Trương Tĩnh Hân rõ ràng thấy nàng nhưng chào hỏi một câu cũng không làm, ở đây thật có chút quỷ dị. Trần Thiên Ngữ mở bản thảo sách mới trên laptop ra muốn sửa chữa một chút lỗi cuối cùng, thế nhưng đầu óc cùng chỉ số thông minh đều đặt trên người Trương Tĩnh Hân nên làm thế nào không tập trung được, vì vậy liền gắp laptop lại xuống lầu tìm Trương Tĩnh Hân.
Lúc Trần Thiên Ngữ xuống đến Trương Tĩnh Hân đang ngồi tính tiền trước quầy tính tiền, Trần Thiên Ngữ chờ sau khi khách hàng tính tiền xong mới chậm rãi lắc lư đi đến.
“Nhĩ hảo, Trần lão sư.” Thấy nàng ở đó lúc ẩn lúc hiện Trương Tĩnh Hân thoải mái chào hỏi, thế nhưng câu chào này thế nào cũng cảm giác có chút không ổn.
“Ngươi vẫn khỏe, Trương lão bản.” Trần Thiên Ngữ hai tay chắp ở sau lưng vòng quanh quầy thu tiền đi nửa vòng: “Gần đây Trương lão bản bề bộn nhiều việc?”
Lại một nhóm khách đến tính tiền, Trương Tĩnh Hân toàn bộ quá trình mặt mang tươi cười tính tiền cho khách, sau đó khách khí nói: “Đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến.” Sau đó mới có rãnh rỗi để ý tới Trần Thiên Ngữ: “Trần lão sư mới bận rộn đi, mỗi ngày trên TV nhìn thấy Trần lão sư ăn xong rồi còn phải mắng đầu bếp, thế nào còn có thời gian đại giá quang lâm tiểu quán.?”
“Đó chỉ là ghi hình, ngày hôm qua đã quay xong rồi.”
“Tiểu đồ đệ cùng muội muội của ta đều là khán giả trung thành của Trần lão sư, mỗi kỳ đều xem, lát nữa cho xin chữ ký? Xong trở về làm rạng rỡ tổ tông.”
Trần Thiên Ngữ nghĩ tới, rất lâu trước đây lúc nàng thường xuyên ở Weibo nâng đỡ Hoa Tiền Nguyệt Thiện vài câu, Trương Tĩnh Hân cũng kỳ quái ám chỉ với nàng chuyện ôm đùi giống như vậy….. Lúc này như thế nào lại đắc tội nàng ấy? Từ sau buổi sáng ấm áp tràn ngập mùi mì kia hai người còn chưa từng gặp mặt, nào có cơ hội đắc tội nàng.
“Trương lão bản, ta có chỗ nào không phải khiến cho ngươi không thoải mái mời nói thẳng, ngươi như vậy bới móc ta, khó chịu.”
Cảm giác mất mác trong lời nói của Trần Thiên Ngữ biểu hiện rất rõ ràng, Trương Tĩnh Hân thu hồi bầu không khí cổ quái trước đó ngưng mắt nhìn gương mặt Trần Thiên Ngữ. Dây thần kinh ngôn ngữ của Trần Thiên Ngữ nhanh hơn não, sau khi nói xong cũng cảm giác được bản thân quá tự xem trọng mình, nàng và Trương Tĩnh Hân thật sự không đến phân lượng này.
“Trần……”
Trương Tĩnh Hân vừa mới nói một chữ, Trần Thiên Ngữ quay đầu bỏ đi.
Trương Vị Đồng chuẩn bị xong món ăn cùng trà Trần Thiên Ngữ đã gọi mang lên lầu, nhìn thấy Jeanne ngồi ở chỗ ngồi của Trần Thiên Ngữ, mở laptop của Trần Thiên Ngữ không biết đang làm gì. Lúc Trương Vị Đồng đem cơm đặt lên bàn, Jeanne rất rõ ràng hoảng sợ đến run lên.
“Ngại quá làm ngươi giật mình.” Trương Vị Đồng mỉm cười nói.
Jeanne ngẩng đầu vội vã nhìn nàng một cái, cái gì cũng chưa nói, tay từ bên cạnh laptop xẹt qua, máy vi tính phát ra âm báo rút ổ đĩa “đing đing”, nàng đứng lên gặp laptop lại thì liền đi
Trương Vị Đồng đến quầy thu ngân, sau khi nhìn một vòng nhìn thấy Trần Thiên Ngữ đã phanh phanh đi lên lầu, Trương Vị Đồng muốn nói chuyện với nàng, cũng bị nàng vô tình lướt qua.
Trần Thiên Ngữ cầm laptop rời đi, Trương Vị Đồng nhìn bóng lưng của nàng, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?” Xuống lầu hỏi Trương Tĩnh Hân: “Tỷ, ngươi chọc giận Trần lão sư? Cơm nước cũng chưa ăn thì đã đi.”
Trương Tĩnh Hân nháy mắt mấy cái, biểu tình căng thẳng đến đáng sợ, sau khi lấy lại tinh thần chỉ nói: “Mang cho mèo ăn.”
Trương Vị Đồng: “……”
Trần Thiên Ngữ biết hành vi lần này của mình có chút ấu trĩ, giận dỗi ai đó, loại chuyện này phát sinh vào lần trước chắc là lúc nàng 25 tuổi khi đó vừa vào tạp chí xã, cùng chủ biên dùng khóe mắt nhìn người lúc đó phát sinh giận dỗi. Trong bốn năm năm gần đây nàng tự nhận tính tình xem như tốt, nhưng thế nào vừa gặp Trương Tĩnh Hân liền có chút không khống chế nổi?
Đến khách sạn tắm rửa xong xem như tỉnh táo một chút, xem thời gian lại nghĩ đến bản thảo sách mới vẫn chưa hoàn chỉnh, hơn nữa cũng đã đồng ý đêm nay sẽ gửi cho Mạc Lam. Mạnh mẽ chống lên tinh thần mở máy vi tính ra làm việc.
Mở văn bản, nhìn màn hình đầy chữ cảm thấy chán ghét, ma ma thặng thặng rốt cục xong bản thảo, lúc muốn dùng hộp thư gửi đến cho Mạc Lam thì phát hiện hộp thư không đăng nhập được nữa.
Trần Thiên Ngữ thử vài lần cũng đều báo là sai mật khẩu, nàng thực sự lười tính toán, đổi thành hộp thư cá nhân gửi đi, sau khi gửi xong thì uống hai ly rượu nho nhỏ an thần đi vào giấc ngủ.
Ngủ một giấc tương đối thoải mái, ngay cả điện thoại rung nàng cũng không phát hiện. Chờ nàng ngủ thẳng đên khi tự tỉnh lại thì cầm điện thoại lên, thấy Mạc Lam gọi đến ba lần.
Nàng gọi lại cho Mạc Lam, thanh âm của Mạc Lam nghe có chút gấp gáp: “Ôi Trần tỷ, ngươi thế nào giờ này mới nghe điện thoại, nóng lòng chết ta rồi! Đã nói tối qua gửi bản thảo sao ngươi lại không gửi?”
Trần Thiên Ngữ: “Ta có gửi nha, dùng hộp thư cá nhân gửi đi.”
“Phải không? Điện thoại di động của ta có đồng bộ với thư điện tử, thế nào không có thông báo? Ta đang ở bên ngoài không thể dùng máy vi tính. Không có việc gì, ngươi đã gửi là được rồi, trở về ta sẽ xem. Aiz, Trần tỷ, lịch tuyên truyền sách mới đã định rồi, ngay kỳ phát sóng cuối cùng của đầu lưỡi quyết chiến, tạm quyết định sẽ tiêu thụ ở ba sáu nhà sách ở ba thành phố. Dĩ nhiên sáu nhà sách chỉ là tạm xác định, với sức hấp dẫn của Trần tỷ thế nào cũng phải tăng thành bán trên toàn quốc mới đúng, phải không a?”
“Thế nào đều do các ngươi quyết định đi, ngươi nhận được email thì nhớ trả lời cho ta biết.”
“Được rồi!”
Kỳ cuối cùng của “đầu lưỡi quyết chiến” nóng hổi phát hình! Trần Thiên Ngữ lại sẽ có lời nói ác độc thế nào trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, thậm chí trở thành điểm tuyên truyền của tổ sản xuất.
“Nhanh lên! Thu dọn xong đến xem Trần lão sư!” Vừa đến mười giờ Thu Quỳ liền không kịp chờ đợi mà đóng cửa, chuyển kênh TV, tập trung vào đầu lưỡi quyết chiến! Chương trình bắt đầu, gọi là náo nhiệt, vừa hát vừa nhảy còn mời cả nghệ sĩ, nhìn qua giống như buổi dạ hội tổng hợp.
Thu Quỳ liên tục gọi Tây Cần, Tây Cần buồn bực nói: “Chờ ta làm xong đã. Hừ, mỗi lần đều xem TV không làm vệ sinh, sư phụ, ngươi xem Thu Quỳ rất lười biếng!”
“Nào có! Tuần trước không phải đều là ta rửa chén sao? Sư phụ ngươi đừng nghe Tây Cần nói lung tung!”
“Tuần trước ta cũng lau sàn mà! Ngươi chỉ nhớ rõ xem Trần lão sư của ngươi!”
Trương Tĩnh Hân căn bản cũng không để ý các nàng, kiểm tiền xong cũng xem ti vi.
Trần Thiên Ngữ thật sự có chút không phụ sự mong đợi của mọi người, cho dù trong lòng mọi người biết rõ quán quân nhất định là đầu bếp của nhà hàng Ngọc Long, nhưng Trần Thiên Ngữ vẫn như trước phê bình sắc bén, cho ra điểm thấp 6 điểm. Cuối cùng lúc đầu bếp đó được 92 điểm đoạt được quán quân, ống kính đảo qua vị trí của Trần Thiên Ngữ, thì đã không thấy nàng.
Có người suy đoán có phải nàng lại nổi tính tình dám chống đối cùng tổ sản xuất?
Có người nói nàng nâng chiêu bài, giám khảo khác không đồng ý ý kiến của nàng, nàng không chịu vứt mặt mũi, nếu không sẽ có lỗi với mười triệu người theo dõi của mình.
Đương nhiên cũng có người nói nàng căm giận không thể nhẫn nhịn bức màn đen của tổ chương trình lấy chuyện rời chỗ biểu thị oán giận! Trần lão sư thực sự là có lương tâm nghề nghiệp!
Nhưng thật ra chân tướng là Trần Thiên Ngữ qua một lúc hai kỳ vừa mệt vừa mặn miệng, sớm rời khỏi đi kiếm ăn.
Kỳ cuối của đầu lưỡi quyết chiến tỷ suất người xem phá kỷ lục, tổ sản xuất muốn làm tiệc mừng công. Chế tác Vương mời mọi người đến duy chỉ không lên tiếng mời Trần Thiên Ngữ. Trần Thiên Ngữ hiểu rõ, cũng không có gì đáng nói. Tuy rằng sách mới có chút khúc chiết, không biết Mạc Lam nơi nào xảy ra chuyện mà vẫn không nhận được bản thảo cuối cùng của nàng, cuối cùng cũng là đổi sang dùng hợp thư cá nhân mới giải quyết được, nhưng dù sao cuối cùng đều giải quyết lập tức sẽ bắt đầu tuyên truyền sách mới 《 Mỹ Thực Độc Hành 》, Trần Thiên Ngữ cuối cùng cũng sắp bận rộn xong.. Sau đó, lại phải bắt đầu bận rộn một trận… Tuyên truyền một hồi chính là ba tiếng đồng hồ, sáu nhà sách làm liên tục hai tuần, dù thế nào cũng phải luyện một chút chữ ký để lúc ký tên nhìn suất một chút.
Trần Thiên Ngữ bị cô lập lại không có phản ứng, chế tác Vương còn ngồi không yên, cố ý gọi điện thoại nói nhiều lời với Trần Thiên Ngữ, nói rằng tuy rằng tỷ suất xem đài của chương trình không tệ, thế nhưng không liên quan gì đến Trần Thiên Ngữ chuyên phá hoại như nàng, Cảnh cáo Trần Thiên Ngữ nếu còn muốn tiếp tục lăn lộn trong giới ẩm thực này thì nên thông minh một chút, cuối cùng nói lời khó nghe, nói với hành vi đó của nàng hắn có thể kiện nàng vi phạm hợp đồng.
Trần Thiên Ngữ nói: “Chế tác Vương, ngươi nói trong giới không trong giới, ta không biết mình có phải ở trong giới hay không, nhưng có một số việc không phải chỉ có ngươi hiểu rõ. Nếu như các ngươi thật sự lưu ý lời nói của ta thì có thể cắt bỏ không phát, mà tổ sản xuất các ngươi không chỉ không cắt bỏ mà còn lấy đó làm tuyên truyền…. Chế tác Vương, ta biết tất cả mọi người đều không phải nghệ thuật gia gì cả, làm việc này cũng là muốn kiếm chút tiền mà thôi, các ngươi có áp lực tỷ suất ta cũng có nguyên tắc ràng buộc. Ngươi ra sức ta ra lực mọi người cùng nhau kiếm tiền, đây là chuyện tốt. Ai cũng thích tiền ai cũng đều cần tiền, thế nhưng như đã nói qua, kiếm tiền cũng phải kiếm có lương tâm, tiền lừa gạt mà có được chính ngươi có thể an tâm sao?”
Không đợi chế tác Vương nói cái gì nữa Trần Thiên Ngữ đã đem điện thoại cúp rồi.
Trần Thiên Ngữ luôn to gan, từ nhỏ mẹ nàng đã thường quan tâm việc của nàng. Lúc tiểu học vì ra mặt cho tiểu cô nương cùng bàn, vẩy lên người bạn nam một thân mực, bạn nam ngang ngược nàng trực tiếp đem cặp sách của người ta ném xuống hồ, tất cả sách vở đều ngấm nước hỏng hết. Bạn nam dẫn theo vài tên tiểu lưu manh chặn đường nàng lúc về nhà, Trần Thiên Ngữ cũng giống không có chuyện gì mà đi con đường kia về nhà, nếu không phải nam sinh trung ở sát vách đuổi đám tiểu lưu manh đi thì không biết Trần Thiên Ngữ sẽ bị khi dễ thành cái dạng gì. Sau này mẹ nàng hung hăng dạy dỗ, thế nhưng nàng vẫn kiên trì thái độ nói bản thân không làm chuyện sai lầm, chính là không cúi đầu, mẹ nàng cũng không còn cách nào.
Sau khi có thể chạy có thể nhảy hầu như hàng năm nàng đều trêu chọc một chút phiền toái trở về, cũng đã đến tuổi làm mẹ rồi mà vẫn khiến mẹ nàng lo lắng, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân vì sao mẹ nàng thường nhắc tới chuyện muốn nàng về quê chớ tự mình ở thành phố B.
Bấm ngón tay tính toán, chỉ tiêu gây chuyện năm nay của Trần Thiên Ngữ còn chưa dùng hết. Mắt thấy sắp đến cuối năm, ông trời tựa hồ tuyệt không muốn lãng phí chỉ tiêu.
Thừa dịp “Đầu lưỡi quyết chiến” còn đang nóng, 《 Mỹ Thực Độc Hành 》 bắt đầu quảng bá. Mạc Lam là quản lí sản phẩm của quyển sách này, từ bản nháp đến khâu tiêu thụ sau cùng đều phải một tay xử lý. Trần Thiên Ngữ có lưu ý, Mạc Lam cô gái này quả thực có khả năng quản lý, sách mới lên hàng tiêu biểu trong các nhà sách cùng các bảng xếp hạng doanh số hàng ngày, lượng tiêu thụ đã lên đến vị trí số một trong tuần. Rèn sắt khi còn nóng, quyết định ngày mai mở một buổi tuyên truyền ở một nhà sách cỡ lớn.
Mạc Lam hết thảy đều được chuẩn bị, Trần Thiên Ngữ cũng quyết định xong ngày mai còn phải mặc quần áo gì, truyền thông, địa điểm, băng rôn, tuyên truyền cùng truyền thông tất cả đều làm tốt, dự tính ngày mai sẽ có gần ngàn người đến hiện trường.
“Trần tỷ, đêm nay ngủ sớm a, ngày mai còn phải trang điểm sớm.” Gần 9h Mạc Lam mới từ nhà sách về nhà, ở trên xe buýt còn nhớ rõ gọi điện thoại căn dặn Trần Thiên Ngữ ngủ sớm lấy tinh thần mỗi ngày làm tuyên truyền.
Trần Thiên Ngữ đối diện cái gương, hàm hồ trả lời một tiếng: “Không thành vấn đề.”
Sau khi Mạc Lam cúp điện thoại liền mở laptop tìm vị trí ngồi. Mới vừa ngồi xuống thì điện thoại liền vang lên, là Tiểu Khương thuộc phòng kinh doanh của công ty.
“Mạc Lam Mạc Lam! Nguy rồi!”
Mạc Lam: “Chuyện gì a, ngươi bình tĩnh một chút hãy nói.”
“Lão Trần…. Sách mới của Trần Thiên Ngữ lão sư bị đăng lên Weibo, còn bị nói là sao chép! Đĩa CD cũng đã lên rồi!”
“Cái gì?!” Mạc Lam bôn ba một ngày đến lúc này vốn đã mệt đến muốn ngắt ngư, Tiểu Khương vừa nói như vậy trong đầu đã ong ong lên tiếng, cảm giác da đầu hoàn toàn bị kéo rách: “Sao chép?!”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)