Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1: Khởi nguồn

495 3 2 0

Năm 2250, thời đại của bệnh dịch hoành hành, con người là sinh vật yếu đuối nhất quả đất, nhiệt độ không khí hiện tại là 45°C. Mưa rất ít, lượng nước không đủ tưới mát mặt đất. Mưa còn là chất độc đáng sợ giết chết mọi sinh vật sống.

Để chống chọi với sự thay đổi của môi trường, nhân loại đã tạo ra mọi thứ có thể từ mưa nhân tạo, đến những cây lương thực không tiêu thụ hoặc ít tiêu thụ nước. Thời điểm này, nông dân mất hẳn khả năng sản xuất tự cấp, chỉ chính phủ quốc gia mới đủ điều kiện nuôi trồng. Từ đó, chính phủ trở thành nguồn cung cấp lương thực chính.

Nước vẫn luôn là vấn đề cốt lõi để duy trì sự sống, việc tạo ra nước tiêu tốn rất nhiều năng lượng lẫn chi phí. Nhân loại đã lập ra cả bộ luật liên quốc gia để xử phạt những hành vi lãng phí nước, hình phạt cao nhất là tử hình vì phí phạm một giọt nước cũng giống như lấy đi tính mạng của con người.

Song song đó, thời đại này có một ưu điểm mà bạn phải công nhận, đó là khoa học công nghệ phát triển đến mức cao nhất trong lịch sử loài người. Đây là thời đại mà bạn có trí thức, mọi điều bạn nghĩ ra điều có khả năng thực hiện được!

Cùng thời điểm này, nằm sâu trong khu vực Đông Nam Á, ở một vùng lãnh thổ với đường bờ biển hình chữ S, có một vùng đất nhỏ mà con người chưa bao giờ khám phá ra. Một nơi hoàn toàn khác với thời đại 2250. Bạn có thể xem nơi đây là kết quả của một phép màu kì diệu nào đó còn sót lại trên Trái Đất, vì nó còn giữ được vẻ nguyên sơ, tươi tốt, xanh ngát cây cỏ, cánh đồng như một quả đất thu nhỏ của hơn 200 năm về trước.

……….

Bình minh trên bờ biển phía Đông của Tộc, ánh mặt trời chiếu rọi mọi quan cảnh tang tóc nơi đây. Chỉ còn vỏn vẹn chiếc tàu chiến trung tâm của ông nằm trơ trọi bên xác hàng vạn con tàu khác mà ông cùng liên minh điều động đến. Trong khoảnh khắc ông tự hào nhìn người con gái trước mặt “Ta thật không ngờ, con lại vì con bé đó mà đi đến bước đường này! Hai đứa điều là những kẻ điên!”

Rồi ông nở nụ cười chua chát có một chút buồn trên gương mặt.

Cô cầm chắc thanh kiếm trên tay, mắt hừng lửa như thiêu đốt người đối diện “Cho tôi mơ một giấc mơ về một thế giới hoàn mỹ hơn! Ở một nơi mà điều kiện sống khác biệt hoàn toàn với nơi này. Ở đó, con người biết quý trọng từng giây phút được sống, họ xem cây cối, những thứ của mẹ tạo hóa sinh ra như một phần chính bản thân họ và bảo vệ chúng. Xin cho tôi về với một ngôi làng, con người ở đây trông có vẻ kỳ dị và lạ lẫm đối với người ngoài, nhưng họ yêu quý và chăm sóc nhau như những người thân ruột thịt. Mọi thứ ở đây điều là một bí mật, chỉ được khám phá khi bạn thật sự yêu quý chúng. Họ khác biệt, họ khó gần, họ là một góc thế giới khác mà ông chưa bao giờ có được. Cái gọi là hạnh phúc ấy, tôi trân trọng nó! Sẽ bảo vệ nó cho dù phải đối đầu với cả thế giới đi chăng nữa."

Cô nói với ông ta như lời phán quyết cuối cùng, thanh kiếm trên tay cô nắm giữ không chút do dự lao thẳng về phía trước, mặc kệ những vết thương đang hiện hữu trên người.

........................................................................................................................................

Mùa xuân năm 2250.

Ở một Tộc nhỏ mà rất ít người biết. Hôm nay là  lễ hội đầu xuân lần thứ 229 kể từ ngày thành lập tộc, cũng là lần thứ VI xứng danh người bảo hộ, nên mọi người trong tộc rất bận rộn. 

Bảo hộ tộc chính là người sẽ đứng ra lãnh đạo, xử lý mọi vấn đề phát sinh để đem lại  sự bình yên của tộc.

Alice - Là người con gái của vị bảo hộ tộc thứ IV và cũng là em gái duy nhất của người bảo hộ thứ V. Vì thế mà suy nghĩ trở thành một người vĩ đại như họ là mục tiêu phấn đấu của cô gái. Cô tự hào về điều đó, càng tự hào hơn khi chị cô- Tel, trở thành nữ bảo hộ đầu tiên trong tộc, một cô gái uy quyền, xinh đẹp, bản lĩnh, tài giỏi và trí tuệ. Nhưng chỉ khoảng 4 năm sau, Tel tuyên bố từ bỏ vị trí này, dù mọi người có phản đối, khuyên nhủ hết lời cũng không thay đổi được. Nhưng những thành tựu cô có cùng những cống hiến của Tel mang lại cho tộc gấp nhiều lần các vị bảo hộ trước đã đạt được.

