Lục Sa ở ngoại viện của thất phu nhân bồi hồi hồi lâu, nàng ấy không muốn nhìn thấy những người khác, đại khái cũng sẽ không gặp nàng, dù sao nàng cùng nàng ấy cũng không có bao nhiêu giao tình, nếu như có chút giao tình vậy nhất định là do lần trước thất phu nhân nói những lời mập mờ đó, lúc suy nghĩ đến những lời thất phu nhân nói lần trước Lục Sa càng do dự, liền muốn đánh trống lui quân, nhưng vừa nghĩ đến bản thân biết mà làm như không biết dường như có chút bất cận nhân tình, nói như thế nào thì hiện tại nàng gặp gỡ cùng thất phu nhân cũng là quang minh chính đại, thế nào cũng phải có một phần cảm ơn nàng ấy, vì vậy liền quay trở lại, sau khi nhiều lần hai ba lần cuối cùng Lục Sa cố lấy dũng khí đi vào trong viện của thất phu nhân.
Lục Sa ở ngoài phòng của Thôi Loan Thúy chờ hồi đáp, vẻ ngoài xem như trấn định nhưng trong lòng các loại tâm tình đổ vào cùng một chỗ khiến nàng có chút muốn chạy trốn rồi, nhưng không bao lâu thiếp thân nha hoàn Lục Lâm của thất phu nhân đi ra nói nàng có thể vào.
Lúc Lục Sa bước vào, thấy thất phu nhân đang lau huyền cầm, thỉnh thoảng khảy nhẹ dây đàn, tựa hồ đang thử âm, tóc mai buông xuống che khuất gương mặt nhưng vẫn lộ ra gò má câu người, diện như bạch ngọc, trắng noãn không tỳ vết, chính là nhan như ngọc từ trong sách bước ra. Ngón tay thon dài trắng nõn khảy huyền cầm, vừa nhìn đã biết là bàn tay cầm bút chuyên làm những việc vô cùng phong nhã, không giống đôi tay thô kệt còn thô ráp của nàng, Lục Sa không tự giác mà đem hai tay giấu ở phía sau.
Thôi Loan Thúy không nói lời nào, Lục Sa liền có một chút câu nệ, không dám tùy ý lên tiếng.
Thôi Loan Thúy nhìn Lục Sa đứng ngây ngốc như đầu gỗ, Lục Sa một thân trang phục nam tử khiến Thôi Loan Thúy có chút kinh ngạc, nàng càng thích Lục Sa mặc trang phục nữ tử, Lục Sa ngũ quan thật ra cũng rất tinh xảo, vừa nhìn qua cũng không làm cho người ta kinh diễm nhưng nhìn vài lần thì sẽ càng xem càng thích, ẩn dưới nam trang thực sự đáng tiếc. Thế đạo này nữ tử hơn phân nửa là không phóng khoáng, hai chữ khí độ cũng hơn phân nửa đặt ở trên người nam tử, hai từ này ngược lại không phải nữ tử không thể dùng mà chỉ là nữ tử bị nhốt chốn khuê phòng dĩ nhiên thiếu phần đại khí, trong số nữ tử nàng đã gặp qua phu nhân rốt cuộc là người có khí độ, hôm nay Lục Sa so sánh với phu nhân mặc dù vẫn kém khá xa nhưng so với lần trước lại có một chút biến hóa, quả nhiên là cách ban ngày toàn bộ cái nhìn đều thay đổi.
Lục Sa cảm giác được thất phu nhân đang chăm chú quan sát bản thân, trong đầu càng thêm câu nệ, có chút bất an cùng thấp thỏm, nàng không biết hình tượng của bản thân trong lòng thất phu nhân là thế nào, dù sao thì nữ tử trước mắt đã nhìn thấy nàng lúc nàng kém cõi nhất, tựa như bị người khác uy hiếp nắm ở trong tay, vô cùng mất tự nhiên. Dù sao thì người bình thường đều nguyện ý đem một mặt tốt đẹp nhất của mình lưu cho thế nhân mà không phải một mặt kém cõi nhất. Tuy rằng trong lòng có vô số gợn sóng nhưng biểu hiện ra Lục Sa vẫn giả vờ trấn định tận lực biểu hiện đúng mực.
“Ngươi đến làm gì?” Thôi Loan Thúy nhướng mày hỏi, nàng vẫn nhớ kỹ ngày hôm đó, nàng gọi Lục Sa, tựa hồ đã vứt bỏ tôn nghiêm nói với nàng những lời đó nhưng nàng không chút do dự mà xoay người bỏ đi, cảm giác khó chịu đó cho đến bây giờ vẫn còn sống động, Thôi Loan Thúy đè xuống rung động trong lòng khi vừa thấy Lục Sa. Cũng giống như tâm tính lúc trước của Lục Sa, lúc này Thôi Loan Thúy cũng không muốn bị Lục Sa nhìn thấy lúc bản thân chật vật nhất.
“Ta nghe nói ngươi bị thương, liền nghĩ đến xem ngươi có khỏe không.” Lục Sa thành thật trả lời, nói đến đây Lục Sa cảm thấy trong lòng không được tự nhiên.
“Một cái tát mà thôi, không có gì to tát.” Thôi Loan Thúy lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Lục Sa, không cho là đúng nói.
Lục Sa lúc này mới thấy rõ nửa kia khuôn mặt của thất phu nhân, bởi vì da thịt quá mức trắng nõn nhẵn nhụi nên chưởng ấn tuy rằng đã có hai ba ngày nhưng vẫn còn chút ứ xanh, trong lòng Lục Sa căng chặt, một mỹ nhân như vậy Hầu gia thế nào hạ thủ được đây Nhưng Nhưng trong lòng lại thở dài một hơi, nhìn dáng vẻ của thất phu nhân dường như trừ viết bầm trên mặt cũng không bị thương nơi khác, cũng không nghiêm trọng giống như trong tưởng tượng.
“Thoa thuốc rồi sao?” Có chút có chút thân thiết hỏi.
“Ngươi quan tâm sao?” Thôi Loan Thúy nhướng mày hỏi ngược lại.
“Đổi làm người khác ta cũng sẽ quan tâm.” Lục Sa vì tránh cho Thôi Loan Thúy hiểu lầm lập tức bổ sung.
“Ta là người khác, ta không hiếm lạ phần quan tâm hạ giá này.” Thôi Loan Thúy cảm thấy bản thân gần như sắp quên bản thân vốn là một người tâm cao khí ngạo.
“Thất phu nhân…….” Lục Sa muốn nói lại thôi, nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ biết lúc này trong lòng thật sự lo lắng.
“Nếu ngươi đã cự tuyệt ta rồi, thì đừng làm những chuyện vô ích này.” Thôi Loan Thúy nhìn thấy Lục Sa không biết làm sao, giống như nàng khi dễ nàng ấy, trong lòng có chút buồn bực rõ ràng là nàng ấy cự tuyệt nàng trước, lúc này lại thân thiết như vậy làm gì?
“Làm bằng hữu, cũng nên quan tâm nhau.” Lục Sa cảm thấy đây cũng là sự thân thiết phải có giữa bằng hữu bình thường.
“Ta đã đáp ứng làm bằng hữu của ngươi khi nào?” Thôi Loan Thúy có chút cố ý gây sự hỏi ngược lại.
“Lục Sa quả thật không xứng làm bằng hữu của thất phu nhân, thuốc này là ta ngẫu nhiên mua được, trị ngoại thương, tan bầm đều được, ta để ở đây nếu như thất phu nhân không thích thì cứ ném đi, Lục Sa xin cáo lui trước.” Lục Sa buông thuốc mỡ thì dự định rời khỏi nơi này, nàng cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, có chút không thoải mái cũng không muốn ở lâu, tự tìm mất mặt.
“Đứng lại, thăm bằng hữu mà lại có lệ như ngươi vậy sao, ghế còn ngồi chưa nóng đã định đi rồi sao?” Trong lòng Thôi Loan Thúy chung quy có lưu luyến đối với Lục Sa, nên vẫn nhịn không được gọi Lục Sa lại.
Lục Sa nghe vậy liền dừng bước, nàng vốn tưởng rằng thất phu nhân không muốn gặp lại nàng nữa.
“Ngồi đi.” Thôi Loan Thúy ý bảo Lục Sa ngồi xuống.
Lục Sa nghe vậy liền ngồi xuống, nhưng thất phu nhân ngoại trừ châm trà cho nàng, sau đó đưa cho nàng cũng không nói gì nữa, điều này làm cho Lục Sa vô cùng xấu hổ, nếu sớm biết còn không bằng rời đi cho xong.
“Sao Hầu gia lại đánh ngươi?” Lục Sa rốt cục vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi tuy rằng nàng từ trong miệng Lục Đào đã biết một chút nhưng lại không xác định đó có phải sự thật hay không.
“Ngươi ở bên ngoài hẳn là cũng nghe được các nàng truyền tai nhau, đại khái chính là như vậy.” Thôi Loan Thúy không mặn không nhạt nói, sau đó rót một tách trà đưa cho Lục Sa.
Lục Sa lặng lẽ, biết không thể hỏi nhiều nữa chỉ đành nhận lấy tách trà trong tay Thôi Loan Thúy lẳng lặng uống.
“Ngươi không muốn hỏi một chút là vì sao?” Thôi Loan Thúy nhìn Lục Sa dáng vẻ hũ nút, trong lòng có cảm giác vô lực.
“Vì sao?” Nếu thất phu nhân đã nói như vậy Lục Sa cũng chỉ có thể thuận theo thất phu nhân mà hỏi như vậy.
“Bởi vì trong lòng ta đã có người khác.” Lúc Thôi Loan Thúy nói lời này nàng nhìn chằm chằm vào Lục Sa, Lục Sa cảm giác được ánh mắt thiêu đốt của thất phu nhân, khuôn mặt đỏ bừng.
Lục Sa lần nữa im lặng, không dám tiếp lời.
“Chẳng lẽ ngươi không biết nghe người ta nói mà không đáp lại là rất thất lễ sao?” Thôi Loan Thúy nhìn khuôn mặt Lục Sa đỏ bừng, tâm tình không hiểu sao lại tốt lên, có thể nàng ấy cũng không phải là hoàn toàn bất vi sở động.
“Nga…..” Lục Sa kiên trì hồi đáp, nàng bị thất phu nhân trêu đùa muốn muốn chạy trốn.
“Ngươi cũng biết, người trong lòng ta là ai?” Khóe miệng Thôi Loan Thúy mỉm cười, biết rõ còn cố hỏi.
Lục Sa thật sự muốn nói thất phu nhân không biết xấu hổ, nhưng nàng không dám nói hơn nữa dường như nàng có chút áp chế không được cổ xao động trong lòng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)