Mỗi khi về nhà bố mẹ, Kim Seong Kyung cũng được mẹ chuẩn bị cho một bữa sáng tươm tất. Gia đình có người giúp việc nhưng bữa ăn cho chồng con lúc nào bà Park Mi Ja cũng muốn tự tay chuẩn bị vì bà hiểu được khẩu vị của từng người trong nhà.
Dù đã gần bảy mươi nhưng bà vẫn giữ được nét trẻ trung như phụ nữ ngoài năm mươi, khó có người phụ nữ nào được như bà.
“Về nhà bao giờ cũng được ăn bữa cơm ngon.”
Seong Kyung biết mỗi lần về nhà cô sẽ được ăn ngon nhưng mỗi khi rảnh cô mới về còn đâu cô toàn ở lại căn hộ riêng của mình. Bố mẹ có tuổi mà cô cứ đi sớm về muộn sợ bố mẹ bị ảnh hưởng thì không tốt cho giấc ngủ.
“Seong Kyung à, con đã tìm được hai mẹ con người phụ nữ hôm chúng ta bắt gặp ở bệnh viện chưa?”
“Tuần này con bận quá chưa có thời gian. Trưa nay sau khi kết thúc buổi dạy cho sinh viên con sẽ về bệnh viện xem lại camera ngày hôm đó.”
Mỗi lần nhắc đến em gái lúc nào mẹ cũng khóc khiến cho cô không sao an lòng. Cô được bố mẹ cho ăn học tử tế đến khi trở thành một giáo sư trẻ tuổi nhất thành phố, cũng được vào ngôi trường đại học tốt nhất của thành phố giảng dạy.
Điều cô luôn suy nghĩ em gái của cô liệu có được một cuộc sống tốt như cô không? Nếu tìm được em thì em có nhìn nhận gia đình này không?
“Mẹ đừng lo, con sẽ tìm hiểu xem sao.”
Không phải mỗi lần này Seong Kyung mới tìm em gái, mà cô cũng đã nhờ những người bạn Việt Nam tìm giúp nhưng đều chẳng có thông tin nào về người phụ nữ đó. Rất nhiều lần mẹ cô chỉ cần nhìn thấy người phụ nữ Việt khoảng 50 tuổi có dáng người giống như người phụ nữ năm đó sẽ bắt cô đi tìm hiểu. Mỗi lần như thế đều chẳng có mất kỳ kết quả nào hết.
Nhiều khi cô nghĩ có lẽ mẹ đã có tuổi lên việc mong nhớ em gái quá mới sinh ra như thế. Biết không có được nhiều hi vọng nhưng cô vẫn làm cho mẹ vui.
Hai tuần nay không hiểu sao Xuân bị đau dạ dày khiến cho mọi sinh hoạt của cô đều bị ảnh hưởng.
Ngày hôm qua Xuân đã phải liên lạc với chị Quỳnh làm ở bệnh viện đặt lịch hẹn trước để khám xem dạ dày có bị nghiêm trọng không.
Đến bệnh viện Xuân thấy chị Quỳnh không có mặt ở bàn làm việc nơi tiếp đón bệnh nhân. Xuân biết chị Quỳnh đã dẫn những bệnh nhân khác đi vào các khoa, có gọi điện thì nàng đang trong phòng nghe bác sĩ nói cũng không nghe điện cô đành ngồi ở ghế gửi tin báo đã đến.
[Người đẹp ơi… em đến rồi.]
Tin nhắn vừa gửi đi liền có biểu tượng ba chấm tròn trong Messenger báo tin nhắn đang được soạn.
[Ừm, em đi theo đường chỉ dẫn màu vàng trên nền. Lên tầng hai chị đón.]
[Ok.]
Đi theo những chỉ dẫn của nàng, cô đi thang máy lên tầng 2 đã thấy nàng đứng ở gần thang máy chờ sẵn.
“Sáng nay cũng có một anh lao động cũng đến khám dạ dày như em, vừa khám xong còn đang phê lắm.”
“Em chưa khám bao giờ nhưng thấy bảo khám xong đớ đờ luôn.”
“Khám không đau mà. Tỉnh dậy, tiếng sau vẫn quay cuồng, nhưng không sao một hai tiếng sau là hết thuốc.”
Sau khi nàng hướng dẫn cô đi lấy máu được gắn ống tiêm truyền nước, rồi được chị y tá đưa cho một chén nước nhỏ uống, vào phòng nằm lên giường ngậm một ống tròn nhỏ trong miệng.
“Giờ truyền thuốc vào là sẽ ngủ.”
….
