Tel “Đến đây mà bắt ta!”
Đôi mắt bắt đầu quét dữ liệu, dò tìm bán kính mười kilomet quanh tộc. Ánh sáng xanh từ hệ thống như bao trùm lấy tộc trong tích tắc, phân tích mọi thứ. Cuối cùng chưa đầy vài giây, điều cô tìm kiếm đã có kết quả. Họ đang lẩn tránh trong hang động phía sau tộc, nơi đó có thể bảo vệ họ khỏi nguy hiểm vài giờ nữa. Dylan cũng biết tạo ra khiên chắn, nhưng đó khiên chắn sinh học. Khiên chắn đó được làm từ những cây thuốc cậu trồng, điều đó đồng nghĩa với việc nếu hết nguyên liệu, khiên chắn đó cũng bị hủy. Với địa hình không có sự sống như thế này, khiên chắn cậu tạo ra định sẵn kết cục là thất bại.
......
Tel “Chào!”
Cô gái cõng cụ già trên lưng, đôi mắt nâu sáng như nước hồ thu, khí chất hơn người, vừa gần gũi quen thuộc như người thân, người bạn, vừa khó đoán xa lạ như chưa bao giờ quen biết. Con người này chỉ xuất hiện khi mọi người cần cô ấy nhất, không lẫn vào đâu được, là Tel. Dylan vẫn chưa thể tin vào mắt cậu.
Dylan ngạc nhiên, mừng không tả “Là em thật sao?”
Giữa bão tranh luận của người tộc biển, sự xuất hiện của Tel khiến họ dừng lại. Rất nhiều câu hỏi hiện lên trong họ.
"Cô ta là ai?
Sao Cô ta đến đây được?
Sao bà của Dylan lại nằm trên lưng Cô ta?
Cô ta đến đây để làm gì?
Cô ta quen Dylan? "
...............
Tel dìu cụ già nằm nghỉ gần đó, nhẹ nhàng, cẩn thận, nét mặt điềm nhiên trước bao ánh nhìn của người tộc biển.
Telnhìn về phía bà cụ “Bà ấy tìm tôi.”
Sự xuất hiện của cô là cả một dấu hỏi lớn đối với người tộc biển. Nhưng điều quan trọng hiện giờ cho phép họ phớt lờ cô; họ đang bàn luận về việc có nên thay thủ lĩnh mới để giải quyết mọi chuyện trước mắt.
Nội bộ tộc biển hiện giờ đang chia ra 2 phe phái. Một bên ủng hộ Dylan tiếp tục là người bảo hộ; bên còn lại đang ủng hộ anh họ của Dylan; người tìm ra nguyên nhân khiến tảo nơi đây bị hủy diệt hoàn toàn.
Dylan bỏ mặc cuộc tranh luận hiện tại, cậu tiến lại vị trí Tel đang ngồi. Trên môi cậu vẫn nở nụ cười tươi chào đón Tel. Nụ cười vui vẻ thường trực của Dylan, lúc nào cũng thể hiện sự lạc quan và bình tĩnh mặc cho mọi chuyện dường như đang muốn sập xuống.
Dylan “Sao em đến đây? Bà anh làm sao gặp được em?”
Tel nhìn cậu, không đáp trả câu hỏi, chỉ tỏ vẻ không hài lòng.
Dylan cười nhẹ “Anh có nên tiếp tục ? Anh không thích hợp với nó đúng không Tel?”
Giọng nói của Dylan chứa chút gì đó thiếu tự tin và cả sự hoài nghi về bản thân, nhưng miệng vẫn luôn cười, đôi mắt cậu nhìn Tel như chờ câu trả lời. Chỉ cần Tel nói, cậu sẽ tin và làm theo không cần suy nghĩ, vì ở Tel cậu dành sự tin tưởng là tuyệt đối.
Tel hiểu những gì Dylan đang lo lắng, đôi mắt cô dần chuyển hướng sang người anh trai của cậu . Một người bề ngoài cũng đủ khí chất để trở thành người bảo hộ, nhưng đối với cô người đó về căn bản không là gì cả.
Tel bây giờ mới đáp “Tự giải quyết đi.”
Dylan khi nghe được câu nói của Tel như vừa nhặt được chân lý “Anh hiểu rồi! Cảm ơn em!”
Đôi tay cậu ôm chầm lấy Tel, miệng nhanh nhão hôn lên chiếc trán cô như lời cảm ơn tột độ. Cậu lại bật nụ cười đầy tự tin.
Dylan tiến lại vị trí Doong, anh họ cậu “Tôi sẽ rời bỏ vị trí người bảo hộ và trao lại cho anh, nếu anh tìm được cách cứu tộc!”
Doong “Điều này không thể! Vì không có thuốc giải. Nếu muốn cứu tộc mình chỉ còn cách đưa mọi người sinh sống ở một nơi khác mà thôi.”
Dylan “Anh sai rồi, dù thế nào đi nữa nhất định phải cứu tảo ngũ sắc, đó là việc một người bảo hộ nên làm.”
Doong “Một người bảo hộ ư? Chẳng phải cậu quá thất bại hay sao?”
Dylan cương quyết “Thì sao?”
..............
Tel cắt ngang “Thuốc giải, tôi có thể điều chế ra!”
Một lần nữa mọi ánh nhìn chuyển hướng về Tel, mọi tranh cãi lắng xuống. Vì thời gian không còn dài nữa, nên Tel đành lên tiếng.
Doong “Cô vừa nói gì?”
Tel nói chắc nịch “Tôi sẽ cứu tộc anh.”
Doong ngạc nhiên “Sao cơ???”
Tiếng xì xầm bàn tán lại nhiều lên. Tel đứng đó đầy vẻ huyền bí, gương mặt, biểu cảm đầy tự tin với lời nói của mình. Mọi người nơi đây chưa bao giờ thấy một cô gái có khí chất lạ như Tel. Lại một lần nữa, sự xuất hiện của cô là cả một dấu hỏi lớn bao gồm hoài nghi lẫn hy vọng. Riêng đối với Doong, câu nói của Tel là một điều gì đó khiến anh ta không thể nào chấp nhận được.
Doong “Cô biết gì về tộc tôi?”
Tel chả buồn trả lời, cô hỏi ngược lại “Là anh ngu si không biết? Hay là anh không muốn cứu tộc này?”
Dylan chen ngang “Em có cách thật à?”
Tel chỉ nhìn cậu rồi nheo mắt, cười nhẹ!
Dylan mừng không tả “Vậy giờ anh phải làm gì?”
Tel “Hai người đi theo tôi là được.”
Dylan “Tất cả theo ý em vậy!”
Dylan hướng ánh nhìn đến anh họ mình dò xét. Doong đang suy nghĩ điều gì đó, gương mặt nhăn nhó khó hiểu hiện ra thấy rõ.
Dylan “Anh rất muốn trở thành người bảo đúng không?”
Doong “Tôi nhất định phải làm thế!”
Dylan “Vậy hãy cùng đi với tôi, xong việc tôi sẽ hoàn toàn nhường lại vị trí cho anh.”
Doong dù chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, chưa tin được cô gái này, cách làm việc của cô và Dylan khiến mọi người nơi đây không theo kịp. Hai người họ dường như đã thân thiết và hiểu nhau từ rất lâu vậy. Chỉ cần đặt ra vấn đề, có cách giải quyết và bắt tay vào làm, không cần phải cân nhắc chuyện này sẽ thành công hay không? Và cũng không thấy Dylan thắc mắc về bất cứ điều gì cô gái này nói.
Doong “Tôi sẽ đi với hai cô cậu. Nhưng tình hình tộc biển bây giờ, tôi không chắc sẽ bảo vệ được cô ta. Tự lo đấy!”
Dylan bật cười thành tiếng sau câu nói của anh họ mình, nhìn Tel cười và nói như trêu đùa “Cô gái mỏng manh à, hãy để anh chăm lo nhé!”
Tel lườm cậu “Thế có đi không?”
Dylan “À, có! Thưa cô gái!”
Dylan quay sang nhìn những người trong tộc lo lắng. Tel nhìn thấy thế bảo “Tôi đã tạo lớp khiên mới rồi, họ sẽ không sao đâu.”
Dylan cảm kích người con gái trước mặt mình vô cùng.
Ba người họ đi nhanh về hướng Tel chỉ dẫn. Tộc biển cũng được bảo vệ bằng khiên chắn khác chắc chắn hơn và an toàn hơn, những người trong tộc chẳng ai biết điều đó ngoài hai người họ. Bà lão vẫn chưa tỉnh dậy.
...................
Giữa biển.
Ba người đang đứng vững trên lớp sinh vật chết, điều đó chứng tỏ khi còn sống, tảo nơi đây đã phát triển rất tốt. Một ngôi nhà được xây trên nền lớp tảo. Tảo ngũ sắc chính là nguồn cội cho mọi sự sống nơi đây.
Tel nói “Tôi thật sự không khỏe, cũng không còn nhiều thời gian, nên chúng ta phải tranh thủ. Tôi sẽ nói các bước cho hai người nghe.”
Theo như lời Tel nói, ẩn sâu dưới lớp bùn đáy đại dương này, vẫn còn vài mầm tảo chưa nhiễm độc, nhưng họ phải nhanh tay đem chúng lên vì khiên chắn của cô không bao lâu nữa sẽ tự vỡ cùng thể lực của cô.
Chỉ cần họ đem được mầm tảo lên bờ, Tel sẽ dùng lọ thuốc thứ nhất xóa sạch mọi sự sống lẫn cái chết nơi đây, giống như cải tạo một môi trường hoàn toàn mới.
Thuốc độc của bà Y'Ber ngấm vào tất cả mầm sống, phá hủy mọi thứ, đồng nghĩa với nó không còn vật chủ nào để lây truyền mầm bệnh. Hiện tại, chất độc này giống như chất độc đơn thuần ban đầu, chưa xâm nhập vào vật chủ, nên có thể phân giải được.
Lọ thứ hai Tel dùng chính là lọ tăng sinh trưởng với tốc độ gấp đôi thuốc độc đó. Có nghĩa là, những mầm tảo nhỏ chỉ trong thời gian ngắn sẽ trở thành những tảo mẹ, đại thụ của tộc biển, tảo ngũ sắc sẽ phục hồi ngay sau đó.
Không cần biết Tel là ai, nhưng sau khi nghe xong kế hoạch khá hoàn hảo của cô, anh họ Dylan cũng đã có một kế hoạch khác cho riêng mình.
Sau ba giờ vật lộn dưới đáy biển, cuối cùng họ cũng đã lên bờ với thứ họ cần- mầm tảo bé nhỏ mà quan trọng. Cùng lúc đó sức khỏe của Tel cũng dần yếu đi, cô lại không dùng thuốc bổ trợ đúng giờ, suýt nữa cô đã ngất trước khi lên được bề mặt biển.
Dylan nhìn thấy vẻ yếu ớt hiện rõ trên gương mặt Tel, cậu lo lắng chạy lại đỡ, nhưng anh họ cậu đã ở cạnh Tel và làm điều đó. Dylan bất ngờ, cậu chưa kịp nhận định điều gì thì đã thấy con dao kề trên cổ Tel. Đôi mắt đầy dã tâm của Doanh Lúc này lộ rõ. Tình cảnh của Tel bây giờ chẳng khác nào con rối trong tay anh ta không tí sức chống cự.
Dylan “Anh muốn gì? Thả cô ấy ra.”
Doong kề dao lên cổ Tel kéo dài một đường, máu cô tuông đủ khiến Dylan lo lắng “Đưa tao mầm tảo! Nếu không đừng trách!”
Tel khó nhọc ra lệnh “Không được!”
Tel nói mặc cho hiện tại cô không còn chút sức. Nhưng có lẽ đây là câu nói đầu tiên của Tel mà Dylan không làm theo. Cậu biết, nếu không đưa mầm tảo cho anh ta, Tel có thể sẽ chết.
Dylan “Tôi sẽ đưa. Thả cô ấy ra!”
Tel cười chua chát “Ngốc! Anh đưa hay không thì tôi cũng sẽ bị hắn giết.”
Anh họ Dylan dường như không chờ được nữa, anh ta không cần cứu tảo ngũ sắc vì mục đích thật sự của anh ta là đưa tộc biển ra thế giới ngoài kia. Chỉ cần điều đó xảy ra, kế hoạch của anh ta đã hoàn thành một nữa, một nửa còn lại trông chờ vào Bà của anh ta; người đang đến tộc Tel và bắt cô về đây.
Chúng ta cũng biết rằng, một nửa kế hoạch của Doong đã thất bại, và hài hước làm sao khi trong tay anh ta hiện giờ là Tel, nhưng tại sao anh ta lại không nhận ra Tel?
Dylan vẫn quyết định đưa mầm tảo cho anh ta. Vì cậu biết, tảo có mất đi, thuốc giải có thể không cần, những thứ đó có thể thay thế bằng những cái khác. Kết quả có tệ hại đến đâu, vẫn có thể tìm cách giải quyết và cứu vớt lại, nhưng Tel mất đi rồi là vĩnh viễn. Đối với cậu, Tel là một người rất quan trọng, không cho phép cậu đánh mất.
Tel “Anh điên à? Vì tôi mà bỏ cả tộc?”
Trong khi đó Dylan không hề do dự trong chuyện này “Đáng hay không anh tự biết!”
Khi trên tay đã nắm chắc mầm tảo, Doong không ngần ngại bóp nát nó, thuốc giải cũng bị tiêu hủy trong chốc lát. Mọi thứ trở về con số không, nhưng Tel vẫn không được thả ra.Thay vào đó Tel lãnh đủ con dao 15 centimet đâm vào bụng và cả cú đẩy thật mạnh, ném thẳng cô chìm sâu xuống lòng đại dương bao la chất độc, khiên chắn cũng đã vỡ vụn.
Dylan bàng hoàng trong đau đớn tột cùng “Không! Tôi sẽ giết anh!”
...................
Dưới biển sâu, tai Tel không còn nhận biết rõ gì nữa, chỉ nghe thoảng tiếng gọi tên thân thiết, đau khổ của Dylan. Hình ảnh cậu nhảy xuống tìm cô dần mờ đi. Nước biển chứa độc đã sớm xâm nhập vào cơ thể cô, cô chưa kịp cảm nhận được nỗi đau thì mọi thứ trong mắt cô đã tối dần và tắt lịm. Hơi thở cuối cùng của cô cũng vụt tắt. Dylan cố vươn tay ra để nắm lấy cô, nhưng chỉ kịp chạm vào hàng ngàn bọt biển vỡ vụn.
Dylan không tin vào mắt mình, cậu vẫn cố hy vọng tìm kiếm hình ảnh của Tel dưới lòng đại dương bao la. Lớp khiên chắn Tel tạo có thể bảo vệ cậu, nhưng Dylan cũng gục ngã trong tịch mù vô vọng.
Cậu tuyệt vọng gọi tên cô “Tel à! Anh xin em...Đừng biến mất như thế!!!”
Trên bờ, kẻ chiến thắng hiện tại đang ung dung về tộc, để báo lại rủi ro vừa xảy ra.
….
Trước bao ánh nhìn của người tộc biển. Bà cụ và họ đang chờ kết quả từ Doong.
Doong tỏ vẻ buồn tiếc thông báo với họ “Trong quá trình vật lộn dưới đáy biển để tìm mầm tảo, Dylan và cô gái đó không may bị nước biển độc nhấn chìm. Tôi e rằng họ đã chết!”
Bà cụ sửng sốt“Không thể nào, cháu bà và cô ấy sao có thể dễ dàng chết như thế?”
Doong “Tôi rất buồn vì chuyện không may này, nhưng đó là sự thật.”
Bà cụ chỉ tay về phía Doong, đôi tay già run run đầy phẫn nộ: “Ngươi!.. Người đã làm gì 2 người họ?”
Doong thờ ơ đáp“Tôi không có thời gian ngồi kể chuyện cho bà nghe. Bây giờ điều quan trọng là phải có người đứng ra lãnh đạo tộc và đưa tộc ra khỏi nơi quỷ quái này, càng sớm càng tốt bà hiểu không?”
Bà cụ nghe Doong nói thêm uất ức“Ngươi vừa nói gì? Nơi quỷ quái này? Ý ngươi nói là cái nơi đã nuôi lớn ngươi đó ư? Người như ngươi thì tư cách gì để nói chuyện ở đây?”
Doong cười khinh khỉnh “Thế loại người chỉ biết đem người ngoài lai lich bất minh về đây xen vào chuyện của tộc thì có tư cách à?”
Bà cụ “Người ngoài?”
Doong “Đúng! Chính cô gái theo bà về đây đấy. Tôi cứ tưởng bản lĩnh lắm, nhưng thật ra cả bản thân ả còn lo không xong. Bây giờ thì chết rồi! Không biết tự lượng sức. Thật là nực cười...”
Bà cụ “Cô ta là Tel đấy! Ngươi bị gì mà nhìn không ra cô ta?”
Khi nghe bà cụ nói đó là Tel, toàn thân Doong cứng đờ, rối bời suy nghĩ. Ở thế giới cậu đang sống, con người có thể quên mọi thứ từ thói quen, công việc cho đến nhịp sống, nhưng không thể là cô ấy. Gương mặt Tel cứ xuất hiện liên tiếp trên các phương tiện truyền thông, công văn treo thưởng, thậm chí là ảnh cung phụng của một vài giáo phái mới nổi nào đó; cô còn là biểu tượng của các cuộc nổi dậy chống chính phủ bù nhìn, hèn kém; là ước mơ được tự do của của bao nhiêu người. Người con gái được mệnh danh là đứa con của bầu trời, làm sao Doong có thể không nhận biết được?
Doong “Bà nói điên gì vậy?”
Mọi người trong tộc lại bắt đầu xì xào to nhỏ.
Bất thình lình người con gái ấy xuất hiện.
Từ phía sau, ẩn mình trong vô vàng người tộc biển, Tel bước ra với sự ngạc nhiên tột độ của Doong. Dylan vẫn đứng cạnh cô như thể họ chưa rời nhau bao giờ, và cả cô em gái Dylan, người đã bị bà Y'Ber hại chết cách đây một tuần, nhưng lại sống sờ sờ trước mặt mọi người.
Mọi người tộc biển bàng hoàng “Chuyện gì đang diễn ra? Chuyện này là sao?”
Doong như rơi vào mê cung giác quan “Cô vẫn còn sống? Rõ ràng...”
Tel Cười nhẹ “Rõ ràng tôi bị anh giết chết rồi đúng không?”
Doong “Cô...!”
Tel điềm nhiên bước tới trước mặt cậu ta “Chắc không cần giới thiệu nữa nhỉ?”
Tel quay lưng lại, hướng ánh nhìn ra biển, vẩy tay một cái, khung cảnh của thực tại dần lộ ra sau lớp màn kịch huyền ảo. Những người trong tộc biển bây giờ không phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Bởi viễn cảnh trước mắt họ chỉ có thể là mơ. Họ đang mơ!Một giấc mơ thật đẹp.
Ảnh ảo dần biến mất, thay vào đó là hình ảnh cả đại dương ngập tràn màu sắc. Bình minh hiện lên, hải âu bay lượn, gió mát reo hát, trời xanh, mây hồng và những ánh mắt ngỡ ngàng, nụ cười hạnh phúc bất giác hiện lên trên gương mặt những người nơi đây.
