Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 52

667 0 1 0

Vị hôn phu của Đường Ninh đã từng làm việc ở Trung Quốc, có một thời gian học tiếng Trung, đáng tiếc quá vất vả lúc học đến nguyên âm thì bỏ cuộc. Ngày thường cùng Đường Ninh giao lưu cũng lấy tiếng Anh chiếm đa số thỉnh thoảng cũng có thể nói được hai chữ “bà xã”, “vợ yêu”, mỗi lần nói phát âm cũng không đúng, phải để Đường Ninh chỉnh sửa nửa ngày.

Cục diện hiện tại thì càng khiến hắn mờ mịt, Đường Ninh cùng Trần Thiên Ngữ khẩu chiến ngữ tốc cực nhanh, vị hôn phu một chữ cũng nghe không ra, chỉ có thể ngồi bên cạnh Đường Ninh vẫn bảo trì mỉm cười, uống trà.

Mới vừa rồi nói đến kịch liệt, lúc này không nói, là nói xong rồi?

Dương Thù vốn là người giàu tình cảm, nước mắt quanh năm giảm giá. Lúc biết Đường Ninh sinh bệnh khóc một hồi, lúc biết nàng phải ra nước ngoài định cư lại khóc một hồi, không làm được món ăn khiến mình hài lòng cũng sẽ khóc. Hôm nay Đường Ninh lần này nói ra nước mắt càng là không khống chế được mà lộp bộp rơi xuống.

“Đường tỷ ta nhất định, nhất định sẽ đoạt được đệ nhất, không cô phụ kỳ vọng của ngươi!”

“Nói thôi cũng vô dụng.” Đường Ninh quả thực nghiêm ngặt, nhưng sau khi nghiêm ngặt cũng không nhịn được thở dài: “Đáng tiếc ta đã không còn cách nào hướng dẫ ngươi.”

“Cho nên ta mang cứu tinh đến a.” Trương Tĩnh Hân rốt cuộc tìm được cảm giác tồn tại: “Trần lão sư thật sự có lòng tốt, biết chuyện Nghiễm Lăng Thực Quán liền muốn đến giúp đỡ.”

Trần Thiên Ngữ nghẹn họng mắt như chuông đồng, vẻ mặt và miệng chưa từng động, giả vờ bản thân không nói gì cả: “Không nên ở phía sau tâng bốc ta, ai hảo tâm chứ.”

Trương Tĩnh Hân nói tiếp: “Mà học tỷ ngươi sớm đã có ý mời Trần lão sư đến giúp đỡ, nhưng hai người các ngươi đều thích sĩ diện nên không nói thẳng, nhưng là bây giờ trọng yếu không phải mặt mũi, là thực quán, chờ sau khi đem Nghiễm Lăng Thực Quán vững vàng nắm trong tay các ngươi muốn chiến thế nào liền chiến thế đó không ai ngăn các ngươi.”

Nghe xong lời nói của Trương Tĩnh Hân Đường Ninh mỉm cười nói: “Tĩnh Tĩnh ngươi cũng đã nói như vậy ai còn không biết xấu hổ mà cãi nữa? Cái miệng của ngươi phải phát huy công năng rồi. Trần lão sư.”

Trần Thiên Ngữ đưa mắt lạnh lùng liếc nhìn nàng.

“Tuy rằng ngươi bị người mưu hại, lưu lạc đến tận đây, cũng đủ khiến người ta cười nửa năm một năm, ta cũng không cảm thấy ngươi là một người thông minh.”

“Đường tiểu thư đến tột cùng là muốn nói gì nói thẳng đi…”

“Nhưng không phải không thừa nhận ai cũng có những chuyện không như ý những lúc không thông minh.” Đường Ninh đứng lên đi đến trước mặt Trần Thiên Ngữ, nắm tay nàng, ngôn từ khẩn thiết: “Dương Thù cùng Nghiễm Lăng Thực Quán liền nhờ ngươi rồi.”

Mới vừa rồi Trần Thiên Ngữ còn không cho Đường Ninh sắc mặt tốt, thấy thái độ mềm mỏng này của Đường Ninh kỳ thật có chút mềm lòng rồi, nhẹ nhàng mà gật đầu “ân” một tiếng, nói.” Ta… Tận lực.”

Bữa trưa này ăn thức ăn nhiều đến có thể tĩnh lược cả cơm. Đặc huấn của Dương Thù lập tức bắt đầu!

Món ăn dự thi của Dương Thù là món ăn giữ nhà của Nghiễm Lăng Thực Quán, Vịt Bát Bảo Hồ Lô.

Món ăn này cũng đã có lịch sử lâu đời. Trước đây phú thương buông muối ở thành phố Y độc chiếm thiên hạ nhưng lại hết sức khiêm nhường, ngại vì địa vị không tiện phô trương, trong phủ thường mở gia yến, mời đầu bếp nổi danh bề mở tiệc chiêu đãi khách nhân.

Mỹ thực, chính là thủ pháp che giấu tài phú của bọn họ.

Các trù sư có sở trường riêng, mà trù sư của Bạch gia Đường Họa Niên sở trường là Vịt Bát Bảo Hồ Lô nổi danh khắp thiên hạ lúc đó.

Vịt Bát Bảo Hồ Lô nhìn giống hồ lô, trại âm phúc lộc. Tên rất có ý nghĩa,  trong quá trình chế biến cũng phi thường khảo nghiệm đao công của đầu bếp cùng độ lửa.

Khảo nghiệm đao pháp chính là lấy toàn bộ xương trong vịt ra. Đầu bếp phải quen thuộc cấu tạo gân mạch cùng xương cốt của vịt, luyện tập vô số lần mới có thể hoàn chỉnh rút xương giữ lại da, bảo trì ngoại hình hoàn chỉnh.

Sau khi rút xương xong đem hạt súng, nấm hương, đông duẫn, chân giò hun khói, hạt sen các thứ gọi chung bà bát bảo xào trong chảo, sau khi có mùi thơm phối hợp gạo nếp làm thành nhân bát bảo.

Sau khi chuẩn bị xong nhân bát bảo thì nhét hết vào bụng vịt đã rút xương, dùng dây buộc miệng cùng bên hông con vịt lại, tạo thành hình hồ lô.

Cho vịt đã nhồi nhân bát bảo vào nồi, hấp, nếu hấp xong được thành phẩm thì da vịt phải hồng, sáng, xốp giòn, như vậy là đã đạt trình độ thượng thừa.

Có người nói năm đó Vịt Bát Bảo Hồ Lô của Đường Họa Niên thậm chí có thể dẫn hoàng đế đến, nâng cao đại danh Bạch gia, làm ăn thịnh vượng, cũng là vũ khí bí mật khiến Nghiễm Lăng Thực Quán có thể trường thọ. Mỗi một đầu bếp vào thực quán đều phải làm tốt món ăn này.

Dương Thù làm Vịt Bát Bảo Hồ Lô tay nghề không kém, một con vịt lên bàn, sau khi vị hôn phu của Đường Ninh ăn xong khen rất ngon, Trương Tĩnh Hân cùng Trần Thiên Ngữ ăn xong cũng liên tục gật đầu tán thưởng.

Dương Thù lau mồ hôi,  vẻ mặt đông cứng thật lâu rốt cục lộ ra nụ cười.

“Nhưng còn chưa đủ.” Lời nói của Trần Thiên Ngữ khiến biểu tình của Dương Thù cứng lại rồi.

“Ngươi biết ngươi thiếu chỗ nào không?” Trần Thiên Ngữ nói: “Món ăn này ngươi nhất định đã luyện tập rất nhiều lần, nhưng đao pháp vẫn có chút vấn đề, nhìn xem.” Nàng dùng đôi đũa lật bụng vịt lên, dùng dao mổ ra: “Lưng vịt quả thực xử lý rất tốt,  dày mỏng đồng đều, vết dao rất nhỏ, nhưng bụng vịt đè ở phía dưới nhưng có chút cắt vụn. Bát Bảo vào bụng, bụng vịt phải kín để lưu lại hương vị của Bát Bảo, chỉ cần có khe hở sẽ khiến hương vị tổn hao.”

Dương Thù nói: “Thế nhưng sau khi ta rút xương đã cố ý kiểm tra qua, bụng vịt không rách..”