Xuân từ từ mở mắt ra mọi thứ xung quanh đều mờ ảo, chớp mấy lần mắt cô mới biết xung quanh toàn một màu trắng của rèm ngăn cách giữ các giường.
Dù cố gắng mở mắt nhưng cơn chóng mặt lại khiến cho cô không dám nhúc nhích mà nằm yên trên giường.
Mong sao cơn chóng mặt sẽ sớm qua nhanh.
“Tỉnh rồi à em?”
Cô vẫn trong trạng thái nhắm mắt không dám mở .
“Chóng mặt quá…”
“Nằm thêm một chút nữa. Khi nào đỡ thì dậy, ra ngoài đợi chị ở gần phòng của bác sĩ nha.”
“Vâng, chị cứ đi làm việc đi.”
Nằm thêm nửa tiếng Xuân thấy đỡ liền từ từ đứng dậy thì vén tấm rèm ngăn ra.
“Tỉnh rồi.” Cô y tá “Cô còn chóng mặt không?”
“Dạ, còn một chút thôi.”
“Ngồi đi. Tôi tháo kim tiêm.”
Xuân ngồi xuống đối diện để cô y tá tháo giúp chiếc kim đang được ghim trên tay.
“Xong rồi đó.”
Xuân đi từng bước từ từ ra phòng của vị bác sĩ vừa khám cho cô ngồi đợi kết quả.
“A…’
Xuân bị va chạm một cái với người đi ngược chiều ở nối cua đi ra. Khiến cho cô bị ngã ra đất, balo, điện thoại đều bị rơi xuống nền.
Cú va không đến nỗi mạnh đến mức khiến cho đối phương bị ngã ra nền như thế. Vì còn chóng mặt mới khiến cho bản thân cô hông kịp phản ứng lại.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi… chị có sao không?”
Cô gái khiến cho Xuân bị ngã không khỏi hốt hoảng, vừa đi không xem tin nhắn trong điện thoại chắc Kim Seong Han cũng không va phải đối phương như thế này.
“Tôi không sao.” Xuân cố bám vào tường để đứng lên.
“Để tôi giúp chị. Xin lỗi…là lỗi do tôi, đã không cẩn thận.”
“Không sao.”
“Làm sao vậy em?” Quỳnh ngồi ngoài đợi không thấy Xuân ra ngoài tính vào giúp Xuân ra ngoài đợi chuẩn đoán của bác sĩ, không nghĩ lại thấy Xuân đang loay hoay không đứng dậy được ở đây.
“Tại em chóng mặt quá. Lần đầu chưa quen.”
“Muốn mấy lần nữa hả? Bám vào chị đây.” Quỳnh đưa cánh tay của nàng gần bên cạnh cô.
“Xin lỗi… tại tôi đi không cẩn thận.” Cô gái khiến cho Xuân ngã vẫn tiếp tục xin lỗi.
“Không sao….”
Khi Quỳnh với Xuân đã đi khuất cô gái khiến cho Xuân ngã vẫn ngoảnh mặt nhìn theo.
Bác sĩ chuẩn đoán Xuân không gặp vấn đề nghiêm trọng gì chỉ cần uống thuốc khoảng một tháng mọi thứ sẽ ổn.
Xuân cùng Quỳnh đi thang máy xuống tầng một để thanh toán với nhận đơn thuốc.
Vừa bước vào thang máy Quỳnh liền cúi người chào cô gái đang đứng trong thang máy. Cô gái đó cũng mỉm cười gật đầu một cái.
Xuân cũng không để ý vì thấy hai người cùng mặc đồng phục giống nhau có lẽ cô gái đó là người có vị trí trong bênh viện.
“Xuống nhận đơn thuốc thì đi mua thuốc về uống đúng giờ. Đừng thức khuya, đừng suy nghĩ, ăn uống đúng giờ, đừng bỏ bữa.”
“Chị làm như em là trẻ con ấy. Làm ở bệnh viện ai cũng nói nhiều phải không?” Cô cười cười hỏi nàng
“Nói nhiều mà rất nhiều người cần đến chị đó.”
Giọng điệu của nàng lúc này hơi khinh bỉ cô.
“Từ giờ có gặp ở đâu cũng được chứ không gặp chị ở viện.”
Đến bệnh viện là không ai mong muốn nhưng không cẩn thận bảo vệ sức khỏe là tìm nó suốt luôn.
“Chị cũng mong là không gặp những người quen của mình ở viện.”
Nàng luôn mong tất cả mọi người sẽ không phải tìm đến bệnh viện vì khi ai đó tìm đến đồng nghĩa với cơ thể họ không ổn. Có những người tìm đến thì cũng là giai đoạn muộn.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)