“Tối nay giờ hợi, bệ hạ nạp tân hoan, trước giờ hợi, quận chúa cần phải hảo hảo suy nghĩ một phen.” Đồ Thập Mị hướng Lý Trì Nguyệt cười nói, liền đứng dậy ra khỏi lương đình, để lại một mình Lý Trì Nguyệt ở bên trong.
Sau khi Đồ Thập Mị rời khỏi, Lý Trì Nguyệt xiết chặt nắm tay, trong lòng dâng lên một cổ khó chịu không cách nào buông xuống, khiến thân thể nàng phát run. Lúc nhỏ thể nhược nhiều bệnh, nhiều lần lăn qua lăn lại muốn chết không được muốn sống không xong, sau khi trải qua cảm giác thống khổ mà bất lực giãy dụa đã ít có chuyện gì có thể nàng nàng nhấc lên tâm tình cường liệt như vậy, mà cảm giác lúc này dĩ nhiên tương tự năm đó.
Đồ Cửu Mị đang vui đùa đến vui vẻ, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một cổ bất an, sau đó dừng tay đang ném tên, quay đầu lại nhìn về phía Lý Trì Nguyệt trong lương đình, chỉ thấy phu nhân đưa lưng về phía nàng, thân ảnh gầy yếu khiến Đồ Cửu Mị vô cùng đau lòng, nàng đem mũi tên bỏ xuống, không quan tâm đến Lý Lăng Húc cùng Lý Minh Nguyệt mà đi đến lương đình.
Trong lòng Đồ Thập Mị chợt lóe một tia lạnh nhạt, trong lòng tỷ tỷ bây giờ đều nghiêng về Lý Trì Nguyệt, nhưng nếu nàng không khiến Lý Trì Nguyệt khuất phục thì trong lòng nàng sẽ không thoải mái.
“Phu nhân, ngươi làm sao vậy? Có phải thân thể khó chịu hay không?” Đồ Cửu Mị vừa tiến đến liền nhìn thấy Lý Trì Nguyệt sắc mặt trắng nhợt, tâm tình dường như không tốt, khẩn trương sờ soạng cái trán Lý Trì Nguyệt lo lắng hỏi.
“Không có việc gì.” Lý Trì Nguyệt ngửi hương thơm quen thuộc trên người Đồ Cửu Mị, nhịn xuống xung động muốn đem nàng ôm vào trong lòng, trong lòng phiền muộn đau đớn, thì ra nàng dĩ nhiên lại để tâm một người đến vậy, sợ mất đi như vậy.
“Ta cảm thấy phu nhân có tâm sự rất nặng, có liên quan đến ta sao?” Đồ Cửu Mị mi tâm nhíu chặt, nàng mơ hồ cảm thấy tâm sự của phu nhân có liên quan đến nàng, cũng mơ hồ đã nhận ra một ít, chỉ là nàng cảm thấy muội muội sẽ không ép buộc, chí ít muội muội sẽ không khó xử nàng, cho nên nàng vẫn không để tâm. Nhưng nhìn thấy phu nhân vào cung tới nay tâm sự trùng trùng, nửa tháng ngắn ngủi mà đã gầy đi rất nhiều, vậy phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể dưỡng trở lại, điều này làm cho Đồ Cửu Mị vô cùng đau lòng. Đồ Cửu Mị nghĩ. Cho dù muội muội không vui nàng vẫn muốn cùng muội muội nói một vài câu, muốn sớm rời khỏi kinh thành, để tránh khiến phu nhân lo lắng.
Lý Trì Nguyệt vẫn lắc đầu, nàng phải thừa nhận bản thân nàng đứng trước quyền thể cũng là bất lực, nhưng nàng lại không cách nào nói cùng Đồ Cửu Mị.
“Phu nhân, không cần quá lo lắng cho ta, muội muội tuyệt đối sẽ không khó xử ta, muội muội trái lại có thể khó xử phu nhân, lát nữa ta nói chuyện với nàng, nếu nàng làm khó dễ ngươi tất nhiên so với khó xử ta còn khó chịu hơn.” Đồ Cửu Mị tin tưởng vững chắc muội muội sẽ không thương tổn nàng, nhưng đối với người khác, Đồ Cửu Mị cũng không dám xác định, Đồ Cửu Mị đang suy nghĩ có phải muội muội đang khó xử phu nhân hay không nhưng càng nghĩ càng cảm thấy có loại khả năng này.
“Ta thực sự không có việc gì, có lẽ là nắng nóng, khiến thân thể không thoải mái, tịnh dưỡng một chút là tốt rồi.” Lý Trì Nguyệt mượn cớ, Đồ Thập Mị cho dù thật sự vô tình đối với Đồ Cửu Mị, nhưng với địa vị của Đồ Cửu Mị trong lòng Đồ Thập Mị sẽ chỉ làm Đồ Cửu Mị khổ sở mà thôi, sao không để Đồ Cửu Mị tiếp tục làm một kẻ ngốc mà vui sướng đây!
Đồ Cửu Mị còn muốn nói cái gì đó nhưng đúng lúc này Lý Lăng Húc bọn họ đã kết thúc trò chơi đang đến đây, đối thoại giữa Đồ Cửu Mị cùng Lý Trì Nguyệt buộc phải chấm dứt.
Sau đó trong lúc dùng ngọ thiện Đồ Cửu Mị nhìn thấy phu nhân ăn ít hơn thường ngày, một lòng đều đặt trên người phu nhân, nàng càng nghĩ càng cảm thấy phu nhân nhất định là bị muội muội làm khó, nghĩ đến đó khiến Đồ Cửu Mị đứng ngồi không yên, muốn hỏi muội muội nhưng thế nào cũng không thoát được Lý Lăng Húc.
Cũng may sau khi Đồ Thập Mị có thai liền trở nên thèm ngủ, cho nên lúc ngủ trưa Đồ Cửu Mị liền ở lại tiếp khách, Lý Lăng Húc chỉ đành đến trắc điện, Đồ Cửu Mị rốt cuộc thật vất vả mới có thời gian ở riêng cùng Đồ Thập Mị.
“Thập Muội, ta có việc hỏi ngươi.” Đồ Cửu Mị lập tức hỏi Đồ Thập Mị đang nghỉ trưa.
“Chuyện gì?” Đồ Thập Mị mạn bất kinh tâm đáp.
“Ngươi có từng làm khó phu nhân không?” Đồ Cửu Mị có chút gấp gáp mở miệng hỏi.
“Chưa từng.” Đồ Thập Mị như trước mạn bất kinh tâm hồi đáp.
“Thập Muội, ngươi rốt cuộc có làm khó phu nhân hay không?” Đồ Cửu Mị bị dáng vẻ mạn bất kinh tâm nàng Đồ Thập Mị làm cho buồn bực, trực giác của nàng cho biết muội muội rất có khả năng là đang nói dối, sắc mặt vừa rồi của phu nhân cùng tâm tình không thích hợp, là từ sau khi ở cùng Thập Mị mới như vậy.
“Tỷ tỷ đây là vì một ngoại nhân chất vấn ta sao?” Đồ Thập Mị vốn dĩ muốn nằm xuống liền ngồi dậy, ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn thẳng Đồ Cửu Mị, tuy rằng ngữ khí coi như ôn nhu.
“Thập Muội, mặc kệ thế nào, ta cũng không chuẩn ngươi làm khó phu nhân, nếu không…. Nếu không….” Tính tình của Đồ Cửu Mị cuối cùng là quá mềm, đối với Đồ Thập Mị nói không được lời ngoan tuyệt.
“Nếu không thế nào?” Ánh mẳ Đồ Thập Mị nhìn Đồ Cửu Mị trở nên hùng hổ dọa người.
“Ngươi thật sự làm khó phu nhân?” Đồ Cửu Mị nghe vậy, không thể tin tưởng mà nhìn muội muội của mình, muội muội làm sao có thể như vậy!
“Có thì đã sao, không có lại thế nào?” Đồ Thập Mị ngữ khí lạnh lùng hỏi ngược lại.
“Ngươi không thể làm khó phu nhân, ngươi làm khó nàng, chính là khiến ta khó chịu.” Đồ Cửu Mị tức giận nói.
“Ngươi che chở một ngoại nhân như vậy, lúc đó chẳng phải khiến ta khó chịu sao? Ta không nghĩ đến, tình cảm tỷ muội mười tám năm của chúng ta so ra kém tình cảm giữa ngươi cùng một ngoại nhân hơn một năm, tỷ tỷ thật đúng là tỷ tỷ tốt!” Đồ Thập Mị nhìn thẳng Đồ Cửu Mị trào phúng nói, ánh mắt nhìn Đồ Cửu Mị càng phát ra lạnh lùng.
Đồ Cửu Mị bị nhìn có chút yếu thế, quả thật là có chút chột dạ, nếu như là trước kia cho dù muội muội làm sai nàng cũng sẽ che chở muội muội, nhưng lần này muội muội khó xử phu nhân, nàng cuối cùng nhịn không được che chở phu nhân, đứng về phía phu nhân.
Bởi vì chột dạ, khí thế của Đồ Cửu Mị càng ngày càng yếu, nhưng nàng lại không thể tiếp tục để muội muội khi dễ phu nhân.
“Lần này là ta sai, Thập Muội không nên tức giận có được hay không?” Đồ Cửu Mị mền nhẹ tính tình dỗ dành Đồ Thập Mị.
Đồ Thập Mị hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Đồ Cửu Mị.
“Thập Muội…..” Đồ Cửu Mị đến gần Đồ Thập Mị lôi kéo tay muội muội phe phẩy làm nũng.
Đồ Thập Mị rút tay về, biểu thị bản thân tức giận sẽ không hết nhanh như vậy.
“Phu nhân thể chất hư nhược, chịu không nổi dằn vặt, ngươi đừng tính toán nàng nữa có được hay không?” Đồ Cửu Mị biết rõ nhắc tới phu nhân muội muội sẽ tức giận, nhưng cuối cùng không đành lòng để muội muội dày vò phu nhân, tuy rằng không biết muội muội sẽ dày vò phu nhân như thế nào, nghĩ đến trong lòng lại lo lắng.
“Thể chất suy nhược như vậy, đổi người khác cũng chẳng sao.” Đồ Thập Mị cười nhạt, kẻ không thức thời như vậy giữ lại cũng không có gì hữu dụng.
“Không đổi, chỉ nàng, ta thích nàng!” Đồ Cửu Mị ngữ khí dị thường kiên định.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)