Tel tước bỏ nhiệm vụ, chức vị mà ai cũng mơ ước, chỉ để thảnh thơi với thú vui trồng trọt, chăn nuôi mặc cho bao lời phản đối, gièm pha của gia đình cũng như mọi người. Cô không để tâm đến.

Ngày qua ngày mọi người không còn khuyên cô nữa. Nhưng Alice vẫn thấy khó hiểu và luôn muốn tìm cách lý giải. Cô không thể nào quên được vẻ mặt vô cảm của Tel khi đứng trước bao nhiêu người tuyên bố từ bỏ bảo vệ tộc vào ngày hôm đó.

Nơi tộc Alice sinh sống không giống với bất cứ nơi nào ở thế giới bên ngoài, có xe cộ, tàu điện, đường hầm, phương tiện hiện đại. Mà ở đây, một vùng đất yên bình, con đường vẫn còn bùn đất lầy lội và lấm tấm sỏi đá mỗi khi mưa đến. Nơi xanh ngắt hàng cây, bụi cỏ hai bên đường. Tộc cô, cách biệt gần như với thế giới bên kia dãy núi, nơi xa hàng nghìn cây số ấy có thể là những thành phố xa hoa tráng lệ mà hầu hết trong tộc chẳng ai biết gì về nơi đó.

Nơi đây, trước mặt là dòng chảy êm đềm của sông Mẹ hiền hòa, hai bên là cánh đồng bát ngát xanh, xa xa phía sau là dãy núi trùng điệp như tường chắn, bảo vệ gìn giữ mọi giá trị tuyệt đẹp ở đây. Alice yêu mọi thứ nơi đây! Vì thế tuổi thơ, hiện tại và tương lai của cô điều sẽ vì tộc mà sống và cống hiến . Cô cảm thấy thật sự hạnh phúc khi là một người con của vùng đất này.

Như những buổi sáng mùa xuân hằng năm, bọn trẻ trong tộc và Alice vô cùng háo hức địu gùi tre lên sườn núi hái những khóm hoa nở rộ vẫn còn đọng sương mai, mang về dâng lên đất Mẹ, cầu nguyện cho mùa vụ năm sau và cuộc sống được an yên, hạnh phúc. Còn đang mải lựa chọn những bông hoa đẹp nhất, lũ trẻ một phen thất kinh vì sự xuất hiện của người lạ.

Bọn trẻ “Alice! Alice ơi, có người lạ xuất hiện ở tộc?” La hét, hoảng loạn và chạy về tộc kể lại những điều Alice vừa chứng kiến là điều duy nhất cô có thể làm bây giờ.

Để lại 3 gã đàn ông vẫn ngơ ngác chưa kịp phản ứng gì.

Cánh cổng dẫn lối vào tộc được Nội cô ra lệnh đóng lại ngay sau đó. Bà là trưởng lão đồng thời là chỉ huy tối cao của tộc khi Tel từ bỏ chức vụ.

Riêng về cánh cổng, nó được xem như một bức tường vững chắc, chống được mọi tác động dù là mạnh nhất. Chị cô đã tạo ra cánh cổng thành công một cách đầy ấn tượng sau nhiều lần thất bại của ông Nội và ba cô.

Nhắc tới Tel, mọi người ai cũng muốn ra ngoài để thông báo cho cô biết, nhưng rồi bị Nội cản lại.

Nội tỏ thái độ gay gắt “Đóng cổng, về nhà ngay!”

Thế là kết thúc buổi sáng mùa xuân tưởng rằng sẽ đẹp và vui của tộc. Alice lo lắng ba người lạ mặt đó có làm gì Tel không? Lần đầu tiên sau hơn 2 năm không trò chuyện với Tel, cô cảm thấy lo lắng cho chị cô vô cùng.

Chiều tối đến, cô đã lẻn ra bên ngoài để tìm Tel, hy vọng không ai hay biết. Trước mắt cô hiện lên cảnh vật không gì đặt biệt, đèn vẫn sáng bình thường, mọi thứ vẫn y nguyên, từ mái nhà cho đến gốc cột, kể cả những cử động nhỏ của mấy con sâu bướm không buồn nhúc nhích trên giàn rau cô cũng thấy được, và cái dáng vẻ ngồi uống trà, đọc sách không lẫn vào đâu của chị cô.

Alice thầm nghĩ “May quá, họ không đến đây!”

Bỗng có thứ gì đó thật mạnh đập thẳng vào sau gáy cô gái. Cô không biết chuyện gì sau đó nữa, ngất xỉu.

 Sáng hôm sau, cô mở mắt ra thì mình đang nằm trên chiếc giường thân yêu quen thuộc. Cũng không biết vì sao cô ở nhà, ai đưa cô về, cứ như cô không hề ra khỏi nhà vậy! Nhưng đầu thì vẫn còn đau, cho nên cô ngủ tiếp nữa ngày sau đó! Ba mẹ cô ngạc nhiên vô cùng.

Ông Ryan “Sao hôm nay con nó không trốn đi đâu chơi mà chỉ ngủ thôi mình?”

Bà Anna cười đáp “Em cũng thấy lạ!”

