Đồ Cửu Mị tinh lực tốt, tỉnh cũng sớm, sau khi tỉnh lại khóe môi vẫn mỉm cười, thì ra cùng phu nhân làm việc nữ nữ không chỉ không khó chịu mà còn rất thoải mái ngọt ngào, Đồ Cửu Mị hiện tại hy vọng sau này mỗi ngày trước khi ngủ đều cùng phu nhân làm việc tối qua, vừa nghĩ tối qua cùng phu nhân da thịt thân cận, tâm tình của Đồ Cửu Mị lại càng nhộn nhạo.
Đồ Cửu Mị nằm sấp thân thể nhìn phu nhân còn đang ngủ say bên cạnh, từ lúc thức dậy ánh mắt của nàng chưa từng dời đi, nàng không dám sờ khuôn mặt phu nhân, vì nàng biết phu nhân ngủ không sâu sợ quấy nhiễu mộng đẹp của phu nhân, nhưng ngón tay vẫn thưởng thức tóc dài của phu nhân, quấn lấy trong tay mà lúc này tóc của Đồ Cửu Mị cũng tản ra một bên, cùng tóc của phu nhân quấn cùng một chỗ. Đồ Cửu Mị tâm động, cái này chính là kết tóc như phu nhân đã nói sao? Nghĩ đến đây trong lòng Đồ Cửu Mị lúc này ngọt ngào như ăn kẹo, nàng nghĩ cùng phu nhân cả đời kết tóc cũng nguyện ý.\
Lý Trì Nguyệt mở mắt liền thấy hình ảnh hoạt sắc sinh hương kia, Đồ Cửu Mị ghé vào bên cạnh nàng, thân thể vẫn quang lỏa ngực nàng bởi vì nằm sấp nên có vẻ càng thêm no đủ, có chút tóc tản lạc trên gương mặt nàng, khiến cho nàng có chút nhột nhạt, Lý Trì Nguyệt thầm nghĩ không phải nha đầu này mới sáng sớm đã dự định ăn nàng rồi chứ.
“Phu nhân, ngươi tỉnh?” Đồ Cửu Mị nhìn Lý Trì Nguyệt, sóng mắt lấp lánh, trong suốt.
“Ngươi tỉnh bao lâu?” Lý Trì Nguyệt ngồi dậy, đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn mở ra, bởi vì ngồi dậy nên thân thể vốn dĩ được che lấp dưới tấm chăn liền trượt xuống ngực, che khuất một nửa ngực, cần cổ trắng nõn cùng xương quai xanh đều bại lộ ở bên ngoài, Đồ Cửu Mị nhìn chằm chằm vào đó, đôi mắt ngay cả chớp cũng không chớp một cái, nàng nuốt một ngụm nước bọt, làm sao bây giờ, dường như lại muốn cùng làm việc tối qua rồi.
Lý Trì Nguyệt nheo mắt nhìn ánh mắt mê đắm của Đồ Cửu Mị, nàng quả thật không nhìn lầm nha đầu này, nha đầu này chính là háo sắc hơn nữa là vô cùng thích nữ sắc.
“Chưa bao lâu, mới một lúc!” Thật ra Đồ Cửu Mị đã tỉnh dậy gần một canh giờ rồi nhưng Đồ Cửu Mị nửa điểm cũng không cảm thấy bản thân đã thức dậy thật lâu, nàng chỉ cảm thấy nhìn phu nhân thế nào cũng sẽ không thấy chán. Nàng nhìn thấy phu nhân ngồi dậy cũng lập tức bò lên, lúc này mới nghĩ đến bản thân quần áo đều chưa mặc liền có một chút xấu hổ nắm chăn che lấy thân thể, thế nào lại chỉ lo nhìn phu nhân ngay cả quần áo cũng quên mặc, hảo xấu hổ!
“Vừa rồi ngươi nhìn ta chằm chằm, không phải là tưởng niệm tư vị tối qua đi?” Lý Trì Nguyệt dán gần thân thể Đồ Cửu Mị, nâng cằm Đồ Cửu Mị nhẹ giọng hỏi, biểu tình đã có một chút ngả ngớn
“Ta là nghĩ đến, lẽ nào phu nhân không nghĩ sao?” Đồ Cửu Mị biết phu nhân lại muốn trêu đùa nàng, hiện tại nàng mới không sợ bị phu nhân trêu đùa, nói cho cùng nàng cũng có thể áp phu nhân muốn làm gì thì làm. Vì vậy Đồ Cửu Mị liền chồm đến đem Lý Trì Nguyệt áp đảo dưới thân, cũng học theo ngữ khí có chút không đứng đắn của Lý Trì Nguyệt hỏi ngược lại.
Lý Trì Nguyệt hiển nhiên không ngờ tới mới một buổi tối mà nha đầu này đã dám phản kháng, nhưng bởi vì mới vừa thức dậy, thân thể còn có chút mềm yếu vô lực nên nàng nhất thời đẩy không ra, lá gan quả nhiên càng lúc càng phì rồi.
“Ân?” Lý Trì Nguyệt ngữ khí ngữ khí nhẹ lại mang đến cảm giác uy hiếp.
Bất quá hiện tại Đồ Cửu Mị mới không sợ, trong mắt nàng phu nhân chỉ là cọp giấy, nói gì đi nữa phu nhân cũng đã là người của nàng.
“Ta thích phu nhân, thích làm việc này đối với phu nhân.” Đồ Cửu Mị cúi đầu gặm xương quai xanh của phu nhân.
