Chương 1
Tình Nào Không Đau
Tháng ba, những ngày mùa Xuân không khí vô cùng mát mẻ tại thành phố J thuộc tỉnh Jeonbuk của Hàn Quốc.
Mùa Xuân mọi cỏ cây hoa lá đều đâm chồi nảy lộc khiến cho mọi thứ đều trở lên tươi đẹp.
Bệnh viện BG hôm nay cũng rất đông như cách đây ba tháng khi Xuân đưa bà Thu mẹ của cô đến bệnh viện kiểm tra sau đó bác sĩ yêu cầu nhập viện điều trị.
Hôm nay là buổi tái khám lại sau khi được xuất viện về nhà.
“Hai mẹ con hẹn chị mười giờ sao đến sớm vậy?”
Mai Quỳnh đang ngồi trước màn hình vi tính xử lý công việc thường ngày mà nàng vẫn làm, tiếp đón những bệnh nhân là người Việt đang sinh sống học tập và làm việc tại tỉnh JeonBuk.
“Sáng em đưa cu nhà em đi học xong đến viện luôn. Đến sớm về sớm chị à.”
Mỗi lần Xuân đến viện nói chuyện với chị Quỳnh cô rất ngại vì cách xưng hô của bản thân cô với chị Quỳnh chẳng có chút gì phù hợp.
Xuân năm này hai chín, mẹ cô thì năm mươi còn chị Quỳnh ba mươi bảy. Trong khi mẹ thì cứ xưng hô với chị Quỳnh là chị em còn cô cũng không thể gọi chị Quỳnh một tiếng cô hay dì được.
“Hôm nay đầu tuần bệnh viện hơi đông. Chắc nín thở luôn.” Nàng làm thông dịch viên ở bệnh viện cũng lâu mà không quen được với không khí đông bệnh nhân thăm khám.
“Em thấy ngày nào em đến bệnh viện cũng đông như nhau.”
“Bệnh viện lớn lên thế đó. Người Việt mình đến cũng đông lắm. Nhiều hoàn cảnh khó khăn, thương lắm chẳng biết sao. Em đó chịu khó đi kiểm tra sức khỏe định kỳ vào.”
Quỳnh làm ở bệnh viện cũng được hai năm, nàng đã chứng kiến rất nhiều hoàn cảnh éo le của du học sinh, cô dâu, lao động, thăm thân hay những người bất hợp pháp. Tất cả vì muốn kinh tế khá lên mà phải đánh đổi rất nhiều thứ đặc biết sức khỏe của bản thân mình.
“Không khám thì thôi, khám ra thêm lo lắm.”
Đây là suy nghĩ chung của rất nhiều người.
“Chính cái suy nghĩ đó mà đến khi biết đến đã quá muộn.”
“Chị cũng nói nó thế mà nó chủ quan lắm. Giờ sức khỏe là trên hết. Không như mẹ đây bị bệnh tật rồi mới biết cái gì quan trọng nhất.”
Xuân nghe mẹ nói xong cô chỉ cười trừ cho qua theo chân Quỳnh vào khoa phụ sản ngồi đợi đến lượt mẹ khám.
“Nhìn chị tướng đi hôm nay hơi khác thì phải?” Cô tò mò hỏi nàng
“Biết còn nói… hôm qua cuối tuần mấy chị em gần nhà rủ nhau đi leo núi mà không nghĩ lại xa lại mệt như vậy. Sáng nay chị còn tưởng không thể đi được.”
“Mấy bức ảnh chị chụp đăng trên facebook đó hả? Giỏi nhỉ?”
“Giỏi gì? Bị con bé em gái nó lừa đó.”
Cô hiện rõ vẻ mặt vui vẻ cười đến sáng rạng.
“Nhìn vậy mà dễ tin người. Giống giả lai.”
“Ai cũng nói chị giống như em nói.”
Câu chuyện vui làm quà mà chẳng mấy đã đến khoa.
Vừa bước vào khoa cô ý tá liền lên tiếng chào hỏi.
“Chị đến rồi. Xin hãy đợi một chút.”
“Mẹ ngồi đợi đây đợi đi. Con đi vệ sinh chút.”
“Đi đi, có gì có chị Quỳnh rồi.”
Hương nhìn Xuân đã đi vào trong dòng người.
“Con gái bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai chín, lấy chồng sáu bảy năm giờ mới có được thằng bé ba tuổi.”
“Đội trẻ bây giờ chắc không muốn đẻ. Em đây cũng có một đứa.”
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười sáu rồi mà cao lắm.”
Nàng luôn tự hào về đứa con gái của mình cho dù cuộc hôn nhân của nàng lúc bắt đầu không có tình yêu nhưng đổi lại ông trời cho nàng một cô con gái luôn ngoan và học giỏi.
“Tí nữa nghỉ trưa mời Quỳnh đi ăn cơm được không? Cảm ơn Quỳnh một tuần ở viện đã giúp đỡ hai mẹ con. Con bé mua vé máy bay cho sang tháng về Việt Nam bên này bệnh tật đau ốm suốt không muốn phiền con bé.”
Bà Thu nghĩ rất nhiều, bà lên về Việt Nam sẽ tốt hơn cho con cho cháu mình.
“Sao lâu thế? Vẫn chưa vào gặp bác sĩ à mẹ?”
“Chưa. Thấy bệnh nhân vào trong đó đã ra đâu. Mẹ rủ chị Quỳnh tí nữa đi ăn cơm.”
“Vậy chị xem gần đây có quán nào ngon thì đi ăn trưa. Khu này em không phải chủ nhà chẳng biết chỗ nào.”
“Sợ hai mẹ con đợi chị lâu thôi.”
Quỳnh nhìn đồng hồ trên điện thoại thấy còn tiếng rưỡi mới đến giờ nghỉ trưa.
“Không sao. Em ngồi đợi được.”
Chỉ cần hai trận game là có thể giết thời gian một cách nhanh chóng mà không buồn chán. Cô có một thói quen khi tâm trạng không tốt không thể giải tỏa thì chơi game sẽ là lựa chọn của cô.
Sau khi gặp bác sĩ kiểm tra vết mổ của mẹ đều không có bất kỳ một bất thường khiến cho Xuân yên tâm được phấn nào khi có thể để mẹ một mình bay về Việt Nam.
Thức ăn được đưa lên bàn hết mà Xuân đi nhà vệ sinh chưa ra khiến cho bà Thu không khỏi trông ngóng.
“Thôi ăn đi Quỳnh chứ con bé đi rửa tay lâu lắm.”
Ở bên cạnh Xuân gần ba chục năm lên bà biết Xuân có thói quen mà ai cũng kêu rửa tay trước khi ăn, tắm rửa, đánh răng rất là lâu. Xuân mà đứng thứ hai chắc chẳng ai dám đứng thứ nhất.
“Con gái mà nhìn chẳng giống mẹ gì hết.”
“Ừ, Xuân là con gái nuôi.”
Không ngờ gần 30 năm về trước một lần bế giúp mà phải nuôi gần ba mươi năm liền.
“Thức ăn ra rồi sao? Ăn thôi hết nóng là hết ngon.”
Đối với cô thức ăn mà không còn độ nóng ấm nhất định thì ăn không còn thấy ngon nữa.
“Chị thấy em hơi khó ăn với kỹ tính thì phải?”
Lúc ngồi vào bàn nàng đã thấy cô lau đũa rất kỹ, không dùng cốc để sẵn ở bàn mà lấy cốc đang được sấy khô trong tủ, không lấy nước lạnh ở bình được nhân viên phục mang ra mà lấy nước ấm trong máy lọc nước của quán.
“Trong thời gian con đi rửa tay hai người nói xấu con à?”
Cô hiểu tính của mẹ mình sẽ nói cho người khác nghe những điều của con gái mình. Dù điều đó là tính xấu hay tốt, lúc đầu cô thấy hơi khó chịu nhưng dần dần cũng thành quen.
Nàng vẫn chưa bỏ cuộc tiếp tục trêu cô.
“Tay em đẹp nhỉ? Đã đẹp còn rửa lâu.”
Khụ… Khụ…
Nàng khiến cho cô tí nữa phun hết thìa canh trong miệng ra ngoài.
Nàng rút giấy lau trong hộp đưa cho cô lau miệng không quên tủm tỉm cười.
“Xin lỗi, chị không cố ý.”
Nói không cố ý là nàng nói thật vì tay cô so với tay nàng rất đẹp ngón tay dài trắng đẹp, móng tay được cắt tỉa gọn gàng phù hợp với từng ngón. Một người ngồi bàn giấy quanh năm suốt tháng như nàng ngồi so bàn tay mà đáng xấu hổ.
Nói tháng sau Xuân để cho mẹ về nước nhưng trong lòng cô cũng không lỡ để cho mẹ phải về. Ở quê hương Xuân cũng còn hai đứa em, mẹ cô cũng phải về nhà chăm sóc cho em.
“Mai mẹ về rồi… Ở bên này có chuyện gì con phải biết nhường nhịn chồng con. Mẹ biết mày nóng tính nhưng dù gì chồng cũng nhiều tuổi hơn thì phải biết tôn trọng.”
“Đến đâu tính đến đó.”
Nhiều khi bản thân cô suy nghĩ không biết có phải mình đã sai lầm khi lựa chọn bước chân sang bên này.
“Dù thế nào thì đây mới chính là quê hương của con. Con có muốn tìm lại bố mẹ mình không đều do con quyết định.”
Bà chỉ mong đứa con gái bà không mang nặng đẻ đau mà mấy chục năm gọi bà một tiếng mẹ sẽ tìm được gia đình đó mới là điều làm cho bà hạnh phúc nhất.
“Sau này nếu có một ngày con tìm được bố mẹ đẻ thì cũng đừng trách họ vì sao không quay lại đón con. Con đã làm mẹ chắc chắn con hiểu chẳng có một người mẹ nào muốn bỏ con mình như thế. Đó sẽ là nỗi ân hận cả một đời của người làm mẹ.”
Cô hiểu tất cả những gì mẹ cô đang nói, nếu không hiểu điều đó thì cuộc hôn nhân của cô có thể kéo dài đến thời điểm này không.
Những thứ mới bắt đầu trên thế gian này đều tốt đẹp như khi chúng mới được tạo ra.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)