Sau đó ba mẹ cô cũng tiếp tục công việc, vì phải chuẩn bị cho buổi lễ chào đón vị bảo hộ tộc mới, họ rất bận. Cũng lâu lắm rồi mới thấy cô chịu ngoan ngoãn mà ở nhà như thế, nên họ để cho cô thoải mái.

Chiều đến, cô cũng đã ngủ hết nửa ngày! Một giấc ngủ ngon đến độ nhìn mặt cô bây giờ đần ra. Không chịu được cảnh chưa vận động gì đã hết một ngày, ngay lập tức Alice đã chọn ra ngoài giao lưu học hỏi.

Nội rất thương cô, cũng rất chìu chuộng cô. Điều đó đồng nghĩa với việc ở tộc này, cô muốn làm gì thì làm không ai ngăn cản cả. Nhưng có một điều cô không được phép làm, đó là giống chị cô.

Chợt nhớ ra điều gì đó khác thường khi nhắc đến Tel, Alice nghĩ “ Hôm qua mình đã lén ra thăm chị, rồi đầu mình đau và sau đó không nhớ gì nữa cả, mình về nhà như thế nào? Phải gặp chị một lần nữa!”

Con đường mòn hướng đến nhà cô Tel lúc nào cũng đẹp cả, chiều vàng nắng, bông lau trắng đung đưa trong gió, mùi hương cả cánh đồng hoa cải bên đường. Cô rất thích. Phải thừa nhận rằng, nơi đâu chị cô đặc chân tới, đó điều trở nên rất đẹp giống thiên đường vậy. Vì ngày trước nơi này chỉ là bãi đất trống toàn cỏ, hoang vu và đầy sâu bọ, khó có thể trồng hay canh tác bất cứ gì, giờ thì nó thật tuyệt vời, chỉ có thể gọi nó là thiên đường thôi. Nhưng không phải ai cũng muốn đặt chân đến thiên đường này mà chỉ có thể nhìn từ xa. Một thiên đường thật đẹp, cũng thật lạnh lẽo và cô đơn!

Alice giật mình, thoát hẳn khỏi dòng suy nghĩ khi nghe thấy giọng nói của Tel “ Ra đây làm gì?”

Alice “ Tel ở đó lúc nào thế? Sao em không thấy!”

Tel “ Em! Đang đứng trước vườn nhà tôi.”

Câu nói có phần lạnh nhạt của Tel khiến cô bùi ngùi nhớ lại khoảng thời gian tươi đẹp lúc nhỏ. Lúc đó, chị em cô yêu thương nhau như đôi bạn thật thân thiết. Có đồ chơi hay Tel vừa tạo ra điều đem cho Alice, mọi thứ Tel có chỉ cần cô thích là có thể lấy tùy ý. Có đôi lúc cô lấn át cả chị, làm Tel bị thương vì những trò nghịch hay cáu bẩn không biết suy nghĩ; rồi khi bị bố mẹ bắt phạt, Tel lại là người che chở xin tha cho cô. Giọng nói, đôi mắt của Tel cũng trong vắt như bây giờ, nhưng lúc đó mới thật ấm áp làm sao. Alice lẩm bẩm “ Gì mà nhà tôi với chả nhà em? Nhà Tel thì em không được vào?”

Tel như nghe thấy dòng lẩm bẩm đó của Alice, cô tằng hắng 1 tiếng “ Hửm?”

Alice bắt đầu kể lể vẽ chuyện “ Hôm qua em thấy vài người lạ mặt xuất hiện ở tộc, sau đó nội bảo đóng cổng làng, em sợ và lo cho Tel nên đã lén ra để...”

Tel “ Lo lắng?”

Khóe miệng Tel cười. Khoảnh khắc nắng chiều hắt nhẹ lên đôi mắt nâu của Tel làm ánh lên nét đẹp vô cùng, đôi mắt long lanh như nước hồ thu tĩnh lặng, trong vắt phản chiếu mọi thứ xung quanh, nhưng sắc lạnh tê buốt người đối diện. Đôi mắt đó nhìn cô? Không! Thật ra là không buồn nhìn những sự vật xung quanh và ánh nắng chiều làm mọi thứ trông có vẻ ấm áp như thế. Đôi mắt ấy chậm rãi chớp, đôi môi đỏ hồng cất thêm câu nói.

Tel “Về đi!”

Rồi Tel vẫy tay 1 cái nhẹ, luồng khí xung quanh hất bổng cô em gái mình lùi về phía xa 1 đoạn, chúng mang theo những cánh hoa ngọn cỏ ven đường; rồi cũng cơn gió đó nhẹ nhàng dìu đôi chân nhỏ Alice chạm đất.

Tel quay lưng đi, làm tiếp công việc đang dở. Hụt hẫng, Alice cụp mắt xuống, thất thiểu quay về, không quên lầm bầm “ Lại được tiễn theo cách cưỡng chế này! Biết thế em chẳng ra đây làm gì!”

Alice buồn bã bước trên con đường đầy gió, lạnh. Những cánh hoa bồ công anh cứ vô định bay theo gió. Lặng lẽ về nhà, hình bóng Tel và ngôi nhà dần khuất xa sau cánh đồng ngô vừa mới trổ.

Mọi vật vẫn tiếp tục nhịp sống của mình.

Về đến tộc, mọi người đang bàn tán xì xào, to nhỏ. Không biết chuyện gì đang xảy ra. Nội cô đang đón tiếp một trưởng lão ở tộc khác. Vì đói quá cô vội nhét vài món ăn vặt vào miệng và chạy đi nghe ngóng.

Alice “ Bà ta là ai? Có chuyện gì nhở?”

Phòng Nội, cửa đóng kín mít, kéo hết cả rèm cửa. Điều đó làm cô càng thêm tò mò. Với kinh nghiệm bới tung cả ngõ ngách tộc này, không có vách ngăn nào làm khó được cô cả. Nội đóng cửa của Nội thì cô cũng có cửa bí mật để lẻn vào. Và rồi cô đã nghe được một câu chuyện mà không phải ai cũng được quyền nghe.

Nội “ Thứ lỗi! Bà Y'Ber, chúng tôi không có nhu cầu hợp tác!”

Bà Y'Ber “ Bà suy nghĩ kỹ lại đi, nếu như bà đồng ý người trong hai tộc chúng ta đều có lợi. Bà biết đấy ta...”

Nội ngắt ngang “ Từ trước đến nay chúng tôi không màn chuyện ngoài tộc, cũng không cần sự giúp đỡ của ai và sau này vẫn thế! Bà về đi!”

Bà Y'Ber tỏ vẻ tức giận, mặt đỏ cả lên; hùng hụt quay lưng đi nhưng không quên buông lời đe doạ“Bà sẽ phải hối hận vì điều này!”

Gương mặt Nội nhăn nhó, có gì đó khiến bà lo lắng. Buổi lễ phong danh đã phải dời lại vài ngày vì người bảo hộ tương lai chưa về kịp đã đủ khiến bà đứng ngồi không yên. Ba mẹ Alice sau đó vào đến, nhìn nội dường như hiểu mọi chuyện, chỉ riêng mình cô vẫn không hiểu gì cả! Cây trượng gỗ của Nội hôm nay lại thêm nặng nhọc hơn. Bầu không khí trở nên trầm lặng một hồi lâu Nội cũng lên tiếng “ Con à, mọi việc phải thật cẩn thận!”

Ba mẹ Alice “ Dạ thưa mẹ.”

Sau một hồi ngồi nghe ngóng, cô rốt cuộc cũng không hiểu gì cả.

Alice gãi đầu ngơ ngác “ Cái gì vậy ta?”

Hôm sau, cô dậy rất sớm, đi dạo trên bờ đê dọc theo dòng sông mẹ. Ánh mặt trời đỏ hồng cũng từ từ nhô lên sau dãy núi, những giọt nắng đầu tiên dần xuyên qua lớp sương dày. Gió bắt đầu thổi lên hàng cây tràm dài bên bờ sông, lá cũng rì rào đung đưa theo. Gió đùa cợt lên những lọn tóc của cô, buông xõa và tinh nghịch. Cánh đồng lúa bắt đầu hòa nhịp hát reo, rũ mình khỏi lớp sương sớm, thơm ngát mùi hoa sữa. Những chú chim chích ríu rít ca, vài đôi bướm trắng tung tăng lượn, cả những chú cá đồng thích thú bơi lượn trong lòng sông mẹ hiền hòa.Tay cô khẽ giơ lên đón lấy những luồng gió mát vuốt nhẹ mái tóc mềm. Cô dường như đang hòa mình vào thiên nhiên, tận hưởng bình minh đẹp.

Từ phía bên cánh đồng, Alice nhìn xa đã thấy nhà chị cô, nó vẫn còn ngủ yên trong lớp sương sớm mờ ảo. Có lẽ nhà Tel là nơi đón nắng sau cùng trong tộc vì nằm dưới chân núi. Nhưng từ xa đã thấy dáng Tel chăm chỉ làm vườn. Nhìn hướng khác, cô chợt nhìn thấy bà cụ ngày hôm qua, bà đang đi thẳng về phía Tel.

Alice “ Bà ta vẫn còn ở đây?”

Cô chạy thật nhanh vòng qua dòng sông mẹ, băng qua cánh rừng và len tiếp qua đám ngô đồng mới trổ, nhà Tel lại xuất hiện trước mắt cô. Bà cụ cũng ở đó, hai người có vẻ đang nói chuyện với nhau, nhưng chỉ có bà độc thoại thôi, chị cô vẫn tiếp tục công việc như thường ngày.

Alice thì thầm “ Phục bà chị thật.”

Cô nắp vào bụi cây gần đó để nghe những gì bà cụ nói. Có lẽ sau này cô có thêm một biệt tài mới đó chính là nghe lén.

Bà Y'Ber “ Xin cháu hãy cho lão được nói! Ta biết ta không được phép đến đây, nhưng không thể không đến vì...”

Tel giơ tay cắt ngang rồi chỉ về phía cánh rừng phía Tây của tộc “ Mời!”

Bà cụ rưng rưng quỳ xuống, chấp tay vừa lạy vừa khóc cầu khẩn cô Tel “ Đã hơn một tuần rồi! Nếu không có sự giúp đỡ của cô, lão nghĩ tộc lão sẽ không còn nữa! Xin cô đừng đuổi lão đi.”

Tel im lặng không nói gì.

Bà cụ già tiếp tục nài nỉ “ Lão chỉ còn biết bám víu vào cô vì chỉ có cô mới có cách giúp tộc lão. Xin cô đấy, hãy rũ lòng thương giúp lão!”

Alice nhìn thấy sự gian dối của bà cụ, điều đó khiến cô không thể giữ kiên nhẫn nghe tiếp câu chuyện được.

Alice “ Bà kia láo! Hôm qua bà còn đe dọa Nội tôi vì không giúp đỡ bà, nay lại dùng khổ nhục kế với Tel à?”

Sự xuất hiện bất ngờ của Alice khiến bà ngạc nhiên.

Bà Y'Ber “ Cô là ai? Sao lại ở đây?”

Alice phớt lời bà cụ “ Tel đừng tin bà ta nói! Xạo đấy!”

Tel vẫn tiếp tục việc chăm vườn của mình, nhưng đáp trả Alice “Không ở đó nữa?”

Đôi môi Alice bắt đầu lắp bắp không biết nói gì sau đó, cô bé thầm nghĩ “ Xa như thế mà vẫn bị phát hiện!”

Alice “ Em...”

Lúc này, bà cụ già nhận ra điều gì quan trọng, điều khiến bà lo lắng vô cùng.

Bà cụ già phân trần “ Bà chỉ đến đây sáng nay, sao cháu có thể gặp bà hôm qua? Nguy rồi! Đó là chị của ta, người phản bội và gieo mầm mống bệnh dịch ở tộc biển.Tel ơi, xin cháu hãy giúp bà với!”

Bà lão chỉ vừa nhắc thì bà Y’Ber cũng xuất hiện.

Nơi đây ba đôi mắt đều nhìn bà YBer; một ngơ ngác không rõ đầu không biết đuôi của Alice; một hiện rõ lo sợ của bà lão; nhưng đôi mắt Tel vẫn trong vắt, màu nâu khói vẫn điềm nhiên không lộ cảm xúc, và tiến tới bà ta. Alice nghĩ rằng Tel chắc chắn sẽ xả luồng khí thần thánh ấy đuổi bà ta như đuổi mình hằng ngày; nghĩ đến cảnh tượng đó thôi đã khiến cô khoái chí.

Nhưng Alice lại một lần nữa hụt hẫng “ Trời! Chăm hoa tiếp?”

Alice bây giờ mới phân biệt được hai người họ. Người hôm qua và hai tùy tùng, đôi mắt sắc lạnh nhìn sâu như muốn nuốt mọi thứ “ Rốt cuộc bà ta đến đây với mục đích gì?”

Bà Y'Ber nhìn Tel “ Thì ra cô ở đây? Già tìm cô rất khó đấy! Tel à!”

Đôi mắt nâu khói vừa nhíu lại nhưng đôi tay vẫn tiếp tục công việc như không quan tâm lão nói gì. Bà ta không hề thấy khó chịu mà lại có vẻ thích thú với thái độ đó của Tel. Sự có mặt của Alice và cụ em gần như vô hình.

Bà Y'Ber “ Tộc này ngoài cô ra bà không biết phải tìm ai nữa cả.”

Vẽ miệng cười nham hiểm lộ rõ trên gương mặt bà lão, nhìn đăm đăm cô gái phía trước, ác tâm hiện rõ trong từng cử chỉ hành động của bà ta.

Tel vẫn không buồn nói. Cô vẫn giữ thái độ vô tâm với chuyện xung quanh, tiếp tục ngắm vườn hoa cô trồng, tay không rời từ bắt sâu non cho đến làm cỏ, từ tốn nhẹ nhàng và không chút vội vàng gì cả.

Bà Y'Ber “ Ta tìm cô để hợp tác.”

Tel vẫn không để tâm, cô làm việc như thể không có ai xung quanh. Bà cụ mau nước mắt thì đơ mắt nhìn Tel. Alice thì xíu nữa bật cười vì chị mình.

Bà Y'Ber lại tiếp tục “ Khi biết được lợi ích của nó, ta nghĩ...”

Bà nói rất nhiều về lợi ích mà bà và cô sẽ đạt được, từ sự phồn thịnh giữa hai tộc đến khả năng nắm giữ cục diện và quyết định đến thay đổi thế giới. Sức ảnh hưởng của Tel là vô cùng lớn, khi nghe đến đây Alice không khỏi trầm trồ và ngạc nhiên về chị cô, dù cô thừa biết Tel là một người giỏi như thế nào.

Tel bất chợt lên tiếng sau nửa buổi thuyết trình của bà lão “ Về đi.”

Chúng làm buổi sáng của cô trở nên ồn ào, lộn xộn.

Bà Y'Ber “ Cô? Sao có thể như thế? Ta không tin cô không hứng thú đến lợi ích của nó!”

Tel cười nhạt rồi chỉ tay về phía cánh rừng một lần nữa “ Mời!”

Alice không lạ gì tính khí của chị mình, nhưng lần này câu nói của Tel làm cô thật sự ưng ý.

Alice “Bà nghe không rõ sao? Tel vừa bảo bà cút đi đấy! Chỗ này không hoan nghênh bà. Rõ chưa?”

Đến giờ phút này bà mới để ý sự xuất hiện của Alice, nhưng không quan trọng, vì mục tiêu của bà hiện giờ là Tel. Lời nói của Alice chẳng thể đá động gì đến bà.

Bà cụ em chen ngang “ Chị còn muốn gì nữa?”