Thời khắc này, mọi người tộc biển từ trẻ đến già đang chứng kiến cảnh tượng mà trong cuộc đời của họ chưa bao giờ nhìn thấy; hình ảnh tảo ngũ sắc nối đuôi nhau kéo dài ra xa tít đại dương bao la, đâm chồi, bám rễ và tỏa sắc với tốc độ không thể tả. Môi trường sống nơi đây cơ bản đã được phục hồi.
Chỉ một người duy nhất không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Doong “Chuyện này là sao?”
Em gái Dylan bước tới “Vâng, tôi vẫn chưa chết, chắc bà Y’Ber biết được sẽ đau đầu lắm. Còn mầm tảo, tôi đã tìm được trước đó dưới sự chỉ dẫn của Tel và đương nhiên cũng đã thực hiện xong quá trình cứu chúng. Tel chỉ đến đây tham quan tiến độ mà thôi.”
Doong bất chợt nhìn thấy ánh mắt rực lửa của mọi người sau khi cậu lên tiếng. Họ vừa được xem một vở kịch thật hay. Doong thậm chí không nhận biết được rằng cậu chỉ là con rối đang diễn thật tròn vai trong chiếc hộp sân khấu mà Tel tạo ra.
Dylan tiếp tục “Câu hỏi hay đấy! Thứ anh nhìn thấy chỉ là ảo ảnh do Tel tạo ra, kể cả người bị anh đâm cho 1 dao vừa rồi.”
Doong vô thức lùi bước, tay chân bủn rủn.
Tel ghé sát lại Doong và nói gì với cậu. Sau khi Tel nói, cậu trở nên khác hẳn. Cậu khụy người xuống đất, cơ mắt dãn ra hết cỡ, đỏ lên, những giọt nước trong khóe mắt dần dần tuông trào ra, rơi rớt không ngừng. Như một người vừa đánh mất điều gì đó quan trọng. Cậu hét trong đau đớn vô vàng.
Doong “Giết ta đi! Ngươi giết ta đi!”
Telchỉ cười rồi trải bước rời khỏi hắn, xa đám đông đang bủa vây hắn “Hãy để họ quyết định!”
.......................
Một lúc sau.
Đồng bọn và những người ủng hộ Doong cũng đã bị bắt trói lại. Kẻ phản bội sẽ bị trừng phạt thích đáng, cái chết đã được định sẵn cho họ.
Dylan tiến lại Tel hỏi “Rốt cuộc em đã nói gì với anh ta vậy?”
Tel trả lời “Về bà anh ta!”
Lúc này Tel quay sang Dylan, cũng nheo mắt cười đáp, nhưng bản thân cậu chẳng thể nhận ra nụ cười của Tel mang ý nghĩ gì. Nó trống rỗng, vô hồn và xa lạ.
Dylan thầm buồnnghĩ “Hy vọng một ngày nào đó em sẽ cười với niềm vui đúng nghĩa!”
...............................................................................................................................
Mọi chuyện đến đây chưa phải là kết thúc. Con người ngoài kia đang đến, chỉ vài phút nữa thôi. Làm sao cô có thể rời khỏi mà không gây hại đến mọi người tộc biển? Tel ngước nhìn chân trời đằng xa đầy ưu tư “Đến bao giờ thì ông chịu bỏ cuộc?”
Ở một nơi không xa cách đó vài trăm kilomet.
Một chàng trai ngồi chễm chệ trên bàn chỉ huy “Lần này, nhất định phải bắt được cô ta, rõ chưa?”
Mọi người bên dưới “Rõ!”
............................................................
Một tuần sau.
Alice đã khỏe hẳn. Cô dậy từ rất sớm, men theo sông mẹ, đắm mình vào những suy nghĩ miên man. Nhìn ngắm ngôi nhà chị từ xa qua lớp sương mờ ảo, hình như đó là thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức của cô.
Alice nắm rõ từng khung việc mà chị cô làm mỗi buổi sáng: Làm cỏ, bắt sâu, tưới rau, và tắm mát. Ngày nào cũng vậy, không có gì thay đổi.
Alice thở dài “Haiz!!!”
Cô định quay đi thì bắt gặp một thứ lạ bên cạnh Tel “Khoan đã, con gì thế kia?”
Alice phát hiện ra điều gì đó thật thú vị. Một sinh vật mới vừa xuất hiện trong ngôi nhà của Tel. Bụ bẫm, trắng tinh, lanh lẹ, đáng yêu và đầy lông.
Alice hứng khởi “Trời! Cục bông kia ở đâu ra vậy?”
Không cần suy nghĩ, cô nhắm thẳng mục tiêu nhà chị cô mà tiến đến.
Mặt trời ló dạng sau núi, những tia nắng bắt đầu sưởi ấm mọi thứ, sương mù cũng dần tan đi. Alice đã đến nhà Tel. Tìm khắp nhà không thấy Tel và chú chó kia đâu, cô liền ra sau nhà. Như dự đoán, chị cô đang tắm cùng với nó trong lòng sông.
Hình ảnh vui đùa của chị cô vừa quen vừa lạ làm sao, Tel tươi cười, nụ cười hiếm hoi khó tả, không gượng ép, không đáng sợ, đó là nụ cười hiền đã rất lâu rồi Alice mới bắt gặp lại. Đẹp và thánh thiện vô cùng. Không nỡ phá tan bầu không khí vui tươi như thế này, cô chỉ đứng đó, im lặng nhìn xem.
Tel “Ra đây làm gì?”
Alice không khỏi ngạc nhiên “Lại bị chị phát hiện rồi ư?”
Tel “Xuống đây không?”
Alice ngơ ngác chưa hiểu “Hả?”
Tel “Vậy về đi!”
Alice nhanh nhẹn đáp “Xuống! Xuống! Em xuống liền!”
Tel vẫy tay về phía cô em mình. Không biết từ đâu như có luồng gió nhấc bổng cô lên bay về phía Tel, rồi tinh nghịch buông cô lọt thỏm xuống dòng sông mẹ.
Tel vừa ôm chú chó vừa cười thật tươi.
Alice hoảng hốt chới với trong làn nước mát, rồi cũng lấy lại bình tĩnh, tỏ ra giận dỗi chị mình “Chị đùa ác thế? Em như thế này vui lắm hả?”
Alice không hiểu vì sao Tel lại có nhã ý gọi cô ở lại, cũng không biết vì sao cô lại vui vẻ đồng ý với lời gọi đó. Vì chú cún quá dễ thương? Không phải. Cô biết đó không phải lý do chính mời gọi cô đến nhà Tel.
Và đó có lẽ là một buổi sáng thật đẹp mà Alice không bao giờ quên. Kể từ sáng ngày hôm đó, ngày nào cô cũng chạy ra nhà chị cô chơi đùa cùng với chú cún cho đến chiều tối. Khoảng cách giữa cô và chị cô, sự xa lạ bao lâu nay đang dần có sự thay đổi.
Alice luyên thuyên “Cục bông này ở đâu ra vậy Chị? Chị đặt tên cho nó chưa? Sáng nay nó ăn gì chưa? Em tắm cho nó nhé Chị!”
Tel Như đang suy nghĩ điều gì đó, cứ vô thức trả lời “Ừm!”
Alice “ RIN nhé Chị, mình đặt tên cho nó là RIN nhe Chị!”
Tel bất chợt ngừng mạch suy nghĩ khi nghe đến cái tên đó “Ừ!”
Tel đáp lại những câu hỏi nối tiếp của em cô bằng câu trả lời vô cùng ngắn gọn. Trong khi Alice vẫn mải miết chơi đùa với chú cún, Tel nhớ lại chuyện xảy ra nơi tộc biển.
Một tuần trước.
Dylan “Họ đến thật rồi.”
Tel “Ừm.”
Dylan “Vì chuyện của tộc anh mà em bị liên lụy.”
Tel nhìn lên tàu chiến trung tâm của địch “Nhìn xem, người đứng trên đó là ai?”
Dylan vội nhìn theo hướng Tel nói “Là Archer! Có nghĩa là...”
Tel “Lâu rồi không gặp hắn!”
Dylan thở phào nhẹ nhõm nhìn Tel. Mặc dù gương mặt, ánh mắt, cử chỉ của Tel vẫn điềm nhiên như không có gì xảy ra, nhưng cậu biết rằng vừa rồi Tel đã rất lo lắng. Đó là nỗi lo cho một cuộc chạm mặt quá sớm so với dự định của cô, và may thay điều đó chưa xảy ra.
Trên chiếc tàu chiến trung tâm.
Archer “Xong chưa?”
Cô hầu “Rồi thưa cậu. Nhờ vào mật mã mà cậu đưa, tạm thời em đã hack toàn bộ hệ thống định vị của ông chủ, vì vậy có thể giữ chân ông chủ trong vòng 30 phút nữa!”
Archer tỏ vẻ thích thú ngồi trên chiếc ghế chỉ huy “Theo đó, ta sẽ có đủ thời gian để bắt ả?”
Cô hầu “Vâng! Đội tinh anh cũng đã chuẩn bị xong rồi thưa cậu!”
Archer vươn mình đứng dậy, rũ bỏ chiếc áo choàng bệ vệ để lộ một cơ thể với cơ bắp săn chắc mạnh mẽ như chiến binh La Mã cổ đại “Tốt lắm! Sang bằng nơi này và bắt ả về đây cho ta!!!”
Tel là người duy nhất trên thế giới này từ chối Archer, và cũng là người duy nhất đánh bại Archer trong hàng hà đối thủ của cậu. So về sức mạnh, trí tuệ, khả năng chiến đấu lẫn ứng biến trong cuộc đua “Chiến Binh Hòa Bình” Archer đều chỉ xếp thứ 2 sau cô. Cô cũng chính là nguyên nhân khiến kế hoạch thống trị Bắc cầu của cha con cậu thành tro bụi trong một đêm. Cho nên sự tồn tại của Tel luôn là gai trong mắt Archer.
Bên dưới tàu chiến, tộc biển.
Người người trở nên hỗn loạn khi chứng kiến hàng ngàn tàu chiến hiện đại đang vây kín bầu trời tộc biển.
Tel Cười khinh “Cố chấp!”
Dylan tiến lại gần cô gái, nhỏ nhẹ từ tốn bảo với cô rằng “Bây giờ nghe anh một lần nhé!”
Tel “Anh lại dùng đến nó ư?”
Dylan cương quyết “Ừm!”
Tel “Không suy nghĩ thiệt hại?”
Dylan “Không!”
Tel cảm thấy không vui và không bằng lòng với đề nghị của Dylan “Sao phải thế?”
Dylan lúng túng “Em đừng hỏi nữa có được không? Hãy làm theo anh một lần này thôi!”
Tel im lặng.
Dylan “Đừng cảm thấy sẽ có lỗi. Em là ân nhân đối với tộc anh, cho nên hãy xem đây là cách tộc anh đền ơn có được không?”
Từ trước đến giờ, đây là lần đầu Tel cảm thấy khó xử đến vậy.
Dylan vội vã “Không còn kịp đâu, họ đến rồi, em mau vào đó đi.”
Tel vẫn im lặng suy tư.
Dylan cười tươi khi thấy Tel không phản đối.
Là người bảo hộ của tộc biển, Dylan cũng có thứ vũ khí bí mật của riêng mình như Tel. Nhưng vũ khí của cậu chỉ dùng được tối đa ba lần, và đây la lần thứ hai Dylan dùng nó.
Tộc biển không có khiên chắn bảo vệ như tộc Tel, nên rất dễ bị tấn công. Vì lý do đó cậu đã tạo ra một hệ thống xoáy nước khổng lồ, nó nhìn bề ngoài giống như những hố sâu đại dương, có thể nuốt chửng mọi thứ xung quanh nó, nhưng thật chất đó lại là một cánh cổng dẫn lối đến một nơi khác của thế giới trong tích tắc.
Điểm hạn chế của nó là chỉ có thể dịch chuyển người và vật thể với dung tích nhất định, bao gồm cả những gì hữu hình con người tạo ra. Tuy nhiên nó không thể dịch chuyển một vùng đất, một tộc và những thứ tương tự như thế một cách nguyên vẹn được.
Thế giới này giống như một gương phản chiếu vậy, nếu Dylan dịch chuyển mọi người tộc cậu, thì tộc nhân khác hoặc vùng đất khác sẽ thay vào vị trí đó. Và một nguyên lý rất khó chỉnh sửa nữa đó là sự thay đổi do dịch chuyển sẽ đem lại những chấn động, thiệt hại gấp nhiều lần so với cứu rỗi. Điều đó có thể vô tình làm nhiều người vô tội khác phải gánh chịu tai họa. Cho nên, chưa bao giờ Dylan có ý định dịch chuyển tộc mình cả.
Hôm nay, Dylan sẽ dùng nó để giúp Tel rời khỏi nơi này, nhưng liệu đây có phải là cách hay?
Tel bước vào vòng xoáy nước, đôi mắt nhắm lại như đang tập trung suy nghĩ, phân tích điều gì đó. Nếu Tel chấp nhận sự giúp đỡ của Dylan, cô có thể an toàn, nhưng tộc của Dylan sẽ đối mặt như thế nào với người của Acher? Hắn ta sẽ không bỏ qua mọi chuyện như vậy.
Nghĩ đến đây, Tel rời bước ra khỏi vị trí an toàn. Khuôn mặt trầm lặng, đôi mắt hướng về một nơi vô định cứ thế bước đi. Suy nghĩ, cô đang tập trung suy nghĩ một vấn đề gì đó, dường như đã gần có kết quả.
Vì câu chuyện này không được phép viết theo một kết cục buồn như thế. Cô đến đây là để giúp Dylan và người nơi đây chứ không phải đem đến tai họa. Cô không cho phép bất kỳ ai làm thay đổi hạnh phúc chỉ vừa chớm nở trên gương mặt của họ. Đó là một điều cô không thể nào chấp nhận được. Đương nhiên, điều Tel cần hiện tại là cách giải quyết chứ không phải lời nói trống rỗng, suy nghĩ hỗn độn. Khi Tel muốn thực hiện điều gì, cô nhất định sẽ làm được, cho dù nó khó khăn, nguy hiểm và không thể đến mức nào đi nữa. Đó là bản lĩnh khó cãi của cô.
Dylan hoảng hốt khi nhìn thấy Tel đứng cạnh cậu, cậu nói như quát “Em đang làm gì thế, vào đó ngay!”
Nhìn thấy Tel đang đứng trước mắt mình, Dylan không thể kìm nén lo lắng. Đó là lần đầu tiên Dylan nói chuyện lớn tiếng với cô. Nhìn gương mặt tỏ vẻ bất ngờ của Tel, cậu chợt thấy bản thân thật thô lỗ.
Dylan nhỏ giọng “Anh xin lỗi, anh không cố ý nói lớn tiếng. Nhưng anh xin em hãy nghe anh một lần được không?”
Đôi tay Dylan nắm chặt lấy đôi vai nhỏ Tel, sự kiên quyết hiện rõ trong Dylan; cậu thật sự muốn bảo vệ người con gái này dù chỉ một lần duy nhất trong đời.
Tel từ chối yêu cầu đó của Dylan, và kèm theo một câu hỏi khiến anh đơ người “Máy khoan này của anh hoạt động như thế nào?”
Dylan mở to mắt đứng hình nhìn người con gái trước mặt anh “Sao em biết?”
Tel cắt ngang “Không còn nhiều thời gian, nguyên lý hoạt động của nó là gì?”
Dylan bắt đầu thuyết giải “Về cơ bản xoáy nước này là một máy khoan đúng như em nói. Nó chỉ có vài điểm đặc biệt thôi...”
Theo lời Dylan, cơ cấu máy khoan chia làm ba phần, phần đầu có công dụng khoan sâu xuống bề mặt bên dưới, vì hoạt động dưới biển sâu nên sẽ tạo ra những hình dáng giống xoáy nước khổng lồ trên bề mặt. Đầu còn lại là một khoan chứa vận chuyển người, vật. Nó được thiết kế đặt biệt để hạn chế những chấn động và tổn thương bên trong khoan. Khu giữa chính là chiếc lò xo được làm từ rất nhiều gân tảo ngũ sắc kết lại, loại gân này khá đặt biệt bởi lực đàn hồi cực mạnh và sinh nhiệt cực lớn khi đốt cháy. Khi còn bé Dylan tình cờ phát hiện được tính chất đặt biệt của nó, từ đó cậu miệt mài nghiên cứu,và giờ đây là thành quả của cậu.
Về nguyên lý hoạt động của chiếc khoan này, khi phân cắt nó ra bạn sẽ thấy ba phần rõ rệt: mũi khoan, khoan chứa, và cuối cùng là lò xo gân tảo ngũ sắc. Lò xo được kết lại từ nhiều sợi rồi nén thành những vòng xoắn, được cố định tạm thời bởi hai van khóa. Khi mũi khoan càng tiến sâu vào lòng đất, tùy vào địa chất mà nó sẽ tạo ra những cánh cổng xoáy nước hay bụi đá cát khổng lồ trên bề mặt như chúng ta vừa được nhìn thấy. Người được bảo vệ sẽ được đưa vào cánh cổng rồi chuyển xuống khoan chứa nơi gần mũi khoan nhất. Nơi đó hệ thống sẽ chuyển người sang nút kết nối đầu trên của gân tảo ngũ sắc.
Khi hoạt động, mũi khoan càng đưa sâu vào lòng đất, áp lực tạo ra giữa van khóa và đầu mũi khoan sẽ khiến lò xo tảo càng ngày càng xoắn lại, đến một giới hạn nào đó nó sẽ bung ra, phá vỡ nút van khóa lẫn sự kìm kẹp của mũi khoan, bay đi với vận tốc và sức công phá cực lớn về phía trước. Người trong khoan chứa lúc này nằm gọn trong vòng xoắn lò xo. Nó sẽ đưa người cần được bảo vệ đến một nơi an toàn khác trong tích tắc. Lúc này trông chiếc lò xo như một phi thuyền trong không gian, tự đốt cháy và loại bỏ các phần gân trong bộ phận của nó, để tiến về phía trước. Nhưng nó chưa thể định vị được vị trí đích đến, cho nên khả năng lạc đến một vùng đất khác là một điều khó tránh khỏi. Thêm vào đó, nơi mà nó dừng chân sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, sức công phá đủ để phá hủy cả một ngọn đồi chỉ để ngoi lên mặt đất. Dylan đã mất bốn năm nghiên cứu cải thiện, nhưng vẫn chưa có kết quả.
Tel tiếp tục “Ừm! Tôi đã hiểu được phần nào về nó. Nếu nút van đó phải thay đổi vị trí và gắn một thiết bị ngăn chấn động ở đầu mũi khoan thì tốn bao nhiêu thời gian?”
Dylan vẫn chưa hiểu ý Tel lắm “Em đang dự tính điều gì? Nếu làm điều đó thì cần nữa tiếng là hoàn tất.”
Tel hài lòng “Vậy tốt! Nếu vận hành ngược máy khoan của anh, anh đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ? Thêm một chuyện nữa, hôm nay tôi sẽ tạo ra một hệ thống khiên chắn phòng thủ thứ hai tại tộc biển.”
Dylan sững sờ “Làm sao có thể, hệ thống của em chẳng phải chỉ có thể áp dụng trên tộc em thôi sao?”
Tel “Ai bảo thế?”
Cô mỉm cười đầy ẩn ý.
Dylan vẫn ngơ ngác “Chờ đã Tel, anh vẫn chưa tiếp thu kịp điều em nói!”
Đối với tất cả những người biết về Tel cũng như hệ thống siêu máy tính của cô, cái gọi là khiên chắn chỉ được tạo ra trong một vùng tại một điểm nhất định và khó di dời hay dịch chuyển đến một nơi nào khác nhanh chóng, cũng thật khó để tạo ra được cái thứ hai tương tự. Điều đó khiến mọi người nghĩ rằng khiên chắn của tộc Tel là duy nhất, muốn có nó chỉ có thể cướp đi chứ không thể tạo thêm bất kỳ cái khác. Đó là một sai lầm.
Tel tạo ra nó nhờ vào cấm tám "Buttress" nhỏ cố định ở những vị trí bao quanh tộc và hai "Buttress" chính ở trung tâm tộc. Hai cái chính đó là cánh cổng dẫn lối vào tộc Tel. Chúng hoạt động theo quy tắt đặt biệt và kết nối với nhau tạo nên những màng khí hình đa giác, dày không dày, mỏng không mỏng, rắn không rắn, dẻo không dẻo, kết dính nhưng không kết dính, không chặt chẽ nhưng lại chặt chẽ vô cùng.
Những màng khí đó trông có vẻ như không màu nhưng lại hàm chứa vô vàng màu sắc biến đổi bên trong. Đó là một trong những lý do nó có thể làm tàn hình cả tộc Tel. Màng khí còn là lá chắn vô cùng, nó thanh trừ dịch bệnh, mầm bệnh, sinh vật lạ, con trùng độc, những đợt mưa độc tố và cả bom đạn hủy diệt. Sau quá trình thanh trừ, những khí độc sẽ biến thành những khí có lợi kiến tạo môi trường trong sạch cho người bên trong. Có nghĩa là Tel không cần dùng bất kỳ nguyên, nhiên liệu nào để cung cấp cho hệ thống trên hoạt động, vì khi môi trường bên ngoài còn độc tố thì hệ thống này vẫn còn tồn tại.
Tuy hôm nay Tel chỉ đem theo bốn Buttress nhỏ và một cái lớn. Nhưng bấy nhiêu cũng đủ để tạo nên một khiên chắn tạm thời cho nơi đây. Có thể sau vụ việc này tộc Dylan sẽ bị liệt vào danh sách đen chung với tộc Cô, con người nơi đây cũng sẽ không thể tự do xuất hiện bên ngoài. Nhưng điều đó không quan trọng với Tel từ lâu rồi.
Tel thầm nghĩ “Thế giới bên ngoài liệu có còn gì tốt đẹp?”
Và rồi Tel chuyển giao mọi thứ lại cho Dylan và người của tộc cậu. Cô nói rõ quy tắt hoạt động cho Dylan. Nhờ vào hệ thống dịch chuyển nhanh trong phạm vi ngắn của Dylan, cậu có thể truyền lệnh cho người tộc mình đi nhanh đến bốn vị trí bao quanh tộc, và cấm nó xuống dưới đáy đại dương, đồng thời khởi động chúng.
Còn Dylan nhiệm vụ chính của cậu là tìm cho được vị trí tốt nhất, vững chắc nhất trong tộc hiện tại để cấm chiếc Buttress chính xuống đồng thời gắn thêm bộ phận cố định chống chấn động gần mũi khoan. Tel sẽ tạo một lớp ảo ảnh che đi miệng xoáy nước để người Acher không nhìn thấy được. Sau khi khởi động Buttress, Tel sẽ kết nối với hệ thống siêu máy tính ở tộc cô. Khi được tạo thành, khiên chắn sẽ bảo vệ người nơi đây. Tel không phải lo mọi người bị tấn công, mà thay vào đó cô có thể lo liệu người của Archer. Khi việc thành công, từ đây trách nhiệm của cô lại nặng hơn nữa, sự sống chết của người trong hai tộc điều tùy thuộc vào cô.
Chỉ trong tích tắc vài giây, cục diện đã thay đổi. Người của Archer vẫn chưa kịp chạm đến một sợi tóc bất kỳ ai tộc biển, thì hình ảnh họ dần dần biến mất trước mặt cậu ta.
Việc thay đổi cục diện như thế khiến Archer không khỏi lúng túng bất ngờ. Hắn ta biết người nơi đây vẫn còn dưới đó không biến đi đâu được, tất cả chỉ là chiêu trò của Tel. Hắn sẽ không dê dàng bỏ qua cho người nơi đây như vậy.
Phần còn lại của cục diện do Tel và Archer tạo ra, đã đến lúc phải đối mặt với hắn. Cô cần tìm cách gì đó để phá hỏng mọi hệ thống định vị, cũng như bộ nhớ trên tàu của hắn. Muốn làm điều đó chỉ còn cách lên tàu chiến của hắn.
Tel nói vọng lên để Archer định được vị trí của cô “Acher, ta sẽ cho ngươi bắt giữ!”
Quân đoàn tàu chiến bắt đầu hạ thấp xuống gần mặt nước biển hơn. Acher cho ba đoàn lính đỗ neo xuống đưa Tel lên. Những song xích trói lấy người cô, đến nổi khiến cô không thể nhúc nhích được, rồi họ đồng thanh nói “Mời cô lên tàu”.
Tel chỉ thấy tức cười rồi đáp “Quá phô trương rồi đấy”
Tàu chiến là thứ vũ khí mà mỗi quốc gia thời đại này điều có, nó đủ sức chứa từ 1 nghìn đến 3 nghìn binh lính tinh nhuệ trong đó, tùy thuộc diện tích con tàu. Riêng đối với tàu chiến mà cha con Acher tạo ra nó hoàn toàn là mối đe dọa đối với tất cả quốc gia trên thế giới. Vì nó không đơn giản chỉ là con tàu tác chiến thông thường. Sức chứa con tàu có thể đạt 10 nghìn đến 30 nghìn binh lính, vận tốc không vì thế mà bị chậm lại, vũ khí của họ lại đi trước thời đại, kể cả việc radar định vị cũng khó có thể tìm ra.
Thử tưởng tượng nếu họ đem quân số không quân khoản 10 con tàu có sức chứa một trăm nghìn binh lính, thình lình một buổi sáng đẹp trời xuất hiện trên bầu trời thành phố nước bạn và xả đạn hoặc vũ khí sinh học không ngừng xuống, thì chắc vùng miền lãnh thổ của bạn chỉ còn là đống cát vụn như bề mặt sao hỏa.
Hôm nay Archer đã đem theo 1 tàu chiến trung tâm và 3 tàu chiến với khoảng 60 nghìn lính tinh nhuệ theo. Một vùng biển nhỏ vừa phục hồi như tộc biển thì đạn dược của họ khi xả xuống đủ làm nơi đây trở về đống hoang tàn như lúc đầu.
Lần đầu nhìn thấy quân đoàn của ông Hennry khiến người dân tộc biển hoang man khiếp sợ. “Xin biển mẹ phù hộ cho con dân chúng con vượt qua số kiếp này”
Và lời cầu xin đó đã đến tai Tel.
Trên tàu chiến trung tâm.
Đôi mắt Archer sáng rỡ khi nhìn thấy Tel trước mặt “Mi dạo này khỏe chứ?”
Tel đáp “Bớt nhảm Archer! Lần này ngươi muốn gì ở ta?”
Archer chậc chậc đầu lưỡi đáp “Khẩu khí vẫn tốt nhỉ? Ta chuẩn bị cho ngươi nhiều món quà lắm, từ từ mà tận hưởng nhé!”
Tel đáp “Đừng phí lời nữa! Ta không có thời gian chơi đùa với ngươi đâu!”
Đôi mắt cô chuyển xanh, cô bắt đầu gồng người lên để phá vỡ hết đống xiềng xích vớ vẩn này. Nhưng không! Cô không làm được, có điều gì đó không đúng ở đây, cô không kết nối được với hệ thống máy tính của mình.
Tàu chiến này được thiết kế một cách riêng biệt để đối phó với người đặt biệt như cô.
Archer tỏ vẻ khoái chí nhìn gương mặt khó chịu của Tel “Sao nào? Không kết nối được với máy móc 3 xu của mi à? Vô dụng rồi chứ gì? Tel à! Thương chưa kìa?”
Cô cố bỏ ngoài tai lời khiêu khích của hắn, cố kết nối lần nữa nhưng không thành. Tel cười nhạt đáp “Ca này khó nhở?”
Vừa nói hết câu Tel lãnh đủ một cú đấm như trời giáng của Archer lên mặt, tay chân bị trói không có gì đỡ, cô lăn xổn xoảng dưới mặt đất, máu miệng cũng té ra “Đau đấy Archer.”
Cô cố đứng dậy sau cú đấm đó, nhưng chỉ vừa đứng vững dậy thì lại bị Archer túm cổ quăng mạnh vào góc tường, nơi chứa đầy những chai rượu thượng hạng của hắn. Lần này máu khắp người cô đã đổ ra cùng hàng trăm vết trầy xước. Máu và rượu hòa trộn lẫn nhau, chả phân biệt được đâu là máu, đâu là rượu. Chỉ biết rằng người cô đã ướt hết cả rồi. Cô ngọ quậy đứng dậy lần nữa, khẩu khí vẫn giữ vững “Chỉ bấy nhiêu đây thôi hả? Những đòn đánh này không làm ta chết được đâu Acher!”
Archer cười khoái chí “Con điên này, có vẻ thích ăn đòn nhỉ?”
Thế là cô cứ bị vật đi vật lại như thế cả chục lần, hắn đánh cô như tiêu khiển không mệt nghỉ. Từ trong phòng hắn bay ra tới sân tập luyện của binh lính. Đến độ mà sợi dây xích trên người cô còn phải móp méo nhiều chỗ.
Cô người hầu thân cận của hắn thấy vậy liền chạy lại can ngăn. “Thưa cậu chủ, chơi như vậy đủ rồi, chúng ta còn phải bắt sống ả giao cho ông chủ nữa!”
Archer vẫn chưa thỏa được thú vui của hắn, hắn quát “Im đi, ta tự biết lo liệu!”
Cô người hầu không dám nói gì nữa, đành lui ra.
Riêng phần Tel, cô bắt đầu thắm mệt, nằm co rút một chỗ dưới nền đất, không ngọ quậy, máu tuôn khắp sàn, bầm dập hết rồi còn đâu. Archer hắn cũng mệt, mệt vì phải vật cô nhiều đến thế, hắn lấy khăn từ tốn lau bớt đám mồ hôi đang nhuễ nhãi trên mặt hắn. Xong quay sang nhìn Tel rồi ra lệnh “Đem ả ta trói trên giá treo cho ta”
Trong lúc bất cẩn không chú ý , họ đã gỡ dây xích trên người cô, nhưng một chút bất cẩn đó cũng đủ để làm nên chuyện. Archer không kịp phản ứng lại thì cô đã xổng ra. Chim sổ lồng khó lòng bắt lại?
Archer đảo mắt tìm nhưng không thấy Tel đâu cả “Định mệnh, lũ ngu này!” Hắn chửi trong tức giận.
Từ màn hình máy tính, cô xuất hiện ở đó, với gương mặt trắng hồng, không chút vết xước, cùng nụ cười “điềm đạm” đến độ Archer nhìn vào cứ như muốn đập nát màn hình. Vâng, cô từ đầu chẳng hề bị Archer đấm trúng, mọi thứ vẫn là ảnh ảo của cô, vì bị tổn thương nhiều quá nên nó tự biến mất. Nói cách khác, nếu đó là cô thật, chắc cô đã bị hắn đập chết lên chết xuống rồi.
Hệ thống máy tính của cô hoạt động đa chiều, nếu một chiều đơn phương bị ngắt kết nối thì có sẽ tự động bày trừ nguyên nhân cho cô, nói cách hoa mỹ hơn thì cô và hệ thống là một, không phân tách được đâu. Trong lúc Archer dùng sức lực của hắn để đánh đập ảnh ảo của cô, thì cô đã tìm đến trung ương điều khiển của tàu chiến hắn, và phá hủy đi thiết bị định vị cũng như bộ nhớ của nó.
Và giờ thì dăm ba cái tàu chiến cùng hàng nghìn binh lính của hắn cô hủy cũng không lo ngại gì. Tel hướng góc mặt về phía camera an ninh, nói dõng dạc với Archer “Kết thúc nhé!”
Tel phát tín hiệu báo cho Dylan biết mọi chuyện trên này đã ổn. Từ bên dưới hố xoáy nước cực đại bất ngờ bắn tung lên trời, sức mạnh ngang ngửa vòi rồng tự nhiên, cuốn hết tàu chiến của Archer đi, nát thành từng mảnh vụn, tan xác khắp lục địa. Kể cả Archer và cô hầu, mặc dù được bảo vệ bằng thiết bị hiện đại nhưng cũng không tránh khỏi phần thương tích. Hắn hiện tại không khác gì một người tàn phế.
Còn riêng Tel, cô cưỡi trên con thú chín đuôi, một con robot của cô, thứ có thể biến thành muôn ngàn hình dạng, bay thẳng về Tộc mình mà không lời từ biệt, không một cái ngoảnh lại để ai đó vấn vương, cứ thế mà đi. Mọi chuyện ở tộc biển đã ổn thỏa.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)