Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 9

983 0 2 0

Trần Thiên Ngữ gian nan rút chân từ trong tay Cao Ấu Vi ra, ghét bỏ nói: “Không phải đi ngươi đi Pháp rồi sao? Thế nào sẽ trở lại?” Nhân lúc đối phương vẫn chưa phản ứng Trần Thiên Ngữ bước nhanh tránh đi.

Cao Ấu Vi cấp tốc đuổi theo: “Ta là đi Pháp rồi, khóa học quản lý cũng đã nhập học rồi nhưng ta thấy Weibo của ngươi liền  gấp gáp trở về! Thiên Ngữ, ngươi không cần sợ ta thương tâm, ngươi cứ trực tiếp nói cho ta biết bà chủ Hoa Tiền Nguyệt Thiện kia cùng ngươi đã đến mức độ nào rồi? Nắm tay? Hôn môi? Hay là….. Năm ngoái ta đã học xong khóa học tâm lý học, tuy rằng tư vấn cho bạn bè hai lần thì có một lần bạn bè cắt cổ tay một lần uống thuốc an thần, nhưng đều được cứu sống trở về, yên tâm đi, ngươi nói, ta chịu được.”

“Ngươi lúc này trở về ba ngươi không lột da của ngươi?” Trần Thiên Ngữ nói sang chuyện khác, đi ngang qua phòng ngủ trực tiếp đi hướng sân thượng, muốn dùng cửa kính đem Cao Ấu Vi ngăn ở bên ngoài, ai biết Cao Ấu Vi một tay cản đến thiếu chút nữa kẹp vỡ xương nàng, Trần Thiên Ngữ nói trong lòng bản thân là người văn minh, không nhẫn tâm thực sự  kẹp tay nàng, nàng lại cười hì hì theo vào.

“Ba ta còn chưa biết, ngày kia ta trở lại bên đó.”

Trần Thiên Ngữ tiếp tục đi vào trong, tựa vào lan can, phía sau là biển khơi đêm khuya có xu hướng yên tĩnh, Cao Ấu Vi từng bước một đến gần, trong đầu Trần Thiên Ngữ bổ ra một hình ảnh nàng nhảy vào trong biển.

Trần Thiên Ngữ: “Ngươi nói một chút ngươi như vậy là vì cái gì? Ngươi…. Thích nữ nhân, ta lại không thích, đừng nhìn thấy cái gì cũng liên tưởng đến phương diện đó được không? Ta chỉ là muốn ăn món ăn đặc biệt của Trương Tĩnh Hân mà thôi.”

Cao Ấu Vi nghiêm túc gật đầu: “Thì ra tình địch của ta tên Trương Tĩnh Hân, đã nhớ kỹ.”

“Uy, ngươi căn bản không nghiêm túc nghe ta nói!” Trần Thiên Ngữ liếc mắt nhìn thấy một tia sáng, vừa quay đầu nhìn, thì ra là sân thượng lộ thiên lầu hai biệt thự số 7 của Trương Tĩnh Hân, từ nơi này có thể nhìn được tình hình trong sân của nàng. Trương Tĩnh Hân hẳn là cũng là vừa mới về nhà, phòng khách lầu một có ánh sáng chiếu vào trong sân, có thể thấy nhà bếp ngoài trời của nàng.

“Ta đương nhiên là có nghiêm túc nghe ngươi nói!”

Trần Thiên Ngữ vừa mới xuất thần , Cao Ấu Vi hai bước tiến lên bắt lấy hai vai nàng dùng ánh mắt nữ chủ khổ tình nhìn nàng: “Ba ta mỗi ngày đuổi theo sau lưng muốn ta học muốn ta kinh doanh cái này kinh doanh cái kia, ta căn bản không phải thuộc về lĩnh vực này, nhưng ta không có cách nào…. Ta đã vất vả như vậy rồi, Thiên Ngữ ngươi không thể vì ta mà bớt một chuyện sao? Ngươi không thể không yêu ta yêu ta thân ái ngươi không thể vứt bỏ ta!”

Cao Ấu Vi ôm Trần Thiên Ngữ tiếp tục khóc, Trần Thiên Ngữ một cái đầu lớn bằng hai cái.

Khiến nàng càng thêm đau đầu chính là ngay lúc Cao Ấu Vi giống như bạch tuộc ôm nàng không buông tay, Trương Tĩnh Hân mặc váy ngủ cầm một cái xẻng trong tay đi đến trong sân, hai người cứ như vậy cách khoảng không nhìn nhau……

Trần Thiên Ngữ hoàn toàn không biết lúc đó trên mặt mình là biểu tình gì, nàng chỉ xác định Trương Tĩnh Hân nhất định thấy nàng rồi!

Trương Tĩnh Hân xỏa tóc dài ở tại chỗ dừng chốc lát, cái gì cũng không có làm xoay người quay về phòng khách.

Trần Thiên Ngữ: “……..”

Buổi tối ở trên sân thượng bị một người cô gái vừa ôm vừa khóc, loại sự tình này một trăm cái miệng cũng không cách nào làm sáng tỏ!

Cũng không biết kiếp trước đã tạo nghiệt gì, từ ngày đầu tiên quen biết Cao Ấu Vi thì cô gái này giống như ăn phải thuốc diệt chuột dồn hết sức lực theo đuổi nàng bất chấp sống chết.

Hai người các nàng gặp nhau vào buổi chiều  ở một nhà hàng phong cách Anh nổi tiếng, Trần Thiên Ngữ đương nhiên là mộ danh mà đến, có người nói nhà hàng này tất cả nguyên liệu đều đến từ Anh quốc đặc biệt là tôm,  nằm ở vị trí hoàng kim vô cùng thích hợp xuân thu ẩm trà, cười nhìn phong vân.

Ngày đó Trần Thiên Ngữ lao lực gọi Jeanne cùng Martha cùng đến  thưởng thức, lúc đến cửa nhà hàng nhân viên phục vụ  lịch sự  cúi đầu hoan nghênh, đi qua đại sảnh trang trí phong cách Anh Quốc cùng với thiếu nữ một, thiếu nữ ngồi xuống ghế, các nàng đi đến sân vườn an vị. Trần Thiên Ngữ đang cầm thực đơn kiểu Anh nhìn một chút, các nàng mỗi người gọi một bình trà, thêm một phần điểm tâm, vừa trò chuyện vừa ăn.

Cao Ấu Vi không biết xuất hiện lúc nào, ngưng thần nhìn Trần Thiên Ngữ một hồi lâu mới đứng dậy đến chào hỏi: “Ngài khỏe, xin hỏi ngài là Trần lão sư sao?”

Đó là lần đầu tiên trong nhân sinh Trần Thiên Ngữ nhận được cách xưng hô “lão sư”, trước đó nàng cho rằng cái gọi là “lão sư” Nhất định là ở trên bục giảng truyền đạo thụ nghiệp giải thích nghi hoặc, khi đó nàng vừa mới bước vào giới bình luận ẩm thực không lâu, bất quá đã nói lời độc ác về mấy nhà hàng , thế nào lại trở thành lão sư rồi?

“Ngài khỏe, ngài là?” Trần Thiên Ngữ khi đó vẫn chưa bị quấy rầy thành quen, đối với người đột nhiên chào hỏi cùng nàng vẫn vô cùng hữu lễ nhẫn nại.

“Đúng thật là ngài, Trần Thiên Ngữ Trần lão sư, ta có theo dõi Weibo của ngài hôm qua nhìn ngài cập nhật nói muốn đến nhà hàng này ta đã nghĩ có thể hay không đến đây thử thời vận gặp được ngài, ở chỗ này ngồi ba giờ rồi, cuối cùng cũng gặp được.”

Năm đó Cao Ấu Vi mới vừa tốt nghiệp đại học, vẫn quen buộc tóc đuổi ngựa, không giống hiện tại trang điểm tươi đẹp mặc kệ xuân hạ thu đông vĩnh viễn là một thân phú quý âu phục lộ đùi, bản chất mặt dày, thánh thần lải nhải vẫn chưa triển lộ, một phen tình thâm nghĩa dày khiến Trần Thiên Ngữ còn có chút bối rối.

“Ngài sẽ không đi nhanh như vậy chứ? Ta vì chờ ngài, uống bụng trà cũng không dám đi  vệ sinh. Ta đi một chút sẽ trở lại, ngài nghìn vạn lần đừng đi.”

Cao Ấu Vi vừa đi Trần Thiên Ngữ đã đỏ mặt, Jeanne cùng Martha lập tức ồn ào: “Thiên Ngữ, fan nữ đủ kiên nhẫn a!”

Trần Thiên Ngữ bảo các nàng đừng nháo, lúc Cao Ấu Vi trở về hai người trao đổi số điện thoại, Cao Ấu Vi muốn đưa Trần Thiên Ngữ về nhà. Khi đó Trần Thiên Ngữ vẫn chưa có xe , ba người đón taxi đến, Trần Thiên Ngữ  vẫn chưa đáp ứng thì Jeanne cùng Martha đã khai địa chỉ cảm ơn người ta rồi.

Sau khi Cao Ấu Vi đưa Jeanne cùng  Martha về nhà, không trực tiếp đưa Trần Thiên Ngữ  trở về mà chở nàng đến một quán rượu.

“Uống rượu không? Tùy tiện gọi một chút.” Cao Ấu Vi đứng trước quầy rượu cầm hai ly rượu cười nói với nàng.

về sau Trần Thiên Ngữ mới biết được vì sao Cao Ấu Vi lại  phóng khoáng như vậy, thì ra nàng là con gái độc nhất của một ông trùm nào đó trong giới ẩm thực, quán rượu này lã lão ba mở ra cho nàng chơi, đến trong quán trên cơ bản đều là bạn bè của nàng.

Ngay từ đầu Trần Thiên Ngữ chỉ là cảm thấy Cao Ấu Vi tương đối nhiệt tình, thường xuyên mời nàng ăn cơm dẫn này đi chơi. Chờ về sau cô gái này bắt đầu một xe rồi lại một xe lễ vặt tặng đến Trần Thiên Ngữ mới cảm thấy xu hướng có chút không đúng rồi. Sau khi nàng cự tuyệt tất cả lễ vật của Cao Ấu Vi thì tận lực duy trì khoảng cách với nàng, không nghĩ tới Cao Ấu Vi cư nhiên uống say rồi nổi điên.

Người khác uống rượu làm loạn có thể thông cảm, bất quá là hành vi lưu manh ép người vào ngõ hẻm cưỡng hôn, nhưng Cao Ấu Vi lại quỳ xuống ôm đùi Trần Thiên Ngữ khóc rống xin nàng đừng vứt bỏ nàng ấy.

Đó là ở trên đường lớn, tuy rằng là buổi tối mùa đông, nhưng cũng không phải đang ở ngoài hình tinh, từng đôi mắt nhìnvào, trong miệng thấp giọng xì xào bàn tán, thậm chí còn có người chụp ảnh….. Trần Thiên Ngữ xấu hổ đến muốn tự vận, Cao Ấu Vi lại còn vặn cao dexiben dẫn đến ánh mắt chú ý, cuối cùng Trần Thiên Ngữ thực sự không có cách nào chỉ đành trước trấn an nàng, tạm thời giải quyết chật vật trước mắt.

Không biết là lần kia uống rượu đã đốt dứt sợ dây thần kinh nào của Cao Ấu Vi, sau này chỉ cần Trần Thiên Ngữ bên này có một công tử tặng một lần hoa, một cô gái ném mị nhãn, fan gửi quà tặng…. Chỉ cần lọt vào pháp nhãn của Cao Ấu Vi thì nàng nhất định sẽ vừa quỳ vừa gào khóc.

Chiêu này ngay từ đầu có thể đem Trần Thiên Ngữ ăn đến gắt gao, dù sao làm cho một cô gái khóc loại chuyện này từ nhỏ đến lớn Trần Thiên Ngữ chưa làm qua, hơn nữa da mặt nàng mỏng, đoạn thời gian đó theo sau nàng lúc nào cũng có một Cao Ấu Vi.

Thẳng đến lần kia hữu kinh vô hiểm thiếu chút nữa bị Cao Ấu Vi buộc lên giường, Trần Thiên Ngữ mới như vừa tỉnh mộng – hỗn đản này chính là thấy nàng nhẹ dạ nên lá gan phì rồi! Một bạt tai đánh Cao Ấu Vi xuống.

Ngày vui không lâu, Cao Ấu Vi không đến vài ngày lại tìm tới cửa, Trần Thiên Ngữ sắp bị nàng phiền chết.

“Toàn bộ thế giới nhiều người đồng tính luyến ái như vậy, vì sao ngươi lại phải dây dưa cùng ta?”

“Toàn bộ thế giới nhiều người đồng tính luyến ái như vậy nhưng ta chỉ thích ngươi a!”

“Ta không phải -!”

“Trước đó lúc không có thành kiến với ta không phải đã từng nói có hảo cảm với một vị học tỷ thời trung học sao, bây giờ lại cùng ta giả vờ dị tính a.”

Huyết quản của Trần Thiên Ngữ đều phải giận đến phát nổ: “Đó là bởi vì nàng mang bữa trưa cho ta! Ta thích nàng! Nhưng không phải loại thích đó!”

Cao Ấu Vi khóc lớn ôm chân: “Ta mặc kệ ta mặc kệ – Thiên Ngữ ngươi không thể không yêu ta a!”

Trần Thiên Ngữ: “……”

Nghiệt duyên này đến ù ù cạc cạc hơn nữa bỏ cũng không xong, may mà về sau Cao Ấu Vi bị lão ba nàng quản chặt muốn chết,  bắt đầu đợt huấn luyện ma quỷ trước khi kế thừa gia nghiệp, học các loại kỹ năng quản lý khắp thế giới, nhà hàng cũng phải hiểu rõ mỗi một cái, thời gian đến phiền Trần Thiên Ngữ cũng càng ngày càng ít. Nhưng chỉ cần có thời gian Cao Ấu Vi sẽ bay đến bên cạnh Trần Thiên Ngữ.

Không thể phủ nhận mấy năm nay sự nghiệp của Trần Thiên Ngữ phát triển không ngừng quả thật không thể không có sự nâng đỡ của Cao Ấu Vi, đối với việc Cao Ấu Vi vẫn duy trì quan hệ mẫn cảm với một số cô gái Trần Thiên Ngữ một chữ cũng không nhắc đến.

Trần Thiên Ngữ thủy chung không dự định để Cao Ấu Vi tiến thêm một bước, nàng đối với Cao Ấu Vi không có cảm giác.

Cao Ấu Vi nâng đỡ nàng, nàng giúp Cao Ấu Vi kiếm tiền, trong đó tồn tại một mối quan hệ lợi ích tạm thời không thể dứt khỏi.

Đối với Cao Ấu Vi luôn miệng nói thích…. Người như Cao Ấu Vi, đối với nàng chính là không chiếm được sẽ vĩnh viễn gây rối, nàng thật sự đảm đương không nổi.

Sau khi Cao Ấu Vi Một khóc hai nháo ba thắt cổ thì bình tĩnh lại một chút, Trần Thiên Ngữ nói nàng có chút mệt mỏi muốn ngủ, hạ lệnh trục khách.

Cao Ấu Vi tựa vào vai Trần Thiên Ngữ: “Đã trễ thế này còn đuổi người ta đi? Đêm nay để người ta hầu hạ đi mà.”

Trần Thiên Ngữ đỡ trán đem nàng đẩy ra,  lớn tiếng nói: “Cút.”

Lúc Cao Ấu Vi khóc sướt mướt rời khỏi Trần Thiên Ngữ đứng trên sân thượng giám sát nàng rời đi.

Cao Ấu Vi mở đèn bên trong xe hôn gió với nàng, Trần Thiên Ngữ nghiêm mặt quay đầu đi chỗ khác làm bộ không phát hiện.

Xe của Cao Ấu Vi mới vừa lái đi thì lại có tin nhắn đến.

“Ngày mai ta đến công ty tìm ngươi, nói một chút về công việc.”

Trần Thiên Ngữ cầm điện thoại di động xoay đi xoay  lại nghĩ muốn để một lát hãy trả lời, ai người vừa xoay, điện thoại di động rơi đến dưới sân vườn lầu một.

Trần Thiên Ngữ bám lấy lan can sân thượng nhìn xuống, trong sân một mảnh tối như mực căn bản không nhìn thấy bóng dáng điện thoại di động, nhận mệnh bật đèn tầng ngầm, ở vườn hoa lại phát hiện điện thoại di động bất hạnh  rơi trúng đá cuội vỡ thành hai mảnh.

Nửa đêm thanh vắng, Trần Thiên Ngữ nhìn IPhone 4S cùng thẻ sim mà phát sầu.

Bị vỡ là IPhone 5S, cái 4S là được nhét vào ngăn kéo mang đến lúc dọn nhà, Trần Thiên Ngữ còn nhớ đến sự tồn tại của nó, lục tìm thì đúng thật  tìm được rồi. Đối với một người không điện thoại di động thì giống như không có mắt không có tai như Trần Thiên Ngữ mà nói, một chiếc điện thoài là quan trọng cỡ nào.

Nhưng lần tìm trong nhà chính là tìm không được dụng cụ mở nắp điện thoại, Trần Thiên Ngữ cũng không tìm nữa, xem thời gian cũng chưa được mười hai giờ.

Trương lão bản hẳn là còn chưa ngủ đi?

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: