Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6: Mức độ bình thường.

28 0 2

Lê Niệm là một người khá tùy hứng, và tính cách này được thể hiện qua nhiều khía cạnh, bao gồm cả việc đi chơi. Ban đầu cô dự định sau khi bơi xong sẽ cùng Phó Nhiễm Kiều về nhà, nhưng thời gian học bơi kéo dài, khi cả hai rời khỏi bể bơi thì đã gần đến giờ ăn tối.

Khoảng cách từ nơi này về nhà họ ít nhất cũng mất một tiếng rưỡi đi xe. Mai là Chủ nhật, nên tối thứ Bảy họ có thể thoải mái chơi bời mà không cần lo lắng.

"Chị dâu, tối nay mình ở khách sạn nhé." Lê Niệm đề nghị. Nhìn thấy cô có vẻ khá mệt, Phó Nhiễm Kiều cũng đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ nhiều.

Họ xuống quầy lễ tân để hỏi tới phòng trống. Do quyết định khá gấp và khách sạn lại đông khách, nên gần như không còn phòng nào trống cả. Chỉ có một phòng suite với giường lớn hoặc một phòng đơn, mà điều kiện chắc chắn sẽ không bằng phòng suite.

Lê Niệm suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định, dù sao bản thân và Phó Nhã Kiều cũng đã sống cùng nhau lâu rồi, ở chung một phòng cũng chẳng có vấn đề gì. Chỉ là lần này ngủ chung một giường thôi mà. Cả hai đều là phụ nữ, đâu có gì phải ngại.

"Chị dâu, em đặt phòng rồi nhé, vì chỉ còn một phòng suite thôi, nên tối nay chị phải chịu khó ngủ chung giường với em rồi." Lê Niệm nói với vẻ hóm hỉnh, tay để sau lưng, khóe miệng cười đến mức gần như chạm đến tai.

Phó Nhiễm Kiều nghe xong chỉ đáp một tiếng ừ, nhưng nàng có chút thắc mắc, không hiểu sao Lê Niệm lại vui vẻ đến vậy, khuôn mặt cô còn rạng rỡ như ánh bình minh lúc hoàng hôn.

"Không về nhà mà vui thế à?"

"Không hẳn, em chỉ thấy lần đầu tiên chúng ta qua đêm ở ngoài cùng nhau, rất thú vị thôi."

Lê Niệm cũng không thể diễn tả rõ cảm giác của mình, chỉ biết rằng khi ở bên Phó Nhiễm Kiều, cô cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái.

Cả hai đi đến phòng, quẹt thẻ và bước vào. Căn phòng rất rộng rãi, trước cửa sổ là bồn tắm massage. Đứng từ ban công, có thể phóng tầm mắt ngắm nhìn toàn bộ cảnh đêm của thành phố Quất Bắc.

Không xa lắm là khu chợ đêm, những ánh đèn neon bắt đầu rực sáng trong màn đêm. Dù là dân văn phòng hay những người đang bận rộn trên phố, khi đi ngang qua con phố nhỏ này, ai nấy đều sẽ chậm bước lại ít nhiều.

Có người chọn mua một ly bia bên đường và vừa đi vừa uống, có người dừng chân ở trước cửa tiệm cà phê, lặng lẽ nhìn cô gái chơi đàn guitar ôm mèo, hát những bài hát do chính cô sáng tác.

Lê Niệm rất thích không khí và cảm giác này. Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua mặt cô như những chiếc lông vũ. Cô quay đầu lại, nhìn Phó Nhiễm Kiều, người cũng đang đứng cạnh bên, mỉm cười ngắm nhìn cảnh phố phường.

Những lúm đồng tiền đáng yêu của Phó Nhiễm Kiều lại lộ ra trong tầm mắt Lê Niệm, những sợi tóc bị gió thổi tung cũng mang theo sự dịu dàng. Bất chợt, Lê Niệm nhớ lại có người từng nói với cô rằng, cô giáo Phó của khoa múa rất lạnh lùng, ít nói và không thân thiện với sinh viên, thường kết thúc giờ dạy là rời đi ngay.

Lúc đó, Lê Niệm chỉ nghe mà không nói gì, nhưng bây giờ trong lòng cô không nhịn được phải phản bác, lạnh lùng gì chứ, chẳng qua là không thân với các người thôi!

"Chị dâu, lát nữa chúng ta xuống dưới ăn hay gọi đồ ăn lên đây?" 

"Hôm nay chơi cả ngày rồi, chắc chúng ta gọi đồ ăn lên cho đỡ mệt."

"Được, vậy lát nữa em sẽ gọi đồ ăn lên. Giờ mình đi tắm trước nhé." 

Lê Niệm cố tình dùng từ chúng ta, Phó Nhiễm Kiều khẽ giật mình. Nàng quay đầu lại, thấy Lê Niệm đã bước vào phòng tắm, không kìm được mà đi theo sau.

"Tiểu Niệm, em tắm trước đi."

"Nhưng mà dọn bồn tắm một lần cũng khá phiền phức, cả hai tắm chung thì nhanh hơn mà." 

Lê Niệm không có nhiều suy nghĩ phức tạp, cô chỉ thấy rằng tắm chung với Phó Nhiễm Kiều sẽ tiện lợi hơn. Vì điều chỉnh nước và dọn bồn tắm cũng mất kha khá thời gian, chưa kể phải chờ nước ấm lên, không biết sẽ mất bao lâu.

Cô cho rằng suy nghĩ của mình hoàn toàn hợp lý, nhưng khi quay lại, cô thấy Phó Nhiễm Kiều có vẻ hơi bối rối.

"Sao thế? Chị dâu không muốn tắm chung với em à?" Lê Niệm cố tình hỏi, biết rõ Phó Nhiễm Kiều không nghĩ vậy, nhưng cô không thể kiềm được mà muốn…trêu chọc chị ấy.

"Không phải, chị chỉ là thấy..."

"Thấy gì chứ? Chị ngại sao? Chúng ta đều là phụ nữ mà, em có cái gì thì chị cũng có cái đó thôi." 

Lê Niệm cảm thấy phản ứng của Phó Nhiễm Kiều lúc ngượng ngùng rất thú vị, nhất là khi nàng xấu hổ, hai bên cổ sẽ đỏ ửng lên rõ ràng. Thêm vào đó, Phó Nhiễm Kiều khá gầy, nên những đường gân trên cổ khi đỏ lên sẽ càng nổi bật.

"Được rồi, tắm nhanh thôi, kẻo lát nữa người giao đồ ăn đến." Phó Nhiễm Kiều cũng nhận ra phản ứng của mình hơi quá mức, từ việc trong phòng thay đồ lúc sáng cho đến bây giờ, nàng cảm thấy mình có vẻ đã quá "nhạy cảm" rồi.

Có lẽ bởi vì nàng chưa từng đi nhà tắm công cộng, và cơ thể của người cùng giới mà nàng thấy cũng chỉ thỉnh thoảng bắt gặp trong phòng thay đồ khi tập múa. Lúc đó, nàng cũng không cảm thấy có gì đặc biệt. Nhưng khi đối diện với Lê Niệm, lại có một cảm giác kỳ lạ không thể nói rõ.

Khi Phó Nhiễm Kiều còn đang mải nghĩ ngợi, Lê Niệm đã đi vào phòng tắm, xả nước và nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ bơi. Vốn dĩ đồ bơi của cô đã không có nhiều vải, giờ đây, cô hoàn toàn không còn gì che chắn nữa.

Lê Niệm đi chân trần, bước lên bậc cao của bồn tắm. Đôi gân gót chân mảnh mai căng ra theo từng bước chân, và vòng hông căng đầy nhịp nhàng đung đưa. Phó Nhiễm Kiều cảm giác như có một ngọn lửa bùng lên trong lòng nàng, lại có thêm một thùng dầu lớn dội vào.

Phó Nhiễm Kiều cảm thấy như mình bị lửa thiêu đốt, đến mức không phân biệt nổi phương hướng. Khi giao tiếp với mọi người, nàng luôn duy trì ranh giới rõ ràng, ngay cả với những người bạn thân thiết nhất cũng không bao giờ gần gũi như với Lê Niệm.

Lý trí và những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu nàng đang giằng co. Một mặt, có một giọng nói bảo rằng nàng là chị dâu của Lê Niệm, hai người về cơ bản là người một nhà, và cả hai đều là phụ nữ, không cần phải ngại ngùng nhiều như vậy. 

Nhưng lại có một giọng nói khác, giống như tiếng hét của công nhân không muốn đi làm, liên tục gào thét trong tai nàng, lặp đi lặp lại ngượng quá, ngượng quá.

"Chị, chị sao thế?" Lê Niệm nằm thư giãn trong bồn tắm một lúc, không thấy Phó Nhiễm Kiều bước vào nên ngó về phía nàng. Phó Nhiễm Kiều đáp lại, rồi bước tới.

"Không có gì, nước có vừa không?" Phó Nhiễm Kiều bịa ra một câu hỏi cho có, Lê Niệm nghe thấy thì gật đầu, thoải mái tựa lưng vào bồn tắm.

"Nước hơi nóng, nhưng rất dễ chịu. Chị cũng vào nhanh đi, không thì nước sẽ nguội mất." Lê Niệm nói, khuôn mặt cô hơi ửng đỏ, như một ánh dương rực rỡ.

Phó Nhiễm Kiều thấy Lê Niệm nhắm mắt, không nhìn mình, liền đứng bên cạnh, từ từ cởi bỏ bộ đồ bơi và chậm rãi ngồi vào bồn tắm. Lê Niệm nói đúng, nước hơi nóng, nhưng khi cơ thể thả lỏng trong làn nước, cảm giác thật sự rất thư giãn.

"Chị dâu."

"Ừm?" 

Phó Nhiễm Kiều nhắm mắt lại, nghe thấy Lê Niệm gọi tên mình, sau đó là tiếng nước bị khuấy động. Một lúc sau, bên cạnh nàng đã có thêm một người.

Theo cảm giác của Phó Nhiễm Kiều, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được Lê Niệm đang ở rất gần mình, trong không khí, nhiệt độ của hai người hòa vào với nhiệt độ của nước, thậm chí hơi nước cũng trở nên ngột ngạt.

Lê Niệm chăm chú nhìn Phó Nhiễm Kiều. Cô nhận ra, sau khi tẩy trang, làn da của Phó Nhiễm Kiều vẫn rất mịn màng, lỗ chân lông nhỏ, trên mặt cũng không có vết nhăn nào.

Trước khi vào đại học, Lê Niệm đã lâu không gặp Phó Nhiễm Kiều. Cô từng nghĩ rằng khi gặp lại, người chị dâu xinh đẹp ngày nào có thể đã trở thành một người phụ nữ có chút phát tướng, bị cuốn vào cuộc sống gia đình, quanh quẩn bên chồng con hàng ngày.

Nhưng khi gặp lại Phó Nhiễm Kiều, Lê Niệm mới nhận ra suy nghĩ của mình thật viển vông. Phó Nhiễm Kiều thậm chí còn đẹp hơn trước, thời gian đã biến thành khí chất, lắng đọng trong nàng, mang đến vẻ đẹp mặn mà của một người phụ nữ trưởng thành.

Phó Nhiễm Kiều dường như không bị cuộc sống hôn nhân và gia đình mài mòn trở nên tầm thường, nàng vẫn giữ nguyên vẻ thanh lịch mà Lê Niệm quen thuộc. Dường như cái Debuff tồi tệ nhất đối với phụ nữ khi kết hôn không hề tác động đến nàng.

"Sao thế?" Có lẽ vì ánh mắt của Lê Niệm quá rõ ràng, Phó Nhiễm Kiều cảm nhận được cô đang chăm chú nhìn mình, không nhịn được mà hỏi.

"Không có gì, chỉ là em thấy chị rất đẹp. Sao chị lại chọn học múa vậy?" Lê Niệm từ lâu đã rất tò mò về Phó Nhiễm Kiều, nhưng vì phép lịch sự, cô chưa bao giờ hỏi sâu.

"Ba mẹ chị từng tham gia diễn kịch những năm trước đây. Khi chị sinh ra, mẹ đã dạy chị nhảy múa. Hơn nữa, chị cũng có hứng thú với múa từ nhỏ. Lúc nhỏ chị đã được thuê thầy dạy, sau đó đến cấp ba thì vào trường nghệ thuật. Thực ra cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là vì chị thích thôi."

Phó Nhiễm Kiều rất ít khi chia sẻ về những điều này với người khác, có lẽ vì nàng không có nhiều bạn để trò chuyện về những chuyện như vậy. Khi Lê Niệm nghe nhắc đến ba mẹ của Phó Nhiễm Kiều, ánh mắt cô thoáng buồn.

Cô biết rằng ba của Phó Nhiễm Kiều đã qua đời vì bệnh cách đây vài năm, sau đó mẹ nàng cũng sang nước ngoài dưỡng bệnh, và dường như đến nay vẫn chưa trở về.

“Vậy chị dâu, lúc đó chị sao lại thích anh trai em?” Lê Niệm cảm thấy câu chuyện đã mở ra, và các câu hỏi cũng theo đó mà nhiều hơn. Thực ra, cô luôn rất tò mò lý do gì khiến Phó Nhiễm Kiều lại thích anh trai mình, mặc dù nói Lê Tích cũng đẹp trai, nhưng so với Phó Nhiễm Kiều thì đúng là một trời một vực.

Lê Niệm thầm nghĩ trong lòng, không biết sao mình lại nảy ra ý tưởng Lê Tích không xứng với Phó Nhiễm Kiều.

"Sao tự nhiên em lại tò mò về chuyện của chị vậy?" Phó Nhiễm Kiều hỏi lại.

"Không hẳn là tò mò đâu, chỉ là nói chuyện phiếm thôi."

"Sao lại chọn…"

Phó Nhiễm Kiều lẩm bẩm lặp lại câu hỏi của Lê Niệm, nhưng nàng cũng chẳng biết trả lời thế nào cho đúng. Lý do nàng chọn Lê Tích đã sớm nói với Lê Niệm rồi, chỉ đơn giản là vì ba mẹ nàng muốn nàng kết hôn, chỉ vậy thôi.

"Thôi được rồi, chị không muốn nói thì em không hỏi nữa."

"Không phải là không muốn nói, chỉ là chuyện tình cảm của chị thực ra chẳng có gì thú vị, Tiểu Niệm nghe xong cũng sẽ chẳng thấy hứng thú đâu."

"Thế còn em? Cậu bạn tên Trương Kỳ đó, hình như cậu ta vẫn đang theo đuổi em phải không?"

"À, cậu ấy à, có vẻ vậy, nhưng em không có cảm giác gì với cậu ấy. Hơn nữa, em luôn cảm thấy nếu quen nhau rồi, sẽ phải làm chuyện đó, mà em thì chẳng hứng thú gì với chuyện đó cả."

Lê Niệm nói thẳng thắn, Phó Nhiễm Kiều ngay lập tức hiểu chuyện đó mà cô nhắc đến là gì.

"Tiểu Niệm, nếu chỉ vì lý do đó mà em không muốn, thực ra... không cần phải lo lắng nhiều đâu. Nếu là người yêu em thật sự, người đó sẽ không ép buộc em làm gì cả.”

"Cậu ấy cũng không dám ép buộc gì em đâu, chỉ là em cảm thấy mình không có nhu cầu đặc biệt về chuyện đó thôi. Còn chị thì sao?" Lê Niệm hỏi một cách thẳng thắn, khiến Phó Nhiễm Kiều không biết bằng cách nào mà cuộc trò chuyện lại dẫn đến chủ đề này.

Có không? Phó Nhiễm Kiều thầm nghĩ. Dĩ nhiên là có, một người phụ nữ trưởng thành ít nhiều đều có nhu cầu kia, huống chi nàng cũng đã ở độ tuổi đó. Nhưng đây là điều nàng không tiện nói ra. Giống như một con rồng giấu kho báu, hay chú chuột nhồi đầy hạt dưa vào má

Giấu kín…giấu kín…

"Tiểu Niệm, chị... ở mức bình thường thôi." Sau một hồi suy nghĩ, Phó Nhiễm Kiều mới ngượng ngùng nói ra một câu. Nghe vậy, Lê Niệm bật cười khúc khích. Cô nhận ra Phó Nhiễm Kiều thực sự đang xấy hổ…

"Chị, em đang nói chị đấy... Ồ? Chị đừng cử động." 

Lê Niệm định tiếp tục trêu chọc thì ánh mắt cô lướt qua thấy có một vệt đỏ lớn trên xương quai xanh của Phó Nhiễm Kiều. Cô đưa tay chạm vào, khiến Phó Nhiễm Kiều rùng mình, khó hiểu nhìn cô. Những giọt nước từ lông mi dài của nàng nhỏ xuống, rơi vào khoảng trống giữa hai người.

"Chị dâu, hình như chị bị dị ứng ở xương quai xanh rồi."

"Dị ứng sao? Nhưng chị đâu có chạm vào thứ gì lạ đâu."

"Có thể là do bộ đồ bơi? Chất liệu chống nước đôi khi có thể gây dị ứng da."

"Chị nghĩ cũng có thể..." 

"Chúng ta ra khỏi bồn tắm trước đi. Lát nữa ra ngoài, em sẽ giúp chị bôi thuốc."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16