Chương 5
Lời đồng ngôn của đứa nhỏ, luôn khiến người ta nhịn không được bật cười, Vệ Minh Khê cũng nhịn không được nở nụ cười, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô bé cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, cảm thấy lời nói của cô bé cũng không tính là khoa trương.
"Ừm, đúng là tiểu công chúa đẹp nhất trên đời." Vệ Minh Khê rất hàm cười đáp lại.
Vệ Minh Khê cũng cảm thấy mình là tiểu công chúa xinh đẹp nhất, Dung Vũ Ca cảm thấy vui vẻ đến cực điểm, tuy rằng nàng thường xuyên bị người khác khen ngợi xinh đẹp, nhưng khen ngợi của họ cũng không bằng một mình Vệ Minh Khê khen ngợi làm cho nàng vui vẻ như vậy. Cho nên Dung Vũ Ca trong niềm vui nhịn không được nở nụ cười sáng lạn nhất đi về phía Vệ Minh Khê. Khi lớn lên ở cùng Vệ Minh Khê, lúc Vệ Minh Khê lấy những lời này trêu chọc nàng, Dung Vũ Ca mới biết lời này xấu hổ đến mức nào, vì thế nàng liền cắn Vệ Minh Khê, bảo cô không được trêu chọc mình.
Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca ngày đó thật sự không nhiễm nụ cười thế tục rực rỡ, cảm thấy giống như một vầng mặt trời nhỏ đang phát ra ánh sáng chói mắt, lại tản mát ra sự ấm áp nhàn nhạt. Vệ Minh Khê nghĩ, hình ảnh đẹp nhất trên đời này hẳn là nụ cười của đứa nhỏ đi, ít nhất giờ khắc này Dung Vũ Ca của cô đặc biệt xinh đẹp.
"Vệ Minh Khê, tên em là Dung Vũ Ca, em muốn chị nhớ kỹ em, em sẽ không quên chị, cho nên chị cũng không thể quên em." Dung Vũ Ca nói với Vệ Minh Khê tên mình một cách trang trọng, bởi vì nàng muốn kết bạn với Vệ Minh Khê, nàng muốn cùng Vệ Minh Khê trở thành người bạn tốt nhất, bạn tốt không thể quên nhau. Dung Vũ Ca còn nhỏ, ý nghĩ vẫn rất ngây thơ đơn thuần, nàng biết nàng thích Vệ Minh Khê, muốn đến gần Vệ Minh Khê, đây là bản năng, những thứ khác, còn không hiểu lắm.
"Được, tôi sẽ nhớ kỹ tên của em." Vệ Minh Khê cười nói, chỉ là cái tên Dung Vũ Ca khiến cô trong lòng bất giác lại kể lại một lần nữa. Nàng ấy muốn một cô bé xinh đẹp và đáng yêu như vậy, thật khó để làm cho mọi người quên.
"Hoa này là cậu của em muốn em đưa cho chị, nhưng em lại không muốn chị cùng cậu của em, em chỉ muốn chị đối tốt với em, cho nên hoa này, em sẽ không tặng cho chị, chờ sau này em tặng cho chị những bông hoa to hơn và đẹp hơn. Bông hoa này xấu quá, sau này nhất định không đẹp bằng hoa em sẽ tặng!" Dung Vũ Ca nghiêm trang nói, tuy rằng giờ phút này Vệ Minh Khê ở trong lòng nàng định vị là bằng hữu rất tốt của mình, nhưng đối với bằng hữu mới của mình, nàng lại có mười phần dục tâm chiếm hữu.
Vệ Minh Khê nghe Dung Vũ Ca nói, lần thứ hai mỉm cười, Dung Vũ Ca tiểu bằng hữu này hiển nhiên không dựa theo lời giải thích của cậu làm việc, hoàn toàn không theo cách này ra bài, tính toán như ý của Cao Hàn coi như là trống rỗng.
Dung Vũ Ca cảm thấy hoa này ở trong tay có chút chướng ngại tay, vì thế nàng chạy liền nhét hoa vào thùng rác gần đó, sau đó vội vàng chạy về bên cạnh Vệ Minh Khê.
Dung Vũ Ca tuy rằng đã sáu tuổi, bất quá Cao Nhã Trinh còn rất thích ôm nàng. Dung Vũ Ca cũng thích cảm giác được mẹ ôm vào lòng, điều này làm cho cô cảm thấy mình là người mẹ yêu nhất, đương nhiên cô cũng yêu mẹ nhất, bây giờ nàng cũng thích Vệ Minh Khê này, nàng cũng rất muốn Vệ Minh Khê ôm mình.
"Vệ Minh Khê, chị có thể ôm em không?" Dung Vũ Ca đi tới bên cạnh Vệ Minh Khê, nhẹ nhàng kéo quần áo Vệ Minh Khê, khó có được có chút ngượng ngùng nhỏ giọng hỏi.
Vệ Minh Khê hiển nhiên không ngờ Dung Vũ Ca lại đột nhiên đưa ra yêu cầu này, đứa nhỏ sáu tuổi, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, đột nhiên tới cầu ôm, cảm giác vẫn có chút đột ngột.
Vệ Minh Khê hơi chần chờ, khiến Dung Vũ Ca nhìn chằm chằm phản ứng của Vệ Minh Khê cảm thấy có chút thất vọng, Vệ Minh Khê tựa hồ cũng không muốn ôm mình, cô cũng không thích mình như vậy, nghĩ tới đây, Dung Vũ Ca trong lòng có thể khổ sở.
Vệ Minh Khê không nghĩ tới mình chần chờ một chút liền làm Dung Vũ Ca thất vọng như vậy, nghĩ đến Dung Vũ Ca thật sự là một tiểu cô nương mẫn cảm, vì thế trong lòng không đành lòng, liền ngồi xổm xuống, mở hai tay về phía Dung Vũ Ca. Vệ Minh Khê giờ phút này tuy nhiên không nghĩ tới chuyện, nàng mở tay như vậy, Dung Vũ Ca giống như gấu không đuôi, dính vào trên người cô không xuống được.
Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê mở tay ra, quét sạch nỗi buồn, vui vẻ nhào vào trong vòng tay của Vệ Minh Khê.
Vệ Minh Khê ôm Dung Vũ Ca lên, Dung Vũ Ca được ôm lên thuận tay ôm lấy cổ Vệ Minh Khê, động tác tự nhiên.
Dung Vũ Ca phát hiện hơi thở trên người Vệ Minh Khê và mẹ không giống nhau, mẹ nàng có thói quen dùng nước hoa nên nàng luôn ngửi thấy mùi thơm, nàng rất thích mẹ có hương thơm. Đôi khi nàng luôn quấn lấy mẹ, để mẹ cũng phun cho mình một ít nước hoa, để bản thân cũng trở nên thơm tho. Nhưng mẹ thỉnh thoảng sẽ đồng ý phun cho mình một chút, mẹ nói rằng chờ đợi cho mình để lớn lên, có thể có nước hoa của riêng mình, vì vậy nàng cũng không vội vàng, muốn chờ đợi để lớn lên. Trên người Vệ Minh Khê không có mùi thơm như trên người mẹ, nhưng cũng có mùi thơm, mùi thơm rất nhạt, Dung Vũ Ca đi tìm nguồn gốc mùi hương trên người Vệ Minh Khê, nàng rất nhanh đã tìm được, hẳn là mùi thơm trên mái tóc dài của Vệ Minh Khê. Nàng thích hương vị
này, thậm chí nhiều hơn hương vị trên cơ thể của mẹ, thích nó, nhưng nàng biết rằng điều này không thể nói với mẹ, nếu không mẹ chắc chắn sẽ không hài lòng.
Vệ Minh Khê chưa từng thân mật với ai, bởi vì từ trước đến nay cô không thích quá thân cận với người khác, hành động của Dung Vũ Ca lúc này khiến cô ấy cảm thấy quá thân thiết, nhưng có lẽ bởi vì Dung Vũ Ca chính là tiểu cô nương xinh đẹp, Vệ Minh Khê cũng không có nửa điểm cảm giác bài xích, mặc cho nàng ôm cổ mình.
Ở chỗ Cao Hàn lén quan sát hai người tương tác, ngay từ đầu vẫn rất cao hứng. Anh biết Vệ Minh Khê khẳng định cũng thích Vũ Ca, dù sao cô bé xinh đẹp như vậy, ai sẽ không thích chứ? Nhìn ý cười của Vệ Minh Khê không ngừng lộ ra với Vũ Ca, càng xác nhận suy đoán của Cao Hàn, sự thật anh đều có chút hâm mộ Vũ Ca, bởi vì thái độ đối với mình của Vệ Minh Khê cho tới bây giờ đều là khách khí xa cách, chưa bao giờ có cảm giác khoảng cách như vậy.
Anh không nghe được hai người một lớn một nhỏ đang tán gẫu cái gì, nhưng từ biểu tình của hai người có thể phán đoán được hai người tương tác càng ngày càng hòa hợp, Cao Hàn âm thầm mừng rỡ, thầm nghĩ Vũ Ca quả nhiên là một trợ giúp lớn. Nhưng còn chưa đợi anh cao hứng xong, liền nhìn thấy Dung Vũ Ca đem hoa mình muốn tặng ném vào thùng rác. Sự phát triển này hoàn toàn vượt quá mong đợi của anh, vì thế trong lòng anh sốt ruột, vội vàng hiện thân đi về phía Vệ Minh Khê đang ôm Dung Vũ Ca lúc này.
"Minh Khê hình như rất thích đứa nhỏ, nếu có một đứa con, hẳn là cũng không tệ." Cao Hàn cười nói, nếu Vệ Minh Khê và mình sinh một đứa con, hẳn là vừa xinh đẹp vừa thông minh.
Thích trẻ con, Vệ Minh Khê cảm thấy kết luận của Cao Hàn có chút hơi độc đoán. Dung Vũ Ca là một đứa trẻ xinh đẹp như vậy, thích là điều rất bình
thường, tựa như gặp phải động vật nhỏ đáng yêu, đại bộ phận người đều muốn đi trêu chọc một phen, nhưng tự mình nuôi lại nói khác, nuôi con cũng là đạo lý này. Chuyện có trách nhiệm lớn như vậy, Vệ Minh Khê cảm thấy còn quá sớm để nghĩ về những chuyện này ở tuổi 20. Vì thế Vệ Minh Khê không bình luận cười cười, không trả lời.
"Không, Vệ Minh Khê không thích trẻ con, chị ấy chỉ thích em!" Dung Vũ Ca lúc này thay Vệ Minh Khê trả lời, nàng nghĩ đến Vệ Minh Khê thích đứa nhỏ khác, nàng liền rất tức giận! Làm thế nào có thể có một đứa trẻ đáng yêu hơn chính mình, nhiều hơn để làm cho Vệ Minh Khê thích nó?
Cao Hàn nháy mắt cho Dung Vũ Ca, tiểu tổ tông này không phải đến giúp mình, liền đến xé nát sân khấu! Hoa không gửi ra ngoài, ném thùng rác không nói, bây giờ vẫn còn kéo chân sau! Tiểu tổ tông này rõ ràng vô cùng thích Vệ Minh Khê, làm sao giúp đỡ, rốt cuộc không để Vệ Minh Khê làm mợ của con bé à!
Dung Vũ Ca cố ý không nhìn Cao Hàn, chỉ cần dính vào lòng Vệ Minh Khê.
Cao Hàn lấy Dung Vũ Ca hoàn toàn không có biện pháp, biểu tình có chút bất đắc dĩ!
Vệ Minh Khê cũng cảm thấy Dung Vũ Ca trong lòng càng ngày càng đáng yêu, nàng "phản bội" Cao Hàn, làm cho Cao Hàn ăn pháo, làm cho cô cảm thấy thú vị đến chặt chẽ.
"Ừm, hẳn là tựa như Vũ Ca nói vậy." Vệ Minh Khê theo lời Dung Vũ Ca nói, mặc dù nghe như đang dỗ dành đứa nhỏ, nhưng rõ ràng là uyển chuyển cự tuyệt ám chỉ của Cao Hàn.
"Vậy đó!" Dung Vũ Ca được Vệ Minh Khê khẳng định càng thêm cao hứng, vì thế giọng điệu càng thêm chắc chắn nói, cũng cao hứng cực kỳ hôn lên hai má Vệ Minh Khê. Nàng ấy rất thích Vệ Minh Khê!
Vệ Minh Khê bất ngờ không kịp đề phòng vệ Minh Khê bị hôn lên má hơi sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ, đứa nhỏ này không khỏi cũng quá nhiệt tình đi.
“Cháu lớn như vậy, còn muốn người lớn ôm, còn không biết xấu hổ, mau xuống!” Cao Hàn thấy Vệ Minh Khê ôm Dung Vũ Ca hồi lâu, liền để Dung Vũ Ca nhanh chóng từ trên người Vệ Minh Khê xuống, dù sao Dung Vũ Ca cân nặng cũng không nhẹ.
Vệ Minh Khê cơ hồ chưa từng ôm đứa nhỏ, tuy Dung Vũ Ca không tính là nặng, nhưng rốt cuộc đã là đứa trẻ sáu tuổi, cũng không nhẹ, ôm đến lúc này, cô quả thật cảm giác tay mình có chút tê tê, nhưng đứa nhỏ bá đạo trong lòng tựa hồ một chút không có ý muốn xuống, ở trong lòng mình ngược lại rất an tĩnh.
"Không cần, cháu thích để Vệ Minh Khê ôm cháu! Hiện tại Vệ Minh Khê còn ôm được, để cho chị ấy ôm nhiều, sau này cháu lớn lên, chị ấy liền ôm không được, cho nên nhân lúc cháu còn chưa trưởng thành, phải ôm nhiều mới được!” Dung Vũ Ca cũng không nỡ từ trên người Vệ Minh Khê xuống.
Logic bá đạo này, ngược lại cũng không có tật xấu gì, có thể tự đúng, Vệ Minh Khê nghe vậy không nhịn được lại nở nụ cười.
" Chị gái tôi đã sinh ra một bé gái giống y hệt chị ấy, con bé được yêu thương bằng mọi cách nên từ nhỏ đã ngang ngược." Cao Hàn nói với Vệ Minh Khê.
Cao Hàn không cần phải nói, Vệ Minh Khê cũng đoán ra, nếu không phải cha mẹ sủng ái, sẽ không thể tu luyện được khí chất như vậy. Đại khái là Dung Vũ Ca thật sự quá xinh đẹp, người ta luôn bao dung với người đẹp, đại khái ngay cả mình cũng không thể miễn tục, dĩ nhiên cảm thấy Dung Vũ Ca bá đạo, ngoài đáng yêu, Vệ Minh Khê âm thầm nghĩ.
" Vậy thì tôi thực sự phải ôm nhiều hơn nữa, kẻo sẽ không thể ôm được nữa." Vệ Minh Khê trêu chọc nói với Dung Vũ Ca trong lòng.
"Vệ Minh Khê, chị đang trêu chọc em sao?" Dung Vũ Ca bất mãn bĩu môi hỏi, Vệ Minh Khê sao có thể trêu chọc mình!
"Giáo viên đã không dạy cho cháu, trẻ em phải lịch sự? Làm thế nào cháu có thể gọi thẳng tên dì của bạn? "Cao Hàn sửa tên Dung Vũ Ca gọi thẳng vệ Minh Khê.
Vệ Minh Khê nghĩ trong lòng tuy rằng mình lớn hơn Dung Vũ Ca rất nhiều, bất quá nếu bị Dung Vũ Ca gọi là dì, cảm giác không giải thích được có chút bài xích, đại khái là bởi vì mình sẽ bị gọi là già. Vệ Minh Khê nghĩ, không nghĩ tới mình lại cũng sẽ để ý những chuyện này!
“Không cần, cháu sẽ gọi chị ấy là Vệ Minh Khê!” Dung Vũ Ca cố chấp cự tuyệt gọi dì, mình liền thích gọi tên Vệ Minh Khê, như vậy làm cho nàng cảm giác mình và Vệ Minh Khê đang ở trong một loại quan hệ bình đẳng, nàng thích cảm giác như vậy!
" Không phòng bị, tên đã lấy, vốn là đã gọi." Vệ Minh Khê cũng cảm thấy Dung Vũ Ca gọi thẳng tên mình không có gì không ổn.
"Ngày thường con bé cũng không cho tôi ôm, lại có thể dính vào cô như vậy, xem ra là rất thích cô." Cao Hàn cảm thán nói, nghĩ đến mị lực của Vệ Minh Khê thật lớn, tiểu bá vương Dung Vũ Ca nhà anh đều có thể thu phục.
Vệ Minh Khê cũng cảm giác được Dung Vũ Ca thích mình. Quả thật khá thích, trọng lượng không nhẹ, tựa như giờ phút này trọng lượng trong lòng, có chút khó chịu! Vệ Minh Khê âm thầm nghĩ đến trong lòng.
"Tôi cũng rất thích con bé, đại khái chính là hợp duyên đi." Vệ Minh Khê cảm thấy duyên phận của con người rất vi diệu, mình và Dung Vũ Ca ở chung có cảm giác thoải mái và quen thuộc không giải thích được.
~~~~~~~~~~
Tác giả có điều muốn nói:
Đường này ngọt ngào, phải không?
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)