Chương 7
Cao Nhã Trinh nghe vậy không khỏi bật cười, chỉ coi những lời nói của Dung
Vũ Ca cực kỳ đáng yêu, không ai coi lời nói của một đứa trẻ 6 tuổi là thật. "Nhưng con là con gái, cô ấy cũng là con gái, hai người không thể kết hôn."
Cao Nhã Trinh tiếp tục dỗ Dung Vũ ca nói.
"Nữ không thể cưới nữ sao?" Dung Vũ Ca trợn to hai mắt hỏi, hiển nhiên đối
với câu nói này rất không hài lòng.
" Hiện tại, điều này là không thể ở Trung Quốc." Cao Nhã Trinh trả lời thật
sự.
"Còn nước ngoài thì sao?" Dung Vũ Ca vội vàng hỏi.
"Một số quốc gia có thể." Cao Nhã Trinh nghĩ rằng tiểu nha đầu này còn đang thực sự so đo với chuyện này.
“Vậy sau này con dẫn Vệ Minh Khê ra nước ngoài kết hôn!” Dung Vũ Ca nghe vậy, cực kỳ vui vẻ nói, giống như nàng và Vệ Minh Khê đã nói định hôn sự, và họ sẽ đi lấy giấy chứng nhận.
Cao Nhã Trinh nhìn con gái với vẻ ngoài nghiêm túc và vui vẻ, cô bé thực sự rất dễ thương!
"Vậy cũng không được, cô ấy bây giờ là người lớn, con vẫn là là trẻ con, là trẻ con không thể kết hôn. Cho dù cô ấy không gả cho cậu của con, cũng có thể gả cho người khác, nhưng không đợi được con lớn lên nha. Vì vậy, để tránh cô ấy kết hôn với người khác, chú của con sẽ kết hôn với cô ấy và trở thành dì của con, không phải là cách tốt nhất sao? "Cao Nhã Trinh vẫn tàn khốc phá vỡ ý nghĩ Dung Vũ Ca muốn cưới Vệ Minh Khê.
Dung Vũ Ca nghe Cao Nhã Trinh nói như vậy, nàng cảm thấy mẹ nói đúng, Vệ Minh Khê tốt như vậy, người thích Vệ Minh Khê nhất định sẽ rất nhiều, ngoại
trừ mình và cậu, khẳng định còn có rất nhiều người thích, vốn cảm thấy người xấu cướp với mình chỉ có cậu, hiện tại bốn phương tám phương đều có thể có người xấu. Mình lại là một đứa trẻ con, không thể lập tức đem Vệ Minh Khê cưới về nhà giấu đi, Dung Vũ Ca hiện tại thật sự rất lo lắng mình còn chưa trưởng thành, Vệ Minh Khê liền gả cho người khác. Biện pháp tốt nhất trước mặt, quả thật tựa như mẹ nói, để cho cậu cưới Vệ Minh Khê trở về trước, miễn cho Vệ Minh Khê bị người khác cưới đi, chờ mình lớn lên rồi từ chỗ cậu cướp Vệ Minh Khê trở về, nhưng biện pháp này vẫn làm cho nàng cảm thấy rất mâu thuẫn. Nhưng Dung Vũ Ca lại không có biện pháp tốt hơn, mình lại không thể lập tức trưởng thành. Giờ này khắc này, Dung Vũ Ca hận không được mình một đêm liền trưởng thành!
Lần đầu tiên trong đời Dung Vũ Ca sinh ra sự lo lắng, loại lo lắng này từ thời khắc sinh ra, vẫn tiếp tục cho đến khi nàng trưởng thành.
"Có chuyện gì vậy?" Cao Nhã Trinh thấy con gái hình như không chỉ không bị mình nói thông suốt, tâm tình hình như ngược lại càng thêm chán nản.
"Con muốn lớn lên một cách nhanh chóng!" Dung Vũ Ca buồn bực không vui trả lời.
Cao Nhã Trinh thật sự không nghĩ tới, Dung Vũ Ca người luôn thích trả lời người ngoài, lại quan tâm đến Vệ Minh Khê như vậy, vì thế cô đối với Vệ Minh Khê càng thêm tò mò, cô muốn xem Vệ Minh Khê này rốt cuộc là thần thánh phương nào!
"Đợi mấy ngày nữa, mẹ mở một bữa tiệc từ thiện, mời Vệ Minh Khê đến nhà chúng ta chơi được không?" Cao Nhã Trinh thấy con gái không vui như vậy liền nghĩ cách làm cho con bé vui.
Dung Vũ Ca nghe mẹ nói như vậy, quả nhiên quét qua sự uể oải vừa rồi, vui vẻ lên, bởi vì nàng biết phàm là chuyện mẹ đáp ứng nàng, nhất định có thể làm được.
"Mẹ thật tốt!" Dung Vũ Ca lần thứ hai ôm lấy cổ mẹ, sau đó trên mặt Cao Nhã Trinh lại vang dội hôn lên một cái.
Một đứa trẻ là một đứa trẻ, không thể không mỉm cười một lần nữa khi nhìn thấy khuôn mặt của con bé thay đổi nhanh hơn lật sách, Cao Nhã Trinh không khỏi cười cười lần nữa.
Trước khi đi ngủ tối hôm đó, Dung Vũ Ca lấy ra một cuốn nhật ký mới, viết một dòng chữ trên trang đầu tiên.
Chủ Nhật, ngày 23 tháng 9
Hôm nay nhìn thấy Vệ Minh Khê, tôi rất thích cô ấy, và khi lớn lên tôi muốn cưới cô ấy!
Ngày hôm sau, Dung Vũ Ca còn cố ý hỏi Cao Hàn, cái tên Vệ Minh Khê viết như thế nào, đem câu nói kia dùng chữ Hán bổ sung.
Dung Vũ Ca lúc này cũng không nghĩ tới, một câu nói đơn giản như vậy, dĩ nhiên thật sự trở thành mục tiêu phấn đấu mười mấy năm sau của mình!
Cao Nhã Trinh làm việc từ trước đến nay rất hiệu quả, sau khi quyết định muốn gặp Vệ Minh Khê, liền lập tức bảo trợ lý đi an bài.
Cao Nhã Trinh lấy danh nghĩa Cao gia, phái người tự mình đưa thiệp mời đến Vệ gia, nhưng lại chỉ tên mời Vệ Minh Khê đến Cao gia dự tiệc từ thiện, không có chỗ cho Vệ gia cùng Vệ Minh Khê cự tuyệt, cường thế của Cao Nhã Trinh có thể thấy được.
Vệ gia nợ Cao gia một phần nhân tình, ngại phần nhân tình này, Vệ gia thậm chí Vệ Minh Khê nói cái gì cũng không thể cự tuyệt, không muốn, cũng phải ngoan ngoãn dự tiệc!
Vệ Minh Khê từ trong tay ba mình nhận lấy thư mời, mở ra nhìn một chút, nhìn ký tên Cao Nhã Trinh phía trên, khẽ nhíu mày, nghĩ đến nhà này đều rất bá đạo!
"Ba biết con không thích tham gia các hoạt động xã giao này, nhưng thư mời này thật sự không cách nào từ bỏ, vậy nên con cố gắng chiu ủy khuất môt chút....." Vệ Duyên Chi nói, Cao gia cùng Vệ gia đã nhiều năm không đi lại, đột nhiên gửi thư mời, Vệ gia bên này nghĩ là ngoài ý muốn. Nhưng mà người Vệ gia bọn họ cũng không thích tham gia loại xã giao cùng hoạt động này, Minh Khê đặc biệt, nhưng người ta chỉ định Minh Khê đi, cũng chỉ có thể để Minh Khê đi một chuyến.
"Không sao, bọn họ vốn là hướng về phía con." Vệ Minh Khê cảm thấy lần trước và Cao Hàn nói rõ ràng, không ngờ Cao Hàn vẫn không bỏ cuộc. Nếu đã quấy nhiễu đến cuộc sống của mình, Vệ Minh Khê cảm thấy vẫn cần phải nói chuyện với Cao Hàn một lần nữa.
Một ngày sau khi Vệ gia nhận được thư mời, Vệ gia lại nhận được một bộ váy dạ hội tùy chỉnh cao cấp.
Vệ Minh Khê không nhận lấy, để cho người mang về.
"Cao tổng, Vệ Minh Khê đem lễ phục dạ hội trả về, lễ phục dạ hội xử trí như thế nào, muốn tặng lại một lần nữa sao?" Lý Bội Dao hỏi, dù sao cũng là tiền tùy chỉnh cao cấp, trả lại, người khác mặc cũng không thích hợp! Đây là tiền lương của mình trong nhiều tháng!
"Không cần, cô tùy tiện xử trí đi." Cao Nhã Trinh thản nhiên nói. Người vệ gia, đều là văn nhân thanh cao, trọng danh không trọng lợi, trả về, cô cũng không ngoài ý muốn. Dù sao tâm ý của mình đã đưa ra ngoài, Vệ Minh Khê không chấp nhận, là chuyện của Vệ Minh Khê! Chỉ mong đêm đó, Vệ Minh Khê đừng hối hận, dù sao ăn mặc quá nghèo nàn, cùng toàn bộ bữa tối không hợp, xấu hổ chính là chính cô ấy!
Sau khi mẹ mời Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca đều đếm ngón tay chờ đợi Vệ Minh Khê đến. Dưới sự mong đợi cả buối tối của Dung Vũ Ca, ngày hôm nay rốt cục cũng đến.
Hôm nay, Cao Nhã Trinh đã chuẩn bị cho con gái một chiếc váy dạ hội thời trang cao cấp màu trắng tinh khôi, một chiếc vương miện nhỏ nạm kim cương thật và những đường nét trên khuôn mặt cực kỳ thanh tú và xinh đẹp của Dung Vũ Ca, giống như một nàng công chúa có thật trong truyện cổ tích.
"Mẹ ơi, hôm nay con có đẹp không?" Dung Vũ Ca lo lắng lần thứ hai hỏi, nàng muốn dùng bộ dáng xinh đẹp nhất xuất hiện trước mặt Vệ Minh Khê.
Cao Nhã Trinh một thân lễ phục dạ hội màu đen thuần khiết, bên hông đeo thắt lưng nạm đầy kim cương, lưng khoét sâu gợi cảm, cô đeo găng tay trắng tinh, trang điểm tinh tế, khí chất quyền thế, giống như một nữ hoàng vô cùng gợi cảm và quyền lực.
"Hôm nay Vũ Ca sao lại không tự tin?" Cao Nhã Trinh cười hỏi, con gái xinh đẹp là không thể nghi ngờ, Vũ Ca cũng tự tin về ngoại hình của mình, hôm nay lại liên tục hỏi ba lần mình có đẹp hay không, cũng không giống tính tình ngày thường của đứa nhỏ này.
"Con chỉ muốn làm cho mình đẹp hơn một chút!" Dung Vũ Ca trả lời, như vậy có thể làm cho Vệ Minh Khê thích mình hơn một chút.
Cao Nhã Trinh nghe vậy không khỏi liền nở nụ cười, cô cảm thấy con gái đã xinh đẹp đến cực hạn, dù xinh đẹp đến mức nào, căn bản không thể tưởng tượng được. Cao Nhã Trinh cảm thấy một khi người đẹp đến trình độ nhất định, trang trí nhiều hơn nữa cũng bất quá chỉ là đóng băng trên gấm mà thôi, thậm chí có đôi khi sẽ trở thành gánh nặng! Bất quá mặc kệ lớn tuổi, phụ nữ vẫn không ngừng theo đuổi vẻ đẹp của chính mình, ví dụ như tiểu Vũ Ca nhà cô.
“Vũ Ca xinh đẹp nhất!” Cao Nhã Trinh một lần nữa khẳng định với con gái.
“Vậy mẹ, chúng ta ra ngoài đi!” Sau khi được khẳng định nhiều lần, Dung Vũ Ca vội vàng đi nắm tay Cao Nhã Trinh, nàng đã không thể chờ đợi muốn nhìn thấy Vệ Minh Khê, nàng muốn Vệ Minh Khê hôm nay ăn mặc nhất định cũng rất đẹp!
Cao Nhã Trinh dắt Dung Vũ Ca từ phòng trang điểm đi ra, giống như nữ vương dắt tiểu công chúa đi ra.
Dung Trực nhìn người vợ xinh đẹp cao quý của mình, và con gái giống như tiểu công chúa, không khỏi lộ ra ý cười.
Người Dung gia bọn họ, đại đa số đều có truyền thống yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh thấy Cao Nhã Trinh lần đầu tiên, liền yêu, nhiều năm trôi qua, anh nhìn Cao Nhã Trinh, còn thường xuyên có cảm giác tim đập thình thịch, giống như lần đầu gặp!
“Nhã Trinh, thật đẹp!” Dung Trực tiến lên bên tai Cao Nhã Trinh nhẹ giọng nói, cũng không thể không hôn lên bên tai Cao Nhã Trinh một chút.
Bởi vì ông nội và bà nội của Dung Vũ Ca vô cùng ân ái, gia đình hòa thuận, cho nên Dung Thẳng đối với tình yêu của mình vẫn luôn có kỳ vọng rất cao, ánh mắt cũng rất cao. Cho nên cho dù cao lớn anh tuấn, gia thế hiển hách, anh lại không phong lưu như Cao Hàn, anh và Cao Nhã Trinh coi như là mối tình đầu
của nhau. Tính cách Cao Nhã Trinh cường thế độc đoán, Dung Trực tính cách thì ôn nhã bao dung, coi như là tính cách bổ sung lẫn nhau.
Dung Thẳng và Cao Nhã Trinh cùng tuổi, nhưng chỉ 33 tuổi, cao 185CM, quanh năm tập thể dục, một thân âu phục màu trắng mặc trên người, rất thích hợp và đắt tiền. Cao Nhã Trinh rất tự nhiên liền kéo cánh tay chồng mình lên, hai người trông vô cùng xứng đôi, có thêm một Dung Vũ Ca nho nhỏ, quả thực là một nhà ba người hoàn mỹ nhất.
Bà nội Dung Vũ Ca, khi còn trẻ, khi còn trẻ cũng là một mỹ nhân có tiếng tăm lừng lẫy, cho nên ngoại hình của Dung Trực tự nhiên không thành vấn đề, cũng là mỹ nam tử nổi danh. Dung Vũ Ca diện mạo giống Dung Trực hơn một chút, sáu phần giống Dung Trực, bốn phần giống như Cao Nhã Trinh, lại chuyên chọn ưu điểm của bọn họ, cho nên ngày sau không biết khi trưởng thành sẽ thành yêu nghiệt gì!
Lúc này Dung Vũ Ca một thân váy trắng xinh đẹp, đôi mắt kia sáng ngời như tinh thần, khuôn mặt nhỏ bé phấn phúng phính, da thịt trắng nõn như có thể phá vỡ, lông mày đẹp như tranh vẽ, răng trắng và rất đẹp. !
Vừa đi ra, đôi mắt to xinh đẹp của Dung Vũ Ca ở trong đám người tìm kiếm bóng dáng Vệ Minh Khê. Rất nhanh Dung Vũ Ca ở trong đám người dễ dàng tìm được Vệ Minh Khê. Bởi vì Vệ Minh Khê ở trong đám người khác thường như vậy, giống như mặt trăng sáng treo trên không trung, để Dung Vũ Ca một cái liền tìm được. Dung Vũ Ca nóng lòng muốn thoát khỏi tay mẹ mình, chạy về phía Vệ Minh Khê, chiếc váy nhỏ màu trắng xinh đẹp lúc này tựa như tâm tình tiểu chủ nhân nhảy nhót như vậy, trong không khí vui vẻ lay động làn váy.
~~~~~~~~~~
Tác giả có điều muốn nói:
Dung Vũ Ca: Tôi muốn lớn lên nhanh chóng! Sau này Dung Vũ Ca mỗi năm sinh nhật nguyện vọng đều là cái này!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)