Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 05: Nắm lấy hai đầu dây định mệnh

360 0 1 0

Trong bữa ăn hôm nay có phần gượng gạo, toàn bộ quá trình có mình Thẩm Đại luyên thuyên đủ điều. Thẩm Nhung thi thoảng sẽ phụ họa cùng bà đôi câu, riêng Thịnh Minh Trản vẫn không thèm hé răng nửa lời, cô cặm cụi ăn những món ở gần mình nhất.

Bất luận Thẩm Đại từ tốn khuyên nhủ cô nên ăn nhiều hơn, cô cũng chỉ cúi gằm đầu "Ừm." một cái. Sau đó lại gắp phần cải rổ xào tỏi trước mặt.

Thẩm Nhung ghét ăn rau nhất, thành ra cuối cùng bị Thịnh Minh Trản không còn một miếng. Trái lại, Thẩm Nhung lại có chút thiện cảm đối với cô.

Sau khi ăn xong, Thẩm Đại dẫn Thịnh Minh Trản đến phòng ngủ của chính cô.

Phòng ngủ nằm ở lầu hai phía Nam, bên ngoài còn có cái ban công nhỏ, rất yên tĩnh.

Đứng trên ban công có thể thấy hết vườn nhỏ ấm áp. Tuy không có mái che nhưng cũng rất riêng tư, còn có thể trông thấy những dãy núi liền nhau phía xa xa.

"Chuẩn bị có hơi gấp gáp." Thẩm Đại đứng ở ngoài cửa, trông như một vị khách lạ không tùy tiện bước vào trong. Tay kẹp điếu thuốc dài đứng tựa vào cạnh cửa.

"Con có cái nào không thích hợp không, cứ việc nói với ta."

Thịnh Minh Trản xách theo cái cặp nhỏ, ánh mắt quét một lượt quanh căn phòng. Sau đó ngoái đầu lại, nhỏ nhẹ nói với Thẩm Đại: "Tất cả đều thích hợp, cảm ơn dì."

"Khách sáo với dì Thẩm làm gì?" Thẩm Đại nói. "Hãy cứ xem nơi này như là nhà của con. Nuôi một cô con gái là nuôi, mà nuôi đứa cũng là nuôi, coi như là thêm một miệng ăn."

Đôi môi Thịnh Minh Trản mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng sau cùng không nói ra.

"Cái gì của con cũng giống với em gái Tiểu Nhung hết, con bé ở đầu hành lang bên kia." Thẩm Đại chợt nhớ gì đó liền thêm vào. "Yên tâm, con bé rất ngoan, nó sẽ không làm phiền con đâu. Sáng mai, ta sẽ đưa con và Tiểu Nhung đến học chung một trường, dẫn con đến lớp gặp chủ nhiệm mới."

Thẩm Đại nhìn ra được đứa nhỏ Thịnh Minh Trản này rất ít nói, còn hướng nội. Không còn căn dặn gì thêm để tránh làm con bé, bảo cô hãy đi tắm rửa cho thoải mái, chuẩn bị thích ứng ngôi trường mới, nói xong liền đóng cửa lại rời đi.

Thịnh Minh Trản tắm xong bước ra, muốn nhắn lại với Thẩm Đại rằng không cần đưa mình đi, cứ đưa địa chỉ để tự cô tự đến là được. Kết quả là quên add Wechat của Thẩm Đại, đành phải xuống lầu tìm bà ấy.

Vừa đến ngã rẽ cầu thang, cô đã nghe thấy giọng của Thẩm Nhung: "Hả? Muốn cho chị ấy ở lại nhà chúng ta?"

Thịnh Minh Trản dừng bước, lùi lại. Đứng nép sau tường tránh để mẹ con nhà họ Thẩm phát hiện ra cô.

"Ừm, nhà chị Minh Trản con xảy ra chút chuyện. Trong khoảng thời gian này, cứ để chị ấy ở tạm chỗ chúng ta." Thẩm Đại dụi điếu thuốc trên tay vào gạt tàn, tay phẩy phẩy khói trước mặt.

Thịnh Minh Trản nghe ra được, giọng điệu của Thẩm Đại khi nói chuyện với con gái có chút thận trọng.

Cũng dễ hiểu thôi, làm gì có ai muốn cho một người lạ tự nhiên xuất hiện trong nhà, xong còn chiếm đi phân nửa sự chú ý của mình.

Huống chi...

Thịnh Minh Trản giữ chặt con dao không rời thân trong túi.

Nào ngờ, Thẩm Nhung im lặng một lúc sau đó lại nói: "Vậy lúc con dậy tập thể dục buổi sáng sẽ sang đánh thức chị ấy luôn, nếu chị ấy không chê phiền."

Đôi mắt u buồn của Thịnh Minh Trản sau khi nghe câu nói ấy liền tròn xoe.

Thẩm Đại thầm cười: "Ai dám chê con phiền chứ. Hơn nữa chị Minh Trản của con học lớp Chín, phải đi học sớm, dậy không trễ hơn còn là bao. Nhưng mà con nha, đừng có thấy người hiền rồi ăn hiếp, biết chưa hả?"

"Con ăn hiếp chị ấy á?" Thẩm Nhung "Hừ" một cái.

Thịnh Minh Trản thầm nghĩ, có lẽ cô ấy sẽ đem chuyện con dao mách lại với mẹ mình. Mấy ai thích ở cùng một phần tử nguy hiểm xa lạ đâu chứ.

Sau khi Thẩm Nhung tức giận "Hừ" một cái xong, cô chầm chậm đi xuống lầu, nói với lại. "Con sẽ cố."

Thịnh Minh Trản: "..."

Thịnh Minh Trản nghe thấy tiếng của hai người càng lúc càng xa, mới dám thò đầu ra xem xét. Tò mò, cô đứng trên lầu hai nhìn xuống, ánh mắt dừng lại trên bờ vai nhỏ hẹp của Thẩm Nhung, thẫn thờ trong phút chốc.

...

Tiệc sinh nhật vào mười lăm năm trước. Hai con người như được sắp đặt, nắm lấy hai đầu dây định mệnh. Bắt đầu một cuộc sống mông lung, giữa biển người xô bồ, ta lại chạm mắt nhau.

Thịnh Minh Trản mang thương tích đầy mình lảo đảo bước đi loạng choạng về phía Thẩm Nhung, đi về phía tình yêu chân ái của cô.

Những chuyện xảy ra sau đó, giống như đoàn tàu bị chệch khỏi đường ray. Cả hai quyết định ra ra khỏi trục của cuộc đời một cách dứt khoát không khoan nhượng. Bỏ lại một mớ hỗn độn không cách nào gỡ rối trên đất.

___

Đêm khuya, sau khi rời khỏi bệnh viện ung bướu. Thịnh Minh Trản lái xe vào tầng hầm của khách sạn M. Cần gạt nước trông có vẻ mệt mỏi, lắc qua lại gạt xuống lớp tuyết đang bám trên kính chắn gió.

"Cho tôi mượn hai vạn." Sau khi Thịnh Minh Trản thuận lợi đưa xe của Lâm Chỉ tiến vào chỗ đậu, cô lập tức gọi cho chủ xe để vay tiền.

Tự nhiên lúc này lại bị tên trời đánh phá giấc. Lâm Chỉ cũng là một thành viên trong hội mất ngủ. Nhận được cuộc điện thoại khó hiểu Thịnh Minh Trản, cô hỏi. "Bà chủ quý hóa ơi, tiền cậu đâu?"

Tuy rằng mất liên lạc hai năm, nhưng lần này về nước có thể nói là vung tiền như rác ở Trường Nhai. Lâm Chỉ còn tưởng cô ra nước ngoài giúp được ông chủ lớn nào đó làm việc nên mới hào phóng như vậy. Hỏi ra mới biết đấy là công việc kinh doanh riêng của Thịnh Minh Trản.

Cũng đúng, từ nhỏ Thịnh Minh Trản đã có đầu óc kinh doanh rồi. Ở nhà họ Thẩm mấy năm nay, phỏng chừng đã học hỏi không ít từ Thẩm Đại. Trước đó còn bán các bất động sản do mình đứng tên trong nước gần cả trăm triệu, cũng coi như là có chút vốn gầy dựng sự nghiệp.

Với sự thông minh của Thịnh Minh Trản. Trong vòng hai năm, việc thoát khỏi một công ty không phải là không có khả năng.

Thật không may, "người thầy" Thẩm Đại từng truyền thụ đạo lý, giải đáp mọi thắc mắc về thương trường cho cô trước đây, đã giáng cho cô một đòn chí mạng không thể ngóc đầu lên lại.

Thịnh Minh Trản ở nước ngoài như cá gặp nước. Nghĩ đến đây, tự hỏi thế quái nào nửa đêm cô lại gọi bảo muốn vay tiền, mà lại còn là con số nhỏ cỡ hai vạn.

"Trả tiền khách sạn." Thịnh Minh Trản nói. "Tiền trong tài khoản khác của tôi ngày mai mới có thể đến."

"..."

Hiểu rồi, cô ấy vừa đến thăm mẹ một chuyến. Xong thì lấy hết tiền trong người đóng vào đó, mà quên mất tiền khách sạn chưa trả thành ra phải cầu cứu bạn già chí cốt.

"Thịnh Minh Trản, cậu cũng thật là... Lát nữa tôi chuyển qua cho cậu."

"Cảm ơn."

"Ơn nghĩa gì. Mà, dì Thẩm sao rồi?"

Lâm Chỉ được xem là người bạn cũ của nhà hát An Chân, là một trong những biên kịch của "Nhữ Ninh" và đồng thời cũng là bạn học cũ của Thịnh Minh Trản. Trước kia không ít lần cô ghé qua nhà họ Thẩm, là người mà Thẩm Đại dõi theo cho đến lớn.

Trước đó, vở kịch đầu tiên cô viết tại nhà hát An Chân đã gặt hái được thành công. Những tháng năm ấy Thẩm Đại hỗ trợ cô không ít, cô nợ Thẩm Đại một ân tình. Lúc bà ngã bệnh cô có ghé qua thăm hỏi vài lần.

Khi đó Thẩm Đại mới nhập viện, bản thân vẫn còn khỏe. Thấy tiểu bối đến thăm mình, bà còn tự xuống giường tiếp đón, bóc quýt đưa cho Lâm Chỉ. Căn bản không giống người bệnh. Dạo gần đây Lâm Chỉ bận đến nỗi hận không thể tự tách mình làm hai. Vì không có dịp đến thăm bệnh nên mỗi ngày cô đều gửi Wechat cho bà, nhưng Thẩm Đại rất ít khi trả lời. Chắc là sinh lực mỗi lúc một yếu dần đi rồi.

"Tệ lắm." Giọng Thịnh Minh Trản rất trản. "Bà ấy tự tránh mặt người nhà và đến hỏi bác sĩ. Bác sĩ bảo chỉ còn nửa năm."

Cái gọi là "người nhà" chẳng phải còn Thẩm Nhung sao?

Lâm Chỉ nghe xong cũng kinh ngạc. Không phải ai cũng dám đối mặt với ngày tử vong của chính mình, nhưng Thẩm Đại thì có.

"Cậu, gặp Thẩm Nhung chưa?"

Dù sao thì, không biết là vô tình hay cố ý. Vì đêm nay Lâm Chỉ cũng đã châm lửa mấy thùng thuốc nổ rồi, cái này có là xá chi.

Nhắc tới cái tên Thẩm Nhung, Thịnh Minh Trản im lặng gần như là biến mất.

Lâm Chỉ vuốt mũi, mắt thấy trên màn hình có một tin Wechat vừa được gửi đến, liền nhấp vào đọc vài lần rồi nói:

"Sao thế Minh Trản? Lão Triệu nhắn Wechat hỏi cậu ngày mai mấy giờ gặp và gặp ở đâu?"

Thịnh Minh Trản có hẹn với người môi giới nhà hát bảo rằng muốn thuê. Vì muốn chuẩn bị bản địa hóa một vài vở nhạc kịch xuất sắc mà mình tìm được ở nước ngoài.

"Lát nữa, tôi sẽ gọi điện cho hắn."

