Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2: Ngày gặp lại

316 0 0 0

Tel giật mình “Ai?”

.....................................................................................................................................

..........................................................................................................................................

Tel “Alice?”

Màu mắt của Tel đã chuyển về nâu, cô từ tốn tiến lại gần em mình. Bàn tay ấm áp Tel ôm chặt Alice vào lòng như để trấn an cô em gái bé nhỏ. Trong vòng tay Tel, Alice dần đi sâu vào giấc ngủ, ký ức của cảnh tượng ngày hôm nay dường như bị xóa sạch.

 

Tel hôn nhẹ lên trán Alice “Đừng sợ, chị đây rồi!”

Đây không phải là lần đầu Tel xóa một đoạn ký ức của em cô, và mặc dù biết điều này không phải biện pháp tốt nhưng Tel vẫn làm.

Từng cử chỉ ấm áp, ân cần hiện tại của Tel như chính cô ngày nào trong lớp ký ức tuổi thơ của Alice. Nhưng trớ trêu thay, Tel chỉ thể hiện điều đó trong những tình cảnh như thế này.

Tel xốc Alice lên lưng một cách cẩn thận, cô đi ngược cánh rừng về tộc. Nắng dần tắt, hoàng hôn trú vội vào khe núi, màn đêm dần bao trùm mọi thứ. Lại một đêm không trăng và họ vẫn chưa ra khỏi cánh rừng già. Những chú đom đóm bắt đầu thức giấc, tỏa ra ánh sáng dìu dịu, đôi cánh nhỏ bay lượn xung quanh như soi đường, tiếp bước cùng hai cô gái trẻ.

Như một thiên thần vô ưu vô lo, Alice ngoan ngoãn trên lưng chị cô. Cánh cổng dẫn lối vào tộc cũng dần hiện lên. Nhìn về nơi đó Tel biết rằng còn rất nhiều điều chờ cô thực hiện. Sau đêm nay, mọi chuyện lại trở về nhịp sống vốn có của nó.

Tel đặt em cô bên chiếc giường thân quen, tay vuốt nhẹ lên trán của cô bé.

Tel “Sốt rồi!”

...............

Bà Anna “Mồ hôi ra nhiều quá! Mình ơi! Lấy cho em thuốc hạ sốt!”

Ông Ryan “Ừ... ừ!”

Bà Anna lo lắng “Sao tự nhiên lại sốt cao thế này?”

Ông Ryan “Con sao rồi em?”

Bà Anna “Con bé bắt đầu mê man mình à!”

Ông Ryan thắc mắc “Hôm qua ta vẫn thấy con vui chơi bình thường mà?”

Bà Anna “Hôm qua á? Vợ chồng mình lơ đãng con bé rồi! Con mình cũng không phải người hay bệnh, em lo lắng quá!”

Ở một góc nhỏ cách ngôi nhà không xa, một người con gái đang chăm chú quan sát ba người họ, miệng mỉm cười yên tâm và rời đi trong khoảnh khắc.

Gần đến nhà, Tel nhìn thấy bà cụ ngày hôm qua vẫn còn đó. Cô thầm nghĩ chưa có cách cứu tảo ở tộc bà, có lẽ bà sẽ bám theo cô không rời. Nhưng với sức khỏe hiện giờ của cô khó mà thực hiện được. Biện pháp xóa bỏ ký ức một người nếu áp dụng nhiều lần, không chỉ làm người đó đổ bệnh, mà cô cũng bị ảnh hưởng gấp bội. Cùng với việc cô đã dùng gần như toàn bộ sức lực của mình để cải tạo điều kiện sống cho cánh rừng phía Tây của tộc. Cô bây giờ không cần gì khác ngoài việc nằm xuống và nghỉ ngơi, nếu tiếp tục vận động chỉ càng tổn hại cơ thể cô.

Khả năng chịu đựng của cô dường như đến đây là đạt giới hạn, đôi chân thều thào bước đi, mồ hôi ra ướt cả áo khoác ngoài, mắt bắt đầu không nhìn rõ được mọi thứ, cứ mờ dần, mờ dần. Cô cố gắng mở to mắt để tiến về phía trước nhưng không thể. Cơ thể cô lúc này nóng lên như lửa đốt, nhưng cô lại cảm thấy lạnh như tảng băng. Hình ảnh bà cụ chẳng thể hiện rõ trong mắt cô nữa và rồi người cô ngã xuống mặt đất. Tự hỏi bố mẹ đâu để chăm sóc cô? Cách chọn sống cô độc là thế.

Bà cụ nhìn thấy hốt hoảng chạy lại “Tel! Cô làm sao vậy?”

............

Trong căn nhà nhỏ của Tel, lần đầu tiên bà cụ được đặt chân vào bên trong, nó gọn gàng và ngăn nắp một cách tinh tế. Mọi thứ đều làm từ gỗ, từ giá sách, đến bàn uống trà hay chiếc giường ngủ, sàn nhà... đều là đồ thủ công từ bàn tay khéo léo của Tel làm ra. Trong căn phòng này lại bố trí thêm những chậu hoa nhỏ. Hương thơm tỏa ra từ hoa, từ gỗ hòa quyện với cỏ cây xung quanh nhà, tạo cảm giác thư giãn vô cùng cho người bên trong. Và đặc biệt, trong căn nhà này có rất nhiều người hầu tí hon, chúng chính là những con robot thông minh thế hệ một tay Tel tạo ra.

Bà cụ ngồi kế bên giường nhìn Tel lo lắng, bất chợt mừng vui khi thấy đôi mắt nâu anh hồ thu của cô dần mở.

Bà cụ “Cô tỉnh rồi à?”

Tel giơ tay áp lên trán, đôi mày nhíu lại vì vẫn còn đau và choáng “Tôi ngất bao lâu rồi?”

Bà cụ “Gần một ngày!”

Tel “Sao bà vẫn còn ở đây?”

Bà cụ lúng túng phân trần “Hôm qua không hiểu vì sao khi cô đi cùng chị ta một lúc, ta không thể nào mở mắt lên được, rồi lại ngủ quên lúc nào không hay!”

Bà cụ vừa nói vừa nhìn sang những con robot đang đứng xếp hàng trước mặt Tel “Các robot đó do cô tạo ra à? Chúng đem ta vào nhà, làm hết tất của mọi việc, kể cả việc chăm sóc cô, ta cũng không có cơ hội.”

Tel chỉ cười nhẹ chỉ tay về phía bàn “Cốc nước!”

Bà cụ khụm nụm tiến lại chiếc bàn gỗ rót nước “ Của cô đây! Chị tôi đã làm gì cô? Sao cô lại ngất xỉu? Bà thay mặt bà ấy thành thật xin lỗi cô.”

Tel cầm lấy cốc nước bà lão vừa đưa, từ tốn đưa lên đôi môi nhợt nhạt của mình “Là tôi tự làm lấy!”

Bà cụ khó hiểu “Là sao cô gái?”

Tel “Không gì.”

Bà cụ “Còn chị ta giờ đâu rồi?”

Tel “Đi rồi.”

Cụ già lo lắng “Đi đâu? Bà phải về tộc gấp, phải ngăn cản chị ta lại!”

Tel trấn an “Yên tâm, bà ta không làm hại được ai nữa đâu.”

Cù già thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn luôn lo lắng đứng ngồi không yên. Tel nhìn biết điều bà lo lắng hiện tại là gì. Cách hồi sinh tảo ngũ sắc chính là điều bà mong mỏi nhất bây giờ.

Tel “Tôi sẽ giúp.”

Bà cụ như chỉ chờ mong nghe được câu đó từ Tel, mừng rỡ không xiết “Thật... thật sao cô gái?”

Ánh mắt kiên định của Tel thay câu trả lời.

Quy tắc giữa các tộc đặt ra ngăn cản cô không được phép can thiệp vào nội bộ của họ khi chưa được sự đồng ý của người lãnh đạo tộc. Điều đó là nguyên nhân khiến cô đứng nhìn mọi thứ tiếp diễn, nhưng trong lòng thì không nghĩ thế. Cô luôn vẽ lối cho bà cụ đến đây, và cả chị bà. Vì không có sự cho phép của cô, không một ai có thể tìm thấy tộc.

Tel đặt ly nước xuống, đứng dậy và bảo bà cụ “Chờ tôi xíu!”

Cụ già “Vâng!”

Cô đi vội vào phía trong. Các robot chuyển sang giám sát cụ già.

Tại phòng riêng của Tel, một hệ thống siêu máy tính hiện ra sau khi cô ngồi lên chiếc bàn làm việc của mình. Hệ thống này được điều khiển bằng giọng nói và suy nghĩ của cô. Tại đây cô có thể quan sát mọi hành động của người trong tộc và bán kính 50 kilomet vùng lân cận. Nếu cô muốn xem xét thế giới ngoài kia chỉ cần ba giây sau khi câu lệnh được xác nhận. Hệ thống này không đơn giản chỉ có khả năng nhìn thấy mọi thứ, mà là thứ cả thế giới ngoài kia muốn có.

Hệ thống bao gồm cách thức tạo nên mạng lưới an ninh không một ai có thể xâm nhập hay còn gọi là khiên chắn, tường chắn. Chúng giúp cô bóp méo không gian, thậm chí khiến cả một vùng đất biến mất trước vệ tinh dò tìm, như chính việc tàn hình tộc của cô hiện tại vậy. Hay nói đơn giản hơn là bất kỳ vật gì cô muốn che giấu coi như nó biến mất khỏi hành tinh này.

Hệ thống còn là thứ mà bất cứ quốc gia nào theo chế độ chủ chiến điều muốn có để xây dựng một đội binh robot hùng hậu, tinh nhuệ và cả một tường thành phòng thủ vững chắc. Điều đó là nguyên nhân khiến những nước yêu hòa bình lo sợ, họ âm thầm ra sức tìm kiếm với mong muốn được thỏa hiệp cùng cô. Có cô bên cạnh như nắm giữ phần lợi thế.

Là chủ nhân của hệ thống nên Tel trở thành mục tiêu đắt đỏ với những kẻ tham vọng và cả những thợ săn tiền thưởng. Bắt được cô, xem như có thể xây dựng cả một thế lực riêng mà ai cũng phải dè chừng, đó có lẽ là ý định của bà Y'Ber khi đến đây.

Việc bắt giữ được cô sẽ giúp thu được một số tiền khủng có thể nuôi hơn cả vạn người sống trong mười năm thậm chí là cả một thế kỷ. Mà bạn biết đấy, trong thời đại hiện nay cái ăn cái mặc đối với những nước nghèo khổ trở nên khó khăn vô cùng.

....................

Lynn, Chìa khóa hệ thống “Xin chào cô chủ! Em có thể giúp gì hôm nay?”

Tel “Hai ngày nay có gì đặt biệt?”

Lynn “Ở cánh rừng sau khi cô và Alice rời đi, ba mươi phút sau con người đã tìm đến thông qua thiết bị dò tìm riêng của họ. Chiến cơ của họ vừa đáp xuống mặt đất đã bị hủy diệt hoàn toàn theo lệnh trước đó của cô. Mọi chuyện trong tộc vẫn diễn ra bình thường, không có gì đặt biệt xảy ra.”

Tel “Ừm!”

Lynn thắc mắc “Cô chủ! Sao cô lại để họ phát hiện?”

Tel “Ta đang Test!”

Lynn mở sang trang thông tin khác “Có vẻ mọi người trong tộc đón xuân rất vui vẻ, cô vẫn không muốn cùng họ tham gia sao?”

Đôi mắt buồn vừa hiện lên gương mặt Tel, nhịp thở cũng khác đi, dài hơn, ưu tư hơn, rồi lại cương quyết.

Tel “Có gì mà vui! Ta có nhiệm vụ mới cho cô đây! Giúp ta phân tích năm hợp chất này và tìm ra thuốc giải!”

Lynn “Xác nhận! Hợp chất chỉ có thể tách ra thành từng riêng lẻ và tiêu hủy từng phần, chúng ta không có cách giải nếu đã xâm nhập vào vật chủ của nó.”

Tel lấy tay xoa xoa lên ấn đường, làm dịu đôi mài đang nhíu lại, mắt nhắm hờ suy nghĩ “Nghĩa là không có thuốc giải?”

Lynn “Xác nhận đúng!”

Tel “Cho ta xem tình hình tộc biển?”

Lynn “Xác nhận! Mọi thứ bây giờ giống như đống hoang tàn, không còn sinh vật sống. Lớp bề mặt sinh vật xác nhận đã chết.”

Tel “Còn mầm tảo?”

Lynn “ Xác nhận! Vẫn còn một vài tảo nhỏ chưa bị nhiễm độc. Chúng nằm sâu dưới đáy biển nhưng cũng sẽ sớm bị nhiễm.”

Tel “Tạo khiên chắn bảo vệ, kéo dài sự sống trong vòng 48 giờ giúp ta.”

Lynn “Xác nhận đã tạo hoàn tất.”

Tel “Ừm! Thêm một việc nữa! Tạo ra hai loại thuốc này...”

Lynn “Xác nhận! Vui lòng đợi.”

Từ ngân hàng dữ liệu của Tel, hệ thống máy tính căn cứ vào đó và tiến hành phân tích từng thành phần cô nêu ra, tách chiết phối hợp để tạo ra hỗn hợp như cô mong muốn chỉ trong chốc lát.

Lynn “Đã hoàn thành thưa cô chủ!”

Tel “Ừm!”

Lynn “Nếu không còn gì tôi xin được trở về trạng thái nghỉ.”

Tel “Nhớ tạo ra hình ảnh của ta khi ta đi vắng!”

Lynn “Xác nhận! Cô chủ định đi đâu?”

Tel “Tộc biển.”

Lynn biểu lộ không đồng ý “Cảnh báo tình trạng cơ thể cô! Cô chỉ vừa khỏe lại sau đợt cải tạo sự sống của cánh rừng phía sau tộc, lại tiêu tốn tâm lực xóa ký ức Alice rất nhiều lần trong tháng này, nếu cứ tiếp tục như thế mà không lo đến bản thân, cô có thể sẽ không trụ nổi. Xin hãy xem xét lại chuyến đi này!”

Tel thờ ơ trước cảnh báo của Lynn “Ta tự biết mình như thế nào.”

Lynn “Xác nhận! Hình ảnh của cô sẽ được tạo ra trong vòng 48 giờ kể từ thời điểm này. Lưu ý sức khỏe của cô vẫn chưa phù hợp để vận động nhiều, nếu cô muốn đi nên dùng thuốc bổ trợ đúng giờ. Công tác chuẩn bị đã hoàn tất!”

Tel “ Ừm!’

Lynn “Cô chủ đi an toàn! Tôi xin phép về trạng thái nghỉ.”

Tel khoác trên mình chiếc áo màu lam, đem theo chiếc túi với những dụng cụ cần thiết! Bên ngoài phòng khách, cụ già vẫn ngồi im đó như một đứa trẻ nghe lời. Nhìn thấy thế Tel không thể nhịn cười, và đóa hoa hàm tiếu ấy lại nở trên môi cô.

Tel “Đi thôi!”

Cụ già “Đi đâu hả cô?”

Tel “Tộc lão!”

Cụ già mừng rỡ “Cô chịu giúp bà thật sao?”

Tel “Ừm!”

Cụ già “Ta... ta quỳ xuống đây đội ơn cô!”

Tel bối rối “Đứng lên đi.”

Đôi tay ấm áp của Tel đỡ cụ già, cảm giác đó khác lạ vô cùng, không xa lạ hay khó gần như lúc đầu mới gặp. Cô xinh đẹp và trái tim cũng thật ấm áp, không giống vẻ ngoài cô thường thể hiện. Từ đó khoảng cách giữa bà và cô cũng dần thu ngắn lại, dù cô vẫn nói ít như thường nhưng lâu lâu vẫn đáp lại với những câu chuyện của bà lão.

Hai người đi thật nhanh về hướng tộc biển, bà không ngừng kể về tộc mình: con người ở đó sống như thế nào, nhà được xây lên như thế nào, từ cây cối đến sinh vật, cách sinh hoạt ở đó như thế nào, và nhiều hơn thế nữa. Tel biết trước được mình sẽ gặp tình trạng này, xem như đây là dịp để cô thay đổi không khí tẻ nhạt suốt mấy năm nay. Hành trình của hai người không bao giờ có từ im lặng!

..................

Tộc biển!

Bốn bề là gió và tro bụi. Lớp tro bụi dày như sương mù. Gió thổi mạnh kéo theo từng lớp tro thực vật, tầm nhìn của người bị hạn chế, không thể nhìn rõ mọi vật xung quanh cách ba mét. Lớp bụi là chất độc nguy hiểm nếu chúng va vào mắt hoặc bị hít phải. Gió mạnh tạo ra những cơn lốc xoáy đáng sợ, cuốn đi hết nhà cửa, con người lẫn vật nuôi.

Trước mắt hai người bây giờ là một vùng biển không có ánh sáng, không khí không đủ để thở, cây cỏ và sinh vật biển chết chỉ còn lớp trong bùn nhầy độc hại, mặt nước biển đỏ ngầu như nham thạch, như máu; mùi hôi thối trong không khí bốc lên bốn bề. Cách đây không lâu khi quan sát qua hệ thống, tình trạng của tộc biển bây giờ trầm trọng hơn rất nhiều. Nếu không có khiên chắn do cô tạo ra, có lẽ bà cụ và cô cũng bị trúng độc và không qua nổi.

Cô nhìn thấy nỗi lo, sự sợ hãi và cả hàng nước mắt lăn dài trên hõm má đã đầy vết nhăn của bà lão. Môi bà run không nói thành lời, chân như không đi được nữa vì hy vọng đã dập tắt hoàn toàn. Bà không tin vào mắt mình nữa.

Bà bùi ngùi “Đây là tộc ta sao? Không còn cơ hội cứu nữa rồi!”

Tel chỉ im lặng đứng nhìn bà cụ.

Bà cụ bật khóc nức nở.

Tel bấy giờ mới lên tiếng “Tìm Dylan trước đã!”

Lời nói, cử chỉ điềm tĩnh của Tel đem lại cảm giác an toàn cho bà. Lời nói đó đã tiếp sức phần nào tinh thần lẫn sức lực để bà đi tiếp.

Bà lão “Đúng rồi! Đúng rồi! Phải tìm thằng bé.”

Vài phút sau đó...

Nước mắt bà cụ cứ nối tiếp nhau rơi! Vừa đi, vừa gọi tên cháu mình, vừa khóc, vừa tìm người.

Gió lốc cứ như quỷ dữ nuốt chửng mọi thứ chỉ ngoại trừ cô và bà lão. Lớp khiên chắn như một chiến binh mạnh mẽ và gan dạ, từ từ tiến tới, chiến đấu và thoát khỏi những lần tấn công liên tiếp của quỷ dữ. Cuối cùng hai người cũng vào được địa phận sinh sống của người tộc biển. Tel không chắc rằng cô có kịp cứu được người ở đây hay không, nhưng có một điều cô chắc chắn đó là khả năng khóc vô hạn của con người là có thật!

Bà lão “Dylan! Dylan! Con đang ở đâu?...Dylan ơi!”

Tiếng gọi bà lão vẫn cứ vang lên, nhưng không ai đáp trả. Trời đã tối và việc tìm người lại càng khó hơn. Trong đầu bà lão bây giờ trống rỗng không biết phải làm gì và đi đâu để tìm họ. Nhưng làm sao bà có thể tìm họ, khi địa hình nơi đây, cảnh vật nơi đây hoàn toàn khác lạ. Cuối cùng thì sức lực bà lão cũng cạn kiệt và ngất lịm trong vòng tay Tel.

Tel thở dài, đôi mài cô lại chau. Có lẽ cô lại phải sử dụng đến nó để tìm mọi người tộc biển. Đôi mắt cô chuyển xanh như lần trong cánh rừng già khi phân tích lọ thuốc độc . Cô rất ít khi sử dụng đến nó, vì mỗi khi cô kích hoạt nó, con người ngoài kia sẽ định vị được vị trí của cô. Thật ra, chính ba cô đã cài một con chip vào dây thần kinh thị giác gần võng mạc mắt cô. Ban đầu nó chỉ có tác dụng che đi màu mắt xanh của cô, nhưng sau này cô đã cải tiến lại nó rất nhiều.

Con chip này được kết nối với hệ thống máy của cô. Nó siêu nhỏ, không tới một micromet. Điều đặt biệt ở con chip này chính là khả năng tìm thấy mọi thứ, đọc hiểu mọi thứ, phân tích hành động của mục tiêu từ những cử động lớn đến nhỏ nhất, từ đơn giản đến phức tạp nhất và đoán trước được cả những gì sẽ xảy ra kế tiếp. Cho nên muốn tấn công cô hay dò tìm suy nghĩ của cô là một điều không thể.

Hiện tại, tình trạng của cô vẫn chưa thật sự tốt để giải quyết những hệ lụy sắp xảy ra khi con người phát hiện vị trí của cô. Cô hướng ánh nhìn lên bầu trời đen như muốn thử thách.

Tel “Đến đây mà bắt ta!”

Đôi mắt bắt đầu quét dữ liệu, dò tìm bán kính mười kilomet quanh tộc. Ánh sáng xanh từ hệ thống như bao trùm lấy tộc trong tích tắc, phân tích mọi thứ. Cuối cùng chưa đầy vài giây, điều cô tìm kiếm đã có kết quả. Họ đang lẩn tránh trong hang động phía sau tộc, nơi đó có thể bảo vệ họ khỏi nguy hiểm vài giờ nữa. Dylan cũng biết tạo ra khiên chắn, nhưng đó khiên chắn sinh học. Khiên chắn đó được làm từ những cây thuốc cậu trồng, điều đó đồng nghĩa với việc nếu hết nguyên liệu, khiên chắn đó cũng bị hủy. Với địa hình không có sự sống như thế này, khiên chắn cậu tạo ra định sẵn kết cục là thất bại.

......

Tel “Chào!”

Cô gái cõng cụ già trên lưng, đôi mắt nâu sáng như nước hồ thu, khí chất hơn người, vừa gần gũi quen thuộc như người thân, người bạn, vừa khó đoán xa lạ như chưa bao giờ quen biết. Con người này chỉ xuất hiện khi mọi người cần cô ấy nhất, không lẫn vào đâu được, là Tel. Dylan vẫn chưa thể tin vào mắt cậu.

Dylan ngạc nhiên, mừng không tả “Là em thật sao?”

Giữa bão tranh luận của người tộc biển, sự xuất hiện của Tel khiến họ dừng lại. Rất nhiều câu hỏi hiện lên trong họ.

"Cô ta là ai?

Sao Cô ta đến đây được?

Sao bà của Dylan lại nằm trên lưng Cô ta?

Cô ta đến đây để làm gì?

Cô ta quen Dylan? "

...............

Tel dìu cụ già nằm nghỉ gần đó, nhẹ nhàng, cẩn thận, nét mặt điềm nhiên trước bao ánh nhìn của người tộc biển.

Telnhìn về phía bà cụ “Bà ấy tìm tôi.”

Sự xuất hiện của cô là cả một dấu hỏi lớn đối với người tộc biển. Nhưng điều quan trọng hiện giờ cho phép họ phớt lờ cô; họ đang bàn luận về việc có nên thay thủ lĩnh mới để giải quyết mọi chuyện trước mắt.

Nội bộ tộc biển hiện giờ đang chia ra 2 phe phái. Một bên ủng hộ Dylan tiếp tục là người bảo hộ; bên còn lại đang ủng hộ anh họ của Dylan; người tìm ra nguyên nhân khiến tảo nơi đây bị hủy diệt hoàn toàn.

Dylan bỏ mặc cuộc tranh luận hiện tại, cậu tiến lại vị trí Tel đang ngồi. Trên môi cậu vẫn nở nụ cười tươi chào đón Tel. Nụ cười vui vẻ thường trực của Dylan, lúc nào cũng thể hiện sự lạc quan và bình tĩnh mặc cho mọi chuyện dường như đang muốn sập xuống.

Dylan “Sao em đến đây? Bà anh làm sao gặp được em?”

Tel nhìn cậu, không đáp trả câu hỏi, chỉ tỏ vẻ không hài lòng.

Dylan cười nhẹ “Anh có nên tiếp tục ? Anh không thích hợp với nó đúng không Tel?”

Giọng nói của Dylan chứa chút gì đó thiếu tự tin và cả sự hoài nghi về bản thân, nhưng miệng vẫn luôn cười, đôi mắt cậu nhìn Tel như chờ câu trả lời. Chỉ cần Tel nói, cậu sẽ tin và làm theo không cần suy nghĩ, vì ở Tel cậu dành sự tin tưởng là tuyệt đối.

Tel hiểu những gì Dylan đang lo lắng, đôi mắt cô dần chuyển hướng sang người anh trai của cậu . Một người bề ngoài cũng đủ khí chất để trở thành người bảo hộ, nhưng đối với cô người đó về căn bản không là gì cả.

Tel bây giờ mới đáp “Tự giải quyết đi.”

Dylan khi nghe được câu nói của Tel như vừa nhặt được chân lý “Anh hiểu rồi! Cảm ơn em!”

Đôi tay cậu ôm chầm lấy Tel, miệng nhanh nhão hôn lên chiếc trán cô như lời cảm ơn tột độ. Cậu lại bật nụ cười đầy tự tin.

Dylan tiến lại vị trí Doong, anh họ cậu “Tôi sẽ rời bỏ vị trí người bảo hộ và trao lại cho anh, nếu anh tìm được cách cứu tộc!”

Doong “Điều này không thể! Vì không có thuốc giải. Nếu muốn cứu tộc mình chỉ còn cách đưa mọi người sinh sống ở một nơi khác mà thôi.”

Dylan “Anh sai rồi, dù thế nào đi nữa nhất định phải cứu tảo ngũ sắc, đó là việc một người bảo hộ nên làm.”

Doong “Một người bảo hộ ư? Chẳng phải cậu quá thất bại hay sao?”

Dylan cương quyết “Thì sao?”

..............

Tel cắt ngang “Thuốc giải, tôi có thể điều chế ra!”

Một lần nữa mọi ánh nhìn chuyển hướng về Tel, mọi tranh cãi lắng xuống. Vì thời gian không còn dài nữa, nên Tel đành lên tiếng.

Doong “Cô vừa nói gì?”

Tel nói chắc nịch “Tôi sẽ cứu tộc anh.”

Doong ngạc nhiên “Sao cơ???”

Tiếng xì xầm bàn tán lại nhiều lên. Tel đứng đó đầy vẻ huyền bí, gương mặt, biểu cảm đầy tự tin với lời nói của mình. Mọi người nơi đây chưa bao giờ thấy một cô gái có khí chất lạ như Tel. Lại một lần nữa, sự xuất hiện của cô là cả một dấu hỏi lớn bao gồm hoài nghi lẫn hy vọng. Riêng đối với Doong, câu nói của Tel là một điều gì đó khiến anh ta không thể nào chấp nhận được.

Doong “Cô biết gì về tộc tôi?”

Tel chả buồn trả lời, cô hỏi ngược lại “Là anh ngu si không biết? Hay là anh không muốn cứu tộc này?”

Dylan chen ngang “Em có cách thật à?”

Tel chỉ nhìn cậu rồi nheo mắt, cười nhẹ!

Dylan mừng không tả “Vậy giờ anh phải làm gì?”

Tel “Hai người đi theo tôi là được.”

Dylan “Tất cả theo ý em vậy!”

Dylan hướng ánh nhìn đến anh họ mình dò xét. Doong đang suy nghĩ điều gì đó, gương mặt nhăn nhó khó hiểu hiện ra thấy rõ.

Dylan “Anh rất muốn trở thành người bảo đúng không?”

Doong “Tôi nhất định phải làm thế!”

Dylan “Vậy hãy cùng đi với tôi, xong việc tôi sẽ hoàn toàn nhường lại vị trí cho anh.”

Doong dù chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, chưa tin được cô gái này, cách làm việc của cô và Dylan khiến mọi người nơi đây không theo kịp. Hai người họ dường như đã thân thiết và hiểu nhau từ rất lâu vậy. Chỉ cần đặt ra vấn đề, có cách giải quyết và bắt tay vào làm, không cần phải cân nhắc chuyện này sẽ thành công hay không? Và cũng không thấy Dylan thắc mắc về bất cứ điều gì cô gái này nói.

Doong “Tôi sẽ đi với hai cô cậu. Nhưng tình hình tộc biển bây giờ, tôi không chắc sẽ bảo vệ được cô ta. Tự lo đấy!”

Dylan bật cười thành tiếng sau câu nói của anh họ mình, nhìn Tel cười và nói như trêu đùa “Cô gái mỏng manh à, hãy để anh chăm lo nhé!”

Tel lườm cậu “Thế có đi không?”

Dylan “À, có! Thưa cô gái!”

Dylan quay sang nhìn những người trong tộc lo lắng. Tel nhìn thấy thế bảo “Tôi đã tạo lớp khiên mới rồi, họ sẽ không sao đâu.”

Dylan cảm kích người con gái trước mặt mình vô cùng.

Ba người họ đi nhanh về hướng Tel chỉ dẫn. Tộc biển cũng được bảo vệ bằng khiên chắn khác chắc chắn hơn và an toàn hơn, những người trong tộc chẳng ai biết điều đó ngoài hai người họ. Bà lão vẫn chưa tỉnh dậy.

...................

Giữa biển.

Ba người đang đứng vững trên lớp sinh vật chết, điều đó chứng tỏ khi còn sống, tảo nơi đây đã phát triển rất tốt. Một ngôi nhà được xây trên nền lớp tảo. Tảo ngũ sắc chính là nguồn cội cho mọi sự sống nơi đây.

Tel nói “Tôi thật sự không khỏe, cũng không còn nhiều thời gian, nên chúng ta phải tranh thủ. Tôi sẽ nói các bước cho hai người nghe.”

Theo như lời Tel nói, ẩn sâu dưới lớp bùn đáy đại dương này, vẫn còn vài mầm tảo chưa nhiễm độc, nhưng họ phải nhanh tay đem chúng lên vì khiên chắn của cô không bao lâu nữa sẽ tự vỡ cùng thể lực của cô.

Chỉ cần họ đem được mầm tảo lên bờ, Tel sẽ dùng lọ thuốc thứ nhất xóa sạch mọi sự sống lẫn cái chết nơi đây, giống như cải tạo một môi trường hoàn toàn mới.

Thuốc độc của bà Y'Ber ngấm vào tất cả mầm sống, phá hủy mọi thứ, đồng nghĩa với nó không còn vật chủ nào để lây truyền mầm bệnh. Hiện tại, chất độc này giống như chất độc đơn thuần ban đầu, chưa xâm nhập vào vật chủ, nên có thể phân giải được.

Lọ thứ hai Tel dùng chính là lọ tăng sinh trưởng với tốc độ gấp đôi thuốc độc đó. Có nghĩa là, những mầm tảo nhỏ chỉ trong thời gian ngắn sẽ trở thành những tảo mẹ, đại thụ của tộc biển, tảo ngũ sắc sẽ phục hồi ngay sau đó.

Không cần biết Tel là ai, nhưng sau khi nghe xong kế hoạch khá hoàn hảo của cô, anh họ Dylan cũng đã có một kế hoạch khác cho riêng mình.

Sau ba giờ vật lộn dưới đáy biển, cuối cùng họ cũng đã lên bờ với thứ họ cần- mầm tảo bé nhỏ mà quan trọng. Cùng lúc đó sức khỏe của Tel cũng dần yếu đi, cô lại không dùng thuốc bổ trợ đúng giờ, suýt nữa cô đã ngất trước khi lên được bề mặt biển.

Dylan nhìn thấy vẻ yếu ớt hiện rõ trên gương mặt Tel, cậu lo lắng chạy lại đỡ, nhưng anh họ cậu đã ở cạnh Tel và làm điều đó. Dylan bất ngờ, cậu chưa kịp nhận định điều gì thì đã thấy con dao kề trên cổ Tel. Đôi mắt đầy dã tâm của Doanh Lúc này lộ rõ. Tình cảnh của Tel bây giờ chẳng khác nào con rối trong tay anh ta không tí sức chống cự.

Dylan “Anh muốn gì? Thả cô ấy ra.”

Doong kề dao lên cổ Tel kéo dài một đường, máu cô tuông đủ khiến Dylan lo lắng “Đưa tao mầm tảo! Nếu không đừng trách!”

Tel khó nhọc ra lệnh “Không được!”

Tel nói mặc cho hiện tại cô không còn chút sức. Nhưng có lẽ đây là câu nói đầu tiên của Tel mà Dylan không làm theo. Cậu biết, nếu không đưa mầm tảo cho anh ta, Tel có thể sẽ chết.

Dylan “Tôi sẽ đưa. Thả cô ấy ra!”

Tel cười chua chát “Ngốc! Anh đưa hay không thì tôi cũng sẽ bị hắn giết.”

Anh họ Dylan dường như không chờ được nữa, anh ta không cần cứu tảo ngũ sắc vì mục đích thật sự của anh ta là đưa tộc biển ra thế giới ngoài kia. Chỉ cần điều đó xảy ra, kế hoạch của anh ta đã hoàn thành một nữa, một nửa còn lại trông chờ vào Bà của anh ta; người đang đến tộc Tel và bắt cô về đây.

Chúng ta cũng biết rằng, một nửa kế hoạch của Doong đã thất bại, và hài hước làm sao khi trong tay anh ta hiện giờ là Tel, nhưng tại sao anh ta lại không nhận ra Tel?

Dylan vẫn quyết định đưa mầm tảo cho anh ta. Vì cậu biết, tảo có mất đi, thuốc giải có thể không cần, những thứ đó có thể thay thế bằng những cái khác. Kết quả có tệ hại đến đâu, vẫn có thể tìm cách giải quyết và cứu vớt lại, nhưng Tel mất đi rồi là vĩnh viễn. Đối với cậu, Tel là một người rất quan trọng, không cho phép cậu đánh mất.

Tel “Anh điên à? Vì tôi mà bỏ cả tộc?”

Trong khi đó Dylan không hề do dự trong chuyện này “Đáng hay không anh tự biết!”

Khi trên tay đã nắm chắc mầm tảo, Doong không ngần ngại bóp nát nó, thuốc giải cũng bị tiêu hủy trong chốc lát. Mọi thứ trở về con số không, nhưng Tel vẫn không được thả ra.Thay vào đó Tel lãnh đủ con dao 15 centimet đâm vào bụng và cả cú đẩy thật mạnh, ném thẳng cô chìm sâu xuống lòng đại dương bao la chất độc, khiên chắn cũng đã vỡ vụn.

Dylan bàng hoàng trong đau đớn tột cùng “Không! Tôi sẽ giết anh!”

...................

Dưới biển sâu, tai Tel không còn nhận biết rõ gì nữa, chỉ nghe thoảng tiếng gọi tên thân thiết, đau khổ của Dylan. Hình ảnh cậu nhảy xuống tìm cô dần mờ đi. Nước biển chứa độc đã sớm xâm nhập vào cơ thể cô, cô chưa kịp cảm nhận được nỗi đau thì mọi thứ trong mắt cô đã tối dần và tắt lịm. Hơi thở cuối cùng của cô cũng vụt tắt. Dylan cố vươn tay ra để nắm lấy cô, nhưng chỉ kịp chạm vào hàng ngàn bọt biển vỡ vụn.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: