Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 4: Hoa nhài

671 2 1 0

Elizabeth mặc một bộ váy trắng ngồi trên sofa phòng khách, có chút sợ hãi nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, một lúc sau ánh mắt cô bắt đầu phiêu diêu, không không dám đối mặt với vị bác sĩ ga lăng lại điển trai đang ngồi trước mặt mình quá lâu, mặt cô đã bắt đầu đỏ ửng.

"Ờm____" Bác sĩ đeo đôi kính cận đang xem sổ theo dõi của cô, lúc thì chau mày, lúc thì do dự như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, vừa nhìn Elizabeth vừa lật đi lật lại những tờ giấy trong tay.

"Sao thế?" Elizabeth bị nhìn chằm chằm không chịu được, buộc miệng hỏi.

"Thuốc tôi kê cho cô vẫn uống đúng giờ chứ?" Bác sĩ chưa trả lời câu hỏi của cô mà đã hỏi lại một vấn đề khác.

"Tôi vẫn uống mà."

"Nó thế nào? Ngủ được chứ?"

"Cũng được." Elizabeth trả lời xong, bất an nhìn bác sĩ, "Ngài phát hiện ra điều gì sao?"

"Cũng không có vấn đề gì lớn, nếu như ngủ được, vậy thì không sao rồi." Bác sĩ nói xong, cầm hộp đựng thuốc đặt ở trên bàn, "Tôi kê thêm thuốc cho cô vài ngày nữa."

"Ừ, được."

"Sổ theo dõi này thôi có thể mang về kiểm tra thêm một chút không, khoảng thời gian này cô thay một cuốn sổ theo dõi mới đi."

Bác sĩ kê xong thuốc, cầm lấy xấp giấy theo dõi rồi đứng dậy, Elizabeth tiễn anh ta đi đến cửa, nhìn theo anh đi ra khỏi đường đá dẫn vào nhà, cô mới thu dần tầm nhìn, quay người đóng cửa.

"Nicholas?"

"Dạ vâng, tôi vừa thay nước cho hoa." Quản gia vẫn đang cầm trên tay bình hoa đặt bên cạnh cầu thang, nghe thấy tiểu thư gọi mình liền vội vã đi đến, "Cô có gì phân phó không ạ? Tiểu thư yêu quý của tôi."

"Chuẩn bị xe ngựa cho tôi."

"Cô muốn đi đâu xa sao ?"

"Không phải, chỉ là đến thị trấn mua một ít giấy mực."

"Có thể viết thêm một hàng nữa không? Bên dưới viết thêm câu 'Hoan nghênh ghé thăm'."

"Vậy anh phải đưa thêm cho tôi 5 xu nữa." Stenphen giơ cây bút đang cầm trên tay nói, "Tôi có thể viết đẹp hơn."

"Được rồi được rồi, lát nữa tôi sẽ đưa anh một bản Anh, với mời anh ly rượu được chưa?" Ông chủ quán rượu dùng hai tay kéo cái áo hở trước ngực, lau lau miệng, "Hôm nay tôi tìm nhiều người, không phải họ không biết chữ mà là không muốn viết."

"Nếu như tự tôi viết được thì cũng không cần phí tiền mời người viết."

"Nhưng những việc thế này tìm người làm vẫn tốt hơn." Stephen nhấc bút lên, đến những nét cuối cùng của chữ "Welcome", khoe miệng anh nhếch lên, nâng tay lên, rồi đứng xa ra một chút để nhìn nét chữ của mình vừa viết lên tấm biển. sau đó đưa bút cho ông chủ quán

"Hoàn mỹ!"

"Thật sự cảm ơn cậu, người đọc sách nhưng không hề kiêu ngạo chút nào." Ông chủ quán rượu vỗ vỗ lưng anh, "Lại đây nào, tôi mời cậu một ly."

"Cảm ơn, dạo này làm ăn khấm khá lắm nhỉ?"

Stephen ngồi một chếc ghế cao ở quầy bar, ông chủ quán rượu đưa cho anh một ly Whisky.

"Không tệ, hôm qua ba bốn tên tuần tra đến quán rượu, cả người ướt sũng, nghe nói là đi vớt thi thể."

Stephen nghe những lời ông chủ quán rượu nói, ngẩn ra một hồi, lập tức nhớ đến chuyện hôm qua nhìn thấy thi thể bị chặt nát ở hồ nước, động tác đang uống rượu cũng dừng lại, anh nhìn ông chủ quán rượu, trong đầu nghĩ đến việc chuyện ông ấy vừa nói có phải là chuyện anh thấy hôm qua không.

"Vớt thi thể ở đâu? Ông biết không?"

"Ở một cây cầu ngoài thành." Ông chủ quán nhét nút chai lại, lấy khăn lau những ly rượu đặt trên quầy, "Nghe nói nước trong hồ nhuốm máu đỏ hết, mấy ngày nay không có ai dám xuống hồ đó giặt đồ, vì sợ trở thành nạn nhân tiếp theo."

"Lúc đó tôi có nhìn thấy thi thể." Stephen có chút hoài nghi nói.

"Hả? Nó thế nào? Có phải giống như bọn họ nói, tứ chi và nội tạng đều bị lấy mất chỉ còn lại bộ xương trắng." Ông chủ quán rượu tò mò hỏi.

"Đúng vậy, phần bụng bị mổ ra, nội tạng không cánh mà bay."

Stephen cầm lấy li rượu uống một ngụm, kí ức ngày hôm qua cứ lẩn quẩn trong đầu anh, anh còn nhớ đôi mắt mở to của người đàn ông lang thang đó, đã mất đi ánh sáng của sự sống, thẫn thờ nhìn khoảng trời rộng lớn.

"Đáng sợ quá, cũng không biết do ai làm." Ông chủ quán rượu lẩm bẩm, một người bình thường như ông ta, chỉ hy vọng có một cuộc sống bình yên mà kiếm tiền, sống qua ngày, tội phạm đối với ôngmà nói, là một điều gì đó quá xa vời.

"Nếu như không bắt được tên sát nhân đó, người của cả thị trấn này đều sẽ là kẻ tình nghi."

"HIện trường còn lưu lại chứng cứ gì không?"

"Cái này tôi cũng không rõ." Ông chủ quán rượu cất những chiếc lt được lau sạch lên kệ, "Sao thế? Anh muốn đi xem xét thử sao? Muốn tìm chút cảm hứng à? Đại tác giả, hahaha."

"Mua hoa đi! Mua hoa đi! Hai bảng Anh một bó, quý ngài, ngài có muốn mua hoa không?"

Trời vẫn còn sớm nữa, phiên chợ trong thị trấn vẫn chưa tan, có vài đứa trẻ mặc quần áo chắp vá, tay cầm giỏ hoa đứng thành từng nhóm, xung quanh chợ rao bán, những âm thanh trong trẻo làm cho khu chợ càng thêm náo nhiệt

"Quý ngài, ngài muốn mua hoa không?"

"Không cần, cảm ơn con."

Charlotte cũng là một trong số những đứa trẻ đang bán hoa ở đấy nhưng cô bé mặc một chiếc váy hoa đã bị bẩn, những vết bùn màu xám bám trên chân váy cô bé, trên mặt cũng có những vết bẩn, nhất định là do lúc hái số hoa đó không cẩn thận quẹt lên mặt.

"Thưa quý cô, cô mua hoa không ạ, bông hoa hồng này rất hợp với cô."

Cô gái đội chiếc nón lưới màu đen cúi người xuống cười, Charlotte kiễng chân nhón người lên cài bong hoa lên tóc cô gái, sau đó đối phương đặt vào tay cô bé hai đồng, lúc này là lúc cô vui nhất.

Thực ra cô rất ít khi như vậy, ba cô quản cô rất nghiêm, nếu như hôm nay không phải hạn trả tiền phòng, ba cô cũng không cho cô ra ngoài bán hoa, lúc nãy vừa mới ra khỏi cửa, ba cô còn lo lắng sợ cô bị người ta bắt cóc, nhắc đi nhắc lại cô phải cẩn thận .

Lúc Charlotte đang tiếp tục rao hoa, cô bé nghe thấy có tiếng xe ngựa, cô quay đầu lại, thì thấy có một chiếc xe ngựa đang dừng phía sau mình.

Người đi xe ngựa mặc một bộ com lê đội mũ cao bồi và đeo dây cương, giây tiếp theo đã nhảy xuống xe ngựa, mở cửa xe, trong xe ngựa một cô gái bước ra, cô vịn vào cửa xe, lúc ngẩn đầu lên khiến người khác phải kinh ngạc, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, thể hiện sự trưởng thành của cô không giống những người cùng tuổi, mặc một chiếc váy màu be nhưng nó lại rất hợp với vẻ ngoài xinh đẹp mà Thượng đế đã ban cho cô ấy.

Charlotte có chút kinh ngạc trước sự xuất hiện của đối phương, mới phát hiện đây hình như là vị tiểu thư Elizabeth mình vừa gặp hôm qua?

Elizabeth hình như đang muốn mua hoa nhưng cô ấy vẫn chau mày suy nghĩ, dường như không thích hoa trong giỏ của những đứa trẻ ở đây, ngay lúc này Charlotte hớn hở đi lên, trong tay cầm một bông hoa nhài, Elizabeth chú ý đến cô bé Charlotte thấp hơn cô rất nhiều đang đi về hướng này, trong tay đối phương xách một giỏ đầy hoa, cười với cô.

"Tiểu thư! Tiểu thư!"

Charlotte gọi to tiểu thư, kích động chạy đến ôm lấy cô nhưng đột nhiên nghĩ đến bản thân mình đang rất bẩn nên dừng lại, cô bé xấu hổ nhìn Elizabeth nhưng Elizabeth có chút bối rối về hành động của cô bé.

"Bé con? Sao thế?"

Nghe Elizabeth hỏi như vậy, mắt Charlotte đỏ lên.

"Chị ơi...có phải chị vẫn giận Charlotte khômh, có phải cảm thấy em rất bẩn nên cố ý không quen em?"

 

Edit: Linh

Beta: Mèo Mập

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16