Thịnh Minh Trản nhận được hai vạn do Lâm Chỉ chuyển liền đi thang máy lên đại sảnh. Một bên vừa làm thủ tục nhận phòng, còn một bên gọi điện cho Triệu Kiêu nói:

"Ngày mai, buổi tối 8 giờ, gặp ở Ngự Mãn Đông Phong. Ừm, chính là nhà hàng ẩm thực kết hợp ở đường Quang Hoa."

Cúp máy, ngay lúc Thịnh Minh Trản muốn đi tắm rửa, điện thoại nhận được một thông báo Wechat. Thịnh Minh Trản vừa tháo nút áo sơ mi bằng một tay, vừa liếc mắt nhìn xem.

[Minh Trản, Mưu Lê nè! Cậu về nước khi nào thế? Sao lại không báo mình hay? Làm mình một phen vừa mừng vừa bất ngờ.]

Lát sau còn gửi thêm một emoji con mèo mặt đỏ.

Thịnh Minh Trản tắm xong bước ra, đọc tin nhắm của người kia xong thì nhắn lại: [Tối nay tôi hủy hết cái cuộc hẹn đã sắp xếp rồi. Cậu muốn ăn gì? Tôi nghe theo cậu.]

___

Giấc ngủ này khiến Thẩm Nhung mệt mỏi rã rời. Hình ảnh Thịnh Minh Trản lấp đầy trong mơ không nói, vừa tỉnh dậy cổ họng liền đau rát như bị đổ cát vào. Từ cổ họng đến dạ dày vừa khô khốc lại vừa thiếu hụt Acid pantothenic liên tục dẫn đến đau đầu như búa bổ.

Trên tay phải có một vết thương rộng chừng ba centimet, kéo dài từ hổ khẩu* vào lòng bàn tay. Máu đã đóng vảy từ lâu, năm ngón tay vừa cử động liền đau nhói.

(*Miệng cọp. Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.)

Thẩm Nhung cố nhớ lại nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra bị thương khi nào. Chỉ có thể đưa ra giả thuyết chắc là tối qua lúc cô ghé vào lan can để nôn mửa, không cẩn thận bị thứ gì đó cắt trúng.

Thẩm Nhung rửa sạch miệng vết thương, dùng chất lỏng bôi vào bên trên sau đó dán băng keo cá nhân lại. Cảm giác vô cùng đau thốn nhưng đồng thời nó lại giúp cô tỉnh táo lại phần nào. Sáng nay không có cách nào tập thể dục, giọng nói vừa cất lên cái cổ họng này hát hai bài là phun khói.

Cô uống chút nước, nhìn qua thấy Thẩm Đại còn ngủ, mới dám lấy hợp đồng của Dương Thịnh ra. Dùng điện thoại chụp gửi cho công ty cố vấn pháp luật. Trong lúc chờ đợi câu trả lời từ phía bên kia, cô đánh dấu những thuật ngữ chuyên môn mà bản thân không hiểu, dùng điện thoại tra cứu.

Lúc này, Thẩm Nhung hoàn toàn minh mẫn, so với tối hôm qua còn nhạy bén hơn nhiều. Sau khi xem xong bản hợp đồng, đúng lúc luật sư Hoàng phản hồi lại cô:

[Tiểu Nhung à, cái hợp đồng không khác gì khế ước bán thân, nhất định không được ký.]

Quả nhiên, Thẩm Nhung nghĩ không sai. Dương Thịnh chiếm lấy mười lăm năm vàng son sau này của cô. Biến cô thành cỗ máy kiếm tiền cho hắn, cùng với...

Thẩm Nhung nhắn lại cho luật sư Hoàng: [Cảm ơn, tôi sẽ suy xét.]

Cô thoát khỏi cửa sổ trò chuyện Wechat với luật sư Hoàng. Phát hiện trong group chat bạn bè nhảy lên, có ai đó đang trò chuyện bên trong.

Nó không phải là nhóm bạn cùng lớp, mà chỉ là nhóm được tạo ra bởi những người yêu thích nhạc kịch cô quen biết vào thời cao trung mà thôi. Trước đây có cả Thịnh Minh Trản, nhưng sau khi chia tay cô đã chọn rời nhóm.

Sau khi Thịnh Minh Trản đi, Thẩm Nhung căn bản không còn nhắn gì trong nhóm nữa. Mỗi khi muốn tìm ai đều len lén tìm riêng.

Cô nhìn vào trong nhóm, mọi người đang bàn bạc về chuyện tụ hộp tối nay. Một đám người thích ca hát thì bất kể là bữa tiệc nào, xuất phát điểm luôn là KTV.

Bây giờ, mỗi lần nhìn thấy ba chữ "KTV", Thẩm Nhung liền cảm thấy có chút buồn nôn. Cô nhìn bầu không khí sôi nổi bên trong và chọn rời khỏi nhóm, dù sao cũng không muốn đi.

Trước khi Thẩm Nhung rời khỏi bệnh viện, cô đã cho Thẩm Đại uống morphin.

Từ đó đến giờ, Thẩm Đại luôn miệng bảo không đau, tuy bà không nói nhưng Thẩm Nhung vẫn có thể nhìn ra được. Bình thường hỏi bà "Đau không?", bà sẽ chắc nịch đáp lại "Không đau" chính là còn chịu được. Nhưng một khi bà không hé răng nửa lời thì Thẩm Nhung biết ngay là dù mẹ mình có mạnh mẽ bao nhiêu thì cũng không chịu nổi sự dày vò.

"Lát nữa dì cả sẽ tới chăm sóc mẹ. Hôm nay, con phải đến nhà hát nộp phí luyện tập rồi còn về cho Tiểu Mệnh ăn. Buổi tối, con sẽ tranh thủ ghé qua đây."

Vốn dĩ tưởng đâu Thẩm Đại sẽ nói "Con cứ làm việc của mình đi." Câu nói ấy vụt qua đầu cô, mỗi một từ đều như tảng đá nặng trịch nằm trong cái thân xác chân không này. Đôi môi nhợt nhạt không còn nổi chút sức lực nào để hé mở.

Bà nằm trên giường, lẳng lặng nhìn con gái một cách chăm chú. Thấp thoáng đâu đó hiện lên dáng vẻ của chính bà vào năm ba mươi tuổi. Trẻ trung xinh đẹp, tràn trề sức sống.

Thẩm Nhung thấy rõ sự miễn cưỡng trong mắt bà, nên đi khó chịu, hôn lên trán Thẩm Đại. Cầm nút gọi nhét vào tay bà, trông như hứa rằng: "Con sẽ trở lại ngay, mẹ hãy chờ con."

Cô cũng không muốn rời xa mẹ, nhất là trong khoảng thời gian đặc biệt này.

Rời khỏi phòng bệnh, đầy đau khổ và li biệt, thì đúng là có được cơ hội xả hơi một chút. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là cô có thể bỏ lỡ cơ hội ở bên mẹ lần cuối.

Nhưng Thẩm Nhung không còn lựa chọn nào khác. Ngoài việc liều mình bảo vệ mẹ, cô còn vì nợ nần mà chật vật vay mượn khắp nơi.

Thẩm Nhung ra tới cửa bệnh viện thì gặp dì cả.

Dì cả bị cao huyết áp, buổi sáng vừa mới truyền dịch mà giờ lại phải lê cái thân xác héo tàn này đến giúp cô. Khoảng cách của bà so với em gái, gần với thượng đế hơn một bước.

"Con đi đi." Tóc dì cả bị gió lạnh thổi tán loạn, mỏng manh như rong biển trong dòng hải lưu. Như thể chỉ cần một trận gió lớn là có thể thổi bay tóc bà như một cái cây sinh trưởng từ lòng đất bị nhổ bất ngờ vậy. Bà đứng loay hoay tại chỗ một hồi, ngẫu nhiên lắc ra vài chữ. "Dì, có dì chăm mẹ rồi. Con yên tâm đi."

Thẩm Nhung nói "Cảm ơn". Sau đó bắt taxi trở về nhà ở khu biệt thự "Thiên Lý Xuân Thu".

Vừa vào cổng sân đã nghe thấy tiếng Tiểu Mệnh sủa gâu gâu phát ra từ trong phòng. Đứng sau cửa kính kích động mà xoay vài vòng, tiếng kêu chuyển sang rên "Ử ử" vì thiếu kiên nhẫn.

"Mi gấp cái gì?" Thẩm Nhung mở cửa, một con golden bất ngờ nhảy cẫng lên, thiếu chút nữa đã đẩy ngã được cô.

"Làm sao thế hả? Ngồi!" Mấy ngày nay vì chạy đôn chạy đáo khiến Thẩm Nhung mệt mỏi kinh khủng. Suýt chút nữa là tiểu Mệnh đẩy cô ngã ngửa rồi.

Tiểu Mệnh là do Thịnh Minh Trản nhặt về. Lúc mới gặp, toàn thân nó dơ dáy, căn bản không nhìn ra nó thuộc giống loài gì.

"Tại sao lại muốn nuôi nó?" Thẩm Nhung bị dị ứng với lông chó. Chỉ liếc thấy con cún bẩn thỉu thôi cũng đủ thấy khó chịu.

"Giống chị." Thịnh Minh Trản nói một cách ngắn gọn đơn giản dễ hiểu.

"..."

"Gặp được chị chính là số mệnh của nó, bất luận là tốt hay xấu. Sau này cứ gọi nó là Tiểu Mệnh đi."

"..."

Chị có chắc với cái tên ấy không thế?

Thẩm Nhung nhìn qua chị ấy, xong nhìn lại con cún hoang. Cô không thấy giống.

Nhưng cô có thể lý giải Thịnh Minh Trản đang suy nghĩ cái gì. Không ba không mẹ, vô gia cư. Giống ở điểm này chăng? Thẩm Nhung nghe chị ấy nói vậy trong lòng có hơi uất ức.

Tiểu Mệnh được Thịnh Minh Trản đưa đến trường huấn luyện chó, vừa ngoan vừa thông minh. Nếu tính theo tuổi xương thì nó sinh cùng năm với cháu trai dì cả. Lúc đứa cháu trai kia chỉ biết nằm trên giường khóc lóc đòi sửa, Tiểu Mệnh đã có thể thay Thịnh Minh Trản đi mua nước tương rồi.

Thời điểm Thịnh Minh Trản rời khỏi nhà họ Thẩm, chị ấy chỉ mang theo một chiếc vali rỗng cùng một vài bộ quần áo, tất cả những thứ khác đều bỏ lại.

Bao gồm cô và những món đồ kỷ niệm của Thẩm Nhung, với cả con cún này.

Ngày thường nó sẽ sủa inh ỏi khi thấy có người lạ đến gần, nhưng đã qua một ngày một đêm không gặp chủ nhân hơi phấn khởi. Ngay cả khi nghe thấy mệnh lệnh, nó cũng phải xoay vòng vòng vài cái rồi mới ngồi xuống.

Trong lúc xoay vòng cái đuôi vô tình quất lên cẳng chân của Thẩm Nhung, khiến cô đau đến nỗi không thốt nên lời.

Tiểu Mệnh có một chỗ nhỏ ở sân sau dành cho việc đi WC, Thẩm Nhung giúp nó dọn dẹp lại, sau lại đổ thêm đồ ăn và nước uống rồi mới bỏ lên lầu.

Tiểu Mệnh cứ hăng hái mà đi theo cô, cùng nhau lên phòng ngủ trên lầu. Tò mò nhìn Thẩm Nhung lôi cả đống đồ di chuyển ra ngoài.

Hôm nay cô đến đoàn kịch "Bất khả kháng" thanh toán khoản phí cuối cùng

Ngay cả khi còn kịch còn chưa diễn qua một ngày, nhưng tất cả các khoản phí từ diễn tập, ăn uống, tiền đi lại đều phải thanh toán. Đây chính là điểm mấu chốt của Thẩm Nhung. Nhưng với tình hình kinh tế hiện tại thật sự là không có tiền mặt, thành ra chỉ đành bán đồ mà thôi.

Chọn những chiếc túi phiên bản giới hạn cuối cùng, giày, các sản phẩm điện tử và đổ cả các món tráng sức. Một trong số chúng vẫn còn rất mới vì trước nay cô chưa từng đụng vào, thậm chí còn chưa thấy qua nữa. Thẩm Nhung nhét toàn bộ vào trong vali.

Lúc đang thu dọn đồ vật, bất ngờ một hộp bìa cứng hình chữ nhật nhỏ màu đen bị mắc ở giữa túi rơi thẳng vào vali, vé máy bay tung tóe khắp bên trong.

Thẩm Nhung có hơi sửng sốt.

Trên vé máy bay này, chỗ tới lui đều cùng một địa điểm, là thành N và thành phố Y. Tên hành khách còn là "Thẩm Nhung."

Từ trên vé ta có thể thấy rõ. Mấy năm nay, cứ cách một hai tháng là Thẩm Nhung lại đến thành phố Y một chuyến.

Thẩm Nhung nhanh chóng nhặt từng cái vé lên toan ném vào thùng rác bên cạnh, động tác dừng lại trong thoáng chốc, suy cho cùng đâu cần phải làm thế. Không nói không rằng mà gom nó lại, cất vào tận cùng bên trong của ngăn kéo.

Khóa vali lại, cô đã tìm được một người bạn chuyên giao dịch hàng secondhand xa xỉ. Lát nữa sẽ mang toàn bộ chỗ này đem đi bán. Đây là đống tư trang cuối cùng, bán xong sẽ đến lượt căn nhà này.

Thời điểm này, Thẩm Đại đã không còn chút sức lực nào. Vẫn luôn tự dằn vặt, giá như trước đó đừng nghĩ đến chuyện về hưu, giao toàn bộ quyền hành chuyển sang tên của Thẩm Nhung. Bây giờ đổ nợ, mọi mình Thẩm Nhung phải gánh chịu hết.

Từ lâu, Dương Thịnh đã bắt đầu gây áp lực cho cô rồi. Ba trăm triệu được hoàn trả ngay trong tháng, hai trăm triệu còn lại có thể trả góp từ từ. Bằng không Dương Thịnh có vô vàn cách dùng chính đạo hoặc tà đạo tống cô vào nhà giam.

Để tránh rơi vào vòng lao lý, Thẩm Nhung bán xe, bán nhà, đem tất cả những gì có thể bán được đều bán đi. Và rồi cô cũng dần dần hiểu ra, Dương Thịnh sớm đã tính ra nhà hát An Chân và các bất động sản đứng tên cô tổng cộng bán được bao nhiêu tiền, tính luôn cả cực hạn của cô nữa.

Không muốn vào tù thì phải lên giường với Dương Thịnh. Thẩm Nhung thậm chí còn thấy phương thức trước đó, cô dễ tiếp thu hơn.

Bởi vì căn hộ chung cư này cô cần bán gấp, thành ra so với giá thị trường thấp hơn ba mươi vạn. Nhưng vị trí vẫn tốt nhất trong khu. Trước sân có hồ nước nhân tạo, phía sau lại có dãy núi. Vừa bảo mật quyền riêng tư tốt lại có phong cảnh đẹp, hiển nhiên rất nhanh đã bán được.

Việc sang tên cũng đã xong, tuần sau cô buộc phải dọn đi. Các vật dụng trong nhà không được phép lấy đi, bất kể món đồ gì đều phải để lại cho đời chủ kế tiếp.

Trong thời đại cần chú ý hiệu suất này, hầu hết mọi thứ đều diễn ra rất nhanh. Xây nhà nhanh, bán nhà còn nhanh hơn. Người đến cũng nhanh và khi đi chỉ là trong chớp mắt.

Tiểu Mệnh ngồi bên cạnh nhìn cô, nó cảm nhận được Thẩm Nhung không còn giống với ngày xưa nữa. Hai tròng mắt tỏa sáng, nó nghiêng đầu nhìn cô một cách khó hiểu.

Thẩm Nhung dửng dưng mà bật cười, xoa cái đầu to của nó một cái.

"Yên tâm." Thẩm Nhung nói, "Mi sẽ theo ta."

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: