Bách Hợp Tiểu Thuyết

XÍCH ĐIỂU

372 0 1 0

"Đại Ngư bay giữa mây trời, Hải Đường đứng đợi một đời gió sương"

------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tương truyền thượng thần Bàn Cổ được sinh ra từ một quả trứng lớn. Nhưng không ai biết được rằng bên cạnh đó, còn có một quả trứng nhỏ cũng được hấp thụ linh khí trong cõi hoang sơ.  Khi Bàn Cổ phá vỡ vỏ trứng chui ra, trở thành vị thần đầu tiên của tiên giới, thì Xích Điểu cũng mổ vỏ trứng chui ra, vươn cánh bay làm động cả đất trời, mỗi một động tác quạt cánh làm sấm sét, mưa gió nổi lên ầm ầm. Trên thế gian này, chỉ mỗi một Xích Điểu thọ ngang trời đất, được cai quản tất cả những vật thuộc về tính âm.

Lúc Xích Điểu tu luyện thành người thì Bàn Cổ cũng không còn. Xích Điểu cảm thấy lạc lõng, người duy nhất cùng thời đã mất, nàng cô đơn tiếp tục bế quan tu luyện. 

Lại hơn vạn năm sau, cuối cùng cũng chịu xuất quan. Mỗi ngày đàm đạo tu luyện cùng người duy nhất còn sót lại - Côn Lôn. Phục Hy và Nữ Oa đã thành hôn, còn có sứ mệnh cai quản đất trời, ba người giờ đây chỉ còn lại Côn Lôn cô độc.

Xích Điểu xuất quan, khiến Côn Lôn cảm thấy vui vẻ. Côn Lôn vốn không có tình, không có cảm xúc nhưng bản thân nàng ấy biết được có người bên cạnh trong sinh mệnh dài đằng đẵng là một niềm an ủi.

Mọi người đều biết đến Nữ Oa vá trời, công đức vô lượng. Nhưng không ai biết, viên đá còn thiếu kia, chính là luyện thành từ trái tim của Côn Lôn.

Xích Điểu không muốn nói cho Côn Lôn biết, sợ Côn Lôn lại đau lòng. Vốn dĩ viên đá ngũ sắc thứ 36501 kia không cần dùng tới, Nữ Oa đã tự ý để lại một viên.

Phải chăng nếu Nữ Oa không ích kỷ, Côn Lôn sẽ không lạnh lùng vô cảm như bây giờ.

Nàng ấy đáng lẽ phải xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.

Người đời ca tụng Nữ Oa, lại quên mất một vị thần bị mất đi trái tim. Ba vị thần từng là người thân của nhau, đến vạn năm sau vẫn chưa từng hội ngộ.

Xích Điểu nhàn nhã đến buồn chán, liền nài nỉ Côn Lôn xuống núi dạo chơi. Côn Lôn thích yên tĩnh nên đã từ chối. Vả lại Nam Già chỉ có hai người, nếu Côn Lôn cũng đi mất, mọi việc sẽ chẳng có ai trông coi. Xích Điểu biết Côn Lôn quý tiên thảo của nàng ấy hơn mạng, nên cũng không nài nỉ nữa.

Biết rõ không thể ngăn cản khát vọng của Xích Điểu. Mặc dù Xích Điểu lớn tuổi nhất tam giới, nhưng nàng ấy lại chưa từng xuống trần gian. Tính cách đơn thuần, tâm tư chỉ như một đứa trẻ muốn khám phá thế giới. Côn Lôn muốn cho nàng ấy ngao du thiên hạ, xem như lịch luyện tu đạo. Đến khi Xích Điểu thực sự vứt bỏ hồng trần, quay về cũng không muộn. 

Chuẩn bị xong hành lý giúp Xích Điểu, nhìn nàng ấy rời đi, lại có cảm giác lần chia xa này, sẽ có rất nhiều biến đổi.

Xích Điểu ngao du hết trời Nam đất Bắc, đến đâu cũng dùng lòng thiện giúp đỡ mọi người, tu tâm tích đức, không thẹn với lời dạy dỗ của Bàn Cổ. 

---------

Phương Bắc xa xôi mịt mù gió rét...

Kinh thành xa hoa, mà lòng người lại sa đọa.

Đó là những gì đang tồn tại nơi Diễm Quốc. 

Tham quan quá nhiều, dân chúng lầm than, chiến tranh liên miên, đôi mắt người dân nơi đây hoàn toàn u ám, một màu đen rõ rệt.

Xích Điểu bay qua vùng trời mịt mù chướng khí, liền quyết định nơi đây sẽ là nơi đặt chân tiếp theo của nàng.

Nhìn thiên tinh, biết được Thiên Tử long khí đã tận, Xích Điểu liền dùng hết sức lực, phò trợ minh quân lên ngôi. Rảnh rỗi lại đi bắt yêu quái gây họa cho nhân gian, phát gạo, xây đường cho người nghèo. 

Toàn bộ người dân Diễm Quốc từ lớn đến nhỏ, ai mà không tôn sùng vị Quốc Sư kính mến của họ! Đến vị Thiên Tử mới lên ngôi kia, danh tiếng cũng không tốt bằng. 

---------

Ngồi trên bờ sông uống trà, phát hiện ra tiếng kêu nho nhỏ. Xích Điểu nhìn xung quanh, không phát hiện điều gì dị thường.

"Ta ở đây. Ngươi nhìn sang bên này."

Một chú cá nhỏ bị một người lái thuyền câu lên, vùng vẫy trong tay người đàn ông kia. Chú cá nhỏ dường như biết được Xích Điểu nghe được tiếng nàng nói, liền ra sức vùng vẫy.

"Á, đau chết ta. Mau cứu ta…hắn định chiên ta lên đấy, ngươi có nghe không đó!"

Thực ồn ào. Xích Điểu vốn có ý định cứu, nhưng Tiểu Ngư quá ồn ào. Liền mất hứng không uống nữa, xoay lưng vào bên trong gian tính tiền.

"Huhu…" Tiểu Ngư sống dưới nước, mắt luôn ngập tràn màn sương long lanh, lại khóc một trận, phía dưới sàn gỗ trên chiếc thuyền đều là vũng nước.

Tưởng tượng mình sẽ bị bán đi, rồi nằm ngửa lên thớt mặc người giày xéo, Tiểu Ngư càng khóc đến lợi hại. Vì nàng không nghe lời mẹ mà dẫn đến nông nổi này. Tiếng khóc nức nở đến tội nghiệp.

"Con cá này tôi mua, ông có thể bán lại cho tôi không?" Xích Điểu đưa một lượng bạc đến trước mặt, không thèm liếc mắt đến Tiểu Ngư khóc đến đỏ cả mắt.

"Haha…được a. Quan nhân, ta không lừa ngài, con cá này tuyệt đối là con cá đẹp nhất ta từng biết, từng chiếc vảy đều phát sáng ánh lục sắc. Rất quý đó. Ngài…

Thuyền phu bắt đầu nịnh bợ. Xích Điểu hiểu ý liền quăng thêm cho lão một lượng bạc. Hắn bộ dạng hèn mọn nhặt lấy giấu nhanh vào túi, cười hỉ hả đưa con cá đến trước mặt.

Tiểu Ngư được ai kia ôm lấy, vui vẻ tít mắt không khóc nữa.

"Cảm ơn ngươi. Ta biết ngươi là người không phải thấy chết mà không cứu a, có phải…"

"Á…" Tiểu Ngư chưa nỉ non hết câu thì đã bị Xích Điểu quăng không thương tiếc xuống hồ.

"Ngươi nên quay về nơi ngươi ở, đừng chạy lung tung nữa."

"Không, ta khó khăn lắm mới trốn ra được, ta còn chưa dạo chơi hết nữa mà. Nhất định không quay về. Ngươi cho ta theo với..."

Xích Điểu cau mày, nàng tự dưng rước phải thứ phiền phức này làm chi vậy? Nói quá nhiều!

"Tùy ngươi. Nếu muốn lên thớt nằm phơi bụng thì cứ bơi lung tung đi. Ta sẽ không cứu ngươi thêm lần nào nữa đâu." Xích Điểu nói xong liền một thân bạch sắc phi lên bờ, chậm rãi lẫn trong đống người, đi về hướng Tây.

"Này…Ngươi cứu ta rồi phải chịu trách nhiệm với ta…Ta muốn lấy thân báo đáp…này…"

Tiểu Ngư nhìn người kia đi xa, liền cố gắng nhìn theo bóng dáng cao gầy kia, lượn theo dòng nước đuổi theo.

Thuyền phu thầm tặc lưỡi, người vừa nãy thật phí phạm. Con cá đẹp như vậy đem về trưng cũng được, há phải vứt lại xuống nước. Đúng là người có tiền. Hắn nhìn một thân cá dưới nước kia, định bắt thêm lần nữa nhưng Tiểu Ngư nào để bị bắt lần hai, quẫy đuôi nhanh lẹ chuồn mất.

Tiểu Ngư nhớ rõ mùi hương trên cổ tay người kia, rất thơm. Liền theo mùi hương trong làn gió, tìm đến căn nhà nhỏ. Men theo mạch nước, ngự trong hồ sen của nhà Xích Điểu. 

Haha! Không mang ta theo, ta tìm đến tận nhà, xem ngươi vứt ta đi nổi không?

Lại nhìn xung quanh...

Sao người này mang trên mình y phục tơ lụa thượng hạng, lại ở một nơi hoang tàn thế này nhỉ?

Tiểu Ngư ngoài xâm nhập nhà người ta trái phép, còn sẵn tiện chê bai này nọ.

Ai mà biết vị Quốc Sư thanh danh vang dội lại ở một phủ trạch cũ kỹ đến đáng thương này chứ!

Xích Điểu sau khi dùng bữa liền cảm thấy buồn chán, ra vườn hoa dạo mát, lại nghe tiếng vang lanh lảnh quen thuộc.

"Ta đến rồi đây!..."

Chưa kịp hào hứng đã thấy Xích Điểu vén tay áo, bộ dạng muốn ném nàng đi lần nữa, lo sợ hét to.

" Á…ngươi đừng manh động. Ta đã nói ta muốn lấy thân báo đáp…ngươi phải chăm sóc ta. Cho ta ở đây, không được ném ta đi..."

Quả thật rất phiền. Lại còn được voi đòi tiên. 

Xích Điểu vốn dĩ không cần ăn thức ăn phàm tục, nhưng mỹ vị nhân gian rất quyến rũ, liền ăn đến nghiện. Nếu bây giờ quay trở về gặp Côn Lôn, chắc chắn sẽ bị nàng ấy mắng "điểu béo". Thức ăn hôm nay hơi khó tiêu, dự định chỉ đi một vòng rồi về tiếp tục tu luyện, thì gặp phải tiểu bám dính này.

Vừa mới ăn no xong lại bị chọc tức đến phun ra, nhưng lại không thể lãng phí thức ăn, chỉ cố dằn lòng nhịn xuống.

"Câm miệng!"

Nhìn Tiểu Ngư ung dung nằm trên lá sen khiêu khích nhìn nàng. Xích Điểu trước giờ không biết mắng chửi, chỉ có thể phát ra hai từ khó nghe nhất nàng từng nói.

Sau đó là chuỗi ngày đấu khẩu giữa hai nàng. Điểu béo và Ngư lắm mồm.

---------

Ngày đó,

Có một Tiểu Ngư nhỏ nhắn, thân thể đung đưa trong làn nước nói rằng sẽ gả cho nàng.

Bạch y mỹ nữ khuynh thành bật cười, cả hai không cùng một thế giới, làm sao có thể bên nhau được.

Ngày đó,

Trên sa trường mịt mù, tiếng ngựa chiến vang vọng.

Nàng là Quốc Sư của Diễm Quốc, cùng Thái Tử giương đao bình định giang sơn.

Hai nước giao tranh, thương vong đếm không xuể, nàng không nhớ rõ mình đã giết bao tướng lĩnh quân địch, đạp đổ bao nhiêu tòa thành, thế nhưng mỗi đêm bên ánh lửa doanh trại bập bùng.

Lại nhớ đến ánh mắt ngây thơ của Tiểu Ngư đó.

Đến khi nàng quay lại kinh thành, đã là năm năm sau.

Cứ ngỡ Tiểu Ngư đã rời đi, nhưng không, vẫn trên đài sen đó, vẫy đuôi vui vẻ chào đón nàng trở về.

Tại sao lại cố chấp như vậy?

Ta với nàng, số phận không thể bên nhau được.

Thiên Tử cho nàng nghỉ dưỡng một thời gian, nàng tất nhiên đồng ý. Thiên hạ dần ổn định, nàng cũng có ý tưởng rời đi. 

Đôi chân này, không thể cứ mãi ở đây được. Nhưng lòng lại có một chút lưu luyến.

Những ngày tiếp theo, Xích Điểu ngày ngày ngồi bên hồ, dạy Tiểu Ngư học chữ. Nàng ấy rất thông minh lanh lợi, đôi khi lại ngốc nghếch đáng yêu. Dường như trái tim lãnh mạc của nàng đã bị sự chân thành kia làm tan chảy.

Tiểu Ngư ngồi trên đài sen, ngơ ngác hỏi Xích Điểu: "Vậy khi nào nàng đến cưới ta?"

Ánh mắt long lanh vui vẻ tựa như tinh linh thiện lương. Không nỡ làm nàng ấy buồn. Xích Điểu cũng chỉ có thể qua loa: "Vào ngày đầu tiên của mùa thứ năm. Ta sẽ cưới nàng."

"Thật sao?" Tiểu Ngư vui vẻ vì có được lời cam kết, vui mừng nhảy xuống mặt nước xoay vòng.

Xích Điểu chỉ có thể giấu nỗi buồn sâu trong đáy mắt. Âu yếm nhìn nàng ấy vui vẻ. Nàng muốn thời gian lúc này ngừng đọng, mãi duy trì hạnh phúc thế này.

Cả hai cứ thế sống bên nhau vui vẻ. Chốc lát, đã một năm trôi qua.

Đến đêm, Xích Điểu trong lúc minh tưởng bỗng nhiên gặp lại cố nhân. Côn Lôn, nàng ấy gọi nàng quay trở lại. Yêu Giới đã tuyên chiến, Tiên Đế cầu nàng trở về giúp đỡ.

Cuộc chiến Tiên - Yêu, lập trường khác nhau, không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra. Kết thúc một cuộc chiến, dù bên nào thắng thì người chịu tổn thương vẫn là sinh linh bá tánh.

Trách nhiệm của nàng, là giữ bình yên cho tam giới. Giữa hàng vạn mạng người và tình cảm riêng tư. Xích Điểu chỉ có thể đè nén tia rung động vào nơi sâu thẳm của trái tim.

Xích Điểu vốn dĩ không có tình, không vướng phàm tục giờ đây đã vướng bụi trần. Một Xích Điểu chỉ làm theo pháp tắc, không bận tâm bất kỳ điều gì đã không còn nữa.

Thời khắc này, tâm lặng đi, do dự mãi không trả lời Côn Lôn.

Dường như Côn Lôn cũng đã đoán ra ít nhiều. Chỉ nhắn nhủ thời gian còn lại là một tháng, một tháng sau liền phải trở về. Nói xong liền thoát khỏi minh tưởng, một màu trắng xóa, không gian chỉ còn lại đêm tối tĩnh mịch.

Một tháng ư?

Nhìn về phía cửa sổ, dưới ánh trăng tròn, hồ nước phản phiếu vệt sáng kéo dài. Tiểu Ngư vẫn chưa ngủ, ngồi trên đài sen hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.

Những ngày sau đó, Xích Điểu bắt đầu dạy pháp thuật cho Tiểu Ngư, hi vọng khi nàng rời xa, nàng ấy có thể tự bảo hộ được mình.

---------

Vào mùa hè năm ấy, Xích Điểu lặng mình, nhìn Tiểu Ngư ngủ say, âm thầm bay về phương Nam.

Tiểu Ngư vẫn ở đó đợi. Một ngày, hai ngày…một tháng...

Một năm trôi qua vẫn không chút tin tức người kia...

Mẹ Tiểu Ngư sau khi biết chuyện liền bắt Tiểu Ngư quay trở lại Nại Hà.

Nước mắt Tiểu Ngư rơi xuống, cầu xin mẹ cho mình ở lại, nàng phải đợi Xích Điểu trở về.

Tiểu Ngư bị đánh ngất đem về. Những ngày tháng sau đó đều bị nhốt trong gian phòng.

"Nếu con còn ngang ngược, cả đời còn lại con sẽ không tìm thấy người con muốn tìm đâu."

Nhìn đứa con không chịu ăn uống, suốt ngày ủ rũ, mẹ Tiểu Ngư chỉ có thể khuyên bảo: "Con không tu luyện thành người, cả hai sẽ không bao giờ ở bên nhau được."

Tiểu Ngư đáy mắt có được tia sáng, liền vực dậy tinh thần. Đúng vậy, nàng phải biến thành người, đem sự đẹp đẽ nhất dành cho nàng ấy. Sau đó hai nàng có thể kết hôn như bao người khác.

Dường như biết được biện pháp của mình đã thành công. Ngư mẫu liền cho người đem hết tất cả bí kíp tu luyện, để Tiểu Ngư có thể học tập.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16