“Đừng nháo, nên rời giường.” Đêm qua hầu hạ Đồ Cửu Mị hai ba lần, lại thụ một hồi, lăn qua lăn lại đến quá nửa đêm, tuy rằng đã ngủ một giấc nhưng thân thể vẫn còn mệt mỏi, cho nên Lý Trì Nguyệt không muốn sáng sớm lại lăn qua lăn lại, nàng càng lúc càng lo lắng ngày sau không thể cho nữ nhân tràn đầy tinh lực trước mắt ăn no.
Đồ Cửu Mị vẫn quấn quít lấy phu nhân muốn hôn, vừa hôn hai người lại có một chút khó dứt ra được.
Mặt trời cũng đã lên ba sào, An Nhi nhìn thấy quận chúa nhà mình cùng Mị phu nhân không bước ra, vẫn cứ một mực bên ngoài chờ đợi, rốt cục đến thời điểm bình thường quận chúa thức dậy, bình thường không cần quận chúa gọi nàng sẽ tự động bưng nước vào, chờ đợi hầu hạ quận chúa, hôm nay cũng không ngoại lệ chỉ là đi vào bước vào An Nhi liền hối hận, nàng hẳn là nên chờ ở bên ngoài.
An Nhi đi vào liền thấy trên mặt đất cạnh giường tán đầy quần áo, cái yếm các loại, màn cũng bị mất trật tự nhấc lên một góc, xuyên qua màn che An Nhi liền thấy hai nữ tử tuyệt mỹ thân thể quang lỏa đang triền miên ôm hôn. Trước đây nàng theo sau quận chúa xuất nhập phủ của ngũ công chúa, cũng thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng như vậy nhưng nhân vật chính lần này đổi thành quận chúa nhà nàng, nàng cảm giác dường như có chút bất đồng, chí ít có chút thẹn thùng, cũng không biết đôi mắt đôi mắt đặt ở nơi nào. Vẫn luôn cảm thấy nhìn thân thể của quận chúa hoặc là thân thể Mị phu nhân đều là một loại mạo phạm.
An Nhi im lặng bưng nước trở ra, ở bên ngoài lại thay đổi một lần lần nước ấm, sau đó mới nghe được quận chúa gọi nàng vào, An Nhi rất săn sóc thay Mị phu nhân cùng quận chúa chuẩn bị quần áo mới, nàng nghĩ có lẽ lát nữa ngay cả sàng đan cũng phải thay.
Lý Trì Nguyệt nhìn thấy An Nhi rất săn sóc đem quần áo đến liền không để An Nhi đến hầu hạ thay y phục mà chỉ bảo nàng đi ra ngoài, tuy nói An Nhi sẽ không có tâm tư gì nhưng nàng vẫn không muốn Đồ Cửu Mị bị nhìn hết. Xem ra, sau khi thích nữ sắc, giữa nữ tử quả thật cũng cần kiêng kỵ.
“Ngươi giúp ta thay y phục.” Lý Trì Nguyệt không ai để sai bảo nữa liền sai bảo Đồ Cửu Mị hầu hạ nàng.
Đồ Cửu Mị vui vẻ cầm lấy xiêm y vô cùng chỉnh tề An Nhi đã mang đến, chuẩn bị giúp phu nhân thay y phục, nàng cảm thấy bản thân quả nhiên giống như phu nhân của phu nhân rồi, giống như nương tử hầu hạ phu quân thay y phục.
Trong lúc giúp phu nhân thay y phục Đồ Cửu Mị thừa cơ ăn không ít đậu hũ, tỷ như ngón tay không cẩn thận lướt qua nơi mềm mại trước ngực phu nhân, tỷ như trộm sờ thắt lưng của phu nhân.
Lý Trì Nguyệt thay y phục xong, chuẩn bị chuẩn bị giúp Đồ Cửu Mị thay y phục, tuy rằng nàng chưa từng hầu hạ người khác, bất quá Đồ Cửu Mị là một mỹ nhân ngược lại cũng không xem như ủy khuất. So với Đồ Cửu Mị mực chuyện thay y phục âm thầm làm chuyện xấu thì Lý Trì Nguyệt lại quang minh chính đại, trực tiếp phủ lên khối căng tròn trước ngực Đồ Cửu Mị mà xoa nắn, đem Đồ Cửu Mị khi dễ phát hỏa rồi lại nghiêm trang giúp Đồ Cửu Mị mặc y phục. Đồ Cửu Mị chỉ có thể tội nghiệp nhìn Lý Trì Nguyệt, nhưng Lý Trì Nguyệt xem như cái gì cũng không biết.
An Nhi đáng thương ở bên ngoài lại thay đổi một lần nước nóng, quận chúa cùng Mị phu nhân mới mặc xong y phục, lúc này nàng mới có thể bưng nước vào, chỉ là lúc này cũng đã sắp đến trưa rồi, An Nhi nghĩ chung quy vẫn chịu ra, tính nhẫn nại vốn rất tốt của nàng cũng sắp bị ăn mòn hết, quả nhiên là thiếu định tính xem ra cần tăng cường tĩnh tọa. Bây giờ có thể không cần dâng điểm tâm nữa mà trực tiếp dùng bữa trưa, lẽ nào sau này ngày ngày đều như vậy sao? Dự cảm này khiến An Nhi không thích chút nào, hảo muốn Bình Nhi trở về hầu hạ quận chúa, nàng muốn yên tĩnh luyện võ mà thôi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)