Bà Y'Ber “ Ta không hứng thú với mi. Em gái ạ, tốt nhất đừng xen vào!”

Bà cụ em ấm ức không nói nên lời “ Chị...”

Cụ em đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối đầu với bà YBer, mặc dù bà biết rằng mình không thể đấu lại. Bà cứ hướng ánh nhìn cầu cứu Tel nhưng không nhận được hồi âm gì từ cô. Còn Alice như tìm được bạn đồng hành, cô xông xáo giúp cụ già một tay.

Alice “ Để “bé” xử hai tên phía sau cho, bà già kia để phần bà nhé. Sợ người ta bảo trẻ hiếp đáp người già!”

Bà cụ già cảm kích “ Cảm ơn cháu!”

Alice cười tít mắt “ Không có gì ạ!”

Bà Y'Ber “ Hoá ra định đánh nhau thật à? Ta cần có không gian để bàn chuyện với cô gái kia. Nếu không rời đi thì đừng trách ta, hiểu chứ?”

Hai bên chuẩn bị xông vào nhau, và rồi cuộc chiến đã diễn ra.

Là người thừa kế sau này của tộc, Alice cũng được nuôi dạy khả năng chiến đấu, mặc dù cô không mải mê luyện tập, nhưng để đối phó với mấy tên lính thì cô thừa sức. Trong hỗn chiến họ đã dẫm đạp lên vườn hoa Tel nuôi trồng, thứ mà Tel chăm chút từng ngày như báu vật, hôm nay bị vùi dập vì những chuyện không đáng có, khiến tâm can Tel khó chịu vô cùng.

Tel lúc này đã đứng dậy, vứt hẳn dụng cụ làm vườn sang 1 bên bằng thái độ khó chịu ra mặt. Bỏ ngang công việc, tay phủi phủi lớp bụi đất đang bám vào vạt áo. Cô vẫy nhẹ tay, luồng gió mạnh từ đâu nổi lên đẩy 2 bên lùi ra xa, những cánh hoa bị vùi dập trước đó vô tình bị kéo theo bay ngập tràn bầu không khí xung quanh, tạo nên cảnh tượng đẹp ngỡ ngàng trước mắt những người nơi đây. Đôi mắt băng lãnh của Tel nhìn bà YBer đủ để bà biết mình nên dừng lại.

Mọi ánh nhìn đề hướng về Tel. Cô rốt cuộc cũng lên tiếng “ Vẫn chưa đi?”

Bà Y'Ber nhìn những đóa hoa Tel trồng, bàn tay nhăn nheo ngắt một cành trong chúng đưa lên trước gió, rồi kéo lại gần mũi mình thưởng thức mùi thơm. Bà tỏ ra như mình là một người biết thưởng hoa, yêu hoa không kém.

Bà Y'Ber “ Mùi hương này khá lạ. Ta chưa nhìn thấy nó trước đây bao giờ, nhưng mà hôm nay ta sẽ phá tan cả vườn hoa này nếu như cô không theo ta Tel à!”

Khóe miệng Tel lại nhếch lên một cách khó hiểu. Để xóa tan không khí lộn xộn này, để bảo vệ đám hoa mình trồng được nguyên vẹn, Tel cuối cùng cũng quyết định.

Tel “ Coi như bà thắng!”

Alice kinh ngạc “Gì cơ? Không được! Chị bị điên sao? Bà ta chắc chắn sẽ hại chị đấy. Đừng đi!”

Bà cụ em gật gù “Đúng vậy. Cháu đừng tin bà ấy!”

Bỏ ngoài tai câu nói của Alice và cả sự lo lắng của cụ già. Gương mặt Tel vẫn điềm nhiên không hiện cảm xúc. Đôi mắt màu nâu khói ấy vừa hướng ánh nhìn sáng rực khó hiểu về phía bàn CYBer.

Ngay sau đó Tel cùng bà lão kia đi về phía cánh rừng. Tuy không đoán được Tel đang mưu tính chuyện gì, vì sao lại thay đổi quyết định nhanh như thế, nhưng một khi đã có cô trong tay, bà quyết không để cô chạy thoát. Mục đích của bà như thế đã hoàn thành được một nữa.

Mọi thứ trở về vẻ bình yên vốn có của nó như Tel mong muốn. Để lại Alice với tâm trạng rối bời không biết làm gì, đứng ngồi không yên.

Sâu trong rừng già. Con đường mòn hiện ra dẫn họ khỏi tộc. Đoàn người bốn người bước đi vội vã, trời đã bắt đầu nắng tỏa, và cánh rừng thì vẫn cứ nối tiếp nhau không ngừng. Họ phải nhanh chóng ra khỏi rừng trước chiều tối. Nhưng Tel thì có vẻ không hợp tác với nhịp độ bà lão mong muốn. Đôi tay cô bị trói, đôi chân bị xích lại, để đề phòng Tel trốn thoát hay kháng cự, có lẽ là một biện pháp an toàn. Bà biết Tel không phải người dễ dàng bắt được. Nguyên nhân chính bà muốn có Tel là gì vẫn chưa rõ, cùng việc giữ chân cô được hay không là một chuyện không đoán trước được.

Họ vẫn tiếp tục đi. Bà Y'Ber một tay cầm trượng, tay còn lại nắm một đầu sợi dây trói đi trước, miệng không ngừng thôi thúc phải nhanh hơn. Chỉ cần ra khỏi cánh rừng này, bà có thể dùng xe riêng của mình để di chuyển nhanh hơn.

Tel lên tiếng “ Sợ tôi bỏ trốn?”

Bà Y'Ber “ Đúng cô gái ạ, ta chỉ muốn hoàn thành kế hoạch của ta một cách hoàn hảo và nhanh hơn họ thôi!”

Tel “ Họ?”

Bà Y'Ber “ Cô không cần quan tâm cô gái à!”

Tel bất ngờ ngồi phịch xuống đất!

Bà Y'Ber “ Sao? Không dừng lại gì cả. Tiếp tục cho ta!”

Không cần biết bà lão nói gì, Tel xếp bằng hai chân và bất động sau hành động báo nghỉ của mình. Đôi mắt cô nhắm lại, miệng nở nụ cười nhẹ với cỏ cây, để lộ một đóa hoa trên gương mặt đang cười. Cô đang cười, nụ cười mang vẽ đẹp như một loài hoa yêu kiều mà ai nhìn vào cũng khó lòng cưỡng lại. Tai lắng nghe gió rít, mũi hít một luồng thật sâu như muốn nếm trọn mùi vị cây cỏ. Tư thế cử chỉ của cô như thể cô đang hưởng thụ vẻ tinh khôi của thiên nhiên và không hề mang dáng vẻ gì của kẻ bị trói buộc.

“ Đẹp thật!” Hai tên tùy tùng bất giác thốt lên.

Bà Y'Ber quát “ Im ngay hài tên kia!”

Bà quay sang ra lệnh cho Tel “ Đứng lên, tiếp tục đi cho ta!”

Tel không nói gì chỉ mãi lo tận hưởng cỏ cây.

Bà Y'Ber như điên lên “ Cô nên biết mình đang trong tình thế gì, ngoan ngoãn nghe lời đi cô gái!”

Tel bất ngờ cười thành tiếng. Đôi mắt nâu khói mở, đôi chân cũng chậm rãi đứng dậy, bước từng bước tiến lại bà lão, gánh cho bà ánh nhìn đáng sợ.

Bà Y'Ber “ Cô... cô muốn gì?”

Tel nhìn về đôi bàn tay bà Y’Ber “ Giết hại cháu gái mình, âm mưu hạ độc cả tộc biển, hủy hoại tảo ngũ sắc*. Thủ tiêu 3 người tộc bà vì họ đến tìm tôi. Ngày hôm qua tìm gặp sự giúp đỡ của Nội, nhưng thất bại. Hôm nay, đến bắt tôi để hoàn thành mục đích riêng. Tôi nói có gì thiếu sót không?”

* Tảo ngũ sắc: Loại tảo chỉ mọc, sinh sống ở tộc biển, nguồn sống duy nhất của các sinh vật và là nhân tố làm cân bằng sinh học nơi đó. Thiếu nó người dân tộc biển như mất 80% điều kiện sinh tồn.

Bà Y'Ber ngạc nhiên kèm chút sợ hãi “ Cô? Sao cô biết được?”

Tel vô tư bảo “ Bấy nhiêu đó đủ để bà đi rồi chứ?”

Bà Y'Ber cười to để xoa bớt sự bất an trong người mình “ Cô bị điên à? Mặc dù ta rất ngạc nhiên về khả năng tìm kiếm thông tin và dọa người của cô. Nhưng hiện tại cô là tù nhân của ta, nên biết tình thế một chút cô gái à.”

Tel bây giờ lại tỏ ra vô cùng nghiêm túc với câu nói của mình “ Tù nhân? Dọa người?”

Cử chỉ của Tel khiến ba người họ lo sợ. Linh tính cho thấy đây không phải chuyện để đùa.

Tel đính chính lại với ba người họ một cách từ tốn chậm rãi “ Tôi được mời đi mà nhỉ?”

Nghe xong câu nói của Tel bà lão chợt nhận biết được điều gì đó, nhưng sự hiểu biết muộn màng không thể thay đổi được gì vì cái chết đang ở rất gần với họ.

Ở nơi khác không xa trong cánh rừng già, một cô gái đang vội vã bước đi, tìm kiếm điều gì đó, đôi chân vụng về vấp té rồi lại đứng dậy, đầu tóc rối bù, lo lắng tìm ngang ngó dọc. Miệng không ngừng lẩm bẩm.

Alice “Đừng có chuyện gì xảy ra nhé!”

.....................................................................................................................................

Tel “ Đến giờ làm bữa chiều rồi!”

Bà Y'Ber “ Cô đang nói gì đó? Hai tên kia giữ nó lại cho ta, ta phải dạy cho nó một bài học!”

“ Dạ!”

Bà UBer không thể để công sức bỏ ra giữ chân Tel trở thành công giã tràng được. Vẻ mặt cong cớn cùng nụ cười nửa miệng của cô khiến bà khó chịu vô cùng, nhưng hai tên hầu cận ấy chưa kịp chạm vào Tel đã ngã phịch xuống đất.

Bà Y'Ber sững sờ “ Chuyện này là sao?”

Bà tím tái cả gương mặt. Lo sợ! Bấy giờ bà mới hiểu vì sao họ lại treo giá đắt đến vậy để bắt được Tel. Bà đang chạm mặt với mục tiêu rất khó, nhưng bà lại quá khinh thường và không đề phòng cô. Đứng trước Tel bây giờ, vẻ đáng sợ, nguy hiểm của bà hoàn toàn không còn đất diễn.

Tel “ Sợ?”

Bà Y'Ber “ Cô... Cô muốn gì?”

Tel “ Bà có vẻ thích chọn con đường này. Theo như tôi biết, bây giờ bà sẽ cảm thấy choáng váng, mắt mờ đi, tai nghe không rõ, các cơ dường như bị tê liệt, khó thở, kế tiếp là đứng không vững, mồ hôi ra nhiều, mạch đập nhanh hơn, tim bắt đầu co thắt... Bà dường như không thể cử động được thì làm sao dạy cho tôi bài học?”

Bà Y'Ber bắt đầu cảm thấy khó nhọc thở “ Cô đã làm gì tôi?”

Tel “ Tự bà làm đấy chứ.”

Bà Y'Ber suy nghĩ một lượt, rồi cũng tìm ra “Không lẽ... là đám hoa đó?”

Tel cười nhẹ tỏ vẻ bà đã đáp đúng.

Từng cử động của bà ta càng ngày càng trở nên khó nhọc. Bà hiện giờ như cá nằm trên thớt. Đôi mắt Tel bỗng chuyển màu. Nhìn chằm chằm vào bà lão dò xét, phân tích, rồi cô cũng tìm thấy thứ cô muốn tìm. Miệng lại nở nụ cười nhẹ, nhưng đối với bà lão hiện giờ, nụ cười đó đáng sợ làm sao.

Tel dùng tay lấy ra từ người bà lão một lọ thuốc.

Bà Y'Ber ngạc nhiên khi nhìn thấy ánh mắt cô gái “ Đôi mắt cô! Màu xanh?”

Cô đáp lại bà lão một cách vô tư như một điều bình thường mà trước đó cô chắc hẳn đã giải đáp với rất nhiều người “ Đôi mắt này là thương hiệu của tôi mà nhiều người muốn có được! Chắc đây là thứ bà dùng để hạ độc tảo tộc bà?”

Bà Y'Ber “ Cô muốn làm gì với nó?”

Đôi mắt Tel lại từ từ dò xét chiếc lọ nhỏ chứa thứ thuốc đó. Và rồi thật nhanh gọn, vài giây sau đó cô đã phân tích xong.

Tel “ Hợp chất gồm năm loại độc tố hòa trộn với nhau theo một mắt xích cực kỳ khó thực hiện thành công. Chất độc chỉ được lan nhiễm khi kết hợp với môi trường có chứa nguyên tố nước. Với địa hình bốn bề biển hồ của tộc bà thì chẳng cách nào ngăn cản nó phát tán . Bà cũng hay thật, một giọt trong lọ có thể hủy hoại cả một đại dương. Cũng may là bà chưa nhỏ giọt nào xuống lòng sông nơi này đấy.”

Bà Y'Ber “ Rốt cuộc cô là người như thế nào? Sao có thể dễ dàng biết được như thế?”

Cô lại tiếp tục “ Nếu vài giọt trong lọ thuốc này bỗng rớt lên người bà thì sẽ như thế nào?”

Bà Y'Ber lúc này sợ hãi tột cùng, cơ mắt giãn ra hết cỡ, vùng vẫy chạy, nhưng bò còn không nổi, bà hốt hoảng cầu xin Tel “ Tha cho ta, ta không muốn chết!”

Sau câu nói ấy của Tel, không biết vì sao và từ bao giờ, đôi tay của cô không còn bị trói, sợi xích dưới chân cũng tự mở ra. Không kịp thắc mắc điều gì nữa, bà lão khó nhọc thở, cố gắng nài nỉ mong được con đường sống từ Tel nhưng vô vọng. Từ xa cánh rừng đã nghe tiếng thét đáng sợ từ bà. Một thứ tiếng rên rỉ, quằn quại trong sự đau đớn không tả. Đó không hẵn là nổi đau lan tỏa từ da thịt thối rữa hay khi chất độc ngấm vào xương tủy, mà là sự phẫn uất khi tự mình nếm trải chất độc mình tạo ra, không thể kháng cự cũng không có thuốc giải. Cảm nhận trọn quá trình biến thành một con quái vật không giống người của mình; kinh tởm trước bản thân, tự cào xé cơ thể, và chết trong đau đớn tột cùng.

Tel đứng đó nhìn bà với ánh nhìn sắc lạnh.

Hiện giờ cơ thể của bà ta chỉ còn là một bị thịt đầy máu, rồi dần dần biến thành vũng nước đặc sệt màu đỏ, hôi tanh và bốc mùi thật kinh dị.

Cách đó không xa ẩn trong bụi rậm. Alice chỉ biết chết lặng phía sau nhìn từng cử chỉ hành động vừa rồi của chị cô. Nước mắt sợ hãi không biết từ đâu rơi không thể kiểm soát, đôi chân run rẩy không cử động được, tay chỉ biết vịn thật chặt miệng mình để không phát ra tiếng. Tel như một con người khác, một ác quỷ giết người, lạnh lùng, đôi mắt không cảm xúc và cả nụ cười đáng sợ!

Alice “ Ôi không!”

Tel giật mình “Ai?”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: