Đêm mưa.
Trận mưa tầm tã, tưởng chừng như muốn nhấn chìm cả thành phố trong nước mới chịu ngừng lại, trên đường tất nhiên chẳng có lấy một bóng người, ai lại ra ngoài khi trời mưa to thế này chứ? Đến con chó nhỏ trong hẻm cũng biết nấp dưới mái hiên mà run rẩy.
Con chó nằm ở đó một lúc, bỗng có một cái bóng tiến về phía nó, nó bị dọa sợ hoảng loạn chạy đi nơi khác, đợi nó vẫy vẫy bộ lông ướt nhẹp xong ngẩng lên nhìn, thì thấy người đàn ông đó đã ngồi chỗ ban nãy nó đang nằm, cả người ướt sũng, giống như cái xác chết đáng thương vừa được vớt dưới hồ lên.
"Hơ."
Trước mặt người đàn ông xuất hiện một đôi chân, hai chân hắn ta đứng thẳng, cơ thể hơi run, cúi đầu nhìn người đàn ông đang ở dưới đất.
"Tại, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?"
Người đàn ông phát ra từng chữ nặng trịch, hắn ta ngẩng đầu nhìn bóng đen trước mặt, thứ đưa hắn rơi vào tuyệt vọng không phải ánh mắt sắt lạnh như băng mà là lưỡi rìu lộ ra được giấu trong cổ tay áo của đối phương.
"Chẳng lẽ những lời cậu nói...Đều là giả___"
Đáng tiếc người đàn ông chưa kịp dứt lời, bóng đen đã rút rìu trong tay áo ra, hướng về phía người đàn ông bổ một nhát, ngay lúc máu và não bắn tung toé vào mặt bóng đen, bóng đen nhanh chóng rút lưỡi rìu trên đầu người đàn ông ra, lắc lắc trong không trung, rồi vác lên vai.
Nước mưa chảy dưới đường, cuốn theo vết máu chảy theo, trôi xuống cống thoát nước trên đường, bóng đen đứng trong mưa, tay đeo găng tay đen vuốt cằm, đang suy nghĩ nên xử lí cái xác này thế nào, chợt nhớ đến đơn đặt hàng mấy ngày nay, lúc đang xoay xoay cây rìu trên tay, ánh mắt vô tình nhìn thấy chiếc hộp bỏ trống bên cạnh bãi rác, cách giải quyết dần dần hiện rõ trong đầu hắn.
Chém người trong hẻm cũng không ổn lắm, dù là trời đang mưa lớn, nhưng bất cứ khi nào cũng có thể có người đi ngang, huống hồ "con hàng" trước mặt này có thể bán được với giá hời.
Bóng đen nhét cán rìu vào thắt lưng, hai tay choàng qua nách của người đàn ông, kéo hắn đến nơi không có người qua lại trong góc, sau đó quay lại lấy chiếc hộp rỗng đến, dường như hơi mệt, bóng đen ném chiếc hộp xuống đất một cái rầm, túm lấy cái đầu đã bị chẻ ra của người đàn ông nhét vào.
Ngay lúc đó mưa đổ xuống càng to, dường như Chúa đang giúp tên tội phạm này.
"Ha..."
"Hahaha!"
Stephen mặc trên người một bộ vest, anh từ chỗ nhà xuất bản đi ra, anh và chủ quản đã ầm ĩ với nhau nãy giờ, cái tên chủ quản đáng chết đó chẳng coi anh ra gì, anh còn nhớ rõ cái cảnh ông ta giễu cợt anh ở nơi đông người.
Nếu như tháng này không tìm được nhà xuất bản thích hợp, cá chắc ông chủ sẽ không để mình ở lại nữa.
Thực sự đã làm khổ con gái của mình, theo mình thăng trầm, nếu như mình có chút năng lực, thì sao có thể trở thành bộ dạng như vầy? Anh vẫn đang nghĩ đến người vợ của mình đã bỏ mạng trong đợt dịch cúm, tất cả đều do thiếu tiền mà ra.
Anh vừa trầm tư suy nghĩ vừa đi càng lúc càng xa thị trấn, lúc anh định thần lại thì trời đã sẫm tối, qua một lúc, một cơn mưa lớn đã trút xuống người anh.
Bây giờ mà về nhà thì xa quá, nhưng trời càng ngày càng tối, mưa lớn không ngừng, anh cố tìm chỗ nào đó để trú mưa, chạy dọc theo con đường lên núi, chạy đến mệt lã người, trong lúc đang chống tay thở hổn hển, anh nhìn thấy tia sáng le lói ở bên trên ngọn đồi trái, anh từ từ đứng thẳng người dậy, ngẩng đầu nhìn.
Đây là một tòa biệt thự, những tia sáng yếu ớt tỏa sáng qua tấm kính, Stephen vô thức bước về hướng tòa biệt thự đó vài bước, anh lặng lẽ ngắm nhìn tòa lâu đài tráng lệ trước mặt, khắc họa nó từng chút trong đầu.
Khung cửa sổ dài sắc nhọn, với những hoa văn kì lạ được chạm khắc trên khung cửa cùng với tấm kính màu, giống như hiện thân của khoảng không thần bí của nền văn hóa phục hưng mờ ảo, cùng với bức tường thạch cao trắng, trái lại còn mang đến cảm giác cổ xưa, cái nhà dốc giống tháp chuông, những vật liệu tự nhiên cùng với dây leo của những cây nho quấn lấy nhau, lịch sử và sức sống toàn bộ tòa biệt thự đều nằm ở đây.
Lúc Stephen đang ngơ ngác ngắm nhìn tòa biệt thự, trời giáng xuống một tia sét dọa anh sợ đến nỗi chiếc cặp trên tay cũng rơi xuống đất, anh hoảng sợ nhìn tia sét đang chớp sáng trên bầu trời, lại dời tầm mắt đến tòa biệt thự, sau đó anh ta hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, hướng về cửa lớn tòa biệt thự mà chạy.
Anh cẩn thận trèo qua cánh cổng sắt nhỏ, bởi vì đất trơn, trong lúc đi anh không cẩn thận trượt một chân, cả người không chỉ bị ướt nhẹp, mà còn lấm lem trông thật đáng xấu hổ.
[Cốc cốc cốc!]
Anh lấy hết dũng khí gõ vào cánh cửa lớn.
"Cho hỏi có ai không?"
Nhưng chẳng có ai lên tiếng.
"Xin, xin chào? Tôi, tôi là người đi ngang qua đây, ngoài trời mưa to quá, có thể cho tôi vào trú mưa một lát không? Cầu Chúa phù hộ ngài!"
Cứ nghĩ là bên trong không có người, Stephen nghĩ nếu như có thể thì ngủ ở hành lang này một đêm này cũng không sao, còn tốt hơn ở ngoài đường mưa to gió lớn, nhưng mà tối nay ở nơi lạnh như vầy, ngày mai sẽ bị sốt mất.
Stephen run hết cả người, ngay lúc đó cánh cửa của tòa lâu đài mở ra.
"Chào quý ngài."
"Xin, xin chào..."
Stephen bị mưa tạt mờ hết cả mắt, anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ vest cầm theo một cái đèn nhìn anh.
"Vào trong đi."
Người đàn ông nhìn bộ dạng nhếch nhác của anh, lịch sự cúi mời, ra hiệu cho anh.
"Cảm ơn ngài!"
"Không cần cảm ơn, đây là mệnh lệnh của tiểu thư." Ông lão cười đưa anh vào một căn phòng.
Stephen nghe thấy câu này, ngẩn người ra, anh gãi gãi đầu, vội vàng nói:
"Ờm! Cầu Chúa phù hộ cho ngài và vị tiểu thư kia."
Stephen cảm ơn xong, anh đi theo ông lão tiến vào cửa lớn, trên tay ông lão cầm dây thắt lưng, tay khác thì cầm đèn rọi về hướng cầu thang mà đi lên, ông ta thông thuộc từng chút trong căn nhà này, dường như là quản gia.
Bên trong nhà đương nhiên ấm hơn bên ngoài nhiều, Stephen tiến vào phòng, bước vào đại sảnh phòng khách rộng lớn, hai bên đều có cầu thang dẫn lên tầng hai, bên cạnh cầu thang còn đặt hai bình hoa chạm khắc tinh tế, bức tường chính ở phòng khách có một bức tranh sơn dầu, trên đó vẽ chân dung một người phụ nữ, mặc trang phục Rococo* cổ xưa, hai tay đan vào nhau đặt ở eo, hai mắt được phát hoạt một cách xuất thần, ánh mắt sáng lại hiền dịu.
ảnh minh hoạ
Lúc Stephen như bị bức tranh thu hút vô thức tiến về phía trước vài bước, anh nghe thấy tiếng động lạ trên sàn, anh vội vàng cúi đầu nhìn, phát hiện nước rỉ ra từ đôi giày của mình đã làm tấm thảm dưới sàn ố đen, anh thấy ngại nên lấy tay gãi gãi đầu.
"Không sao đâu, ngày mai quản gia thay cái mới là được rồi."
Stephen nghe thấy liền ngẩng đầu lên, một thiếu nữ mặc bộ đồ ngủ bằng ren màu trắng mái tóc đỏ tay dựa lan can cầu thang nhìn anh.
"A, thật xin lỗi...."
"Tôi đã nói với quản gia tìm cho anh một bộ đồ mới, nếu như không hợp thì cứ nói, ở đây uống tách trà cho ấm người rồi hẵng đi." Giọng nói của thiếu nữ nhẹ nhàng, hơn nữa nói chuyện còn rất lịch sự.
So với giọng nói của đối phương, thì dung mạo của cô gái cuốn hút hơn nhiều, mái tóc đỏ hơi xoăn làm nổi bậc làn da trắng nõn, bộ đồ ngủ chỉ đến cổ tay, những ngón tay thon dài chạm nhẹ vào lan can, đối mắt cô gái như ngọn đèn sáng nhìn Stephen.
"Như vậy thì phiền quá..."
Ở trước mặt cô gái xinh đẹp như thế, Stephen đỏ hết mặt, cô gái đi đến trước mặt anh, có chút tò mò nhìn anh, ngay lúc này Stephen mới phát hiện đôi mắt cô gái này có màu xanh dương, dưới ngọn đèn yếu ớt, ánh mắt dưới khuc xạ ánh sáng, nhìn giống như đang phát sáng trong đêm tói.
"Anh tên là gì?" Cô gái nhẹ giọng hỏi.
"Stephen Peters." Stephen ngại ngùng cười nói.
"Tên tôi___"
Cô gái đang muốn giới thiệu bản thân, thì nghe thấy cầu thang truyền đến tiếng bước chân, cô ngoái đầu lại nhìn thì thấy quản gia đang cầm một bộ quần áo đi tới.
"Quý ngài, mời theo tôi."
"Anh đi trước đi." Cô gái mỉm cười với Stephen, "Tôi ở đây đợi anh."
"Được, được."
Thứ làm cho Stephen cảm thấy ấm áp, là quản gia đã giúp anh chuẩn bị nước nóng, bên trong nhà tắm đã chuẩn bị sẵn khăn tắm và xà phòng, cuộc sống như vậy khiến anh không dám nghĩ đến.
Đợi anh thay xong quần áo sạch sẽ bước xuống lầu, anh nhìn thấy cô gái đang ngồi trên sofa phòng khách, tay đang cầm một tách trà, cô nhìn thấy anh, cười và gật đầu chào, anh đi về hướng này, lúc anh ngồi xuống, thì thấy trên bàn đã dọn sẵn vài dĩa điểm tâm.
"Đừng khách sáo." Cô gái nhẹ nhàng nói.
"Tôi, tôi quả thật không biết nên cảm ơn cô như nào mới phải, tôi..."
Vốn dĩ chẳng có gì để đối xử tốt với anh như thế, Stephen dường như bị sự nhiệt tình của đối phương làm cho cảm động sắp khóc, đặc biệt trong cái hoàn cảnh chết tiệt này.
"Không có gì, anh không cần như thế." Cô gái đặt tách trà xuống, "Tôi có chút tò mò, sao tối rồi mà anh lại xuất hiện ở nơi hẻo lánh như này ?"
"A, nói ra thật xấu hổ, tôi là một tiểu thuyết gia, hôm nay vừa lúc ra khỏi nhà xuất bản___" Stephen nhìn dáng vẻ tò mò của cô gái, cả mặt đỏ ửng lên, anh chà chà đôi dép ấm áp của mình xuống dưới tấm thảm, "Bởi vì lần này tôi viết không hợp ý họ, nên muốn đến nơi này để tìm cảm hứng, nhưng không ngờ trời lại đổ mưa lớn, may là nhìn thấy được ánh đèn xinh đẹp nơi này của cô, tôi tự nghĩ liệu có phải là may mắn không, cho nên..."
"Tiểu thuyết gia? Có thể nói cho tôi biết anh viết về đề tài gì không?" Cô gái dường như càng tò mò, ánh mắt sáng lên càng xinh đẹp thêm mấy phần.
"Sao lại không, tôi viết về tiểu thuyết trinh thám, đáng tiếc là viết không được hay cho lắm, ờm..." Stephen ngừng một lát, tự cười mình, "Có lẽ là Chúa không ban cho tôi tài năng này, haha."
Cô gái đột nhiên kích động, nhướng người toan đứng dậy, nhưng nhận ra mình có hơi thất lễ nên đành ngồi xuống lại, cô nắm chặt lấy vạt áo ngủ của mình: " Tiểu thuyết trinh thám, vậy chắc anh hiểu biết rất nhiều? Ban nãy anh nói đến nơi này tìm cảm hứng , vậy có phải anh đã đến nhiều nơi rồi không?"
"Tôi thường ngồi xe miễn đi ra ngoại thành." Stephen nói, "Những người nông dân lái xe rơm cũng rất nhiệt tình."
Cô gái lắng nghe những gì Stephen nói một cách nghiêm túc những gì anh nói cô toàn toàn chưa được trải nghiệm, cô không khỏi ghen tị, cô luôn ở trong tòa biệt thự này, ra khỏi cửa là chuyện không thể đối với cô.
"Lần trước tôi cùng bạn đến Bath, tôi nghĩ cô sẽ thích nơi đó, nơi đó quả thật rất đẹp, không thể so sánh với nơi này." Stephen càng nói càng hào hứng, anh lại tiếp tục nói, "Ngoại trừ nơi này, thỉnh thoảng tôi cũng hay đi câu cá, cùng con gái đến công viên, đợi trời tối, thì có thể..."
"Anh còn có còn gái sao?" Cô gái có chút kinh ngạc nhìn anh.
"Đúng vậy, con gái của tôi tên Charlotte."
p/s: Lại một bộ mới của Ander, ta lại đắm chìm vào những vụ án kỳ quái.
Edit: Linh
Beta: Mèo Mập
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)