Trần Thiên Ngữ dẫn theo Dương Thù mỗi ngày đều ăn ở bên ngoài, sau khi ăn một vòng thành phố Y Dương Thù cũng béo lên năm cân.
“Thế nào? Có thu hoạch gì không?” Trần Thiên Ngữ hỏi nàng.
Dương Thù ợ một cái: “Rất no.”
“…Có tiền đồ.”
Vịt Bát Bảo Hồ Lô của Dương Thù đã có tiến bộ, ít nhất đã không ngán nữa, hương vị của Bát Bảo nồng đậm, Trương Tĩnh Hân nếm thử một miếng cũng khen ngợi không ngừng.
Đường Ninh: “Khẩu vị của Tĩnh Tĩnh cũng nổi tiếng khắt khe, có thể có được khích lệ của nàng xem ra Dương Thù quả thực có tiến bộ.”
Sau khi Trần Thiên Ngữ nếm thử vẫn không nói chuyện, cầm đôi đũa trầm tư.
“Làm sao vậy?” Trương Tĩnh Hân dán đến hỏi: “Cuối tuần chính là ngày thi, ngươi bây giờ hình như đối với Dương Thù không có lòng tin gì.”
Dương Thù cùng Đường Ninh đang nói cái gì, Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân ngồi ở bên kia bàn, thở dài nói: “Dương Thù quả thực có tiến bộ, ngộ tính cũng tốt, kỹ xảo đã vượt qua rất nhiều đầu bếp cùng tuổi. Nhưng nấu nướng dù sao cũng cần kinh nghiệm tích lũy qua nhiều năm, Dương Thù có thể thắng được người cùng tuổi nhưng muốn đoạt được đệ nhất trong cuộc thi Dương Thù Thực Phổ cũng là một chuyện khó.”
Trương Tĩnh Hân: “Ngươi là lo lắng nàng không có phần thắng?”
Trần Thiên Ngữ buồn bực: “Quả thực lo lắng, dù sao đây không chỉ liên quan đến vinh nhục, càng là liên lụy đến kế thừa của Nghiễm Lăng Thực Quán. Đường Ninh xác thực có chút nóng nảy, đem chuyện trọng yếu như vậy giao cho một đứa bé, là xem Nghiễm Lăng Thực Quán như trò đùa?”
“Cũng không phải như vậy.” ánh mắt Trương Tĩnh Hân phát ra trầm tư, như là nhớ lại một ít chuyện cũ: “Đây không phải là lấy Nghiễm Lăng Thực Quán ra làm trò đùa, mà là đang giành lại quán ăn trăm năm nay. Trong thực quán này duy nhất có thể dựa vào hơn nữa đáng tin chỉ có Dương Thù, nếu như cho nàng thời gian thong thả sợ rằng thực quán sẽ rơi vào trong tay của các thúc thúc bá bá, đây mới là không có một tia đường sống. Nếu còn có Dương Thù là một lợi thế cuối cùng không bằng đánh cuộc một lần.”
Trần Thiên Ngữ suy tư một phen, nổi da gà đề nổi lên: “Học tỷ ngươi là một người rất có đảm lược…. Đổi thành ta, sợ rằng không dám đặt tiền cược lớn như vậy.”
Trương Tĩnh Hân cười nói: “Càng phiêu lưu càng nhiều hồi báo, thắng thì chính là cho kẻ địch một kích đón đầu, nếu thua cũng có gì phải tiếc nuối, dù sao cũng đã dốc hết toàn lực rồi.”
Lời nói của Trương Tĩnh Hân quả thực đâm vào trong lòng Trần Thiên Ngữ, nhìn tựa như nói chuyện của Đường Ninh, nhưng lại làm cho nàng nhớ đến chuyện nàng gặp phải ở thành phố B.
Nàng biết những chuyện bẩn thỉu này là ai làm , nhưng nàng không có phản kích, cho nên tiếc nuối.
Một ngày nào đó nhớ đến việc này, quả thật là vô cùng tiếc nuối!
Cùng loại lo lắng của Trần Thiên Ngữ, ở trong lòng Trương Tĩnh Hân cùng Đường Ninh thậm chí là bản thân Dương Thù cũng đều tồn tại cảm giác này.
So tài lửa sém lông mày, Dương Thù một mình ở trong phòng bếp đến tối. Vịt Bát Bảo Hồ Lô đang ở trước mắt, an tĩnh tản ra hương vị quen thuộc. Có lẽ là làm món ăn này rất nhiều lần, cũng ngửi qua vô số lần, nếm được đối với nó đã không có bất luận cảm giác mong chờ gì nữa, Dương Thù nhìn thế nào cũng không thấy được bản thân có khả năng thắng lợi.
Trên thế giới nào có nhiều kỳ tích như vậy. Cho dù có kỳ tích thì như thế nào sẽ phát sinh trên người nàng?
Đời này chỉ có Đường Ninh cho nàng một lần kỳ tích.
Lúc sắp 16 tuổi nàng còn đang ở trong viện mồ côi.
Hài tử cá tính quái gở chỉ thích một mình nấu cơm cũng không cùng người khác trao đổi không phải loại người đến nhận nuôi sẽ muốn chọn. Theo tuổi tác càng lúc càng lớn, khả năng được nhận nuôi càng thêm xa vời. Có thể đến viện phúc lợi chọn con nuôi đều là người có gia thế khá tốt, những người này đều thích hài tử nhỏ tuổi lại hoạt bát, tốt nhất là nhỏ đến không biết mình là ai, có thể nuôi dưỡng đến thân thiết.
Dương Thù đã chuẩn bị tâm lý dọn khỏi viện phúc lợi một mình sống cuộc sống độc lập, đúng lúc này Đường Ninh bước vào cuộc đời của nàng, cũng đem nàng dẫn đến một thế giới hoàn toàn mới.
Sân sau của viện mồ côi, tất cả lá cây đều đã rơi rụng, vừa nghênh đón một hồi tuyết đầu mùa, thân cây một mảnh trắng xóa, nhân viên công tác đội mũ dày mang bao tay dày nặng nề xúc tuyết.
Nữ nhân cao gầy dọc theo đường nhỏ vừa được quét sạch hướng nàng bước đến.
“Ngươi chính là Dương Thù?” Tóc dài của Đường Ninh bị gió bắc thổi có chút phiêu dật mà mất trật tự, đem khuôn mặt tái nhợt của nàng che đi một ít, nhất là ánh mắt lại đặc biệt trong suốt, giống như băng đọng trên mái hiên.
Ở viện phúc lợi Dương Thù chưa thấy qua người xinh đẹp như vậy, có chút không dám nói chuyện, chỉ gật đầu một cái. Sau khi gật đầu liền hối hận, có phải nên biểu hiện hoạt bát một chút? Nói nhiều một chút cười nhiều một chút mới khiến người khác yêu thích? Dù sao nàng cũng không có một túi da xinh đẹp, muốn được người khác thích chỉ có thể nỗ lực mỉm cười.
Trong tay Đường Ninh cầm một cái chén, nâng đến trước mặt của Dương Thù, hỏi: “Canh Thịt bò Hoài Nam này là ngươi làm sao?”
Lần đầu tiên không ai có thể nói ra tên của món canh này, người trong viện phúc lợi cũng chỉ là thuận miệng nói “Dương Thù, ta cho một chén canh”, ai cũng không biết lai lịch của chén canh này.
Dương Thù gật đầu.
Đường Ninh ôn hòa hỏi: “Ngươi là người tỉnh A? Còn biết món nào khác không?”
Dương Thù lau mặt một cái, đem tuyết trên mặt lau xuống: “Bã đậu, hoàn tử dương mai, vịt hấp…đều biết một chút.”
“Ai dạy ngươi nấu ăn?”
“Không ai dạy, lúc nhỏ ta học được lúc nhìn Nhị thúc ta nấu ăn.”
“Ngươi mấy tuổi?”
“Mười sáu….”
“Mười sáu rồi? Nhìn không giống, ngược lại giống như mới mười một mười hai.”
Dương Thù ngẩng đầu dùng ánh mắt so sánh chiều cao chênh lệch giữa nàng và vị tỷ tỷ này, nàng mới đứng đến chóp mũi đối phương.
“Những thứ ăn đây không thể ăn… Thỉnh thoảng ta đến phòng bếp len lén nấu nướng, nhưng luôn bị dì Thường mắng….”
“Thích nấu ăn?”
Dương Thù gật đầu.
“Vậy có muốn đến nhà ta không? Nhà ta phòng bếp rất lớn, ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn làm lúc nào thì làm lúc đó.”
Dương Thù cho là mình nghe lầm, nhưng thành thật mà nói, nàng gặp kỳ tích.
Cùng Đường Ninh rời đi ngày đó viện trưởng còn đang lải nhải, hài tử lớn như vậy còn có thể được nhận nuôi, viện phúc lợi mở mười mấy năm lần đầu nhìn thấy.
Xa xa, Đường Ninh đứng trước xe chờ nàng, thay đổi một kiện áo choàng, vẫn rất xinh đẹp.
Viện trưởng còn căn dặn Dương Thù phải hảo hảo ở chung với tỷ tỷ, tỷ tỷ mở nhà hàng lớn, gia cảnh tốt, ngươi phải biết quý trọng. Dương Thù trong đời lần đầu tiên cười đến vui vẻ như vậy, nặng nề mà gật đầu một cái.
Đường Ninh cho nàng cơm no áo ấm, cho nàng vũ đài thi triển tài hoa, khiến nàng sống lại.
Bất quá đối với kỳ tích, nhân sinh có thể chỉ có một lần mà thôi.
Lúc Đường Ninh đính hôn, quyết định muốn di dân hải ngoại dưới đáy lòng Dương Thù cũng khát vọng kỳ tích lần thứ hai xuất hiện, nhưng thời gian cực nhanh, đã đến hôm nay cục diện không có khả năng thay đổi. Nàng không thể làm gì để hồi báo, chỉ có thể dốc hết tất cả để Đường Ninh an tâm rời khỏi.
Chỉ cần nàng khỏe mạnh, hạnh phúc là tốt rồi.
Nếu như có thể trả lả Đường Ninh một kỳ tích thì…
Ngày thi đấu, cả thành phố Y đều sôi trào.
Thực khách, đầu bếp, danh gia tất cả đều tụ tập ở thực đường lớn nhất của thành phố, xem náo nhiệt hoặc là đến xem học hỏi kinh nghiệm chen lấn đầy đại sảnh.
Hơi mười đầu bếp thành danh đến từ mười nhà hàng lớn đều xuất bản lĩnh giữ nhà tiến hành so đấu, Dương Thù ở trong đó xem như là người có lai lịch nhỏ nhất.
Trương Tĩnh Hân, Trần Thiên Ngữ cùng vợ chồng Đường Ninh ngồi trên khán đài quan sát. Dương Thù phong độ rất ổn định, lấy món ăn truyền thống của Nghiễm Lăng Thực Quán tiến vào trận chung kết, đối thử tranh ngôi vô địch lần này chính là đương gia đầu bếp của Giang Đô Biệt Quán.
“Đầu bếp chính của Giang Đô Biệt Quán tay nghề rất cao.” Trần Thiên Ngữ nhìn hắn làm cá sóc quế từ màu sắc đến hình dạng tất cả đều không thể xoi mói, các giám khảo ăn thử cũng đều cho điểm rất cao. Vòng thứ nhất qua đi Dương Thù rơi lại ở phía sau một khoảng xa.
“Một vòng cuối cùng, Vịt Bát Bảo Hồ Lô vẫn có ưu thế nhất định, có thể thắng hay không, phải xem giám khảo đánh như thế nào.” Lúc Trương Tĩnh Hân nói lời này cũng hiểu rõ tỷ lệ thắng lợi của Dương Thù không lớn. Tuy nói món ăn của Dương Thù có thể làm đến tứ bình bát ổn, nhưng là miễn cưỡng chỉ có thể ngang tay với đối phương.
Đường Ninh xa xa nhìn chăm chú Dương Thù đang chuẩn bị nguyên liệu, chưa bao giờ thấy nàng tập trung như lúc này, nhưng nguyên liệu có chút kỳ lạ.
“Di?” Trần Thiên Ngữ cũng nhìn thấu biến hóa: “Dương Thù làm không phải là Vịt Bát Bảo Hồ Lô?”
“A… Hình như là… Thịt cua đầu sư tử?”
“Đúng vậy, là thịt cua đầu sư tử!” Trần Thiên Ngữ có chút ngồi không yên: “Nàng thế nào đến lúc này lại đổi món? Trong khoảng thời gian này vẫn luôn luyện tập làm Vịt Bát Bảo Hồ Lô a.”
Trương Tĩnh Hân hỏi Đường Ninh: “Nàng đổi món ăn, chuyện này ngươi biết không?”
Đường Ninh muốn nói điều gì rồi lại thôi. Nàng nhìn thấy Dương Thù sau khi thái thịt thì lăn qua gạo nếp rồi đem hấp, thêm vào đường phèn cùng trần bì, cách chế biến này quả thật là truyền thống của Nghiễm Lăng Thực Quán nhưng lai có chút bất đồng.
“Nàng muốn làm cái gì?” Trần Thiên Ngữ có chút khẩn trương.
Trương Tĩnh Hân cầm tay nàng an ủi: “Đừng nóng vội, chờ nàng làm xong xem sao.”
Giang Đô Biệt Quán cuối cùng là là món cơm chiên Dương Châu kinh điển nhất trong món Hoài Dương, sau khi giám khảo ăn xong nhiệt tình khen ngợi: “Cơm tẻ từng hạt rõ ràng, thơi mà không cứng, hương vị kéo dài.”
“Giống như là ăn được hồi ức.”
“Là một món ăn nổi tiếng truyền thống, cơm chiên Dương Châu lẽ ra nên đứng thứ nhất trong Hoài Dương Thực Phổ.”
Ngay sau đó thịt cua đầu sư tử của Dương Thù được bưng lên trước mặt các giám khảo, sau khi ăn xong giám khảo vẻ kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau, một người đại diện lên tiếng: “Xin hỏi bếp chính Dương, ngươi là đại diện của một nhà hàng có lịch sử trăm năm, tại sao phải cho trần bì vào thịt cua đầu sư tử? Hơn nữa mùi vị này cũng rất không truyền thống. Ngươi có thể nói một chút cách nghĩ của ngươi không?”
Trần Thiên Ngữ nắm tay của Trương Tĩnh Hân không buông lỏng: “Sao lại cho trần bì vào? Hài tử này rốt cuộc nghĩ như thế nào? Vị đạo của trần bì rất rõ ràng, dễ lấn át mùi thịt, vị đạo của thịt cua càng dễ bị nhạt đi… Này….”
Trương Tĩnh Hân lặng lẽ nhìn Đường Ninh, nhìn thấy Đường Ninh đang xuất thần, trong mắt gợn sóng — xem ra nàng đã hiểu được món ăn này rồi.
“Nghe Dương Thù nói như thế nào.” Trương Tĩnh Hân nói.
Dương Thù nhàn nhạt mỉm cười: “Ta biết….. Nghiễm Lăng Thực Quán vẫn luôn là nấu ăn theo phương thức cổ truyền, ta cũng thâm thụ hun đúc… Tỷ tỷ của ta, cũng chính là đương gia của Nghiễm Lăng Thực Quán, nàng… Đánh mất vị giác, thưởng thức không được mùi vị của món ăn, nhưng thịt cua đầu sư tử vẫn là món ăn nàng thích nhất, cũng chỉ có món ăn này còn có thể khiến nàng nếm ra hương vị, mang đến lạc thú khi ăn cơm. Đối với ta mà nói… Làm một đầu bếp, thành tựu lớn nhất không phải là vang danh bốn phương, mà càng là khiến người ăn thức ăn của ta hài lòng. Chỉ cần món ăn ta làm còn có thể mang đến cho nàng một tia vui sướng, vậy… Món ăn này đã thành công rồi.”
Dương Thù nói xong mọi người đều thổn thức, các giám khảo âm thầm giao lưu.
Trần Thiên Ngữ cảm thán: “Hài tử này bình thường trầm lặng không lên tiếng, thế nào lúc này lại nói ra một bộ một bộ.. Trương lão bản, có chút cảm động rồi, làm sao bây giờ.”
Trương Tĩnh Hân không lên tiếng Trần Thiên Ngữ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy trong mắt nàng cư nhiên ngấng đầy nước mắt.
“… Trương lão bản?”
Trương Tĩnh Hân đứng dậy: “Xin lỗi, ta rời khỏi một chút.”
Trương Tĩnh Hân ra khỏi thực đường, Trần Thiên Ngữ nhìn thấy dáng vẻ của nàng trong lòng bị bóp chặt đến khó chịu, đi theo.
Các Giám khảo thảo luận chốc lát nói: “Nếu món ăn này là làm cho Đường tiểu thư, vậy quyền quyết định cuối cùng hẳn là thuộc về Đường tiểu thư. Đường tiểu thư, mời nếm thử món thịt cua đầu sư tử làm riêng cho ngươi.”
Nhân viên công tác đem thịt cua đầu sư tử giao cho Đường Ninh trên khán đài, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Đường Ninh.
Đường Ninh gắp một miếng thịt đưa vào trong miệng, một lát sau, mỉm cười nói: “Giữa tươi mang ngọt, không béo không khô. Tuy rằng ta đã nếm không ra chua cay đắng, nhưng đầu lưỡi vẫn còn một chút cảm giác cuối cùng. Trần bì vốn là giữa chua mang ngọt, ta cảm nhận được vị ngọt này. Cảm ơn, ăn rất ngon.”
Dương Thù đỏ mặt nhịn nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Ngươi thích là tốt rồi…..”
Cuộc thi tranh ngôi vị Hoài Dương Thực Phổ ba năm một lần hạ màn.
Cuộc thi lần nay so với lần trước có chút bất đồng. Chiến trường kỳ trước tràn ngập khói thuốc súng, mà lần này nhân dân thành phố Y cảm thấy ôn hòa.
Một đôi thanh niên tình lữ bước ra khỏi thực đường, nam sinh nói với nữ sinh: “Biết ngươi không thích ăn cay, sau này ta nấu ăn sẽ không bao giờ nấu cay nữa.”
Nữ sinh vui vẻ ôm cánh tay hắn, về nhà.
Lầu ba thực đường, Trương Tĩnh Hân đứng bên cạnh lan can, hôm nay khí trời tựa hồ phá lệ tốt đẹp, xanh biếc không mây, ánh nắng chiếu trên người thật ấm áp.
Trần Thiên Ngữ đứng ở sau lưng nàng, suy nghĩ một hồi vẫn là đi lên, cùng nàng nhìn về cùng một hướng.
“Ngươi nghĩ, làm một đầu bếp quan trọng nhất là gì?” Trương Tĩnh Hân đột nhiên hỏi.
“Đầu bếp sao….” Trần Thiên Ngữ suy nghĩ một chút nói: “Tuy rằng tay nghề quan trọng kinh nghiệm cũng rất quan trọng, nhưng có tâm tấm lòng nhiệt thành yêu thích mỹ thực càng quan trọng hơn. Chỉ có chân chính dụng tâm nấu ăn mới có thể khiến thực khách cảm giác được hạnh phúc.”
“Ngươi biết vì sao lúc đầu quen biết ta nhất quyết không tặng ngươi món ăn đặc biệt không?”
Trần Thiên Ngữ nói: “… Lẽ nào, không phải là bởi vì ta lớn lên không đủ xinh đẹp, không lọt nổi mắt xanh của ngươi sao?”
Trương Tĩnh Hân cười: “Dĩ nhiên không phải như vậy. Một món ăn chú ý sắc hương sắc hương vị hình ý, sắc xếp thứ nhất cũng chính là bề ngoài của món ăn, nó là yếu tốt đầu tiên để bình luận một món ăn. Người cũng như vậy. Nói thật Trần lão sư đừng giận, lúc ngươi mới tới Hoa Tiền Nguyệt Thiện mang theo một cổ khí chất quái đản ta không thích, đối với người nói chuyện cũng rất không khách khí. Nổi danh có tiền, muốn ăn cái gì có cái đó, không vừa lòng thì ngươi liền thẹn quá thành giận gọi cả một thực đơn, sau đó đều lãng phí, những thứ này là ta không thích nhất. Cho nên về sau ngươi có muốn ăn món ăn của ta như thế nào, ta cũng không vui ý.”
Lời nói của Trương Tĩnh Hân không khiến Trần Thiên Ngữ buồn bực, trái lại khiến nàng nhớ lại những chuyện xấu hổ đã qua: “Khi đó… Thật sự, ngẫm lại cũng không biết ta bị làm sao…”
“Nhưng sau đó ta cũng bị chấp nhất của ngươi dao động. Ta chưa thấy qua một người có thể vì thức ăn phấn đấu quên mình như vậy, không tiếc nháo nhiều chuyện đáng chê cười, ta biết rõ ngươi thật sự yêu thích mỹ thực, yêu thích sự nghiệp của ngươi. Cho nên ta làm một đĩa thịt khô chiên cơm cho ngươi. Đáng tiếc, ngươi nghĩ thịt khô chiên cơm quá mức bình thường, không lọt nổi mắt xanh của ngươi, còn tức giận với ta.”
“…. Đừng nói nữa Trương lão bản, ta khi đó.. Aiz, đại khái chính là bị quỷ ám đi. Vẫn luôn không biết xấu hổ, hiện tại đúng lúc có cơ hội nói với ngươi lời xin lỗi, trước kia là ta rất cố chấp, cũng là được người khác phủng rất cao nên không biết bản thân là ai.”
“Ta cũng có sai, không biết cách câu thông với ngươi, rất nhiều chuyện giấu ở trong lòng, muốn nói, rồi lại sợ xấu hổ.”
Trần Thiên Ngữ mỉm cười: “Ta cũng vậy….”
Lời giấu ở trong lòng.
Trần Thiên Ngữ len lén liếc mắt nhìn Trương Tĩnh Hân, dưới ánh mặt trời nàng càng thêm tuấn mỹ ôn hòa, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Lời nói giấu ở trong lòng, có phải là câu ta muốn nghe nhất hay không?
Trước hôm nay, kỳ tích duy nhất trong cuộc đời Dương Thù là người khác cho nàng. Nhưng sau ngày hôm nay, nàng đã sáng tạo nên kỳ tích thuộc về mình.
Nghiễm Lăng Thực Quán dùng thịt cua đầu thịt cua tràn ngập yêu thương bảo vệ danh hiệu đệ nhất Hoài Dương Thực Phổ, mà Dương Thù cũng chính thức trở thành đương gia đời tiếp theo của thực quán.
Các bá phụ nói là làm, thể rằng cả đời sẽ giúp đỡ Dương Thù, sống hay chết đều là người của thực quán.
Trương Tĩnh Hân cùng Trần Thiên Ngữ mua xong vé máy bay đến thành phố F, trước khi đi là tiễn biệt Đường Ninh.
Đội ngũ tiễn đưa của Đường Ninh trùng trùng điệp điệp, Dương Thù nấp trong đám người nhìn nàng chằm chằm, muốn nói cái gì nhưng lại không mở miệng được.
Trương Tĩnh Hân nói bên tai nàng: “Chỉ còn cơ hội cuối cùng, nếu không nói có thể cả đời cũng phải giữ trong lòng, rất khó chịu.”
“Nhưng….”
“Yên tâm đi, cho dù ngươi nói ra Đường Ninh cũng sẽ không đáp ứng, lớn mật mà nói đi.”
“……”
Trần Thiên Ngữ nghe xong đề nghị của Trương Tĩnh Hân, thật muốn đá mông nàng một cái.” Ngươi thế nào lại nói lời độc địa như vậy, người ta sắp phải kết hôn rồi!”
“Ở chung nhiều năm như vậy, với đầu óc của học tỷ làm sao lại nhìn không ra tiểu ngu ngốc thích nàng, nếu đã biết còn có thể đến lúc kết hôn thì chứng tỏ giữa hai người là không thể nào. Tuy nói không thể nào, nhưng là một phen tâm ý a. Luôn luôn là thứ tốt đẹp.”
Trần Thiên Ngữ tức giận: “Thế giới quan của ngươi rất có vấn đề.”
Trương Tĩnh Hân gật đầu: “Đa tạ tán thưởng.”
Dương Thù lấy hết dũng khí gọi Đường Ninh lại, kéo nàng qua một bên, thở hổn hển nửa ngày đều không có can đảm biểu lộ.
“Muốn nói gì?” Đường Ninh chủ động hỏi.
“Ta… Ta….” Dương Thù mắt nhắm lại, liều mạng!
“Ta thích ngươi… Ta thích ngươi rất lâu rồi! Vẫn luôn thích ngươi! Nhưng ta không muốn cùng ngươi có cái gì, thật sự! Mục tiêu của ta chính là duy trì Nghiễm Lăng Thực Quán, ta chỉ muốn ngươi hạnh phúc!”
Phần cảm tình đối với Đường Ninh vẫn đặt trong lòng Dương Thù, từng khiến nàng mất ngủ, khiến nàng thống khổ, khiến nàng thật sâu tuyệt vọng. Lúc Đường Ninh tuyên bố đính hôn phải xuất ngoại, Dương Thù có loại cảm giác sống không bằng chết. Hôm nay rốt cục đem chuyện này nói cho Đường Ninh biết, từ sợ hãi được ăn cả ngã về không trở thành thông suốt, nàng cảm thấy cả người đều buông lỏng.
Thì ra đem lời thật lòng nói ra, cho dù không nhận được đáp lại cũng là một chuyện đặc biệt khiến người ta vui vẻ.
Đường Ninh không trả lời, chuyện này trong dự liệu của Dương Thù. Nàng cúi đầu muốn đi, Đường Ninh gọi nàng lại.
“Dương Thù.” Đường Ninh so chiều cao của hai người, lúc này mới cao đến lông mi của Dương Thù.
“Không biết lúc nào ngươi đã cao như vậy rồi.” Đường Ninh Luôn luôn nghiêm khắc rất ít thì mỉm cười hòa ái với nàng: “Ta đem Nghiễm Lăng Thực Quán quan trọng nhất của ta giao cho ngươi, sau này Đường gia chúng ta đều nhờ vào ngươi.”
Nước mắt rưng rưng chảy xuống. Dương Thù lau một cái đem nước mắt lau đi nhưng ruốt cuộc không thể lau khô.
“Yên tâm đi Đường tỷ! Ta nhất định sẽ làm tốt Nghiễm Lăng Thực Quán! Yên tâm!”
Đường Ninh đi rồi, Dương Thù lại không thất vọng, từ ánh mắt của nàng có thể rõ ràng nhìn thấy sự kiên định đối với tương lai.
“Cuối cùng cũng làm xong, Trần lão sư, ngươi lại làm chuyện tốt.” Trương Tĩnh Hân cùng Trần Thiên Ngữ lôi kéo rương hành lý đi đến trạm xe.
“Nào tính chuyện gì tốt, một cái nhấc tay mà thôi. Bất quá….” Trần Thiên Ngữ huých khuỷu tay của Trương Tĩnh Hân: “Ngươi và Đường Ninh trước kia bên nhau như thế nào? Nói nghe một chút đi?”
Trương Tĩnh Hân bĩu môi: “Nhiều chuyện.” Bước nhanh hơn.
Trần Thiên Ngữ đuổi theo: “Tuyệt thế tiểu trù vương cùng băng sơn đại ngự tỷ, cố sự này không thể không nói, mới không tính là nhiều chuyện đâu!”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)