Chương 15
Mùa hè năm 2016.
Một thương hiệu trang điểm cao cấp thuộc sở hữu củaJun đã tung ra một nhãn hiệu nước hoa dành cho cô gái độc lập. Các quảng cáo nước hoa dành cho cô gái tương ứng, ngay sau khi chúng được phát hành, đã lan truyền trên Internet. Chỉ cần những người đã xem đoạn quảng cáo này, nó sẽ được phát liên tục, và không giới hạn số lần, bởi vì cô gái bên trong thực sự rất đẹp, làm sao ai nhìn cũng thấy đẹp như vậy, đẹp không thể tả được.
Mọi người đối với thiếu nữ có nhan sắc nghịch thiên này tràn ngập tò mò, chỉ là mọi người căn bản không đào được thông tin cơ bản của thiếu nữ này, ngay cả chiều cao trọng lượng cũng không có, chỉ có một cái tên WEI, cùng với năm sinh.
Theo nữ đạo diễn quay quảng cáo này, cô vào làng giải trí lâu như vậy, đã nhìn thấy vô số mỹ nhân, nhưng cô chưa từng thấy người đẹp như vậy, cô đẹp đến mức có thể tỏa sáng. Cô ấy sẽ làm lu mờ những người xung quanh cô ấy, cho dù người xung quanh cô ấy cũng là một mỹ nhân, nhưng chỉ cần cô ấy ở đó, sẽ không ai có thể rời mắt khỏi cô ấy. Cô ấy cũng nói rằng WEI không ăn ảnh, và cô ấy rất tiếc vì mình đã không thể hiện được hết vẻ đẹp của WEI.
Tôi cũng nghe nói rằng chính nhà pha chế nước hoa đã lấy cảm hứng và cố ý pha chế sau khi nhìn thấy sự xuất hiện của WEI, được đặt tên là cô gái mê hoặc. Cực kỳ đẹp và gần như quỷ!
Vì vậy, toàn bộ mạng lưới đã gần như sôi lên, đây rốt cuộc là một nhân vật thần tiên như thế nào, nếu không ăn ảnh thì đẹp như thế này!
Vì thế trong thời gian ngắn, nước hoa của thiếu nữ yêu nghiệt này liền bán hết hàng, các trung tâm mua sắm lớn, màn hình LED của các cửa hàng lớn, đều bị
quảng cáo của thiếu nữ này quét qua màn hình. Hầu hết những người lần đầu tiên nhìn thấy quảng cáo này sẽ dừng lại và xem nó.
Giang Ngưng Nguyệt ở lại trường làm giảng viên khoa Tiếng Trung, cô và Vệ Minh Khê là đồng nghiệp.
Khi rảnh rỗi, họ sẽ ăn tối cùng nhau.
Vào thời điểm đó, quảng cáo nước hoa đang được phát sóng trên màn hình LCD
của căng tin giảng dạy của họ.
Vệ Minh Khê vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu nữ trên TV, sửng sốt một chút. Đã gần mười năm chưa gặp lại cô gái xinh đẹp kia, nhưng chỉ một cái, Vệ Minh Khê liền nhận ra, là nàng, là cô gái mười năm trước kia. Hóa ra đã lâu như vậy, cô thật sự lớn lên. Vệ Minh Khê không khỏi nhìn thêm vài lần thiếu nữ trên màn hình.
Giang Ngưng Nguyệt thấy Vệ Minh Khê đang nhìn chằm chằm vào màn hình, có chút kinh ngạc, bởi vì Vệ Minh Khê hầu như không xem TV. Vì thế Giang Ngưng Nguyệt cũng xoay người nhìn thoáng qua màn hình phía sau. Giang Ngưng Nguyệt không nghĩ tới ngay cả Vệ Minh Khê cô còn nhìn thấy người quá mức xinh đẹp, cũng nhịn không được nhìn thêm hai lần, ngay cả mình cũng nhịn không được nhìn thêm vài lần, quả nhiên người xinh đẹp chính là chiếm tiện nghi. Nhưng mà thiếu nữ này thật sự là quá xinh đẹp, đó là một loại đột ngột xinh đẹp, giống như ánh sáng từ trong bóng tối bắn ra, cô chỉ có thể bị hào quang này hấp dẫn.
"Cô gái này quả thật quá xinh đẹp, cảm giác dùng hai chữ xinh đẹp hình dung nàng, đều có vẻ có chút đơn bạc." Giang Ngưng Nguyệt chân thành cảm thán nói.
"Ừm." Vệ Minh Khê lúc này mới thu hồi tầm mắt từ trong màn hình, nhẹ nhàng đáp một tiếng. Cô gái đã bắt đầu có sức hấp dẫn của một người phụ nữ, sức hấp
dẫn vẫn còn hơi yếu ớt, càng có sức sống trẻ trung cùng với sắc xanh không phai, giống như ánh bình minh rạng rỡ, không thể che lấp ánh sáng. Vệ Minh Khê không giải thích được có loại cảm giác vui mừng, tựa như đứa nhỏ này chính mình nhìn lớn lên, cho dù mười năm này thời gian, mình chưa từng tham dự, nhưng mình đã gặp qua bộ dáng tuổi còn nhỏ của nàng, hiện giờ lại thấy nàng lớn lên. Tựa như cây con không phải do mình trồng, có thể thấy được nàng trưởng thành thành dáng vé thanh tú uyển chuyển, tư thái tú mỹ, vẫn có loại cảm giác làm cho người ta thấy mừng rỡ.
"Nghe nói cô ấy tên là WEI, nghe nói trông cô ấy đẹp hơn, cho nên tôi rất tò mò, xinh đẹp như vậy, dù có xinh đẹp đến đâu cũng sẽ như thế nào!" Giang Ngưng Nguyệt không giống Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê dường như không quá hứng thú với tất cả mọi thứ trên đời, chỉ làm những gì cô quan tâm. Giang Ngưng Nguyệt lại là người nghiện internet nặng nề, cho nên lúc quảng cáo này vừa mới nổi tiếng, cô đã xem qua, cũng tò mò qua. Nhưng mà lúc này cô tuyệt đối không nghĩ tới, tương lai không lâu, cô thật sự có cơ hội gặp được chân nhân.
WEI ? Vệ Minh Khê sửng sốt một chút, cô đột nhiên nhớ tới cô bé kia đỏ hốc mắt, khẩn nài mình chờ cô lớn lên. Vệ Minh Khê cũng không biết vì sao mình lại nhớ tới chuyện này. Một đứa trẻ sáu tuổi nói chuyện đồng tính, phỏng chừng cô bé đã quên nó từ lâu.
"WEI và vệ họ của cậu giống nhau, nói không chừng cô ấy cũng họ Vệ như cậu!" Giang Ngưng Nguyệt thuận miệng nói, thầm nghĩ Vệ Minh Khê cũng đẹp, thật xinh đẹp, cuối cùng cũng có chút giống người bình thường, cũng không biết sắc đẹp của mình có thể lọt vào mắt cô hay không?
Vệ Minh Khê thầm nghĩ, nàng không họ Vệ, nàng họ Dung. Nhưng cô biết nếu mình nói cho Ngưng Nguyệt, cô ấy nhất định sẽ tò mò, sẽ hỏi rất nhiều chuyện
về cô gái này. Đã là người chưa gặp mười năm, Vệ Minh Khê không nghĩ nhiều như vậy, chỉ thản nhiên cười cười không nói, cũng không phản bác!
"Minh Khê, mình có thể hỏi cậu một chuyện được không?" Sau khi Giang Ngưng Nguyệt nói ra miệng, đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, kỳ thật mấy lần, cô thiếu chút nữa thốt ra, lại cứng rắn nhịn xuống. Vệ Minh Khê đối với mình vẫn luôn trong trẻo, nửa điểm cảm giác mập mờ cũng không mang theo, mình tựa như ở bên cạnh Vệ Minh Khê gần nhất, nhưng cô muốn đến gần hơn một chút, nhưng thế nào cũng không gần được. Nửa điểm khe hở cũng không tìm được! Đương nhiên mình cũng có thể lựa chọn cưỡng ép cạy mở ra, hơn nữa khả năng bị lớn. Cho nên, nhiều năm như vậy, cô và Vệ Minh Khê vẫn luôn dậm chân tại chỗ.
"Ừm?" Vệ Minh Khê thấy Giang Ngưng Nguyệt biểu tình có chút nghiêm túc, cho rằng Giang Ngưng Nguyệt muốn nói chuyện gì quan trọng.
"Cậu có nghĩ rằng mình rất đẹp không?" Giang Ngưng Nguyệt đầy dũng khí hỏi, cô muốn biết mình có phù hợp với thẩm mỹ của Vệ Minh Khê hay không.
"Cậu về nhà nhìn gương không biết sao?" Vệ Minh Khê nghe vậy cười hỏi ngược lại. Tất cả đều nói về tính khí của một người, giấu những cuốn sách cô đã đọc. Ngưng Nguyệt thích đọc thơ cổ, yêu văn học cổ điển, khí chất của cô, có một loại cảm giác uyển chuyển cổ xưa, thêm vào đó dáng vẻ của cô ấy vốn là một tiểu thư, xinh đẹp dịu dàng, dung mạo và khí chất bổ sung cho nhau, đi ra ngoài nhất định là một mỹ nhân cổ điển, với một chút thơ mộng và phong cách trong sách. Nhưng mà tính tình của cô ấy cùng mình không giống nhau, cô ấy đối với thế giới này tựa hồ hứng thú, không giống mình, đối với cái gì cảm giác đều nhạt đi một chút. Cuộc sống với chính mình, chẳng hạn như uống nước sạch, không mặn không nhạt, vừa mát vừa hợp.
"Vậy thì không giống, nhìn mình nhìn chán rồi, mình chỉ muốn biết, bộ dáng của mình như thế nào, trong tấm gương sáng trong trái tim của cậu?" Giang Ngưng Nguyệt mỉm cười hỏi.
"Xem ra, cậu đây là muốn nghe người ta khen mình." Vệ Minh Khê cười nói.
"Vậy cậu liền khen ngợi mình đi, thỏa mãn sự phù phiếm của mình một chút." Giang Ngưng Nguyệt làm nũng nói với Vệ Minh Khê.
......
Dung Vũ Ca học được rất nhiều thứ, có một số là vì học mà học, có một số nàng quả thật có hứng thú. Ví dụ như cưỡi ngựa, sáu tuổi bắt đầu học cưỡi ngựa, khả năng cưỡi ngựa của Dung Vũ Ca đã đạt đến trình độ biểu diễn.
Trong trường đua ngựa, Dung Vũ Ca đội mũ bảo hiểm, mang ủng, tận hưởng cảm giác chạy trên ngựa, đó là lúc cô cảm thấy thoải mái. Trong lòng giấu một bí mật rất lớn, khiến Dung Vũ Ca vẫn luôn ở trong trạng thái lo lắng, sợ Vệ Minh Khê không đợi được mình lớn lên, sợ hậu vệ lớn lên Minh Khê cũng không thể thích mình, nhưng đối với Vệ Minh Khê yêu thích lại càng mãnh liệt, nội tâm của nàng vẫn ở trong trạng thái lo lắng cùng mất cân bằng. Loại trạng thái này làm cho nàng lo lắng lo mất, khó tránh khỏi nàng có chút áp lực. Yêu một người quá sớm đã làm chín muồi tâm trí nàng.
Dung Vũ Ca chỉ bận rộn làm cho mình trở nên ưu tú hơn, mới làm cho nàng có thể giảm bớt loại lo lắng và mất cân bằng này.
Ngay cả đôi mắt của mọi người cũng đổ dồn về cô gái anh hùng trong trường đua ngựa đó, cô ấy thật xinh đep. Không, bất cứ cử chỉ nào của Dung Vũ Ca đều đẹp trong mắt cô ấy. Nếu sự xuất hiện của Vệ Minh Khê khiến toàn bộ thiếu niên và thậm chí cả cuộc đời của Dung Vũ Ca kinh ngạc, thì Dung Vũ Ca Dung Vũ Ca Liên Huân kinh ngạc.
Liên Huân là người lai Trung - Pháp, cô là một người đẹp lai điển hình. Từ mười lăm tuổi khi gặp được Dung Vũ Ca, bị dung mạo của Dung Vũ Ca làm kinh diễm, nhưng khi tiếp xúc với Dung Vũ Ca, phát hiện Dung Vũ Ca không chỉ có lớn lên xinđẹph , còn phi thường ưu tú nỗ lực. Cô đối với Dung Vũ Ca tràn ngập sự sùng bái cùng ái mộ của thiếu nữ, và cố gắng đến gần Dung Vũ Ca hơn.
Sau hơn một năm nỗ lực, cô được Dung Vũ Ca cho phép ở lại bên cạnh. Ngay từ đầu Dung Vũ Ca cảm thấy Liên Huân tựa như một người đi cùng không thể vứt bỏ, Dung Vũ Ca trong lòng vẫn là ngạo nghễ, Cao Nhã Trinh đối với Dung Vũ Ca ít nhiều vẫn có ảnh hưởng tinh tế đối với. Hơn nữa Dung Vũ Ca từ trước đến nay đã quá xinh đẹp, người thích nàng vô số, nàng cũng không có biện pháp đáp lại người khác, cũng lười ứng phó người khác. Theo ý kiến của Dung Vũ Ca, những người mà nàng không thích xuất hiện trước mặt nàng đều là người thừa.
Ngay cả Liên Huân là cô gái nàng bày mặt lạnh để xua đuổi, lạnh lùng cũng không đuổi được, về sau theo thời gian, Dung Vũ Ca thấy quen, cũng dần dần coi Liên Huân là bạn.
Dung Vũ Ca vừa xuống ngựa, Liên Huân vội vàng cầm một ly nước ấm đưa cho Dung Vũ Ca. Dung Vũ Ca không uống đồ uống, nàng cảm thấy đồ uống hàm lượng đường quá cao, sợ ảnh hưởng đến mỹ mạo và vóc người của nàng, đây đều là vốn vì Vê Minh Khê, nàng không tin Vệ Minh Khê có thể không thèm để ý đến mỹ mạo và vóc người. Vệ Minh Khê không thích những người có ngoại hình đơn thuần như Dung Vũ Ca nhưng với nội tâm và vẻ đẹp, điều đó chắc chắn sẽ tốt hơn.
Ngay cả Huân nhìn Dung Vũ Ca mười phần hiên khí, cảm giác trong lòng mình đều nở ra rất nhiều hoa, muốn hái ra nâng cho Dung Vũ Ca. Vẻ đẹp của Dung Vũ Ca có thể dễ dàng điều khiển bất kỳ phong cách nào.
Liên Huân nhìn Dung Vũ Ca đang tràn đầy lửa giận, trong lòng cảm thấy hoa nở rất nhiều, muốn cởi ra đưa cho Dung Vũ Ca. Vẻ đẹp của Dung Vũ Ca có thể dễ dàng kiểm soát bất kỳ phong cách nào.
Dung Vũ Ca tiếp nhận uống một ngụm, liền trả lại cho Liên Huân.
“Dung, chúng ta cuối tuần cùng nhau đi xem phim được không?” Liên Huân thỉnh thoảng lại mời Dung Vũ Ca!
“Không rảnh!” Dung Vũ Ca quả quyết cự tuyệt, nàng cuối tuần có tiết tiếng Trung, nàng biết Vệ Minh Khê bên người Giang Ngưng Nguyệt đối với Vệ Minh Khê như hổ rình mồi. Cô ấy so sánh mình với Giang Ngưng Nguyệt, về phương diện văn học cần thiết phải tăng cường thêm một chút! Biết người biết ta trăm trận trăm thắng!
Đối với quảng cáo đã quay, Dung Vũ Ca là một tấm vé, nàng đối với trở thành minh tinh không hề hứng thú, nàng ấy chỉ muốn cho Vệ Minh Khê nhìn thấy bản thân khi lớn lên, nếu Vệ Minh Khê có thể nhìn thấy có thể nhận ra được chính mình, từ ‘WEI’ như Giang Ngưng Nguyệt trong lúc vô tình nói, chính là là bính âm của Wei. Chính là vì nhắc nhở Vệ Minh Khê, nàng chưa bao giờ quên hay thay đổi lời hứa sẽ cưới cô. Đương nhiên, cũng có thể gả cho Vệ Minh Khê, cho nên nàng rất vẻ khi lấy họ của vợ mình để đặt tên.
Mấy năm nay, nàng cũng đã chú ý đến thông tin liên quan đến Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê đã ba mươi tuổi vẫn luôn một mình, cũng không có yêu người khác. Dung Vũ Ca trong lòng luôn cảm thấy cô thật sự đang chờ mình lớn lên. Tuy Dung Vũ Ca cũng biết mình nghĩ như vậy, có chút tự làm đa tình, ai sẽ đáp ứng thật sự chờ một đứa nhỏ sáu tuổi lớn lên, nhưng nàng nguyện ý nghĩ như vậy.
Nàng biết rất rõ ràng, cho dù mình hiện tại mười sáu tuổi, thân thể đã phát triển đầy đủ và có thể coi là cơ thể của người lớn, nhưng nếu về mặt pháp lý, Vệ
Minh Khê cũng chỉ coi mình là một đứa trẻ, như vậy Vệ Minh Khê chính là tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ với một vị thành niên. Vệ Minh Khê chỉ cần đợi thêm hai năm nữa, khi đó thân thể mình sẽ phát triển hoàn mỹ hơn một chút, mình mới chân chính trưởng thành về mặt pháp lý! Dung Vũ Ca đã trải qua mười năm, và nàng ấy càng ngày càng háo hức hơn trong hai năm tới. Đặc biệt là sau mười ba tuổi, nàng đã rất rõ ràng về mục tiêu của mình, lớn lên, trở thành người phụ nữ của Vệ Minh Khê!
Từ sau khi rời khỏi nhà, Cao Nhã Trinh đem người trong nhà thay đổi hoàn toàn, Dung Vũ Ca sẽ không ở trước mặt Cao Nhã Trinh lại nhắc tới Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê biến mất khỏi miệng nàng, nàng giấu Vệ Minh Khê trong lòng. Bởi vì Dung Vũ Ca biết, mẹ không thích Vệ Minh Khê, nàng càng nhắc tới Vệ Minh Khê, mẹ lại càng chán ghét Vệ Minh Khê, giấu trong lòng, là biện pháp duy nhất của nàng lúc ấy!
Cao Nhã Trinh không có nghe được Dung Vũ Ca nhắc tới Vệ Minh Khê, nhoáng một cái mười năm đi qua, Cao Nhã Trinh cho rằng Dung Vũ Ca đã sớm đem Vệ Minh Khê quên mất. Rốt cuộc một đứa trẻ 6 tuổi, có thể nhớ chuyện gì! Ở hơn nữa Dung Vũ Ca mấy năm nay biểu hiện đến nỗ lực tiến tới, làm Cao Nhã Trinh vô cùng vừa lòng, cho nên ở năm nay, Cao Nhã Trinh không hạn chế quyền tự do cá nhân của Dung Vũ Ca.
Mặc dù Dung Vũ Ca cho rằng thà nàng xuất hiện trước mặt Vệ Minh Khê ở tuổi mười tám, nhưng trong lòng nàng luôn cảm thấy ngứa ngáy muốn nhìn thấy Vệ Minh Khê khi rảnh rỗi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)