe loáng thoáng tiếng bà mối vui vẻ nhận bạc rời đi, bước chân càng gần.
Tiểu Ngư tim cũng có chút gia tốc, chùy nhỏ giấu trong cánh tay siết chặt. Nếu người kia làm gì quá phận, nàng sẽ...
Khoảng khắc khăn hỉ mở ra, như ngưng đọng, mũi chùy sắc bén cứa vào cổ người nọ, máu chảy một vệt dài trên cổ.
Xích Điểu, là nàng ấy. Người đang đứng trước mặt nàng.
Tiểu Ngư ngơ ngác, lời nói trong cổ họng không thể thoát ra.
Đã biết bao lần nàng tưởng tượng đến ngày cả hai tương phùng, nàng sẽ ôm lấy thân ảnh kia khóc thật to.
Cả hai bên nhau đã lâu nhưng chưa có một cái nắm tay, một cái ôm ngắn ngủi.
Hay những lời yêu thương đường mật như bao tình nhân khác.
"Nàng không vui khi thấy tướng công của nàng sao?" Xích Điểu có chút buồn bã, lẽ nào nàng ấy không còn yêu nàng nữa. Không phải năm xưa ngày nào cũng muốn kết hôn cùng nàng ư?
Chùy nhỏ lặng lẽ rơi xuống đất, Tiểu Ngư òa khóc: "Rốt cuộc ta cũng đợi được nàng."
"Ân, ta trở về rồi. Đừng khóc nữa. Cá béo mít ướt." Xích Điểu ôm mỹ nhân trong ngực, không nhịn được trêu chọc.
"Ta không mít ướt, ta giờ thành đại mỹ nữ rồi." Tiểu Ngư bĩu môi làm nũng.
"Đúng vậy. Nàng bây giờ đã trở thành đại mỹ nữ rồi, trẻ trung xinh đẹp, có chê bà lão như ta không?" Xích Điểu trầm mặc, cơ hồ nhớ đến mình đã quá già.
“Không đâu...Nàng trong lòng ta, mãi mãi là xinh đẹp nhất.” Ánh mắt trìu mến nhìn Xích Điểu oanh liệt bây giờ lại có bộ dạng oan ức tức phụ. Tràn ngập vui vẻ.
Đó là do Tiểu Ngư không biết Xích Điểu bao nhiêu tuổi, nếu nàng biết tuổi thật của nàng ấy sánh ngang trời đất. Bộ dạng chắc chắn không thể nào khó tin hơn.
"Cổ của nàng…Có sao không?" Tiểu Ngư lấy tay vuốt ve chiếc cổ trắng ngần kia.
"Không sao. Chỉ là ít máu mà thôi, nàng liếm vài lần là hết đau à."
"Không ngờ nàng là người như vây?" Tiểu Ngư khó tin, không nghĩ nàng ấy lại biết nói đùa.
Trông thấy biểu cảm kia, trầm ấm cười khẽ: "Ta là người như thế nào?"
"Nàng lúc trước rất cao lãnh, không nói tùy tiện. Nhưng bây giờ lại học xấu, nàng cố ý liêu ta"
Tiểu Ngư tùy tiện nhào vào trong ngực, hơi thở đến gần cổ khiến Xích Điểu có chút nhột.
Nhìn thấy cổ họng khẽ nuốt xuống một ngụm. Tiểu Ngư ánh mắt thâm thúy, cố ý chạm nhẹ vào vùng cổ trắng nõn, khẽ hôn lên vết thương còn chưa lành kia
"Ân..." Thanh âm động lòng người phát ra, khiến không khí càng ám muội hơn.
Mỹ nhân trong ngực, xuân tâm nhộn nhạo.
Dưới ánh trăng cuối hạ, chúng ta đã thực hiện được lời hứa năm đó.
-------
Dung nhan như họa, trong ánh mắt liêu nhân tràn ngập ý cười, mân côi mạt hồng càng là trí mạng dụ hoặc. Hôn đến Xích Điểu thân thể mềm nhũn dưới thân người, lưu quang phong diễm.
Tiểu Ngư cảm nhận Xích Điểu không khỏe, dường như tu vi của nàng ấy không còn như trước nữa. Mới vận động một chút đã bày ra tư thế mệt mỏi.
"Tại sao ta cảm nhận tiên lực của nàng ngày càng yếu vậy?" Tiểu Ngư nằm bên cạnh chống tay vuốt ve tuyết nhan ôn noãn kia.
Xích Điểu ánh mắt có chút tránh né, xong nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay làm loạn trên mặt nàng.
"Bị tổn thương nhỏ thôi, một thời gian sau liền ổn."
Tiểu Ngư biết mình tu vi còn yếu hơn nàng ấy, nên không còn cách nào khác. Nhắm mắt gật đầu, chôn trong lòng tham luyến hơi ấm người nọ.
"Xích Điểu, tên của nàng là gì?"
Tên ư? Đã lâu lắm rồi không ai đề cập đến tên của nàng, người duy nhất biết là Bàn Cổ cũng trở về hư vô. Cái tên mà Bàn Cổ đặt cho nàng.
“Triệu. Tiểu. Đường. Ta tên là Triệu Tiểu Đường.” Xích Điểu khó nhọc đọc cái tên dường như trôi vào quên lãng.
“Ân. Tiểu Đường. Ta cũng có tên. Gọi là Ngu Thư Hân." Tiểu Ngư mắt cười vui vẻ, trong lòng thầm gọi tên Triệu Tiểu Đường, càng gọi càng cảm thấy hạnh phúc.
"Thư Hân. Nghe rất hay..." Ôn nhu khẽ gọi tên, nhãn thần nở rộ.
"Tiểu Đường, thân thể nàng không tốt, như vậy khó khăn chuyện tình này, về sau giao cho ta là được.
Triệu Tiểu Đường đưa ánh mắt ngơ ngác: "Chuyện tình gì?"
"Nàng yên tâm, tin tưởng ta, ta đã nghiên cứu qua rồi." Ngu Thư Hân vui vẻ khoái hoạt, khóe môi hơi hơi giơ lên, cuối cùng cũng có việc Xích Điểu không biết làm.
Triệu Tiểu Đường đỡ eo, bất mãn ngồi dậy ngơ ngẩn. Nàng không rõ chuyện tình này, như thế nào liền phí eo. Nàng khó chịu thành như vậy, Ngu Thư Hân một chút mệt mỏi cũng không có. Rốt cuộc là bởi vì linh lực của nàng bị tiêu hao quá độ. Hay là nhân gia còn trẻ thể lực hảo? Đúng là hưởng thụ thật nhưng bị dằn vặt đến ngất đi, chỉ có Ngu Thư Hân gan to dám làm vậy.
Ngu Thư Hân mang theo chậu nước ấm vào, đến bên người đang lười biếng kia, nhẹ nhàng lau mặt cho nàng ấy. Tiếng than thở nhè nhẹ phát ra, mềm như bông thanh âm cùng nũng nịu ánh mắt. Ngu Thư Hân hít sâu một hơi, khống chế nội tâm từ tối qua liền bắt đầu phóng thích. Từ phía sau bắt đầu mân mê nhân nhi.
Tư vị tiểu biệt thắng tân hôn khiến ai kia cả người tan rã.
---------
Côn Lôn nhìn chằm chằm Xích Điểu, giọng nói dịu dàng pha lẫn cô đơn: "Nàng thực sự quyết định như vậy?"
"Đúng vậy, nhờ nàng. Chỉ là một nửa chân thân mà thôi, tu vi ta sẽ nhanh chóng khôi phục. Trận chiến đã kết thúc, Yêu Giới muốn làm loạn, cũng phải chuẩn bị thêm vạn năm nữa. Ta cũng không còn vướng nợ với tam giới. Thứ duy nhất ta còn nợ, là tấm chân tình của nàng ấy, đã đến lúc cho nàng ấy một lời hồi đáp."
Như không thể thay đổi quyết định người kia, Côn Lôn gật đầu: "Được, ta sẽ nhắn lại với Tiên Đế, để hắn không làm phiền nàng."
"Cảm ơn nàng, sau này có lẽ không thể gặp nhau thường xuyên nữa."
Côn Lôn nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt nhìn về tán cây ngô đồng đung đưa trong gió, hoa rơi cả một vùng đỏ rực.
"Chúng ta sinh mệnh không biết khi nào kết thúc, cô độc giữa đất trời, gặp gỡ được ái nhân, là điều đáng trân trọng. Không nên cô phụ người yêu thương mình."
"Đúng vậy!" Xích Điểu hiểu rõ ý tứ của Côn Lôn.
"Xích Điểu, điều nàng tiếc nuối nhất cả đời là gì?" Côn Lôn bất giác thốt lên, lại lâm vào suy tư.
Xích Điểu nhìn về phía hồ sen, nhớ lại bóng dáng cá nhỏ ngồi trên đài sen học chữ, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng. Một người cao lãnh, khi nói về người yêu lại có thể ôn nhu ấm áp đến lạ thường.
"Ta tiếc nuối, chính là không thể chứng kiến bộ dạng trưởng thành của nàng ấy. Vì vậy, quãng đời còn lại, ta sẽ bù đắp tất cả."
Côn Lôn phía sau nhìn bóng lưng kia xa dần. Lần đầu tiên rời đi, nàng không giữ được tâm nàng ấy. Lần thứ hai, cũng là lần cuối, vô pháp ích kỷ giữ nàng ấy lại.
Một cánh hoa ngô đồng rơi xuống mi tâm đỏ rực. Côn Lôn không có trái tim, nàng ấy vẫn có tình cảm, lại không thể hiện ra được.
Điều tiếc nuối của ta, chính là lời yêu thương chưa kịp nói với nàng, Xích Điểu.
---------
Ngàn năm về sau, kinh dịch có đề cập đến một thần thú Thượng Cổ - CÔN BẰNG
Bắc Minh có cá, tên là Côn, Côn thân thể cực lớn, kích thước dài đến mấy ngàn dặm. Côn là loài phi ngư, gọi là Bằng, đôi vây như cặp cánh to lớn, thân thể dài mấy ngàn dặm, che kín cả bầu trời. Tương truyền mỗi lần nó di chuyển về biển Nam, sóng thần đánh xa ba ngàn dặm, gió lốc bay xa chín vạn dặm."
"Đại Ngư bay giữa mây trời, Hải Đường đứng đợi một đời gió sương"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)