Stephen và cô gái nói chuyên với nhau bất tri bất giác mặt trời hướng đông gần như đã ló lên, đợi đến sáng sớm hôm sau, trời vẫn còn mưa lâm râm, cô gái nhờ quản gia lấy cho Stephen một chiếc ô, cười nói với Stephen hoan nghênh lần sau cùng con gái đến chơi.
Cần chiếc ô do cô gái chuẩn bị, Stephen vừa đi vừa nhảy trên đường về nhà trong niềm vui sướng, miệng cười không ngừng, hình ảnh của cô gái cứ luẩn quẩn mãi trong đâu anh, anh nhớ rất rõ lúc cô gái bước xuống từ cầu thang, cô ấy đẹp như một bức tranh sơn dầu của Reynolds.
Mặc dù trời vẫn còn mưa phùn, Stephen vẫn cảm thấy thời tiết hôm nay đặc biệt trong lành, những vũng nước bẩn dưới dất, trong mắt Stephen bây giờ biến thành những hồ nước nhỏ xinh đẹp, ngay cả những bông hoa dại bên đường cũng giống như đang nhảy múa dưới tiếng huýt sáo của anh.
"Cô ấy đẹp quá..."
Stephen bất giác thốt lên, đột anh nhớ ra điều gì đó, nên dừng bước lại.
"Đúng rồi, nói chuyện lâu như vậy mình vẫn chưa hỏi tên của cô ấy, cô ấy tên là gì nhỉ?" Stephen vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ, "Có thể là cô ấy đã nói rồi, nhưng mình quên mất chăng? Hay là vì mình mãi đắm chìm trong vẻ đẹp xuất thần đó nên nghe không rõ?"
Khốn nạn thật, không ngờ bản thân lại mắc sai lầm thất lễ như thế.
"Đợi lần sau gặp lại, thì mình hỏi..."
Anh vừa đi vừa nghĩ, lúc anh ngẩng đầu lên, thì cũng sắp đến nhà rồi, anh nhìn thấy trước cửa nhà mình chất một đống rác, ruồi nhặng bu kín, còn có một tên lang thang ăn mặc rách rưới, giống như một cái xác ở cạnh bãi rác trước nhà, anh chau mày nhăn nhó.
Stephen nhớ đến tòa biệt thự của cô gái, sự khác biệt quá lớn như một cú tát mạnh vào mặt anh, nếu anh không lo kiếm tiền thì anh cũng sẽ biến thành một kẻ lang thang như thế này, nghĩ đến đứa con gái đáng thương của mình, anh lại đau lòng.
Anh tiện tay mò túi áo, móc ra vài đồng, tiền này là mấy ngày trước anh giúp người ta chép tay bản thảo kiếm tiền, anh liếc nhìn tên lang thang, cắn răng suy nghĩ, chia đồng xu trong tay thành hai phần, một phần anh nhét vào tay tên lang thang, rồi nói với hắn vài câu, để đối phương rời đi.
Lúc anh mở cửa lên lầu, đi ngang qua phòng của bà chủ nhà trọ,
"Meo!" Con mèo bị đánh thức quay qua cắn vào chân của anh.
"Aaaa!" Stephen đau đến mức trượt chân ngã xuống cầu thang.
Âm thanh lớn như thế, đã làm bà chủ nhà đang ngủ giật mình dậy, bà ta tức giận đẩy cửa ra, nhìn thấy Stephen tay chân giơ lên trời đang ngồi dưới đất, lại liếc qua eo, khuôn mặt không có chút biểu cảm gì.
"Ờm..."
"Tiền phòng tháng trước cậu vẫn chưa trả đấy, ngài Stephen ạ."
"Tôi, thật ra thì dạo này tôi hơn kẹt tiền." Stephen lật đật bò dậy, phủi phủi bụi trên người, không cẩn thận đụng vào chỗ ban nãy bị mèo cắn, cắn răng kêu lên một tiếng. Sau đó cúi đầu nhìn bà chủ nhà, "Có thể, có thể cho tôi thêm vài ngày không?"
"Cho cậu thêm ba ngày, nếu còn không trả thì cậu cút ra ngoài cho tôi."Bà chủ nhà tức giận với đôi môi dày luyên thuyên không ngớt.
"Tôi sẽ sớm sắp xếp, xin lỗi xin lỗi..."
"Hừm! Lúc đi thì nhớ để con gái cậu ở lại, những căn phòng "xanh" gần đây cũng đủ tiền phòng cho cậu hai tháng đấy."
Bà chủ nhà nói xong quay người đóng cửa "rầm" một tiếng, Stephen nhìn bóng lưng của đối phương, nhẫn nhịn những lời kích động đó, lượm giấy tờ bị rơi xuống đất rồi lên lầu.
Mệt mỏi tra chìa khóa mở cửa, anh quay người đóng cửa, thì có một bóng người nhỏ chạy đến ôm chân anh.
"Ba ba! Ba ba! Sao tối qua ba không về?"
Bóng người nhỏ ôm chặt lấy chân của anh giọng nói non nớt cất lên, vì câu nói này, Stephen dù có chịu bao nhiêu khổ cực tuyệt vọng, anh vẫn cảm thấy bản thân mình tràn đầy năng lượng, để tiếp tục phấn đấu.
Anh quỳ xuống ôm lấy cô bé, hít thật sâu một hơi.
"Ba sao thế? Ba ba?"
"Không sao, tối qua Charlotte ở nhà một mình có sợ không?"
"Không sao ba, con vẫn thắp đèn, như thế sẽ không còn sợ tối nữa, sáng nay con đã ăn một chút bánh mì." Mái tóc dài thẳng vàng óng của Charlotte, đôi mắt màu xanh lục bảo giống của bố nó cười rồi tiếp tục nói, "Tối qua ba ba đi đâu?"
"Tối qua ba ba đi tìm cảm hứng ở ngoại thành." Stephen bế Charlotte lên nói, "Sau đó trú mưa trong một tòa biệt thự."
"Thật không ba ba?"
"Thật mà, tòa biệt thự đó có một cô gái, cô ấy vừa lương thiện lại vừa tốt bụng, chiếc ô đó là cô ấy đưa cho ba đấy." Stephen quay người, Charlotte nhìn vào chiếc ô màu xanh dương đặt cạnh cửa.
"Ba ba, ba ba, cô gái đó có xinh đẹp không? Con cũng muốn gặp cô gái tốt bụng đó." Charlotte dựa vào lòng Stephen nói.
"Vị tiểu thư đó, là cô gái xinh đẹp nhất mà ba từng gặp ngoại trừ mẹ con." Anh nheo mắt, dường như có chút khao khát, sau đó lại cúi đầu:" Ngày mai ba phải đi trả ô, Charlotte, con có muốn đi cùng ba không?"
"Được ạ! Được ạ! Yêu ba ba nhất!"
Edit: Linh
Beta: Mèo Mập
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)