Trần Thiên Ngữ: “Đó là bởi vì ngươi còn cần phải hấp, đốt nóng, hai công đoạn này sẽ làm tổn thương màng bọc trong bụng vịt, trong quá trình nấu nướng tổn hại là chuyện rất bình thường, cho nên quá trình rút xương trước đó phải càng thêm thiên y vô phùng.”

“Ác — là như vậy.” Dương Thù cấp tốc lấy sổ nhỏ ra ghi lại.

“Chứng tỏ kỹ thuật rút xương của ngươi còn chưa đủ.” Vừa lúc có một đầu bếp ngồi ở chỗ này, Trần Thiên Ngữ đem Trương Tĩnh Hân đang một mực chơi điện thoại kéo lại: “Trương đại trù đừng bắt cá a, mau tới nói một chút cách nâng cao kỹ thuật rút xương đi?”

Trương Tĩnh Hân tằng hắng một cái cất điện thoại, nghiêm túc nói với Dương Thù: “Từ ngày mai trở đi, sáng sớm cùng đi rèn luyện đi!”

“Rèn luyện?”

“Đúng vậy, chạy bộ, nâng tạ. Mỗi ngày 5km, nửa giờ nâng tạ. Sau đó trở về thái  mười cân khoai tây mười miếng đậu hũ.”

Đường Ninh nói: “Những thứ này đều là bài tập vô cùng cơ bản.”

“Chính là bởi vì tiểu Dương kiến thức cơ bản không tính là vững chắc mà đã bắt đầu vào phòng bếp nên khiêu chiến độ lửa độ khó cao thì được nhưng thủ pháp lại nghèo nàn. Làm một đầu bếp giỏi thì bất cứ lúc nào cũng không thể để dao trong tay không sắc bén, tài nghệ cũng giống vậy. Ta hiện tại vẫn mỗi ngày thái hai mươi cân khoai tây, hai mươi miếng đậu hũ, sáng chiều rèn luyện.”

“Như vậy rất tốt.” Đường Ninh cong ngón tay câu lấy cái nơ trên cổ Dương Thù: “Bắt đầu từ ngày mai, ma quỷ huấn luyện.”

Đường Ninh dán đến quá gần, ánh mắt của Dương Thù phiêu hốt mà đáp: “Được, được!”

Sáng sớm không khí của thành phố Y tươi mát, rất thích hợp chạy bộ.

Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân đều là người quanh năm vận động, dưới 2km vẫn chưa thở dốc. Nhưng Dương Thù cũng càng chạy càng chậm thở dốc liên tục.

“Tuổi còn trẻ thể lực thế nào lại kém như vậy, nhanh lên một chút a Tiểu Dương.” Trần Thiên Ngữ vì nàng lên tinh thần.

Trương Tĩnh Hân ở phía sau nhìn thoáng qua, cười nói: “Phỏng chừng tinh khí của Tiểu Dương đều bị học tỷ hút sạch rồi.”

“Đúng không?” Trần Thiên Ngữ cười đối đôi mắt cũng cong, dáng vẻ bà tám: “Ngươi cũng đã nhìn ra nga?”

“Nhìn ra cái gì?”

“Tiểu Dương thích học tỷ của ngươi a!”

“Chuyện như vậy cần phải nhìn sao? Ngửi cũng đoán được rồi.”

“Hắc… Trương Tĩnh Hân ngươi!”

“Trong cơ thể Trần lão sư cũng là chảy máu nhiều chuyện a,  chuyện của người khác thế nào nhìn chuẩn như vậy, còn chuyện của mình thì mù một con mắt?”

Trần Thiên Ngữ cho rằng Trương Tĩnh Hân lại đang nhạo báng chuyện nàng ngu ngốc nhìn lầm người, tức giận nhéo cánh tay nàng một cái.

“Yêu, đau quá!”

Từng khuông khoai tây cùng đậu hũ cắt ra, Trương Tĩnh Hân không đành lòng lãng phí thức ăn, vì vậy Trần Thiên Ngữ ăn hơn nửa tháng khoai tây cùng đậu hũ.

“Trần tỷ! Trương Tỷ! Các ngươi mau lên a.”

Thanh niên đúng là thanh niên, chạy vài ngày liền khiến hai vị “lão nhân” ném ở phía sau.

“Ta bỏ cuộc….” Trần Thiên Ngữ chống đầu gối, thở dốc: “Mệt chết ta.”

Trương Tĩnh Hân lau mồ hôi, vỗ bụng nhỏ của Trần Thiên Ngữ: “Trần tiểu béo cố gắng lên a, nhìn thịt này, tầng tầng lớp lớp.”

“Trương Tĩnh Hân!” Trần Thiên Ngữ đỏ mặt: “Ngươi khom lưng cũng sẽ có bụng nhỏ! Hỗn đản!”

Trương Tĩnh Hân hướng nàng vén áo lên một chút: “Thứ đó chỉ ngươi mới có, ta có cơ bụng chữ điền .”( chữ điền đây 田).

“Cơ bụng cái quỷ! Ta đã tự mình kiếm chứng, bớt gạt người đi.”

“Vừa rồi ta cũng tự mình kiểm chứng, Trần tiểu béo cũng có cơ bụng, bất quá không phải chữ điền, là chữ khẩu.”  (口)

“Cút đi!”

“A không, là chữ nhật.” ( 日)

“Đi chết đi!”

“Ta sai rồi, là chữ nhãn.” ( 目)

“……”

Nửa tháng sau, Dương Thù có thể trong vòng mấy phút đồng hồ hoàn thành áp y (con vịt đã rút xương), khí lực đầy đủ, nấu nướng lưu loát, độ lửa chuẩn đến da vịt càng thêm xốp giòn, Vịt Bát Bảo Hồ Lô ngoài mềm trong thơm.

Các nàng lại đến trong phòng ăn, Dương Thù đem vịt mới vừa làm xong bưng lên.

Ngoại trừ Đường Ninh ba người kia đều nếm thử một miếng, Trần Thiên Ngữ vẫn có chút sầu não.

“Hiện tại món ăn này của Tiểu Dương quả thực rất ngon, nhưng cũng chỉ là ở mức ngon. Nói như thế, ăn một miếng thì sẽ nói, nga, rất ngon. Mà không phải wow! ăn quá ngon rồi. Ngươi biết sự khác biệt này sao?”

Dương Thù gật đầu: “Ngươi nói đúng, ngon thì ngon, nhưng không có kinh hỉ.”

“Không sai.” Trần Thiên Ngữ nói: “Đây là điểm trí mạng. Nói vậy lúc thi đấu giám khảo đều là những người đầu lưỡi xảo huyệt ném qua không ít món ngon, món ăn trình độ này có thể cũng sẽ không lưu lại ấn tượng gì đối với vị giác của bọn họ.”

Mọi người trầm mặc Trần Thiên Ngữ suy tư một hồi, nói: “Tiểu Dương ngươi làm một lần nữa, phải suy nghĩ xem làm gì để có hương vị mới mẻ.”

“Được…..”

Từ trong giọng nói của nàng có thể nghe ra không xác định, lúc sắp đi nàng ôm hy vọng liếc nhìn Đường Ninh.

“Ngươi đoán nàng sẽ làm như thế nào?” Trong lúc chờ món ăn Trần Thiên Ngữ hỏi Trương Tĩnh Hân.

“Ta nghĩ nàng làm gì đó trong Bát Bảo, có thể sẽ cho thêm một ít nguyên liệu giảm ngán, dù sao thì vịt này thịt béo, vẫn sẽ có chút chán ngấy.”

Đường Ninh gật đầu: “Nếu như nàng ngay cả phương hướng này cũng nghĩ không ra , vậy chứng tỏ nàng quả thực không nhiều thiên phú.”

Trương Tĩnh Hân trấn an Đường Ninh: “Đừng quá khắt khe, lúc ta bằng tuổi nàng ngay cả áp y cũng làm không tốt. Nhưng ta từ nhỏ đến lớn luôn được người ta tán thưởng là thiên tài nấu nướng, nàng còn khiêm tốn đồng ý học tập ta. Nếu như ta năm đó có thực lực như nàng nói không chừng hiện tại đã đi nấu yến tiệc quốc gia rồi.”

“Trương lão bản thật đúng là không biết khiêm tốn.” Trần Thiên Ngữ nói: “Mặc dù bây giờ không làm được quốc yến nhưng cũng có thể dụ dỗ tiểu cô nương, tặng món ăn và vân vân, như vậy cũng rất tốt.”

Trương Tĩnh Hân: “Khụ… Đó là chiêu thức tăng doanh thu của quán a.”

“Trái lại ta đến lấy lòng còn không đến lượt ta được tặng.”

“Thù dai.” Trương Tĩnh Hân chụp mũ: “Nhất định là chòm sao Bọ Cạp.”

“Ta là chòm Bạch Dương.”

“Nga, vừa nói như vậy mới thấy đúng, suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn, não không nếp nhăn.”

“…..”

Đường Ninh xen mồm: “Thỉnh nhị vị đừng ở trước mặt ta liếc mắt đưa tình, được không?”

Trần Thiên Ngữ xấu hổ: “Không phải loại quan hệ ngươi nghĩ….”

Vịt Bát Bảo Hồ Lô lần nữa lên bàn, lúc mở bụng vịt ra mọi người kinh ngạc đến ngây người.

“Đó là cái gì….”

“Dưa, dưa chuột….”

Trần Thiên Ngữ cười ra nước mắt. Đường Ninh bất đắc dĩ nói: “Dương Thù, mệt ngươi nghĩ ra dùng dưa chuột giảm ngán. Vị là thanh, thế nhưng dưa chuột nấu đến mềm rụt còn cộng thêm mùi thịt vịt có phải là có chút ghê tởm hay không a?”

Bị Đường Ninh nói như vậy Dương Thù đỏ mặt, Trương Tĩnh Hân an ủi nàng: “Đừng nóng vội, suy nghĩ thật kỹ xem hương vị gì có thể giảm tanh giảm ngán lại có thể hòa hợp với mùi vị của thịt vịt.”

Dương Thù nghĩ đến sau gáy đổ mồ hôi cũng không có chủ ý, Trần Thiên Ngữ xem như là hiểu rồi: “Có phải ngươi từ lúc học nấu ăn đến nay đều chỉ ở Nghiễm Lăng Thực Quán? Bình thường có nếm thử món ăn của những nhà hàng Hoài Dương sao không?”

Dương Thù lắc đầu.

“Thảo nào, ý tưởng của ngươi chỉ hạn chế trong thủ pháp nấu nướng của Nghiễm Lăng Thực Quán, cộng thêm lại là phương pháp nấu nướng truyền thống nên nhất thành bất biến. Như vậy đi, ngươi bây giờ liền cùng ta đến những nơi khác ăn thử, trở về ngươi sẽ  có linh cảm thôi.”

Dương Thù nhìn Đường Ninh, Đường Ninh nói: “Đi đi.”

Dương Thù: “Trần tỷ, vậy chúng ta đi chỗ nào?”

“Phải đến chỗ đối thủ lâu năm của các ngươi, Giang Đô Biệt Quán.”

Trần Thiên Ngữ cùng Dương Thù một đường trò chuyện xuống lầu, Trương Tĩnh Hân cùng Đường Ninh theo ở phía sau, vị hôn phu cầm điện thoại học tiếng Trung: “Nê dược…. Đi đâu nga?” (đi đâu…đi đâu nga~)

“Cảm ơn.” Đường Ninh đem áo choàng sửa sang lại, nhìn về phía trước đột nhiên nói một câu như vậy.

“Cảm ơn cái gì, bạn cũ mà.” Trương Tĩnh Hân cùng nàng sóng vai xuống lầu.

Hình như rất nhiều năm trước các nàng cũng là như thế này cùng đi qua nhà học giữa buổi trưa vắng vẻ.

“Muốn cảm ơn cũng là cảm ơn Trần Thiên Ngữ. Đừng thấy miệng nàng kiên cường, kỳ thực tâm rất mềm, không cần ta giở trò xấu nàng cũng sẽ đến giúp đỡ.”

Đường Ninh cười nói: “Đã nhìn ra, tuy rằng chỉ số thông minh không cao, nhưng tình thương cao, trượng nghĩa.” Thật sâu nhìn Trương Tĩnh Hân một cái, nói: “Ngươi cho đến nay đều là thích loại hình này. Hảo hảo nắm chặt đi, Tĩnh Tĩnh.”

Trương Tĩnh Hân “ân” một tiếng, nói: “Ngươi cũng vậy. Lúc kết hôn ta sẽ gửi bao đỏ thật lớn.”

p/s : thật đúng lúc đang có event Bọ Cạp cạp cạp cạp nga~~~~~

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: