Chương 14
Năm sáu tuổi táo bạo và tùy tiện, Dung Vũ Ca trong thời gian trưởng thành dài
sau này, không thể tìm thấy cơ hội nhìn thấy Vệ Minh Khê.
Ngày đó sau khi trở về, Cao Nhã Trinh không trực tiếp trừng phạt Dung Vũ Ca, ngay cả một câu trách cứ cũng không có. Nhưng ở nhà Dung Vũ Ca, giáo viên gia đình, quản gia, và tất cả những người mà Dung Vũ Ca từng quen thuộc trong nhà đều bị Cao Nhã Trinh sa thải.
Cao Nhã Trinh thực hiện chế độ liên tục, đây là hình phạt của cô đối với những người này sơ suất đối với Dung Vũ Ca, càng là hình phạt đối với Dung Vũ Ca.
Rất nhiều người đã tồn tại trong ký ức của Dung Vũ Ca, từ khi mà Dung Vũ Ca có ký ức, Dung Vũ Ca vốn cũng không quá để ý đến sự tồn tại của bọn họ, dù sao cũng giống như không khí, nàng sinh ra đã tồn tại, nhưng toàn bộ thời điểm mất đi, Dung Vũ Ca mới phát hiện bọn họ là một phần của cuộc sống của mình, nàng đối với bọn họ cũng có tình cảm, nàng lại liên lụy bọn họ toàn bộ mất việc.
Lần đó, dù nàng có khóc lóc van xin mẹ đừng làm thế này nhưng người mẹ luôn cưng chiều cô lại thờ ơ.
"Lần sau trước khi nghĩ tùy tiện, nhất định phải cân nhắc hậu quả, liệu đó có phải là điều con có thể chịu được không!" Cao Nhã Trinh nói mà không có chỗ cho thương lượng, bài học lần này, để cho Cao Nhã Trinh tăng cường an ninh đối với Dung Vũ Ca, tuyệt đối không cho phép chuyện con gái biến mất, lại phát sinh một lần nữa.
Dung Vũ Ca biết mình có lỗi, lại không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy. Nhìn toàn bộ người mình từng quen thuộc rời khỏi nhà mình, Dung Vũ Ca lại một lần nữa trải nghiệm tư vị bất lực. Cũng là ngày này, tâm trí Dung Vũ Ca so
với thân thể nàng trưởng thành nhanh hơn, tuy rằng tư vị đó cũng không dễ chịu!
Về sau Dung Vũ Ca cũng không dám tùy ý, đương nhiên Cao Nhã Trinh cũng không có khả năng để cho nàng có cơ hội tùy ý.
Những người không quan trọng, theo thời gian dần dần biến mất trong ký ức, những người quan trọng, nhưng theo thời gian sẽ trở nên rõ ràng hơn và sâu sắc hơn, giống như một lần nữa và một lần nữa khắc trong trái tim. Ba chữ Vệ Minh Khê, trong lòng Dung Vũ Ca không cẩn thận liền khắc quá sâu. Khi còn trẻ gặp được người quá mức kinh diễm, đến sau này gặp được nhiều người hơn nữa, đều ảm đạm thất sắc, đây đại khái chính là bức ảnh trong nội tâm Dung Vũ Ca. Sau khi gặp Vệ Minh Khê. Trong lòng Dung Vũ Ca chỉ có hai loại người, Vệ Minh Khê và người khác!
Dung Vũ Ca vẫn nhớ rõ Vệ Minh Khê đã nói tất cả những lời với mình. Nàng dần dần biết ý tứ của câu nói mà Vệ Minh nói với bản thân rất nghiêm túc, cô không thích những kẻ ngốc vô ích. Kỳ thật là con gái của Cao Nhã Trinh, khó có khả năng Dung Vũ Ca bị được phát triển thành một cái túi rơm đơn thuần, Cao Nhã Trinh rất coi trọng việc giáo dục con gái Nếu như không có Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca đại khái chỉ là thuận theo tự nhiên tiếp nhận tất cả những thứ cần học trong nhà an bài cho nàng. Nhưng bởi vì câu nói của Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca bắt đầu chủ động học tập, tất cả là vì Vệ Minh Khê, nàng đều phải học, vẽ tranh cùng các loại nhạc cụ, thậm chí còn học được rất nhiều điểu mà Vệ Minh Khê sẽ không biết, ví dụ như cưỡi ngựa và khiêu vũ...
Chỉ có toán học, Dung Vũ Ca lựa chọn từ bỏ, nàng đối phó với vấn đề toán học dùng cho kỳ thi bình thường không lớn, nhưng loại toán học của Vệ Minh Khê, thì lại vươt quá tầm tay của nàng. Mặc dù nàng rất thông minh, nhưng không phải chỉ số IQ cao như Vệ Minh Khê, đó không phải là nàng dành thời gian có
hiệu quả, thay vì àm việc vô ích trong toán học, tốt hơn là dành thời gian cho các kỹ năng dựa vào nỗ lực sẽ có hiệu quả.
Thực lực cả Cao Nhã Trinh cùng Dung Trực hoàn toàn không cần Dung Vũ Ca phải liều mạng như vậy, cho dù Dung Vũ Ca là phế vật thì đời này nàng vẫn có thể sống một cuộc sống không cần lo lắng. Dung Vũ Ca tiến lên như vậy, vượt quá mong đợi của bọn họ, đương nhiên điều này sẽ chỉ làm cho bọn họ càng cao hứng. Họ có khả năng này miễn là họ hợp tác để cung cấp các nguồn lực giáo viên hàng đầu mà con gái họ cần.
Dung Vũ Ca mỗi ngày ngoại trừ ngủ tám tiếng, mười sáu giờ còn lại, nàng đều sắp xếp thời gian đầy đủ. Cuộc sống bận rộn làm cho thời gian của cô nhanh hơn và lớn lên nhanh hơn một chút.
Nhoáng một cái bảy năm trôi qua, Dung Vũ Ca hiện tại mười ba tuổi, thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp này, thân thể đang nhanh chóng vút cao, lúc này nàng đã cao 165CM. Mục tiêu của nàng là cao hơn một chút so với Vệ Minh Khê cao 169CM, có lẽ cao hơn mẹ nàng một chút. Chính là Dung Vũ Ca đang ở thời kỳ đẹp nhất, thân thể đã bắt đầu phát triển, toàn thân toát ra vẻ quyến rũ của tuổi trẻ, ngũ quan vốn xinh đẹp tinh xảo đến hoàn mỹ lại càng không chê vào đâu được, thân hình lay động lòng người, bắt đầu hơi nở rộ, trở nên rực rỡ xinh đẹp như vậy, kinh diễm tất cả mọi người bên cạnh nàng.
Cùng thân thể nàng phát triển, còn có phương phương thức ý thức của nàng thức tỉnh. Trước mười ba tuổi, Dung Vũ Ca chỉ biết mình rất thích Vệ Minh Khê, về phần là loại thích nào, nàng chưa bao giờ nghiêm túc phân biệt.
Trong những năm tháng dài không thể nhìn thấy Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca thường mơ thấy Vệ Minh Khê, đây là bồi thường mà nàng nhớ Vệ Minh Khê.
Trong quá khứ, nàng thường mơ thấy mình trở lại bữa tiệc đó, Vệ Minh Khê nắm tay mình nhảy múa với nàng. Trong giấc mơ của mình giống như một con bướm nhỏ hạnh phúc kéo bàn tay của Vệ Minh Khê vòng tròn, trong giấc mơ nàng vẫn là một đứa trẻ.
Nhưng gần đây, Dung Vũ Ca phát hiện mình trong mộng bắt đầu trưởng thành, trong mộng mình dần dần biến thành bộ dáng thiếu nữ hiện tại.
Tối nay, nàng lại mơ thấy Vệ Minh Khê. Đó là lần cuối cùng các nàng gặp nhau, Vệ Minh Khê ôm mình ngồi trên đùi cô một lần nữa. Trước kia cũng thường xuyên mơ ước này, chỉ là người được ôm luôn là chính mình sáu tuổi. Giấc mơ này luôn mơ thấy mình đang làm những vấn đề toán học càng ngày càng khó khăn, cùng với sự tách biệt không thể làm gì ở phía sau, sau khi tỉnh dậy, luôn khiến Dung Vũ Ca cảm thấy rất buồn bực và khó chịu, cho nên Dung Vũ Ca trong quá khứ kỳ thật cũng không thích giấc mộng này. Cô thích giấc mơ nhảy múa với Vệ Minh Khê, hạnh phúc như một kẻ ngốc!
Nhưng lúc này thật sự không giống nhau, mình ngồi trên đùi Vệ Minh Khê lại biến thành chính mình bây giờ. Chính mình bị Vệ Minh Khê ôm vào lòng, trạng thái và tâm tính tựa hồ cũng hoàn toàn khác với trước đây, mình bị Minh Vệ Khê ôm ngồi trên đùi tựa hồ thẹn thùng, đặc biệt là bàn tay Vệ Minh Khê đang đặt trên đùi mình, bàn tay trong mộng đặt lên đùi nàng, dán vào làn da mềm mại của mình, cảm giác ấm áp của bàn tay khiến nàng khó có thể bỏ qua. Nàng nghiêng mặt nhìn mặt Vệ Minh Khê như khi còn bé, Vệ Minh Khê trong mộng cũng có chút khác biệt so với trước kia, cô nhìn mình, tầm mắt chuyên chú và hơi nóng bỏng.
Dung Vũ Ca nhớ rõ tim mình trong mộng tim đập như sấm sét, trong lòng tràn đầy chờ mong. Trong lúc nàng chờ mong khẩn trương, rung động, mặt Vệ Minh Khê càng ngày càng gần, đến gần khoảnh khắc nàng cảm giác Vệ Minh Khê cơ hồ muốn dán lên môi mình, nàng mộng tỉnh!
Dung Vũ Ca tỉnh lại nằm trên giường mềm mại của mình, thật lâu không lấy lại tinh thần, nàng đè lại trong lòng mình, tựa hồ đến bây giờ nàng còn có thể cảm nhận được Vệ Minh Khê càng ngày càng gần mình, trong lòng rung động và tim đập như sấm, còn có bàn tay Vệ Minh Khê đặt trên đùi mình ấm áp.
Dung Vũ Ca biết, nếu như mình không tỉnh lại ngay lập tức, Vệ Minh Khê trong mộng đã hôn mình. Trước đó, nàng chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy, nàng đơn thuần giống như một tờ giấy trắng, thuần túy thích Vệ Minh Khê. Nhưng sau giấc mơ này, Dung Vũ Ca phát hiện, thì ra còn có thể như vậy, điều này làm cho nội tâm Dung Vũ Ca sinh ra một cỗ kích động và nhảy nhót khó diễn tả. Dung Vũ Ca nhịn không được vẫn nhớ lại một giấc mộng vừa rồi, tỉ mỉ suy nghĩ về sự ngượng ngùng và chờ mong của mình trong mộng, nhớ lại tầm mắt lúc đó của Vệ Minh Khê. Nếu nụ hôn của Vệ Minh Khê rơi xuống, sẽ là loại cảm giác như thế nào?
Một đêm này, Dung Vũ Ca rốt cuộc cũng không ngủ được nữa, tinh thần của nàng nhộn nhạo, nhắm mắt lại đều là khuôn mặt đầy đủ dán lại của Vệ Minh Khê.
Chỉ là một chút thôi!
Đây là giấc mơ đầu tiên khi thân thể Dung Vũ Ca thức tỉnh, trong mộng nàng vẫn đơn thuần, ngay cả một nụ hôn đầu tiên trong mộng thuần tình cũng không đưa ra ngoài.
Nhưng hạt giống dục vọng đầy màu sắc rải xuống, gặp phải đất thích hợp nhất, dễ dàng phá đất mà ra, phát triển mạnh, rễ sâu và lá rậm rạp, Vệ Minh Khê ở trong lòng nàng đâm sâu bao nhiêu, trường thế của nó liền phong phú như thế nào.
Dung Vũ Ca biết, mình còn phải chờ một chút, nàng cần phải lớn lên một chút.
Lá nhỏ không có bóng râm.
Người ta nhẫn nhịn, oanh ngại nhánh non không thắng ngâm. Giữ lại đợi ngày xuân còn dài. (e tra thì đây là 1 câu thơ TQ)
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)